Huỳnh Hoa lại tìm được chiếc chổi lông gà được chủ nhà cất trong góc khuất, cô nhanh chóng quét dọn bàn ghế và giường ngủ. Mọi động tác của Huỳnh Hoa đều thuần thục như căn nhà này vốn là của cô từ trước vậy nhưng Minh Minh lại vô tình không nhận ra điều kì lạ đó. Anh chỉ nhìn quanh quất rồi chép miệng:
- Căn nhà này chắc đã bị bỏ hoang lâu rồi, đêm nay chúng ta ngủ lại đây có lẽ sẽ được an toàn.
Huỳnh Hoa mỉm cười, nói:
- Thiếu gia, em phủi giường xong rồi. Đi cả ngày chắc thiếu gia cũng đã mệt, hãy lại đây nằm nghỉ đi.
- Ừm, em cũng ngủ đi.
- Em phủi xong giường mình rồi sẽ ngủ sau, anh cứ ngủ trước đi.
Suốt mấy ngày đường vất vả, lại phải lội suối trèo non cả ngày hôm nay, thứ lót dạ chỉ vài quả dại trong rừng, Minh Minh dường như rất mệt, vừa nằm xuống hơi thở anh đã đều đều, miệng bật lên những tiếng o o nho nhỏ. Anh đã chìm sâu vào giấc ngủ!
Huỳnh Hoa đến bên cạnh Minh Minh, nhẹ đưa tay vén những sợi tóc phủ trên gương mặt của anh. Trăng mười sáu len qua khe hở của căn nhà, soi rõ gương mặt tuấn tú của anh. Huỳnh Hoa cúi xuống nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn, đêm nay anh nhất định sẽ có được một giấc ngủ yên bình, dù cho trời có sập xuống cũng không làm anh tỉnh lại. Và đôi môi cô chính là liều thuốc nhiệm mầu kia.
Huỳnh Hoa mỉm cười đứng dậy, cô quay đi tìm một vài thứ trong căn nhà. Nơi đây với cô hoàn toàn không xa lạ, nó chính là ngôi nhà ngày xưa cô và nghĩa phụ từng sinh sống. Đêm càng về khuya, kí ức trong lòng Huỳnh Hoa lại ùa về ào ạt làm cô không sao ngủ được. Cô ngồi trên giường và dựa lưng vào vách, ánh mắt nhìn xa xôi ra khung trời rộng bên ngoài, trăng lên cao rồi chầm chậm sà xuống phía sau dãy núi phía tây.
Giọng nói, hơi ấm của nghĩa phụ dường như vẫn còn phảng phất đâu đây nhưng bóng dáng ông lại không còn nữa. Mẹ và cha hiện giờ ở nơi đâu, kí ức liên quan đến họ trong cô giờ chỉ còn cơn bão lửa kinh hoàng. Mọi người đã xa rồi, ai ở nơi đâu, biết bao giờ tìm lại được. Nước mắt Huỳnh Hoa lặng lẽ tuôn rơi.
***
Bình minh lên, cây cối vươn mình đón nắng. Chim chóc trở mình ríu rít gọi nhau. Sau giấc ngủ dài, Minh Minh choàng thức dậy, nghe tinh thần vô cùng thoải mái. Nhìn quanh không thấy Huỳnh Hoa đâu anh lao vội ra ngoài. Chỉ thấy cô đứng dựa vào một cây to, ánh mắt vô thần nhìn về nơi xa xăm vô định.
- Hoa, em thức sớm vậy? Ngoài này sương sớm chưa tan, coi chừng cảm lạnh đó.
Nghe giọng Minh Minh, Huỳnh Hoa giật mình quay lại, nhỏ giọng:
- Em cũng mới thức. Định ra đây hít thở không khí trong lành. Mùi vị của núi rừng buổi sớm thật tuyệt. Đêm qua, thiếu gia ngủ có ngon không?
Minh Minh hít hơi sâu:
- Rất ngon.
Huỳnh Hoa mỉm cười:
- Thiếu gia dậy rồi, chúng ta tiếp tục lên đường thôi!
