Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 124: Gặp lại






Vào đại sảnh Huỳnh Hoa lập tức nhìn thấy cha mẹ mình và cả đại di nương ngồi ở giữa.

Nhìn thấy vẻ mặt hầm hầm của chồng, Nhật Lan không dám chạy đến ôm con gái. Huỳnh Hoa cất tiếng chào:

- Cha mẹ, di nương, nhị vị thúc phụ… hôm nay con… Hồ Lệ Quyên cùng trượng phu về tạ tội với mọi người.

Huỳnh Hoa nói rồi Hồ Kỳ không phản ứng gì, ông đang nhìn về phía Dương Long. Huỳnh Hoa thúc chỏ kêu khẽ:

- Nói gì đi.

Dương Long hướng về phía Hồ Kỳ cung tay chào nhưng không nhìn bọn họ:

- Cha, nhạc phụ, nhạc mẫu… con về rồi. Lúc trước không từ mà biệt là chúng con có lỗi, hôm nay cùng thê tử trở về xin được tạ tội cùng cha mẹ.

Hồ Kiếm Bình ngày trước bị thương mất một cánh tay hiện tại đã tiều tụy đi không ít, mái tóc bạc như sương chỉ đôi mắt sáng là sáng hoắc. Ông mỉm cười thay Hồ Kỳ ra lệnh:

- Về rồi thì tốt, hai đứa ngồi đi.

Huỳnh Hoa kéo Dương Long đến ngồi ở vị trí dành riêng cho mình. Huỳnh Hoa lên tiếng trước.

- Cha, theo lời giao hẹn ngày trước con đã về rồi…

Hồ Kỳ chầm chậm đứng lên bước đến trước mặt con gái, đôi mày điểm bạc chau tít lại:

- Chịu về rồi! Tốt! Cả hai đứa cùng về, không uổng công ta đợi. Nhưng con cho rằng những lời ta nói là thật sao? Đi là đi biền biệt đúng hai mươi lăm năm, về sớm một chút không được sao?

Giọng ông đã có thanh rung, từng lời ông thốt ra mớ râu bạc dưới cằm cũng nhịp theo thành vũ điệu. Huỳnh Hoa khích chỏ nhắc nhở trượng phu đứng dậy cúi đầu trước mặt phụ thân:

- Con xin lỗi, con chỉ muốn chứng minh rằng những gì con nói được nhất định làm được.

- Vậy thì con làm được rồi đó, cái lưng già của ta cũng cong đến mỏi mòn để đợi chờ con. Còn Long nhi, mấy năm qua con thế nào…

- Đa tạ nhạc phụ, con vẫn ổn.

- Hận ta lắm phải không?

Dương Long đáp lạnh tanh:

- Con không dám.

- Lời nói ngoài môi thì có ý nghĩa gì? Chủ yếu là trong lòng cảm thấy thế nào… Ngày trước là ta có lỗi, hôm nay đây, ta đứng trước mặt con cúi đầu nhận lỗi… Long nhi, ta xin lỗi.

Hồ Kỳ cung tay cúi đầu trước mặt con gái và con rể. Dương Long để mặc ông cúi mình như thế, chàng chỉ thản nhiên nói:

- Nhạc phụ, xin người đừng làm vậy, con vốn không hề để tâm. Sau tất cả những gì thê tử đã làm cho con, trong lòng con chỉ còn lại duy nhất sự quan tâm dành cho nàng ấy… những chuyện khác từ lâu đã không còn quan trọng nữa rồi.

Hồ Kỳ thở dài:

- Ra là vậy… không phải không để tâm mà là không đáng để lưu tâm…

Huỳnh Hoa khích vai chồng khẽ giọng:

- Chàng nừa nói cái gì vậy?

Hải Bằng thấy có mùi hỏa dược đang bốc lên thì vội nói:

- Lâu ngày gặp lại là việc vui, đại ca cũng nên bao dung cho tụi nhỏ một chút. Dù sao cũng đã qua hai mươi mấy năm rồi… hai đứa nói xem hai mươi mấy năm qua mấy đứa đã ở đâu, sống thế nào, có vất vả không?

