Tình Yêu Khi Quýt Chín

Quyển 4 - Chương 64: Còn đẹp hơn cả tinh linh




Edit: Nhược Vy

Beta:Quanh

Ninh Trừng cảm thấy cơ thể rất lạnh, thì ra trên người  đã không còn gì có thể che chắn, cô nắm tay anh theo bản năng...

Một lát sau, thân hình cao lớn của anh bao trùm cô kín mít, cô lại cảm giác quanh thân ấm áp.

Cơ thể của hai người, lần đầu tiên kề sát bên nhau không có vật ngăn cách như thế.

Đôi tay Lục Mang đặt dưới lưng cô, loại tiếp xúc trực tiếp này khiến cả người anh trở nên hưng phấn, anh đã hoàn toàn không thỏa mãn với kích thích nhỏ từ việc môi lưỡi quấn quýt.

Anh muốn nhiều hơn, chỉ hận không thể cắn nuốt toàn bộ trái quýt.

Dường như người phụ nữ dưới thân hơi căng thẳng, cơ thể căng chặt lại. Hai tay nắm tay anh, càng ngày càng nắm mạnh, móng tay gần như đã đâm vào da thịt anh. Nếu còn đè nữa, có lẽ móng tay cô sẽ gãy.

Lục Mang quét qua miệng cô lần cuối, cắn mút hai lần rồi hơi ngẩng đầu, nhìn cô.

Hai má cô ửng đỏ, giống cầu vồng đôi ngoài kia, lóe sáng. Con ngươi màu đen trong veo không ngừng lập loè, tỏa sáng, như hai giọt mực trên tờ giấy Tuyên Thành.

Ninh Trừng cũng nhìn anh chăm chú, hơi thở của anh dồn dập, lồng ngực phập phồng dữ dội, may là lúc này anh đã dừng lại, nếu không cô không biết là vì căng thẳng, hay vì hưng phấn, suýt nữa cô đã tắt thở.

Nhưng sao anh lại ngừng?

Lục Mang đưa tay chống người, trượt xuống khỏi người cô, định nằm xuống bên cạnh, “Chúng ta không vội, cứ từ từ thôi.”

“Từ từ thôi?” Có phải anh cho rằng cô sợ đau thật không?

Điều này càng khiến cô nóng nảy, không thể để anh xem thường được.

Cô quýnh lên, lập tức ôm chặt cổ tay anh, không cho anh trượt xuống, “Sao lại từ từ? Anh có thể nhanh một chút. Yên tâm đi, em không làm từ thủy tinh, không có yếu ớt như vậy, năng lực thừa nhận của em rất mạnh.”

Lục Mang nhìn biểu cảm nghiêm túc của cô, khóe môi có ý cười, “Loại chuyện này không có người đàn ông nào muốn “nhanh” cả.” Anh vừa nói, ngón tay thon dài vừa đặt trên bụng cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Ninh Trừng lập tức cảm giác lòng bàn tay anh nóng như ngọn lửa, từ diện tích nhỏ của lòng bàn tay anh, khuếch tán ra bên ngoài, đồng thời xuyên thấu vào cơ thể cô.

Tay anh chạm vào cơ thể cô, từ từ đi xuống.

“Đây là gì?” Lục Mang chăm chú nhìn cô, dịu dàng hỏi.

Lần đầu tiên Ninh Trừng nghe thấy giọng nói dịu dàng như vậy của anh, giống như gió xuân, lặng yên không một tiếng động thổi qua, truyền vào tai cô. Tay anh đặt ở...

Trái tim cô bỗng nhiên co thắt.

“Đây là xương hông, xương hông trái phải và xương cùng, tạo thành xương chậu.” Trong đầu Ninh Trừng tự động hiện lên những khái niệm quen thuộc, kỳ lạ là, lúc cô nói chuyện này, cơ thể từ từ thả lỏng lại.

Lục Mang cảm giác cơ thể vốn đang căng chặt của cô thả lỏng lại, trong lòng cảm thấy buồn cười, đây là cô muốn làm tình với anh, hay là giải phẫu thi thể?

Nhưng mà anh đã tìm được một biện pháp vô cùng tốt, khiến cô không còn căng thẳng, cũng không đau, phù hợp với chuyên môn của cô, cũng là biện pháp độc nhất vô nhị, so với lý luận trên sách vở, anh càng quan tâm đến tính khả thi.

Anh cúi người nói nhỏ bên tai cô một câu, tay lướt xuống bụng, dừng lại ở chỗ riêng tư của cô, “Cái này thì sao?”

