Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 88: Tiếp cận






Sáng hôm sau, Hồ Kỳ phân công việc cho từng người, mỗi người đi theo một hướng xem có phát hiện điều gì khác lạ hay không. Chỉ có Lệ Quyên được tự mình chọn lựa đi đâu cùng với người nào. Cô chọn đi cùng Khắc Triệu ra chợ Thường An. Khổ nỗi nếu đi một mình may ra anh ta làm việc được, còn đi với Hồ nhị tiểu thư thì tinh thần Khắc Triệu hoàn toàn bấn loạn không thể làm được việc gì.

Từ trước anh đã đặt mục tiêu lấy lòng Lệ Quyên lên trên hết, công việc chỉ là thứ yếu nên đây chính là dịp may hiếm có cho anh. Vừa đặt chân vào khu chợ sầm uất, Triệu kề tai cô nói:

- Quyên nhi, nếu em thấy thích thứ gì thì cứ chọn đi, anh mua tặng em.

Lệ Quyên không nói gì chỉ cười rồi rảo bước đi. Khắc Triệu thấy vậy vội bước nhanh theo. Nhưng anh thấy cô cứ đi lòng vòng, một lúc sau lại quay về chỗ cũ, suốt dọc đường đi không nói với anh lời nào. Cô đang cố gắng tìm kiếm ánh mắt lạnh băng hôm trước, nhưng đi lòng vòng mãi vẫn tuyệt nhiên không thấy.

Khắc Triệu thấy cả hai quanh quẩn trong chợ đã được mấy vòng liền tỏ ra ngạc nhiên hỏi:

- Quyên nhi, chúng ta đã đi khắp chợ Thường An rồi đó, em vẫn chưa chọn được gì hay sao? Nói xem, em thích gì anh sẽ mua cho.

Lệ Quyên quay lại nhìn Triệu, nghiêm mặt nói:

- Một ngày nào vụ án còn chưa tra xong, em không tài nào có tâm trạng vui chơi được.

Khắc Triệu thở hắt ra một tiếng, dịu giọng:

- Em cần gì phải lo. Việc tra án cứ để cánh đàn ông bọn anh lo là được rồi.

Lệ Quyên nhìn Triệu một lúc cười hỏi:

- Vậy nếu vụ án này giao cho anh toàn quyền thủ lý, anh sẽ tìm ra được hung thủ phải không?

- Việc đó…

Triệu bị hỏi bất ngờ, cứ ngập ngừng không thể trả lời. Lệ Quyên lại cười hỏi:

- Sao không trả lời em. Nếu được thì em về bảo cha giao hết vụ án này lại cho anh. Bao giờ xong chấm anh công đầu.

- Quyên nhi đừng giận anh mà, từ nay về sau anh sẽ chăm chỉ làm việc. Chỉ tại anh thấy em hôm nay không được vui nên định đưa em ra đây cho em vui, nào ngờ…

Lệ Quyên lạnh giọng:

- Em biết ý tốt của anh, nhưng lúc nào làm việc cho ra làm việc, lúc nào rỗi việc chúng ta thỏa sức vui chơi.

- Anh biết rồi mà.

- Chúng ta về.

- Ờ.

Lúc Khắc Triệu quay về mọi người cũng đã trở về. Không ai thu thập được chút manh mối nào khác. Mấy hôm sau nữa mọi người vẫn không tìm ra được chút manh mối gì.

Ngồi trước đống giấy tờ ghi chép án trạng Hồ Kỳ thở dài:

- Chẳng lẽ những vụ án mạng này thật sự không có lối ra hay sao?

Lệ Quyên chợt gọi:

- Cha.

Hồ Kỳ quay lại nhìn:

- Con có phát hiện gì à?

- Không có, chỉ thấy lạ một chút.

Quyên vừa nói vừa liếc mắt nhìn Khắc Triệu làm anh giật bắn người, cứ ngỡ cô khai ra chuyện anh chỉ rắp tâm lấy lòng cô chứ không chịu làm việc. Hồ Kỳ nhẹ cau mày:

- Có điều gì lạ?

Lệ Quyên dịu giọng:

- Có một thứ rất lạ con thấy ngay ngày chúng ta đến nơi này, chứ những ngày qua con không phát hiện ra bất cứ điều gì hết.

- Thứ gì?

- Một ánh mắt lạnh băng.

- Hở?

Mọi người ngạc nhiên nhìn, cô tiếp luôn:

- Một người đàn ông có ánh mắt lạnh băng, mặc y phục toàn đen xuất hiện tại hiện trường vụ án ngay ngày chúng ta vừa đặt chân đến nơi này. Ánh mắt của người đó rất sâu và rất lạnh, gã đứng lạc lõng giữa dòng người, quan sát tỉ mỉ nhất cử nhất động của chúng ta. Đặc biệt, đôi tay gã luôn luôn lúc nào cũng bấu chặt gấu áo đen tuyền của mình. Khi gã nhìn xoáy vào con, con cảm thấy toàn thân như bị thứ gì đó vô hình đông cứng lại vậy.

Hồ Kỳ hỏi lại:

- Con cho rằng người đó đáng nghi à?

Thập Toàn chen lời vào:

- Theo con thì điều đó không có gì đáng nghi cả, chỉ có nhị tỷ đa nghi mà thôi.

Khắc Triệu gõ gõ tay lên bàn, nói ra cảm nhận của mình:

- Có thể người ấy chỉ là một người trong làng, vì hiếu kỳ nên đến xem chúng ta tra án như thế nào…

Tứ Bình chen lời vào:

- Không, tôi đã tìm hiểu rồi, người đó không phải người trong làng. Đại nhân, người đó thật sự đáng ngờ…

Hồ Kỳ ngoảnh lại nhìn Bình:

- Tại sao?

- Vì ngày hôm đó, sau khi đại nhân ra lệnh cho con quan sát những người đến xem thì con không thấy người đó. Nhưng đến khi mọi người sắp ra về, người đó mới đột nhiên xuất hiện. Người đó dùng ánh mắt lạnh băng để nhìn xoáy vào chúng ta, trong ánh mắt đó con nhận ra một thứ rất đáng sợ đó là sát ý. Sau khi chạm vào ánh nhìn của con và nhị tiểu thư thì hắn liền rời đi. Nhưng ánh mắt và cử chỉ quái lạ của kẻ đó không làm con thấy lạ, con chỉ thấy lạ khi hắn rời đi.

- Lạ thế nào?

- Chỉ trong chớp mắt, kẻ đó đã rời khỏi đám hổn loạn và khuất nhanh vào căn nhà ở phía cuối làng.

Lệ Quyên xác nhận:

- Phải đó cha.

Khắc Triệu lắc đầu tỏ vẻ không tin:

- Không thể nào, ngôi nhà xảy ra án mạng cách căn nhà cuối làng xa vậy sao người kia có thể đi từ nơi này đến nơi kia nhanh đến vậy…

Hồ Kỳ có vẻ vẫn còn hồ nghi:

- Quyên nhi, con có nhìn lầm hay không?

- Không đâu cha.

Trọng Nghĩa tiếp lời:

- Thật sự có người đi nhanh đến vậy à?

Lệ Quyên hất hàm:

- Đương nhiên. Thật ra căn nhà của vợ chồng kia và căn nhà cuối làng cách nhau không xa lắm. Chỉ cần người có khinh công khá một chút đều có thể làm được việc đó. Nhạc phụ của anh và cha ta đều có thể làm mà, phải không cha?

Hồ Kỳ gật đầu:

- Ừ.

Lệ Quyên tiếp luôn:

- Vấn đề là người đó sở hữu bộ khinh công tuyệt luân. Một người có tu vi như vậy…

Quyên nói đến đó thì dừng lại một chút. Hồ Kỳ nghe vậy thì hỏi lại:

- Con nghi ngờ kẻ đó là hung thủ?

Lệ Quyên gật đầu:


- Có một chút hồ nghi.

- Cha, theo nhị tỷ nói thì chúng ta xem như có một chút manh mối rồi. Kể từ mai cứ tập trung tìm kiếm người đàn ông kỳ lạ đó.

Hồ Kỳ gật gù chưa ra phán quyết. Tứ Bình chợt nói chen vào:

- Nhưng theo tốc độ di chuyển của hắn hôm đó cho thấy hắn là một cao thủ. Tìm kiếm hắn, chúng ta phải tuyệt đối cẩn thận.

***

Đêm hôm đó vẫn như những đêm trước, Hồ Kỳ xem đi xem lại những ghi chép về những vụ án mấy lượt rồi mới đi ngủ. Ông đi ngủ rồi lát sau thư phòng lại sáng đèn. Quyên một mình ngồi xem lại những giấy tờ ghi chép về mười mấy vụ án trước đó.

