Khi Thẩm Đại Ngưng ngồi vào cửa hàng CSC (*), cô cảm thấy mình quả thực có
bệnh – rõ ràng cô không thích nơi thế này, người quá nhiều, thức ăn lại
đắt (được rồi, hương vị sẽ không khó ăn), nhưng hoàn toàn mang tính chất của quán đồ ăn nhanh. Rõ ràng cô và Tô Y Lâm quyết định đến một quán cà phê sang trọng nào đó, muốn đẳng cấp có đẳng cấp, muốn phong cách có
phong cách, kết quả là khi cô phát hiện trong cửa hàng CSC này không có
mấy người, cô lập tức chạy vào, mua xong thứ này thứ kia rồi trực tiếp
đi chiếm chỗ. Sau khi chiếm chỗ xong, trước tiên cô gọi điện cho Tô Y
Lâm nói địa điểm chính xác của mình, sau đó liền phát hiện có rất nhiều
người ùn ùn tiến vào, cô lập tức cảm thấy mình được lợi rồi. Xem đi xem
đi, nếu không phải cô tiến vào sớm mấy phút, cô đã phải chen chúc cùng
những người này rồi.
(*) CSC (Country Style Chicken hoặc Country Style Cooking): Một thương hiệu đồ ăn nhanh ở Trung Quốc.
Thẩm Đại Ngưng đợi mấy phút, dùng khăng quàng che khuất nửa bên mặt mình, mũ cũng kéo thấp xuống, che nốt nửa bên còn lại. Sau mấy lần có người hỏi
“Chỗ này còn người không”, rốt cuộc cô giận tái mặt, cô có bệnh mới có
thể cảm thấy mình chiếm được chỗ là nhặt được món hời lớn ấy.
Lúc Tô Y Lâm tới, Thẩm Đại Ngưng đã ăn xong hai cái cánh gà chiên và hai
cái bánh trứng, cô vừa lòng nhất chính là cánh gà chiên và bánh trứng ở
đây, cánh gà vừa thơm vừa mềm, nhẹ cắn một miếng, thịt liền hoàn toàn
rơi ra, bánh trứng trơn mềm vô cùng, ăn kèm là ngon nhất, sẽ không cảm
thấy cánh gà béo ngậy, cũng sẽ không cảm thấy bánh trứng ngọt ngấy.
Lúc Tô Y Lâm và Giang Thanh Dịch đi vào, trở thành tiêu điểm đánh giá của
rất nhiều người, có người nhỏ giọng bàn luận về Giang Thanh Dịch, là
ngôi sao mới ra mắt sao, hình như chưa thấy bao giờ, có điều phong thái
ngôi sao này ngời ngời quá.
Thẩm Đại Ngưng đảo mắt, này này này, đại minh tinh thực sự ở đây, sao không ai nhận ra thế hả!
Thẩm Đại Ngưng nhìn về phía Giang Thanh Dịch, trên mặt tất cả đều là vẻ ghét bỏ, phụ nữ hẹn ngày gặp mặt, một người đàn ông đến làm quái gì, bạn tốt gặp mặt, đàn ông phắn sang một bên, đúng là đồ không tinh ý.
Tô Y Lâm đi đến chỗ đối diện Thẩm Đại Ngưng rồi ngồi xuống, vừa thấy ánh
mắt Thẩm Đại Ngưng đã biết là không tốt rồi, Thẩm Đại Ngưng là người
ngay cả cho có lệ cũng không làm được, không vui chính là không vui, cô
lập tức nhỏ giọng giải thích, “Đúng lúc anh ấy tiện đường nên đưa tớ
đến. Hơn nữa anh ấy cũng chưa ăn cơm trưa, cho nên cùng nhau ăn luôn.”
Thẩm Đại Ngưng bĩu môi, cầm cánh gà lên ăn, lại đẩy cánh gà trong đĩa của
mình cho Tô Y Lâm, “Cậu ăn đi này, hương vị rất không tồi, tớ vô cùng
thích.”
Giang Thanh Dịch liếc mắt nhìn
Thẩm Đại Ngưng khóe miệng đầy dầu mỡ một cái, bĩu môi, dời tầm mắt, lúc
này di động vang lên, anh đi nghe điện. Tô Y Lâm không ăn, mà nhìn Thẩm
Đại Ngưng, “Tớ đi xếp hàng mua cơm trước, cậu còn muốn ăn gì nữa không,
tớ mua giúp cậu.”
