Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 91: Dâm tặc






Sau hai ngày đường, nhóm người của quan phủ cuối cùng cũng đến được Bảo Liên. Nhưng Huỳnh Hoa lại không muốn đến thẳng huyện đường mà rẽ sang lối khác vào chợ Liên Hoa, nó là ngôi chợ chính của huyện Bảo Liên này.

Huỳnh Hoa vốn có lòng muốn đến đây trừng trị tên hái hoa tặc nhưng lại bị cha cho rằng cô theo chỉ để quậy phá nên thấy ấm ức trong lòng. Đã vậy lần này cô không thể không quậy cho “những bằng hữu” này điêu đứng một phen. Danh phận của cô bây giờ dù sao cũng là Tổng Đốc nhị tiểu thư, lời nói hơn vạn người, vắng mặt Hồ Kỳ lời của cô là quân lệnh, bọn người này đâu thể chẳng nghe theo. Cô đã bảo không đến huyện đường, ừ thì không đến. Cô nói cô muốn ngủ ở quán trọ sang trọng nhất trong chợ Liên Hoa, Khắc Triệu chạy bay đi trước dò hỏi. Những người còn lại và Huỳnh Hoa cứ đi loanh quanh trong chợ nghe ngóng tình hình…

Những ai từng quen biết với Huỳnh Hoa thì những việc ấy rất đỗi bình thường chỉ có những người vừa mới chân ướt chân ráo bước vào chốn quan trường như mấy tên thảo khấu kia thì không thể không bàng hoàng kinh ngạc, nghĩ thầm “làm quan là như thế này ư”, “không như mình nghĩ một chút nào”, “thật mệt mỏi với tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa này”,…

Huỳnh Hoa chỉ liếc nhìn họ, cô thừa biết họ bất mãn, cô chỉ mỉm cười quay đi không nói gì. Đi loanh quanh được hai vòng, những gì Huỳnh Hoa nghe thấy không ít, nhưng đa số người dân trong chợ chỉ nói những từ đại loại như trách quan phủ chậm chân, kẻ đó hoặc hắc y nhân bạo tàn. Không ai dám nhắc đến từ trộm cướp hay dâm tặc gì cả. Tất cả bàn tán nhưng rất e dè, cứ như sợ kẻ kia nghe thấy thì đại họa lập tức ập lên đầu vậy.

Huỳnh Hoa cau mày lo lắng, lòng dân hoang mang như thế này chỉ cần xảy ra bất cứ chuyện gì cũng có thể làm cho mọi chuyện rối lên vượt ra tầm kiểm soát. Kẻ hắc y kia không những thân thủ cao siêu mà dụng tâm của y hẳn không phải nhỏ. Nhưng dù là y vì cái gì mà làm vậy cũng được, chỉ cần tóm được hắn mọi chuyện sẽ rõ ràng hơn bây giờ, Huỳnh Hoa thầm nghĩ vậy.

Tuy nhiên theo lời đồn thì kẻ ấy xuất quỷ nhập thần, khi ẩn khi hiện, lúc hiện thân không ai có thể chế phục, khi ẩn đi thì như biến tan vào không khí không ai có thể tìm ra. Đặc biệt “hắn” chỉ xuất hiện vào ban đêm, trước mỗi lần xuất hiện “hắn” luôn phóng phi tiêu báo trước, đêm đến hắn sẽ hiện thân, tuy biết trước hắn sẽ làm như vậy nhưng không ai tránh được, và rồi sau đó “hắn” biến mất.

Xong bước kế hoạch thứ nhất là nghe ngóng, đó là mấy kế hoạch linh tinh của Huỳnh Hoa trong khi rỗi việc nghĩ ra để cố làm phiền thủ hạ của mình. Bước tiếp theo bọn họ phải thực hiện là gạ hỏi. Thấy Huỳnh Hoa ghìm cương ngựa ai cũng biết kế hoạch chuyển sang giai đoạn tiếp theo nên cùng dừng lại. Tứ Bình lên tiếng trước, bắt chuyện với một ông lão bán hàng rong trong chợ, hỏi ông về chuyện mà mọi người đang bàn tán xôn xao. Ông lão nghe hỏi thì kinh ngạc:

- Ủa, các vị là người từ nơi khác đến đây sao, sao lại không biết chuyện đó?

Huỳnh Hoa cười tươi đáp:

- Vâng ạ. Anh em chúng con là thương gia từ Nam Sơn đến Lộc Trì mua lụa. Ngang qua đây nghe ai cũng bàn tán về một kẻ hắc y nào đó, không biết hắn là như thế nào, ở đây thật sự đã xảy ra chuyện gì?

Ông lão thở dài và bắt đầu kể về hắc y nhân. Gần hai tháng trước hắn ta xuất hiện lần đầu tiên, cướp tiền của một nhóm thương buôn, cưỡng bức con gái của lão chủ đoàn buôn, cô gái vì đau buồn nên toan tự vận may là người ta phát hiện kịp thời, cứu tỉnh nhưng cô ta bị điên.

Tiếp sau đó là những gia đình hào phú trong huyện lẫn các quán trọ từ từ được gửi thư thăm viếng. Cứ y như rằng mỗi lần nhận được thư báo nơi đó chắc chắn bị mất của hay một cô nương bị cưỡng hiếp. Dù cho chủ nhà có tìm mọi cách cất giấu, cha mẹ thuê người hay lén cho con bỏ trốn,… của cải và cô nương ấy vẫn lọt vào tay kẻ hắc y kia.

Mọi người trong huyện còn nghĩ kẻ hắc y là ma quỷ, lúc biến đi hắn hóa thành gió thành không khí quanh mọi người nên biết rõ mọi sắp đặt của họ. Chính vì vậy, những cô gái bị hắc y nhân cưỡng bức còn bị mang thêm tiếng xấu là vợ của quỷ, người người khinh tởm.

Huyện lệnh đã mời không ít cao thủ là tiêu đầu của những tiêu cục nổi tiếng đến nơi hắc y nhân sắp xuất hiện, bố trí cả nha sai nhưng không lần nào bắt được hắc y nhân. Hiện tại trong huyện Bảo Liên không có bất kỳ ai còn ham thú làm ăn, vì làm ăn bao nhiêu của cũng bị cướp. Bảo Liên vô cùng hỗn loạn, đã có rất nhiều người quyết định rời khỏi Bảo Liên, dù rằng nơi đây là nơi họ từng sinh ra và lớn lên.

- Các vị cũng là thương nhân, lão khuyên các vị nên sớm rời khỏi đây trước khi trời tối để tránh rước họa vào thân.

Tứ Bình lễ phép đáp:

- Đa tạ lão bá nhắc nhở.

Huỳnh Hoa hỏi chen vào:

- Nói vậy là mọi người không có bất kỳ cách nào để khuất phục hắc y nhân đó hay sao?

Ông lão cười buồn:

- Tất cả chúng tôi đang chờ đợi Tổng đốc đại nhân đến đây khắc chế hắn ta, nhưng những báo cáo đưa đi rất nhiều lần vẫn không thấy ông ấy trả lời. Việc khắc chế hắn ta gần như không còn hy vọng gì nữa cả. Chúng tôi mất niềm tin với tất cả rồi.

Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Bao giờ Hồ đại nhân đến tôi không biết nhưng nghe đâu ông ấy cũng là vị quan rất được, nhất định ông ấy sẽ sớm đến và giúp mọi người khuất phục hắc y nhân.

Ông lão cười buồn:

- Lão cũng mong như vậy nhưng hy vọng mong manh quá, biết người ở trên cao đó có nghe được tiếng gọi của chúng tôi mà đến hay không.

- Sao lão bá lại nghi ngờ như vậy. Người ở trên cao, nhất định tai nghe xa mắt nhìn rộng hơn chúng ta. Tổng đốc đại nhân sẽ đến sớm thôi.

- Hy vọng được như cô nương nói. À, lão nhắc thêm lần nữa, trong đoàn thương gia của các vị có tiểu cô nương đây rất xinh đẹp, nếu muốn nghỉ qua đêm nơi này các vị nhớ cẩn thận đấy.