Vẫn như những đêm trước, Lệ Quyên xem được một lúc thì Tứ Bình lại đến. Anh bước vào ngồi xuống cạnh cô, dịu giọng:

- Xem tới xem lui hoài cũng không ra manh mối gì, em hà tất cứ xem đi xem lại.

Quyên đáp mà không nhìn Bình:

- Em đang nghĩ, hung thủ của loạt án mạng này có thể là người thế nào, nam hay nữ. Nếu là cùng một người thì mục đích của hắn là gì. Nếu hung thủ là một nữ nhân thì vì sao phải giết sạch cả gia đình người ta như vậy. Còn nếu là nam, lý do giết người có thể là gì?

Tứ Bình lắc đầu.

- Nhưng gia đình ấy dường như hoàn toàn không có quan hệ thân thích gì với nhau nên không thể nói họ cùng gây thù chuốc oán với cùng một người để rồi bị giết.

- Vậy nếu hung thủ gây chuyện với họ rồi giết họ thì thế nào?

- Kẻ đó có họa là điên.

- Còn nếu cho rằng hung thủ gây án là nhiều người thì…

- Thật khó để ra tay một cách chuẩn xác từng li một như vậy. Độ sâu lại không thể giống hệt nhau như thế. Trừ khi đó là người trong một tổ chức được huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc trong thời gian lâu dài. Nhưng điều đó khả năng không cao, nếu hình thành được tổ chức như vậy, mục tiêu của chúng hẳn lớn lao hơn nhiều, không ai rỗi hơi đi giết dân thường, để lộ hành tung.

- Vậy theo anh hung thủ có khả năng là một người hơn à?

Tứ Bình im lặng một lúc khẽ thở dài:

- Dù là một hay nhiều người đi nữa, chúng ta dù tìm mãi cũng không thể tìm ra manh mối nào khác. Mấy ngày qua tôi đi khắp nơi trong huyện tìm người đàn ông quái dị hôm nọ nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy đâu.

- Có lẽ người đó là một cao nhân đang trên đường chu du thiên hạ chứ không là người của huyện Thường An này. Y đi ngang qua, hiếu kỳ ghé vào xem náo nhiệt, chúng ta bắt gặp rồi nghi ngờ…

- Hoặc giả hắn là hung thủ thật, nghe danh Hồ đại nhân đã đến đây đích thân tra án nên hoảng sợ bỏ đi rồi thì sao?

- …

- Chúng ta cứ đoán già đoán non thế này cũng chẳng ích gì. Chẳng phải trong người em có Thiên Kiếm. Thiên Kiếm chẳng phải việc gì cũng biết hay sao, sao em không dùng nó để nhanh chóng kết thúc vụ án này.

- Không phải em không nghĩ đến việc đó, nhưng em muốn xem thử Khắc Triệu điều tra vụ án này ra sao. Em nghe nói ở kinh thành, anh ta là một bộ đầu có tiếng, hẳn không phải hữu danh vô thực.

- …

Nói chuyện chán, cả hai cùng rời thư phòng trở về phòng mình để nghỉ ngơi. Lệ Quyên vừa ngã lưng đã nhìn thấy một ánh kiếm lóe lên trước mặt mình rồi phụt tắt, cô lập tức giật mình bừng tỉnh. Đó chỉ là một giấc mơ, nhưng làm cho cô cứ cảm thấy bất an.

***

Canh năm chưa tàn đã nghe giọng của huyện lệnh gọi Hồ Kỳ inh ỏi. Hồ Kỳ và mọi người cũng chạy ra xem có chuyện gì. Huyện lệnh hấp tấp thông báo:

- Bẩm đại nhân, bên ngoài khu chợ đêm qua lại xảy ra án mạng.

- Cái gì?

- Một đôi vợ chồng nữa bị giết, thủ pháp hệt như những lần trước.

Huỳnh Hoa và Tứ Bình đưa mắt nhìn nhau. Hồ Kỳ nói:

- Được rồi, ta sẽ đến ngay.

Hồ Kỳ trở vào khoác thêm chiếc áo ngoài rồi theo huyện lệnh lập tức đến hiện trường vụ án.

Khi mọi người đến nơi thì trời cũng tờ mờ sáng. Bên ngoài căn nhà có một tốp lính lệ đang cố ngăn một bà lão không cho đến gần hai thi thể đang được phủ vải trắng. Bà lão bị ngăn nhưng vẫn cố vùng vẫy, vừa khóc vừa nói:

- Con ơi, con chết thật oan ức quá. Các người buông ta ra, cho ta vào băm con tiện tì kia thành trăm mảnh để con trai ta chết đi cũng được ngậm cười.

Hồ Kỳ nghe thấy thì giật mình, ông bước đến hỏi một tên lính gác:

- Bà lão ấy làm sao thế?

- Bẩm đại nhân, bà ấy là mẹ người đàn ông vừa bị giết đêm qua. Có lẽ vì mới mất con nên thần trí mà ấy có chút rối loạn.

Hồ Kỳ đến cạnh bà lão ôn tồn khuyên bảo:

- Lão bà bà xin hãy bình tĩnh. Con của bà chết tuy không minh bạch nhưng ta nhất định nhanh chóng tìm ra hung thủ trả lại sự công bằng cho con của bà…

Bà lão quắc mắt nhìn Hồ Kỳ, giọng vẫn còn cay nghiệt:

- Không cần tìm kiếm. Hung thủ chính là con đàn bà lăn loàn trắc nết đang nằm kia kìa. Ả chết rồi còn điều tra làm gì cho nhọc. Đại nhân, nếu đại nhân còn thương già này xin hãy thả già ra, để lão đây băm vằm con tiện tì đó ra thành trăm mảnh. Tôi van xin các ông đó.

Hồ Kỳ nghe bà lão nói không khỏi rùng mình. Ông im lặng một lúc lại gặn hỏi:

- Tại sao bà lại quả quyết như vậy. Sao bà biết cô gái kia là hung thủ giết con trai mình? Chuyện gì đã xảy ra trước khi cả hai người họ bị giết, bà bà có biết hay không?

Bà lão nghe hỏi liền khóc và gào lên:

- Biết, tôi đương nhiên biết. Tôi là mẹ nó, ở chung một nhà với nó thì làm sao không biết cho được.

Hồ Kỳ ân cần:

- Vậy bà bà có thể kể cho ta biết chuyện gì đã xảy ra trước đó được hay không?

- Được…

Bà lão bắt đầu kể:

- Đêm qua, hai vợ chồng nó đã gây gổ với nhau…

Nghe xong câu ấy Huỳnh Hoa và Tứ Bình không hẹn những lại cùng đưa mắt nhìn nhau. Bà lão tiếp:

- Ả đàn bà này đòi bỏ nhà đi, nói rằng ả với con trai tôi không còn hợp nhau nữa. Ả bảo đã tìm được người đàn ông khác lý tưởng hơn. Vì chúng cưới nhau lâu rồi mà vẫn chưa có con nên chuyện cơm không lành canh không ngọt cũng là bình thường, ban đầu tôi cũng không định can ngăn. Đến khuya, tôi thấy chúng cãi nhau dữ quá, chuyện có vẻ không ổn nên ra khuyên ngăn, nhưng con ả này mắng tôi như tát nước rồi còn xô tôi té nữa. Con trai tôi thấy vậy thì tức giận tát ả bạt tai rồi đỡ tôi dậy bảo tôi vào nghỉ trước. Nhưng chúng nó ồn ào vậy làm sao tôi ngủ cho được, tôi về phòng nằm mà chứ thấp thỏm lắng nghe. Cãi vã thêm lúc nữa thì con trai tôi tức quá lớn tiếng đuổi con ả đó ra khỏi nhà luôn…

- Rồi sau đó chuyện gì đã xảy ra?

Bà lão tỏ vẻ tức giận, tiếp:

- Thật không ngờ chồng nó vừa mới nói như vậy con ả này lại chạy ngay vào phòng dọn đồ định bỏ nhà đi thật. Lúc ả đi ra tôi nghe rất rõ tiếng chân của ả, nhưng sau đó sao tôi không nghe tiếng con trai tôi trở vào. Tôi sợ con trai mình đau buồn mà nghĩ quẩn nên đốt đèn rón rén đi ra xem, ai có ngờ cảnh tượng tôi nhìn thấy lại là như thế này đây. Tôi hốt hoảng la làng, những người hàng xóm không biết chuyện gì nên chạy qua xem, lúc đó tôi không còn biết gì nữa hết…

Bà lão kể rồi chợt khóc ròng:

- Tại sao lại như vậy, tại sao con tôi cũng phải chết. Con đàn bà lang tâm này chết là đáng tội rồi, sao phải kéo con tôi theo mới được, con tôi có tội gì đâu. Ông trời ơi sao ông bất công quá vậy?

