Từ đằng xa, hai vợ chồng trung niên gấp gáp bước vào cổng trường, trên người họ vẫn mặc y phục văn phòng, trên mặt hiện rõ sự lo lắng….
- Cô ơi, cô ơi, xin cô, đừng đuổi học con tôi, cô muốn sao tôi cũng cố gắng làm cho cô, xin hãy cho con Quyên được học lại đây, nó mà bị đuổi thì tôi không biết phải làm sao, xin cô…_ Người phụ nữ khuôn mặt đong đầy nước mắt, quỳ gối trước mặt cô, nhìn thôi cũng biết là ai, đúng, là mẹ của ả Thảo Quyên…
- Bác ơi, đừng như vậy, bác đứng lên đi…_ Quỳnh nhẹ giọng, đi đến đỡ người phụ nữ ấy lên, nhưng dường như không thành công, người ấy vẫn quỳ khư khư ở đó, nước mắt giàn giụa, trông tội đến thê thảm…
- Tiểu thư ơi, xin cô, cầu xin cô, tôi biết tôi không đáng để cô nể mặt, nhưng cô bắt tôi làm gì cũng được, huhu…_ Bà ấy vẫn quỳ, nói đoạn bà quay xuống nhìn chồng mình, người đàn ông ánh mắt muộn phiền cúi đầu che đi đôi mắt ủ rũ, kìm nén những giọt nước mắt…
- Được rồi, 2 bác, cháu sẽ cho cô ta cơ hội, nhưng đây sẽ là lần cuối cùng, cháu không muốn nói nhiều, lần này coi như nể mặt 2 bác, lần sau, dù 2 bác có nói như thế nào, cháu cũng không đảm bảo là sẽ không làm gì cô ta…_ Quỳnh mỉm cười nhạt, cô không hiểu, ả ta có người cha người mẹ vĩ đại như vậy, tại sao không biết trân trọng, thật sự, ả ta không đáng để được thương yêu như vậy, nhưng thì sao chứ?? Có cha mẹ nào mà không thương con….
- Cảm ơn, cảm ơn nhiều lắm…!_ Người phụ nữ đứng lên, cùng người đàn ông cúi đầu cảm ơn ríu rít….
Hai người quay đầu nhìn 2 đứa con một lúc rồi lại vội vã đi, có lẽ nhận được thông báo kia, họ bỏ công ty, bỏ việc làm để chạy đến đây, thật ngưỡng mộ…!!
- Tôi không hiểu tại sao, cô lại có được người pa người mẹ vĩ đại như vậy lại không biết trân trọng, họ làm vậy có đáng không?? Làm vậy vì cô đấy?_ Quỳnh nhướng mày, giọng nói hơi trầm xuống, rồi lại khẽ cười quay mặt sang hướng khác…_ Mà thôi, tại sao tôi phải nói nhiều thế nhỉ?? Ngày mai, cô phải thuộc hết những công thức sách giáo khoa toán 11 cho tôi, đây là cơ hội cuối cùng, cô còn không làm thì đừng trách tại sao tôi không nương tay…
Quyên Quyên cúi đầu xuống không nói gì? Có lẽ ả biết ả đã quá ngông nghênh mà quên mất rằng, đây là ngôi trường cho những học viên danh giá, có bộ óc so tầm với quốc tế, ả ta vốn không có tư cách khinh thường người khác. Mà lời nói khi giao tiếp kia, ả biết cô là một cổ đông lớn của ngôi trường này, thế mà ả cứ nghĩ cô dựa vào thế lực của Nhi mới vào được trường, hóa ra mọi chuyện nực cười thật…
- Hội trưởng, nãy giờ xem kịch miễn phí, có vui không??_ Quỳnh khoanh tay, lười nhác mở miệng hỏi, ánh mắt nhắm hờ mệt mỏi…
- Vui chứ, vở kịch cậu đóng đương nhiên rất bắt mắt…_ Huy không vẻ gì là sợ, nhún vai nói, khóe mắt cong lên, chứng tỏ anh đang rất vui….
Một ánh mắt sắc bén quét qua, chứa tia hàn khí nặng nề, nhưng có vẻ ai kia không hề sợ hãi, vẫn nở nụ cười đùa cợt…
- Vậy sao!?_ À, có lẽ là lần đầu tiên, cô không biết đối đáp lại thế nào, mới lại, cô hết hơi để cãi rồi, cô đang rất mệt…_ Tôi cho cậu xem miễn phí, lần sau tới cậu nhé!
- Để xem cậu có vinh dự đó không đã.._ Huy tựa đầu vào cửa phòng, nãy giờ anh đã bước vào lớp đâu, ánh mắt dõi theo bóng dáng lảo đảo kia, chắc tối qua anh bật nhạc hơi lớn, cô và anh kế phòng, nên làm cô gái này ngủ không được rồi….
Quỳnh đưa tay che miệng ngáp một cái, cơn buồn ngủ ập đến, không buồn để ý đến hắn ta nữa, cô chỉ là không hiểu, cô sau cứ bị tên đó ám suốt thế? Cô bị thế này, không phải tại anh ta sao??