- Vâng ạ.

Lúc này trời cũng xế chiều nên ông lão loay hoay dọn hàng vào nhà, có lẽ sắp đóng cửa nghỉ ngơi. Huỳnh Hoa tiếp tục rong ngựa đi thêm đoạn nữa, thấy Khắc Triệu đứng chờ phía trước, vừa thấy cô anh vội vàng thông báo:

- Tiểu thư, nơi ở đã chuẩn bị xong.

- Chúng ta đến đó.

Quán trọ nằm ở phía Bắc khu chợ, khung cảnh hữu tình, Huỳnh Hoa vừa nhìn đã thích. Nơi này phong thủy hơn hẳn Việt Xuân Yên. Trong quán chỉ còn phòng đôi, hết sạch phòng đơn nên mọi người đành chia nhau ra ngủ, cứ hai người vào một phòng. Riêng Huỳnh Hoa là nữ nên một mình cô ở trọn một phòng đôi.

Từ lúc mọi người đến đây, Khắc Triệu luôn cảm thấy bất an. Huỳnh Hoa thì quá đẹp mà ở đây dâm tặc lại đang lộng hành, anh thật sự sợ cô bị “hắc y nhân” kia làm hại. Hoàng hôn vừa buông, anh và một vài người bàn tán với nhau điều gì đó, xong anh đến bàn bạc với Tứ Bình thêm vài điều rồi cùng vài người rời quán trọ đi mất. Huỳnh Hoa trông thấy hết, cô cũng biết rõ anh đang định đi đâu nhưng đó không là điều quan trọng. Huỳnh Hoa đang cảm thấy khung cảnh nơi này thật tốt, không khí lại trong lành nên ra lan can lầu quán trọ ngắm hoàng hôn.

Khắc Triệu đi rồi Tứ Bình đến cạnh Huỳnh Hoa thấp giọng:

- Khắc Triệu nói rằng đi thông báo cho huyện lệnh biết chúng ta đã tới.

Huỳnh Hoa chỉ gật đầu, cô biết anh ta làm vậy không sai. Thấy Huỳnh Hoa không nói gì, Tứ Bình cũng rời đi. Màn đêm chầm chậm buông trên Liên Hoa thị.

Khắc Triệu đi không rõ đã nói điều gì với huyện lệnh mãi đến nửa khuya vẫn chưa quay lại. Huỳnh Hoa ngã người lên giường mơ màng sắp ngủ thì có tiếng gõ cửa. Cô dịu giọng:

- Ai vậy?

- Anh đây.

Là giọng của Tứ Bình.

- Vào đi.

Tứ Bình đẩy cửa bước vào:

- Đã khuya rồi em chưa ngủ sao mà còn để đèn như thế?

- Cũng sắp rồi. Khuya vầy anh tìm em có chuyện gì không? Khắc Triệu đã về chưa?

- Vẫn chưa. Vừa rồi anh đứng ở hành lang hóng mát thấy một góc Liên Hoa thị vẫn còn đèn đuốc rất sáng, không rõ náo nhiệt chuyện gì.

Huỳnh Hoa cười nhẹ:

- Có lẽ nơi đó lại nhận được thư của hắc y nhân. Họ đang làm tiệc chiêu đãi y chăng.

- Em… thật là. Chúng ta cùng dự náo nhiệt không?

- Em cũng đang không việc gì làm, chúng ta cứ đến đó xem thử đi.

- Chỉ hai chúng ta à?

- Ừm. Những người khác có lẽ đi đường cũng mệt rồi, hãy để họ nghỉ ngơi.

Huỳnh Hoa và Tứ Bình cùng rời khỏi quán trọ rảo bước về phía Tây khu chợ, nơi đó có ánh sáng phát ra rất mạnh, hẳn đèn đuốc rất nhiều. Dưới ánh trăng hạ tuần, trăng sao nhàn nhạt, họ sánh bước bên nhau, vừa đi vừa trò chuyện. Đêm càng về khuya sương đêm càng lạnh. Đang đi, Tứ Bình chợt hỏi:

- Đêm đã khuya rồi sương đêm xuống lạnh, em mặc mỏng manh như vậy có thấy lạnh không? Ban nãy khi ra ngoài anh quên bảo em mang thêm áo.

Huỳnh Hoa cười hiền:

- Thì anh cũng mặc mỗi chiếc áo mỏng đấy thôi.

- Anh thì không sao, chỉ lo cho em kìa.

- Sương gió chỉ bấy nhiêu đây thì hề gì, sóng gió giang hồ giá lạnh hơn thế này em còn chịu được mà.

Tứ Bình chợt cười:

- Anh quên rằng em cũng có võ công, chút sương đêm đâu làm em bị tổn hại gì.

- Bình ca này, nếu dự đoán của chúng ta đúng, phía tây khu chợ quả thật có hắc y nhân đang lộng hành thì… theo anh chúng ta nên làm gì? Tham gia náo nhiệt hay không?


- Tham gia hay không là do em quyết định sao lại hỏi anh?

- Ai bảo lúc đi cha giao em cho anh quản lý làm gì.

- Đó chỉ là trên danh nghĩa. Em cứ làm gì em thích, em cho rằng đúng là được rồi. Nhưng đừng làm việc gì cản trở việc chính.

- Đó lại là việc em thích làm nhất.

- Em…

Huỳnh Hoa bật cười khúc khích.

- Em đùa đó.

- Theo lời đồn hắc y nhân dường như là một tay cao thủ, nếu có ra tay em cũng phải cẩn thận đấy.

Huỳnh Hoa mỉm cười:

- Em biết rồi.

Ngưng lúc cô nói tiếp:

- Em thật sự không biết tên hắc y nhân ấy trông như thế nào mà lại hái hoa tài tình đến như vậy.

- Em nói vậy là có ý gì?

- Em muốn hắn đến tìm em. Nhưng không biết gan hắn có đủ to hay không.

- Em đừng có nói đùa, người trong huyện ai cũng nói rằng vị cô nương nào bị gửi giấy báo đều không thoát khỏi bàn tay hắn.

- Anh sợ em bị làm hại sao? Em chỉ sợ gan hắn quá bé nhỏ, biết em là con gái của Tổng đốc thì không dám ló mặt ra nữa.

- Kẻ vô lương tâm như hắn anh không nghĩ hắn sẽ từ bỏ mọt cô gái như em.

- Anh cho rằng hắn chán sống đến vậy sao?

- Nói thật lòng, với nhan sắc hiện thời của em, bất cứ người đàn ông nào cũng muốn có được. Dù là chạm vào chỉ một lần rồi sau đó bị giết chết cũng cam lòng mãn nguyện.

Huỳnh Hoa quay phắt lại nhìn Tứ Bình. Anh hơi sững lại một lúc vì biết mình nói hơi quá. Huỳnh Hoa cười nhẹ:

- Điều đó em biết lâu rồi không chờ anh nói đâu.

Cả hai đi thêm đoạn nữa quả nhiên đến được nơi có nhiều đèn đuốc. Nơi đó có rất nhiều người đang vây quanh một người ở giữa. Người "được" mọi người vây quanh là một hắc y nhân, toàn thân hắn mang bộ y phục cực kỳ ấn tượng – đen huyền. Gương mặt y bị che một nửa trên bởi mảnh thép màu đen, chỉ chừa ra đôi tròng mắt lấp lánh dưới ánh đèn. Hắn nhàn nhã lôi kéo bọn người vây lấy hắn chạy vòng vòng theo mình.

Huỳnh Hoa nhìn vào cười nhẹ:

- Hắn không tệ.

Tứ Bình cũng trông thấy, anh thấp giọng:

- Khinh công vào loại bậc nhất, thân thủ nhanh nhẹn và kì quặc.

- Nếu là anh, anh giữ được hắn ta không?

- Không chắc.

- Trừ khinh công ra thì sao?