Tiếng bà lão gào khóc khiến cho những người có mặt hôm đó không khỏi nghe lòng mình đau nhói. Bà lão lại gào khóc đòi băm vằm thi thể con dâu, lúc sau nữa thì mệt mỏi ngất lịm đi. Hồ Kỳ cũng không biết phải làm gì chỉ kêu Tứ Bình chăm sóc cho bà ta.

Bình cho bà lão uống ít thuốc an thần rồi cho người đưa bà vào phòng nghỉ. Hồ Kỳ đi quanh căn nhà, nhặt những mảnh vỡ của các vật dụng bằng sứ lên xem xét, có vẻ như lúc gây gỗ họ đã đập bể chúng thì phải. Huỳnh Hoa bước đến vén tấm vải trắng đang trùm kín hai thi thể nằm kia lên, vẫn giống với những nạn nhân trước đó, mỗi người nhận một vết chém duy nhất ở giữa trán mà chết, ngoài ra không còn chút thương tích nào nữa hết. Bàn tay Huỳnh Hoa nhẹ nhàng chạm vào vết thương của nạn nhân, khoảnh khắc ấy cô như nhìn thấy ánh kiếm lóe lên rồi chực tắt. Huỳnh Hoa rụt tay lại, hình ảnh cô vừa nhìn thấy giống hệt như giấc mơ đêm qua, vừa rồi có lẽ Thiên Kiếm cho cô nhìn thấy chút kí ức còn đọng lại chưa tan của đôi vợ chồng này…

Huỳnh Hoa buồn bã nhìn đôi vợ chồng trẻ tuổi, Tứ Bình bước đến nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, anh khẽ giọng chỉ đủ cô nghe thấy:

- Đôi vợ chồng này nữa là ba mươi sáu nhân mạng, họ chết oan khuất không rõ nguyên nhân. Bao nhiêu đó… đã đủ để em ra tay rồi chưa?

Huỳnh Hoa tần ngần nhìn xác người vợ trẻ, lúc sau cô dịu giọng:

- Những con người này thật đáng thương, họ còn trẻ quá. Bình ca, anh có thấy cô gái này cũng là một mỹ nhân hay không?

Đến lúc này dường như Tứ Bình mới để ý đến dung mạo của cô gái vừa bị giết. Cô ta quả nhiên cũng là một cô gái có nhan sắc, tuy không bằng người con gái đang ngồi cạnh anh nhưng anh cũng phải công nhận cô ta đẹp. Một điều nữa, vẻ mặt của nàng ta có vẻ nhưng đang kinh ngạc trước một điều gì đó, hẳn trước lúc chết nàng đã gặp chuyện gì đó rất bất ngờ. Tứ Bình gật đầu:

- Đúng vậy, cô gái này rất đẹp.

- Người con gái hôm trước cũng vậy, cũng rất đẹp phải không?

Tứ Bình lặng người nhớ lại dung mạo cô gái bị giết hôm trước. Huỳnh Hoa nói đúng cô gái đó cũng là một người có nhan sắc. Anh gật đầu:

- Phải, nhưng em hỏi vậy là có ý gì?

Huỳnh Hoa không đáp mà lại hỏi một câu không đâu vào đâu:

- Có khi nào vì đẹp nên họ mới phải chết hay không?

Những người đứng quanh đó cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của Huỳnh Hoa và Tứ Bình. Nghe xong câu hỏi của Huỳnh Hoa, ai nấy đều bất giác đưa mắt nhìn nhau. Khắc Triệu chợt nói chen vào:

- Quyên nhi, nếu đúng như những gì em vừa nói thì… bản thân em cũng phải cẩn thận đấy. Vì em cũng là một người con gái đẹp…

Huỳnh Hoa không nói gì, khẽ thở hắt ra một tiếng rồi đứng dậy. Một cảm giác rộn ràng như ai đó đang nhìn mình từ phía những người đến xem án mạng. Huỳnh Hoa lập tức quay nhìn ra cửa, giữa dòng người xô đẩy chen chúc, nói cười chỉ trỏ, đập vào mắt Huỳnh Hoa là cái nhìn lạnh băng. Chủ nhân của cái nhìn lạnh giá và sâu thẳm ấy chính là người đàn ông hôm trước, gã vẫn khoác trên mình bộ y phục đen tuyền, đôi bàn tay lúc nào cũng bấu chặt vào gấu áo.

Bắt gặp ánh mắt Huỳnh Hoa nhìn mình, kẻ đó cụp mắt xuống vội vã quay đi. Huỳnh Hoa nhào ngay ra định giữ người đó lại nhưng khi cô đến ngưỡng cửa căn nhà thì không còn thấy người kia đâu nữa. Hắn như tan biến đi không còn tăm tích. Tứ Bình thấy Huỳnh Hoa bỗng dưng lao vọt ra ngoài anh cũng chạy theo, nhưng Huỳnh Hoa đột nhiên lại dừng lại làm anh càng ngạc nhiên hơn. Bình đến cạnh cô hỏi nhỏ:

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Huỳnh Hoa khẽ lắc đầu. Cô im lặng một lúc chợt cao giọng hỏi:

- Mọi người ở đây có ai biết trước lúc chết cô gái trong kia từng qua lại với người đàn ông nào khác ngoài chồng mình hay không?

Mọi người nhất thời chưa hiểu ý, ngơ ngác nhìn nhau. Chợt có người cất tiếng:

- Cô ta có qua lại với người đàn ông nào ngoài chồng cô ta hay không thì tôi không rõ lắm. Nhưng tôi biết dạo gần đây hôm nào cô ta đi chợ cũng lâu lắm mới về, lần nào đi chợ về cô ta cũng ghé vào một nơi.

Huỳnh Hoa vội hỏi:

- Cô ta đến đâu, đến đó để làm gì, tỷ tỷ có biết không?

- Cái đó tôi không rõ, nơi đó là căn nhà ở cuối chợ Thường An này nè.

- Cô ta hay đi vào đó cách nay bao lâu rồi, tỷ tỷ có biết không?

- Khoảng chừng bốn năm ngày gì đó.

Huỳnh Hoa khẽ cau mày. Hồ Kỳ cũng ngưng thần lắng nghe cuộc đối đáp của hai người. Thời gian cô gái này nói chỉ vừa đúng sau khi vụ án mạng trước đó xảy ra. Huỳnh Hoa vội hỏi:

- Làm sao tỷ tỷ biết được cô ấy thường vào căn nhà cuối chợ?

- Thường ngày chúng tôi hay hẹn nhau cùng đi chợ, hôm đó cũng vậy, cô ấy đi ngang nhà tôi gọi tôi cùng đi chợ. Nhưng ra đến chợ, cô ấy liền tách ra đi riêng chứ không đi chung như thường ngày, cô ấy đi về phía tây khu chợ. Ban đầu tôi cũng chẳng để tâm xem cô ta đi đâu làm gì nữa. Tôi về trước làm cơm cho cả nhà xong rất lâu rồi mới thấy cô ta xách giỏ trở về, trong giỏ chỉ có vài thứ rau củ đơn giản, lúc đó trời đã gần trưa rồi. Hôm sau rồi hôm sau nữa, vừa hừng sáng cô ta cũng đến rủ tôi đi chợ, đến nơi lại tách ra đi về hướng đó, tôi về nhà đến trưa nắng mới thấy cô ta trở về. Tôi bắt đầu thấy tò mò, hôm trước tôi đã lén đi theo, tôi thấy cô ta rẽ qua vài con hẻm rồi gõ cửa một căn nhà. Cửa nhà bật mở, một bàn tay từ trong thò ra kéo cô ta vào, sau đó cánh cửa đóng lại. Hôm qua cũng vậy, mặc dù tôi thấy tò mò lắm nhưng không dám đến gần để xem, tôi nghi là cô ta ngoại tình. Nhưng chuyện này tôi chưa kịp nói với ai thì hay tin cô ấy và chồng đã bị người ta giết chết.

Huỳnh Hoa nói nhanh:

- Vậy làm phiền tỷ tỷ đưa ta đến căn nhà đó có được không?

Cô gái đáp nhanh:

- Được chứ.

- Vậy phiền tỷ tỷ.

Cô gái vội vã đi trước dẫn đường, Hồ Kỳ, huyện lệnh, Khắc Triệu và Huỳnh Hoa lập tức đi theo, những người còn lại Hồ Kỳ căn dặn phải ở lại giữ nguyên hiện trường vụ án. Đến nơi, Khắc Triệu gõ cửa, lúc sau cánh cửa bật mở, một bà lão bước ra làm ai nấy ngỡ ngàng. Bà lão thoáng kinh hoàng khi thấy chung quanh nhà bình bỗng dưng có quá nhiều quan binh kéo tới. Huỳnh Hoa vội nói:

- Xin lỗi vì đã quấy rầy bà bà trong lúc nghỉ trưa. Nhưng vì để nhanh chóng tra ra vụ án hàng loạt người trong huyện bị giết hại không rõ nguyên nhân. Hy vọng bà bà cho con biết vài chuyện có được không?

