Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 34: Bình an trấn






Lệ Quyên nghe toàn thân chấn động, trái tim bất giác hẫng đi một nhịp.

- Hồ Nam... là ông ấy sao?

Lão hành khất tò mò hỏi lại:

- Cô nương có quen biết với ông ấy sao? Người cô nương đang tìm có phải là ông ấy hay không?

- Đúng là tôi đang tìm người đó. Nhưng như từ đầu tôi đã nói, tôi không hề quen biết gì với ông ta cả, tôi chỉ nghe theo lời cha mẹ mà tìm đến thôi!

- Cô nương có thể nói cho ta biết cô nương tìm ông ấy có chuyện gì không?

- Phụ thân tôi nói ông ấy và Hồ tổng tiêu đầu từng chỉ phúc giao hôn. Ông ơi, ông còn biết gì về Hồ Nam nữa không? Còn nữa, tại sao mọi người nơi đây không ai biết về chuyện đó mà ông lại biết?

Lão hành khất cười hiền:

- Có lẽ cô nương lần đầu đến đây nên không biết. Cách đây mười ba năm, nơi này xảy ra một trận đại dịch, người chết không kể hết, những người may mắn chưa nhiễm bệnh nhanh chóng khăn gói rời đi. Chỉ dăm ba hôm trong thị trấn không còn một bóng người. Lão cũng là người may mắn không nhiễm bệnh, cũng vội vã theo đoàn người tìm nơi tránh dịch. Tận ba năm sau, lão trở lại đây, lúc đó dịch bệnh đã tàn, đã có vài mươi người đến đây sinh sống... nhưng...

Lão bỗng dừng lại không nói tiếp, Lệ Quyên tò mò hỏi:

- Nhưng sao ạ?

- Nhưng hại thay họ toàn là những kẻ đang trốn chạy vương pháp, gian ác tà tâm. Biết không ai dám đến nơi này do từng có bệnh dịch, bọn họ kéo nhau đến đây để tránh sự truy sát của quan phủ hoặc kẻ thù,… Ôi thôi, chúng tuy trốn tránh nhân loại, nhưng khi vào đây cũng bày ra trò kết bè kết phái loạn cuồng. Lão là người duy nhất trở lại đây sau cơn dịch bệnh kinh hoàng, những người thân không còn ai nữa hết, bạn bè cũng không biết nơi đâu, ta như kẻ lạc loài thật lẻ loi…

Dứt câu lão lắc đầu thở hắt ra một tiếng, vẻ mặt thê lương, Lệ Quyên cũng không kiềm được tiếng thở dài. Vậy là tia hy vọng cuối cùng của cô cũng biến tan, cứ nghĩ lão hành khất giúp cô tìm được Hồ Nam, nào ngờ kết quả lại như vậy. Chưa bao giờ Lệ Quyên cảm thấy trống vắng bơ vơ như lúc này, không cha mẹ, không người thân, phiêu bạt, lạc loài…

Lệ Quyên cảm thấy thất vọng, chỉ còn biết nhẹ giọng nói với người hành khất tiếng cám ơn rồi quay đi. Ông lão trầm ngâm, nheo nheo đôi mắt già nua dõi theo bóng dáng cô độc của người con gái lạ. Dường như không nén được xót xa, ông thở dài thêm tiếng nữa rồi cuối cùng cũng quay lưng đi về hướng ngược lại.

Lệ Quyên lững thững bước vô định trên con phố hoang tàn của Bình An trấn, vô vàn ánh mắt dõi theo cô một cách chăm chú dị kỳ. Lệ Quyên không quan tâm, trong lòng cô lúc này chỉ miên man những dòng suy nghĩ, dừng lại hay không dừng lại… bây giờ cô như một kẻ trắng tay, muốn bám víu thứ gì đó dù là một hy vọng nhỏ nhoi, nhưng chúng cứ vô tâm tan đi không chút lưu tình.


"Mẹ, người còn sống hay đã chết, Hồ Nam thân mang án tử, nghe đâu ông ta đã bị bắt, có lẽ hiện giờ ông ta đã không còn trên cõi đời này".