- Này, có sao không, hay cậu lên phòng hội phó ngủ đi…_ Huy chạy lại đỡ Quỳnh khi cô sắp ngã xuống….
Quỳnh mắt lim dim, cứ ngước đầu lên thì lại gật xuống, cô là một công chúa, khi ở lâu đài cô được sắp lịch và làm theo rất đúng giờ giấc, như bây giờ, nếu cô không ngủ đủ, nhất định phải ngủ bù. Thường thì cô có một tật xấu, khi ngủ bù cho đến khi cô tỉnh táo đừng dại kêu cô dậy, một là sẽ bị nạt một trận, hai là dính chưởng của cô…
- Vậy được rồi, cậu… cho …, cậu… quản … một … ngày…không_ Quỳnh nói ngắt quãng không rõ ràng khiến ai kia phì cười, hồi nãy còn rất tỉnh táo, giờ lại thành ra thế này, bộ dáng này của Quỳnh, anh mới nhìn lần đầu tiên…
Huy cuối xuống, nở một nụ cười dịu dàng mà anh cũng không nhận ra. Anh lấy cái Ipad ra, nhẹ lướt những bài tập, rồi quay xuống dặn…
- Tôi có các bạn 2 tiết để giải hết đống bài này, có quyền trao đổi với nhau, kết thúc 2 tiết nộp cho tôi…_ Huy nhẹ giọng nói rồi cất Ipad vào balo, bế cô gái đang tựa vào lòng anh say giấc, bước ra khỏi phòng trước sự ngỡ ngàng của học sinh…
Kế hoạch 7 ngày kết thúc sẽ là một bài kiểm tra trình độ, lớp 11b3 là lớp đạt điểm cao nhất khối 11 trong kế hoạch khiến nhiều người bất ngờ, mà họ lại nói đó là dĩ nhiên, hội trưởng lạnh lùng và nữ hội phó “ác ma” quản lí, mấy người đó không tiến bộ mới lạ, cái vụ của ả Quyên cũng được đồn khắp trường trên bảng thông tin, nên bây giờ ai cũng Quỳnh….
Có 2 người sau khi kế hoạch kết thúc có biểu hiện rất lạ, một người cười cợt nhiều hơn, còn một người thì hơi đượm buồn nếu được tinh ý phát hiện. Kiệt có lẽ bình thường hơn, 7 ngày học chung với Nhi không có cảm giác gì, nhưng ai mà biết rằng, anh đã rất vui, 7 ngày vui nhất năm lớp 11 này của anh…
- Nhi, hôm qua tớ đi họp, chàng hội phó học viện nam sinh Boy School hẹn cậu, giờ cậu ta đang chờ ngoài cổng í…_ Quỳnh đang đọc sách, quay qua nói với Nhi đang ngồi thất thần…
- À, hả, hở, hẹn tớ làm gì…!?_ Nhi từ gật gù chuyển sang ngạc nhiên rồi lại khó hiểu, biểu cảm trên mặt cô nàng, vừa dễ thương vừa đáng yêu,…
- Tớ không biết, sao cậu không đi hỏi cậu ta í, hôm nay cho cậu về sớm…_ Quỳnh mỉm cười, cô biết cô bạn đang có tâm trạng buồn, nhưng cô không hỏi, cô hiểu Nhi, một khi cô nàng muốn nói nhất định sẽ nói, hỏi sẽ khiến Nhi khó xử thêm thôi…
- Vậy tớ đi đây!_ Nhi cố cười tươi, nhưng lại biến thành nụ cười gượng gạo, đeo balo lên vai, Nhi vẫy tay với Quỳnh rồi chạy ra ngoài…
Một lúc sau….
- Này, Quỳnh, Nhi đâu rồi?_ Kiệt cảm thấy lạ, nãy giờ vào tiết đã lâu, nhưng anh không hề thấy Nhi…
- Cậu ấy…_ Cô định trả lời, nhưng trong đầu lại lóe lên một ý nghĩ, chuyện này nên giải quyết ngay thôi, nghĩ vậy, Quỳnh ngước lên, bình thản nói…_ Đi hẹn hò với Ley, hội phó BS, rồi…
- Cái gì??_ Kiệt nhăn mặt, rồi chạy về bàn, đeo balo lên chạy đi, hôm qua anh cũng có nghe tên đó hẹn cô, nhưng nghĩ rằng cô sẽ không đi, nhưng lại…
- Nè, Kiệt…_ Huy hình như biết gì đó, nhưng lại giữ không kịp cậu bạn, bực mình quay phắt qua nhìn Quỳnh…_ Rõ ràng cậu biết, sao lại lừa cậu ấy…?
- Mọi chuyện cần được giải quyết, bây giờ là lúc thích hợp…_ Quỳnh thở dài, rồi cúi xuống đọc sách, rồi như nhớ ra điều gì đó, ngước lên…_ Hãy tự để họ giải quyết, đừng xen vào chuyện này…