Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 35: Hồ kỳ sơn trang






Đợi khi Lệ Quyên tra xét cặn kẽ thì mặt trời cũng ngả về tây. Những áng mây thu trôi lờ lững hắt ánh vàng của hoàng hôn xuống nhân gian làm rực rỡ cả góc trời. Đến lúc này Lệ Quyên mới ném cho ba kẻ kia thỏi bạc, căn dặn:

- Về sau các ngươi hẳn biết chuyện phát sinh trong ngày hôm nay cái nào nên nói cái nào không nên nói rồi chứ?

Ba kẻ kia vội vàng nói:

- Biết biết biết. Sau hôm nay cái gì chúng tôi cũng không nhớ, cái gì chúng tôi cũng chưa làm. Bây giờ trời sắp tối rồi, thiếu gia chắc sắp trở về, chúng tôi đi đây.

Lệ Quyên phẩy phẩy tay đuổi bọn họ đi, cả ba vội vàng chạy mất. Lệ Quyên ngước mắt nhìn trời rồi lẩm nhẩm một mình:

- Xem ra đêm nay phải tìm quán trọ để ngủ lại rồi.

Lệ Quyên thở hắt ra một hơi rồi chầm chậm cất bước, vừa đi cô vừa đảo mắt nhìn quanh tìm quán trọ. Nhưng Lệ Quyên đi vòng quanh thị trấn hơn mười lượt vẫn không tìm thấy quán trọ nào. Cô còn đang phân vân chưa biết làm sao thì chợt nghe có âm thanh từ xa vọng lại khiến cô phải thả chậm bước chân.

- Cô gái kia là người nơi khác mới tới thì phải.

- Cô ta đẹp đấy chứ?

- Không, phải nói cô ta cực kì xinh đẹp mới đúng.

- Khặc khặc… ngươi lúc nào mà chả vậy.

- Thuộc về ai bây giờ hay là chia nhau, lâu rồi không được chạm vào thân thể các mỹ nhân, thèm thật.

- Thèm đến thế à? Vậy ngươi xơi cuối nhé!

- Các ngươi... các ngươi thật quá đáng.

Tiếng cười lúc lúc vang lên rồi lắng xuống, Lệ Quyên tuy nghe nhưng không lấy đó làm bận lòng. Tuy nhiên, cô vừa đi được vài bước thì có vài người từ đâu nhảy xổ ra ngăn cô lại, chúng cười hềnh hệch nham nhở, có kẻ mở lời:

- Tiểu cô nương đi đâu mà vội mà vàng, cho anh hôn một cái rồi đi cũng chưa muộn…

Lệ Quyên sầm mặt:

- Các ngươi muốn gì?

Một tràng cười nham nhở cất lên, quanh cô hiện giờ không dưới mươi tên con trai mặt mày dâm đãng, hau háu nhìn vào thân thể mảnh mai của cô.

- Bọn anh muốn được hôn em thôi mà, em yêu… có phải từ nơi khác mới đến không?


Lệ Quyên sa sầm mặt:

- Các người muốn làm bậy hả, ta la lên bây giờ!

- Cứ la đi, trời sẽ xuống cứu em, mỹ nhân ơi…

Bọn chúng vẫn cứ cười hềnh hệch. Trong đầu Lệ Quyên bây giờ đang vẽ khung cảnh mỹ lệ khi gặp lại bạch y nhân ban trưa. Cô liền gân cổ lên gào:

- Có ai không, cứu tôi với…

Có lẽ phản ứng của cô càng làm bọn người kia thêm khoái trá, tràng cười nham nhở lại bật lên.

- Cứ la đi, không ai đến cứu mỹ nhân đâu, ngoan ngoãn im lặng anh yêu trong êm ái, bằng ngược lại… khặc khặc...

Ba bốn đôi tay với tới chộp lấy Lệ Quyên, cô run rẩy lui về sau dựa lưng vào vách tường. Cô thu mình lại né tránh những đôi tay dơ bẩn đó miệng không ngừng kêu cứu:

- Có ai không, cứu tôi với…

“Phịch, phịch…”

"Ui... á..."

