Tình Yêu Hoàng Gia

Chương 46: Đau đến không thể thở được




- Này, Nhi này, tôi có thể nhờ cậu giúp một chuyện không??_ Khuôn mặt Ley hơi đỏ, chàng hội phó khẽ cúi mặt xuống, khuôn mặt điển trai ấy lại đáng yêu đến lạ…

- Hihi, mình không biết là chàng Ley mọt sách điềm đạm lại còn có bộ dạng này, là chuyện gì hả…_ Nhi cười tươi, chớp chớp mặt, nhưng sâu trong đôi mắt ấy vẫn chứa tia buồn nhè nhẹ…

- À, ờ, tớ… tớ biết Quỳnh là bạn thân của cậu, nên tớ… tớ… muốn…muốn…._ Anh chàng ngập ngừng nói không nên lời, như một thiếu nữ e thẹn đang ngại ngùng đứng trước người mình yêu….(so sánh hơi qá ~~)

- Yosh, biết rồi nha!! Cậu đang “thầm thương trộm nhớ” cô hội phó trường mình chớ gì, hihi, vụ này hơi khó à nha, tuy thân phận hai người rất hợp, nhưng mà, cô bạn này khó cưa đổ lắm, nhưng tớ sẽ giúp cậu vậy. không được cũng chịu…_ Nhi nhiệt tình, dù gì thì cô và Ley cũng từng là bạn học chung cấp 2, cậu bạn học trường SS đúng năm lớp 9 lại chuyển trường, nhưng cũng thân thiện lắm…

- Thật… thật hả??_ Ley vui mừng ngước lên, có lẽ cậu ta bị trúng tiếng sét ái tình, ngay lần đầu tiên họp hội học sinh 3 trường, cậu ta bắt đầu thích cô, thích cô gái lạnh lùng ít nói trầm tĩnh, thích cô gái tính khí ác ma nhưng lại thánh thiện vô cùng, thích cô gái lúc nào cũng kiêu ngạo nhưng chưa bao giờ xem thường người khác…

- Ư.. ừm…_ Nhi gật đầu chắc nịch, gương mặt mỉm cười, hì hì, thật ra cô cũng muốn “chơi” Quỳnh một tí, xem cô nàng “đổ” không, từ đầu học kỳ đến giờ, toàn là bị Quỳnh chơi xỏ, nên cũng “tụ” được tí ấm ức…

- Hay quá!_ Ley cười, kích động ôm chầm lấy Nhi, cô và cậu bạn năm lớp 9 cũng khá thân nên ôm thế này cũng không có gì quá đáng, Nhi cũng nhẹ đưa tay ôm Ley…

Ở một thân cây, một bóng người lấp ló, đôi mắt trợn to ngạc nhiên, ánh mắt thất thần, anh cách một khoảng khá xa nên vốn không nghe họ nói gì, chỉ nhìn hành động của họ, cộng thêm lời Quỳnh nói họ hẹn hò, anh hoàn toàn hiểu lầm. Một nụ cười khổ hiện lên, anh vốn muốn bước lên kéo 2 người họ ra, nhưng, anh có tư cách gì chứ? Hơn nữa, không phải chỉ là một người bạn thôi sao?? Tại sao anh lại khó chịu như thế này, tức giận như thế này??

Quay mặt bước đi, khuôn mặt Kiệt thoáng chốc trở nên lạnh lùng, nhếch mép một cái, nhớ lại….



- Này, nó như thế này… như thế này…!!_ Nhi nhẹ nhàng giảng bài cho một cậu bạn, và đương nhiên, làm Kiệt khó chịu, 6 ngày qua cũng thế, ngày cuối cùng cũng thế…

- Nè, để tớ giảng cho…_ Kiệt khó chịu lên tiếng…

- Ò, tôi qua bên kia…._ Nhi chỉ tay đến bàn nam sinh khác…

- Để tôi…_ Kiệt nhẫn nại trả lời…

- Này, cậu đang muốn tranh công việc với tôi à?_ Nhi nhăn mặt, cái người này sao kì lạ thế??