Thấy Dương Long im lặng nhắm mắt Huỳnh Hoa cũng để mặc trượng phu muốn làm gì thì làm. Nàng nói giản lược lại những chuyện mình và trượng phu đã trải qua sau khi rời Bình An trấn. Bất ngờ Dương Long đưa tay khích nhẹ vai vợ, Huỳnh Hoa nghiêng đầu qua hỏi nhỏ:

- Làm sao vậy?

- Ta nghe thấy tiếng Linh Nhi gọi chúng ta, là cầu cứu. Chính con bé đang chạy loạn…

- Sao cơ?

- Con bé có vẻ như đang bị truy bắt ngay phía sau tiền viện, mùi hương còn lại ở phía hậu viện, từ nãy đến giờ không hề thay đổi.

- Chàng liệu thế nào?

- Còn thế nào, không cần biết đã xảy ra chuyện gì, cứu con chúng ta trước.

- Được. Chàng xác định kỹ phương hướng đi tí nữa chúng ta cùng ra tay…

Hải Bằng đang nghe "con dâu" kể chuyện chợt cô quay qua nói nhỏ với chồng chuyện gì đó khiến ông có chút tò mò hỏi:

- Hai đứa muốn giấu chúng ta chuyện gì sao? Sau đó có phải Long nhi giải được độc hay không? Nếu không bây giờ chắc chắn không thể trở về…

Huỳnh Hoa nhoẻn miệng cười gật đầu:

- Khi đến Đông Hải chúng con may mắn gặp Nam Cung tiền bối, ông ấy đưa chúng con đến gặp người có phương thức giải độc Mai Hoa châm…

Kiệt ngồi nghe nãy giờ không nén được tò mò cất tiếng hỏi:

- Độc đã được giải lẽ nào mắt cậu ấy không chữa được hay sao? Từ nãy đến giờ muội phu chỉ nhắm mắt không nhìn chúng ta…

Kiệt hơi dừng lại, đây là câu hỏi thay cho lòng hiếu kỳ của tất cả mọi người, ai nấy chờ đợi nhưng Huỳnh Hoa lại chẳng nói gì, nàng ghé tai chồng hỏi:

- Thế nào rồi?

Trong cái phẳng lặng của giang đại sảnh, Dương Long cất giọng:

- Hành động.

Lời vừa nói mắt cùng lúc mở bừng, chân lao vọt về phía sau đại sảnh phòng, Huỳnh Hoa cũng vọt theo chồng. Người của tiêu cục ai cũng một thân công phu, thấy dị biến ai cũng theo bản năng phóng người lao vọt theo. Chỉ thấy Dương Long phóng như bay về phía sau tiền viện, qua khúc quanh liền chạm mặt hai nhóm người đang vây lấy một tiểu cô nương, cô bé quả nhiên là Phương Linh. Dương Long phóng người vọt vào giữa vòng vây, hai tay vỗ ra hai chưởng khiến bọn thủ hạ của tiêu cục té rạp xuống. Bọn thủ hạ đó thấy bỗng dưng ở đâu rơi xuống một tên hung thần, chủ mình lại chỉ im lặng đứng nhìn thì lui hết ra sau. Phương Linh thấy cha đến cứu nước mắt lưng tròng nhào lại ôm chầm lấy cha kêu lên.

- Cha mẹ, cuối cùng hai người cũng đến rồi. Cha mau cứu nhị ca, bọn người không nói lý lẽ này bắt nhốt nhị ca rồi!

Huỳnh Hoa hỏi nhanh:

- Ở đâu, đưa cha mẹ đến đó ngay.

- Ở hậu viện mau theo con.

Đứa bé con này thấy có cha mẹ ở bên cạnh ngay lập tức coi trời đất chẳng ra gì nữa, nhằm thẳng hậu viện mà chạy. Nghe nói con trai bị bắt nhốt lòng của Huỳnh Hoa lẫn Dương Long đều cảm thấy nóng ran, lập tức chẳng để tâm chuyện gì nữa phóng người vọt đi.

- Ở đây.