- Có lẽ ngang sức.

- Nhưng khoan đã, anh xem hắn kìa, đấu với hơn chục người võ công không tệ vẫn tỏ ra nhàn nhã, như cố tình đùa cợt. Hẳn thực lực của hắn không đơn thuần như vậy.

- Ừm. Nếu là em, em có chắc bắt được hắn không?

- Chưa thử nên em cũng không chắc.

- Vào thử không?

- Khoan đã, hắn đang chơi vui cứ để hắn chơi cho thỏa. Đang lúc hỗn loạn thế này ta dù dốc toàn lực hắn cũng sẽ chuồn dễ dàng thôi. Như thế chẳng khác nào bứt dây động rừng, hắn sẽ đề phòng chúng ta.

- Ừm.

- Nhưng lát nữa khi hắn tách ra khỏi bọn người kia anh hãy theo hắn.

- Để làm gì?

- Thử khinh công của hắn. Nếu đó là lợi thế của hắn, chúng ta cần nghĩ cách xóa bỏ lợi thế đó mới mong bắt được hắn. Anh nhớ lời em rồi chứ?

- Ừm.

- Cẩn thận nhé.

Tứ Bình mỉm cười gật đầu. Cả hai lại thong thả rảo bước về phía trước. Quả đúng như dự đoán, kẻ hắc y ấy dẫn dụ bọn người kia chạy loạn nháo nhào đứ đừ một lúc thì giở bài chuồn. Hắn tung mình lên cao, một vài người cũng vội vàng vọt theo hắn. Kẻ hắc y thấy vậy lăng không điêu luyện dẫm lên vũ khí những người kia làm cho cả bọn mất thăng bằng rơi trở xuống, hắc y nhân mượn được sức nhảy càng cao hơn. Y lao vọt vào bóng đen của cành cây và mất hút, ngay lúc ấy có ba người cùng lao vọt theo về hướng đó, một trong số họ là Tứ Bình. Nhưng trong bóng đêm đó có hai thân thể bị đánh cho rơi xuống. Những người khác chỉ đến đứng nhìn hai người đang nằm đó chứ không đỡ dậy, cả bọn không bắt được hắc y nhân cùng nhau chửi ầm lên.

Huỳnh Hoa không quan tâm vì sao lại như vậy, bởi cô biết Tứ Bình sẽ thay cô tìm hiểu. Huỳnh Hoa tiến thẳng về phía trước, nơi đó có rất nhiều người vây quanh một căn nhà nhỏ, những người này chỉ là những người dân bình thường, hoàn toàn không có võ công nên không tham chiến mà đứng lại đây để xem và bàn tán. Nhưng họ đang xem gì thì chỉ đứng ở ngoài khó mà đoán được. Huỳnh Hoa thấy vậy cũng tò mò nên lách người vào bên trong. Căn nhà nhỏ rách toác, những thớ tranh dừng còn vương vãi, hẳn cuộc chiến vừa rồi đã xé rách nó.

Từ bên trong vọng ra tiếng khóc nức nở, bi ai, tiếng khóc ấy khiến cho những người có mặt nơi này ai cũng cảm thấy xót xa. Nơi ngưỡng cửa căn nhà cũng có người đứng chắn nên Huỳnh Hoa không biết bên trong có chuyện gì. Cũng chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều cô luồn nhanh vào bên trong để xem xét. Dưới ánh đèn sáng rực, một cô gái đang ngồi bệt trên nền đất, áo quần xốc xếch, đầu tóc rối bù, chính cô ta đang ngồi ôm gối khóc một cách thê lương. Chiếc áo màu lam nhạt choàng nhẹ qua người cô gái, Huỳnh Hoa nhận ra cô gái này rất mảnh dẻ, nói chính xác hơn là gầy, phần thân thể lộ ra ngoài có chút xanh xao.

Trên chiếc chõng tre bên cạnh máu tươi còn vương vãi, không ai nói người ta cũng biết là của cô gái ấy vừa bị hắc y nhân làm nhục. Không biết những người chung quanh có thấu hiểu nỗi đau đớn, tủi nhục mà cô gái vừa trải qua hay không nhưng ai cũng im lặng lắng nghe tiếng khóc. Hòa vào tiếng khóc là giọt nước mắt. Những giọt lệ ấy có phải nước mắt hổ thẹn, bất lực vì không giúp được gì cho cô gái trẻ chăng? Huỳnh Hoa không biết, cũng chẳng bận tâm, cô chăm chú nhìn cô gái đang ngồi ôm gối và khóc nấc từng cơn. Bên cạnh cô gái có một lão bà tuổi ngoại lục tuần, bà dang đôi tay già cỗi nhăn nheo ôm cô gái vào lòng và nhè nhẹ vỗ về. Gương mặt già nua cũng đang đong đầy nước mắt, bà cũng đang đau xót.

Nhìn thấy cảnh tượng ấy Huỳnh Hoa bối rối không biết phải làm gì nên cứ đứng lặng im và nhìn họ. Cô không rơi nước mắt nhưng cảm giác xót xa cứ trào dâng trong lòng. Bất ngờ cô gái vùng ra khỏi bàn tay người phụ nữ già nua lao nhanh về phía cột nhà. Ai nấy sững sờ nhất thời không biết làm gì, chỉ có bà lão thét lên gọi thét lên:

- Tiểu Thanh đừng làm vậy mà con, đừng bỏ nội mà con.

Bà chỉ có thể kêu lên như vậy chứ không kịp giữ cô gái lại. Cô gái chừng như không nghe thấy, cô nhắm mắt lao thẳng về phía trước, cô chỉ muốn đập đầu một cái thật mạnh vào chiếc cột nhà và chết đi, chỉ có như vậy mới không còn nghe lời người ta dị nghị, mới không làm khổ người bà tội nghiệp của mình. Cô gái quyết tâm tìm chết nên dồn hết sức bình sinh mà lao về cây cột, nhắm mắt để xua đi những hình ảnh thân quen. Cô không biết có một chút thay đổi nhỏ phía trước nên không thể tránh. Khi cô đâm sầm vào một thứ mới chợt nhận ra dường như nó không phải cột nhà, nó là cái gì đó rất mềm mại, có thể tiến lùi nữa. Cảm giác có đôi bàn tay choàng ra ôm lấy bờ vai mình, cô gái còn đang bàng hoàng thì thứ kia bị sức mạnh của cô đẩy lùi ra sau, ngay sau đó cô và cả thứ đó té rầm xuống đất.

Cô gái tên Tiểu Thanh mở bừng mắt nhìn xem mình vừa đâm đầu vào thứ gì. Cô chớp chớp mắt nhận ra đó là một người chứ không phải cây cột nhà. Người kia cũng là một tiểu cô nương trẻ trung thanh tú. Cô ta nhăn mặt kêu lên:

- Ôi đau chết ta rồi. Cô bé muốn tự vẫn cũng nên nhìn trước nhìn sau chứ, có đâu đâm vào người ta thế này?

Cô gái đó là Huỳnh Hoa. Tiểu Thanh vừa tức vừa thẹn đứng bật dậy, tiểu cô nương kia cũng đứng dậy chắn ngay phía trước. Tiểu Thanh bực tức chộp lấy ngực áo Huỳnh Hoa ấy kéo mạnh sang bên toan lao đầu vào cột nhà lần nữa. Dường như cô gái kia đã bước lệch sang phải một bước, Tiểu Thanh nghĩ lần này mình đâm đầu vào chắc chắn trúng ngay cây cột. Không hiểu sao nửa chừng cô cảm giác mình bị ai đó kéo lùi ra sau, ngay sau đó từ bên trái cô gái kì hoặc nọ lướt vào chắn trước cây cột nhà. Tiểu Thanh trố mắt ra nhìn. Huỳnh Hoa chợt đổi giọng ôn tồn:

- Tiểu muội muội, hãy bình tĩnh lại. Có gì từ từ nói, đừng nông nỗi hủy mình như vậy. Em có biết em chết đi những người thân của em sẽ đau lòng lắm hay không, họ cũng không thiết sống trên đời này nữa. Nếu họ vì cái chết của em mà đau buồn rồi chết, em sẽ mang tội bất hiếu bất nhân, đời đời kiếp linh hồn không được siêu sinh đâu đấy!

