Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 147




Chương 147: Video

Những ngày tháng sau đó, Giản Đồng như biến thành một người khác, càng thêm trâm mặc ít nói, nhưng dường như lại càng thêm nghe lời…

nghe lời Trầm Tu Cẩn.

Anh nói đông, cô cũng không dám hướng tây.

Anh nói bầu trời là hình vuông, cô cũng không dám nói là hình tròn.

Chuyện “duy ái, cô xử lí chiêng trống rùm beng, đứng mũi chịu sào, nhà họ Giản đã từng làm như thế nào sau khi cô vào tù, cô cũng làm ngược lại như vậy, thủ đoạn thâm cao dùng đám người Vi Vi An gác lên bộ phận ở trên cao, rồi lấy thế tằm ăn lên, trong khoảng thời gian ngắn nhất, để dẹp loạn.

Những chuyện nội bộ này của công ty, tự khắc sẽ có đám người Vi Vi An – đối xử công bằng, mà những chuyện cô cần phải làm, tin tưởng và ủy quyền tuyệt đối.

Mà những việc Giản Đồng càng cân phải làm, là thăm hỏi và thuyết phục những người đã từng hợp tác với “duy áï, để hợp tác lại từ đầu.

Điều này ắt sẽ phải chịu rất nhiêu khó khăn.

Việc dẹp loạn sự hỗn độn của công ty, cuối cùng đã thiệt hại rất nhiều sức lực, nhưng cô có thể suôn sẻ giải quyết tất cả vấn đề này, hiển nhiên sẽ khiến cho một số người cảm thấy không thuận mắt, mà cô dạo gân đây lại đang thăm hỏi và thuyết phục những đối tác đã từng hợp tác.

Người có lòng để điều tra, thì nhất định có thể tra ra lộ trình của cô.

Những đối tác đã từng hợp tác kia vẫn chưa đợi cô thuyết phục, tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, diễn đàn mạng của công ty, đột nhiên xuất hiện một đoạn video, nội dung của video là Giản Đồng đang quỳ xuống dưới chân của một người đàn ông trung niên đầu trọc bụng to, để xoa bóp chân cho người đàn ông đó, mà trong video, ở bên cạnh của Giản Đồng chính là một cái vali được xếp đầy tiền.

Thời gian của video tuy không dài, chỉ trong một phút ngắn ngủi, nhưng lại khiến cho tất cả mọi người đều nhìn thấy được vè hèn hạ tâm thường của người phụ nữ đó ở trong tình huống ấy.

Ngay lập tức, toàn thể “duy ái: đều xôn xao cả lên, Giản Đồng vừa đến đi làm, liền chú ý được ánh mắt của tất cả mọi người có gì đó không đúng.

Chau mày lại, “Chuyện gì thế?” Cuối cùng cũng không chịu được hỏi.

Lúc đầu không có ai nói gì, Giản Đông nhìn thấy biểu cảm kì lạ của mọi người, đặc biệt là trong từng đôi mắt đó, những ánh mắt cười nhạo chế giêu ấy… Cô thấy vô cùng quen thuộc.

Đột nhiên, trong lòng hiện ra cảm giác sợ hãi thân thuộc… Cảm giác sợ hãi này, vốn không chấp nhận Giản Đồng tự khống chế, mà là một di chứng để lại sau khi bị người khác giày vò trong một thời gian dài.

Giống như theo phản xạ, một khi chạm vào điểm này, thì trong lòng sẽ theo phản xạ mà cảm thấy sợ hãi.

Cô bất giác giơ chân lên, vội vàng muốn trốn chạy.

Vừa giơ chân chưa đi được hai bước.

Đột nhiên có một đồ vật không biết từ đâu ném đến: “Một người phụ nữ khom lưng khuyu gối giống như cô, thì có tư cách gì để lãnh đạo “duy ái’ chứ! Cút ra khỏi ‘duy áï’ đi!” Người ném đồ đó bỗng nhiên hét lên tiếng đầu tiên.