Người cuối cùng cô nghĩ đến là Kiệt. Nhưng anh cũng biệt tăm biệt tích gần ngót ba năm.

"Kiệt, anh đang ở đâu, đang làm gì, tại sao anh không cho em gặp mặt?"

Lệ Quyên vừa đi vừa suy nghĩ, đến khi cô ngẩng mặt lên đã thấy mình đứng trước một tửu quán. Dường như trong khắp thị trấn rộng lớn chỉ còn mỗi cái quán này mở cửa buôn bán và khách cũng lác đác có vài người. Lệ Quyên bước vào gọi người mang cho mình vò rượu, cô rót rượu ra chén rồi nhấm một ngụm to, ngơ ngẩn thả hồn theo những đợt gió thu lùa ngang vách lá tạo nên những âm thanh xào xạc.

Hơn hai mươi năm, ngần ấy thời gian trôi qua, Lệ Quyên đã đến với cuộc đời này nhưng chưa bao giờ cô hưởng được niềm vui trọn vẹn. Lúc chào đời đã làm trẻ mồ côi, chỉ có mẹ cạnh bên yêu thương, chăm sóc vỗ về. Lên năm tuổi, lần đầu cô gặp được mặt cha thì Tống gia lâm vào hỏa biến, cô thất lạc với cả mẹ lẫn cha, may nhờ Minh Tâm nhặt về nhận cô làm nghĩa nữ. Nhưng cũng chẳng được bao lâu, ngày cô vừa tròn mười sáu tuổi ông cũng rời bỏ cô để về thế giới bên kia.

Lệ Quyên đã phải một mình lưu lạc giữa chợ đời, làm mọi thứ để mưu sinh, ba năm trước cô may mắn gặp được Kiệt. Cứ nghĩ cuộc đời yên bình từ đó, nào ngờ anh cũng bỏ cô mà đi, không một lý do rõ ràng, không một lời ước hẹn. Từ ấy đến nay, cô đã xuôi ngược khắp nơi để tìm anh, để chứng minh mình và anh có duyên có nợ. Một việc làm thật thơ ngây và ngốc nghếch!

Lệ Quyên lại nhấm hớp rượu, lại nghĩ suy.

"Kiệt, lẽ nào chúng ta thật sự không duyên không nợ nên mãi đến hôm nay chúng ta vẫn không thể gặp lại nhau? Anh có biết em rất nhớ anh không? Anh có biết em đã rất mệt mỏi rồi không? Nếu anh vẫn còn chưa chịu xuất hiện em sẽ ngã vào vòng tay người khác đấy."

"Cha, mẹ, hai người còn sống thật sao, vì sao con đã cố gắng tìm như vậy vẫn không gặp được? Con mệt mỏi quá, con muốn dừng lại. Nhưng nếu ngay lúc này con dừng lại thì những cố gắng suốt thời gian qua còn có ý nghĩa sao?"

"Mẹ, người đang ở đâu? Con rất muốn nhìn thấy nụ cười của người lần nữa, con rất muốn nghe lại giọng nói của người lần nữa. Mẹ, ở nơi xa xôi nào đó người có nhớ đến đứa con lưu lạc này không?"

Lệ Quyên còn đang suy nghĩ miên man, không để ý bên ngoài có người đàn ông xa lạ đi vào. Gã đi đến bên cạnh bỗng cất tiếng chào Quyên khiến cô phải kinh ngạc quay nhìn. Trong lòng cô tuy vẫn còn cảm giác bực bội về những tin tức vừa dò hỏi được, nhưng vì phép lịch sự cô cũng nở nụ cười chào đáp lại. Rất tự nhiên, gã kéo ghế ngồi đối diện với cô, rồi cười cười bắt chuyện:

- Cô nương là người ở xa mới đến đây lần đầu phải không?

- Đúng vậy.