Tiểu Thanh nheo mắt nhìn cô gái trước mặt, mọi người cũng im lặng lắng nghe. Người phụ nữ già nua vội vàng bước tới choàng tay ôm lấy Tiểu Thanh vào lòng, bà khóc ròng:

- Thanh nhi con đừng bỏ nội con ơi, nội chỉ có mình con là người thân duy nhất. Con chết đi rồi nội cũng không muốn sống trên đời này đâu.

Tiểu Thanh sà vào lòng nội mà khóc:

- Nội ơi, con xin lỗi. Nhưng nếu bây giờ con không chết đi người ta cũng sẽ giết con, con cũng không sống được. Xin nội đừng ngăn con!

Tiểu Thanh lần nữa vùng ra khỏi vòng tay bà lão. Bà lão kêu thét lên "Thanh nhi!" rồi té nhào xuống vì lực đẩy của Tiểu Thanh khá mạnh. Tiểu Thanh quay đầu lại định lao bổ vào cột nhà, nhưng cô gái ban nãy vẫn còn đứng đó, cô ta dang tay ôm choàng lấy Tiểu Thanh vào lòng. Tiểu Thanh dù giãy giụa cỡ nào cũng không thoát khỏi bàn tay như gọng kiềm của cô gái ấy. Giọng nói dịu hiền kia lại vang lên bên tai:

- Nghe tỷ nói nào, hãy bình tĩnh lại. Chuyện đâu còn có đó, em đừng vội hủy mình như vậy. Em phải sống, dù bất cứ giá nào cũng phải sống để chờ ngày nhìn thấy kẻ hại em đền tội. Tỷ tỷ đảm bảo với em, chỉ cần em không tự hủy mình, em không muốn chết thì không ai có thể làm hại được em. Hãy biến đau thương thành sức mạnh. Tỷ hứa sẽ giúp em, em cần gì cứ nói với tỷ. Xong rồi em muốn làm gì tỷ không ngăn em nữa.

Tiểu Thanh buồn bã lắc đầu:

- Tỷ không giúp được gì cho em đâu. Chỉ khi nào Tổng Đốc đại nhân đến đây mới mong bắt được hắc y nhân. Nhưng Hồ đại nhân sẽ không đến đây, Bảo Liên đã bị bỏ mặc. Hắc y nhân sẽ không bao giờ đền tội. Em không hy vọng gì cả.

Huỳnh Hoa chợt cao giọng:

- Không, ông ấy nhất định sẽ tới, nếu ông ấy không tới tỷ sẽ đích thân đi gọi ông ấy đến đây.

- Tỷ là ai mà có thể gọi ông ấy đến đây?

- Tỷ chỉ là một khách giang hồ, thấy chuyện bất bình thì xen vào. Nhưng những gì tỷ hứa tỷ nhất định sẽ làm được.

Thấy Huỳnh Hoa nói chắc nịch như vậy, Tiểu Thanh cũng thấy phấn chấn trong lòng:

- Có thật không?

- Thật chứ.

- Tỷ hứa sẽ gọi Hồ Tổng đốc đến đây?

- Ừ.

- Nếu Hồ Kỳ không đến, tỷ sẽ đốt nhà ông ta.

- Việc đó…

Huỳnh Hoa nhẹ cau mày, hình như cô vừa vuốt lông con nhím chứ không phải con mèo. Đốt nhà Hồ Kỳ ư, không phải là đốt nhà cha mình sao. Tiểu Thanh lay gọi:

- Chẳng phải vừa rồi tỷ mới nói tỷ muốn giúp em, em cần gì tỷ cũng giúp.

- Được, ông ta không đến tỷ đốt nhà ông ta.

Ai nấy nghe xong tái mặt, nội của tiểu Thành cũng bàng hoàng:

- Thanh nhi, con nói gì vậy, con có biết con vừa nói gì không? Nếu để người ngoài nghe thấy con sẽ bị đại nhân xử tử vì tội lăn nhục mệnh quan triều đình đó, con có biết không?

Tiểu Thanh lạnh giọng:

- Con không quan tâm, con chỉ muốn trả thù. Tỷ tỷ, nếu hắc y nhân bị bắt, tỷ cho muội tự tay xử lý hắn có được không?

Huỳnh Hoa gật đầu:

- Được.

- Sau đó em muốn làm gì tỷ không ngăn em nữa phải không?

- Ừ. Như vậy em đã yên lòng hay chưa?

Khi chơi vơi con người ta cần một chỗ dựa, dẫu chỉ là lời hứa suông. Cô gái gật đầu, Huỳnh Hoa dịu giọng như ru:

- Nếu đã yên lòng hãy nhắm mắt lại và ngủ đi, đừng lo lắng gì nữa cả, bởi những gì tỷ hứa tỷ nhất định sẽ làm.

Tiểu Thanh nhẹ nhàng khép mắt, trong vô thức cô bé còn gạn hỏi:

- Tỷ có phải là tiên nữ được trời phái xuống để giúp em không?

- Không phải. Nhưng cũng gần như vậy.

- …

- Thanh nhi.

Nội của cô bé hốt hoảng khi thấy đôi bàn tay Tiểu Thanh buông xuôi vô lực. Huỳnh Hoa dịu giọng ôn tồn:

- Mọi người đừng quá lo. Cô bé chỉ ngủ thiếp đi thôi, sáng mai mọi chuyện sẽ ổn.

Huỳnh Hoa nhẹ nhàng bế Tiểu Thanh đặt lên giường trước những con mắt kinh ngạc. Cô ta mảnh mai như thế có thể bế một cô gái mà không tốn chút sức lực nào sao, cô ta là ai? Có rất nhiều nghi vấn về cô nhưng mọi người không biết nên bắt đầu từ đâu. Khi Huỳnh Hoa quay ra có một người bước đến, người ấy tuổi tầm trung niên, tinh thần khỏe khoắn:

- Xin hỏi cô nương cao danh quý tánh là gì? Cô nương dường như không phải là người vùng này, chẳng hay cô nương từ đâu tới đây? Với cách ăn mặc này, cô nương hẳn là một tiểu thư con nhà danh giá vì sao lại đi dạo giữa đêm khuya thế này?

Huỳnh Hoa cười nhẹ trước những cặp mắt tò mò:

- Ông đoán không sai.

- Cô nương đến đây để làm gì?

- Không để làm gì, chỉ đến vì hiếu kỳ.

- Hiếu kỳ về điều gì?

- Dạo gần đây tôi nghe nói nơi đây xuất hiện một tên trộm có tài hái hoa, hoành hành bá đạo. Điều đó làm tôi thấy tò mò nên tôi đến đây tìm hiểu xem chuyện ấy có thật hay không?

- Bây giờ hẳn cô nương biết điều đó là thật hay không? Ta khuyên cô nương nên rời khỏi nơi đây, vì bất cứ cô nương xinh đẹp nào bước chân vào Bảo Liên này cũng đều không thoát khỏi bàn tay của hắc y nhân, cô nương ở lại sớm muộn gì cũng bị hại mà thôi.

- Đa tạ đã nhắc nhở. Nhưng tôi đã hứa với Tiểu Thanh, tôi nhất định sẽ thực hiện lời hứa đó. Vả lại tôi cũng muốn kẻ hắc y kia đến tìm mình, như vậy tôi có thể bắt hắn mà không cần phải gọi Hồ Tổng đốc đến đây.

Một ai đó chợt lên tiếng:

- Cô nương thật sự là ai, vì sao lời lẽ lại ngông cuồng như vậy?

Huỳnh Hoa cười hiền:

- Các vị thật sự quan tâm đến điều ấy hay sao? Đã vậy ngày mai tôi sẽ cho mọi người biết, bây giờ tôi có việc nên phải đi rồi.

