Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 85: Đoàn viên






Hai ngày sau, đoàn người đã về đến kinh thành, trút bỏ lớp áo cải trang trở về con người thật của chính mình. Không ai biết được hoàng cung có biến hay chưa nhưng họ nhập cung rất dễ dàng.

Khi vào đến trường hành cung, cảnh tượng hãi hùng đập ngay vào mắt mọi người, xác người la liệt, máu loan đỏ cả hoàng cung. Kẻ bị giáo gươm cắm sâu vào bụng, kẻ mất đầu, người mất tay, mất chân… tất cả còn tươi nguyên, máu tràn lan nhầy nhụa, có vẻ như vừa mới chết. Theo đó mà phán đoán, tất cả chỉ vừa diễn ra chưa lâu thì mọi người đã vào đến nơi. Càng vào sâu xác người càng nhiều, không gian lặng phắt chẳng tiếng động nào. Quân Thành lo lắng bật thốt:

- Phụ vương nguy mất.

Lúc này ai cũng nghĩ đến việc đức vua đang gặp nguy hiểm nên không ai nói với ai câu nào cùng theo sau Trần Quân và Quân Thành chạy nhanh về phía hậu cung. Loáng thoáng tiếng kim khí khe khẽ vang lên nơi ngự hoa viên. Trần Quân và Huỳnh Hoa không hẹn cùng điểm chân xuống đất lao vọt đi bỏ những người khác tụt lại phía sau.

Giữa ngự hoa viên của hoàng cung, hai bóng người một vàng và một lục liên tục chớp lên cùng với tiếng chạm nhau của kim khí. Trần Quân hốt hoảng kêu lên "Hoàng thượng" rồi cùng Huỳnh Hoa lao vút đến bên bóng áo vàng.

Lúc ấy Quân Thành cũng đến nơi, anh biến sắc gọi to:

- Phụ vương… là phụ vương.

Hai cái bóng đang đánh nhau ở kia, một áo vàng là đức vua. Người còn lại chính là Trương Hùng. Trần Quân gạt một kiếm của Trương Hùng đang phóng tới đồng thời cung kính nói:

- Thỉnh hoàng thượng lùi lại, phản tặc này xin giao cho chúng thần.

Huỳnh Hoa không nói gì tặng luôn cho Trương Hùng một chưởng khiến y loạng choạng phải lùi mau lại. Tay phải Huỳnh Hoa lóe lên ánh thép, ngay lập tức lướt đến cạnh Trương Hùng. Lúc ấy Hồ Kỳ và mọi người cũng đến nơi, đứng thành một vòng bảo vệ chung quanh đức vua. Trần Quân điểm chân lướt nhanh về phía Huỳnh Hoa và Trương Hùng. Hồ Kỳ và Hải Bằng nhìn nhau khẽ gật đầu rồi cũng phi thân vào cuộc chiến. Trương Hùng thấy tình thế bất chợt biến đổi y cũng định chạy trốn nhưng bốn người đang vây lấy y toàn là cao thủ nên y không tài nào thoát được. Giằng co thêm lúc nữa y hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, Huỳnh Hoa không ngần ngại tiện y làm hai đoạn.

Biến cố đã qua, hoàng cung điêu tàn đến lạ, khắp nơi tanh mùi máu, những vật trang trí bể nát tan. May là Trần Quân và đoàn người Hồ Kỳ đã kịp về cứu giá nếu không đất nước này hôm nay hẳn phải đổi chủ thay ngôi. Đức vua nhìn khung cảnh hoàng cung sau cuộc chiến ông ngẩn người ra một lúc rồi chợt thở dài. Trần Quân và những người khác quỳ kiến đức vua một lúc lâu ông mới như sực tỉnh, nhẹ vẫy tay:

- Miễn lễ, tất cả đứng dậy hết đi.

Hồ Kỳ lấy Bảo Vật ra cung kính dâng lên cho đức vua. Ông nhận lấy, mở ra. Viên Minh Châu ánh lên màu sáng bạc, ông trầm ngâm:

- Khanh là Hồ Kỳ phải không?

- Tâu vâng!

- Khanh hoàn thành công việc tốt lắm, không uổng hoàng đệ ta tiến cử khanh. Lần này khanh lập được đại công. Khanh cần gì, chỉ cần trong khả năng của ta, ta ban cho khanh hết.

- Thần…

Hồ Kỳ còn ngập ngừng chưa biết nói sao, Trần Quân đã nói chen vào:

- Tâu hoàng thượng, trong lúc cấp bách này chắc Hồ Kỳ chưa biết mình cần gì. Hay là hoàng thượng cho ông ta thời gian suy nghĩ thêm.

- À… được rồi. Các khanh sắp xếp chỗ ở và dọn dẹp các thi thể… ta cho Hồ Kỳ khanh một tháng suy nghĩ đấy. Cứ đòi hỏi điều gì trong khả năng của ta, ta sẽ đáp ứng cho.

- Tạ ơn hoàng thượng.

- À, ta còn nghe nói đi cùng khanh lần này có hậu nhân của Tống và Lý gia.

- Tâu vâng.

- Là những ai thế?

Huỳnh Hoa bước lên:

- Tâu hoàng thượng…

Cô thay mặt mọi người giới thiệu hậu nhân của họ Lý có Nhã Kiều và Tiểu Hồng. Đức vua bảo họ ngẩng mặt lên cho ông nhìn. Sau đó Huỳnh Hoa giới thiệu mẹ mình – hậu nhân họ Tống – với đức vua. Đức vua gật đầu buông vài lời khen Tống Đình và Lý Hòa là bậc trung thần ái quốc.

Cuối cùng Huỳnh Hoa giới thiệu hậu nhân của Thái Quốc Công họ Trần với đức vua, ông trầm ngâm một lúc như đang hồi ức về quá khứ. Hồi lâu ông mới cất tiếng:

- Hiền khanh tên gì, năm nay bao nhiêu tuổi? À, khanh cũng ngẩng mặt lên cho ta xem nào.

- Tâu… thần tên Hải Long, hai mươi lăm tuổi.

- Khá lắm, rất giống với Trần Khánh Hào ngày trước, đạo mạo, tuấn tú, nhất là đôi mắt sáng và sắc như nhìn thấu lòng người…

Dứt câu, đức vua quay lại Trần Quân hỏi:

- Đô đốc khanh, hoàng nhi đã đưa chiếu chỉ của ta cho khanh rồi phải không?

- Tâu vâng. Nhưng thần vẫn chưa xem cả hai bức chiếu ấy.

- Tốt rồi. Hãy trả tất cả lại cho ta.

Trần Quân mau mắn lấy hai cuộn vải vàng trao trả đức vua. Quân Thành thắc mắc:

- Trong ấy người viết gì, sao đưa cho Trần tướng quân rồi bây giờ lấy lại như thế?

Đức vua cười xòa.

- Cũng chẳng có gì, chỉ là… nếu lần này hoàng nhi và các vị khanh gia về không kịp. Nếu ta chẳng may băng hà, Trần Quân xem chỉ có nhiệm vụ tuyên chỉ của ta truyền ngôi lại cho hoàng nhi. Giờ biến cố đã qua, vật này đâu còn ý nghĩa gì nữa. Ba năm nữa, hoàng nhi đủ hai mươi tám tuổi, ta đích thân truyền ngôi cho con.