- Nơi đây dân tình không tốt lắm, cô nương nhìn bọn chúng xem, bề ngoài là vậy nhưng toàn là những tay đầu trộm đuôi cướp chứ không phải người bình thường đâu! Thấy cô nương khờ khạo tôi mới nói cho cô nương biết mà đề phòng đấy.

- Đa tạ hảo ý của đại ca. Tôi sẽ đề phòng!

- Cô nương đến đây để tìm người quen à?

- Phải.

- Cô nương tìm ai thế, nói xem nếu tôi biết tôi chỉ cho, người trong trấn này tôi quen nhiều lắm!

- Tôi tìm chồng tôi.

Nghe Lệ Quyên nói vậy gã đàn ông bật thốt:

- Ôi liệt nữ, quan san muôn dặm tìm chồng… Tôi thật khâm phục cô nương. Thế anh ta tên gì?

Lệ Quyên nói thầm “phiền thật”. Nhưng cũng đáp lời gã:

- Hạnh Văn Tuấn Kiệt.

Gã lạ mặt trầm ngâm một lát mới nói:

- Anh ta dường như không có ở đây, cái tên ấy tôi chưa bao giờ được nghe qua. Xin lỗi, tôi không giúp gì được cho cô nương rồi.

Lệ Quyên mỉm cười dịu dàng đáp:

- Dù sao cũng cám ơn đại ca đã quan tâm.

Gã đàn ông lạ mặt vẫn ngồi đó cười hề hề, huyên thuyên về những người trong trấn Bình An, kẻ này thế này, kẻ kia đáng sợ thế kia... Lệ Quyên nghe mà như không nghe, tất cả những điều đó có liên quan gì đến cô mà cô phải bận tâm.

Bất ngờ, ngay lúc đó từ bên ngoài có hai người ầm ầm chạy vào, là một gã đàn ông râu xòm rượt đánh một thiếu phụ trung niên. Người phụ nữ trong cơn sợ hãi đã lao mau vào quán, va ngay vào chiếc bàn Lệ Quyên đang ngồi đánh “rầm” một tiếng. Bà ta lảo đảo ngã ập qua phía Lệ Quyên ngồi, cũng may cô nhanh tay đỡ được nên bà ta không bị thương tổn gì. Người phụ nữ vội bật dậy lui nhanh ra khỏi vòng tay Lệ Quyên. Người đàn ông quát:

- Còn không mau xin lỗi cô gái ấy à?


Người đàn bà vội chắp tay xin lỗi rối rít rồi khép nép đi ra cửa, người đàn ông cũng cúi đầu xin lỗi rồi đi mau theo. Y vừa dợm bước, người phụ nữ lại ù té chạy. Lệ Quyên nhìn lại mặt bàn chợt thốt:

- Tay nải của tôi...

Gã đàn ông lạ mặt kêu lên:

- Thôi rồi, là bọn chúng giở trò để cướp cái túi đó đấy. Tôi đã nói bọn người ở đây gian lắm mà cô nương vẫn không cẩn thận. Để tôi chạy theo lấy lại cho cô nương!

- Đa tạ đại ca.

Gã lạ mặt ấy vừa nói vừa lao nhanh về hướng hai kẻ kia mới bỏ đi. Lệ Quyên không vội đuổi theo, cô lấy trong thắt lưng ra vài mảnh bạc vụn rồi bỏ lên bàn. Xong, cô lững thững đi ra cửa, vừa đi cô vừa chép miệng lẩm nhẩm:

- Chậc chậc, thị trấn này không an toàn một chút nào. Nhưng tay nải của ta thì có gì đâu mà lấy...

Lệ Quyên rời tửu quán cũng đi về hướng ba kẻ kia vừa chạy đi. Rẽ qua một góc khuất, trước mặt cô là người đàn ông lạ mặt nói sẽ giúp đỡ cô khi nãy và hai người khác, một nữ và một nam còn rất trẻ, dưới đất là những thứ dùng để cải trang. Cả ba đang túm tụm lại định mở tay nải ra để chia chiến lợi phẩm. Lệ Quyên hắng giọng khiến cả ba kẻ đó giật mình nhìn lại.