Minh Minh gật đầu. Anh đưa mắt nhìn quanh ánh mắt anh chợt dừng lại phía con đường trước cửa căn nhà:
- Phía trước căn nhà này dường như có một con đường mòn chắc là dẫn vào thị trấn. Chúng ta đi men theo con đường này nhất định nhanh chóng thoát khỏi đây.
Minh Minh vừa nói vừa rảo chân bước đi. Huỳnh Hoa quay lại khép cửa căn nhà rồi cũng bước vội theo anh. Cả hai đi dọc theo con đường mòn tầm một canh giờ thì ra được đường lớn. Đi theo đường lớn một đoạn nữa họ tiến vào được một thôn làng.
Minh Minh dừng lại hỏi thăm người trong làng đường đến Nam Sơn trấn. Những người dân nơi đây nhiệt tình hướng dẫn cho anh đường vào thị trấn, họ dường như chẳng bận tâm vì sao hai người lại từ trong núi đi ra. Minh Minh cùng Huỳnh Hoa đi thêm một đoạn nữa thì chính thức vào được trung tâm thị trấn.
Nam Sơn trấn, thị trấn được bao quanh bởi những ngọn núi cao hùng vĩ. Ban đầu, Nam Sơn chỉ là một thôn làng do một vài người tìm vào lẫn tránh cuộc nội chiến của Tiêu Lương quốc. Và bây giờ, quốc gia ấy đã chia ba, Đại Quyển chỉ là một phần nhỏ phía Nam. Người trong trấn chủ yếu sản xuất hàng hóa ra rồi trao đổi buôn bán với nhau. Cư dân trong thị trấn này vô cùng thưa thớt, người dân rải rác trên triền những ngọn núi bao quanh trấn, mươi bữa nửa tháng mới họp chợ một lần.
Nhưng thời gian gần đây thị trấn bắt đầu có những sự đổi thay. Từ khi giữa trấn mọc lên một tòa nhà cao rộng, đúng hơn là một ngôi thủ phủ mang tên "Bình An Vương phủ". Dân cư trong trấn đã trở nên đông đúc hơn. Giao thương mở rộng ra bên ngoài. Nhà cửa hàng quán từ từ mọc lên. Một nơi yên ắng bỗng chốc trở thành khu đô thị sầm uất. Ngày nào khu chợ của Nam Sơn trấn cũng nhộn nhịp và huyên náo. Khách biếm cao tận bốn, năm tầng...
Minh Minh và Huỳnh Hoa lạc giữa rừng hoang gần hai ngày, chỉ có quả dại với nước suối lót dạ. Vừa vào được thị trấn mùi thức ăn lại xộc ngay vào mũi, cái đói không tài nào kiềm lại được nữa. Minh Minh kéo Huỳnh Hoa vào một ngôi quán tìm chỗ ngồi và gọi thức ăn. Xong, anh mới giật mình nhận ra tất cả tiền bạc đã bỏ lại trong hắc điếm của kẻ địch cùng với hành lý mất rồi. Minh Minh quay lại Huỳnh Hoa, hỏi nhỏ:
- Em có mang theo ngân lượng không, túi bạc của anh rớt lại trong hắc điếm cùng với hành lý rồi.
Huỳnh Hoa cười hiền, đáp:
- Có. Ngày xưa nhà em rất nghèo, nên cha dạy em lúc nào cũng xem ngân lượng là vật bất ly thân, dù chỉ là một xu cũng không để rơi rớt hoặc để của xa người.
Minh Minh nghe vậy thì thở phào như vừa trút được một gánh nặng rồi cắm cúi ăn. Huỳnh Hoa lặng lẽ nhìn anh một lúc cũng bắt đầu ăn.
Đã có thứ vào bụng, cơn đói cồn cào không còn nữa, trả tiền cho chủ quán xong cả hai khoan thai bước ra lòng phố thị. Minh Minh và Huỳnh Hoa cứ sóng vai đi bên nhau, một lúc sau Hoa không nén được thắc mắc, cất tiếng hỏi:
- Thiếu gia, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu? Tìm biếm trọ trước hay đến nơi anh cần đến?