Bà lão run rẩy đáp:

- Chuyện… chuyện gì?

Hồ Kỳ trấn an bà lão:

- Ta chỉ muốn hỏi một vài điều, chuyện gì bà biết thì cứ nói, không biết thì thôi.

- Được, được… đại nhân cứ hỏi, chuyện gì lão biết thì sẽ nói cho ngài biết.

- Đêm qua ngoài trấn đã xảy ra một vụ án mạng, ta nghe người quen của người bị hại nói thời gian gần đây cô ấy thường xuyên ghé vào căn nhà này.

Bà lão lắc đầu:

- Cái đó tôi không biết, tôi chỉ là người làm công. Nghe bà chủ nói, người thuê căn nhà này hôm qua trả nhà và rời đi rồi nên bảo tôi hôm nay đến quét dọn.

Hồ Kỳ ngạc nhiên:

- Đây là nhà để cho thuê sao?

- Đúng vậy, tất cả những căn nhà trong dãy phố này và dãy đối diện đều của bà chủ tôi xây cất. Ai cần nhà ở năm ba tháng hay ở vĩnh viễn mà không cần xây cất đều có thể đến đây thuê hoặc mua.

- Vậy bà có biết người đã trọ lại trong căn nhà này mấy hôm trước không?

- Tôi không biết, đại nhân muốn biết xin hãy đến hỏi chủ của tôi.

- Chủ của bà đang ở đâu?

Bà lão khóa cửa nhà rồi dẫn Hồ Kỳ đến gặp bà chủ của mình. Chủ cho thuê nhà là một phụ nữ tuổi độ trung niên, dáng dấp mảnh mai, sang trọng. Bà ta cho biết người thuê nhà tháng trước là một người đàn ông, nhưng kẻ đó chỉ ở một tháng rồi đi. Lúc đến thuê nhà và trả nhà, bà ta đều không nhìn thấy được mặt người đàn ông đó. Hồ Kỳ nghe xong chỉ biết thở dài, ông đứng lên từ biệt bà chủ nhà rồi ra về. Lúc bước ra khỏi căn nhà ấy, Hồ Kỳ ra lệnh cho Khắc Triệu ở lại âm thầm theo dõi nhất cửa nhất động của những người trong dãy phố đồng thời niêm phong căn nhà cuối phố, ngoài người của ông ra không ai được vào bên trong đó. Lại một ngày nữa trôi qua, Hồ Kỳ không tìm thấy manh mối gì quan trọng. Vụ án cứ thế giậm chân tại chỗ.

***

Ngày hôm sau, Hồ Kỳ ra lệnh cho Dương Long và Thập Toàn ở lại huyện đường xem lại những ghi chép về các vụ án. Ông và Trọng Nghĩa thì trở lại những hiện trường các vụ án mạng xem xét. Huỳnh Hoa và Tứ Bình được ông cho phép đi tìm kẻ mà cả hai người nghi ngờ là hung thủ.

Nói thì ai nói cũng được, còn tìm kiếm lại là một chuyện khác. Huỳnh Hoa và Tứ Bình được lệnh cũng chẳng biết đi đâu để tìm người. Nghĩ tới nghĩ lui cả hai quyết định dạo quanh phố thị Thường An. Đi được một lúc, cả hai chợt nhận ra mình dừng chân trước căn nhà hôm qua được lệnh niêm phong. Thấy Huỳnh Hoa đến, hai tên lính gác cung kính cúi chào. Tứ Bình nhìn nhanh sang Huỳnh Hoa rồi đẩy cửa bước vào. Xem xét một lúc lâu cả hai vẫn không tìm thấy dấu vết gì. Bên trong rất sạch sẽ gọn gàng, có lẽ bà lão làm công hôm qua đã sắp xếp. Lúc sau Huỳnh Hoa nhìn Bình nhẹ lắc đầu, cả hai rời khỏi căn nhà đó tiếp tục đi dạo quanh chợ Thường An. Đang đi Bình chợ hỏi:

- Em đang nghĩ gì?

Huỳnh Hoa nhẹ lắc đầu không đáp lời anh mà hỏi lại:

- Bình ca, anh có thấy Thường An tuy là một huyện nhỏ nhưng chợ Thường An lại rất rộng lớn không? Bên kia bán rất nhiều hàng hóa, có cả quà lưu niệm nữa.

Tứ Bình nhìn theo cánh tay Huỳnh Hoa đang chỉ về phía trước. Anh mỉm cười:

- Ừm. Trong số những thứ đó em thích thứ gì không, anh mua tặng em.

Huỳnh Hoa cười rạng rỡ:

- Anh nói thật sao?

- Ờ.

- Vậy mua hết những thứ đó cho em đi.

- Hả.

- Sao vậy?

- Biết thế này hôm trước không cho em theo.

- Sao lại không cho em theo?

- Theo lại phiền mọi người.

Huỳnh Hoa phụng phịu:

- Em đã phiền gì ai đâu.

- Giận rồi à? Nhìn mặt em lúc này thật đáng yêu.

- Anh, ra là chọc em…

Tứ Bình bật cười.

- Qua kia không?

- Qua làm gì?

- Anh mua quà tạ lỗi với em.

Huỳnh Hoa liếc xéo anh một cái, Bình đang cười cười lập tức nghiêm mặt. Huỳnh Hoa thấy vậy thì nhoẻn miệng cười. Bất ngờ Huỳnh Hoa quay phắt ra sau, ngẩn ngơ nhìn một lúc rồi lẩm nhẩm:


- Kỳ lạ.

Tứ Bình ngạc nhiên hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Huỳnh Hoa không trả lời mà chộp lấy tay áo Bình kéo anh đi mau về phía trước, đi một quãng xa, cô mới nói khẽ với anh:

- Vừa rồi em có cảm giác như ai đó đang nhìn mình, nhưng khi quay lại thì lại chẳng thấy ai. Dường như có người đang theo dõi chúng ta.

Tứ Bình lại rảo bước đi, tập trung tinh thần quan sát chung quanh. Lát sau anh nhẹ giọng:

- Anh không cảm thấy có người theo dõi chúng ta, chắc là mấy ngày nay em căng thẳng quá rồi đó. Hay là chúng ta trở về thôi.

Tứ Bình ướm lời nhưng Huỳnh Hoa vẫn chưa quyết định, cô vẫn cứ bước đều về phía trước. Tứ Bình thấy vậy cũng im lặng chầm chậm theo sau. Lúc sau, cả hai cùng lúc quay phắt ra sau nhìn, phố thị vẫn nhộn nhịp người qua kẻ lại. Không ai trông có vẻ gì đáng khả nghi. Huỳnh Hoa đưa mắt nhìn Bình:

- Anh cũng cảm nhận được rồi phải không?

Bình gật đầu:

- Ừm. Có vẻ như chúng ta đã bị theo dõi. Kẻ theo dõi chúng ta có thể là ai?

Huỳnh Hoa nhẹ lắc đầu.

- Huỳnh Hoa, em có từng nghe nói, linh hồn kẻ bị giết oan thường hay bám chặt lấy kẻ giết mình. Xui khiến cho nối oan của mình nhanh chóng bị vạch trần.

- Anh đừng nói với em có một linh hồn nào đó muốn đến gặp chúng ta giữa thanh thiên bạch nhật để báo án nhé.

- Không phải. Anh linh cảm chúng ta sắp gặp được hung thủ của vụ án này rồi.

- Hở? Linh cảm… em không cảm giác gì hết. Nó có liên quan gì với kẻ đang theo dõi chúng ta? Anh cho rằng người theo dõi chúng ta là hung thủ gây án ư?

- Rất có thể.

- Chúng ta chia nhau ra hành động.

- Hửm?

- Trước hết tìm xem ai là kẻ đang lấp ló theo dõi chúng ta, sau đó là tìm kẻ có ánh mắt lạnh băng kia.

Tứ Bình gật đầu:

- Được, nhưng Huỳnh Hoa này…

- Hả?

- Theo hiện trường của những vụ án trước đây, hung thủ hẳn là một tay cao thủ, lại rất nhẫn tâm. Nếu kẻ đang theo dõi chúng ta là hung thủ, em nhất định phải cẩn thận đó.

- Em biết mà, anh cũng phải cẩn thận đó.

- Ừm.

Cả hai nhìn nhau khẽ gật đầu thỏa thuận rồi chia ra hai hướng để hành động. Huỳnh Hoa chầm chậm bước đều trên phố thị, loáng thoáng nhớ lại giấc mơ đêm trước, không rõ từ bao giờ tâm trí cô bị ánh kiếm chớp lên rồi phụt tắt ám ảnh.