Tất cả im lặng, cả Quân Thành cũng vậy. Đức vua cười hiền:

- Giờ các khanh lui đi. Riêng Lệ Quyên khanh, đến ngự thư phòng cùng ta.

Huỳnh Hoa hơi ngập ngừng cuối cùng cũng đáp:

- Vâng ạ... !

Vào đến thư phòng, chợt đức vua vỗ mạnh tay xuống bàn cho các đồ vật trên bàn nhảy tâng lên lăn nghiêng đổ ngửa. Huỳnh Hoa ngạc nhiên cúi đầu. Đức vua cao giọng:

- Khanh nói đi, nói sao cho hợp tình hợp lý.

- Nói gì… thưa bệ hạ?


- Tại sao lúc trước khanh bỏ đi không một lời từ giã như thế?

- Thì ra là chuyện đó, thần cứ ngỡ… tâu hoàng thượng, lần đó thần vội vàng rời đi là vì công việc cấp bách đó thôi.

- Việc gì cấp bách?

- Tâu… thần phải gấp rút mang bảo đồ về Nam Sơn trấn để tìm Bảo Vật cho hoàng thượng. Thần đã rất tranh thủ để khi trở lại hoàng cung kịp trước khi Trương Hùng xâm phạm long nhan.

- Thôi được rồi, Bảo Vật mang về cũng đâu được sở hữu của ta mà khanh kể công.

- Thần… không dám.

Đức vua khẽ thở dài một tiếng, rồi nói:

- Ta bảo khanh đến đây để cùng bàn một việc.

- Việc gì ạ?

- Bình An ngự đệ đã bị Bắc quốc bắt giữ, chúng buộc chúng ta dùng Minh Châu để đổi người.

- Vậy… vậy người liệu sao?

- Ta… thật tình ta khó nghĩ quá. Khanh thay ta suy nghĩ có được không?

- Thần là phận nhi nữ thường tình, nào dám nghị bàn việc quân cơ.

- Nhưng ta đã cho phép. Khanh cứ nói.

- Với thần… Dạ Minh Châu chỉ là một viên đá, người đời nghe đến báu vật thì ham, muốn đoạt lấy. Xét ra chỉ có hại chứ chẳng có chút lợi nào. Thần chỉ nói ra suy nghĩ của mình như vậy, giữ hay không giữ xin hoàng thượng minh xét.

- Không ngờ khanh cũng có cùng suy nghĩ với ta. Minh Châu giờ đây rơi vào tầm ngắm của nhiều thế lực. Vậy nếu ta giao Minh Châu cho Bắc quốc, theo khanh rồi đây mọi chuyện sẽ thế nào?

- Một điều chắc chắn, mục tiêu của các thế lực thù địch sẽ không là Đại Quyển ta mà chuyển về Bắc quốc.

- Như khanh nói, đó cũng là một điều hay. Nhưng còn một truyền thuyết…. Minh Châu vốn và Linh Vật của một môn phái tên Cầm Thiên. Là một vật có hồn, nếu nó được Thiên Cầm thực thụ điều khiển sẽ làm được những việc người bình thường không làm được. Truyền thuyết ấy hiền khanh có biết hay không?

- Thần có biết.

- Vậy thì… hẳn Minh Châu không là một vật tầm thường. Sao vừa rồi khanh cho nó là tầm thường?

- Tâu hoàng thượng… Minh Châu đúng là vật có linh hồn. Nhưng hữu ích hay không là do Thiên Cầm – chủ nhân của nó điều khiển nó làm việc thiện hay ác. Ngoài ra không ai có thể sử dụng được nó. Nhưng bây giờ Cầm Thiên phái không còn thì tìm đâu ra truyền nhân bây giờ.

Đức vua gật gù, bỗng vỗ mạnh xuống bàn một cái làm Huỳnh Hoa suýt giật mình. Ông trầm giọng:

- Khanh đừng nói dối ta.

- Thần… thần dối hoàng thượng điều gì ạ?

Đức vua nở nụ cười hiền hòa:

- Khanh vừa nói sao? Cầm Thiên phái không còn truyền nhân ư?

- Tâu vâng.

- Lời đó là khanh nói dối, nhưng ta không bắt tội. Vừa rồi nhìn khanh giao đấu với Trương Hùng, lộ võ công ấy hoàn toàn là của Cầm Thiên phái. Giờ thì khanh hãy thành thật một chút. Khanh chính là truyền nhân của Cầm Thiên phái, đúng vậy không?

- Hoàng thượng đã nói thế thần đành… nói thật vậy!

Đức vua bật cười, Huỳnh Hoa ngạc nhiên:

- Hoàng thượng cười gì ạ?

- Ta cười vì ta còn biết một bí mật mà khanh đang che giấu.

- Gì ạ?

- Khanh là Thiên Cầm, một Thiên Cầm chân chính trong trăm năm này.

- Hoàng thượng…

- Ta đã từng kết giao bằng hữu với Thiên Cầm đời trước từng trông qua những dấu ấn Thiên Cầm. Ngự đệ của ta từng thấy dấu ấn ấy trong người khanh. Chắc khanh không còn định chối bỏ mình là một Thiên Cầm nữa chứ?

- Tâu… hoàng thượng quả nhiên anh minh.

- Hay lắm, giờ thì khanh đã thừa nhận tất cả rồi. Vậy khanh có thể giải thích thỏa đáng lý do vì sao từ đầu khi ta đã hỏi đến khanh không nhận mình là Thiên Cầm? Khanh có khả năng điều khiển Linh Vật kia mà. Hay là khanh không muốn giúp Đại Quyển ta.

- Tâu, ý thần không phải vậy.

- Vậy thì thế nào?

- Có một điều thần nghĩ hoàng thượng biết, Dạ Minh Châu đúng là thứ mang trong mình sức mạnh to lớn nhưng không phải ai có được Minh Châu đều có thể sử dụng được sức mạnh của nó. Thiên Cầm là người được cho rằng có thể sử dụng sức mạnh của Minh Châu nhưng chỉ khi nào người đó có trong tay một vật gọi là Thiên Kiếm. Dù là thần hay bất kỳ người nào được chọn làm Thiên Cầm đều phải thông qua Thiên Kiếm mới có thể sử dụng được sức mạnh của Minh Châu.

- Điều này ta biết, nhưng ta cũng biết khanh có thể điều khiển được Minh Châu để tạo ra rất nhiều huyền năng khác. Khanh không thể giúp ta một lần sao?