Giống như một cái khóa nào đó được mở ra, ngay lập tức không chịu nhặt lại đồ, sau tiếng thứ nhất này, còn có tiếng thứ hai, tiếng thứ ba, tiếng thứ tư… Vô số tiếng nói đang đánh dẹp Giản Đồng, vô số đồ vật đang ném vào Giản Đồng, có người ném giấy, có người ném đồ ăn sáng, sandwich, trứng kho, rồi bánh kẹp…

Trong phút chốc, mọi thứ đều bay đầy trời.

Trầm Nhị phản ứng nhanh, ngay lập tức liền bảo vệ Giản Đồng, nhưng vẫn khó mà tránh khỏi khó khăn.

“Cút ra khỏi ‘duy ái!”

“Cô không xứng đáng trở thành chủ tịch của “duy ái!”

“Người phụ nữ hèn hạ! Cô sẽ làm liên lụy đến “duy ái Từng tiếng mỗi lúc càng lớn lên, sắc mặt Giản Đồng trở nên tái mét, đám người Vi Vi An lúc này cũng vội vàng chạy xuống tầng, “Giám đốc Giản!”

“Mọi người làm cái gì thế! Mọi người làm như vậy là không tôn trọng giám đốc Giản!”

“Đừng có ném nữa!”

Đám người Vi Vi An nhập cuộc loạn, không ngừng ngăn cản, nhưng hiệu quả chẳng được bao nhiêu.

“Không tôn trọng? Đối với người phụ nữ hèn hạ như cô ta, còn muốn có được sự tôn trọng của người khác sao?”

Giản Đồng sắc mặt trắng bệch, đột nhiên chìa tay đẩy Trầm Nhị ra, đám người Vi Vi An muốn đứng bảo vệ phía sau Giản Đồng, nhưng cũng bị Giản Đồng đẩy ra.

Cô bước lên phía trước một bước, đột nhiên một cốc cà phê được ném về phía đầu của Giản Đồng, Trầm Nhị muốn ngăn cản, nhưng lại không đến kịp, cốc cà phê được ném lên trên đầu của Giản Đồng, ngay lập tức, chất lỏng màu nâu, ướt hết đầu tóc, rồi đi theo mái tóc, ngấm xuống cả người.

Cô giơ tay, lau mái tóc đi, ánh mắt đúng lúc đặt lên trên màn hình của một cái máy tính làm việc ở gân đó, cảnh tượng ở trên đó lọt vào trong mắt, ngay lập tức, trong lòng cô, hoảng loạn bất anl Giơ chân vội vã tiến lại gần, ấn xem video, phát lại từ đầu, video vừa được phát, sắc mặt của cô càng thêm trăng hơn, đợi đến lúc kết thúc, cô lúc này đã không còn sắc mặt của một con người nữa.

Là vào hôm Ngụy Tư San đưa cô đến bữa tiệc, là chuyện xảy ra ở trong phòng hôm đó!

Nhưng… sao lại có video!

Là ail Đợi một chút! Cái góc độ đó!

Trong lòng bỗng nhiên đau đớn như muốn nghẹt thởi Nhìn vào video cứ chiếu đi rồi chiếu lại, ánh mắt của người phụ nữ đó dần dần tê liệt.

“Giám đốc Giản! Cẩn thận!” Nhìn thấy bóng dáng lắc lư của người phụ nữ đó, vẻ mặt của Vĩ Vi An ngay lập tức trở nên căng thẳng, chạy đến đỡ Giản Đồng: “Giám đốc Giản, chị không sao chứ?”

Cái video đó cô cũng xem rồi, vẻ mặt của Vi Vi An lúc này có chút phức tạp, trong lòng của cô, Giản Đồng mãi mãi là một người phụ nữ vô cùng tự tin vô cùng cao ngạo, không thể nào gắn liền với người phụ nữ hèn hạ kia ở trong video.