Mặc dù cô biết Minh Minh đến đây để gặp “người của triều đình”, nhưng chính xác người đó là ai thì cô không biết. Ban đầu cô không bận tâm đến điều đó nhưng khi đặt chân vào Nam Sơn trấn trong lòng cô rộn lên một nghi ngờ.
Minh Minh ngẫm nghĩ một lúc mới đáp lời Hoa:
- Mệt mỏi suốt mấy ngày rồi. Giờ chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi trước rồi đến Vương phủ sau. Không biết Nam Cung tiền bối đã đến hay chưa nữa!
Huỳnh Hoa nghe xong lập tức lặng người, nơi anh đến quả nhiên là Vương phủ. Tại sao lại như vậy, cô không muốn chạm mặt Bình An trong cảnh ngộ này, ngàn vạn lần không hề muốn!
Cả hai tìm đến một biếm trọ khá lớn trong thị trấn và giá cả được mọi người khen “rất bình dân”. Minh Minh quyết định trọ lại, dự định sáng hôm sau sẽ đến gặp Bình An Vương gia. Huỳnh Hoa không rõ có phải anh hẹn trước với Nam Cung Vọng hay không, nhưng khi vừa vào quán trọ cô và Minh Minh đã gặp ông đang ngồi chờ. Vừa gặp Minh Minh ông đã lên tiếng trách anh đếm chậm hơn giao ước, Minh Minh phải giải thích vắn tắt lý do chậm trễ của mình.
Nghe xong ông im lặng suy tư, Minh Minh cũng im lặng làm Huỳnh Hoa không dám nói chen vào. Qua những lời cả hai bàn bạc, Huỳnh Hoa mang máng hiểu việc họ đang làm nguy hiểm trùng trùng, tính mạng có thể lâm nguy bất cứ lúc nào.
Sáng hôm sau, Minh Minh để Huỳnh Hoa ở lại biếm trọ không cho cô đi cùng đến Vương phủ. Minh Minh và Nam Cung Vọng đi rồi Huỳnh Hoa đã thở phào nhẹ nhõm, nếu thật sự phải đối diện Bình An trong hoàn cảnh này cô cũng không biết phải ăn nói làm sao cho êm đẹp đôi đường.
Cả hai đi từ sáng sớm đến tối mịt mới trở về biếm trọ. Minh Minh hỏi han Huỳnh Hoa vài tiếng rồi gửi cô lại cho Nam Cung Vọng, bảo là cần về Bình An trấn gấp. Huỳnh Hoa cũng không hỏi vì sao anh lại khẩn trương như vậy. Minh Minh mua ngựa đi ngay trong đêm mà không chờ trời sáng.
Sáng ra, Nam Cung Vọng cũng nói với Huỳnh Hoa phải sang huyện bên cạnh tìm một người bạn có lẽ ít hôm nữa mới quay trở về. Ông bảo cô tạm thời ở trong khách biếm đợi Minh Minh quay lại, nếu chi tiêu không đủ cứ ghi sổ nợ khi ông trở về sẽ chi trả cho cô. Huỳnh Hoa gật đầu xem như đã hiểu. Vậy là cả hai đều đã bỏ đi, một mình trong căn phòng vắng Huỳnh Hoa cảm thấy trống trải cô đơn, đã lâu rồi cô quen cảm giác luôn có anh bên cạnh.
Huỳnh Hoa lững thững rời quán trọ, bước chân cô cứ đều đều vô định. Phố thị bao kẻ lại qua nhộn nhịp và huyên náo nhưng lòng cô vẫn thấy trống vắng. Phải chăng vì không có Minh Minh bên cạnh. Cô đã yêu anh rồi ư, thật sự yêu anh rồi ư?
Huỳnh Hoa cứ im lặng cúi đầu đếm bước, đến khi cô dừng lại và ngước mắt lên nhìn mới biết mình đã đứng trước một tòa nhà cao rộng, bên trên có tấm biển khắc to bốn chữ: “Bình An Vương Phủ”. Huỳnh Hoa tần ngần đứng lặng lúc lâu, đến khi cô quay lưng định bước đi thì bất ngờ có tiếng gọi:
- Phụng Nga cô nương đã đến rồi, sao lại không vào?