Huỳnh Hoa ngưng lúc mới nói tiếp:

- Thần biết người đang muốn nói đến điều gì, nhưng có điều này có lẽ hoàng thượng chưa được biết. Trước đây đúng là Thiên Cầm có thể thông qua Thiên Kiếm để sử dụng Minh Châu tạo ra vô số huyền năng, trong đó có cả điều khiển lòng người. Chính vì vậy vị Thiên Cầm đời thứ sáu mươi bốn cảm thấy sợ hãi trước sức mạnh của Minh Châu, ông sợ những Thiên Cầm đời sau có dã tâm sử dụng sức mạnh đó làm điều ác nên ông ấy dùng sức mạnh chính mình phong ấn Minh Châu thêm nhiều tầng nữa. Từ đó về sau không Thiên Cầm nào có thể sử dụng được triệt để sức mạnh của Minh Châu, càng không ai có thể thông qua nó tạo nên những huyền năng khác ngoại trừ cải tử hồi sinh. Nếu hiện tại có người muốn thi triển được tất cả huyền năng của Minh Châu, cần tìm được một Thiên Cầm có sức mạnh lớn hơn vị Thiên Cầm đã phong ấn Minh Châu để giải khai phong ấn ấy. Mà thần lại là nữ nhi nên tuy là một Thiên Cầm nhưng không đủ năng lực để giải khai phong ấn. Một khi phong ấn chưa được giải khai dù thần hay bất kỳ ai cũng không thể tùy tiện sử dụng sức mạnh của Minh Châu được. Vì vậy hiện giờ Minh Châu dù nằm trong tay ai cũng chỉ là một viên đá vô tri, à không, một viên đá có linh hồn và không có sức mạnh.

Đức vua khẽ gật đầu. Huỳnh Hoa tiếp:

- Đó là lý do thần gợi ý cho hoàng thượng giao Bảo Vật cho…

- Khanh vẫn giữ ý muốn ta giao Minh Châu cho Bắc quốc ư?

- Giao hay không thần tin từ sớm hoàng thượng đã có chủ ý. Thần chỉ là thần dân, dưới quyền của người nào dám lạm bàn chuyện đại sự quốc gia.

- Lại nữa rồi. Là ta cần ý kiến của khanh, từ sớm ta cho khanh tự do nói ra suy nghĩ của mình rồi mà…

- Đúng rồi, còn một điều nữa thần muốn nói cho hoàng thượng biết về Minh Châu. Theo thần biết, tuy rằng không ai có thể sử dụng triệt để Minh Châu để làm điều gì quá sức nhưng ở đây lại có quá nhiều người không biết điều đó, ai cũng muốn cướp lấy nó để thỏa mãn lòng tham. Ngoại bang cũng vậy, biết được Minh Châu trong tay Quyển quốc ta, họ liền muốn cướp. Thần tin rằng ngoài Bắc quốc và Tây bang ra vẫn còn nhiều vương quốc khác cũng đang lăm le muốn cướp lấy Minh Châu. Và ngay lúc này đây nếu ta giao Minh Châu cho Bắc quốc, những thế lực thù địch của ta rất có thể sẽ đổi thay tầm ngắm. Tuy nhiên, Minh Châu một viên đá có linh hồn và nó nhận biết nơi đây là quê hương của nó, sang xứ lạ quê người nhất định sẽ nuôi lòng trở về. Kẻ tham cố giữ, lòng Minh Châu oán hận. Sức mạnh của nó tuy rằng không ai sử dụng được nhưng tự thân nó có để phát tiết sức mạnh làm lay chuyển lòng người. Minh Châu thừa khả năng làm xáo trộn nhân tâm những kẻ cố giữ không cho nó về lại quê hương, bọn người ấy sẽ nhanh chóng phát cuồng tự chém giết lẫn nhau vì lòng tham bị chính Minh Châu kích thích. Người có thể tưởng tượng ra cảnh khi lòng tham gặp lòng tham là như thế nào không, nó sẽ là một cuộc tranh giành không khoan nhượng.

Đức vua gật gù tỏ vẻ tán đồng.

- Chiến tranh có thể khơi mào vì Dạ Minh Châu! Một khi bọn chúng sức tàn lực kiệt là lúc ta không phải đứng xem nữa. Ngao vạc phân tranh, ngư ông đắc lợi, ý khanh có phải là như thế chăng?

- Điều đó còn tùy hoàng thượng.

- Vậy theo khanh, ta nên giao Minh Châu cho Bắc quốc, có đúng hay không?

- Thần chỉ nói thế, còn quyết định thế nào thì tùy hoàng thượng ạ.

- Ta đã rõ rồi. Giao Minh Châu ra ta chỉ có lợi mà không có hại, vậy ta sẵn lòng giao ra để cứu hoàng đệ quay về.

- Hoàng thượng anh minh.

- Nhưng còn một việc. Để đem được Minh Châu đến thành Chiêm Châu, ta cần người đáng tin cậy, miệng lưỡi hoạt bát mới mong cứu được hoàng đệ. Theo khanh ai đi là thích hợp nhất?

- Thần thiết nghĩ ai đi là hợp thì hoàng thượng phải rõ hơn thần đấy chứ!

- Nếu rõ ta đâu cần hỏi ý kiến khanh.

- Theo thần, người thích hợp là Hồ Kỳ. Còn nữa, chuyến đi này phải có hoàng thượng hoặc điện hạ đi cùng, như vậy những giao ước nghị hòa được ký kết mới có ý nghĩa.

- Hoàng nhi sẽ đi thay ta, cũng tiện cho nó xem qua một lần biên giới Đại Quyển ta vậy.

***

Ngay ngày hôm sau, đức vua ra lệnh cho Quân Thành, Hồ Kỳ và một số tướng lĩnh thân cận, đáng tin hỏa tốc mang Bảo Vật đến Chiêm Châu thành ở phương Bắc. Thực hiện một giao dịch, trao vật đổi người.

Sau khi mọi người lên đường, đức vua ở lại hoàng cung cho bày một yến tiệc linh đình nhưng chỉ mời mỗi mình Huỳnh Hoa đến dự. Sau vài chung rượu, đức vua chợt cầm ly rượu lên ngang tầm mắt rồi hỏi Huỳnh Hoa:

- Lệ Quyên, theo khanh vì sao chất men vừa nồng vừa cay này có thể khiến cho người ta say đến thần trí không minh mẫn, lại có rất nhiều người thích uống. Có những người khi tỉnh táo không dám làm một việc gì đó họ thường mượn rượu để tiếp thêm sức mạnh cho mình. Tất cả là vì sao? Và khi buồn người ta cũng muốn uống rượu, muốn dùng nó giải sầu, nhưng thật ra nó không giúp người ta quên đi mọi chuyện…

- Hoàng thượng…

- Ta muốn biết trong lòng nàng thật ra có ai, ta hay hoàng đệ hay là một người nào khác. Ta muốn biết vì sao nàng không chấp nhận ta trong khi ta đã đem cả giang sang gấm vóc này để làm vật cầu hôn. Khanh có thể nào cho ta một lý do?

- Hoàng thượng đã hỏi thần không dám giấu, trong lòng thần hiện tại chỉ là một khoảng không vô tận. Không yêu thương không hờn giận… Còn vì sao thần từ chối tình cảm của người… Lý do ư… thần tự thấy mình không xứng đáng. Thần cảm thấy sợ hãi khi nghĩ cuộc sống chỉ dựa trên uy quyền thế lực, thần không dám đèo bồng…

- Không thuyết phục. Nếu ta lại cho khanh suy nghĩ thêm lần nữa về lời cầu hôn của ta, khanh trả lời sao?

- Thần cầu xin hoàng thượng hãy vì đại cuộc quốc gia.

- Là ý gì?

- Hoàng thượng là một vị vua, một đấng thiên tử cao quý trên muôn người, thần chỉ là nữ nhi thấp hèn…

- Nhưng ta tình cảm ta dành khanh là thật lòng. Khanh có thấu hiểu nỗi uất hận trong lòng của ta khi bị khanh từ chối hay không? Tại sao? Tại sao vậy? Hết lần này đến lần khác khanh cứ từ chối ta?

