- Ơ, anh…_ Ngọc Tiên bỡ ngỡ, ánh mắt rưng rưng…
- Hành động dẫn người lạ vào trường không phải là một hành động của một cô gái quý tộc_ Huy ném ánh mắt lạnh nhìn Ngọc Tiên cùng những người lạ rồi quay qua Quỳnh_tôi sẽ báo cáo với thủ tướng, không đến nổi phải đuổi học, hãy nể mặt ông ấy…
- Công ra công, tư ra tư, đến với trường học thì ông ấy cũng như những người phụ huynh khác có con gái đến trường, nếu nói như cậu, ai tôi cũng phải nể mặt, để học sinh phạm sai nhỡn nhơ??_ Quỳnh lạnh lùng, khoanh tay kết hợp cùng với ánh mắt lạnh, lại càng tăng thêm sự uy nghiêm của một người lãnh đạo…
Huy nhất thời á khẩu, ánh mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên lại càng tò mò hơn cô có thân phận gì, nhìn tấm thẻ mở cổng, ánh mắt anh càng trở nên nghi hoặc…
- Cách lãnh đạo của cậu khiến tôi thật buồn cười, hóa ra ai là người cấp cao cậu đều nể mặt như vậy, không ngờ người như cậu lại sợ uy quyền, vậy xem như lúc đầu tôi nhìn nhầm người đi!_ Quỳnh động khóe môi hàm ý mỉa mai rõ ràng…
- Tôi không nói chuyện đừng nghĩ cậu nên lấn tới, cách quản lí của tôi, không cần cậu quan tâm_ Huy tức giận, ném ánh mắt tức giận nhìn cô, đáng ghét, chuyện của anh khi nào đến lượt cô bình phẩm…
Quỳnh không nói gì, đơn giản vì cô không muốn cãi nhau, bước ưu nhã lên lớp, chuyện cô đã quyết định, muốn thay đổi? Mơ đi, trừ khi trời sập…
Tại nhà của thủ tướng…
- Ba à, chuyện của anh Huy sao rồi?? Ba đã…_ Ngọc Tiên lắc lắc tay pa mình, nũng nịu…
- Tiên à, con cũng biết chúng ta là nhà gái, đi hỏi cưới người khác, con xem thể diện gia đình chúng ta nếu bị từ chối sẽ ra sao??_ Ông day day nguyệt thái dương vẻ mệt mỏi, cô con gái này ông cưng như trứng hứng như hoa, nhưng việc nó cầu xin hôm nay, thật rất khó…
- Không biết đâu, con muốn là vợ anh ấy, là vị hôn thê của anh ấy, baaaaaa_ Ngọc Tiên lắc mạnh tay ba mình, hét lớn, kết hợp với mắt rưng rưng, trông rất đáng thương…
- Công chúa nhỏ của ba à, không phải là ba không hỏi cho con mà là ba nhờ thám tử điều tra, biết được cậu Huy đó đã có hôn ước rồi_ Ông dùng ánh mắt bất đắc dĩ nói với cô con gái…
- Sao… sao cơ, anh ấy có hôn ước, với ai?? Với ai hả ba?_ Ngọc Tiên kinh hãi hấp tấp hỏi…
- Là với công của Royal Jusmin, công chúa của nước Anh?!_ Ông trả lời thản nhiên, nhưng giọng nói vẫn chứa sự kinh sợ, thế lực hoàng gia nước Anh, phải dùng từ là đáng sợ…
- Cái…cái gì??_ Ngọc Tiên hoảng sợ…
- Haizzz….
$Trở lại với Quỳnh…$
- Quỳnh này, tớ hỏi một chuyện nhé?_ Nhi quay qua nhìn Quỳnh, cười tươi…
- Um, hử??_ Quỳnh mỉm cười, không mở miệng, chỉ ừm rồi quay mặt qua nhìn Quỳnh…
- Cậu có hôn ước với Huy hả??_ Nhi mỉm cười, cô có nghe qua chuyện hôn ước này..
