Anh không lên tiếng, chỉ dõi theo bóng dáng nhỏ ấy... Một chút thân thuộc nổi lên trong anh, nhưng rất nhanh tầm mắt của anh rời đi, quay sang Kiệt...- Làm nhanh đi, còn rất nhiều việc đang chờ đấy_ Huy nhếch môi, nói tiếp_ Hay là cậu có hứng thú với cô gái đó.
- Cũng thú vị mà, mày không nghĩ là bất kỳ cô gái nào cùng phải hạ gục trước vẻ đẹp của tao hay sao_ Kiệt tự tin nói, nhưng không được bao lâu thì trở nên ỉu xìu_ Sao phải đi học chứ, sao phải làm phó chủ tịch chứ, mấy cái bằng đại học vẫn chưa làm vừa lòng phụ thân đại nhân hay sao ấy mà giờ lôi đi học những chương trình đã học qua rồi...
Kiệt nói như khóc không ra nước mắt, Huy chỉ biết lắc đầu nhìn thằng bạn lười biếng của mình, rất lâu sau mới cất tiếng:
- Vẫn còn tuổi đi học mà, với lại cũng đâu có chán như mày nói_ Huy cười nhạt, thằng bạn này của anh thay bồ như thay áo, có học gì đâu, hôm nay mới đi có một chút đã nói chán...
2 anh chàng lay hoay 1 lát rồi tiếp tục công việc của mình
------------------------------------------------------------------
Tại phòng hiệu trưởng (trường SS)
Cốc, cốc...
- Vào đi_ giọng nói trầm ấm, khàn khàn do tuổi già, pha vào chút cương nghị.
Quỳnh bước vào, thấy người ông thân yêu của mình vẫn chăm chú vào làm việc, cô mỉm cười cất tiếng:
- Haizzz, có lẽ con không được tiếp đón rồi_ Quỳnh giọng oán trách nhưng vẫn vui vẻ nhìn ông mình. Còn hiệu trưởng, khi nghe giọng nói quen thuộc thì ngước lên nhìn, ông bất ngờ rồi chuyển sang vui mừng:
- Là cháu sao Jusmin, cháu về khi nào thế, sao không nói để ông ra đón_ Ông cô vui mừng, giọng có chút trách móc, đôi mắt ông dịu dàng nhìn đứa cháu mà ông xem như ruột thịt, ông rời khỏi bàn làm việc, đi đến ôm Quỳnh.
- Ông à, cháu báo cho ông thì còn gì là bất ngờ chứ, bà ngoại khỏe không hả ông_ Quỳnh ôm ông của mình, phút chốc cũng trở nên vui vẻ,
- Bà ấy đương nhiên khỏe, chỉ là rất nhớ cháu, lúc nào cũng nhắc cháu, hôm nào cháu đến thăm bà ấy, chắc bà ấy vui lắm_ HT buông cô ra, hiền từ mà kéo cô đến bộ salon được đặt trong phòng
- Vâng ông, ông vẫn sẽ dấu thân phận của cháu nha ông_ Quỳnh khẩn cầu, nhưng cô thừa biết ông sẽ đồng ý, ông tuy không phải ông ruột của cô, nhưng lại dành tình yêu thương với cô như cháu ruột và chấp nhận mọi yêu cầu của cô.
- Đương nhiên là được rồi, cháu muốn học lớp mấy_ Ông
- Cháu học lớp 11 ạ, tuổi của cháu là 17 mà_ Quỳnh giữ nguyên nụ cười, chỉ ở bên người thân, bạn bè cô mới thật sự là chính mình
- Được rồi, cháu hãy giữ tấm thẻ này, nó có thể giúp cháu tự do ra vào trường_ Ông đưa cho cô tấm thẻ mở cổng trường, tấm thẻ này ngoài cô chỉ có hiệu trưởng, chủ tịch hội học sinh là có. Cô vui vẻ cầm lấy, rồi cất giọng
- Cảm ơn ông, cháu về đây, cháu phải đi mua vài thứ_ Cô đứng lên cuối chào tạm biệt HT rồi cất bước ra khỏi phòng.
- Tạm biệt cháu_ HT nhìn cô bước ra khỏi cửa rồi quay lại bàn làm việc của mình với nụ cười trên môi.
Rời trường, cô đi thẳng đến địa chỉ ghi trong chiếc Ipad mà daddy gửi... Đây là nhà bạn thân của daddy cô, nhà mà cô có hôn ước... Cô tạm thời ở đây đợi em cô đến thì rời, mặc dù nói rằng ở khách sạn hay ở nhà ngoại cũng được, nhưng daddy cô khăng khăng nói rằng ở khách sạn bất tiện, còn ở nhà ngoại thì sợ làm phiền đến ông bà... điều này làm cô phiền não, cô hơi sợ...