- Thần không có nhiều lý do để biện bạch, chỉ một lòng muốn giữ danh tiếng cho người và sự trong sạch trong tâm hồn mình. Trước thần đã có quá nhiều tấm gương để lại cho thần soi vào mà nhủ lòng nên tránh. Bậc công thần liên tục bị hàm oan vì phi tử, phi tần ganh ghét nhau do sự chiếu cố không đều của hoàng đế đối với từng người. Kết quả là cái chết, là ô danh. Thần không muốn mình tiếp tục trở thành tấm bia miệng cho thế nhân ngàn đời nhắc nhở.

- Nói thì nói vậy, khanh làm được hay không? Khanh không chấp nhận ta đã đành, vậy đối với hoàng ngự đệ Bình An của ta thì sao? Hoàng đệ cũng dòng dõi hoàng gia, là hoàng đệ của ta! Khanh chấp nhận đệ ấy thì cũng sẽ sống một cuộc sống uy quyền thế lực mà thôi.

- Không, thần không thuộc về ai hết, hoàng thượng cũng không, vương gia cũng không. Thần đã tự hứa với lòng, sống làm người, chết làm ma, thần không bao giờ chấp nhận người trong hoàng tộc hay tước quan làm trượng phu.

- Khanh…

- Tấm tình của hoàng thượng và vương gia thần không phải không hiểu, nhưng nếu ngay lúc này thần chấp nhận người sẽ có lỗi với người.

- Có lỗi với ta, vì sao?

- Vì sao có lẽ người đừng tìm hiểu sẽ tốt hơn!

- Được rồi.

Huỳnh Hoa không thể nói trái tim cô từ rất lâu rồi đã trao cho Kiệt, đến tận bây giờ vẫn chưa thể nào quên được. Dù rằng cô đã biết anh là anh ruột của mình, cô cũng biết mối tình ấy sẽ không có kết quả nào tốt đẹp nhưng bóng hình anh đang lấp đầy trái tim bé nhỏ của cô. Vì vậy, lúc này đây dù cô chấp nhận ai đi nữa cũng chỉ bằng mặt chẳng bằng lòng, cô sẽ có lỗi với những người đã yêu cô tha thiết! Nhận lời cầu hôn của đức vua thì có lỗi với Bình An, Bình An yêu cô sâu nặng hơn hoàng huynh ông gấp bội lần. Chấp nhận tấm tình của Bình An, thì hình bóng Kiệt cứ ngày ngày ám ảnh cô, cô không thể toàn tâm toàn ý yêu ông, như thế cũng là có lỗi, có lỗi với tấm chân tình của Bình An. Nhưng con một điều nữa, vạn nhất, một khi cô nhận lời cầu hôn của một trong hai người họ, rất có thể anh em họ vì cô mà trở mặt, đó là điều hoàn toàn không nên xảy ra trong lúc này.

Đức vua lại nâng chung rượu lên xoay xoay rồi hớp ngụm, xong ông chép miệng cất tiếng:

- Có lẽ hiện giờ ta đã hiểu, vì sao khi người ta cảm thấy cay đắng hay đau khổ lại tìm đến rượu. Rượu vừa đắng vừa cay, sẽ hòa trộn với cảm giác của tâm hồn, chỉ có như vậy người ta mới không nhận ra đâu là nỗi đau của bản thân mình…

***

Mười ngày sau, hoàng cung nhận được tin báo giặc Bắc Quốc đã chấp nhận hòa ước lui quân. Bình An đã được giải thoát, ông đang cùng binh lính từ thành Chiêm Châu quay về gần đến hoàng thành. Đức vua nghe tin rất lấy làm vui mừng, đích thân ra tận Bắc thành đón chờ hoàng đệ. Huỳnh Hoa cũng theo cạnh bên ông.

Đứng trên mặt thành, Huỳnh Hoa hướng mắt nhìn về phương Bắc. Cây rừng nối nhau thành một tấm thảm xanh rì trải rộng khắp cả một vùng đất bao la. Cô chợt nghe lòng dâng lên cảm giác đợi chờ, mong nhìn thấy một ai đó được bình an quay lại.

Chỉ lúc sau, mọi người đã có thể nhìn thấy một vùng cát bụi tung mù lên, đó chính là đoàn kỵ mã của Bình An đang hỏa tốc hồi cung. Đôi môi của đức vua nở nụ cười rạng rỡ. Thêm lúc nữa, khi có tin báo còn mười dặm nữa Bình Về đến, đức vua vẫy tay ra hiệu mở rộng cổng thành, ông từ từ rời mặt thành xuống đứng giữa cánh cổng to lớn để chờ đón hoàng ngự đệ trở về.

Bình An đã trở về, vẫn chiến mã, vẫn áo bào tung bay trong gió. Nét oai nghiêm hoàn toàn không giảm sút mải mai. Huỳnh Hoa lặng lẽ nở nụ cười.

Vừa đến nơi, Bình An vội vàng xuống ngựa đến quỳ trước hoàng huynh.

- Vi thần tham kiến hoàng thượng. Vừa qua thần đệ đã dốc lòng nhưng không lo tròn nhiệm vụ, thần đệ đã phụ lòng mong mỏi của hoàng thượng. Khẩn xin hoàng thượng hãy trách phạt thần đệ.

Đức vua cười hiền hòa:


- Ngự đệ đã về, ta rất vui, giang sơn cũng vẫn còn nguyên một mối, ta không trách hiền đệ. Ta biết đệ đã rất cố gắng, tận lực tận trung, chỉ trách kẻ thù quá mạnh. Cứ ngỡ chia ly là mãi mãi, nay hiền đệ đã trở về bên ta, ta vui mừng lắm. Nào, mau đứng dậy đi.

- Tạ ơn hoàng huynh.

Đức vua nở nụ cười, lớn giọng nói về phía những tướng sĩ vừa rồi cũng quỳ với Bình An vương:

- Tất cả các khanh hãy bình thân.

- Tạ ơn hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Bình An cùng mọi người đứng lên. Ông thoáng ngỡ ngàng khi nhận ra người bên cạnh hoàng huynh mình là ai. Người ấy là người con gái ông một thời yêu thương say đắm, nguyện với đất trời mãi mãi chẳng thay lòng đổi dạ, nàng là Phụng Nga của lòng ông. Bình An bật thốt lên:

- Phụng Nga, nàng cũng đến đây sao?

Huỳnh Hoa nhẹ nở nụ cười, bước chân ra trước, khẽ giọng chào mừng:

- Kính mừng vương gia bình yên về lại hoàng cung.

Trước mắt bao người, Bình An lao nhanh lại ôm chầm lấy cô. Huỳnh Hoa chỉ kêu khẽ hai tiếng “Vương gia” ông đã rỉ khẽ vào tai cô:

- Nàng có biết từ ấy đến nay ta vô cùng mong nhớ nàng không? Vừa qua biến cố ngỡ là tử biệt, ngờ đâu hôm nay còn được gặp lại nhau. Nàng biết không, ta vui mừng lắm!

- Vâng. Vương gia đã về, thiếp cũng vui mừng cho vương gia lắm!

- Để thỏa những ngày mong nhớ đớn đau, hãy để ta hôn nàng một nụ hôn.