Phương Linh cao giọng chỉ vào một căn phòng, nơi này có mười mấy tên thủ hạ đang đứng canh. Dương Long vừa tới bọn chúng nhào ra ngăn lại, nhưng sau đó chúng bị cho đo ván gần như ngay lập tức nên cả bọn ù té chạy. Dương Long đạp bung cánh cửa đang bị khóa ngoài sau đó vọt vào bên trong giải khai huyệt đạo cho con trai. Vừa xong thì Kiệt và những người khác cũng vừa tới nơi. Kiệt giơ tay ngăn bọn thủ hạ hiếu chiến lại, ân cần nói:

- Có chuyện gì mọi người từ từ nói đừng động võ!

Phương Linh nấp sau lưng cha cao giọng nói:

- Bọn họ là những người không biết nói lý lẽ đâu, cha mẹ đừng tin bọn họ.

Hải Bằng kinh ngạc hỏi:

- Có chuyện gì vậy, chuyện này là sao? Mấy đứa giải thích xem.

Huỳnh Hoa quay nhìn Kiệt cao giọng:

- Ca, tại sao lại bắt nhốt hai đứa nhỏ này?


Kiệt cau mày hỏi lại:

- Vừa rồi hai đứa nhỏ gọi muội là mẹ, muội thật sự là mẹ chúng nó sao?

- Đúng vậy, đại ca tốt nhất nên giải thích cho rõ ràng, tại sao tổn thương hai đứa nhỏ, nói không xong muội không khách khí đâu.

Huỳnh Hoa có vẻ bực. Phương Linh kề tai nhị ca nói:

- Lần đầu muội thấy mẹ nổi giận đó, sắc mặt không thay đổi gì sao muội có cảm giác sờ sợ thế này không biết.

Trọng Tín khẽ giọng:

- Muội có để ý gì không, mẹ gọi ông ta là đại ca.

- Lẽ nào là cửu cửu của mình?

***

Đại sảnh phòng của Hồ Kỳ tiêu cục.

Mọi người ai nấy đều trầm mặc. Trọng Tín và Phương Linh ngoan ngoãn đứng sau lưng cha mẹ. Lúc này bên cạnh Kiệt có cả vợ và con trai con gái, Phương Nhi và trượng phu là Trọng Nghĩa cũng ra mặt góp "vui". Ai cũng mừng vì Dương Long và Huỳnh Hoa trở lại nhưng vừa trải qua một trận náo loạn không ai dám nói với ai câu nào. Huỳnh Hoa lên tiếng trước:

- Đại ca, anh nói đi.

Kiệt đảo mắt nhìn quanh thấy chỉ còn lại người nhà mới cất giọng:

- Khoảng hai tháng trước con gái ta bị hoa tặc dòm ngó, võ công con bé không tinh nên bị bắt đi, ta liền cho người truy tìm, sau đó bắt gặp thằng bé… con trai muội ôm con gái ta mình không mảnh vải che chạy vào ngôi miếu hoang, ta vội đuổi theo thì thấy thằng nhỏ lấy áo mình trùm lên mình con bé… Lúc đó ta đinh ninh thằng nhỏ là hoa tặc nên định bắt lấy không ngờ thằng bé võ công không tệ nên chạy thoát. Sau đó ta cho người truy tìm thì nó có thêm con bé… con gái muội ấy bên cạnh, hai đứa chống trả rốt lại vẫn bị ta bắt về. Nói thế nào nó cũng không nhận mình là hoa tặc. Ta nói nó nhìn thấy thân thể con gái ta rồi thì phải chịu trách nhiệm, nó hỏi ta họ gì, ta nói họ Hồ nó liền sống chết gì cũng không chịu, trăm phương ngàn kế thoát ra. Con bé con kia còn dọa nếu không thả chúng ra cha mẹ chúng tới đây sẽ san bằng tiêu cục của ta, ta tức quá nhốt cả hai lại… Mà truy hỏi thế nào chúng cũng không nói cha mẹ chúng là ai, chỉ nói cha mẹ chúng dặn không được cưới gã cho người họ Hồ. Nếu nhị muội là ta, muội sẽ làm thế nào?