Đi được một lúc, cảm giác bị nhìn từ phía sau lại rộn lên. Nhưng lần này Huỳnh Hoa không quay lại, chỉ ngưng thần phòng bị và chậm rãi bước về phía trước. Cảm giác bị theo dõi cứ theo cô suốt quãng đường dài. Thêm lúc nữa, Huỳnh Hoa giả vờ ghé vào một sạp hàng bán túi thơm, trong lúc người chủ huyên thuyên giới thiệu Huỳnh Hoa liếc mắt về phía sau, thấy một bóng người lẩn nhanh vào dòng người đi chợ. Huỳnh Hoa nhếch môi cười, ném cho người chủ quầy hàng nén bạc rồi lấy chiếc túi thơm giắt vào thắt lưng.

Huỳnh Hoa lại tiếp tục rảo bước đi, lại cảm giác bị theo dõi lại rộn lên. Huỳnh Hoa vẫn bước đều, trong lòng miên man nhiều nghi vấn: "Người từ nãy giờ cứ theo mình mãi là ai nhỉ? Theo để làm gì? Muốn làm quen, muốn hãm hại hay chỉ đơn thuần là tò mò? Nếu là muốn làm quen, kẻ đó có thể là ai. Nếu muốn hãm hại thì vì cái gì, ai muốn hãm hại ta. Còn nếu nói kẻ đó đi theo vì tò mò thì… mình có gì khiến người ta chú ý đến vậy nhỉ?"

Lại nghĩ đến những án mạng lúc trước: "Những nạn nhân đều là người có gia thất, trước lúc bị giết hại đều có ý muốn bỏ chồng. Những cô gái ấy lại là những cô gái đẹp… Trong các câu chuyện luôn luôn có một kẻ thứ ba vắng mặt… Lẽ nào… lẽ nào kẻ đó chính là hung thủ của những vụ án này? Còn ánh mắt lạnh băng mà ta đã hai lần nhìn thấy nữa, hắn ta là ai? Hắn có thể là hung thủ hay không…"

Trong lòng Huỳnh Hoa bây giờ là muôn điều nghi vấn, càng nghĩ Huỳnh Hoa càng thấy hoang mang. Nghĩ về giấc mơ ban sáng Huỳnh Hoa không khỏi rùng mình, trong mơ Huỳnh Hoa đã gặp chủ nhân của ánh mắt lạnh băng hôm trước. Trong giấc mơ ấy cô thấy mình và Dương Long đang cùng rảo bước trên phố thị, kẻ đó xuất hiện với thanh kiếm dài trong tay, y chỉ vung tay một nhát Dương Long lập tức ngã xuống, giữa trán anh là vệt máu đỏ tươi. Ngay lúc đó Huỳnh Hoa bừng tỉnh giấc.

Mãi mê suy nghĩ, Huỳnh Hoa hơi lơ đễnh một thoáng bất ngờ có một bàn tay vỗ nhẹ vào vai cô. Huỳnh Hoa giật mình quay lại, cô vốn là cô gái không sợ trời không sợ đất vậy mà cũng phải ngoác mồm vì kinh ngạc. Vì người muốn tìm, không tìm cũng gặp!

- Túi thơm này của cô nương đánh rơi có phải không?

Người thanh niên vừa nói vừa chìa túi thơm ra trước mặt Huỳnh Hoa, cô đưa tay sờ thắt lưng… Huỳnh Hoa nhẹ gật gật đầu:

- Là của tôi, cảm ơn anh nhặt nó giúp tôi.

Người đang đứng trước mặt Huỳnh Hoa lúc này chính xác là chủ nhân của ánh mắt lạnh băng mà cô đã từng gặp hai lần trước đó tại nơi xảy ra án mạng. Toàn thân anh ta vẫn khoác bộ y phục đen tuyền, mái tóc của gã đen mượt xả tung bay theo gió làm cho gã càng đượm vẻ phong trần. Người đàn ông nở nhẹ nụ cười, phải công nhận nụ cười của kẻ này dường như có thể làm cho cả thế gian bừng tỉnh, ánh mắt lạnh băng của gã phút giây ấy hoàn toàn biến mất.

- Tại hạ họ Phạm tên Trọng Điền. Cô nương có vẻ như không phải là người vùng này?

Huỳnh Hoa kinh ngạc:

- Sao anh biết?

- Thật tình mà nói, thiếu nữ trong khắp huyện Thường An này tôi đều biết mặt. Còn cô nương tôi trông rất lạ…

- Đúng rồi, tôi từ nơi khác đến, anh đoán đúng rồi.

- Dám hỏi tôn danh quý tánh của cô nương là gì?

Huỳnh Hoa hơi ngập ngừng. Kẻ tên Điền cười nhẹ:

- Nếu cô nương thấy không tiện nói thì thôi đừng nói!

Huỳnh Hoa chớp chớp mắt, đáy mắt lóe lên tia nhìn kì dị, cô chợt hỏi:

- Tôn danh quý tánh có nghĩa là gì? Là tên à?

Lần này thì đến lượt người trước Huỳnh Hoa nghệch mặt ra. Huỳnh Hoa tiếp luôn:

- Tôi họ Tống tên Huỳnh Hoa.

- Tống Huỳnh Hoa, tên cô nương thật đẹp.

- Đẹp à?

- Huỳnh Hoa là một loài hoa vừa cao sang vừa thuần khiết.

- Nhưng tôi thì lại không được như tên, không cao sang cũng không thuần khiết. Cha tôi bảo tôi là đứa nhỏ ngớ ngẩn.

- … Cô nương đến đây để làm ăn hay để dạo chơi, sao cô nương lại đi một mình giữa phố chợ đông như thế, có biết đi như thế này rất nguy hiểm hay không?

Huỳnh Hoa cười cười:

- Anh nói chơi rồi, tôi chưa ăn được gan ông trời nên chưa dám chạy từ nhà ra đây chỉ để dạo chơi đâu. Còn làm ăn lại càng không, nói ra anh đừng cười nha…

- Cô nương cứ tự nhiên.

- Từ bé tôi chỉ biết nhà nghĩa phụ dài rộng mấy thước, năm hai mươi tuổi tôi biết thêm nhà chồng dài rộng mấy thước… nhà chồng rộng hơn nhà nghĩa phụ tôi hai thước… ngoài ra tôi không biết gì nữa hết.

Trọng Điền nghe Huỳnh Hoa nói xong chì chớp chớp mắt nhìn cô, cứ như cô là sinh vật lạ từ trên trời rơi xuống vậy. Cũng phải thôi, đang nói chuyện này cô lại xổ ra một tràng không ăn nhập vào đâu. Anh ta có vẻ như muốn cười lại cố nén lại không cười, vẻ mặt có phần ngồ ngộ. Huỳnh Hoa ngơ ngác:

- Tôi đã nói gì sai hay sao mà anh nhìn tôi dữ vậy?

Trọng Điền lắc đầu:

- Như cô nương nói thì cô nương chưa bao giờ rời khỏi nhà, vậy tại sao hôm nay cô nương lại một mình dạo quanh chợ Thường An này thế. À, vừa rồi tôi thấy đi cùng cô còn có một người nữa, bây giờ người đó đâu rồi?

- Nơi này là chợ Thường An à?

- … À.

- Chồng tôi luôn luôn bận việc, lần này anh ấy đến đây cũng vì công việc không hiểu sao lại cho tôi đi cùng. Nhưng anh ấy mang tôi theo vậy thôi, không cho tôi dự vào công việc của anh ấy, tôi thấy buồn nên biểu ca của anh ấy mới đưa tôi ra đây đi dạo. Đang đi anh ấy nói với tôi là có việc chưa làm xong, anh ấy định đưa tôi về nhưng tôi không chịu. Nơi này đông vui vậy tôi không muốn phải quay về. Tôi nói là tôi có thể tự tìm đường quay về mãi biểu ca mới cho tôi ở lại chỗ này thêm một lát.

- Biểu ca của trượng phu của cô nương là người đi cùng cô nương lúc nãy à?

- Đúng vậy, anh ấy họ Hồ tên Bình.

Huỳnh Hoa vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn Điền. Anh gật gật đầu, tỏ vẻ như đã tin những gì Huỳnh Hoa vừa nói.

- Chồng cô nương thật tệ, có được một người vợ đẹp như cô nương mà không biết trân trọng. Bỏ việc một ngày đưa vợ mình đi dạo cũng đâu mất mát gì…

Huỳnh Hoa buồn giọng:

- Điều ấy sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Ở chung nhà anh ấy còn không thèm nói chuyện với tôi, thì làm gì có chuyện đưa tôi đi dạo. Ngày nào anh ấy đi làm về mà không mắng tôi là may mắn cho tôi rồi, tôi buồn lắm. Thôi chết, chuyện nhà mà tôi lại đem nói với người ngoài… chồng tôi nói anh ấy ghét nhất điều này đó, hôm nay về nhà tôi khổ rồi.