Huỳnh Hoa rảo bước rời đi. Những người chung quanh lách sang bên nhường lối, ai nấy kinh nghi nhìn cô. Bên ngoài có tiếng gọi í ới:

- Huỳnh Hoa, Huỳnh Hoa,…

Tiếng gọi của Tứ Bình. Ban nãy anh đuổi theo hắc y nhân, giờ quay lại không thấy Huỳnh Hoa đâu nên cao giọng gọi. Huỳnh Hoa bước ra vẫy tay gọi anh:

- Bình ca, em ở đây.

Tứ Bình thoáng mỉm cười khi thấy Huỳnh Hoa bước ra từ dòng người.

- Vậy mà tôi cứ tưởng em về trước rồi chứ.

Huỳnh Hoa bước đến cạnh anh dịu giọng:

- Thế nào rồi?

- Võ công hắn không tệ, nhưng nếu tôi quyết lòng ngăn cản hắn cũng không thoát được. Có điều hắn rất gian xảo, dùng ám khí và cả phấn mê, hương mê. Nhưng khi hắn giở bài chuồn, dụng khinh công để thoát thì tôi đuổi theo được một lúc đã mất dấu.

Họ vừa đi vừa trò chuyện:

- Anh vừa bảo hắn dùng phấn mê à?

- Phải. Là những loại phấn có hoạt dược cực mạnh như Quỳ Lam, Vạn Hoa phấn,…

- Hèn gì hắn hành sự không ai có thể ngăn được, hẳn vì những thứ đó. Phấn Vạn Hoa, Quỳ Lam, đều là những loại phấn mê cực mạnh, không cần ngửi, chỉ cần để chạm vào da thịt, mê dược sẽ ngay lập tức ngấm vào da thịt, người ấy lập tức hôn mê bất tỉnh.

- Không sai.

Huỳnh Hoa quay lại nhìn Bình:


- Những lớp bụi trên áo của anh là chúng có phải không?

Cô vừa nói vừa đưa tay định phủi lấy lớp bụi trên vai áo anh. Bình lách người tránh đi:

- Đừng chạm vào, đây chính là Quỳ Lam, dược hoạt cao nhất trong các loại phấn mê. Chỉ cần chạm vào sẽ ngay lập tức ngất đi.

Huỳnh Hoa đưa tay búng trán Tứ Bình một cái:

- Anh nghĩ tôi là ai?

Tứ Bình chợt "A" lên một tiếng:

- Sao tôi quên nhỉ, em cũng như tôi, những thứ này cũng không làm hại được em.

Huỳnh Hoa đưa tay luồn qua tay anh, cả hai cứ thế sóng bước bên nhau. Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Vấn đề của chúng ta bây giờ không phải là sử dụng bao nhiêu người và đi đến đâu để bắt hắc y nhân. Chúng ta cần chế thuốc hóa giải tất cả những mê dược mà hắc y có thể dùng. Tuy chúng ta hợp lực không thể nói là bại dưới hắn nhưng hắn quá gian xảo, đã có thể dùng bấy nhiêu mê dược đó để tác oai. Thì hẳn hắn cũng có cách khác để đối phó với chúng ta.

Tứ Bình gật đầu:

- Không sai. Nếu chúng ta không đến đây tối nay thì đâu biết được những điều này mà nghĩ cách đối phó.

- Ừm, ngày mai phải vất vả rồi đây.

Huỳnh Hoa và Tứ Bình thong thả bước bên nhau, không để ý phía sau họ còn có rất nhiều ánh mắt nhìn theo, bàn tán xôn xao. Huỳnh Hoa vừa đi vừa kể những chuyện cô nhìn thấy trong ngôi nhà tranh. Vừa xong chuyện cũng là lúc họ về đến quán trọ, những con gà quanh đấy cũng cùng lúc cất tiếng gáy báo sang canh.

Tứ Bình và Huỳnh Hoa vừa đặt chân vào quán trọ có vài người chạy ào ra, thở phào nhẹ nhõm:

- Thì ra Bình huynh và nhị tiểu thư đi cùng nhau, vậy mà chúng tôi cứ tưởng… làm chúng tôi lo cuống cả lên.

Huỳnh Hoa nhoẻn miệng cười:

- Xin lỗi đã làm mọi người lo lắng. Vào trong chúng ta nói chuyện. À, Khắc Triệu đã về chưa?

- Vẫn chưa.

Huỳnh Hoa và Tứ Bình vào trong mới biết mọi người vì lo cho họ cả đêm không ngủ, ai cũng lo cho Huỳnh Hoa. Thấy Huỳnh Hoa vẫn bình an vô sự ai cũng thở phào. Huỳnh Hoa vẫy tay trấn an mọi người, gọi tất cả vào cùng một gian phòng rồi bảo Tứ Bình kể lại chuyện anh chạm mặt hắc y nhân và biết được thứ hắn dùng là những mê dược gì. Có người chợt lên tiếng:

- Như vậy làm sao đối phó với hắn bây giờ? À phải rồi, Bình huynh bảo kẻ kia tung phấn mê làm hại nhưng không hề bị gì. Chắc huynh có thuốc giải.

Huỳnh Hoa chợt nói chen vào:

- Đúng vậy, anh ấy vốn là một đại phu mà. Nhưng giải dược anh ấy mang theo bên mình không nhiều nên không đủ cho mọi người cùng dùng khi truy bắt hắc y nhân. Bởi vậy cho nên, kể từ ngày mai, chúng ta bắt tay vào việc chế thuốc giải với số lượng lớn. Quyết định như vậy đi, mọi người cũng nên đi ngủ, sau này dù có xảy ra chuyện gì cũng đừng quá lo lắng như vậy.

***

Sáng hôm sau, Huỳnh Hoa phân công công việc cho từng người còn lại trong quán trọ, xong cũng vừa lúc Khắc Triệu quay lại. Anh đi cùng với quân lính của huyện đường, có cả huyện lệnh Bảo Liên. Họ đến ra mắt Hồ nhị tiểu thư. Đến nơi, binh lính được lệnh bao vây lấy ngôi quán, đuổi hết những người trong quán ra khỏi, chỉ chừa lại người làm. Khắc Triệu và huyện lệnh đi thẳng vào trong. Một thủ hạ còn lại đưa họ đến một căn phòng lớn, đó là phòng của Huỳnh Hoa.

Khi đến nơi Huỳnh Hoa và Tứ Bình đang ngồi nói chuyện gì đó và cùng cười. Khắc Triệu bước vào, ngay lập tức Huỳnh Hoa nghiêm mặt lại.

- Nhị tiểu thư, huyện lệnh Bảo Liên đã đến đây. Ông ấy muốn gặp tiểu thư.

- Ông ấy đang ở đâu?

- Ở ngoài cửa.

- Cho ông ấy vào đây.

Tứ Bình đứng lên lùi ra phía sau lưng Huỳnh Hoa, bây giờ trông anh giống một vệ sĩ riêng của cô hơn là đại phu. Huỳnh Hoa cũng nghiêm mặt lại chuẩn bị tiếp khách. Khắc Triệu trở ra một lúc quay vào, bên anh còn một người nữa. Ông ta là huyện lệnh Bảo Liên! Nói sai rồi, anh ta mới đúng, huyện lệnh Bảo Liên thật sự chỉ là một chàng trai còn rất trẻ. Y vừa nhìn thấy Huỳnh Hoa và Tứ Bình dường như hơi khựng người một chút, tựa hồ sững sờ.

Huỳnh Hoa khẽ cau mày. Tứ Bình cũng nhíu mày một cái, vì tâm điểm cái nhìn của huyện lệnh chính là anh. Bị nhìn một cách kì lạ như vậy có ai lại không khó chịu và hơn hết anh nhận ra điều gì đó. Phải một lúc sau, ánh nhìn của huyện lệnh mới dời từ Tứ Bình sang Huỳnh Hoa. Nhìn cô rồi y lập tức ngẩn ngơ người.