Phương Linh phụng phịu:

- Cha mẹ thấy không, ông ta có chịu nói lý lẽ đâu…

Huỳnh Hoa gằn giọng:

- Im lặng.

Thiếu nữ đôi mươi đang đứng cạnh Kiệt bất ngờ nói:

- Cha, con đã nói rồi hắn không phải người thất lễ với con, hắn vô tình đi ngang cứu được con mà cha không tin, cứ bắt hắn phải cưới con…

Kiệt cằn nhằn:

- Được rồi, được rồi, là ta sai.

Ông quay sang Huỳnh Hoa hỏi:

- Hai đứa nhỏ này là con của muội và muội phu sao?

Huỳnh Hoa chỉ tay vào hai đứa con nói:

- Bé trai này là con thứ hai, tên Trần Trọng Tín. Con bé này là Trần Hồ Phương Linh.

Kiếm Bình chợt nói chen vào:

- Từ đầu ta đã nghi rồi, hai đứa nhỏ hao hao cha mẹ nó, ta nói mà chả ai chịu tin…

Kiệt xịu mặt:

- Giờ rõ rồi, cửu phụ xin lỗi hai đứa…

Phương Linh bối rối khều khều mẹ dịu giọng:

- Mẹ…

Huỳnh Hoa thản nhiên:

- Đã không việc gì rồi. Ông ấy là cửu phụ của mấy đứa, gọi cửu phụ đi.

Phương Linh phụng phịu:

- Cửu phụ, tỷ tỷ…

Trọng Tín cung tay vái Kiệt:

- Con chào cửu phụ.

Huỳnh Hoa tiếp luôn:

- Người ngồi giữa là ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu của hai đứa. Người mặc hắc y là nội tổ phụ của hai đứa, trước đây có lần mẹ kể mấy đứa nghe rồi đó.

- Con ra mắt ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, nội tổ phụ…

Nhật Lan vẫy tay gọi hai đứa trẻ:

- Hai đứa đến đây, cả tháng qua cận kề mà lại không hề hay biết hai đứa là cháu ruột, chậc… chút nữa còn xảy ra chuyện không hay.

Phương Linh nhìn mẹ đợi cái gật đầu của mẹ cô bé mới chạy đến cho bà ngoại ôm vào lòng. Hồ Kỳ vỗ vai Trung Tín cười nói:

- Trưởng thành rồi.

Kiệt cười giả lả:

- Muội về đây rồi có dự định gì chưa?

Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Tạm thời vẫn chưa có dự định gì.

- Hay là ở lại nơi đây đi.

Huỳnh Hoa lắc đầu:

- Muội và trượng phu đã bàn với nhau rồi, sẽ tìm vài mảnh đất để cho mỗi đứa nhỏ một mảnh lập nghiệp. Muội còn phải chỉ bảo tụi nhỏ nhiều thứ nữa chắc là không thể ở lại đây rồi.

- Vậy à.

Dương Long từ đầu đến giờ vẫn im lặng bất chợt cất tiếng hỏi:

- Tín nhi, Linh nhi, hai đứa ở đây còn Tuyết nhi và An nhi ở đâu?

Phương Linh nhanh nhảu:

- Lúc gần tới nơi tứ tỷ nói muốn về Nam Sơn trước xem nơi đó thế nào, nên chúng con chia hai đường, bây giờ không biết tam ca và tứ tỷ đang ở đâu rồi nữa.

Huỳnh Hoa cười dịu giọng:

- Thôi đành vậy, để cha mấy đứa tìm chúng nó vậy.

Huỳnh Hoa vừa nói vừa đưa hai lọ thuốc cho trượng phu. Dương Long kinh nghi nhìn vợ:

- Lại là thứ gì nữa đây?

- Đã tìm được hai đứa nhỏ này rồi tạm thời nó không chạy mất được, nên không cần Truy Hương nữa, uống thứ này vào để hủy truy hương chúng nó, chừa lại hương của hai đứa kia cho dễ tìm.

Dương Long nghe lời vợ uống hai lọ thuốc vào, hắc hơi mấy cái rồi nhắm mắt "đánh hơi", lúc sau chàng mở mắt nói:

- Chúng nó cũng đang trong trấn, chỉ không biết đang ở đâu thôi.

Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Biết vậy là được rồi.

Huỳnh Hoa quay lại cha mẹ nói:

- Cha mẹ, bây giờ cũng trễ rồi, chúng con xin phép cáo từ, hôm khác lại ghé vào viếng thăm. Tín nhi, Linh nhi, chúng ta đi…

Hải Bằng lên tiếng:

- Mới trở về hai đứa không thể ở lại thêm vài hôm nữa hay sao?

Dương Long lắc đầu:

- Không được, con còn có việc, vả lại còn phải tìm mấy đứa nhỏ, chúng về nam trước không biết chúng đang ở đâu. Vài hôm nữa tìm gặp chúng nó rồi con đưa cả nhà về ra mắt mẹ cha sau.

Hải Bằng miễn cưỡng gật đầu:

- Như vậy cũng được.

Nhật Lan kêu lên:

- Không được. Hai đứa muốn đi đâu thì đi, để hai đứa cháu lại cho mẹ, như vậy hai đứa mới không nói đi là đi luôn như trước kia nữa.

Huỳnh Hoa mỉm cười dịu giọng:

- Vậy hai đứa ở lại với nội ngoại tổ, nhớ chăm sóc tốt cho nội ngoại tổ, cha mẹ đi tìm Tuyết nhi và An nhi.

- Dạ.

Dương Long cung tay vái chào cha mẹ nói:

- Vậy chúng con xin phép.

Kiệt đứng lên nói:

- Ta tiễn hai người.

Trên đường trở ra cổng Kiệt cười nói:

- Nhìn thấy Long đệ hoàn toàn bình phục ta cũng mừng cho hai người, xa cách hai mươi mấy năm thân thủ đệ muội dường như tăng tiến rất nhiều.

Dương Long cười hiền:

- Tất cả đều nhờ thê tử đệ mới có ngày hôm nay.

- Mấy năm qua chăm sóc cho nhị muội ta hẳn là rất vất vả.

Dương Long lắc đầu phản bác:

- Ngược lại thì đúng hơn.

Huỳnh Hoa nói chen vào:

- Ca, mọi chuyện để lần sau gặp hãy nói, giờ bọn muội cáo từ.

- Được.

Trên đường về Huỳnh Hoa thở dài cảm thán:

- Đi lâu thế này không biết Khanh nhi thế nào rồi.

- Chúng ta về nhanh thôi.

***

Quán trọ Việt Xuân Yên.

Huỳnh Hoa về không thấy Thiếu Khanh đâu thì lo lắng, vừa quay ra thì A Phúc tất tả chạy vào báo:

- Lão gia và phu nhân về rồi thì hay, khi nãy tôi vào phòng không thấy ngũ thiếu gia đâu, ra ngoài tìm một vòng cũng không thấy chỉ tìm được đôi nạng gỗ của cậu ấy. Tôi đang lo cuống lên không biết phải đi đâu để báo cho lão gia và phu nhân.

Huỳnh Hoa nghe xong liền phát hoảng:

- Cái gì? Chẳng phải lúc rời khỏi tôi đã dặn thằng bé có cần gì thì tìm cậu sao?

- Cậu ấy không hề đến tìm tôi.

Dương Long vội hỏi:

- Đệ nhặt được đôi nạng gỗ này ở đâu?

- Ở khu nhà hoang phía tây chợ, có điều tôi đã tìm quanh đó mấy lượt rồi nhưng không hề thấy người.

Huỳnh Hoa nói nhanh:

- A Phúc, cậu lập tức đến Hồ Kỳ tiêu cục tìm Tín nhi và Linh nhi, bảo tôi gọi chúng nó đến đây gấp, bảo chúng nó chia ra tìm Khanh nhi càng nhanh càng tốt.

- Vâng thưa phu nhân.

A Phúc đi rồi, Huỳnh Hoa quay sang chồng nói nhanh:

- Chàng nhanh chóng tìm vị trí của Tuyết nhi và An nhi, chúng ta tìm chúng bảo chúng cùng chia ra đi tìm Khanh nhi.