“Một cốc Coca.” Thẩm Đại Ngưng lập tức hưởng ứng.
Tô Y Lâm nhìn thấy trên tay Thẩm Đại Ngưng đều là dầu, có chút bất đắc dĩ
lau tay cho Thẩm Đại Ngưng. Sau khi Tô Y Lâm rời đi, Thẩm Đại Ngưng nhìn tay mình, vì sao vừa rồi lại có cảm giác của “mẹ” nhỉ, quả nhiên lại
muốn nhiều hơn rồi.
Giang Thanh Dịch
nghe điện thoại xong, liền phát hiện Tô Y Lâm không ở đó, mở miệng hỏi
Thẩm Đại Ngưng ba lần, Thẩm Đại Ngưng chỉ lo ăn cánh gà, lúc trong miệng có gì đó cô không thích nói chuyện. Sau khi ăn cánh gà xong, Thẩm Đại
Ngưng lau miệng, tức giận nhìn Giang Thanh Dịch, “Nhìn thì rõ thông
minh, gặp được chuyện này thì ngốc không để đâu cho hết, còn có thể làm
gì nữa, hoặc là đi mua đồ ăn hoặc là đi toilet, không biết đi tìm người
à!”
Giang Thanh Dịch tức giận đến chẳng buồn nói, cũng không muốn chấp nhặt với cô, hơi do dự, liền đi tìm Tô Y Lâm.
Thẩm Đại Ngưng ngồi tại chỗ, một tay chống cằm, nhìn bóng dáng Giang Thanh
Dịch. Đều biết tránh mình, duy trì khoảng cách với người phụ nữ khác,
thoạt nhìn thì tình cảm của hai người họ hẳn là sâu đậm thêm một bước
rồi, đến giai đoạn nào rồi, đang hẹn hò? Chưa định cưới? Chuẩn bị kết
hôn?
Một lát sau, Giang Thanh Dịch và
Tô Y Lâm đã bưng khay trở lại. Tô Y Lâm đưa Coca cho Thẩm Đại Ngưng,
Thẩm Đại Ngưng nhận lấy, uống Coca.
Giang Thanh Dịch và Tô Y Lâm yên lặng dùng cơm, thỉnh thoảng sẽ nhìn đối
phương, có một kiểu ăn ý ngầm. Hai người đều ăn cơm, không mua mấy thứ
linh tinh giống Thẩm Đại Ngưng, Thẩm Đại Ngưng chống cằm nhìn hai người, chỉ cảm thấy giữa họ có thêm thứ gì đó, nhưng nói không rõ được. Cuối
cùng cô lắc đầu, chuyện của người khác, bản thân mình thấy không rõ lắm, rất bình thường thôi!
Ăn cơm xong,
Giang Thanh Dịch nói một câu chuyện công ty anh bị hoãn rồi, đối phương
đột nhiên có việc, anh không cần đến công ty nữa. Thẩm Đại Ngưng mặt méo xệch, nói chuyện kì quái, Giang Thanh Dịch xem như không thấy, Tô Y Lâm thì đóng vai trò sứ giả hòa bình.
Ba
người ra ngoài chơi, chơi cũng không tệ lắm, về cơ bản là lúc nói chuyện Thẩm Đại Ngưng không tiếp lời, lúc chơi Giang Thanh Dịch sang đứng một
bên.
Chờ sau khi chơi đủ rồi, vẻ mặt Thẩm Đại Ngưng nhìn Tô Y Lâm cũng thay đổi.
Tô Y Lâm và Giang Thanh Dịch đi một chỗ với nhau, cô nhỏ giọng hỏi: “Em vừa có chỗ nào khiến cậu ấy không thoải mái à?”
“Sao anh biết được? Đừng để ý tới cô ấy.”
Tô Y Lâm cho anh ánh mắt “không thể nhất trí”. Lúc này Thẩm Đại Ngưng gọi
điện thoại, chờ sau khi nói chuyện điện thoại xong, tâm tình của Thẩm
Đại Ngưng lập tức trở nên rất tốt.
Thẩm Đại Ngưng nhìn hai người, hai người ân ân ái ái à, cho hai người ân ái.
Mới đi ra khỏi khu vui chơi, xe của Chu Thừa Trạch đã chạy đến.
Thẩm Đại Ngưng cười hì hì nhìn Tô Y Lâm và Giang Thanh Dịch, “Ây da, rất
muốn chơi tiếp cùng hai người, nhưng mà vị kia nhà tớ tới đón tớ rồi, tớ cũng không có cách nào cả, gặp sau nhé.”