Giản Đồng vẻ mặt tê liệt, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào trên video, con ngươi không hề chuyển động, không ai biết rằng lúc này cô đang nghĩ gì.

“Giám đốc Giản, chị đi đâu thế?” Vi Vi An thả tay ra, không giữ chặt Giản Đồng, người phụ nữ hoảng loạn bỏ chạy ra ngoài.

Trầm Nhị liền đuổi theo.

“Đừng đi theo tôi!” Giản Đồng vừa quay người, giọng nói thô khàn xé đứt tâm can nói.

Ngoài trời đổ mưa, cô chạy ra ngoài, liền bị ngã nhào xuống bậc thêm, mưa to như trút nước, cô chạy thật nhanh đến bên đường, chìa tay ra chăn một chiếc xe taxi.

“Cô không sao chứ, cô gái?” Người tài xế taxi nhìn người phụ nữ sắc mặt trắng bệch ngồi ở đăng sau: “Cô gái, có phải cô ốm rồi không? Chỉ bằng tôi đưa cô đến bệnh viện nhé?”

Ở ghế sau xe, Giản Đồng ôm chặt mình lại, khuôn mặt trắng bệch như một tờ giấy, cô có thể nhãn nhịn nỗi sợ hãi rồi diễn ra bộ dạng tự tin ở †rước mặt mọi người, nhưng hôm nay sau khi đoạn video đó được phát ra, từng đôi mắt cười nhạo ấy… Giống như rơi vào trong ác mộng, chẳng lâu sau liền túm tóc, đánh tàn nhãn, rồi phun nước bọt… Từng chút từng chút một lấy đi sự tôn nghiêm trên người của cô.

Chẳng lâu sau, cùng là một tội phạm ở trong tù, lại có thể dùng những ánh mắt lạnh lùng chế giễu đó nhìn mình, những ánh mắt đã từng đó, chồng chéo lên những ánh mắt cười nhạo của hôm nay.

Trả tiền, rồi xuống xe, từ trước đến nay cô chưa từng có một giây phút nào cấp bách muốn nhanh chóng đi vào trong cái nơi cô vẫn luôn cảm thấy ác cảm đó như bây giờ.

Đáng cười biết bao nhiêu, cái căn phòng đã từng thấy ác cảm này, bỗng nhiên lại có một ngày trở thành nơi tránh nạn của cô.

Quan sát xung quanh, trong lòng hiện lên một chút chế giễu.

Trầm Tu Cẩn nhận điện thoại, rồi vội vàng quay về.

Chiếc rèm cửa dày đã bị kéo lên, không bật đèn, trong căn phòng tăm tối u ám, tìm một vòng trong căn phòng, cuối cùng tìm thấy cô ở trong cái tủ cất trữ đô đạc.

Vào lúc kéo cánh tủ ra, trái tim của người đàn ông bỗng co chặt lại, một nắm nhỏ như vậy, co ro trong cái tủ, anh vô cùng khẳng định, vào khoảnh khắc kéo cánh tủ ra, người đó ở trong tủ vừa quay người liền muốn chạy trốn, cái tủ to như vậy, sao có thể để cô được như ý muốn.

Nhưng động tác đó của cô, lại rất đáng ngờ.

Sau đó có một hôm, anh nhìn thấy đoạn video camera bị người khác cố tình cất giấu đi, mới biết được, Giản Đồng cô, tại sao lại có thể sống quen ở nơi chật hẹp như trong cái tủ như vậy… Đoạn video đó, đã giải thích tất cả – một người phụ nữ sao lại bị nhốt trong chuồng chó để trêu đùa chứ.

Lúc đó, cũng mới hiểu, tại sao một người phụ nữ kiêu ngạo như thế, trong ba năm ngắn ngủi, lại biến thành bộ dạng khiến cho người khác khinh thường như vậy.

Lúc đó… anh mong muốn được xé nát từng người một đã bắt nạt cô và phá hủy cô, nhưng căm hận nhất, chính là bản thân mình!