Trọng Điền cười hiền:

- Cô nương không cần lo lắng quá, tôi hứa sẽ không nói với ai. Khi cô nương về cũng đừng nói lại với chồng mình, như vậy làm sao anh ta biết được.

Huỳnh Hoa nắm tay phải đập mạnh vào tay trái một cái nói như reo:

- Phải ha, chuyện đơn giản vậy sao tôi không nghĩ ra nhỉ.

Trọng Điền mỉm cười:

- Cô nương vừa mới nói mình rất buồn phải không?

Huỳnh Hoa chớp mắt nhìn Điền rồi nhẹ gật gật đầu.

- Vậy sẵn dịp cô nương không bị ai quản thúc, tôi cũng đang rảnh rang… Nếu cô nương tin tưởng tôi, tôi sẽ tình nguyện làm người bạn đồng hành đưa cô nương đi dạo quanh chợ Thường An này cho khuây khỏa.

Huỳnh Hoa reo lên:

- Vậy thì hay quá.

- Thế chồng cô nương làm nghề gì mà lại bận bịu suốt ngày như thế?

- Anh ấy… là bộ đầu, làm việc cho người đàn ông tên là Hồ Kỳ. Anh ấy tên Khắc Triệu, anh biết chồng tôi không?

Đôi mày Trọng Điền hơi cau lại nhưng ngay lập tức lại giãn ra. Trong đáy mắt anh khoảnh khắc lấp lánh ánh nhìn kì dị, vài phút sau thì những tia sáng đó lụi tàn dần. Huỳnh Hoa dịu giọng phiền não:

- Đêm qua anh ấy bảo bận tra án gì gì đó, anh ấy nói ở đây có rất nhiều người bị giết. Anh ấy nói với tôi, kể từ hôm nay nếu một ngày còn chưa tra xong án ảnh sẽ không về quán trọ thăm tôi. Tôi không tin, anh ấy đưa tôi đến chỗ có người bị giết… tôi sợ lắm.

- Sao cô nương không bảo anh ấy là hai người dù sao cũng là vợ chồng. Dù không muốn, ít nhiều gì mỗi ngày cũng về thăm cô nương một chút.

- Tôi không dám nói đâu, nói ra anh ấy sẽ giận. Anh ấy mà giận sẽ bỏ mặc tôi không ngó ngàng gì đến tôi nữa. Anh ấy mà giận nghĩa phụ sẽ đánh tôi.

- Đi nãy giờ cô nương mỏi chân chưa? Chúng ta vào ngôi quán kia ngồi nghỉ một chút có được không?

Huỳnh Hoa nhoẻn miệng cười, gật đầu. Cả hai cùng bước vào quán, Trọng Điền ân cần:

- Cô nương uống gì không, tôi gọi cho.

- Tôi không biết.

- Cô nương uống rượu được chứ?

- Rượu là gì, tôi không biết.

Trọng Điền nhìn chầm chầm vào Huỳnh Hoa, dường như anh đã cười. Anh gọi rượu cho mình và tách trà nóng cho Huỳnh Hoa. Huỳnh Hoa nghiêng mặt nhìn Điền, hỏi nhỏ:

- Thứ anh uống gọi là rượu à?

Trọng Điền nhìn Hoa một lúc mới gật đầu:

- Ừm.

Chẳng biết lúc này anh đã tin cô gái ngồi đối diện mình là tiểu cô nương ngốc nghếch hay chưa nhưng cứ nhìn cô một cách lạ lẫm. Chợt, anh chìa chén đựng đầy rượu về phía Hoa:

- Cô nương có muốn thử không?

Huỳnh Hoa bưng lên ngửi ngửi rồi trả lại.

- Sao thế?

Huỳnh Hoa lắc đầu:

- Hôi quá, không uống đâu.

Trọng Điền không nói gì bưng vò rượu lên ngửa cổ tu mấy hớp. Huỳnh Hoa tròn mắt nhìn anh, Điền buông vò rượu xuống thấy Huỳnh Hoa cứ trân trố nhìn mình thì kinh ngạc:

- Cô nương sao thế?

- Thứ nước anh vừa uống đó có ngon không?

Trọng Điền không đáp mà hỏi lại:

- Theo cô nương một thứ nước vừa cay vừa nồng liệu có ngon không?

Huỳnh Hoa lắc đầu:

- Không ngon chút nào.

Trọng Điền gật đầu:

- Đúng vậy.

- Vậy tại sao anh lại uống nó?

- Bởi vì nó có thể làm cho con người ta quên đi tất cả.

- Tại sao anh lại muốn quên đi tất cả?

Trọng Điền ngẩng lên nhìn Hoa, ánh mắt anh sắc lạnh như dao. Huỳnh Hoa giật mình cụp mắt, chốc chốc cô ngước nhìn anh nhưng không dám nhìn lâu, chỉ một chốc cô lại cụp mắt. Cô lí nhí:

- Anh không muốn bị hỏi vậy tôi không hỏi nữa là được chứ gì…

Trọng Điền lại ngửa cổ nốc rượu, lúc sau anh quay lại nhìn cô, ánh mắt đã dịu hòa trở lại. Điền trầm giọng:

- Xin lỗi, đã làm cho cô nương phải sợ.

- Anh nói rượu có thể làm cho người ta quên đi tất cả, vậy có quên buồn được không?

- Được chứ.

- Tôi không tin, tôi muốn thử.

- Cô nương buồn gì mà muốn thử?

- Tôi buồn tướng công tôi. Anh ấy với tôi xa lạ hơn người dưng nước lã, anh ấy suốt ngày cứ mắng tôi ngu này ngốc nọ, tôi buồn lắm. Lúc anh ấy vui cũng không nói với tôi được lời nào ngọt ngào, tôi rất buồn…

- Người chồng hờ hững vô tâm như vậy sao cô nương không bỏ quách đi cho xong?

- Nghĩa là sao?

Điền đưa tay vò trán, lúc sau anh hít một hơi sâu giải thích:

- Nghĩa là cô nương cứ mặc kệ anh ta không quan tâm nữa, tự mình đi tìm niềm vui của riêng mình. Không ở nhà anh ta nữa, cô nương xinh đẹp như vầy mà lại bị chồng hắt hủi thì thật đáng thương.

- Không ở nhà anh ta thì tôi biết đi đâu bây giờ? Thú vui riêng là cái gì, nó ở đâu mà anh bảo tôi tìm? Nó có dễ tìm không?

Trọng Điền nghe hỏi liền nhìn chầm chầm vào Hoa, cô cũng nhìn trả lại anh không chớp mắt. Tuy rằng ánh mắt đôi môi và cả vẻ mặt của Huỳnh Hoa đều tỏ ra ngờ nghệch nhưng thật tâm cô đang cố dò xét con người đang ngồi trước mặt mình.

- Cô nương không ở nhà chồng có thể trở về nhà cha mẹ của mình. Sau đó bảo cha mẹ cô nương tìm cho cô nương một người chồng khác, biết yêu thương cô nương hơn gã bộ đầu họ Triệu kia.

Huỳnh Hoa chớp chớp mắt:

- Như vậy cũng được sao?

Trọng Điền cười hiền:

- Sao lại không được, cô nương là một cô gái đẹp… phải nói là rất đẹp, đẹp hơn hẳn những cô gái tôi từng gặp qua. Với nhan sắc của cô nương, việc tìm cho mình một tấm chồng biết yêu thương dễ như trở bàn tay, cho dù cô nương có chút…

Trọng Điền đang nói bỗng dừng lại, Huỳnh Hoa im lặng chờ đợi mãi nhưng anh không nói tiếp. Có lẽ anh đang muốn nói cô ngốc hay khờ gì đó, và một điều chắc chắn anh nói ra câu đó, cô sẽ lại hỏi "nó" là như thế nào. Có lẽ anh đoán biết được điều đó nên lời ra tới miệng anh vội vàng nuốt ngược vào trong. Huỳnh Hoa cười thầm, buồn giọng tiếp:

- Tôi không có cha mẹ, từ bé chỉ sống với nghĩa phụ…

- Vậy à…

- Nghĩa phụ nói tôi là một đứa trẻ mồ côi! Từ bé tới giờ tôi chỉ biết nghĩa phụ là người thân duy nhất. Nhưng cũng chính ông đã dắt tay tôi đưa tôi qua cho chồng tôi, vì thế tôi đi theo anh ấy. Có mấy lần tôi bị anh ấy đánh mắng, tôi chạy về nhà nghĩa phụ, kể cho ông ấy nghe việc chồng tôi đánh mắng tôi. Nghĩa phụ nghe xong tát tôi mấy cái thật mạnh, lúc đó tôi đau lắm… nghĩa phụ nói, sau này dù chồng có đánh có đuổi cũng không được bỏ nhà chồng mà đi, mà nếu có bỏ cũng đừng chạy về nhà của ông. Nếu tôi chạy về nhà, ông ấy sẽ giết chết tôi… Bởi vậy anh kêu tôi rời khỏi nhà chồng, tôi không dám đâu, đi rồi tôi đâu biết phải đi đâu.