Huỳnh Hoa dừng chân quay lại, đối diện cô là người đàn ông trung niên, là một trong những cận vệ đi cùng Bình An hôm trước may mắn được cô giải cứu mới toàn mạng sống. Huỳnh Hoa mỉm cười:
- Vương gia suốt ngày bận rộn, tôi vào sợ lại làm phiền ông ấy!
- Không đâu! Vương gia rất nhớ cô nương, được gặp lại cô ông ấy hẳn rất vui mừng và cũng an lòng trước lúc rời đi.
- Vương gia đi đâu?
- Không lâu nữa vương gia sẽ hồi cung, không gặp được cô nương, người cứ nhắc mãi...
- Vậy à.
- Phụng Nga cô nương, mời vào phủ! Để tôi đi bẩm ngay với vương gia.
- Phiền Thành tướng quân.
Vị tướng trung niên vào trước, Huỳnh Hoa bước theo sau. Đến trước ngự thư phòng, vị tướng mời cô đứng bên ngoài đợi, còn y thì chạy vào báo cho Bình An Vương.
Vừa nghe nói Phụng Nga đã đến, Bình An đích thân ra đón. Khoảnh khắc chạm mặt ông Phụng Nga nở nhẹ nụ cười, cất tiếng chào:
- Tham kiến vương gia. Lâu ngày không gặp, người vẫn khỏe chứ?
Vị tướng trung niên vội vã rời đi nhường không gian yên tĩnh cho hai người. Bình An không đáp, ông bước đến bế thốc Nga lên rồi bước lại ghế ngồi. Đôi tay ông ôm chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô. Ông cười cười trầm giọng nửa thật nửa đùa:
- Nhờ phúc của nàng, ta không chết vì bệnh tương tư.
Phụng Nga ngọt giọng:
- Vương gia nói quá rồi!
- Đã hơn một năm, ta thua rồi, nàng đã thắng! Nói đi, một năm qua nàng đã ở đâu và làm gì. Ta hoàn toàn không thể tìm ra tung tích của nàng.
Phụng Nga cười nói:
- Chuyện đó để nói sau đi. Ban nãy thiếp nghe Thành tướng quân nói vương gia sắp rời đi. Là thật sao?
- Ừ.
- Còn một chuyện nữa, hôm qua có một chàng thanh niên và một lão hành khất đến đây. Đúng không?
- Nàng cũng biết đến họ nữa sao?
- Phụng Nga muốn biết, thật ra chuyện gì đang xảy ra, chuyện gì đang làm nguy hại đến triều đình?
- Nói ra thì dài dòng, còn nếu tóm lại chỉ hai từ “sắp loạn”.
- Loạn? Ai loạn, tại sao loạn?
- Không cần khẩn trương như vậy. Gặp nàng rồi ta cũng yên tâm giao phó vài việc trước lúc rời đi. Đợi lát nữa ta sẽ từ từ giải thích mọi chuyện cho nàng hiểu. Còn bây giờ...
Đang nói, Bình An bất ngờ cao giọng:
- Người đâu mang rượu cho ta.
- Vương gia.
Bình An dịu giọng:
- Uống với ta vài chén rượu mừng ngày tái ngộ cũng như đưa tiễn ta hồi triều, có được không?
Phụng Nga cười nhẹ:
- Vâng.
Một lúc sau có người mang rượu và ít thức nhắm vào bày biện lên bàn. Bình An nới lỏng vòng tay, Phụng Nga thừa cơ đứng dậy, ông cũng đứng lên. Cả hai đến ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn tròn. Rượu vào vài chén, Bình An trầm giọng:
- Chỉ mươi ngày hoặc nửa tháng nữa ta sẽ hồi cung, nàng đi cùng ta chứ?
Phụng Nga lắc đầu:
- Xin lỗi, Phụng Nga không thể…
- Quả nhiên là đáp án này.
- Vì sao vương gia lại gấp rút hồi cung như vậy?
- Lý do có liên quan đến điều nàng đang thắc mắc!