- Khoan đã, sao phải tìm Tuyết Nhi và An nhi trước, nàng không cho Khanh nhi uống Truy Hồn hương sao?

- Khanh nhi yếu như vậy làm sao thiếp dám cho nó uống mấy thứ như vậy được. Chàng tranh thủ tìm vị trí của hai đứa kia đi.

- Được rồi, nàng cũng đừng hoảng lên như vậy, đặc điểm của Khanh nhi dễ nhận biết như vậy chúng ta đi hỏi thăm bên ngoài một chút chắc cũng ra ít manh mối.

- Chúng ta đi.

***

Hơn hai canh giờ trước.

Sau khi Dương Long và Huỳnh Hoa rời quán trọ được độ một canh giờ thì Thiếu Khanh cũng chống nạng đi ra. Khi đến nơi đây anh nhìn thấy cảnh vật khá là bắt mắt, trong lòng ấp ủ ước vọng đi dạo một vòng để ngắm nghía. Ở vùng đất Đông Bắc tuy số lần ra ngoài của anh không được nhiều nhưng mỗi lần anh đều cố gắng ghi nhớ cảnh vật, nên biết không ít nơi, thời tiết nơi đó lại lạnh khiến anh không buồn ra ngoài thăm thú nữa. Còn nơi đây thì khác, thời tiết hài hòa, khi đến đây anh thấy cơ thể mình khỏe hẳn ra, lại lạ cảnh lạ người, niềm thôi thúc vô hình đẩy bước chân anh.

Khi Thiếu Khanh ra khỏi quán trọ trời cũng đã vào trưa, người dân họp chợ đã thưa dần, tuy còn khá đông người nhưng không nhộn nhịp chen chúc. Anh chỉ định tìm một nơi để ngồi nhìn ngắm cảnh phố thị nhưng sau đó anh thấy một người đi về phía tây chợ, người đó là tứ tỷ. Thiếu Khanh gọi theo nhưng tứ tỷ đi nhanh quá nên có thể không nghe tiếng anh gọi. Thiếu Khanh chống đôi nạng chầm chậm đi về phía tây chợ chỉ hy vọng gặp tứ tỷ gọi cô về quán trọ theo lời mẫu thân đã dặn. Chỉ có điều càng đi càng xa, ra khỏi khu chợ đông đúc vẫn chẳng thấy người đâu.

Tìm không được người Thiếu Khanh định quay về vừa quay đầu thì có thứ gì đó bay đập thẳng vào người khiến anh bị hất ra xa té lăn mấy vòng dưới đất cùng với thứ kia. Khi bò dậy mới biết thứ kia là một người, đúng hơn là một tiểu cô nương tuổi chỉ vào khoảng mười sáu mười bảy. Cô bé té đau lồm cồm bò dậy hét ầm lên với người vừa đánh cô bé:

- Hôm nay ngươi to gan lắm, dám đánh ta rồi, ta về ta méc cha ta.

Thiếu Khanh chống tay ngồi dậy mới biết người kia là một thiếu niên tuổi độ mười tám đôi mươi, toàn thân lam y thanh thoát, tay cầm kiếm dài.

- Ta chẳng những đánh cô mà còn bắt cô mang về cho cha ta trị tội.

Vừa nói thiếu niên lam y vừa phóng đến ra chiêu. Cô bé vội vàng vung kiếm lên chống đỡ, vừa đánh vừa lui, ngang qua Thiếu Khanh cô ta hét lên:

- Tiểu tử ngốc kia, chỗ người ta đánh nhau không biết tránh đi chỗ khác à?


- Tôi…

Thiếu Khanh không biết nói sao, anh không phải là không muốn tránh mà là vừa rồi cô ta té vào anh khiến đôi nạng vuột khỏi tay anh bay ra xa tít, không có đôi nạng anh muốn đi cũng không đi được. Thấy bên cạnh có người, thiếu niên lam y liền vung kiếm đâm tới người đó chẳng cần biết là bạn hay thù. Thiếu nữ vội đưa kiếm gạt đỡ giùm “kẻ ngốc” đang ngồi hóa đá bên cạnh. Nhưng hóa ra chỉ là hư chiêu, tay trái thiếu niên vũ lộng, thiếu nữ lập tức trúng chưởng văng ra xa.