Đây không phải là lần đầu tiên Huỳnh Hoa bắt gặp cái nhìn si dại như thế nên cô vẫn ngồi yên bất động không có gì lấy làm lạ. Đáp lại ánh nhìn si dại ấy Huỳnh Hoa nở nhẹ nụ cười kiều mị. Khắc Triệu thấy có chút gì không ổn nên vội lay gọi huyện lệnh, phải gọi mấy lượt gã mới tỉnh hồn tỉnh vía lại. Khắc Triệu tuy lửa giận lên tới cổ vẫn phải nén xuống, nhẹ giọng giới thiệu:

- Huyện lệnh đại nhân, trước mặt ngài là Hồ nhị tiểu thư. Chẳng phải hôm nay ngài đến là có việc bẩm báo hay sao?

Huyện lệnh vội gật đầu chào:

- Hạ quan tên Ngô Định, xin kính chào nhị tiểu thư. Bởi hôm qua tiểu thư đến nhưng lại không báo trước, đêm qua lại có công vụ nên hạ quan không kịp nghênh đón. Xin tiểu thư lượng thứ.

Huỳnh Hoa mỉm cười:

- Không sao. Mời đại nhân ngồi. Tôi cũng không muốn làm phiền đại nhân và kinh động hắc y nhân nên mới đến quán trọ này. À, tôi quên chưa nói, tôi đến đây lần này là để bắt hắc y nhân đang làm loạn trong huyện của ngài về quy án. Ngô đại nhân chắc biết về hắn?

- Vâng, hạ quan biết chứ. Hắn hoành hành Bảo Liên này suốt mấy tháng qua, làm náo loạn cả mọi chuyện làm sao hạ quan không biết cho được. Chỉ có điều mặt mũi và danh tính của hắn thì hạ quan tuy cố gắng tìm kiếm nhưng vẫn không ra manh mối gì.

Huỳnh Hoa chìa tay ra cười nhẹ:

- Ngô đại nhân ngồi đi chứ. Đại nhân đã đến vậy chúng ta cùng bàn đại sự luôn thể.

- Vâng, vâng.

- Bình ca, Triệu ca, hai người cũng ngồi xuống đi.

Tứ Bình ngồi xuống cạnh Huỳnh Hoa. Ngô Định chăm chú nhìn Tứ Bình một lúc chợt hỏi:

- Vị này là…

Huỳnh Hoa cười đáp thay:

- Anh ấy tên Tứ Bình, là đại phu riêng của tôi. Từ nãy đến giờ Ngô đại nhân cứ nhìn anh ấy chầm chầm như vậy… chẳng lẽ hai người có quen nhau từ trước.

Ngô Định vội đáp:

- À, không quen.

- Vậy hẳn anh ấy giống với người quen nào đó của Ngô đại nhân chăng?

- À vâng.

Huỳnh Hoa liếc mắt nhìn Bình nhận ra anh cũng đang chăm chú nhìn Ngô Định. Huỳnh Hoa cất tiếng phá tan sự im lặng đáng sợ ấy:

- Trước khi đến đây, tôi cứ ngỡ huyện lệnh đại nhân là một người có tuổi và nghiêm khắc chứ không nghĩ ngài trẻ trung, hào sảng thế này.

- Có vẻ như tiểu thư có chút thất vọng khi nhìn thấy hạ quan. Một năm trước huyện lệnh tiền nhiệm là gia phụ của hạ quan chẳng may bạo bệnh qua đời, hạ quan là con trưởng từng đậu văn trạng nguyên nên hoàng thượng chỉ dụ lên thay.

- Hóa ra là vậy.

- Tiểu thư nói vậy là có ý gì?

- Tôi đang nghĩ có lẽ vì ngài còn quá trẻ kinh nghiệm tra án bắt phạm nhân còn ít nên chỉ vụ án hắc y nhân cỏn con này ngài xử lý mấy tháng vẫn chưa xong.

- Oan lắm thưa tiểu thư. Quả thật lịch duyệt quan trường của hạ quan chưa nhiều nhưng từ khi nhận chức đến giờ không có vụ án nào hạ quan giải quyết không xong… chỉ trừ vụ này ra.

Huỳnh Hoa gõ gõ tay lên, dịu giọng:

- Bao nhiêu đó đủ thấy sự bất tài của đại nhân rồi, còn gì để biện minh?

Ngô Định khựng người một lúc mới cười gượng nói:

- Tiểu thư quá lời rồi. Nhưng những gì tiểu thư nói không sai, không bắt được hắc y nhân hạ quan đành cam tiếng bất tài, lỗi là ở hạ quan không có cách nào khắc chế được tên hắc y nhân gian xảo kia. Hắn ta võ công chẳng những cao cường mà còn biết dùng phấn mê, hương mê, dùng rất nhiều loại cùng lúc nữa.

- Phấn mê, hương mê?

- Đúng vậy, hắn dùng rất nhiều loại cùng lúc, có những thứ chỉ cần chạm vào da thịt người là có thể khiến người ta mê man chứ không cần hít vào. Hạ quan từng đuổi theo hắn từng bị hắn làm cho mê man bất tỉnh may là hắn không giết hạ quan. Hạ quan lại không biết rõ về y thuật nên cũng không biết đó là loại mê dược gì. Hạ quan đã mời đại phu giỏi nhất Quyển Nam về đây để xem thử đó là những mê dược gì, nhưng ông ấy chỉ nhận ra được một vài loại.

- Những loại mà đại nhân biết được có tên là gì?

- Tuyết Phấn và Mê Tâm.

Huỳnh Hoa đưa mắt nhìn Tứ Bình, anh nhìn cô khẽ gật đầu. Đến khi Huỳnh Hoa quay lại nhìn Ngô Định mới nhận ra anh ta từ nãy đến giờ vẫn cứ đăm đắm nhìn cô. Huỳnh Hoa cười ngượng:

- Huyện lệnh đại nhân… sao ngài nhìn tôi dữ vậy, mặt tôi có dính gì sao?

Ngô Định nghe gọi giật mình vội xua tay:

- À, không, không… là tôi thất lễ, xin lỗi tiểu thư. Nhưng có việc này hạ quan muốn nói với tiểu thư.

- Đại nhân cứ nói.

- Tiểu thư thật sự rất đẹp, hắc y nhân lại thích những cô gái đẹp. Nơi này thật sự rất nguy hiểm. Hạ quan mạo muội mời tiểu thư về huyện đường, nơi ấy an toàn hơn nơi này rất nhiều.

Huỳnh Hoa mỉm cười:

- Cảm ơn nhã ý của Ngô đại nhân. Nhưng vì tôi có bệnh trong người, chỉ muốn được ở những nơi có không khí trong lành. Quán trọ này có có nhiều cây xanh, không khí trong lành, tiện cho việc hít thở của tôi.

- Ơ… thì ra sức khỏe tiểu thư không được tốt. Vậy tiểu thư cứ tạm thời lưu lại nơi này. Hạ quan sẽ đưa đến đây một đội binh mã để đảm bảo an toàn cho tiểu thư.

Huỳnh Hoa xua tay:

- Không cần đâu đại nhân, ở đây tôi cũng có ít thủ hạ. Trong lúc này ngài nhất thiết đừng dẫn quân đi đi lại lại khắp nơi làm kinh động người dân. Lòng dân nơi này đã gần như náo loạn, nếu chưa là lúc cấp thiết, chúng ta không nên làm họ hoang mang thêm.

- Tiểu thư… ý của tiểu thư…

Huỳnh Hoa cười tươi:

- À, tôi chỉ không muốn phiền đại nhân và binh sĩ, xin ngài chớ nghĩ nhiều. Nếu có việc tôi cho người thông báo với đại nhân.

- À… ra là vậy.

Từ bên ngoài một vài thủ hạ của Huỳnh Hoa bước vào:

- Bẩm tiểu thư.

- Có chuyện gì?

- Những vị thuốc mà Bình huynh dặn chúng tôi chuẩn bị chúng tôi đã chuẩn bị xong.