- Là…
Bình An bất chợt thở hắt ra một tiếng.
- Ta đi chuyến này không rõ còn có thể về lại nơi đây hay không. Cạn với ta chén rượu nữa thay lời tiễn biệt nhé, Phụng Nga!
- Vâng, mời vương gia.
Phụng Nga nâng chén cùng Bình An. Ông uống xong một chén lại bưng nguyên vò rượu mà tu ừng ực. Phụng Nga chỉ lặng lẽ nhìn. Lúc sau ông mới thở dài, cất giọng nhẹ tênh:
- Phụng Nga, trước tiên nàng cho ta biết một năm qua nàng đã làm gì ở đâu, có được không?
Phụng Nga cười nhẹ:
- Nói ra có lẽ Vương gia không ngờ!
- Là…
- Hồ Kỳ sơn trang.
- Hóa ra là nơi đó. Ta và nàng có lẽ hữu duyên vô phận, đời này kiếp này không thể se tơ kết tóc cùng nhau. Nhưng ta vẫn hy vọng nàng xem ta là bạn, như thế có được không?
- Vâng. Nếu vương gia không chê, Phụng Nga nguyện làm bằng hữu của người suốt cuộc đời này.
Bất ngờ, Bình An rút trong người ra thanh chủy thủ vỏ bằng vàng khắc hình rồng. Phụng Nga ngạc nhiên:
- Vương gia?
Bình An dúi thanh chủy thủ vào tay Phụng Nga và giải thích:
- Đây là tín vật hoàng gia, nó đã theo ta từ bé, giờ ta tặng lại cho nàng. Ta sắp đi rồi, người đi kẻ ở, ta muốn thanh chủy thủ này trở thành tín vật giữa hai ta.
- Vương gia.
- Hãy nhận lấy!
- Vâng.
- Thật ra hoàng tộc Đại Quyển quốc ai cũng có hai phần quyền lực là nhân quyền và vật quyền. Ta là nhân, lệnh của ta là nhân quyền, còn thứ này là vật quyền. Ngoài hoàng huynh đang ngự trị trên ngai vàng kia ra, bất kì ai gặp ta hay chỉ con dao này đều phải khiếp sợ, lúc không có ta, nó là hiện thân của ta. Ai có được nó có thể ra vào hoàng cung tùy ý!
- Vật quan trọng vậy sao Vương gia dám giao lại cho Phụng Nga?
- Vì ta tin tưởng nàng. Vật giống như người, vật bên nàng như ta luôn kề cận bên nàng...
- Vương gia đã say rồi chăng?
- Tỉnh hay say không quan trọng, ta sẽ không hối hận với việc mình đã làm. Đêm nay nàng hãy ở lại vương phủ, hãy say cùng ta, biết đâu đây là lần cuối.
- Vâng.
Rượu vào lời ra, những chuyện ngàn mây trăng gió đều được chính đôi môi vị vương gia muôn người trọng vọng lôi ra bàn tán. Nhưng tuyệt nhiên ông không hé lộ nửa câu về quan hệ giữa ông và Minh Minh, Phụng Nga cũng không hỏi đến. Họ cùng uống rượu, bàn chuyện từ trưa đến tối mịt thì Bình An say khướt. Phụng Nga phải dìu ông về phòng nghỉ. Đêm ấy cô ở lại Bình An vương phủ.
Sáng hôm sau, Bình An đưa Phụng Nga đi dạo Hoa Viên. Nga lặng lẽ bước bên ông, đến một góc vắng Bình An dừng lại, hỏi:
- Hôm qua nàng rất thắc mắc, vì sao ta bảo “sắp loạn” có đúng không?
- Vâng.
Bình An trầm ngâm lúc lâu mới nói:
- Ta không định nói cho nàng biết sợ làm nàng bận lòng.
- Thiếp vốn đã bận lòng mà.
Bình An cười nhạt vì câu nói của cô, ông tiếp lời:
- Thời gian gần đây trong giang hồ xuất hiện một bang phái tên gọi Hắc Long Bang. Nàng chắc cũng biết ít nhiều về chúng đúng không?