- Cậu đùa sao?_ Quỳnh nhìn Nhi bật cười…
- Ò, vậy chắc không phải?_Nhi lơ đãng, haizzz, tốt nhất nên giả vờ không biết…
Quỳnh nhíu mày rồi rơi vào trầm tư, Nhi hỏi như vậy chắc chắn có nguyên nhân, nhưng mà, quả là rất kỳ lạ, mọi chuyện đều có sự trùng hợp nhất định, như là mình đang đi một vòng lẫn quẫn mãi vậy…
***Flash back
- Quỳnh này, chuyện hôn ước của con bây giờ sẽ chuyển qua cho em con, bởi 2 đứa yêu nhau nên hôn nhân sẽ không vì lời hứa năm đó mà ép buộc con nữa, nếu cả 2 con đều không đồng ý hôn ước này thì hãy gặp nhau và nói cho rõ ràng, nhưng, nếu 1 trong 2 đứa không đồng ý, hôn ước vẫn sẽ được thực hiện, ta đã nói cho con trai ta việc đó rồi…_ Ông Tuấn nghiêm nghị nhìn Quỳnh khi kêu cô vào phòng đọc sách…
- Vâng, thưa bác, vậy làm sao cháu có thể gặp được cậu ấy ạ_ Quỳnh lễ phép, nhưng lời nói lại tràn đầy vui vẻ…
- Đây là số điện thoại của nó, con muốn khi nào gặp nó thì hãy gọi số này_ Ông đẩy tờ giấy có ghi số điện thoại qua cho Quỳnh, ánh mắt tán thưởng, cô bé này từ đầu đến cuối đều không hỏi tên con trai ông, đúng là không có được cô con dâu này, ông hơi tiếc và buồn….
- Cảm ơn bác!_ Quỳnh tiếp nhận tờ giấy rồi mỉm cười, đứng lên cúi đầu chào ông rồi đi ra ngoài…
***And flash back…
Cô ở trong phòng, nhìn qua nhìn lại tờ giấy rồi gọi điện thoại…
“Moshi moshi”_ Giọng nói vui vẻ lên tiếng, là giọng nói trong trẻo của một cô gái…
- Halo, Jen hãy gọi vào số em vừa gửi cho chị hẹn một cuộc hẹn, hãy nói em muốn hẹn cậu ta nói về việc hôn ước, hãy sắp xếp_ Cô nói chuyện với người đại diện của mình, để không phải tiếp xúc với giới báo chí, cô đã chọn cho mình một người đại diện đồng thời cô cũng rất xem trọng Jen…
“ A, Princess, moa nhớ bé quá, ô cê, chị sẽ sắp xếp….”_ Giọng của Jen vang lên cùng với một nụ hôn thật ciu khiến Quỳnh nhíu mày nhưng vẫn bật cười…
- Jen chị càng ngày càng trẻ con, khi sắp sếp xong chị về đây học với em luôn đi_ Quỳnh nhẹ nhàng lên tiếng…
“Choa choa, vậy thì còn gì bằng, chị học chung với em nha”_ Jen lớn hơn Quỳnh một tuổi nhưng lại rất là trẻ con, tính cách vui vẻ lại giống y hệt Nhi…
- Sao được hả, chị phải học 12 chứ…_ Quỳnh nhíu mày, giọng có chút trách móc…
“Thôi mà, công chúa Min min của chị, chị tốt nghiệp rồi, có học hay không cũng vậy mà”_ Jen lại dở giọng trẻ con…
- Ờ ờ được rồi, tùy chị vậy, mà bỏ cái tên min min đó đi, nổi da gà hết rồi, nhớ kỹ, ở Việt gọi em là Quỳnh!_ Quỳnh nói băng lãnh đi vài phần, đủ biết cô đang tức giận, nhưng vẫn có gì đó ấm áp len lỏi trong lòng…
“Aha, chị biết mà, princess của chị là…”_ Jen chưa kịp nói xong, đầu bên kia đã vang lên tiếng “tút…tút…”