Ninh Trừng hít vào một hơi, “Xương mu, một bộ phận của xương hông, phía trước xương hông.”

“Hừm.” Anh cắn vành tai cô, rồi lại buông ra, nói khẽ, “Bảo bối, anh tìm được rồi.”

“…” Từ lúc anh cắn, cơ thể Ninh Trừng bỗng nhiên chấn động, dường như xương cốt toàn thân cô đã bị anh làm nát, biến thành tổ chức mềm, không đúng, gần như đã biến thành bùn mềm.

Tay anh lướt qua xương mu, tiếp tục đi xuống, cuối cùng lại… Xâm nhập vào cơ thể cô.

“Ưm…” Ninh Trừng nghe thấy một tiếng ngâm nga, hình như là giọng của cô. Cô chợt cảm thấy xấu hổ, quay đầu vùi mặt vào chăn, cắn chăn.

Lục Mang nhổm dậy, dùng răng cắn chăn ra, cúi đầu hôn cô, nhưng chỉ như chuồn chuồn lướt nước, sau đó dùng miệng quay mặt cô lại, lần nữa đối mặt với anh, “Nhìn anh, một cuộc yêu hoàn mĩ nhất cần phải có sự giao lưu ánh mắt.”

“… À.” Thì ra là như thế. Cách nói trắng ra này, cô đã quen, chỉ thấy rất lạ, vì sao nói ra từ miệng anh, không hề có cảm giác bỉ ổi?

Ninh Trừng nhìn đôi mắt đen đến mức tỏa sáng của anh, như đang lưu chuyển nắng sớm, thông qua phản xạ từ hơi nước, hình thành cầu vồng bên trong… Thế giới của anh chỉ là một màu u ám, nhưng lại cùng cô thưởng thức thế giới sặc sỡ nhất.

Trái tim cô trở nên mềm mại, gần như là hóa thành nước. Mà thân thể của cô đã lạc vào trong những đụng chạm đến từ bàn tay anh, dùng từ thần hồn điên đảo để hình dung cũng không quá.

“Có biết xương cùng của nam và nữ có gì khác nhau không?” Anh đột nhiên nói nhỏ bên tai cô một câu, biết còn cố hỏi.

“Em… Nghĩ đã…” Ninh Trừng cảm giác ý thức đã bị anh làm hỗn loạn, tay anh gảy thêm một lần, cơ thể cô càng mềm hơn một phần, ý thức đã tan rã.

Bình thường cô không cần suy nghĩ cũng trả lời được, giờ lại không nhớ được đáp án, cô cảm giác mình đã hóa thành nước, không ngừng dao động.

“Nhớ không được thì thôi, có thể dùng xúc giác để cảm nhận.” Lục Mang nhắc nhở một câu.

Anh nhìn người phụ nữ trong lòng, cô giống một con tôm nhỏ, cả người hơi cong lại, ánh mắt mơ màng, hơi thở càng ngày càng bất ổn, khuôn mặt đỏ như rượu vang đỏ Bordeaux.

Khóe môi anh đã nhếch hết cỡ, trong lòng có một cảm giác thắng lợi.

Mà giây phút này, cơ thể anh cũng đã căng chặt không chịu nổi, mỗi một câu nói, mỗi một âm thanh phải cố gắng lắm mới có thể phát ra, suy nghĩ muốn tiến vào cơ thể cô đã không thể ức chế.

Cơ thể của cô đã đủ ướt, chắc là đến lúc rồi.

Anh đứng dậy, Ninh Trừng cảm thấy cơ thể đột nhiên hư không, đôi mắt đang khép hờ mở ra, chỉ nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông.

Anh xoay người, hình như là đi lấy gì đó ở tủ. Cô nghe thấy tiếng hộp bị xé, sột soạt một lát, anh nhanh chóng quay lại với cô, cơ thể đè lên cơ thể cô.

Cơ thể nóng bỏng của anh lại bao trùm cơ thể cô lần nữa, gương mặt người đàn ông khôi ngô mê người đã ở ngay trước mắt.

Hô hấp cô căng thẳng, cơ thể vốn đang lơ lửng đột nhiên cảm thấy đau đớn. Cô hơi nhíu mày, đôi tay nắm chặt khăn trải giường.

Phản ứng của cô, Lục Mang thu hết vào mắt, anh hít sâu một hơi, mạnh mẽ khắc chế dục vọng muốn tiếp tục hướng về phía trước, cúi người hôn lấy cô lần nữa.

Một tay anh chống bên cạnh cô, giảm bớt trọng lượng đè trên người cô, một tay khác sờ soạng tìm tay cô.

