Tình Yêu Khi Quýt Chín

Quyển 4 - Chương 72: Phụ nữ như vậy




Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Nghĩa địa công cộng ở ngoại thành thành phố Hồng, không trung ngưng tụ lớp sương mỏng, trong lớp sương chiều hiện ra dãy núi xa.

Lúc Ninh Trừng và Lục Mang tìm được mộ của Vưu Tiểu Liên, trước mộ có hai bóng dáng, chỉ từ bóng dáng của họ, Ninh Trừng đã nhận ra họ là ai.

Tuy cô cũng đã nghĩ đến, người trộm thi thể Vưu Tiểu Liên là Thường Tử Dương, nhưng lại không ngờ, mục đích anh ấy trộm là do người khác nhờ. Người nhờ vả anh ấy, thế mà lại là Hàn Y Lâm.

Hai người họ đứng thẳng trước mộ một lúc lâu, rốt cuộc Hàn Y Lâm cũng xoay người, nhìn Thường Tử Dương, "Chủ nhiệm Thường, cảm ơn anh..." Cô ấy đột nhiên dừng lại, nhìn thấy hai người đứng phía sau Thường Tử Dương, vẻ mặt lập tức trở nên hoảng loạn.

"Không cần cảm ơn, tôi đã nói đây là chuyện nhỏ, không tốn sức gì." Thường Tử Dương thấy sắc mặt cô ấy thay đổi, "Sao thế?"

Anh ấy quay đầu nhìn theo tầm mắt Hàn Y Lâm, cũng chấn động, "Giáo sư Lục? Ninh Trừng? Sao hai người đến được đây?"

"Không khó tìm mà, toàn bộ thành phố Hồng chỉ có nơi này là nghĩa địa công cộng nhận người vô danh. Hơn nữa không phải có giáo sư Lục ở đây sao? Có chuyện gì mà giấu được anh ấy?"

Ninh Trừng nói xong, cầm một bó hoa cúc, đến trước mộ, đặt bó hoa cúc xuống, khom lưng ba lần với bia mộ.

Lục Mang đứng phía sau cô, chuyện khom lưng này, anh sẽ không làm, chỉ nhìn chăm chú vào cái bia mộ không có chữ, "Có tên có họ, vì sao lại lập bia mộ không tên?"

"Có chó điên thấy được, sẽ đến đào mồ." Hàn Y Lâm lập tức trả lời, giọng lạnh lùng trước sau như một.

"Nếu đã biết, vì sao không thể từ từ? Nhất định phải thể hiện cô là đứa con gái hiếu thuận thế nào ngay lúc này?"

Lục Mang nói chuyện vẫn không kiêng nể.

Khóe môi Hàn Y Lâm mấp máy cả buổi trời, nhưng lại không phản bác được, dứt khoát giữ im lặng.

Ninh Trừng vội vàng kêu Thường Tử Dương cùng Lục Mang lên xe trước, tính cách Hàn Y Lâm rất bướng bỉnh, cứ cứng rắn như thế, chỉ khiến miệng cô ấy càng ngậm chặt hơn mà thôi.

Bây giờ rốt cuộc thì cô đã biết, tại sao Hàn Y Lâm vì thân phận pháp y của cô mới tới gần cô, chắc là cô ấy vẫn luôn tìm Vưu Tiểu Liên. Thậm chí, cô ấy đến gần Tống Thanh Nam, rất có khả năng là vì tìm người.

Cô ấy cho rằng thai phụ bị hại lúc trước là Vưu Tiểu Liên. Chỉ là, thai phụ bị hại trước đây, đến giờ vẫn chưa xác nhận thân phận.

Cho nên, đối với cái chết của Vưu Tiểu Liên, nhất định là Hàn Y Lâm biết chuyện gì đó. Ninh Trừng đến bên cạnh Hàn Y Lâm, cô ấy lại dời mắt, dường như là không dám nhìn thẳng vào cô.

"Y Lâm, bà Vưu Tiểu Liên là mẹ cậu thật sao? Cậu muốn tìm bà ấy, vì sao không nói sớm cho mình?"

"Nói ra cậu sẽ còn xem mình là bạn sao?" Vành mắt Hàn Y Lâm ửng đỏ, "Nhưng mình cũng không cần bạn bè gì cả. Giờ cậu thấy rồi đấy, mình không phải dạng người tốt lành gì."

Hàn Y Lâm nhìn xung quanh, nhìn dãy núi đen cao vun vút, như có ác ma đang đến chỗ cô ấy.

