Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực

Chương 9: Bọn họ đều không còn, cuối cùng chỉ còn lại một mình cô




Edit: Mạn Châu Sa

Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào trong căn phòng, anh ta chìm trong giấc ngủ. Cô không muốn ngủ tiếp, ánh mắt chết lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Buổi tối không kéo rèm cửa sổ, trong phòng so với bên ngoài âm u hơn một chút. Từ khi đến căn phòng này, cô cảm thấy mình giống như thực vật sống trong bóng tối, bên ngoài ban công tất cả đều là cây cối nên ánh sáng trong phòng cũng ít hơn. Cô hầu hết thời gian là đứng trên sân thượng ngẩn người, chờ đợi thời điểm mặt trời lên cao nhất trong ngày, ánh mặt trời bao phủ toàn thân. Cảm giác này giống như vẫn đang chờ đợi một điều gì đó, sau đó cuối cùng cũng chờ đợi được.

Ánh sáng trong phòng chậm rãi thay đổi, cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông nằm bên cạnh. Rất lâu rồi cô không ngắm anh ta khi ngủ, vẫn là sống mũi cao, đôi mắt đẹp nhất mà cô thích nhưng lại không còn là người con trai trong giấc mộng của cô. Cô coi anh ta như chàng hoàng tử có thể mang mình ra khỏi tòa lâu đài, nhưng lại không biết rằng, anh ta đến là để đưa cô xuống địa ngục.

Sau khi cưới, cô thích nhất là sáng hôm sau ngắm anh ta khi ngủ, như thế sẽ khiến cho cô thỏa mãn cả ngày. Trong sinh hoạt của mình có người chồng mình yêu, thật giống như một giấc mộng đẹp trong câu chuyện cổ tích. Cô thích tự mình nấu cơm cho anh ta, hy vọng được anh ta khen thưởng. Anh ta rất ít cười, ban đầu cô cảm thấy rất mất mặt nhưng sau khi thấy anh ta cũng đối với người khác như thế thì không còn cảm thấy ngại ngùng nữa, cho rằng đó là tính tình của anh ta. Nhưng anh ta có thể cười với cô có nghĩa là trong lòng anh ta cô không giống những người phụ nữ bình thường rồi, vì thế cô không suy nghĩ gì nhiều nữa.

Cho đến khi cô biết người trong lòng anh ta là Quan Điềm, tất cả ảo tưởng vỡ tan. Cô sẽ nghĩ rằng có phải nếu là Quan Điềm trước mặt anh ta, anh ta nhất định sẽ không đối xử lạnh lùng như vậy. Anh ta sẽ cười với Quan Điềm, sẽ vô cùng chiều chuộng Quan Điềm, sẽ vì Quan Điềm không vui mà dỗ dành.

Chỉ là tưởng tượng thôi cũng đủ để khiến cho cô cảm thấy đau đớn.

Hiện tại anh ta đang ngủ, trông thật bình yên, nhưng cô lại không giống như trước kia luôn nhớ nhung anh ta. Thậm chí tối qua anh ta không rời đi như mọi khi cô lại cảm thấy bất an, nhắm mắt lại cũng không ngủ được. Theo bản năng cách xa anh ta ra một chút. Cô luôn cảm giác bên cạnh có người đang nhìn cô chằm chằm, không để cho cô ngủ.

Đã lâu như vậy anh ta không xuất hiện, hết lần này đến lần khác mỗi khi cô cảm thấy cuộc sống của mình đang thay đổi theo hướng tốt đẹp thì anh ta lại trở lại. Như thế cũng tốt, khiến cho cô tỉnh táo mà nhận ra rằng bộ mặt thật của cuộc sống là gì.

Đột nhiên anh ta mở mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, Giản Ngưng nhanh chóng chuyển tầm mắt.

Cố Trường Dạ tựa như đang cười, hơi nheo mắt nhìn áo ngủ trên người cô, nhẹ nhàng phun ra mấy chữ " Áo ngủ hàng hiệu sao? Có thời gian nên đi mua nhiều thêm một chút."

Theo bản năng cô nghĩ tới chuyện không tốt, tầm mắt lại rơi trên mặt anh ta mang theo nét dò hỏi. Cô không dám lên tiếng, chỉ sợ lại chọc giận anh ta.

Tâm tình của anh ta rất tốt, ít nhất còn có thể giải thích nghi hoặc của cô " Miễn cho cô mấy ngày nữa không còn tâm trạng nào mà đi mua..."