Thẩm Đại Ngưng ưỡn ngực ngẩng đầu ngồi vào xe của Chu Thừa Trạch.
Tô Y Lâm và Giang Thanh Dịch nhìn nhau, đều nhìn thấy được từ trong mắt đối phương bốn chữ “không hiểu gì cả”.
Thẩm Đại Ngưng ngồi vào trong xe, Chu Thừa Trạch chau mày nhìn cô, “Cấp tốc
bảo anh lái xe đến, anh còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì nữa.”
“Thế chẳng lẽ em phải xảy ra chuyện thì mới có thể gọi anh tới hả.”
“Em cũng đâu cần bày ra dáng vẻ cấp thiết như có chuyện lớn như vậy.”
“Hừ, chồng người ta đều đi cùng, còn anh… để em có một mình, đáng thương
biết bao, người ta có đôi có cặp, còn em thì lẻ loi hiu quạnh.”
“Lẻ loi hiu quạnh không dùng như vậy, còn nữa, lúc em ra khỏi nhà em đã ngàn dặn vạn dò anh không được đi cùng.”
Khí thế của Thẩm Đại Ngưng lập tức yếu xuống, “Cái đó… cái đó…”
“À, em chưa nói lời đó?” Chu Thừa Trạch quay sang, như cười như không nhìn cô.
“Đó cái gì, vì sự an toàn tính mạng của chúng ta, em đề nghị anh lúc lái xe chỉ cần nhìn đường phía trước là được.”
Chu Thừa Trạch khẽ cười một tiếng, chuyên tâm lái xe.
******************
Sau khi ngày cưới của Giang Thanh Dịch và Tô Y Lâm được xác định, Thẩm Đại
Ngưng liền kéo Chu Thừa Trạch đi mua quà. Trong lòng Thẩm Đại Ngưng vô
cùng rối rắm, cô thật sự không biết nên mua gì nữa, nhưng nếu không mua
chút gì, trong lòng sẽ không yên.
Hai người đi dạo quanh trung tâm thương mại.
Chu Thừa Trạch mặc một bộ trang phục đẹp đẽ tinh tế, hai tay đút trong túi
quần, Thẩm Đại Ngưng thì khoác cánh tay anh. Chu Thừa Trạch liếc mắt
nhìn tay của Thẩm Đại Ngưng, trong lòng có thứ cảm giác rất thỏa mãn.
Trung tâm thương mại giống như nơi trưng bày kính cỡ lớn, nơi nơi đều là kính trong suốt, các miếng kính tạo thành bức vách ngăn giữa rất nhiều cửa
hàng nhỏ, mỗi khi đi qua một bức tường kính, Chu Thừa Trạch đều lơ đễnh
nhìn mấy giây. Một lát sau Thẩm Đại Ngưng liền phát hiện hứng thú buồn
nôn này của anh, kéo ống tay áo anh, “Sao trở nên tự luyến vậy hả.”
Trước kia có cảm thấy anh thích soi gương đâu nhỉ.
“Anh nhìn em mà.”
Thẩm Đại Ngưng phô ra nụ cười tiêu chuẩn, “Ừm ừm ừm, không tồi không tồi,
biết vợ anh chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn đấy.”
“Em cũng thật không biết tự luyến ha.”
“Em cũng biết khuyết điểm này rất không tốt, nhưng em sẽ tiếp tục giữ gìn nó.”
Chu Thừa Trạch cười theo cô, trên mặt có vẻ hơi bất đắc dĩ rồi lại rất ngọt ngào.
Thẩm Đại Ngưng sôi nổi một giây, sau đó lại thở dài, “Rốt cuộc mua cái gì
bây giờ, em thật sự chẳng biết gì cả, không có kinh nghiệm không có kinh nghiệm. Có điều em cảm thấy mua quà, tốt nhất phải thực dụng, thứ đắt
hơn nữa, bày đặt cũng uổng công.”
“Cái gì thực dụng?”
“Tiền.” Thẩm Đại Ngưng lại buồn phiền, nếu là người khác, cô thật sự muốn trực
tiếp vứt tiền qua, như vậy thì người tặng vui vẻ, người nhận cũng vui
vẻ. Nhưng đối phương là Tô Y Lâm, cô không thể làm vậy, rối rắm nữa thì
cũng phải tiếp tục dạo xem, “Bỏ đi bỏ đi, tiếp tục xem.”
