- Sin, là em, đúng là em rồi…_ Hoàng mừng rỡ buông Quỳnh ra, chạy đến vịnh vai Vy…
- Sin?? Anh kêu em hả?? Nhưng em đâu quen anh, với lại em tên Ngọc Vy, anh nhìn em giống người tên Sin đó lắm ạ??_ Vy cười tươi, ánh mắt màu cà phê trong suốt, cô như một thiên sứ không nhiễm phải một hạt bụi nào, xinh đẹp diễm lệ…
Hoàng ngỡ ngàng, cái người này, dám quên anh nhanh như vậy, anh ngày đêm nhớ cô, nhớ đến mắc bệnh tương tư, cô bé 5t đáng yêu mãi khắc sâu vào lòng anh...
Flashback….
“Anh Tin, anh yên tâm, em sẽ mãi mãi nhớ đến anh, chờ anh, chờ một ngày anh đến tìm em…”_ Cô bé đáng yêu khẽ nói, rồi nhẹ mi vào má Hoàng một cái…
“Vậy em hẹn ước đi, anh sẽ tin…”_ Cậu bé 6t cũng tinh nghịch không kém…
“Hẹn ước?? Làm thế nào??”_ Cô bé khẽ ngơ ngác, ngước đầu khó hiểu…
“Như thế này này…”_ Anh chàng nhẹ hôn nhẹ vào môi cô bé (oa…), rồi cười khúc khích…. “Nụ hôn đầu của em là của anh, sau này em cũng sẽ là của anh, này này, giữ lấy đi…”
Cậu bé đưa cho cô bé sợi dây chuyền tinh xảo, mặt hình mặt trời, mặt sau của chiếc dây chuyền có dòng chữ “T & S”, còn cậu lại giữ sợi mặt trăng…
“Mãi là mặt trời nhé, nụ cười của em tỏa sáng lắm, bye bye”_ Cậu bé vẫy tay tiễn cô bé về VN, khuôn mặt khẽ buồn…
End Flashback….
- Đồ thất hứa, sao em dám quên…_ Hoàng khuôn mặt giận dỗi trách móc nhưng chưa nói hết câu lại bị Quỳnh chặn họng…
- Hoàng, Sin mất hoàn toàn kí ức về em rồi, mà nguyên nhân chính là vụ tai nạn xảy ra khi cô bé 9t…_ Quỳnh trầm giọng nói, nhíu mày, cô nghe được là từ bà Trần...
- Sao… Sao cơ??_ Hoàng ngỡ ngàng, ánh mắt đau lòng nhìn Vy….
Cô khẽ thở dài, cô và Hoàng quen Vy trong một lần cô bé cùng bác Trần qua thăm cha cô, cô bé lúc đó mới 5t nhưng lại đáng yêu vô cùng, ngay lần đầu, cô đã rất thích cô bé, cô bé không có tên tiếng anh, vì thích cô bé xem cô bé là em gái mình nên cô đã tự mình đặt tên cho: Min – Tin – Sin, 3 cái tên có mối quan hệ chặt chẽ với nhau…
Sợi dây chuyền ấy gắn liền với Sin 10 năm, cô bé dù đã mất hoàn toàn trí nhớ, nhưng vẫn giữ khư khư sợi dây đến khó hiểu, đó vốn… đã trở thành bản năng cho cô bé, bảo vệ thứ quý giá…
- Sin này, dù thế nào, dù em có mất trí nhớ, anh cũng sẽ khiến em thích anh một lần nữa…_ Hoàng cười nhẹ cuối xuống, nói nhỏ vào tai Vy, bạo dạn hôn nhẹ vào má Vy, cái hôn khiến mọi người nín thở…
Huy từ nãy đến giờ lúc nào cũng quan sát hành động của Quỳnh, phong thái quý tộc, hoàn hảo, lại có nét giống Quỳnh, hơn nữa, cái người này một vài lần xuất hiện trên báo quý tộc, anh hoàn toàn có thể biết anh chàng đó là ai, cũng tốt...