Trọng Điền chợt vỗ bàn đánh ầm một tiếng, mắt rực hung quang. Huỳnh Hoa hoảng hồn toàn thân run rẩy, cả giọng nói cũng run bắn lên:

- Anh… anh sao vậy, đừng làm tôi sợ mà.

Trọng Điền mỉm cười nhìn Hoa, ánh mắt nét mặt ngay lập tức dịu lại:

- Xin lỗi đã làm cô nương sợ. Chồng cô nương thật là đáng chết mà.

- Anh vừa nói gì?

- Không gì. Cô nương đang không việc gì phải không?

- Không… không gì…

- Cô nương dám đến nhà tôi chơi một lúc không?

- Nhà anh có gì đáng sợ không?

Trọng Điền lắc đầu, dịu giọng:

- Tôi rất thông cảm với hoàng cảnh của cô nương. Về nhà tôi, tôi cho cô nương uống thứ rượu không đắng không cay, chỉ có vị ngọt hơi nồng nồng. Uống thứ rượu đó vào lòng người sẽ thấy nhẹ nhàng hơn.

Huỳnh Hoa gật đầu, đứng lên bước theo anh, vừa đi cô vừa nói như reo:

- Như thế thì thích thật.

Trọng Điền quay sang nhìn cô và nở nhẹ nụ cười. Từ bao giờ nụ cười lẫn ánh mắt anh chan chứa yêu thương, dịu dàng, ấm áp. Hòa hợp với khuôn mặt điềm đạm của anh khiến cho người bên cạnh có cảm giác rất an toàn, rất hạnh phúc. Khác hẳn với ánh mắt rực hung quang khi nãy và cả cái nhìn lạnh băng Huỳnh Hoa nhìn thấy hai lần ở hiện trường các vụ án mạng.

Huỳnh Hoa chấp nhận theo con người này vì anh ta là người duy nhất khiến cô lấy làm lạ và gia tâm nghi ngờ ngay từ lần đầu nhìn thấy. Cô chấp nhận theo anh vì nghĩ nếu anh thật sự là hung thủ, nơi ở của anh nhất định có thứ gì đó có thể thu làm tang chứng. Nhưng ngay lúc này đây Huỳnh Hoa lại mong con người ấm áp dịu dàng này không là hung thủ.

Vừa đi Huỳnh Hoa vừa cau mày ngẫm nghĩ: Nếu anh không là hung thủ, cô lại không biết phải xử sự ra sao cho vừa hợp tình lại vừa hợp lý. Còn nếu anh quả thật là hung thủ, việc cô làm ngay lúc này không khác đưa thân vào miệng cọp tẹo nào. Tuy nhiên người xưa có câu "Không vào hang cọp sao bắt được cọp con", Huỳnh Hoa khẽ thở dài thầm nghĩ "Lần này chỗ mình vào chắc chắn là hang cọp, nhưng nếu không có cọp con thì nhổ vài sợi râu cọp cũng là chuyện hay mà.". Trọng Điền có thể không là hung thủ nhưng anh ta lại là một cao thủ, nếu anh ta thật sự có tình cảm với Huỳnh Hoa, đến khi xong việc cô muốn dứt ra e rằng không phải việc dễ dàng.

Điền dẫn Huỳnh Hoa đi lòng vòng một lúc mới đến được nhà anh, nó là một căn nhà nằm sâu trong con hẻm vắng phía Đông chợ Thường An. Đến nơi, Điền ân cần mời Huỳnh Hoa vào. Huỳnh Hoa bước vào đảo mắt nhìn quanh, ấn tượng đầu tiên của cô về nhà anh là một căn nhà gỗ bình thường, chiều ngang không rộng nhưng lại rất dài. Vào nhà, Điền phủi bụi trên chiếc ghế rồi mời Hoa ngồi:

- Tôi ở đây chỉ một mình nên hơi bê bối, cô nương xin đừng cười.

Huỳnh Hoa lắc đầu:

- Có gì để tôi phải cười, nhà anh sạch hơn nhà tôi mà.

Trọng Điền tròn mắt nhìn Hoa. Cô không nhìn anh mà đưa mắt nhìn quanh căn nhà, thứ đầu tiên làm cô chú ý chính là một thanh kiếm được mài sáng hoắc, kiếm không có bao, được Điền dựng trên một cái kệ gỗ bên cạnh bàn thờ giữa nhà. Huỳnh Hoa bước đến trước bàn thờ nhìn vào bài vị, trên bàn có ba bài vị. Trọng Điền bước đến cạnh cô, khẽ giọng giải đáp thắc mắc:

- Đó là cha mẹ và chị gái của tôi.

Huỳnh Hoa gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

- Anh ở đây một mình thật à?

Trọng Điền gật đầu. Huỳnh Hoa nãy giờ vẫn chưa dời mắt ra khỏi bàn thờ, cô với tay lấy xấp giấy đặt cạnh lư hương to đùng ở giữa bàn. Huỳnh Hoa suýt chút giật mình khi nhận ra trên những tờ giấy đó có viết tên, mỗi tờ là tên một cô gái. Và mười lăm trong số hai mươi ba mảnh giấy ấy viết tên các cô gái vừa mới chết trong huyện Thường An. Huỳnh Hoa nghe toàn thân lạnh toát mà mồ hôi cứ chực tuôn ra. Cô phải hít thở thật sâu mấy lượt mới giữ cho mình bình tĩnh. Trọng Điền bước đến cạnh cô nhỏ giọng:

- Họ cũng như cô nương, đều đã có chồng nhưng không được yêu thương đúng mực hoặc bị hắt hủi khinh khi. Họ đẹp và đa tình, tôi yêu họ, chỉ tiếc là họ chết cả rồi.

Giọng Điền bình thản quá. Huỳnh Hoa cũng phải cố tỏ ra thản nhiên:

- Ừm, tiếc thật, nếu tất cả những cô nương ấy còn sống, họ trở thành vợ anh và cùng ở chung trong căn nhà này thì thật là vui.

Trọng Điền bất chợt nhìn sang Huỳnh Hoa, ánh mắt anh bỗng chốc trở nên giá lạnh như băng. Huỳnh Hoa buồn giọng tiếp:

- Cho dù những cô nương ấy đã chết, dường như cũng diễm phúc hơn tôi. Dù họ có bị chồng hắt hủi, đuổi xua đi chăng nữa cuối cùng cũng được anh yêu thương họ. Còn tôi đến cuối đời không biết có được ai yêu thương hay không nữa?

Trọng Điền chợt âu yếm nhìn Hoa, ánh nhìn của anh dịu hẳn lại. Giọng anh ấm áp:

- Nếu em bằng lòng anh nguyện yêu thương em, bảo bọc suốt quãng đời còn lại cho em.

Huỳnh Hoa nửa tin nữa ngờ khẽ hỏi:

- Thật không?

Huỳnh Hoa vừa hỏi vừa quay lại ngây thơ nhìn Điền. Điền cũng ngơ ngẩn nhìn cô như bị cô cướp mất linh hồn. Trọng Điền mỉm cười gật đầu. Đến lúc này Huỳnh Hoa mới tiến đến thứ mà cô quan tâm nhất, chính là thanh kiếm Điền đặt trên chiếc kệ gỗ bên cạnh bàn thờ. Cô vừa định chạm vào thì Điền đưa tay ngăn lại, thấy vậy Huỳnh Hoa đành rụt tay lại vờ ngơ ngác nhìn anh. Điền dịu giọng:

- Kiếm là vật kim khí rất sắc bén, tốt nhất đừng chạm vào để tránh làm mình bị tổn thương.

Anh đã nói vậy Huỳnh Hoa cũng không miễn cưỡng, cô cười ngờ nghệch và gật gật đầu. Làm ra vẻ chưa hiểu mà cố làm cho người ta biết mình đã hiểu. Không lấy được thanh kiếm, Huỳnh Hoa lại đưa mắt nhìn quanh căn nhà lượt nữa, bất ngờ cô quay sang Điền hỏi:

- Vừa rồi không phải anh nói trong nhà anh có thứ nước gì đó uống vào không đắng không cay lại khiến cho con người quên được nỗi buồn hay sao? Cho em thử có được không?