- Vương gia… nơi này…

Bình An đặt tay lên môi nàng và ấm giọng:

- Đừng nói gì cả.

Huỳnh Hoa im lặng, gương mặt tuấn tú cứ phủ dần lên gương mặt trẻ trung của cô. Nhưng đến khi đôi môi Bình An gần chạm vào đôi môi đào mộng của Huỳnh Hoa ông bỗng nhiên khựng lại. Và rồi Bình An đặt nhẹ lên trán cô một nụ hôn nhẹ hững. Khoảnh khắc ấy, tia sáng huyền hoặc trong đáy mắt Huỳnh Hoa cũng phụt tắt.

Tuy không phải ca khúc khải hoàn trong chiến thắng trở về nhưng hiện tại ngoại bang đã lui binh, hoàng ngự đệ được bình yên quay về hoàng thành, bao nhiêu đó cũng đủ để đức vua mừng rỡ hạ lệnh mở một yến tiệc linh đình thiết đãi tất cả binh tướng của mình. Trong buổi tiệc tẩy trần giữa Biệt cung hôm ấy có những cận tướng của Bình An và cả đoàn người gian khổ hộ tống Bảo Vật về cung trong những ngày qua. Bên ngoài, các bộ tướng, kỵ tướng,… và binh sĩ của mình cũng đang đánh chén reo hò ầm ĩ.

Nhìn thấy hoàng đệ bình yên trở về đức vua quả thật vô cùng cao hứng, sau vài chung ngự tửu, ông phán xuống: trong chuyến đi vừa rồi ai cũng có công lớn, muốn đòi hỏi gì trong khả năng ông sẽ ban thưởng ngay lập tức. Đầu tiên là Bình An. Bình An nghe gọi đứng lên cười cảm tạ:

- Thần đệ thân mang trọng tội được hoàng huynh rộng lòng miễn xá là đã ưu ái lắm rồi, đâu dám đòi hỏi gì thêm.

Đức vua vẫy tay:

- Được rồi, bình thân.

- Phụ hoàng.

Quân Thành bất chợt gọi. Đức vua cười hòa ái hỏi:

- Hoàng nhi cần ta ban thưởng gì à?

- Vâng ạ.

Anh vừa đáp vừa liếc mắt về phía Trần Quân. Cả hai người họ cùng đứng lên đến trước đức vua quỳ khẩn xin được cưới chị em tiểu thư Lý gia.

Đức vua lập tức gật đầu chấp nhận. Trần Quân và Quân Thành và hai chị em họ Lý cùng lạy cảm tạ ơn rồi quay về vị trí của mình. Khi quay lại không rõ vô tình hay cố ý Quân Thành đã nhìn về phía Huỳnh Hoa. Huỳnh Hoa nhoẻn miệng cười, cô vui vì anh đã đạt được lý tưởng đời mình. Khi đã ngồi yên vị, Thành rót ly rượu cho mình rồi nhìn về phía Huỳnh Hoa, anh nâng ly lên ngang tầm mắt ý như muốn mời cô. Huỳnh Hoa cũng nâng ly, cả hai không nói lời nào cùng ngửa cổ uống cạn.

Quyết định cưới chị em họ Lý của Quân Thành và Trần Quân trông có vẻ như rất hấp tấp vội vàng, nhưng với họ điều đó có lẽ là chuyện tất nhiên. Chuyến đi Chiêm Châu thành không phải là không có biến cố, họ đã cùng nhau đồng cam cộng khổ. Tuy chỉ vài ngày ngắn ngủi nhưng bao nhiêu đó cũng đủ để cho những con tim non trẻ hòa nhịp đập vào nhau.

Người tiếp theo được đức vua điểm danh ban thưởng là Hồ Kỳ:

- Thế còn Hồ Kỳ khanh thì thế nào?

Hồ Kỳ đứng lên, ngập ngừng một lúc mới nói:

- Thần chỉ có một thỉnh cầu.

- Khanh cứ nói.

- Thỉnh xin hoàng thượng xét xử lại vụ án ở phủ Triệu Lục Hoàn cách nay mười chín năm.

- Khanh vừa bảo sao?

Đức vua tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Hồ Kỳ tiếp:

- Tâu hoàng thượng, vụ án đó là một oan án, khẩn mong hoàng thượng điều tra lại và trả sự trong sạch lại cho một người.

- Người nào?

- Tâu… là Hồ Nam.

- Khanh có liên quan gì đến Hồ Nam?

- Tâu… thần chính là Hồ Nam.

- Sao… khanh… khanh là…

Sắc mặt đức vua chợt thay đổi. Bình An vội đứng lên tiếp lời cho Hồ Kỳ:

- Hoàng huynh, xin hãy bình tĩnh, hãy nghe thần đệ nói hết rồi phán quyết cũng chưa muộn.

- Được, hoàng đệ cứ nói đi.

- Tâu hoàng huynh, vụ án phủ Triệu Lục Hoàn từ đầu thần đệ thấy có điều không ổn nhưng không biết nên giải thích thế nào. Như mọi người đã biết về vụ án năm đó: Khi Hồ Nam đến Triệu phủ sáng hôm sau Triệu tri phủ bị giết. Ai cũng cho rằng Hồ Nam căm ghét họ Triệu nên ra tay, nhưng điều đó thật vô lý.

- Vì vô lý ta đã giao cho đệ toàn quyền điều tra và xử lý. Hoàng đệ đã điều tra được gì?

- Người giết Triệu Lục Hoàn là bang chủ Hắc Long bang, vì Triệu Lục Hoàn phát hiện y và đồng bọn có dã tâm manh nha bang phái chống phá triều đình. Về sau, thần đệ điều tra được mục đích ban đầu của hắn là diệt khẩu họ Triệu, Hồ Nam chỉ vô tình bị vướng vào. Nhưng sau đó hắn chuyển hướng sang nhắm vào Hồ Nam, tạo chứng cứ để đưa Hồ Nam vào tròng nhằm báo phục tư thù.

- Chuyện lớn như vậy tại sao hoàng đệ lại không nói với ta sớm hơn?

- Bởi vì đệ không có bằng chứng để chứng minh, lời nói suông thì không có tác dụng gì cả. Sau khi thẩm tra Hồ Nam, trực giác mách bảo đệ sự việc không liên quan đến Hồ Nam nên đệ đã điều tra vụ án theo hướng khác. Sau khi đệ lần theo số ít ám tích Triệu Lục Hoàn để lại mới phát hiện ra mưu đồ của Hắc Long bang, sau đó đệ đã lập tức báo lên cho hoàng huynh.

- Điều này ta biết.

- Về việc xuống lệnh xử tử Hồ Nam nhưng lại âm thầm phóng thích ông ta là do đệ tự ý. Đệ cho rằng mối thù của ông ta và Thanh Phong là chuyện của giang hồ, đệ cho rằng để họ tự giải quyết với nhau sẽ tốt hơn nên đã không báo lại cho hoàng huynh, đó là lỗi của thần đệ xin hoàng huynh trách phạt.

Đức vua cau mày:

- Việc này đúng là khanh có lỗi.

- Tuy nhiên đệ đã bảo ông ta thay tên đổi họ, giải quyết triệt để ân oán giang hồ đồng thời tiếp tục phục vụ triều đình. Nếu lập được đại công hay bắt được kẻ đã ám hại ông ta mang về triều đình quy án, thần đệ sẽ giúp ông ấy khẩn xin hoàng huynh lật lại vụ án năm xưa.