Khuôn mặt Giản Ngưng cứng ngắc lại, cô có lẽ hiểu ý tứ trong lời nói của anh ta. Anh ta định đối phó với Giản gia, cho nên trở về để chê cười cô? Cười nhạo cô yếu đuối không biết gì, đem quãng thời gian này quan tâm tới cô, khiến cho cô không biết tương lại phải đối mặt như thế nào với hậu quả.

" Anh muốn gì?" Giọng nói của cô rất nhẹ, vẫn có thể cảm nhận được giọng nói run run cho dù cô đã cố gắng khiến mình bình tĩnh.

" Tôi muốn như thế nào thì chính là như thế." Giọng nói kiêu ngạo lẫn ung dung, nhìn cô tựa như cô chính là con thú bị trói chặt, anh ta chỉ cần nắm cổ cô thì có thể dễ dàng giải quyết xong tính mạng của cô.

Cô nâng khóe môi ngưng không thể thốt thành lời. Đúng vậy, anh ta muốn thế nào thì chính là như thế, ai có thể thay đổi?

Về sự tồn tại của cô, đơn giản chỉ là thú cưng giúp anh ta chơi đùa lúc nhàm chán, không hề có giá trị.

Sự im lặng của cô làm cho anh ta có vài phần kinh ngạc: " không cầu xin tôi sao?"

" Tôi cầu xin thì sẽ được sao?"

Anh ta vươn tay bóp mặt cô, khuôn mặt đẹp đẽ như vậy mà bị hắn ta hủy hoại thì rất đáng tiếc " Cuối cùng cũng biết thân biết phận." Cô ngày cả đầu cũng không thèm nghiêng, sự lạnh nhạt khiến cho khóe miệng anh ta giương lên, " Nói thật, cô chẳng lẽ không nên cảm ơn tôi sao? Nếu như không có tôi, cô vĩnh viễn cũng chỉ ngu ngốc sống trong cái tháp ngà của chính mình, nhờ cô tôi cô mới hiểu rõ cái thế giới này."

" Đúng vậy, quả thực tôi nên cảm ơn anh."

Sự nghe lời của cô có lẽ làm cho anh ta cảm thấy không thú vị. Anh ra thu tay về, trực tiếp xuống giường rời khỏi phòng.

Giản Ngưng lấy tay lau đi dấu vết anh ta lưu lại trên cằm, ngồi ở trên giường một hồi lâu. Trong phòng đã sáng trưng, cô cảm giác hiện tại mình không khác gì một âm hồn, không tức giận, không cảm giác, thậm chí khóc cũng không có.

Chậm rãi đi đến phòng tắm, vặn vòi nước đến mức tối đa, cọ sạch thân thể, cô cho nhiệt độ nước tăng lên, nước nóng mới giúp cho cô nghĩ rằng mình còn sống.

Hơi nước vấn vít, tạm thời vứt bỏ những phiền não. Cô vẫn luôn tin vào luật nhân quả, con đường do cô lựa chọn, cô sẽ chấp nhận hậu quả. Hiện tại cô cũng giống như vậy, cô là người bắt đầu tất cả, nếu như cô không nói muốn gả cho người đàn ông này, cha sẽ không tìm đến Quan Điềm, Quan Điềm sẽ không chết, Cố Trường Dạ sẽ không vì muốn tra tấn cô mà đối phó với Giản gia bọn họ.

Giấc mộng của cô đã hại mọi người. Nếu có thể cho cô một cơ hội để hối hận, cô nhất định sẽ tránh xa người đàn ông này, vĩnh viễn không bao giờ trêu chọc đến anh ta. Cô sai rồi, tất cả cô nguyện ý chấp nhận nhưng anh trai và cha cô vô tội, không thể làm tổn thương người thân của cô.

Cô không muốn cầu xin, nếu như Cố Trường Dạ thấy cô như vậy có lẽ sẽ càng đẩy nhanh kế hoạch của mình.

Người giúp việc tiến đến gõ cửa, trong lòng cảm thấy kinh ngạc nhưng rất nhanh cô liền hiểu được, chắc đây là ý của Cố Trường Dạ. Những người giúp việc biết cô tắm rất lâu, nhất định sẽ không đến quấy rầy cô.

Anh ta vậy mà vẫn chưa đi, có điều đây cũng là hiển nhiên. Tâm trạng của cô hôm nay nhìn qua có vẻ không thoải mái, anh ta sao có thể bỏ qua dáng vẻ không thoải mái của cô được, đây là giá trị lớn nhất của cô đối với anh ta.