Trọng Điền cười hiền:

- Đó là rượu, em muốn thử thật à?

- À, là rượu… em rất muốn thử. Nếu được quên buồn dù chỉ một ngày cũng mãn nguyện rồi.

Chợt, điền cúi xuống gầm tủ lấy ra một cái hủ to. Anh ấm giọng:

- Em đã muốn thử, tôi chiều em vậy.

- Anh có võ công phải không?

Điền hỏi mà không nhìn Hoa:

- Sao em hỏi vậy?

- Bởi vì anh xài kiếm.

- Em thật sự nghĩ rằng ai xài kiếm đều có võ công hết à?

Huỳnh Hoa lắc đầu:

- Em không biết. Chỉ nghe nghĩa phụ nói, ai xài kiếm được là có thể đánh nhau được, giết người được. Mà ai đánh người và giết người bằng kiếm nghĩa phụ nói kẻ đó có võ công. Nghĩa phụ cũng có võ công, nghĩa phụ thường dùng kiếm gỗ đánh lên đầu em lắm.

Trọng Điền quay lại chằm chằm nhìn Huỳnh Hoa. Cô cũng giương đôi mắt thơ ngây nhìn anh, lúc sau Huỳnh Hoa vẫy vẫy tay trước mặt anh gọi khẽ:

- Điền ca.

Trọng Điền giật mình hỏi:

- Gì?

- Anh đang nhìn gì?

Dường như anh đã cười.

- Không gì.

Trọng Điền lấy chiếc khăn lau sạch bụi bán trên cái hủ rồi mở nắp rót thứ nước bên trong ra thành hai chén. Xong anh vẫy tay gọi Huỳnh Hoa đến ngồi cạnh bên mình. Anh tỏ ra rất ân cần:

- Đây là rượu trái cây, em thử đi, xem nó thế nào, có giống như anh đã nói hay không?

Huỳnh Hoa bưng chén rượu lên định uống bỗng dưng cô dừng lại. Trọng Điền thấy vậy ngạc nhiên hỏi:

- Em sao vậy, sợ anh bỏ độc trong rượu này à?

Huỳnh Hoa cười thầm, độc và mê dược với cô đâu là gì. Nhưng nếu là thứ bùa chú khống chế nhân tâm thì lại khác. Huỳnh Hoa không thể không cho Thiên Kiếm kiểm tra một chút. Huỳnh Hoa không đáp mà chăm chú nhìn vào chén rượu, lúc sau chợt hỏi:

- Thứ này gọi là rượu hở Điền ca?

- Ừm.

Huỳnh Hoa bất ngờ la lên:

- A, em nhớ ra rồi, thứ này trước đây em thường thấy nghĩa phụ uống. Ông nói rượu làm cho người ta say… vậy thứ này có làm cho người ta say hay không?

- Đương nhiên.

- Nhưng em sợ say, mấy lần nghĩa phụ uống rượu vào thường hay vung tay đập phá đồ đạc trong nhà, ông còn đánh em nữa. Đó có phải là say không? Lúc đó nghĩa phụ dường như không còn nhận ra em nữa.

- Đúng vậy, đó là say.

- Vậy thôi, em không uống thứ nước này đâu. Lỡ em say đập phá nhà của anh, anh sẽ đánh em…

Trọng Điền cười hiền:

- Anh không đánh em.

- Chồng em biết sẽ đánh em.

- Anh không nói, em không nói, sẽ không ai biết hôm nay em và anh uống rượu với nhau đâu mà lo.

Huỳnh Hoa nói như reo:

- Ừ nhỉ.

Huỳnh Hoa bưng chén rượu lên nhấm một ít, Trọng Điền cũng nâng chén hớp một ngụm to. Nốc xong chén rượu, Điền lại rót chén khác cho mình. Huỳnh Hoa vẫn thong thả nhấm từng giọt một cho cảm giác ngọt ngào ấm áp len vào tận đáy tâm hồn. Cảm giác này là sao, những giọt rượu này cứ nhưng một vòng tay yêu thương, chỉ cần hớp một ngụm cảm giác ngọt ngào và ấm áp cứ quyện mãi không rời.

Nốc cạn ba chén, Trọng Điền quay sang Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Cảm giác thế nào?

- Rất ngon.

Huỳnh Hoa đáp mà không cần phải suy nghĩ. Trọng Điền nhẹ gật đầu, đưa tay vuốt ve hủ rượu vẫn chưa được lau sạch bụi một cách đầy trân trọng. Huỳnh Hoa chợt hỏi:

- Hủ rượu này chắc là để lâu lắm rồi phải không Điền ca, nếu không bụi không bám dày như vậy.

Trọng Điền gật đầu:

- Ừ. Em có đoán được nó được ủ bao lâu không?

Huỳnh Hoa khẽ lắc đầu.

- Bảy năm.

Huỳnh Hoa kinh ngạc:

- Lâu vậy sao?

Ánh mắt của Điền bất chợt thẳm sâu buồn bã, cả giọng nói của anh cũng trở nên não nuột thê lương:

- Hủ rượu này… bảy năm trước do chính tay chị gái tôi ủ. Chị bảo phải chờ đúng bảy năm thì uống mới ngon. Chị còn nói, bảy năm sau, chị sẽ cùng tôi uống. Nhưng nay đã đúng bảy năm mà chị… thì không còn nữa.

Trọng Điền khẽ thở dài. Huỳnh Hoa im lặng nhìn anh, cô nhận ra những cung bậc cảm xúc đang biến đổi liên tục trên gương mặt tuấn tú kia, ly tan, đau hận,… Điền nốc hết chén này đến chén khác làm Huỳnh Hoa không biết phải nói gì. Lúc sau, cô mới nhẹ giọng:

- Chị của anh chắc là một người rất đẹp?

Trọng Điền ngẩn người ra, đôi mắt mơ màng dường như đang nhớ về quá khứ. Huỳnh Hoa tiếp luôn:

- Hẳn chị ấy rất thương anh?

Trọng Điền nhẹ gật đầu.

- Vì sao chị ấy lại mãn phần sớm như vậy, chị ấy bị bệnh gì à?

Trọng Điền lắc đầu, anh chỉ thở dài lại tiếp tục nốc rượu. Huỳnh Hoa rót cho mình một chén rượu định uống tiếp, bất ngờ Trọng Điền đưa tay ngăn lại:

- Chiều rồi, em hãy về đi. Nếu thích, ngày mai hãy đến, anh sẵn sàng đón tiếp em.

Huỳnh Hoa nhẹ gật đầu:

- Ừm.

- Có cần anh đưa về không?

- Không cần đâu. Biểu ca mà trông thấy em cũng gặp nhiều phiền phức lắm.

- Em vẫn còn nhớ đường về chứ?

- Em… cũng không chắc nữa. Mà thật lòng em không muốn về đó chút nào.

- Sao vậy?

Huỳnh Hoa xịu mặt như muốn khóc:

- Ở đó mặt ai cũng lạnh như băng, bực tức chuyện gì đâu không biết cứ lôi em ra làm chỗ để trút giận. Biểu ca và chồng của em đánh rất là đau.

Điền lặng nhìn người con gái trước mặt, nhất thời không biết nói gì. Huỳnh Hoa đưa tay dụi mắt, dịu giọng:

- Trên đời này không ai tốt với em được như anh. Lâu rồi em mới có được một ngày bình yên như hôm nay, em không bị đánh đập, không bị la mắng. Lại được anh cho uống thứ nước rất ngon. Em muốn tiếp tục sống cuộc sống như hôm nay thêm một ngày nữa. Điền ca, giúp em nhé…

Trọng Điền nhìn Huỳnh Hoa một lúc lâu mới mỉm cười gật đầu:

- Được thôi, vậy em cứ ở lại đây.

Điền rót cho Huỳnh Hoa thêm chén rượu đầy, cô bưng lên từ từ nhấm nháp. Con người này đã lọt vào tầm ngắm của Huỳnh Hoa rồi thì cô đâu dễ dàng bỏ đi như vậy. Muốn cô đi ít gì cũng phải để cô khám phá ra đầy đủ vật chứng kết án anh đã chứ. Huỳnh Hoa uống được vài chén rượu nữa thì gục luôn xuống bàn vờ ngủ thiếp đi. Cô cảm giác được Trọng Điền đã ngắm nhìn mình rất lâu. Huỳnh Hoa cứ nằm như vậy cho thời gian chầm chậm trôi qua, đến khi cô gần sắp chìm vào giấc ngủ thật thì Điền bất ngờ đứng dậy bế cô lên tay. Huỳnh Hoa khẽ cựa mình trong vòng tay lực lưỡng của anh, qua khe hở mi mắt cô nhìn thấy Điền mỉm cười. Nụ cười dịu hiền và ấm áp hơn bao giờ hết.