Lệ Quyên cau mày nói:

- Bên trong tay nải đó không có gì đâu. Mau trả lại đây.

Cả ba kẻ đó nghe xong, nhìn vào dáng vẻ mảnh mai yêu kiều của Lệ Quyên thì cười khinh miệt rồi nói:

- Cô đùa bọn này sao, không có gì mà đuổi tới tận đây. Dù gì cũng bị bắt quả tang rồi, muốn lấy lại đồ thì xuất bản lãnh ra đi.

Một trong ba kẻ đó vừa nói vừa xoay xoay tay nải trên tay. Lệ Quyên khẽ nhíu mày, nhưng cô còn chưa kịp động thủ thì một bóng trắng bất ngờ vút qua, cả ba tên kia không kịp kêu đã nằm chỏng gọng, tay nải của Lệ Quyên nằm gọn trên tay người mới đến. Kẻ đó quay lưng về phía Lệ Quyên nên cô chỉ thấy một vóc người thon gọn cao ráo, y cất giọng, giọng thanh trong và rất trẻ trung:

- Ta đã cảnh cáo các người hai lần rồi, vậy mà bây giờ vẫn lặp lại trò cũ, nói đi muốn ta phạt thế nào?

Ba tên kia lập tức tái mặt, rối rít van xin:

- Thiếu gia, xin tha cho chúng tôi lần này, chúng tôi hứa sẽ không tái phạm lần nào nữa.

Chỉ nghe bạch y nhân “Hừ” một tiếng, cả ba lồm cồm bò dậy chạy biến. Nhìn từ phía sau, bạch y nhân có vóc dáng rất quen, vừa trông thấy Lệ Quyên đã nghĩ ngay đến Kiệt, nhưng giọng nói thì không giống. Tuy biết người này không phải anh nhưng sao Lệ Quyên vẫn cảm thấy tim mình cứ đập rộn lên từng hồi.

Bạch y nhân quay lại, Lệ Quyên nhìn vào lập tức ngơ ngẩn xuất thần. Không, anh không phải Kiệt nhưng gương mặt ấy lại có nét hao hao giống Kiệt. Lệ Quyên tự nhận mình đã gặp qua vô số nam nhân nhưng người có khí chất thoát tục như thế này thì đây hẳn nhiên là lần đầu tiên cô gặp được. Nếu xét riêng về dung mạo, trừ Kiệt ra, bạch y nhân này chính là người anh tuấn nhất trong số người Lệ Quyên gặp suốt mấy năm qua. Đôi mắt sáng, đôi mày thanh tú, sóng mũi cao và khuôn mặt chữ điền, kết hợp với dáng dấp thanh cao khiến toàn thân bạch y nhân toả ra khí chất không lẫn vào đâu được. Giọng nói của bạch y nhân cũng rất nhẹ nhàng ấm áp.

- Tay nải này của cô nương phải không?

Đến lúc này Lệ Quyên mới hoàn hồn sau phút ngơ ngẩn xuất thần. Cô vội vàng đáp:

- Vâng.

Người kia lại nói:

- Trả lại cho cô nương này.

Tuy hai người đứng cách khá xa nhưng người nọ không cần dùng sức, cũng không tiến lại vẫn ném gói vải bay đến nằm gọn trong tay Lệ Quyên, khiến cô không khỏi khen thầm.

Lệ Quyên mỉm cười đáp tạ:

- Đa tạ thiếu hiệp ra tay giúp đỡ.

Lệ Quyên tỏ ra mình là một cô gái nhu mì, nụ cười cô lúc này thập phần mỹ lệ, nhưng bạch y nhân chỉ xua tay:

- Không có chi, chuyện nhỏ nhặt thôi mà, từ trước đến giờ tại hạ thấy chuyện bất bình luôn không thể làm ngơ. Cô nương dường như là người từ nơi khác đến?

- Vâng.

