Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 162




Chương 162: Chúng ta kết hôn đi Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến mùa đông.

Mọi thứ đều rất yên tĩnh, nhưng cũng yên tĩnh đến mức khiến cho trong lòng Giản Đồng ủ rũ đến kì lạ.

Trầm Tu Cẩn tự đại đưa cô bước vào trong cuộc đại chiến của nhà họ Trầm, mặt trời mọc thì đi làm việc, mặt trời lặn thì vê nhà nghỉ ngơi, nếu như ở góc độ của người đứng bên cạnh, sự quan tâm chăm sóc của anh tốt đến nỗi không tìm ra được khuyết điểm nào.

Đổi lại là người khác, e là đã cảm động đến mức không thể cảm động hơn được nữa, nhưng, anh càng như vậy, cô lại càng thấy khó chịu.

Anh luôn thích vào lúc cô tắm, ngồi ở bên cạnh chiếc giường trong phòng ngủ, dưới ánh đèn trên đầu giường, ngồi đọc sách, đợi đến lúc cô đi ra ngoài, lặng lẽ đứng dậy, câm cái máy sấy tóc một cách tự nhiên, đứng ở phía sau cô, mỗi một ngón tay, đều nhẹ nhàng vuốt qua từng kẽ tóc của cô.

Anh cũng rất thích vào lúc sáng sớm, khi đánh răng rửa mặt, lấy kem đánh răng cho mình xong tiện thể lấy luôn cho cô.

Anh cũng biết cách hôn bá đạo.

Những chuyện giống như một cặp đôi, còn có rất nhiêu.

Nhưng chuyện giữa những cặp đôi nên làm, có duy nhất chuyện ngủ chung giường không làm, hai người bọn họ vẫn luôn phân giường ra để ngủ.

Nhưng mỗi khi anh làm những chuyện mà chỉ có những cặp vợ chồng hay các cặp đôi ân ái mới làm, Giản Đồng liên muốn cười.

Lúc này, âm thanh vù vù của chiếc máy sấy tóc, cứ lượn vòng ở bên tai, giống như những buổi tối trước kia, Giản Đồng đầu tóc ướt sũng ngồi ở trên giường, thời tiết đang đần lạnh lên… Cô cúi đầu nhìn vào bộ quần áo mình đang mặc trên người, bộ quần áo ngủ bằng nỉ màu hồng, quấn chặt vào người… Bộ quân áo ngủ này, vẫn là của người ở phía sau, hôm qua vừa mới mua cho cô.

Bộ quân áo này đương nhiên được làm vô cùng tỉnh tế, xem ra, giá cả chắc chắn cũng “vô cùng tinh tế”, nhưng người này rốt cuộc là nghĩ như thể nào, tưởng rằng như thế nào, cô sẽ thích cái màu hồng này.

Nghe tiếng kêu của chiếc máy sấy tóc ở bên tai, có âm thanh vù vù, cảm nhận được xúc cảm vuốt ve nhẹ nhàng ở trên đỉnh đầu, đột nhiên, người phụ nữ cúi đầu xuống, trên khuôn mặt được giấu ở lồng ngực, lộ ra một nụ cười lạnh lùng, nụ cười lặng lẽ, trong đôi mắt liên ngấn lệ…

Không phải là rất buồn cười sao!

Đây có được tính là gì đâu chứ?

“Khô rồi” Cô mở miệng, hạ thấp giọng nói, trong tiềm thức là đang từ chối sự quan tâm, và mỗi một hành động của anh.

Vào lúc nói “khô rồi”, Giản Đồng đã hơi hơi nghiêng đầu, người đàn ông phía sau, con mắt đen nháy co lại… Động tác nhỏ mà cô không biết, đã phản bội lại suy nghĩ ở sâu trong lòng của cô.

Cô lại… kháng cự khi anh muốn đến gần như vậy sao?

Thất vọng.

Khó chịu.

Còn có một chút hối hận khó nói.

Rốt cuộc là đang hối hận cái gì, chỉ có bản thân anh là rõ nhất.

Làm theo lời nói, ấn vào nút tắt của chiếc máy sấy tóc, rồi đặt chiếc máy sấy tóc xuống.

Trên giường truyền đến âm thanh sột soạt, người đàn ông quay ra nhìn, ngay lập tức, chìa tay ra nắm chặt lấy người phụ nữ đang muốn di chuyển đến mé bên kia của giường.

“Chúng ta kết hôn đi”

Đột ngột, người đàn ông đột nhiên cất tiếng.

Mà Giản Đồng, thực sự đã bị dọa, nhìn vào không khí ở trước mặt, có một khoảnh khắc, cô cảm thấy cô như bị ảo giác.

Song, cánh tay ở phía sau đó, đang đặt lên trên vai của cô.

Xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi khiến cho Giản Đồng cảm thấy lạnh.

Người bỗng run cầm cập, giống như có một luồng điện, truyền qua người, cuối cùng, liền ra sức run rẩy.

Một hồi lâu, cô không quay người lại, đôi mắt vân cứ nhìn vào không khí ở trước mặt, giọng nói thô khàn cất lên: “Tôi chỉ là một tội phạm giết người, không xứng với cậu chủ Trầm tiếng tăm lừng lẫy được”

Nói xong, liền thành thạo nằm xuống, kéo cái chăn ở bên cạnh, đắp lên trên người, rôi quay người lại, quay lưng với người ở đẳng sau, vai cũng co lại vào trong chăn, chỉ để lộ ra nửa cái đầu ở ngoài chăn – muốn kháng cự thì sao phải nhiều lời.

Người đàn ông ở cạnh giường, tay vẫn chìa ra không trung, nheo mắt lại nhìn vào bóng lưng của người phụ nữ: “Em cũng từng nói, em không hề hãm hại Hạ Vi Minh… Nếu như, nếu như tôi nói, tôi tin em thì sao?”

Trầm Tu Cẩn kiêu ngạo, lần đầu tiên cúi xuống cái đầu cao ngạo của anh!

Con mắt đen nháy của anh, vẫn khóa chặt vào bóng lưng ở trên giường.

Anh đang, chờ đợi.

Trong cặp mắt màu đen, hiện lên vẻ căng thẳng mà bản thân anh không hề hay biết.

“Không, tôi đã từng giết. Tôi đã hại chết Hạ Vi Minh, tôi là tội phạm giết người.” Cô vẫn không quay người lại, vẫn quay lưng về phía anh, đôi mắt trống rỗng nhìn vào không khí, chỉ là nước mắt, lại nảm ở chỗ mà người đàn ông không nhìn thấy, nhẹ nhàng trượt xuống… Ra sức cắn chặt môi lại, kìm nén lại sự nghẹn ngào ở trong cổ họng, cô bất luận như thế nào, cũng không để cho anh nghe thấy một chút tiếng khóc nào!

Khóc trong im lặng, áp chế trong sự im ng, yên lặng cản chặt môi lại… Muộn rồi, muộn rồi! Sự tin tưởng của anh, một đồng cũng không đáng!