Trái tim vốn luôn áp lực, lúc này bị ép càng không thở nổi. Trong lồng ngực chất chứa ngọn lửa, đã tới mức không thể ức chế.

Nhất định phải làm gì đó!

Ninh Trừng kéo tay cô ấy, "Y Lâm, nếu cậu nói từ sớm, chúng ta có thể báo án sớm hơn, lập án điều tra. Có lẽ chúng ta sẽ lấy được một phương thức càng trong sáng hơn để trở thành bạn bè. Mình là pháp y, cần phải tuân thủ đạo đức nghề nghiệp, chuyện liên quan đến các vụ án, không thể nói với ai ngoài cảnh sát, cho dù cậu là bạn của mình cũng không ngoại lệ. Bây giờ, nếu chúng ta đã tìm được bà ấy, cậu cũng có quan hệ với vụ án này, dù chúng ta có còn là bạn hay không, mình cũng hy vọng cậu có thể phối hợp với bên mình, mau chóng tìm ra hung thủ. Cậu trả lời mình trước, có phải cậu biết về cái chết của Vưu Tiểu Liên không, có liên quan đến Vưu Hiến Bình?"

Hàn Y Lâm thu hồi tầm mắt, nhìn Ninh Trừng, "Mình không phải con gái Vưu Tiểu Liên, cũng không quen biết Vưu Hiến Bình."

"Vậy vì sao cậu phải mạo hiểm như thế, trộm thi thể từ viện Nghiên cứu để đem đi mai táng? Hàn Y Lâm, cậu chưa bao giờ tin người khác, cũng không tin mình, vậy sao chúng ta có thể trở thành bạn bè?"

Ninh Trừng giận dữ, khựng lại một lát, rốt cuộc cũng không nhịn được, nói tin tức cảnh sát đã điều tra ra, "Cậu không nói cho mình, vậy thì để mình nói cho cậu, tên của cậu không phải là Hàn Y Lâm, mà là Vưu Y Lâm, theo họ mẹ. Vưu Hiến Bình là cậu của cậu, giờ bên mình đang hoài nghi, bởi vì tinh thần mẹ cậu có vấn đề, cậu lại không có bố, ông ta chê hai người là gánh nặng, cho nên nổi lên sát khí. Nhưng rốt cuộc có giết người hay không, hay là có đồng lõa, hiện tại bên mình không có đủ chứng cứ để chứng minh. Nếu cậu biết cái gì, nhất định phải nói mình biết, chúng ta mới có thể để mẹ cậu không chết oan uổng."

Nước mắt Hàn Y Lâm lập tức chảy xuống, lắc đầu thật mạnh, "Mình không phải con gái bà ấy, mình đã nói rồi. Mình cũng muốn biết vì sao, bà ấy điên điên khùng khùng nói với mình những lời này, mình không phải con gái bà ấy, bà ấy muốn đi tìm con trai ruột của bà ấy, thế là mất tích..."

Giọng Hàn Y Lâm nghẹn ngào, hai chân không còn sức lực, ngã ngồi trên mặt đất.

Từ nhỏ đã không có bố, cuộc sống ăn nhờ ở đậu khiến cô ấy rất tuyệt vọng, cuối cùng, ngay cả người mẹ nuôi lớn cô ấy cũng không phải của cô ấy, cô ấy đã hoàn toàn tuyệt vọng. Nhưng cô ấy vẫn luôn không nghĩ ra, nếu cô ấy là dư thừa trên thế giới này, vì sao còn sinh cô ấy ra?

Ninh Trừng cũng ngồi xuống, ôm bả vai run rẩy của cô ấy, an ủi, "Xin lỗi, mình không nên ép cậu như thế." Cô thật sự quá nóng vội, chỉ hận không thể lập tức bắt được hung thủ giết người.

Từ lúc phát hiện thi thể Vưu Tiểu Liên, đã một tuần đi qua, giờ người chú ý vụ án này không nhiều lắm, lực chú ý của truyền thông và công chúng đều bị sự kiện trúng độc chì do sữa bột ở siêu thị Chính Hồng được Tống Thanh Nam quản lý, bố mẹ Tằng Xán vì chuyện được quyên góp mà cũng bị công kích.

Cảnh sát không ngừng lấy được bằng chứng điều tra, xác định kẻ tình nghi, nhưng lại không có tiến triển thực chất.

