Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 127




Chương 127: Mâu thuẫn và đau khổ của Tiêu Hằng

Giản Đồng lúc này cực kì ghét cái từ đó — trừng phạt!

“Chủ tịch Trầm động một tí là trừng phạt, nếu như hôm nay tôi cứ không chịu nghe lời thì sao chứ? Chủ tịch Trầm lại định trừng phạt tôi như thế nào đây?” Những cái trừng phạt của anh mà cô nhìn thấy và cảm nhận vẫn chưa đủ sao?

Trừng phạt đi trừng phạt đi! Ngồi ở ghế phụ lái, người phụ nữ đột nhiên có suy nghĩ như vậy…

“Nếu như chủ tịch Trầm muốn trừng phạt, thì cứ tùy ý anh là được rồi” Từ bỏ rồi, chán nản rồi, trừng phạt xong rồi, thì cô cũng không quan tâm nữa rồi.

Lại như thế nào? Lại có thể như thế nào?

Ngôi ở ghế lái, con mắt sáng lên của người đàn ông, đột nhiên sâu lắng lại, quay đầu sang, giọng nói trầm tĩnh nói: “Được, nếu cô muốn biết, thì tôi sẽ đáp ứng cô.” Nói xong, đưa cánh một tay ra, bám vào cổ của Giản Đồng, một cánh tay khác, ra sức vuốt ve lên đôi môi của Giản Đông, giọng nói trâm tĩnh của anh, ở trong chiếc xe yên tĩnh, yếu ớt cất lên: “Cô biết không? Tôi cực kì ghét trên đôi môi này của cô, bị nhiễm hơi thở của người khác”

Ngón tay cái đầy đặn của anh, không ngừng vuốt ve lên đôi môi của Giản Đồng, bỗng nhiên cúi người xuống, trên đôi môi của Giản Đồng, mạnh mẽ… cắn!

Phải, chính là cắn!

“ÁI” Đôi môi bị cắn đến đau nhức, khiến cho Giản Đồng kêu lên một tiếng, lập tức chìa ta ra đẩy Trầm Tu Cẩn, mà anh, sau khi cắn vào, nhanh nhẹn rụt người lại, khởi động xe, giãm chân vào ga xe, khởi động động cơ, các động tác nối đuôi nhau, như một dòng chảy.

Chiếc xe lái đi, Giản Đồng buông bàn tay đặt trên môi xuống, chút mùi vị tanh tanh đó, cô biết, đó là máu.

Cũng thực sự đã quá mệt, giống như bị rút hết sưc lực, dựa vào ghế xe… Kệ đi, kệ cho anh làm gì thì làm. Cứ buông trôi bỏ mặc là được rồi…

dù sao thì, bất luận cô có vùng vẫy thế nào thì cũng vô ích.

Trên xe, Trầm Tu Cẩn gọi điện cho người cấp dưới: “Tất cả mọi người quay vê Đông Hoàng”

Khi chiếc xe dừng ở dưới sảnh của Đông Hoàng, người đàn ôn không nói câu nào, cong lưng xuống ôm Giản Đồng, bước từng bước lớn đi vào trong Đông Hoàng.

“Đừng động đậy, nếu cô không muốn tôi ở dưới những ánh mắt nhìn chăm chú này, lại làm thêm một lần nữa chuyện vừa nãy tôi làm với cô ở trên xe, thì tốt nhất cô hãy ngoan ngoãn một chút.

Đừng chọc tức tôi, không có tác dụng gì với cô đâu.”

Trầm Tu Cẩn cảm nhận được sự vùng vẫy của Giản Đồng, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng để ngăn cản cô.

Trong lòng Giản Đồng nổi lên một ngọn lửa…

Người này, cứ phải làm trái với ý muốn của cô như vậy sao! Nhưng đưa mắt liếc nhìn xung quanh một lượt, rồi cô nhắm chặt mắt vào… Cô không có quyên để lựa chọn cái khác, chỉ có quyền lựa chọn là không nhìn.