- Đi lại trong trấn này cô nương nên cẩn thận hơn chút nữa! Tại hạ có chuyện phải đi đây…


Nói chưa dứt tiếng, bạch y nhân đã vội vã quay đi. Khi câu nói dứt bóng dáng bạch y nhân cũng khuất sau lối rẽ cuối đường, nhưng âm thanh bật ra từ môi anh dường như âm vang mãi trong lòng Lệ Quyên. Một cuộc kì ngộ lạ lùng, Lệ Quyên trước giờ vẫn ra ơn cho kẻ khác giờ mặc nhiên trở thành kẻ thọ ơn. Anh là ai? Sao lại xuất hiện trong phút bất ngờ này?

Lời lão hành khất kỳ lạ hôm nào lại vang lên trong lòng Lệ Quyên:

"Ngày cô nương quyết tâm dừng bước ngao du, cô nương sẽ gặp một người, là khởi nguồn cho cô nương tìm đến đích".

Lệ Quyên ngẩn người ngẫm nghĩ.

"Người vừa rồi là ai? Không quen biết, không thân thuộc, vì sao khi mặt đối mặt anh ta tim mình lại đập loạn cuồng như vậy? Vì anh ta giống với Kiệt sao? Hình như không phải! Anh là bến đỗ của đời mình theo lời lão hành khất đã nói sao? Lão đã nói mình sẽ gặp lại cha và mẹ nhưng hình như không đúng lắm, bọn họ có lẽ không còn trên đời này nữa. Vậy lời tiên đoán về tình duyên này mình có nên tin lão một lần không? Nếu người vừa rồi chính là định mệnh của mình vậy làm sao mình có thể gặp lại anh ta thêm lần nữa?"

Lệ Quyên đứng lặng suy tư một lúc mới chậm chạp rời đi. Vừa qua khúc cua cuối con hẻm cô gặp ngay ba tên trộm khi nãy. Lệ Quyên hơi nhướn mày nhìn bọn họ:

- Vẫn chưa chịu buông tha cho cái tay nải của ta hả?

Gã đàn ông kia cười hềnh hệch nói:

- Chúng ta cũng không phải muốn cướp của cô, chẳng qua bọn ta vừa thua bạc sạch túi. Nếu cô nương giao hết bạc trong người ra, bọn ta hứa sẽ không làm khó cho cô nữa.

Lệ Quyên nghe xong thì rút túi bạc trong ngực ra tung tung trên tay cười nói:

- Được thôi. Nhưng trả lại ngươi câu nói khi nãy, muốn bạc thì xuất bản lãnh ra.

Ba tên kia nhìn nhau một cái rồi phóng người lao nhanh lại không chút cố kỵ. Chỉ có điều sau đó con hẻm chợt vang lên vài tiếng bốp bốp và tiếng la ối á liên tục. Nhưng chung quanh vắng vẻ quá mức chẳng ai nghe thấy để mò đến xem nơi đây có chuyện gì. Cuối cùng là tiếng kêu gào xin tha thứ.

- Nữ hiệp xin tha mạng, chúng tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái sơn, từ nay xin chừa không làm nghề này nữa...

Lệ Quyên phủi phủi tay ngồi xổm xuống nhìn mấy kẻ nằm bò dưới đất, cô cười cười nói:

- Ta cũng không ép các ngươi bỏ nghề, trả lời vài câu hỏi của ta chẳng những các ngươi bình yên vô sự mà còn có tiền để cờ bạc.

Cả bọn ngây người một lúc mới kịp phản ứng lại vội vàng nói:

- Được được được, nữ hiệp có gì muốn hỏi chúng tôi biết gì nhất định nói hết không dám giấu. Cô có phân phó gì chúng tôi đều nguyện ý làm theo.

- Được. Câu hỏi đầu tiên. Các ngươi có biết người tên Hồ Nam từng làm tổng tiêu đầu ở đây không?

Cả ba người đồng thanh đáp.

- Không biết.

- Được. Câu thứ hai, các ngươi từng nghe người có họ Hạnh Văn chưa?

- Chưa từng.

- Câu thứ ba, người khi nãy các ngươi gọi là thiếu gia đó là ai? Nếu ta muốn gặp lại người đó thì phải làm như thế nào?