Sau nỗ lực kêu cứu không ngừng của Lệ Quyên, bọn người kia cuối cùng cũng bị đôi bàn tay rắn chắc nắm cổ quăng đi. Thân thể bọn chúng bay lên theo hình vòng cung rồi rơi xuống cách Lệ Quyên một khoảng khá xa. Nghe những tiếng rơi bình bịch liên tục vang lên khiến Lệ Quyên không khỏi thấy đau dùm. Bọn người kia thấy có người đến lập tức ù té chạy không dám dây dưa thêm phút giây nào.

- Vị cô nương này, cô không sao chứ?

Trái tim Lệ Quyên lúc này đang đập rộn ràng vì mừng rỡ, nghĩ thầm "quả nhiên có thể gặp lại". Chính vì vậy cô nhoẻn miệng cười đáp:

- Tôi không sao. Đa tạ thiếu hiệp lần nữa cứu giúp tiểu nữ.

- Cô nương là cô gái ban trưa bị cướp đồ đó à?

- Vâng.

- Vì sao cả ngày nay cô nương cứ loanh quanh ở chỗ này chưa chịu rời đi? Nơi này không phải là nơi cô nương nên đến.

Đột nhiên bị chất vấn, Lệ Quyên có chút khó chịu nhưng vẫn thành thật đáp:

- Tôi đến đây tìm người, nhưng chưa tìm được.

- Người cô nương tìm tên họ là gì? Nói ra thử xem biết đâu tại hạ giúp được cô nương.

Lệ Quyên chỉ muốn thở dài, người già nhất trong trấn còn không biết tin tức gì về Hồ Nam thì thiếu niên trước mắt này làm sao giúp được cô đây. Đã vậy cần gì làm phiền nhau, cô cười ngượng đáp:

- Tôi không nhớ tên người đó, chỉ biết cách nay hơn hai mươi năm ông ta làm tổng tiêu đầu tiêu cục Chấn An oai trấn nhất vùng này.

Bạch y nhân trầm ngâm suy nghĩ một lúc mới nói:

- Tại hạ hỗ thẹn, chưa từng nghe qua tên tiêu cục Chấn An lần nào. Hiện tại, thị trấn này không có bất kì tiêu cục nào cả! Có lẽ người cô nương tìm không ở đây.

Lệ Quyên lắc đầu:

- Phụ thân tôi nói người đó chắc chắn ở đây.

- Người đó quan hệ thế nào với phụ thân cô nương?

- Họ là bằng hữu.

- Ra là vậy. Nghe nói cách đây khá lâu, thị trấn có một cơn dịch bệnh người trong trấn chết sạch chẳng còn một ai. Có khi nào vị bằng hữu của phụ thân cô nương cũng...

Anh ta không nói hết ý. Lệ Quyên thấu hiểu khẽ thở dài nhỏ giọng:

- Cũng rất có thể người tôi tìm đã không còn nữa, đa tạ thiếu hiệp nói cho tôi biết.

- Nơi này không thích hợp để ở lâu, cô nương nên nhanh chóng trở về nhà đi.

Lệ Quyên rưng rưng nước mắt:

- Tôi không về được.

- Tại sao vậy? Nhà cô ở đâu?

- Nhà tôi ở tận vùng Đông Bắc.

Bạch y nhân nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi:

- Xa vậy à? Cô nương làm sao đến được đây?

- Khi bắt đầu rời quê, tôi đi cùng phụ thân, nhưng được giữa đường người bạo bệnh qua đời rồi. Theo lời phụ thân, tôi cố gắng tìm đến đây hy vọng có thể nhờ cậy bằng hữu của phụ thân. Nào ngờ...


Đôi mắt Lệ Quyên rưng rưng lệ. Bạch y nhân vội hỏi:

- Cô nương có võ công không?

Lệ Quyên nhẹ lắc đầu. Lúc này đây, Hắc Long bang đang truy lùng cô ráo riết, cô không muốn hiển lộ công phu để bọn chúng nhận ra.

- Vậy cô nương có dự định gì không?