- Vậy hung thủ thật sự hiện giờ đang ở đâu? Đã bắt được chưa?

- Tâu, vẫn chưa bắt được.

Đức vua lại cau mày, hỏi:

- Hung thủ chưa bắt được các khanh bảo ta lật lại vụ án thế nào đây?

- Nhưng thần có nhân chứng chứng minh mình bị người ta hãm hại.

Hạnh Nguyên đứng lên bước ra trước quỳ tâu trình lại tất cả sự tình mà bà đã nghe đã làm trước đây, Thanh Phong đúng là hung thủ nhưng y diệt khẩu họ Triệu không vì bản thân y mà vì Trương Hùng. Trương Hùng là sư đệ đồng môn của y, cũng là kẻ đầu tiên manh nha mưu đồ làm phản. Triệu Lục Hoàn biết được nên huynh đệ của Thanh Phong quyết định xuống tay diệt khẩu ông ta.

Hạnh Nguyên nói rồi. Hồ Kỳ lên tiếng khẩn cầu:

- Thần khẩn xin hoàng thượng xét lại oan án năm xưa.

Đức vua mỉm cười lắc lắc ngón tay:

- Không thể. Luật vua phép nước chỉ minh án cho khanh khi có đầy đủ tang chứng, vật chứng, nhân chứng và bắt được hung thủ. Lời nói suông không có gì làm căn cứ thì không thể dùng làm bằng chứng. Vả lại Hạnh Nguyên hiện là thê tử của khanh, nói giúp khanh là lẽ đương nhiên, ta có thể tin khanh nhưng nếu chỉ vì bao nhiêu lý do mà lật lại vụ án, phán quyết khanh trong sạch khanh nghĩ mọi người sẽ phục sao? Với ta, Hồ Nam đã chết, tất cả đã chìm vào quên lãng.

- Hoàng thượng.

- Hồ Kỳ, khanh nghe đây. Nỗi ấm ức trong lòng của khanh ta đã rõ, nhưng bằng chứng để lật lại vụ án hiện giờ không đủ.

Đức vua ngưng lúc nói tiếp:

- Ta thấy vụ án cũng không cần thiết phải lật lại, khanh bây giờ là Hồ Kỳ, vẫn sống tốt, có danh tiếng và được rất nhiều người tin tưởng. Theo ta, khanh cứ giữ cái tên Hồ Kỳ này và đừng nhắc đến vụ án của Triệu phủ nữa. Cứ xem như Hồ Nam đã chết, chỉ cần ta và những người có mặt ở đây hiểu khanh là đủ rồi. Hãy quên hết những chuyện xảy ra trong quá khứ, từ giờ khanh hãy ngẩng cao đầu bước trên con đường công danh đang mở rộng do cái tên Hồ Kỳ mang lại. Khanh hiểu ý của ta chứ?

- Thần đã hiểu.

- Vậy thì không còn gì để bàn cãi nữa, cứ quyết định như thế nhé. Từ nay khanh chính là Hồ Kỳ, Hồ Nam đã không còn tồn tại trên đời này đã mười chín năm rồi. Khanh đồng ý chứ?

- Hoàng thượng đã nói vậy thần xin tuân mệnh.

- Tốt lắm. À, vừa qua Hồ Kỳ khanh không quản ngại gian nan hộ tống Bảo Vật từ Nam lên Bắc, vượt qua trùng trùng nguy hiểm, về đến hoàng cung kịp cứu hoàng thành qua cơn nguy biến, sau đó lại đến biên cương hộ tống hoàng đệ của ta quay về. Đó là đại công! Ta phong khanh là Tổng Đốc Quyển Nam, từ nay khanh thay hoàng đệ của ta trấn giữ Nam Sơn trấn. Toàn quyền quản lý khu vực hữu ngạn Bảo Định Giang, chỉ dưới quyền của ta và hoàng đệ.

- Tâu hoàng thượng…

Hồ Kỳ bàng hoàng, trong lúc nhất thời có ý muốn chối từ. Nhưng đức vua ngay lập tức gằn giọng:

- Đây là lệnh, khanh không có quyền thoái thác.

- Thần…

- Qua mọi chuyện ta đã thật sự đặt niềm tin tuyệt đối vào khanh nên mới giao khanh giữ chức vụ trọng yếu như vậy. Để khanh thay hoàng đệ ta quản lý toàn bộ Quyển Nam! Hiện tại, triều đình đã hao hụt quá nhiều nhân tài rồi, ta đang rất cần có hoàng đệ bên cạnh để trùng chính lại hoàng cung. Ta rất mong các vị khanh gia hết lòng phục vụ đất nước, đừng phụ sự kỳ vọng của ta và mong các khanh hãy hiểu cho ta.

Hồ Kỳ cúi sâu đầu lạy tạ:

- Thần xin lĩnh ý chỉ của hoàng thượng. Nguyện vì hoàng thượng và vương gia dốc hết sức mình để đền đáp ơn nghĩa của người.

Đức vua cười hiền:

- Tốt lắm.

- Nhưng thần sợ rằng mình không đủ sức nắm giữ một vùng đất rộng lớn trong thời gian dài…

- Được rồi. Khanh cứ hãy giữ chức quan Tổng Đốc ấy một thời gian, bao giờ tìm được người thích hợp ta sẽ sắp xếp cho khanh một phẩm vị phù hợp với sức lực mình hơn. Ta không định vắt kiệt sức lực của các khanh đâu! Thế còn những người khác, có ai muốn ta ban thưởng gì nữa hay không?

Đức vua nhìn một lượt qua mọi người chợt gọi:

- Hải Long, khanh là tôn trưởng của Trần Khánh Hào, ngày xưa tổ phụ khanh cũng là một đại thần trong cung. Ông ấy là một vị quan ta luôn đem lòng kính trọng, nhưng vì tuổi già sức yếu, lại bị một số gian thần gièm xiểm, lúc đó ta không nghĩ thấu nên trách nhầm làm khanh ấy buồn lòng cáo lão hồi hương. Đến nay ta vẫn lấy làm tiếc những việc khi xưa, nay ta muốn làm một việc gì đó để trong lòng không còn áy náy. Khanh có muốn kế nghiệp nội tổ của mình năm xưa, dốc lòng cho đất nước này hay không. Nếu khanh bằng lòng ta lập tức phong quan.

Long được gọi đứng lên cung kính đáp:

- Tâu hoàng thượng, dốc sức vì đất nước thần luôn rất sẵn lòng, dù là núi đao hay biển lửa. Nhưng việc làm quan, thần có vài điều khó nghĩ…

- Việc gì khó nghĩ?

- Là vì trước khi lên đường về hoàng cung, nội tổ mẫu có đưa cho hạ thần một bức di thư, trong đó có tâm nguyện của nội tổ phụ hạ thần.

- Trong thư đó nói gì?

Long lấy trong tay áo ra bức thư cung kính dâng lên:


- Bẩm đây là di thư của nội tổ hạ thần.