Thật sự không tìm được vật phẩm ưng ý, cô quyết định tặng thứ đơn giản hơn – đồ trang điểm, thứ này chắc chắn sẽ cần thiết chứ?
Thẩm Đại Ngưng đi giày cao gót cùng đi dạo với Chu Thừa Trạch, theo sau hai
người là một đám người chụp ảnh họ, hai người lượn rất nhiều vòng, cuối
cùng cắt đuôi mọi người, đi vào một cửa hàng nữ trang. Thẩm Đại Ngưng
nhìn hồi lâu, đều cảm thấy tất cả na ná nhau, không có thứ nào khiến cô
vô cùng muốn mua ngay từ ánh mắt đầu tiên.
Quản lý rất tinh ý, dường như biết thân phận hai người không bình thường, dẫn hai người đến bên khác.
Những thứ ở bên này nhìn qua chất lượng tốt hơn chỗ hồi nãy rất nhiều, giá cả cũng ngon hơn.
Thẩm Đại Ngưng buông Chu Thừa Trạch ra, dạo qua một vòng, dừng lại ở một
chiếc vòng tay ngọc bích, cô nhìn quản lý đó, “Có loại giống thế này,
màu sắc hoặc hoa văn khác không.” Cô không hiểu lắm về ngọc bích, chiếc
vòng tay này cảm giác không tệ lắm, nhưng vẫn chưa khiến cô có xúc động
muốn mua luôn và ngay.
Quản lý đó nhìn thấy cô không có phản ứng gì với giá của chiếc vòng đó, cười gật đầu, sau đó xoay người ra ngoài.
Đi vào là một người khác, vậy quản lý đó cũng cùng đi, hoặc là người tổng phụ trách ở đây?
Người nọ cẩn thận lấy một chiếc hộp qua, Thẩm Đại Ngưng mở hộp ra nhìn, không quá hiểu, “Đây cũng là ngọc bích?”
“Đúng, ngọc bích pha lê.”
Thẩm Đại Ngưng vẫn không hiểu, người nọ giải thích một lần, Thẩm Đại Ngưng đã hiểu, chỉ là ý rất tốt thôi!
Chiếc vòng tay rất sáng, lại không phải kiểu trong suốt của pha lê, có chút
ngà ngà, ở giữa vòng tay có vệt xanh lục nhạt nhạt, rất đẹp, Thẩm Đại
Ngưng rất vừa lòng, “Có nguyên bộ không? Chẳng hạn như dây chuyền hoặc
trâm triếc gì đó ấy.”
Người nọ lập tức đi lấy dây chuyền và cây trâm ra.
Cứ như vậy, Thẩm Đại Ngưng mua một bộ nữ trang ngọc bích, gồm vòng tay, dây chuyền và cây trâm.
Cô cầm riêng bảo ông chủ gói bộ nữ trang ngọc bích cho thật đẹp, vô cùng vui vẻ, “Rất đẹp đúng không?”
“Ừ, tiếc là chớp mắt đã thuộc về người khác rồi.”
“Vậy có sao đâu, theo tính cách của em, đúng hai ngày là rơi luôn rồi. Em
cảm thấy Y Lâm đeo chắc chắn rất đẹp, vô cùng hợp với khí chất của cậu
ấy.”
Chu Thừa Trạch lắc đầu, cũng không phát biểu ý kiến.
***
Hôm Giang Thanh Dịch và Tô Y Lâm kết hôn, Thẩm Đại Ngưng không chỉ tặng
quà, còn cho họ mượn Chu Tiểu Ngữ miễn phí, Chu Tiểu Ngữ trở thành hoa
đồng của Tô Y Lâm và Giang Thanh Dịch.
Chu Tiểu Ngữ rất vừa lòng với thân phận đặc biệt của mình, đặc biệt mặc một chiếc váy xếp ly nữa.
Thẩm Đại Ngưng và Chu Thừa Trạch ngồi phía dưới, nhìn Giang Thanh Dịch và Tô Y Lâm trên sân khấu, mục sư đang nói với đôi tân lang tân lương.