Đám người của Trầm Nhất sớm đã quay về đến Đông Hoàng, đứng chờ ở một bên, lúc này Trầm Tu Cẩn ôm Giản Đồng vào trong thang máy, šc mắt nhìn vào hai người trong đó: “Các cậu cùng tôi lên tầng”

Tầng 28 Trầm Tu Cẩn ôm Giản Đồng bước ra khỏi thang máy, trực tiếp đem người ném lên trên chiếc giường to ở trong phòng ngủ, để lại một câu nói: “Tối nay, cô cứ ở đây, ngủ một giấc ngon lành, những chuyện khác, cô không cần phải quan †âm” Vào lúc quay người rời đi, lãnh đạm hạ mệnh lệnh với hai người vệ sĩ kia: “Trông coi cô ta cho tốt, không cho phép cô †a ra khỏi tâng này.”

“Vâng, Boss!”

Sắc mặt của Giản Đồng đã trằng lại càng thêm trắng: “Tôi không cần!” Cô hôm nay đã không thèm đếm xỉa đến, đã mặc kệ rồi! “Anh không có quyền!”

“Cô im miệng.” Người đàn ông đột nhiên quay người lại, trên mặt không có bất kì biểu cảm gì, nhìn về phía Giản Đồng: “Cho cô hai sự lựa chọn, thứ nhất, tự mình tắm rửa rồi đi ngủ. Thứ hai, tôi sẽ tắm cho cô rồi ngủ cùng cô”

Sắc mặt của Giản Đồng càng thêm khó chịu.

Trong ánh mắt hiện lên vẻ tức giận.

Khóe miệng của Trâm Tu Cẩn hơi hơi hếch lên, rồi quay người rời đi.

Bước vào trong thang máy, thang máy đi thẳng xuống dưới, vào lúc đến tâng một, Trầm Nhất và Trầm Nhị đang đợi ở một bên, vào khoảnh khắc người đàn ông bước đôi chân thon dài ra khỏi cửa thang máy, giọng nói trầm tĩnh, lập tức hạ lệnh: “Điều tra! Điều tra xem tên khốn nạn đó bây giờ đang ở đâu!”

Tiêu Hằng uống đến nỗi say bí tỉ, anh khó chịu, vỗ vào lồng ngực… giống như bị đào khoét đi cái gì đó.

Một giọng nói nói với anh: Anh nên tin tưởng cô ấy, cô ấy là người như thế nào, lẽ nào anh không biết sao?

Một giọng nói khác lại chế giêu: Người nhà của cô ta cũng không tin cô ta, mọi người đều nói cô ta có tội, những chuyện xấu xa độc ác ấy, đều do cô ta làm! Người phụ nữ như vậy, mà anh vẫn còn đem lòng theo đuổi, anh có bị ngốc không vậy! Người phụ nữ như thế, không đáng có được tình cảm của Tiêu Hằng anh, lòng kiêu ngạo của anh đâu? Khí phách của anh đâu? Lòng tôn nghiêm của anh đâu chứ! Cậu chủ Tiêu kiêu ngạo anh đem lòng yêu một tội phạm giết người độc ác âm mưu hãm hại người bạn thân nhất của mình, một trò cười cho thiên hạ, hahahahahaha…

“Câm miệng câm miệng câm miệng!” Chai rượu trên tay của Tiêu Hằng “bịch” một tiếng, đập vào chỗ cách đó không xa, vỡ thành những mảnh thủy tỉnh nhỏ.

Chai rượu vỡ vụn “bịch” một tiếng, lại là một tiếng gõ cửa thúc giục “cộc cộc cộc”.

Tiêu Hằng đang dựa cả người vào chiếc sô pha và ngửa mặt lên cao, không cử động gì liền tức giận hét lên: “Chết rồi, đừng có gõ nữa!”

Nhưng người ở ngoài cửa vẫn chưa đi, tiếng gõ cửa càng thêm to hơn.

“Gọi hồn à, chết rồi, tôi nói là chết rồi, không nghe thấy gì à! Biến Cộc cộc cộc cộc cộc cộ!

c“Ôi trời!” Tiêu Hằng bị tiếng gõ cửa làm cho.

tức giận nhảy cãng cả lên, bước từng bước lớn đi về phía cánh cửa, mở cửa thật mạnh, nhìn cũng không nhìn liền quát mắng: “Gõ cái gì…” gõ…

Bịch!

Lời chưa nói xong, một cú đấm, đấm mạnh lên trên mặt của Tiêu Hãng, cú đấm này, rất mạnh, khiến cho Tiêu Hằng lảo đảo lùi về sau mấy bước, đôi chân suýt chút nữa thì không đứng vững.