Vừa rồi Hàn Y Lâm nói Vưu Tiểu Liên muốn đi tìm con trai ruột của bà ta, sau đó liền gặp mặt mẹ con Tống Thanh Nam, chẳng lẽ, Tống Thanh Nam là con trai Vưu Tiểu Liên?

Không đúng, nếu Tống Thanh Nam biết chuyện này, sẽ không có chuyện biết thi thể Vưu Tiểu Liên bị giấu ở pho tượng mà không tố giác.

Tống Thanh Nam nhìn thì bất cần đời, nhưng vẫn có nhân tính, ít nhất, lần này trong việc xử lý Dương Cần, anh ta không trốn tránh trách nhiệm. Người làm việc không ổn thỏa dẫn đến vụ việc này, đều bị anh ta đuổi việc, tự mình xử lý mấy vấn đề này.

Còn có việc thành lập quỹ Thiên sứ Chim Họa Mi trước kia, tuy lúc ấy có mục đích là lấy lòng Hàn Y Lâm, nhưng ít ra anh ta vẫn đồng ý làm chuyện này, cũng trợ giúp được rất nhiều người.

"Trời mưa rồi, chúng ta về đi." Hàn Y Lâm đẩy cô ra, tay chống mặt đất, cố gắng đứng lên, "Những gì mình biết cũng không nhiều lắm, từ nhỏ mình đã không thích ở trong nhà, rất ít khi về. Lần cuối cùng trở về, chính là đêm trước khi bà ấy mất tích. Nhưng mấy người các cậu có thể điều tra Vưu Hiến Bình, có một lần mình về, phát hiện họ sống dư giả hơn nhiều, như đột nhiên phát tài. Nhưng nông trường kinh doanh chẳng ra gì, chính họ không có tiền."

"Cảnh sát đã điều tra những tài sản dưới danh nghĩa ông ta, thẻ tín dụng linh tinh, không có gì dị thường. Chẳng lẽ ông ta bị người khác thu mua, giao dịch là tiền mặt?" Ninh Trừng đột nhiên nghĩ tới việc này.

"Có khả năng, Vưu Hiến Bình rất tham tài, thích cảm giác đếm tiền. Không thích để trong thẻ." Vẻ mặt Hàn Y Lâm khinh thường.

"Tốt quá, nếu ông ta đột nhiên có một số tiền rất lớn, lại là tiền mặt, chắc chắn là cần có chỗ dấu, chỉ cần có chỗ đó thật thì cảnh sát nhất định sẽ tìm được."

Ninh Trừng lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho đội hình sự. Vì tiết kiệm thời gian, lần này cô trực tiếp gọi cho Lâm Khiếu Ba. Mỗi lần đều phải thông qua Dương Trí, cô cảm thấy rất lãng phí thời gian.

Nói chuyện điện thoại xong, cô cùng Hàn Y Lâm xuống núi.

Đến cửa nghĩa địa, Lục Mang đang cùng Thường Tử Dương dựa vào xe nói chuyện, họ không ngồi trong xe, hiển nhiên là đang đợi các cô, nhìn thấy các cô xuống, hai người gần như là đồng thời mở cửa xe.

Tầm mắt Ninh Trừng quét qua người Thường Tử Dương, từ vẻ mặt thấp thỏm lo âu của anh ấy, có thể xác nhận, quả nhiên Lục Mang suy đoán không sai, Thường Tử Dương yêu thầm Hàn Y Lâm, mà chắc chắn là cô ấy cũng biết chuyện này, cho nên xin Thường Tử Dương giúp đỡ, trộm thi thể Vưu Tiểu Liên mang đi an táng.

Sau khi bốn người lên xe, xe nhanh chóng khởi động. Thường Tử Dương lái xe, Hàn Y Lâm ngồi ở ghế phó lái, Lục Mang cùng Ninh Trừng ngồi ở ghế sau, dọc theo đường đi, trong xe rất yên ắng.

Được nửa đường thì Hàn Y Lâm xuống xe, nói phải về biệt thự Tống Thanh Nam, hình như cô ấy cố tình nhấn mạnh việc này. Sau khi cô ấy xuống xe, sắc mặt Thường Tử Dương u ám, nhưng không nói gì, nhanh chóng khởi động xe.

Thường Tử Dương đưa Lục Mang và Ninh Trừng về nhà, họ vừa xuống xe, điện thoại anh ấy đã vang lên, thấy màn hình hiển thị là Hàn Y Lâm thì lập tức tiếp điện thoại.