Giản Ngưng chậm rãi đi xuống, Cố Trường Dạ đã ngồi ở bàn ăn, sau khi nhìn thấy cô liền phân phó người giúp việc mang đồ ăn lên. Giản Ngưng cảm thấy anh ta chắc là rất thất vọng khi nhìn thấy dáng vẻ của cô. Chẳng lẽ anh ta muốn nhìn thấy cô ngu xuẩn như trước đây, tìm đến anh ra mà oán giận. Hiện tại cô nhớ đến mình trước kia mà chỉ muốn mắng chính mình ngu ngốc.

Cô lúc nào cũng ăn rất ít, cũng không thèm ăn chút nào.

Cố Trường Dạ nhìn trong bát của cô: " Xem ra phải đổi đầu bếp rồi, thức ăn nấu như thế nào mà khiến cho phu nhân nhà ta không thể nuốt xuống."

Giản Ngưng xiết chặt đũa, ngẩng lên nhìn đến biểu tình đang cười mà như không cười của anh ta.

Dưới tầm mắt của anh ta, cô đem cháo ăn sạch" Ăn rất ngon, tôi rất thích."

Cố Trường Dạ liếc mắt nhìn người giúp việc đang đứng bên cạnh: " Không nghe thấy sao? Phu nhân nói thích ăn, còn không mau đi lấy thêm cho phu nhân một bát nữa."

Người giúp việc nơm nớp lo sợ tiến đến đem bát trước mặt Giản Ngưng bưng đến phòng bếp.

Ngực cô phập phồng không ngừng, nhìn lên trần nhà: " Anh cuối cùng muốn như thế nào?"

" Tôi đang tâm đến thân thể của cô, hy vọng cô ăn nhiều một chút." Anh ta cười đến kì lạ.

Những lời không nói ra phía sau cô có thể đoán được, ăn nhiều một chút, bồi dưỡng thân thể thật tốt mới có thể để cho anh ta tra tấn lâu hơn.

Cô không nói thêm gì nữa, biết rằng vĩnh viễn không thể cùng anh ta nói chuyện bình thường được. Thấy cô không có phản ứng gì, anh ta mất đi thú vui, lúc này mới chuẩn bị rời đi.

Cháo còn ngắc trong cổ họng, toàn thân đều cảm thấy khó chịu. Cô vọt vào trong toilet, đem tất cả cháo nôn ra. Dường như muốn dạ dày trống rỗng. Cuộc sống như thế này, liệu đến bao giờ mới kết thúc.

Giản Ngưng không muốn ở nhà, quá mức áp lực, cô không chịu nổi. Rời khỏi nhà lại không biết đi đến đâu. Tất cả mọi việc làm của cô tựa như bị giám sát, rời khỏi cửa phải có lái xe đưa đón, sợ cô chạy mất sao? Cô có khả năng chạy đi đâu, hơn nữa cô vẫn yếu đuối như trước đây, căn bản không có cái dũng cảm đó.

Lái xe đưa cô đi xung quanh nội thành, nơi đó chật chội rất khó chịu. Suy đi nghĩ lại vẫn là bảo lái xe đi đến nghĩa địa.

Ngoại thành có một khu nghĩa địa, trước kia có một vị trưởng bối qua đời, cô đi theo cha đến nơi này. Nhìn thấy bia đá là một tảng đá xanh, cô cảm thấy có một sự lạnh lẽo, giống như ở đó toát ra oán khí vậy. Lúc đó anh trai luôn cười cô, chuyện ma quỷ đã thấy nhiều vậy mà vẫn sợ lại gần những ngôi mộ ấy.

Hiên tại thì sao? Lá gan của cô lớn ra sao? Cô không còn cảm thấy sợ nữa, thậm chí có thể đi xuyên qua những ngôi mộ. Những ngôi mộ lộ ra tấm hình trắng đen nhưng cô lại không hề có cảm giác sợ hãi. Có lẽ Cố Trường Dạ nói đúng, anh ta đem cô ra khỏi tòa lâu đài kia , giúp cho cô không còn ngu ngốc.

Cô đứng trước mộ Triển Hằng, nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên bia mộ, cậu ta cười vui vẻ như vậy, giống như trong trí nhớ của cô.