- Vậy à. Chờ ta một chút, còn vài việc cần các ngươi làm.

- Vâng.

Huỳnh Hoa quay sang Ngô Định:

- Huyện lệnh đại nhân.

- Vâng, có hạ quan.

- Ta mới đến nên không biết nhiều, chỉ nghe nói tuy chỉ mới xuất hiện cách nay gần hai tháng nhưng hắc y nhân hoành hành rất bá đạo. Làm cho ai ai cũng hoảng sợ.

- Đúng vậy thưa tiểu thư. Tuy chỉ mới xuất hiện cách nay hai tháng nhưng hắn đã thực hiện được năm mươi vụ cướp tài sản, những thứ bị cướp đều là đồ có giá trị. Hắn cướp dâm bốn mươi tám cô gái, tính luôn vụ đêm qua là bốn mươi chín.

- Tối qua cũng có người bị hại à?

- Vâng, đêm nào hắc y nhân cũng ra ngoài làm loạn cả. Lúc trước hắn cướp của và cướp dâm trong cùng một đêm. Thời gian gần đây vì hạ quan cho người canh phòng cực kỳ nghiêm mật nên mỗi đêm hắn chỉ quậy phá một nơi thôi.

- Nghĩa là một đêm cướp của một đêm cướp dâm?

- Vâng, đúng thế.

- Ta còn nghe nói có rất nhiều cô nương sau khi bị hắc y nhân làm nhục ai cũng hổ thẹn nghĩ đến việc tự vẫn. Vậy từ ấy đến nay trong huyện có bao nhiêu cô nương bị hại quyên sinh, đại nhân có biết?

- Bẩm, có mười lăm người, không kể cô gái đêm qua chưa biết sống chết thế nào.

- Nói vậy từ hôm qua đến giờ đại nhân chưa đến nhà ấy thăm hỏi à?

- Vì bận quá nên hạ quan chưa đến được.

- Vậy bây giờ đại nhân cùng tôi đến đó thăm hỏi vị cô nương kia được chứ?

- Ngay bây giờ sao tiểu thư?

- Đúng vậy.

Ngô Định chợt do dự:

- Việc đó…

- Sao vậy Ngô đại nhân?

- Hạ quan chợt nhớ ra mình có vài việc chưa giải quyết xong, có thể ngay lúc này không đi cùng tiểu thư được.

- Đại nhận bận việc gì?

- A… là xét xử mấy vụ kiện cáo trong huyện…

Huỳnh Hoa cười ma mị:

- Người dân từ rất lâu rồi đã có câu "Dân cần thì quan trễ", đại nhân không cần gấp rút xử án làm gì. Huyện lệnh đại nhân hãy bỏ ra chút thời gian cùng tôi đến thăm cô gái ấy nhé.

- Tiểu thư đã nói vậy… hạ quan xin vâng.

Huỳnh Hoa nghe vậy mỉm cười:

- Vậy thì còn gì bằng.

Huỳnh Hoa tuy miệng cười nhưng đôi mày liễu lại khẽ cau lại, trong lòng mắng thầm:

"Ngô Định ơi Ngô Định, thanh liêm, chính trực, công tư phân minh của ngươi là thế sao? Thăng đường xử án là quan trọng hơn hết lại vì một câu nói của ta thay đổi chủ ý. Nói thật lòng ta nhìn người từ trên xuống dưới không điểm nào vừa mắt cả, chẳng ra dáng một huyện lệnh đại nhân tẹo nào cả, không hiểu sao hoàng thượng lại chọn ngươi vào chức huyện lệnh này. Với phong thái làm việc bày, Bảo Liên không loạn lên mới là lạ đó…"

Ngô Định thấy Huỳnh Hoa bảo muốn đi cùng mình mà bây giờ cứ nhìn mình chầm chầm thì thấy lạ:

- Tiểu thư, chúng ta đi ngay chứ?

Huỳnh Hoa gật đầu:

- Ừm.

Cô uyển chuyển đứng dậy. Ngô Định cũng đứng lên cung kính nói:


- Mời tiểu thư.

Huỳnh Hoa nở nụ cười kiều mị nhìn sang Khắc Triệu và Tứ Bình:

- Bình ca, Triệu ca, hai người cũng đi cùng nhé.

Huỳnh Hoa đã gọi họ không thể không tuân, cả hai cùng gật đầu đứng dậy. Huỳnh Hoa uyển chuyển bước ra cửa, Ngô Định cứ thế ngẩn ngơ nhìn không thể ý đôi mày Khắc Triệu đang chau tít lại.

Đi được vài bước bất ngờ Huỳnh Hoa dừng lại, một tay ôm ngực một tay vò trán, thân người lảo đảo chực ngã. Khắc Triệu đi bên cạnh nhận ra sự khác thường trước tiên nên choàng tay đỡ lấy, quýnh quáng gọi:

- Quyên nhi, em làm sao vậy?

Khi mọi người để ý thì thấy mặt mày Huỳnh Hoa tái nhợt, cô thở gấp từng cơn:

- Em… khó thở, Triệu ca đưa em lại giường.

Nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Huỳnh Hoa, Khắc Triệu cũng muốn phát hoảng, nghe cô nói vậy anh vội bế cô lên đưa lại giường. Đặt cô lên giường anh rốt rít hỏi:

- Quyên nhi, em thế nào rồi?

- Em mệt lắm.

- Sao lại như vậy?

Huỳnh Hoa cười gượng:

- Đừng quá lo, chỉ là chút bệnh cũ thôi. Từ nhỏ em mắc một căn bệnh lạ, tuy được chữa khỏi nhưng về sau lâu lâu cứ phát tác một lần.

- Vậy…

- Đừng quá lo, lát nữa em sẽ khỏe lại thôi, nhưng chắc là không đi cùng Ngô đại nhân chuyến này được.

Ngô Định dường như thoáng kinh ngạc, nghe Huỳnh Hoa nói vậy vội chen vào:

- Nếu tiểu thư thấy không được khỏe thì cứ nghỉ ngơi, để hạ quan đến đó thăm hỏi cô nương kia là được rồi, tiểu thư không cần đích thân đến đó đâu.

- Vậy phiền Ngô đại nhân và Triệu ca đi đến đó trước. Nếu em khỏe lại kịp sẽ đến sau. Nếu quá ngọ mà em không đến, Triệu ca hãy về đây với em. Thôi, mọi người cứ đi trước đi.

Khắc Triệu vẫn còn do dự:

- Nhưng mà em…

Huỳnh Hoa cười nhẹ:

- Anh cứ đi đừng lo cho em. Ở đây đã có Bình ca lo cho em rồi, anh cứ đi cùng Ngô đại nhân đi nhé.

Khắc Triệu ậm ừ một lúc mới miễn cưỡng gật đầu cùng Ngô Định rời đi. Gã huyện lệnh trước khi đi cứ tò mò nhìn sắc diện của Huỳnh Hoa, thấy cô cứ nhắm nghiền mắt và thở dốc, sắc diện lại nhợt nhạt dường như y đã mỉm cười. Họ đi rồi Tứ Bình mới hắng giọng:

- Mau dậy đi, họ đi rồi.

Huỳnh Hoa mở mắt, mềm giọng:

- Không thấy người ta đang bệnh sao, không biết lại đỡ dậy mà còn nói…

- Em mà bệnh cả thiên hạ này chắc xuống huyệt mộ cả rồi.

- Người ta bệnh thật mà.

- Bây giờ có ngồi dậy không thì bảo.

- Muốn em dậy thì lại đây mà đỡ.