Đức vua vẫy tay, lão thái giám đến lấy bức thư dâng lên cho đức vua. Ông xem qua một lượt rồi khẽ cau mày, xong ông xem lại thêm lần nữa. Cuối cùng ông cất tiếng thở dài:

- Ta không hiểu tại sao Khánh Hào lại quyết định như vậy, càng không hiểu hết được hàm ý trong những câu nói đó. Chẵng lẽ ta đã làm lỗi gì đó rất lớn đến nỗi ông ấy không thể nào tha thứ nên không cho khanh ra sức phục vụ cho ta. Vậy theo khanh nếu ta phong quan cho khanh, khanh sẽ nhận tước vị hay làm theo di nguyện của nội tổ mình?

- Thần…

- Được rồi, ta phong cho khanh tả cận tướng, từ bây giờ sẽ kề cận Hồ Kỳ khanh quản lý Quyển Nam. Có lẽ như vậy sẽ không trái với di nguyện của Khánh Hào khanh.

- Đa tạ hoàng thượng.

- Lệ Quyên khanh là hữu cận tướng, Hải Long và Lệ Quyên có trách nhiệm kề cận bên Hồ Kỳ giúp khanh ấy quản lý thật tốt Quyển Nam. Cùng hưởng bỗng lộc triều đình.

Huỳnh Hoa đang ngồi suy nghĩ mông lung nghe gọi suýt giật mình, vội đứng lên khấu tạ. Khi cô ngồi xuống bàn tay Bình An nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, Huỳnh Hoa quay nhìn ông, ánh mắt Bình An lúc này là cả một bầu trời ảm đạm. Kể từ bây giờ ông phải ở lại hoàng cung còn cô phải về phương nam, đôi đường cách biệt, có lẽ ông đang cảm thấy rất buồn. Huỳnh Hoa không nói gì để bàn tay mình nằm yên trong bàn tay ấm áp của ông.

Xong phần phong thưởng, dạ tiệc linh đình lại được tiếp tục, đức vua rót rượu cùng nâng ly mời tất cả những người đang có mặt. Huỳnh Hoa rót rượu cho Bình An:

- Vương gia…

Bình An thấp giọng:

- Ly rượu biệt ly này tuy chưa uống mà sao lòng nghe cay đắng quá!

Tất cả cùng nâng ly. Đức vua càng uống càng cao hứng, ông nói to:

- Các khanh, trong cuộc chiến vừa qua đã có lúc quân ta kém thế, vị thống lĩnh tài ba cũng bao phen thất thủ, lọt vào tay giặt, khi hay tin ta đã vô cùng lo lắng. Nhưng nay mọi chuyện qua đi, Bắc quốc đã lui binh, ngự đệ cũng yên ổn quay về, đó là sự may mắn hiếm có trên đời, ta rất vui mừng vì điều đó. Có lẽ lúc này đây hoàng đệ đang cũng rất vui mừng vì được an toàn trở về gặp lại những bạn bè thân yêu, chỉ một chút nữa thôi là phải xa mãi mãi. Các khanh gia, cùng ta nâng ly mời hoàng đệ ta ba ly để cùng chia sớt niềm vui ấy.

Có lẽ Bình An đang ngồi thả hồn thao mây gió nên không nghe tiếng gọi. Huỳnh Hoa thấy vậy vội vàng lay gọi:

- Vương gia… hoàng thượng gọi người.

Bình An như bừng tỉnh vội đứng lên nâng ly với hoàng huynh và mọi người. Uống được hai ly rượu, bất chợt Bình An đưa tay đặt lên ngực vẻ mặt đớn đau, ly rượu trên tay cũng không giữ được rơi luôn xuống. Huỳnh Hoa nhanh tay chụp lấy chiếc ly rồi choàng tay ngang đỡ lấy Bình An ngồi xuống. Đức vua thấy vậy cũng hơi hoảng, hỏi dồn:

- Hoàng đệ làm sao thế?

Quân Thành đáp thay:

- Hoàng thúc bị thương chưa khỏi, giờ lại uống rượu vào có lẽ làm vết thương tái phát…

Huỳnh Hoa vận lực ra tay nhẹ nhàng xoa lên lưng Bình An, khẽ giọng lo lắng:

- Vương gia, người thế nào rồi?

Bình An mỉm cười ấm giọng đáp:

- Ta không sao, nhưng có lẽ không tiếp tục cuộc vui cùng mọi được nữa rồi. Hoàng huynh, thần đệ thất lễ xin được phép lui về nghỉ trước!

- Được rồi, đệ thấy không khỏe hãy cứ về nghỉ ngơi.

Bình An quay lại Huỳnh Hoa cười hỏi:

- Phiền nàng đưa ta về cung có được chăng?

Huỳnh Hoa nhẹ gật đầu, dìu Bình An đứng dậy rời đi.

Rời khỏi Biệt cung được đoạn, Bình An chợt nói:

- Ta không muốn về cung nghỉ ngơi nữa, nàng cùng ta đi dạo một vòng có được không?

- Thương thế của vương gia…

- Ta không sao.

Huỳnh Hoa gật đầu. Trời đã vào đêm, dọc lối đi chỉ còn những ngọn hoa đăng chao chao trong gió soi bóng hai người, hai bên dãy hành lang ấy hàng hàng lớp lớp quân canh cứ đi đi lại lại. Cả hai người cùng sánh bước bên nhau dưới ánh sáng những ngọn hoa đăng màu hồng phấn.

- Phụng Nga, nàng có biết vết thương da thịt dẫu đau vẫn không mải mai sánh bằng nỗi đau của tâm hồn hay không?

- Vương gia…

- Ta yêu nàng… hãy làm thê tử của ta.

- Ngày mai nữa sẽ phải biệt ly, vương gia vẫn còn đủ kiên nhẫn để nói những lời này hay sao?

- Vì biết sắp phải xa nhau nên ta phải nói, vì biết đâu đây là lần cuối ta và nàng còn được bên nhau, ta cũng muốn biết kết quả bao năm chờ đợi của mình.

- Nhưng dù kết quả đó là gì, Phụng Nga dù gật đầu hay lắc đầu thì vương gia cho rằng chúng ta có thể kề cận bên nhau được sao?

- Nếu nàng bằng lòng làm thê tử của ta, ta sẽ khẩn xin hoàng huynh.

- Hoàng thượng sẽ không chấp nhận.

- Có phải nàng từng nói nàng là cánh chim trời không bao giờ muốn sống cảnh cá chậu chim lồng? Chỉ cần nàng chấp nhận tấm chân tình của ta, ta sẵn sàng từ bỏ tất cả để cùng nàng sống cuộc sống tiêu diêu tự tại. Không quan quyền không tước bậc, ta chấp nhận từ bỏ vương vị này để phiêu bạt cùng nàng.

- Nếu vương gia thật sự nghĩ mình có thể làm như vậy thì Phụng Nga có lời này muốn nói với người.

- Hãy nói đi.

- Khẩn xin vương gia hãy vì đại cuộc quốc gia.

- Vậy là có ý gì?

- Quốc gia vừa thoát cơn ngoại biến và nội loạn, tinh thần lẫn sức lực đều giảm cần nhanh chóng chấn hưng. Người không thể vì một Phụng Nga mà từ bỏ tất cả, như vậy liệu đất nước này sẽ đi về đâu. Người từ bỏ tất cả, tuy rằng thân có thể tiêu diêu tự tại nhưng liệu trong lòng người có thật sự vui vẻ hay không?