- Tôi... tôi không biết phải làm sao cả, hiện tại lộ phí của tôi cũng sắp hết rồi. Có lẽ tôi sẽ ở lại đây rồi tìm việc để làm...

- Đêm nay cô nương tính thế nào?

- Tôi đang tìm quán trọ để ngủ qua đêm.

- Thật không may cho cô nương, thị trấn này không có quán trọ đâu.

- Cái gì?

Lệ Quyên thật sự ngây người, hóa ra nơi này vốn không có quán trọ nên cô tìm mãi vẫn không thấy. Nhìn thấy nét hoang mang trên gương mặt diễm kiều của Lệ Quyên, bạch y nhân có lẽ cũng chạnh lòng, anh từ tốn nói:

- Hay là cô nương đến ở tạm nhà ta đêm nay, ngày mai ta sẽ cho cô nương ít lộ phí hồi hương.

- Hả.

- Cô nương xin đừng hiểu lầm, thấy cô nương thân gái một mình, thị trấn này về đêm rất phức tạp, nếu cô ở lại đây ta sợ cô nương bị hại. Nhà ta cũng ở gần đây, ta có thể cho cô nương ngủ tạm một đêm, nếu ngày mai cô nương muốn đi ta có thể tặng cho cô ít lộ phí. Nếu cô nương muốn ở lại cũng được, cô nương có thể làm công cho nhà ta.

Lệ Quyên nghe vậy thì mừng rỡ.

- Đa tạ thiếu hiệp, đa tạ thiếu hiệp.

- Trời cũng sắp tối rồi, chúng ta về thôi.

Bạch y nhân sải bước đi trước, Lệ Quyên lẽo đẽo theo sau. Đôi môi cô nhẹ cong lên thành một nụ cười. Hoàng hôn buông dần, bóng hai người in dài lên mặt đất.

Đi được một lúc bạch y nhân bất ngờ quay lại nói:

- Cô nương sánh bước ngang với ta đi chứ.

- Vâng.

Lệ Quyên đáp xong liền sải bước tới trước đi bên cạnh bạch y nhân.

- Nói chuyện nãy giờ ta quên hỏi cô nương tên họ là gì? Năm nay cô nương bao nhiêu tuổi rồi.

- Tôi họ Tống tên Huỳnh Hoa. Năm nay tôi vừa tròn mười tám.

Phút bất thần Lệ Quyên lần nữa vô tình nói ra cái tên này. Còn tuổi, Lệ Quyên cũng không nói thật, năm nay cô đã hai mươi mốt tuổi rồi.

- Tại hạ là Hồ Minh Minh. Tại hạ lớn hơn cô nương ba tuổi đấy.

Cả hai vừa đi vừa trò chuyện. Lúc lâu sau, khi sắc trời gần tối mịt cả hai mới tới trước một rừng cây rộng lớn um tùm. Minh Minh nói:

- Đến rồi.

Huỳnh Hoa ngây người. Minh Minh thấy phản ứng của cô thì cười nói tiếp:

- Chỉ cần băng qua rừng cây này là chúng ta đến nơi. Từ giờ cô nương nhớ đi theo sát ta nhé. Trong khu rừng này có rất nhiều cơ quan hung hiểm đấy.

- Vâng.

Huỳnh Hoa theo sau Minh Minh đi xuyên qua rừng cây rậm rạp. Vào đến bên trong, đập vào mắt cô là dãy hàng rào cao quá đầu người được làm bằng những thân cây to. Chúng được chôn khít vào nhau, đầu bên trên vuốt nhọn. Dãy hàng rào kéo dài không biết tới tận nơi đâu. Cổng rào cũng to lớn sừng sững, phải dùng sức của bốn tay thanh niên trai tráng mới mở ra được.

Những người gác cổng mở cửa xong đều tránh sang bên, cúi đầu chào Minh Minh, anh gật đầu đáp lại rồi dẫn Huỳnh Hoa đi vào. Cánh cửa lần nữa đóng lại sau lưng bọn họ. Đến lúc này Huỳnh Hoa mới thực sự sững sờ. Trước mắt cô bây giờ là những gian kiến trúc cực kỳ đồ sộ nối tiếp nhau, chiều ngang có lẽ không dưới năm mươi trượng, còn chiều dài chẳng biết là bao nhiêu.