- Biết, họ làm nghề cướp bóc để mưu sinh. Lần trước đã hành thích vương gia và người bọn họ nhắm đến nhiều nhất có lẽ là người của Cầm Thiên phái.
Bình An gật đầu:
- Đúng, bề ngoài bọn chúng ngụy trang bang phái thành một nhóm cướp, để ai nấy ngỡ chúng là nhóm cướp bình thường, chỉ hơi lộng hành một chút… Nhưng nào ngờ, đến hôm nay khi rõ ra, băng đảng ấy đã vô cùng lớn mạnh. Chúng không chỉ nhắm đến nàng và tổ chức của ta, chúng đã bắt đầu ra mặt chống lại triều đình.
Phụng Nga giật mình:
- Là thật sao?
- Không những thế. Hiện tại, hai đại cường quốc lân cận chúng ta là Bắc quốc và Tây bang cũng đang lăm le xâm lược Đại Quyển của chúng ta. Có lẽ không nay thì mai họ sẽ kéo quân sang cướp đất đai Đại Quyển quốc của chúng ta!
Phụng Nga trầm ngâm một lúc lâu mới hỏi lại:
- Một sự trùng hợp, trùng hợp đến không ngờ! Vì sao lại như thế, nếu xâm lược cũng cần phải có một lý do chứ?
- Đương nhiên là họ có lý do, một lý do hết sức tồi bại, chính là cướp!
Phụng Nga nhẹ thở hắt ra. Bình An trầm giọng:
- Chỉ tại Đại Quyển ta bé nhỏ, e không chống đỡ nổi sức mạnh hai đại bang. Đó là điều nan giải nhất trong lúc này.
Huỳnh Hoa hơi cau mày hỏi lại:
- Chẳng lẽ không còn cách giải quyết nào khác hay sao?
- À, còn một chuyện trùng hợp nữa mà ta vẫn chưa cho nàng biết. Điều đó ngẫu nhiên hay được sắp xếp từ trước tạm thời ta cũng không thề xác định được. Đó là bản đồ kho báu Tiêu Lương, đã thất lạc cả trăm năm qua bỗng dưng xuất hiện trong Quyển quốc. Nghe nói bản đồ chỉ dẫn đến nơi đặt Bảo Vật. Bắc Quốc và Tây bang cũng biết tin, họ lập tức đòi sở hữu Bảo Vật.
- Vật của ai người ấy hưởng, bọn chúng thật là tham lam.
- Nếu nói bản đồ đó thuộc sở hữu của ai, chúng ta không thể dùng một lời để xác định. Vì Đại Quyển, Bắc quốc và Tây bang vốn tam phân từ Tiêu Lương quốc.
- Nói vậy chúng ta phải giao thứ gọi là Bảo Vật đó ra cho bọn họ hay sao?
- Giao à?
Bình An chợt cười, sau đó ông trầm giọng lại:
- Không một ai biết Bảo Vật là thứ gì, nó ở đâu, tồn tại hay không tồn tại thì lấy gì để giao ra đây?
Phụng Nga ngơ ngác:
- Như thế nghĩa là sao?
- Chuyện kho báu ta từng nghe mọi người truyền miệng nhau: Cách nay độ trăm rưỡi năm, Tiêu Lương quốc tam phân do nội phản. Lý do bọn họ tạo phản và phân tranh là muốn chiếm riêng kho báu về mình. Nhưng kết quả không ai chiếm được bản đồ, kho báu thì không cần phải nói. Vì cuộc nội chiến đó, Tiêu Lương quốc chia ba thành Đại Quyển, Bắc quốc và Tây Bang. Từ đó tới nay, bản đồ thất lạc nơi nào rơi vào tay ai, không một ai biết được. Bây giờ, việc bản đồ xuất hiện trở lại cũng chỉ là tin đồn!
- Nghĩa là Bảo Vật vốn không có trên đời này, đó chỉ là những lời thêu dệt của mọi người chung quanh? Vậy nếu họ bức bách ta phải giao Bảo Vật ra bằng bất cứ giá nào thì sao?