- Tôi thấy kỳ lạ tại sao cậu lại thích giảng bài cho nam thế nhể…_ Kiệt vui vẻ thường ngày lại trở nên khó chịu hẳn…

- Liên quan tới cậu à, cậu làm tôi có cảm giác như là bạn trai đang ghen vậy, nên nhớ tôi và cậu chỉ là bạn bình thường, thậm chí còn kém hơn…_Nhi hét lên, bực dọc về chỗ…

- Cậu đừng ở đó hoang tưởng, hừ!!_ Kiệt cũng tức giận không kém, nhưng cảm giác khó chịu vẫn nhiều hơn…

Bởi vậy mà khi cả hai lên lớp, mới có biểu hiện kỳ lạ như vậy…



Kiệt chán nãn vào quán bar uống rượu, nhưng quán bar anh chọn lại nằm trên đường về nhà của Nhi, có bị trùng hợp không, hay là cố tình??

- Anh à…!_ Tiếng cô gái õng ẹo bên trái, nghe rất ẻo lả nhưng anh vốn không quan tâm lúc này, vẫn nhìn ngoài cửa bar thông qua cửa chắn gió, anh đang tìm kiếm bóng dáng nhỏ kia….

- Anh, anh nhìn gì dọ, uống với em đi…_ Tiếng cô gái bên phải lên tiếng, đôi môi không yên phận dò tìm đến môi anh…

- Tránh ra!_ Kiệt khó chịu đẩy ra, anh vốn là một playboy, luôn mang vẻ phong túng, thay bạn gái giống như thay quần áo vậy, nhưng chưa có cô bạn gái nào động đến môi của anh…

Bóng dáng nhỏ nhắn lướt qua, anh khẽ nhếch môi rồi ôm lấy eo 2 cô gái, đứng dậy tiến ra khỏi bar…

Nhi khẽ ngước nhìn khi nghe giọng nói quen thuộc, trước mắt cô, là hình ảnh người con trai đang hôn một cô gái, thật ra là không phải hôn môi, mà là gốc nhìn của cô, là như vậy, khuôn mặt từ ngạc nhiên rồi trở nên bình thản, mặc dù… con tim đang rất đau, quặn thắt đến khó chịu…

- Quan hệ tình dục bừa bãi, rất dễ mắc bệnh S đấy…_ Nhi khẽ đi đến nói nhỏ xuống tai Kiệt, khuôn mặt bình thản không xao động kia khiến Kiệt khó chịu, rất khó chịu, cũng rất… đau…

- Vậy sao?_ Kiệt cười lơ đễnh, anh mặc dù phóng túng nhưng chưa bao giờ động chạm quá mức vào cô gái nào, đây gọi là bừa bãi sao??

Kiệt tức giận nắm lấy cổ tay Nhi kéo đi, mặc kệ 2 cô gái kia ngơ ngác rồi chuyển sang tức giận giậm chân đi vào…

- Bừa bãi sao, hôm nay tôi cho cậu biết tôi bừa bãi như thế nào?_ Kiệt tức giận, ép sát Nhi vào tường, thô bạo hôn Nhi, cậu vừa hôn vừa cắn mạnh vào môi Nhi, khiến nó bật máu, nhưng mà dường như, Nhi chẳng có vẻ gì là chống cự, khuôn mặt điềm tĩnh, giống như một con búp bê…

- Hôn đủ chưa?_ Một lúc lâu sau, khi cảm nhận được hơi thở yếu ớt của Nhi, Kiệt khẽ buông ra, lúc này cô mới khẽ lên tiếng, đưa tay chà sát môi mình, hít sâu một hơi, nói_ Lần sao đừng dùng đôi môi bẩn thiểu đó chạm vào môi tôi, thật ghê tởm…

Nhi nói rồi, đẩy Kiệt ra rồi chạy đi, hoàn toàn không khóc, cô thậm chí không rơi một giọt nước mắt nào, trời đã sập tối, Nhi rồi vào một cái ghế đá trước công viên rồi lấy điện thoại ra gọi Quỳnh…

- Quỳnh, tớ đang ở công viên, ra chơi với tớ tí đi.._ Nhi nhẹ giọng nói, qua điện thoại, có thể thấy được cô bạn Nhi này không bình thường tẹo nào…