Anh vừa hôn cô vừa cầm tay cô, đặt trên lưng anh, lòng bàn tay cô chạm vào cơ thể anh, một tay khác thì được anh nắm chặt.

Ninh Trừng chạm đến phần lưng nhẵn nhụi của anh, loại xúc cảm rõ ràng này xuyên thấu qua ý thức đã mơ hồ như sương mù dày đặc ở London của cô, tiến thêm một bước đến trái tim đang không ngừng đập mạnh.

Xúc cảm đau đớn vừa nãy đã bị loại xúc cảm này, phối hợp với nụ hôn dịu dàng của anh che lấp.

Tay anh lại cầm lấy tay cô, tiếp tục đi xuống dọc theo xương cột sống của anh, mãi tới chỗ xương hông mới dừng lại.

Nhớ không được, có thể dùng xúc giác để cảm nhận.

Trong đầu Ninh Trừng vang lên lời anh nói, từ đó không cần tay anh thúc đẩy, tay cô đã trượt đến hông anh, tiếp tục đi xuống, dừng lại ở xương cùng của anh.

Cô muốn nói, xương cùng của nam, nhìn từ mặt chính diện tương đối hẹp, dài, thành hình tam giác cân, nhìn từ mặt bên, độ cong lớn, kích thước khoang chậu nhỏ;

Mà xương cùng của nữ, nhìn từ mặt chính diện tương đối ngắn rộng, thành hình tam giác đều, nhìn từ mặt bên, độ cong nhỏ hơn, kích thước khoang chậu lớn hơn.

Nhưng thực tế thì cô không nói nổi một câu.

Lục Mang cảm giác trong cơ thể có một ngọn núi lửa, dung nham đã đọng lại ngàn năm, giờ khắc này đang lục sục trong cơ thể anh, sắp phun trào.

Anh không hôn cô nữa, buông tay cô ra.

Tay anh lại đặt trên xương hông của cô lần nữa.

Ninh Trừng cảm giác được tay anh lướt qua khe nhỏ giữa sống lưng cô, dừng ở chỗ xương cùng, tạm dừng một lát, tiếp tục đi xuống, nâng mông cô lên.

Anh ngắm nhìn cô, giống như trời cao ngắm nhìn mặt đất.

Cô cũng ngắm nhìn anh, giống như sao trời ngắm nhìn biển rộng.

Ninh Trừng đã quên hô hấp thế nào, cảm giác mình như bướm sắp phá kén, dưới sự dẫn dắt của anh, hóa thân thành một hình thái hoàn toàn mới, sắc thái sặc sỡ, đa dạng nhiều màu, hướng về thế giới.

Đau đớn lần thứ hai kéo đến.

Cô không còn sợ hãi nữa, thản nhiên nhìn anh, nhìn anh từng chút tới gần cô.

Giờ phút này, trái tim người đàn ông cũng vô cùng kích động.

Lần đầu tiên anh cảm giác được cô đẹp như thế, cô không phải tinh linh, cô còn đẹp hơn cả tinh linh.

Mà cô gái xinh đẹp nhất này lại hòa thành một thể với anh, cô sẽ dùng cơ thể mềm mại của cô, bao vây lấy sự cứng rắn của anh. Chỉ cần nghĩ như vậy, hô hấp anh gần như sắp đình trệ.

Có lẽ là giây phút này quá thiêng liêng, anh không quá nóng nảy, cũng sợ làm đau cô.

Chỉ cần thấy cô nhíu mày, trái tim anh cũng như bị ai bóp chặt.

Trong lúc ý thức dần tan rã, Lục Mang nhớ tới lúc ở cánh rừng bị sương mù dày đặc bao quanh bên London.

Giây phút cô lấy thân mình che cho Kiều Tử San, anh cảm giác như băng trên núi đã nứt ra, cảm thấy đau lòng chưa từng có, giây phút đó, anh vô cùng xác định, nếu cô chết, anh cũng sẽ chết.

Lúc đó anh chỉ hận mình không thể dịch chuyển tức thời, có thể đến trước cô trong nháy mắt, ngăn viên đạn đang bắn về phía cô.

Lục Mang không biết là do đau lòng, hay là cơ thể đã kiềm chế quá lâu, cảm giác anh đã chạm đến tận cùng của cơ thể cô. Đôi mắt anh nhắm lại một lát, rồi lại mở ra.

Anh ngừng một chút, thân dưới đẩy về phía trước, nhìn thấy cô nhíu mày, anh lập tức cúi người hôn lấy cô, ôm chặt cô.