Khó khăn lắm mới đứng được vững, vừa ngẩng đầu, thì nhìn thấy Trâm Tu Cẩn giống như Môn Thần, chản ngang cửa nhà anh.

“Trầm Tu Cẩn, cậu bị điên àI”

Người đàn ông đôi mắt lạnh lùng, toàn thân được bảo phủ bởi một màn sương lạnh, ánh mắt lạnh lùng đặt lên trên người của kẻ nát rượu ở đối diện, khởi động nắm đấm, đột nhiên! Anh cử động, lại là một cú đấm nữa đánh vào: “Đây chính là ‘bất luận như thế nào cũng sẽ không từ bỏ người phụ nữ đớ mà cậu nói với tôi sao?”

Lại là một cú đấm nữa đánh vào tiếp: “Đây chính là cái mà cậu gọi là quyết không thỏa hiệp quyết không nản lòng’ sao?”

“Vậy hôm nay cậu đã làm cái gì vậy chứ! Tiêu Hằng, ‘quyết không từ bỏ người phụ nữ đớ của cậu, nhưng chuyện hôm nay cậu làm, không chỉ là từ bỏ, mà còn là tổn thương!”

Nắm đấm của Trầm Tu Cẩn rất mạnh, vào lúc đánh qua, Tiêu Hằng cũng tỉnh cả rượu luôn, bị đánh liên tục ba năm đấm, Tiêu Hằng cũng không phải ăn chay, lại nghe thấy những lời nói của Trâm Tu Cẩn, đôi mắt ngay lập tức đỏ hoe, nảm tay lại thành nắm đấm, cũng không màng đến khách khí đánh về phía người đối diện: “Cậu có tư cách gì để nói tôi!”

“Bản thân cậu thì sao!”

“Những chuyện cậu làm, lẽ nào không phải là tổn thương à!”

“Trầm Tu Cẩn, hôm nay cậu đứng ở đây, nếu như là để thay Giản Đồng đòi lại công băng, thì tôi hỏi cậu”, Tiêu Hằng nhìn với ánh mắt giận dữ: “Trầm Tu Gẩn cậu, có tư cách này sao!”

Đôi mắt của Trầm Tu Cẩn càng thêm lạnh lùng, né tránh đi nắm đấm của Tiêu Hằng.

Hai người đàn ông, có vẻ bề ngoài lịch sự, nhưng lại dùng cái tư thế không có chút văn minh nào để đánh nhau.

Bịch!

Lại là một âm thanh lớn vang lên, Tiêu Hằng bị Trầm Tu Cẩn đấm đâm vào tường, rồi lại ngã xuống đất, những mảnh thủy tỉnh của chai rượu bị vỡ, đâm vào da thịt!

Sự đau đớn đột nhiên mà đến, khiến cho tâm lí bị kìm nén của Tiêu Hằng sau khi trở về từ nơi tổ chức bữa tiệc, cuối cùng cũng tan vỡ!

Vừa ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ửng chất vấn người đàn ông đối diện: “Trầm Tu Cẩn! Cậu đến chỉ trích tôi, nhưng cậu có tư cách gì để chỉ trích tôi!

Rõ ràng cậu đã nhận thức được rằng bản thân cậu đã yêu người phụ nữ đó mất rồi! Nhưng mà tôi hỏi cậu, Trầm Tu Cẩn, tôi hỏi cậu một câu, cậu có dám tận miệng thừa nhận, cậu đã đem lòng yêu người phụ nữ đó rồi không!

Cậu có thể chấp nhận bản thân cậu đem lòng yêu người phụ nữ có thủ đoạn bỉ ổi lòng dạ xấu xa ra tay độc ác đó không!

Tôi hỏi cậu, cứ cho là cậu thực sự đem lòng yêu người phụ nữ đó, nhưng, cậu có thể chấp nhận không! Có thể tận miệng thừa nhận không!

Cậu dám không! Cậu có thể không!”

Cuối cùng, cuối cùng cũng hét ra được sự đau khổ và mâu thuần ở trong lòng!

Tiêu Hằng bật cười vui sướng, nhưng trên đôi lông mi dài đó, lại cùng với nụ cười, mà bỗng trở nên ẩm ướt…