" Cậu, ở đây có tốt không?" Cô ngồi xổm xuống, cười với tấm hình đen trắng kia như cười với một người đang còn sống. Cô tựa như trước đây nói hết những điều mình muốn nói trước mặt cậu ta" Cậu trước kia luôn mắng mình, nói mình như thế này một khi ra ngoài xã hội nhất định sẽ không sống nổi, nhất định sẽ làm giảm trình độ lao động của nhân dân ta... Kỳ thật, hiện tại mình cũng như thế sao cậu không mắng mình."

" Cậu trước kia nói mình yếu đuối, thật ra mình mạnh mẽ hơn cậu, cậu xem mình hiện tại...Nếu như trước kia, mình tuyệt đối sẽ không tin rằng dưới hoàn cảnh như thế này mình vẫn có thể tiếp tục sống, một cuộc sống không nhìn thấy tương lai nhưng mình vẫn sống. Mỗi lần đứng trên sân thượng, mình đều rất muốn biết lúc cậu nhảy lầu suy nghĩ đến điều gì, cứ như thế mà nhảy xuống...."

" Cha mẹ cậu sống rất tốt, sau khi cậu gặp chuyện không may bọn họ liền di dân, hình như còn có thêm một một cậu em trai,... Nhìn thấy ảnh cậu bé qua mạng, rất giống cậu. Cậu thấy cậu ích kỷ biết bao nhiêu, ngay cả cha mẹ mình cũng không cần..."

Cô thì thào nói rất nhiều, cuối cùng không hiểu sao lại nở nụ cười, " Triển Hằng, thật ra mình dũng cảm hơn cậu nhiều, cậu xem mình vẫn còn sống nè." Nụ cười hiện lên trên khuôn mặt nhưng không hiểu sao lại có nước mắt chảy xuống.

Cô ngồi quá lâu, chân tê đến mất cảm giác, cô nhẹ nhàng xoa nắn chân mình.

Đi đến ngôi mộ bên cạnh, trước kia cô vẫn cố tình lờ đi ngôi mộ ấy. Nhưng hôm nay, khi cô chuẩn bị rời đi lại dừng lại. Cô thật lâu rồi không nhìn dáng vẻ của Quan Điềm, vẫn là nụ cười sáng lạn đến thế.

Trước kí cô vẫn luôn xem thường, vì sao tình bạn giữa phụ nữ lại mờ nhạt đến thế, cuối cùng cũng vì một nam sinh mà tuyệt giao, còn tình bạn giữa nam sinh sẽ không như vậy. Cô vì Triển Hằng mà trách mắng Quan Điềm lâu như vậy, hay là bởi vì người phụ nữ Cố Trường Dạ yêu là Quan Điềm mà giận cô ấy. Thậm chí còn trước mặt Cố Trường Dạ nói cô chết là đáng đời.

" Thực xin lỗi." Cô nhẹ nhàng mở miệng, cô không nên nói Quan Điềm như thế.

Thực ra cô nên xem thường chính mình mới phải, nếu cô coi Quan Điềm là bạn tốt thì nên tin tưởng cô ấy, tin tưởng cô ấy nhất định có nỗi khổ, không nên lập tức định tội cho cô ấy.

Chính cô không thể nào chấp nhận được, đứa nhỏ thứ nhất mất đi có thể là ngoài ý muốn. Nhưng đứa thứ hai, cô cầu xin người đàn ông kia cho cô sinh con ra, anh ta không đồng ý cô mới bỏ chạy, anh ta đuổi theo cô nên cô mới từ trên cầu thang ngã xuống. Cô vì quá hận nên mới nói bừa như thế.

" Thực xin lỗi." Cô cần phải xin lỗi, do cô quá yếu đuối. Rõ ràng phải hận người đàn ông kia vậy mà đem mọi phẫn nỗ đổ lên người Quan Điềm.

" Mình thật sự coi hai người là bạn bè, là bạn tốt nhất.“ Nước mắt cô vẫn không ngừng chảy xuống, thì ra cô từ trước đến nay vẫn là kẻ không có tiền đồ như vậy, " Hai người đều hơn mình, nói chết là chết, mình không dám vì mình sợ đau."

" Quan Điềm, mình không hận cậu, thực sự. Mình luôn nhớ lại những ngày chúng ta ở bên nhau, nghĩ đến mình làm cái đuôi của cậu và Triển Hằng, làm đứa nhỏ mãi không trưởng thành trong mắt hai người."

"Nhưng mình biết, chúng mình không thể trở về những ngày tháng ấy được nữa rồi."

Rốt cuộc không trở về được nữa rồi.

Bọn họ đều không còn nữa, cuối cùng chỉ còn lại mình cô một mình đối mặt với cuộc sống này.