- Ơ, anh… chúng ta chưa quen thân tới mức đó nha…_ Vy chạm khẽ vào bên má bị hôn, khó hiểu nhìn Hoàng, ngại chết đi, cô dù gì cũng mới 15t a…
- Chúng ta thậm chí, còn đã làm hơn thế này rồi…_ Hoàng khẽ cười nhẹ, đáng yêu quá đi, cái nét trẻ con của Vy làm Hoàng phì cười… (Rùa: không dành cho ai có ý nghĩ quá mức đen tối… a~~ men…)
- Hả?? Làm… làm gì … gì chứ??_ Vy mặt đỏ như trái gấc, theo trí nhớ hồi lúc 9t cho tới giờ thì cô hoàn toàn chưa gặp người này nha, nhưng cái cảm giác quen thuộc này, cái cảm giác gần gũi này, dường như, cô có một khoảng thời gian rất thân với người này…
- Anh làm lại cho em biết nhé!!_ Hoàng cười tà ác, anh hoàn toàn quên rằng đang ở lớp, chìm đắm trong thế giới của 2 người, mặc cho mọi người kinh ngạc đến độ mở to mắt, hotboy của họ vừa vào lớp đã “tán tỉnh” ngay cô gái đáng yêu nhất lớp, haizzz, chán ghê…
- Không… không cần…_ Mang tai đỏ cả lên, Vy bị chọc đến cả người nóng bừng, khẽ cúi mặt xuống, ngượng ngùng…
- Đỏ mặt rồi, đáng yêu ghê!!_ Hoàng véo má Vy vô cùng tự nhiên, trên mặt là nụ cười thõa mãn…
- Tin, em sắp xếp xong cả chưa??_ Quỳnh đột ngột hỏi khi nhớ ra điều gì đó, là về nhà ở, daddy bảo cô khi nào Tin qua thì cô mới có nhà ở, bởi vì chưa xây kịp, nên mới ở nhờ nhà bác Trần…
- Xong cả rồi chị, thiết kế hoàn toàn theo yêu cầu của chị, đứng tên của chị luôn, nhưng hai chiếc xe của chúng ta em không đem qua đây được, chúng ta phải mua xe mới rồi!!_ Hoàng đang chọc Vy thì quay qua nói với Quỳnh, anh gật gật đầu…
- Ừm tốt lắm, em đang ở căn biệt thự đó à?!_ Quỳnh nhướng mày…
- Chưa, em đang ở khách sạn, đợi chị luôn rồi mới vào, dù sao cũng là biệt thự của chị mà!!_ Hoàng cười toe, khuôn mặt tinh nghịch, trước mặt chị mình, cậu chưa bao giờ bày ra khuôn mặt lạnh lùng…
- Được rồi, tí chị đến đó, rồi chúng ta cùng về nhà bác Trần thu doạn hành lí, thẳng tiến đến đó luôn…_ Quỳnh cười nhạt hài lòng, chưa cười được bao lâu thì…
- Cái gì???? BẠO QUÁ!!!_ Cả lớp trừ Huy, Vy, Jen ra thì cùng hét, đơn giản họ chưa hiểu rõ được quan hệ giữa Quỳnh và Hoàng…
- Bạo gì chứ??_ Quỳnh nhíu mày khó hiểu quay qua Nhi…
- Vào…vào khách sạn cùn..g với “trai” á Quỳnh…_ Nhi lắp bắp…
“Phì!!”
Tiếng cười khẽ vang lên, ánh mắt Hoàng tràn đầy ý cười, nhún vai một cái…
- Chị chắc là chị Nhi rồi, chắc chị nãy giờ nghe em xưng hô như thế nào với Quỳnh rồi đúng không?? Vậy thì hỏi chị, hai chị em ruột cùng vào khách sạn thì sẽ có chuyện gì xảy ra??_ Hoàng nhướng mày, giọng nói có phần lãnh đạm, tuy là bạn thân của chị 2 mình, nhưng dù gì thì cậu cũng là lần đầu tiếp xúc…
- Chị em ruột??_ Nhi giật mình trợn mắt, đúng rồi, sao cô có thể quên nhỉ, vua và hoàng hậu nước Anh có hai người con, Hoàng còn giống Quỳnh như vậy…
- A, anh Kind, lâu rồi không gặp anh nha…!! Còn nhớ em chứ!!_ Hoàng quay qua Huy cười chào hỏi, hai chàng cùng đưa hai nắm đấm đụng vào nhau, chứng tỏ họ rất thân…
- Gì?? Kind?? Em quen cậu ta à??_ Quỳnh nhíu mày, khó hiểu, theo cô nhớ thì năm đó, cô chỉ gặp duy nhất Sin (Vy), không hề biết có tên này cũng ở trong vương quốc…
- Làm sao chị gặp được chứ, hồi đó anh ấy rất hay cười lại rất tinh nghịch, mà anh ấy qua rồi lại về sớm hơn Sin, mà thời gian anh ấy ở lại là lúc chị đi học ấy…_ Hoàng nói lãnh đạm, hễ nhắc đến quá khứ, kí ức của anh lại lướt qua chuyện ấy, cái chuyện mà cả đời này anh cũng không thể quên…
- Vậy sao?? Mà thái độ em sao kỳ thế?? Lại nhớ đến chuyện đó nữa rồi à??_ Quỳnh khẽ thở dài, cái chuyện tưởng như êm xuôi, nhưng nó để lại cho cô một vết sẹo ngắn ở lưng, nó mãi không lưu mờ, mặc dù làm nhiều cách…