Thẩm Đại Ngưng yên lặng nhìn, trước kia cô cảm thấy những lời đó vô cùng
giả, cái gì mà nghèo khó hay giàu sang đều không rời không bỏ, trên thực tế đều là tai vạ ập xuống đầu thì tự bay tự chạy, hơn thế nữa, còn sợ
đối phương bay cao chạy xa hơn mình ấy. Nhưng ở hiện trường nhìn thấy
những thứ này, trong lòng cô chỉ có cảm động, cùng với đó là cảm thấy
hôn nhân vô cùng thần thánh. Hôn nhân vốn thần thánh như vậy, là nghi
thức hai người sánh bước cùng nhau, hơn nữa sau khoảnh khắc đó, đôi bên
chính là một phần không thể tách rời trong sinh mệnh. Hôn nhân vẫn luôn
là thế, không thể bởi vì có người từng khinh nhờn nó, liền cho rằng nó
mang dáng vẻ khác, nó vốn chính là thứ trang nghiêm mà thần thánh không
thể xâm phạm.
Thẩm Đại Ngưng giống rất
nhiều người ở đây, đều rơi nước mắt, kiểu cảm động không thể dùng ngôn
từ để hình dung, khiến người ta xúc động, rồi lại không nói được gì, sau đó tất cả đều biến thành hoàn toàn chúc phúc.
Lúc ăn cơm, Thẩm Đại Ngưng uống không ít rượu, cô thật sự rất vui.
Đến phần trò chơi, Chu Tiểu Ngữ giành được không ít lì xì. Lần đầu tiên
Thẩm Đại Ngưng phát hiện con gái mình lợi hại như vậy, không chỉ kiếm
được, còn có thể giả bộ đáng thương – anh ơi tặng lì xì này cho em đi
mà!
Chu Thừa Trạch đỡ Thẩm Đại Ngưng, sợ cô uống nhiều thì sẽ không thoải mái.
Hôn lễ tiến hành đến khuya.
Tô Y Lâm đã sớm thay bộ trang phục khác, mặc một bộ sườn xám, vô cùng có
phong cách cổ xưa, kết hợp với bộ nữ trang ngọc bích Thẩm Đại Ngưng
tặng, có vẻ rất cổ điển.
Thẩm Đại Ngưng uống rượu, sắc mặt hơi đỏ, “Cậu xinh lắm đó.”
Tô Y Lâm cười khẽ, “Rốt cuộc uống bao nhiêu vậy.”
“Không bao nhiêu cả.” Thẩm Đại Ngưng bĩu môi, khó chịu nhìn Chu Thừa Trạch, “Anh ấy không cho uống tiếp.”
“Cậu cũng có lúc bị người ta quản hả.”
“Hừ, đó là tớ không muốn nghe anh ấy lải nhải thôi.”
“Cậu lợi hại nhất, được chưa!”
Thẩm Đại Ngưng cười hì hì, Tô Y Lâm lắc đầu, dặn Chu Thừa Trạch đưa cô về cẩn thận.
Thẩm Đại Ngưng ngồi trên xe, lúc Chu Thừa Trạch vừa mới muốn khởi động động cơ, cô nhào qua chỗ anh, “Chu Thừa Trạch.”
“Làm gì vậy.”
“Con mẹ nó anh còn chưa cầu hôn bà đây.”
Anh đỡ lấy hai tay cô, nhìn thấy đôi mắt phủ sương mù của cô, không khỏi bật cười, “Giữa chúng ta còn cần hình thức đó à.”
“Đừng nghĩ như vậy thì có thể đẩy em ra chỗ khác được. Thật ra em cũng không
cảm thấy thế nào cả, nhưng nhìn người khác, cảm thấy thật hạnh phúc,
ngẫm lại mình, thật đáng thương, ngay cả nhẫn kim cương cũng không có.”
“Là tự em nói tổ chức hôn lễ phiền toái, hai lần kết hôn thì không có mặt
mũi gặp người ta, hai lần kết hôn vẫn cùng là một người thì càng không
có mặt mũi còn gì.”
Thẩm Đại Ngưng hừ vài tiếng, cắn lên cổ anh một phát, “Nhưng anh cũng phải tặng kim cương, tặng kim cương.”
“Rồi rồi rồi, đừng cắn nữa, mai không có mặt mũi gặp người ta mất.”
“Vậy đừng gặp.”
Anh kéo cô xuống, đặt cô trong lòng mình, rồi mới lái xe đi.
Cô làm tổ trên người anh còn không an phận, “Rốt cuộc anh có bình thường
hay không vậy hả, cũng đâu phải vô cùng già chứ, trên tin tức người ta
nói một ông già già rất già đều làm một cô gái nhỏ…”
“Em câm miệng cho anh.”
“Được rồi, em không nghi ngờ anh.”
“Em còn nói à.”
“Hì hì, đến chỗ đó của em đi!”
Ừm, chỗ đó của cô cách âm rất không tồi.