- Đó là câu trả lời của nàng sao? Ta không cam tâm.

- Ngay lần đầu gặp nhau, tại Kỹ viện Linh Lung, Phụng Nga đã biết, thiếp là bèo, người là nước, chúng ta chỉ vô tình gặp gỡ nhau thôi. Thân của Phụng Nga hèn mọn lắm không xứng với người đâu.

- Phụng Nga.

Bình An với tay ôm choàng lấy cơ thể bé nhỏ của người con gái trước mặt vào lòng. Ông thì thầm vào tai cô:

- Vì sao vậy?

- Vì đó là định mệnh, ta gặp nhau là mệnh, giờ xa nhau là phận, thiếp không đèo bồng số mệnh, càng không muốn trốn chạy số phận. Chúng ta là bèo nước gặp nhau, hợp một lần là quá đủ, rồi sau đó mỗi người sẽ mỗi ngã, mỗi kẻ một nơi. Nếu muốn giữ những gì tốt đẹp nhất cho nhau, hãy giữ ngay từ bây giờ.

- Gặp nhau là mệnh, xa nhau là phận?

- Vương gia, hứa với Phụng Nga một chuyện có được không?

- Chuyện gì?

- Hãy lấy quốc gia làm trọng.

- Có thể ta nói ra sẽ bị nàng và cả Đại Quyển chê cười nhưng ta vẫn phải nói thật lòng mình, nàng trong ta quan trọng hơn Đại Quyển rất nhiều lần.

Huỳnh Hoa im lặng, mặc cho đôi bàn tay Bình An siết nàng thật chặt vào lòng, cơ hồ ông sợ buông tay nàng sẽ ngay lập tức biến đi mất.

- Nhưng ta hứa với nàng.

- Đa tạ vương gia.

- Không thể đến được bên nhau… có lẽ vì ta và nàng chỉ có duyên mà không có nợ. Đã vậy, sau khi về Nam nàng hãy tìm cho mình một người xứng đáng, hết mực thương yêu nàng và nàng cũng thương yêu người ấy mà kết tình phu phụ. Ta ở đây sẽ âm thầm cầu chúc cho nàng và người ấy sống êm đềm hạnh phúc bên nhau! Còn riêng ta sẽ ôm mãi một khối tình si, dù ở bất cứ đâu vẫn mãi hướng về nàng…

- Vương gia…

- Suỵt, đừng nói gì thêm nữa hết. Nàng nói đúng, muốn giữ lại những gì tươi đẹp nhất thì hãy giữ ngay từ hôm nay. Ta mệt rồi muốn được nghỉ ngơi.

- Thiếp đưa vương gia về!

Dưới hành lang hoàng cung, hai bóng người bước đều trong đêm vắng. Lúc sau nơi tháp canh giữa hoàng cung vang lên hồi trống báo hiệu canh tàn, đêm đã vào khuya.

***

Ba ngày sau, Hồ Kỳ rời khỏi hoàng cung để về lại Nam Sơn trấn. Đức vua cắt cử cho Hồ Kỳ tạm thời nắm giữ hai ngàn quân lính để trấn giữ vùng đất phía nam, bảo rằng bao giờ chấn hưng lại hoàng cung xong sẽ tăng thêm quân lực cho Hồ Kỳ.

Sau phút đưa tiễn ngậm ngùi, đoàn binh mã về nam. Bóng dáng một người đã đi xa khuất, một người vẫn đứng trên mặt thành nam lặng lẽ nhìn theo. Định mệnh cho họ gặp nhau nhưng số phận lại chia ly mỗi kẻ một con đường. Định số đã an bày như thế, dẫu biết không thể cưỡng cầu nhưng sao lòng lại nghe buốt giá đớn đau…

Hồ Kỳ xuôi theo đường cũ trở về, dòng kí ức kinh hoàng được lật lại từng trang một. Những con đường ngày nào đao kiếm rợp trời, tanh nồng mùi máu nhưng giờ đây lại bình yên đến lạ. Thu cũng đã sang, gió heo may êm ả, Bảo Định Giang không còn cuộn trào sóng dữ, chỉ nhẹ nhàng gợn lên những ngọn sóng nhỏ nhoi. Cuộc hành trình không có ai ngăn trở chẳng mấy chốc Nam Sơn trấn đã nằm ngay trước mắt.

Hồ Kỳ trở thành Tổng Đốc, Bình An vương phủ được đổi tên thành Hồ phủ. Sau bao thăng trầm chìm nổi, những thứ ông đánh mất ngày nào đến lúc này mới tìm lại được. Tuy nhiên việc được làm quan trở lại không làm ông vui bằng việc gặp lại người xưa. Hơn hai mươi năm chia cách ngỡ là tử biệt vậy mà nay được trùng phùng, với ông đó là niềm hạnh phúc lớn lao.

Nhưng ngay ngày đầu về lại Nam Sơn, Hạnh Nguyên lại nhất quyết từ giã Hồ Kỳ để ra đi, bà bảo giờ đây bà chỉ một lòng muốn tu niệm, muốn quên đi mọi thứ. Thấy Hạnh Nguyên đã quyết lòng như vậy, Hồ Kỳ cũng không cách nào miễn cưỡng đành phải gật đầu chấp nhận. Ông cho người cấp tốc xây một ngôi chùa bên sườn Tây Kim Sơn xong ông trao ngôi chùa cho Hạnh Nguyên làm chủ.

Ngày Hạnh Nguyên ra đi, Tuấn Kiệt cũng xin cha được đi cùng mẫu thân để tiện chăm sóc cho bà. Nói thì nói thế nhưng ai cũng hiểu lý do quan trọng hơn khiến Kiệt một mực muốn cùng mẹ rời khỏi Hồ phủ là gì. Nó là vết thương lòng âm ỉ, không ai muốn nhắc lại thêm lần nào nữa. Khoảng cách không gian có lẽ sẽ là liều thuốc nhiệm mầu để những người trong cuộc chấp nhận thực tại đớn đau. Hồ Kỳ cũng hiểu nên chỉ còn biết thở dài gật đầu chấp nhận mà thôi.

Rốt lại bên cạnh Hồ Kỳ chỉ còn lại thê tử là Nhật Lan và hai đứa con là Lệ Quyên và Thập Toàn. Dù không đủ đầy nhưng bao nhiêu đó cũng khiến cho ông cảm thấy nhẹ lòng. Nhật Lan chỉ lặng im để Hồ Kỳ tự do sắp xếp những công việc của gia đình. Lệ Quyên cũng ngoan ngoãn nghe theo những an bày của cha, cô thầm cảm ơn Kiệt đã chọn cách rời đi để cô không phải khó xử khi ngày ngày phải mặt đối mặt mà lời chẳng thành lời, nếu không người sẽ ra đi có lẽ chính là cô.

Trải qua hai mươi mấy năm sóng gió, cuối cùng những con người ấy cũng chạm tay được vào thứ gọi là hạnh phúc đoàn viên. Dẫu biết rằng, vẫn còn đó những vết thương mãi mãi âm ỉ trong lòng, mãi mãi không thể nào xóa nhòa đi được. Thì đây vẫn là một cái kết gần như viên mãn cho những con người đã một đời vì yêu, vì hận, vì mưu cầu danh lợi mà chịu khổ.