Minh Minh cười nói:

- Đến rồi.

Huỳnh Hoa lắp bắp hỏi:

- Đây... đây là nhà của thiếu hiệp sao?

- Đúng vậy. Nhưng nói một cách chính xác thì đây là nhà của phụ thân ta. Tên ông ấy là Hồ Kỳ, trước khi vào đây cô nương có nhìn thấy tấm biển ghi chữ "Hồ Kỳ sơn trang" treo trên cổng lớn hay không?

Huỳnh Hoa lúng túng đáp.

- Tôi… tôi không biết chữ…

Huỳnh Hoa nói rồi tỏ ra ngượng ngùng cúi mặt, nhưng đúng hơn cô đang che đậy lời nói dối của mình. Vừa rồi vì quá ngạc nhiên trước gian kiến trúc đồ sộ này và một phần vì trời tối cô đã không nhìn lên biển tên treo trên cổng.


Một chút vô tình lẫn cố ý, Huỳnh Hoa bỗng chốc biến thành một cô gái hoàn toàn tương phản với chính mình của ngày hôm qua trở về trước. Tuy nhiên, mục đích khi đến đây của cô là để che giấu thân phận nên nói vậy cũng không sai biệt với kế hoạch. Huống hồ trên đường về ban nãy, khi Minh Minh hỏi về gia cảnh, cô nói mình làm nghề nông, mấy năm nay thất mùa, nên cô cùng cha xuống phía Nam nhờ vả bằng hữu. Vậy thì nói mình biết chữ có khi phản tác dụng khiến Minh Minh sinh nghi.

Hiện tại, Minh Minh đã tin cô thật sự là con gái của một nông phu miền bắc. Nhiều lần Huỳnh Hoa muốn bật cười khi nhớ lại lời xác nhận của anh: “Cô nương rất chất phác thật thà!”, nhưng cô cố gắng kiềm nén nụ cười. Đã diễn vai thôn nữ rồi thôi thì đóng cho trọn vậy, đến bao giờ chân tướng bại lộ thì dừng!

Huỳnh Hoa suy nghĩ miên man rồi ngủ thiếp đi trong căn phòng đơn sơ lạ lẫm. Đã lâu rồi nơi này bị bỏ phế, lúc cô đến Minh Minh mới cho người dọn dẹp nên mùi ẩm mốc vẫn chưa tan hết. Căn phòng tuy không đầy đủ tiện nghi như trong khách điếm, không êm ái như phòng trọ cho thuê, nhưng đêm nay, đêm đầu tiên sau khi rời khỏi Linh Lung Lầu, Huỳnh Hoa mới có được giấc ngủ bình yên như vậy. Trong giấc mơ, Huỳnh Hoa thấy mình cùng một người nào đó làm lễ tân hôn. Tân lang là một người có vóc hình cao ráo, bàn tay anh dịu dàng ôm cô vào lòng, chỉ có gương mặt là mờ ảo. Huỳnh Hoa không thể nhận ra đó là ai, dường như là Kiệt nhưng nhìn kĩ lại không giống lắm…

Bất ngờ bên ngoài có tiếng động làm Huỳnh Hoa choàng tỉnh giấc. Xa xa, tiếng gà nào đó cũng vừa lúc báo sang canh. Huỳnh Hoa ngưng thần lắng nghe xem tiếng động vừa rồi là gì, hóa ra nó là tiếng rít gió của một vật bằng kim khí, mà đúng hơn nó là tiếng gió phát ra từ kiếm thép. Huỳnh Hoa ngồi bật dậy nghĩ ngay là người trong sơn trang luyện võ buổi sáng, thế nhưng người đó là ai, trang chủ ư? Cô cảm thấy tò mò muốn biết dung mạo của ông nên bước lại gần cánh cửa…

Giữa bóng đêm trầm tịch một bóng trắng thoạt đông thoạt tây, vung trường kiếm vạch vào không trung phát ra những âm thanh vun vút bùi tai. Huỳnh Hoa cứ đứng lặng nhìn. Trời mỗi lúc một sáng dần lên, Huỳnh Hoa đưa tay mở toạc đôi cánh cửa, bóng trắng lập tức dừng lại, thu kiếm lướt đến trước cửa phòng của cô. Người luyện kiếm là Minh Minh.

