Sau 1 hồi hì hục cuối cùng tụi nó cũng đã chuyển đồ xong.2 đứa ngồi bệt xuống đất,thở dốc rồi cùng nhau cười.
- Này mặt bạn lấm lem kìa - nó nói rồi chỉ tay vào mặt Thái mà cười phá lên
- Ở đâu, chỗ nào vậy? Thái hỏi mà không biết rằng mk đang bị lừa
- haha - nó không nhịn được nữa mà phải cười lớn lên khi thấy hắn cứ lấy tay lau lau khắp mặt
- Bạn lừa mk - thái khuôn mặt tối dần lại quay sang nó hỏi
Nó không trả lời mà chỉ bỏ chạy. Thái thấy vậy cũng đuổi theo. 2 người rượt đuổi nhau khắp kí túc xá, đến sân trường rồi lại qua tất cả các phòng học. Dường như không gian và thời gian lúc này đã không còn là vấn đề đối với họ nữa.
- Mình mệt quá, không chạy được nữa rồi- nó vừa chạy vừa nói
Im lặng, không có tiếng trả lời, nó quay đầu lại, không thấy Thái. Nó vội chạy lại những nơi mà tụi nó đuổi nhau khi này mà không thấy. Nó lo quá. Không biết Thái sao rồi, khi nãy còn đuổi nhau với nó vui vẻ mà. Rốt cuộc là Thái đã đi đâu rồi chứ. Nó lại khóc, cảm giác bất an trong lòng nó cứ thế trào lên. Nó đi tìm khắp các phòng học, khắp các ngõ ngách trong trường mà không thấy. Nó nghĩ nó phải làm điều gì đó thôi. Rồi nó chạy thật nhanh về phòng của mk để lấy điện thoại. Bước đến của đôi chân nó nặng trịch, nó thật không muốn đi nữa nhưng để tìm được Thái thì nó phải cố gắng thôi.
- Tèn ten -Thái chạy ra cửa khi thấy tiếng bước chân
Nó ngạc nhiên tột độ, thái làm gì ở đây để nó phải đi tìm nãy giờ. Nhưng không suy nghĩ được điều gì khác, nó nhảy lên ôm lấy Thái. Thái có hơi bất ngờ nhưng cũng ôm lại. Nó lại khóc, lần này nó quyết định khóc thật to để cho con người kia 1 bài học.
- bạn làm sao vậy, mít ướt thế - Thái trêu trọc nó
- Sao bạn lại về đây hả, bạn có biết mk lo cho bạn như thế nào không. đang chơi vui mà bạn về đây làm gì hả? - Nó vừa hỏi vừa khóc vừa đánh Thái thùm thụp.
- Bộ bàn yêu mk rùi hả - thái hỏi đểu
- Ai thèm yêu bạn chứ. Xí, cái đồ hoang tưởng -nó buông bàn tay đang ôm Thái ra,thẹn đến nỗi mặt đỏ bừng
Nó chạy vào trong bếp, che đi khuôn mặt đang đỏ ửng của mk. Trời ơi ngại quá. Sao lần nào mk cùng hành động và ăn nói thiếu suy nghĩ như vậy. Thật mất mặt mà. Nó khóc thầm trong bụng.
- Mk nấu cơm rồi đấy, chỉ việc ăn thôi - Thái bước vào bếp nói
Nợ ai 1 lần nữa ngạc nhiên tột độ.
- Bạn biết nấu ăn sao? Mà có ăn được không đấy. Mk số bạn bỏ thuốc độc vào lắm_ nó tỏ vẻ nghi ngờ
- Không ăn thì thôi,mk ăn -Hắn tức tối
- Thôi mà mk xin lỗi, mk chỉ trêu bạn thôi mà- nó nài nỉ
- Vậy thì ăn hết đi - Han noi roi chi vao dong do an tren ban
Oa,nhiều món quá đi mất. Nào là thịt kho tàu, cá nấu, trứng chiên, khoai tây nấu xương... Toàn món dân dã mà nó thích. nó không quan tâm đến cái gọi là dịu dàng e thẹn của người con gái nữa mà ngồi vào bàn ăn xơi hết món này đến món khác. Đang ăn, nó chợt ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của hắn đang nhìn mk,nó bỏ bát xuống.
- Bạn không ăn à sao cứ nhìn mk thế?
- Bàn ăn hết phần của mk rồi còn đâu-hắn thản nhiên trả lời
Nó nhìn xuống bàn ăn. Đúng thật món nào nó cũng ăn gần hết lại còn ăn nham nhở nữa chứ. Bêu.Quá bêu. Nó muốn độn thổ quá. Ngày hôm nay là cái này gì mà sao đen đủi quá vậy. Để hắn biết hết tật xấu của mk rồi.
- Bạn ăn tiếp đi - hắn tiếp tục trêu ghẹo nó
- À mk no rồi k ăn được nữa- Nó cười hiền từ đáp lại