Trong phòng còn mấy người nữa là thủ hạ của Huỳnh Hoa mới thu nhận sau vụ án của Trọng Điền. Thấy vừa rồi Huỳnh Hoa đang đi lại lăn ầm ra, mặt mày tái mét cũng phát hoảng. Bây giờ nghe cô và Tứ Bình nói chuyện mới bắt đầu có chút nghi hoặc. Nghe cô muốn Bình đến đỡ dậy, có vài người cũng muốn đến ôm lấy cơ thể nhỏ bé kia vào lòng lắm nhưng không dám. Chỉ thấy Tứ Bình bước đến cạnh họ, bất ngờ rút thanh kiếm trên tay một người phóng thẳng vào Huỳnh Hoa. Sau một cái chớp mắt, Huỳnh Hoa nghiễm nhiên ngồi bắt chéo chân trên bàn tay bưng tách trà nóng thổi thổi. Tứ Bình hầm hầm mặt đi đến, tiện tay ném thanh kiếm thép vào ngay vỏ kiếm của chính nó.

- Em quậy bao nhiêu đó đủ rồi. Nghiêm túc vào một chút đi.

- Em đang rất nghiêm túc đấy thôi.

- Nghiêm túc quậy phá à, không sợ về nhà anh nói lại với đại nhân sao?

- Chẳng phải hôm qua anh nói em muốn làm gì thì làm hay sao?

- Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó.

- Được rồi, không đùa nữa.

Huỳnh Hoa đặt tách trà xuống bàn, ngồi điềm tĩnh trở lại chiếc ghế. Tứ Bình vẫn còn hầm hầm nhìn cô, Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Sao còn đứng đó, ngồi xuống đi chứ.

Bây giờ mấy thủ hạ của cô mới hoàn hồn, hóa ra cô gái trông mảnh mai yếu đuối này và cả anh chàng đại phu này không hề tầm thường, bệnh ban nãy cũng là giả. Cũng may từ ngày trở thành thủ hạ của cô đến giờ họ chưa từng làm gì đắc tội nếu có chắc thảm rồi. Ai nấy giật mình khi cô quay nhìn lại, Huỳnh Hoa cười hiền:

- Các ngươi mang số thuốc mua được giã nhuyễn ra trước đi, sau đó ta nói cho các ngươi biết tiếp theo phải làm gì.

- Vâng, à phải rồi, những loại thuốc tiểu thư căn dặn chúng tôi mua đó ở đây có vài thứ không có bán.

- Thế à?

- Vậy chúng ta phải làm sao?

- Không cần lo, cứ làm theo những gì ta căn dặn là được rồi.

- Vâng.

- Lui ra hết đi.

Đợi tất cả đi hết rồi Tứ Bình mới chợt hỏi:

- Khi nãy... Nhìn Ngô Định em có đoán được y là người thế nào không?

- Chỉ mới gặp lần đầu thật khó để biết y là người thế nào. Nhưng em dám chắc một điều gã là một tên háo sắc. Còn anh thấy gã thế nào?

- Ánh mắt đó rất quen.

- Quen?

- Hắc y nhân mà anh đuổi theo đêm hôm qua, ánh mắt cũng y như vậy.

Huỳnh Hoa nghiêm mặt:

- Không phải anh đang cho rằng kẻ hắc y đêm qua chính là Ngô Định đó chứ? Anh ta tuy có chút háo sắc nhưng không thể nào là hắc y nhân được, dù sao anh ta cũng là huyện lệnh Bảo Liên kia mà.

- Anh cũng nghĩ là không phải. Nhưng thật sự rất giống.

- Anh không nghĩ là người giống người sao?

- Ừ thì cứ cho là như vậy. Nhưng còn một điều lạ nữa, anh và huyện lệnh vốn không quen nhau, không hiểu vì sao cả buổi gã cứ nhìn anh chầm chầm. Lúc mới gặp mặt gã còn giật mình một cái như gặp ma vậy. Sau đó em hỏi anh ta mới nói anh giống với người quen…

- Cứ cho những gì anh ta nói là thật và anh quá đa nghi. Ngô Định dù sao cũng là huyện lệnh Bảo Liên, chúng ta không có quyền nghi ngờ gã cho dù gã có háo sắc hơn người thường một chút.

- Em…

Huỳnh Hoa nhoẻn miệng cười, chuyển hướng câu chuyện:

- Ngô Định đã nói hắc y nhân không chỉ dùng Quỳ Lam và phấn Vạn Hoa mà còn dùng Mê Tâm, Tuyết Phấn. Có vẻ như chúng ta chỉ chuẩn bị bao nhiêu giải dược đó vẫn chưa đủ. Anh nên bảo mọi người mua thêm vài thứ nữa đi.

- Ừm.

- Vẫn còn vài loại mê dược cực mạnh nữa, anh có nghĩ hắc y nhân cũng dùng nó hay không?

- Cũng có thể.

- Vậy… hay là chúng ta chuẩn bị luôn thể.

- Nhưng có vẻ như nơi này khó mua giải dược cho những loại phấn mê và hương mê ấy. Vả lại nếu dùng cùng lúc nhiều loại thuốc giải cho nhiều loại mê dược dường như không phải là cách tốt nhất, vì nếu anh nhớ không nhầm, giải dược cho Mê Tâm và Vạn Hoa phấn có thứ khi kết hợp vào nhau sẽ trở thành một chất gây hại cho người.

- Việc ấy không lo, chẳng lẽ suốt mấy năm anh ở cùng sư phụ ông ta không cho anh biết gì sao?

- Điều gì?

- Máu của chúng ta.

- Hả?

- Không chỉ là chất độc cực mạnh, mà còn là thuốc dẫn khi kết hợp nhiều loại thảo dược vào với nhau, ngăn chúng kết hợp với nhau sinh ra chất không cần thiết.

- Quả thật sư phụ không hề nói với anh.

- Ông ấy không nói vì muốn tốt cho anh thôi, nếu anh biết sớm hơn hẳn bây giờ anh vắt cạn máu mình để cứu người rồi.

- Có lẽ vậy. Ban nãy Tấn Danh nói, những thứ thảo dược chúng ta bảo họ mua có vài thứ không mua được, em bảo để em lo…lo bằng cách nào? Không phải qua huyện bên cạnh mua hay lên núi hái về chứ, như vậy rất tốn thời gian.

Huỳnh Hoa nhoẻn miệng cười:

- Em biết chứ, chúng ta không cần mua cũng không cần hái.

- Vậy… chúng ta phải tìm ở đâu ra bây giờ?

- Máu của chúng ta.

- Lại là máu… nhưng phải làm thế nào?

- Còn một điều ban nãy em chưa nói với anh. Máu của chúng ta có thể sản sinh ra bất cứ loại thuốc nào sau khi nó tiếp xúc qua, chúng ta có thể điều chỉnh nồng độ của thuốc nữa kia.

- Sư thúc nói cho em biết sao?

- Không, cái này em tự khám phá ra thôi. Những loại thuốc chúng ta không mua được, em từng dùng qua.

- Như vậy không được.

Huỳnh Hoa mỉm cười:

- Không có gì là không được cả. Hắc y nhân sắp đến tìm em rồi, chúng ta còn không chuẩn bị sẽ không kịp. Một mình em… em không chắc tóm được hắn, vì hắn quá xảo quyệt.

- Vậy…

- Đừng lo, em không sao đâu.

- Nhưng em dù sao cũng là con gái của Hồ đại nhân lẽ nào hắn không kiêng nể hay sao?

- Nếu kiêng nể hắn đã không làm đạo tặc.

Tứ Bình cười nhẹ:

- Được rồi, để anh đi bảo Hữu Bằng và Nhất Thiên mua thêm vài thứ thảo dược.

- Ừm. Xong rồi chúng ta sẽ đến nhà cô gái hôm qua nhé, gọi thêm hai người nữa là được rồi.

- Biết rồi.

- Một lát nữa anh đi cùng em nhé.

- Được.

Tứ Bình đi rồi Huỳnh Hoa bước ra hành lang quán trọ nhìn xa xăm. Một lúc sau Tứ Bình trở lại cùng hai người nữa, họ là thủ hạ của Huỳnh Hoa vốn là người của Hắc Phong trại ngày trước. Huỳnh Hoa thấy họ đến không nói gì vẫy tay ra hiệu rồi rảo bước đi.