- Đại Quyển sẽ trở thành một chiến trường thảm khốc, xương người vương vãi, mưa máu khắp nơi. Nhưng thật ra vấn đề ở đây không phải là Bảo Vật có thật hay không, mà bọn họ muốn thừa dịp này kiếm cớ xua quân hợp nhất Quyển quốc của ta vào với chúng.
Bình An nói xong đập mạnh tay vào một thân cây to, cây ấy lập tức rung chuyển khua lá rào rào. Phụng Nga nhẹ giọng:
- Nếu sự thật Bảo Vật tồn tại thì…
- Bọn họ càng có đủ lòng tham để bày trò nếu không giao trong thời hạn nào đó thì sẽ kéo quân sang…
- Nếu chúng ta tìm được và giao Bảo Vật?
- Họ chưa hẳn lui quân không xâm chiếm chúng ta. Tuy nhiên, nếu có vật thật trong tay chúng ta có thể tìm kế nghị hòa, hoãn binh tìm đối sách thích hợp hơn trong lúc này.
Phụng Nga thở dài:
- Vậy là dù thế nào chúng ta cũng chịu thiệt!
- Đành vậy.
Phụng Nga im lặng suy tư, Bình An cũng trầm mặc. Bất ngờ một tên tiểu tướng chạy đến quỳ mau xuống phía sau Bình An:
- Bẩm Vương gia.
Bình An quay lại:
- Chuyện gì?
- Hoàng cung cho người đến ạ!
- Cho đòi.
- Tuân lệnh.
Tên tiểu tướng lui ra. Bình An thở hắt ra một tiếng:
- Chắc hẳn lại có tin mới từ biên cương nữa rồi.
Ông vừa dứt tiếng, từ bên ngoài một thanh niên đạo mạo lịch lãm bước vào. Người này vai đeo kiếm dài, lưng giắt dao găm. Vừa vào y đã quỳ sụp xuống hành lễ:
- Mạc tướng tham kiến vương gia.
Bình An phẩy tay.
- Đứng lên đi.
Chàng thanh niên đứng lên, Bình An vừa nhìn thấy mặt cậu chàng liền tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Hở, là Trần Quân, Trần phó Đô đốc đây mà!?
- Vâng, chính mạc tướng.
- Có việc gì cấp bách mà một phó Đô đốc như cậu phải đích thân đến tìm ta như thế?
Trần Quân khẽ liếc mắt sang Phụng Nga tỏ ý lo ngại. Bình An hiểu ý, mỉm cười nói:
- Cậu cứ nói đi, Phụng Nga không phải người ngoài.
Trần Quân gật đầu:
- Tây quốc đã khởi binh, Lưu thừa tướng được phong soái ra trận, nhưng ông ấy đã hy sinh trong trận đầu tiên. Hiện tại phó soái đang cố gắng cầm chân quân địch ở biên cương. Phía Bắc, Bắc quốc cũng đang khiển binh rầm rộ, rất có thể cả hai đại quốc cùng tạo thế gọng kìm gây áp lực cho ta. Hoàng thượng triệu vương gia lập tức hồi cung nghị bàn sách lược đối phó. Đồng thời người cũng khẩu dụ, chuyển lệnh giao một nửa binh quyền cho vương gia chế ngự Bắc Quốc kịp thời nếu họ thật sự khởi binh!
Bình An thở hắt ra một tiếng:
- Vậy là ta không thể không về được rồi! Nhưng còn nơi đây, không có ta, ta cũng chẳng an lòng!
Trần Quân kinh ngạc:
- Chẳng lẽ nơi đây cũng xảy ra chuyện?
- Ở đây, Hắc Long cũng đang sắp nổi loạn đến nơi rồi…
Trần Quân ngơ ngác, chừng như vẫn chưa hiểu:
- Hắc Long? Loạn?
Phụng Nga nhẹ giọng.
- Vương gia nên trở về.
- Ta biết, ta sẽ hồi cung. Hôm trước ta định một tháng nữa mới lên đường. Nhưng theo tình hình này có lẽ ta phải đi ngay, không kịp chờ Hồ Kỳ đến để đích thân bàn giao ngôi phủ này cho lão được rồi.