"Cô Hàn, cô không cần lo lắng, tôi đã giải thích với giáo sư Lục rồi, thật ra anh ấy biết là tôi làm từ sớm. Anh ấy không nói ra, chính là ngầm chấp nhận. Nhưng, như vậy đã tiết lộ quan hệ giữa cô và mẹ cô. Hy vọng cô không để ý, họ chỉ muốn hiệp trợ đội hình sự nhanh chóng phá án mà thôi."

Anh ấy giải thích một tràng dài, trong điện thoại lại không có âm thanh gì. Một lúc lâu mới vang lên giọng nói đè thấp, thương cảm của Hàn Y Lâm, "Chủ nhiệm Thường, anh là người tốt, chắc là anh sẽ thích những cô gái tốt như Ninh Trừng. Còn tôi, chỉ biết xem đàn ông là công cụ, phụ nữ như vậy rất đáng sợ, sau này nhất định phải tránh xa."

"Không phải..." Thường Tử Dương chưa kịp phản bác, đối phương đã cúp điện thoại. Anh ấy muốn gọi lại, nhưng cuối cùng lại thôi. Dù sao thì cô ấy cũng đã có bạn trai, anh ấy không thể can thiệp quá nhiều.

Cô gái tràn đầy bí mật này, yên ắng, mỹ lệ, xa cách ngàn dặm với người khác, lạnh lẽo như băng tuyết mùa đông khắc nghiệt, đâm vào trái tim anh.

Anh không biết tương lai cô sẽ thế nào, dường như là không thể nào có sự tham dự của anh. Anh cũng không thể cố gắng hòa tan phần băng cứng này. Thậm chí ngay cả cơ hội tới gần cũng không có.

Thường Tử Dương ngồi trong xe, ngây ra một lúc lâu mới lái xe về viện Nghiên cứu.

Ninh Trừng cùng Lục Mang ra khỏi chung cư, nhìn theo chiếc xe đã đi xa.

Ninh Trừng không khỏi cảm thán một câu, "Nếu lựa chọn của Hàn Y Lâm là học trưởng, liệu kết quả sẽ không giống vậy không? Người tốt như thế, vì sao cô ấy lại không chọn, cố tình chọn Tống Thanh Nam?"

"Nào có nhiều vì sao như vậy?" Lục Mang dắt tay cô xoay người về nhà.

Đúng vậy, tình yêu chính là như thế, không có vì sao.

Hàn Y Lâm và Tống Thanh Nam đều mang lòng riêng đến gần đối phương, đến cuối cùng, dù họ có yêu nhau hay không thì cũng đã gắn chặt với nhau, không thể chia cách. Có lẽ đây cũng là một loại tình yêu.

Về đến nhà, vừa bước vào cửa, Ninh Trừng bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, hỏi Lục Mang, "Anh nói xem, có thể là Tống Thanh Nam đã sớm biết Hàn Y Lâm là con gái Vưu Tiểu Liên không? Có phải anh ta muốn bù đắp gì đó cho cô ấy không? Chẳng lẽ, thật sự là hai mẹ con Tống Thanh Nam giết Vưu Tiểu Liên, dùng tiền bịt miệng Vưu Hiến Bình?"

"Không phải." Lục Mang trả lời rất chắc chắn, "Có lẽ, người muốn để Vưu Tiểu Liên sống nhất chính là Tống Thanh Nam."

Ninh Trừng nhìn anh, từ ánh mắt của anh, cô xác định, ai là hung thủ, trong lòng anh chắc chắn đã có đáp án.

Khóe môi cô nhếch lên, trên mặt là nụ cười sáng lạn, ra đòn sát thủ, đôi tay ôm eo anh, nhón chân, chủ động hôn lên môi anh, "Ông xã, anh biết ai là hung thủ rồi phải không? Mau nói em biết đáp án được không? Hửm?"

Cô mở to đôi mắt trong veo như nước nhìn anh, hàng lông mi đen chớp chớp, gương mặt tràn đầy ánh sáng.

Cả người Lục Mang chấn động.

Cô gái này, bình thường rất đứng đắn, cô làm nũng như thế, căn bản là anh không chống cự được, tùy tay đóng cửa, bế ngang cô lên, bước vào phòng tắm, "Đi tắm trước."

"..."

Tắm rửa xong, hai người họ lơ đãng lăn lên giường, mãi cho đến lúc sức lực cùng kiệt chìm vào giấc ngủ, cô vẫn không biết đáp án.

Đồ lừa đảo!