- Ta luyện kiếm khiến cô nương không ngủ được à?

- Thiếu gia thật siêng năng.

- Học võ phải siêng năng luyện tập mới có thể tăng cường sức khỏe.

- Vâng. Khi nãy tôi ra… kịp xem thiếu gia múa mấy đường kiếm, trông rất đẹp!

- Đây là Hồ gia kiếm pháp, chỉ những ai là người của Hồ Kỳ sơn trang mới được luyện. Cô nương có muốn học không, ta sẽ dạy cho.

Huỳnh Hoa mỉm cười lắc đầu:

- Dạ thôi.

- Sao vậy? Cô nương không thích à?

- Không phải. Từ bé đến giờ tôi rất sợ dao kéo, chỉ cần nó chạm vào người là tôi phát run rồi…

Minh Minh bật cười thành tiếng:

- Bên ngoài trời chưa sáng hẳn, sương xuống rất nhiều, chúng ta vào trong nói chuyện!

- Dạ, mời thiếu gia vào.

Huỳnh Hoa trở vào phòng, Minh Minh cũng bước theo. Anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Huỳnh Hoa, tiện tay ném thanh kiếm thép lên bàn làm bật lên tiếng “Keeng…” làm Huỳnh Hoa giật mình. Minh Minh không nhịn được bật cười thành tiếng. Huỳnh Hoa cười ngượng nghịu:

- Tôi lại khiến thiếu gia chê cười rồi.

- Ta thật sự thắc mắc, cô nương không dám chạm vào dao kéo vậy thì lúc ở nhà cô nương làm được những gì?

Huỳnh Hoa e thẹn cúi đầu:

- Thì tôi làm những việc chỉ sử dụng tay chân. À, tôi có thể dùng cuốc đấy, cán nó dài làm tôi có cảm giác không bị nó làm hại nên cầm được.

Huỳnh Hoa vừa nói vừa nở nụ cười ranh mãnh, nhưng vì cô hơi cúi mặt nên Minh Minh không nhận ra. Anh gõ gõ ngón tay nhè nhẹ lên lưỡi kiếm, dịu giọng:

- Càng tiếp xúc với cô nương ta càng thấy nhiều điều thú vị. Cô nương có muốn ở lại nơi này để làm việc không. Ở đây thu lưu người thất thế như cô nương nhiều lắm.

- Nếu được vậy thì tốt quá. Đa tạ thiếu gia.

- Được rồi, kể từ hôm nay, cô nương đã trở thành người của Hồ Kỳ sơn trang. Cô nương cứ yên tâm ở lại làm việc cho sơn trang, khi cô nương muốn rời đi thì cứ nói với ta một tiếng.

- Vâng. Đa tạ thiếu gia.

- Cô nương tiếp tục nghỉ ngơi đi. Lát nữa trời sáng hẳn ta đưa cô nương đi vòng quanh sơn trang, làm quen với mọi người ở đây. Bao giờ cha ta về, ta sẽ đưa cô nương đến gặp mặt ông ấy một lần cho biết.

- Vâng. Đa tạ thiếu gia.

- Ta còn có việc, ta đi một lúc rồi quay lại.

Nói xong, Minh Minh đứng lên, sải chân bước ra ngoài. Huỳnh Hoa khẽ nhếch môi thành một nụ cười đầy ý vị. Trời bên ngoài vẫn chưa sáng hẳn, cô khép cửa phòng rồi quay lại giường tọa thiền luyện công. Lúc sau bên ngoài vọng vào những tiếng lao xao, người trong nhà đã thức dậy và bắt đầu làm việc.