Bình An tỏ ra trầm ngâm một lúc, ông quay sang Phụng Nga nói nhanh:
- Khoảng thời gian ta rời đi và Hồ Kỳ vẫn chưa đến, nàng hãy thay ta quản lý nơi này, có được không? Nếu có điều bất trắc xảy ra, ta lệnh cho nàng toàn quyền lãnh đạo người trong vương phủ!
Phụng Nga mỉm cười đáp:
- Sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc đâu, vương gia đừng quá lo!
Lúc này, Trần Quân mới đưa mắt nhìn sang Phụng Nga lần nữa:
- Vương gia, cô nương này là…
Bình An hiểu ý:
- Đây là Phụng Nga cô nương, một nữ hiệp tài ba, cô ấy đã từng cứu mạng ta… Nói ra thật hỗ thẹn với vương vị ta đang mang!
Trần Quân nhìn Phụng Nga, ánh mắt lộ nét thán phục:
- Thật hân hạnh được quen biết nữ hiệp.
Phụng Nga cười hiền:
- Không dám, thưa đại nhân.
- Cô nương xin chớ khiêm nhường như vậy!
Bình An chợt chen lời:
- Cô ấy luôn luôn lúc nào cũng vậy mà.
Trần Quân nhìn sang Phụng Nga vòng tay nói:
- Theo như vương gia nói, Phụng Nga cô nương đây cũng là một nhân tài. Mạc tướng mạo muội mời cô nương góp sức với triều đình để cùng nhau bảo vệ đất nước này!
Phụng Nga mỉm cười:
- Chỉ tiếc Phụng Nga chỉ là nhi nữ thường tình, vệ quốc với dân nữ nó quá lớn lao!
Trần Quân tiếp tục thuyết phục:
- Trên đời này đâu ít những cô gái mang bên mình sức mạnh và khát vọng của đại bàng. Họ đã một thời vẫy vùng giữa khung trời rộng để trở thành những nữ danh tướng khiến sử xanh phải đời đời ghi khắc. Chỉ tiếc những vị nữ hiệp tài ba như thế ít ai có nhã ý giúp sức cho triều đình. Thật tiếc!
Lời nói nửa như oán trách, nửa mỉa mai. Phụng Nga dịu giọng:
- Không phải Phụng Nga không có lòng, nhưng chỉ sợ mình không đủ sức. Chỉ cần trong khả năng mình, Phụng Nga nhất định dốc lòng tận tụy đến hơi thở cuối cùng cho Đại Quyển quốc!
- Cô nương hứa?
- Vâng!
Bình An lên tiếng cắt ngang cuộc đối thoại:
- Phó Đô đốc định khi nào sẽ hồi cung?
- Bẩm, ngay hôm nay.
- Ta sẽ về cùng tướng quân, tướng quân hãy ra ngoài nghỉ ngơi một lúc. Đêm xuống lập tức xuất phát, giờ ta còn phải căn dặn binh lính trong phủ một vài điều trước khi rời đi. Phụng Nga, nàng cùng ta đến một nơi trước đã.
- Vâng.
Phụng Nga gật đầu và bước nhanh theo Bình An, Trần Quân y lời lui ra. Phụng Nga đi bên Bình An một lúc chợt khẽ giọng:
- Thật không ngờ một tước phó Đô đốc nổi tiếng với bao chiến công hiển hách, được ca ngợi là kẻ có mưu trí hơn người lại là một thanh niên còn trẻ như vậy!
Bình An mỉm cười:
- Ừm, khó ngờ thật, nhưng cái tài và cái tuổi nào có đi liền nhau? Nàng chắc biết điều đó!
- Vâng!
Ngay đêm hôm đó, Bình An cùng Trần Quân dẫn theo hai phần ba nhân mã của Vương phủ hỏa tốc hồi cung. Số quân lính còn lại được Bình An căn dặn rất kĩ là phải nhất nhất nghe theo lời “Phụng Nga” trong lúc ông vắng mặt. Trước khi Hồ Kỳ đến cô là người thay ông trấn giữ Vương phủ!