Nhưng cô bé ấy cũng thật ngoan cường vừa té xuống lập tức đứng lên tung chiêu tấn công đối phương. Bọn đánh nhau loạn thành một vùng trước mặt, đôi nạng gỗ lại nằm phía bên kia. Thiếu Khanh phải mất một lúc mới hoàn hồn sau cú va chạm lại còn bị kề kiếm vào mặt, anh loay hoay nghĩ cách lấy lại đôi nạng gỗ nhưng hai kẻ kia cứ đánh nhau loạn lên khiến anh không biết phải làm sao. Bất ngờ lại có ánh kiếm lóe lên trước mắt, cô gái vươn kiếm đón đỡ giúp anh rồi gào ầm lên:

- Tên ngốc kia còn chưa chịu đi sao?

Kẻ lam y thấy cô gái có ý bảo vệ tiểu tử xa lạ kia thì tập trung tấn công vào kẻ ngốc ngồi mãi dưới đất kia cho cô bé cật lực đón đỡ. Thiếu Khanh thì hoảng sợ đến ngây người, tim anh đang đập ầm ầm không thể tự chủ, từ bé đến giờ có khi nào anh lâm vào hoàn cảnh thế này đâu.

Cô bé kia thấy sự tình chuyển biến như vậy thì thấy không ổn, cô nàng tung sát chiêu khiến gã kia phải lùi lại, tiếp theo cô bé phóng kiếm cho gã kia lách người tránh đi, sau đó nữa là khói trắng tràn ngập xung quanh. Thiếu Khanh cảm nhận được thân thể mình bị người ta nhấc lên vác đi. Người kia tung mình nhảy qua những bức tường nhà bên cạnh rồi sau đó chạy thục mạng. Khi định thần lại anh biết chính là tiểu cô nương kia đang vác mình trên vai mà chạy. Chỉ là cảm giác mệt mỏi cứ ùa về khiến anh chỉ muốn lịm đi. Thiếu Khanh thiều thào:

- Cô nương hãy bỏ tôi xuống… làm ơn…

Anh sắp chịu không nổi rồi. Cô gái lạnh lùng gắt:

- Im đi. Ta bỏ ngươi xuống lúc này hắn ta đuổi kịp sẽ giết chết ngươi đó! Chịu khó một chút, nhìn sắc mặt ngươi ta biết ngươi đang bệnh, nhưng ngươi yên tâm ta chỉ cần chạy tới chỗ cha ta là mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Cô gái cứ phóng người chạy đi. Thiếu Khanh nghe đầu óc mình cứ mơ hồ dần, anh cố gắng để mình tỉnh táo xem cô gái này đưa anh đến đâu nhưng lực bất tòng tâm, anh cảm nhận được mình mệt sắp đứt hơi, tim nhảy loạn cuồng có thể vọt ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào.

Hình ảnh cuối cùng anh nhìn thấy chính là cô bé chạy vào một căn nhà rộng lớn. Anh nghe câu cuối cùng của cô bé là:

- Cha, hắn ta lại đuổi bắt con, lần này còn đả thương con cũng may con chạy thoát được, cha hãy làm chủ cho con.

Chỉ nghe được bấy nhiêu Thiếu Khanh cảm thấy đầu óc mình mụ mị đi không còn nghe được gì nữa ngoài tiếng tim đập rộn ràng.

- Cha, người này vừa bị con làm bị thương hình như y cũng có bệnh, cha chữa trị giúp y với.

Cô bé vừa nói vừa đặt Thiếu Khanh xuống ghế, vừa nhìn thấy khuôn mặt tái mét của anh cô bé nhảy dựng lên nói như thét.

- Cha ơi, cứu mạng.

Cha cô bé đang bốc thuốc gần đó nghe vậy cũng giật mình quay nhìn. Ông vừa nhìn liền thấy thiếu niên được con gái mang về kia mắt nhắm nghiền, mặt tái xanh, hơi thở dồn dập, tay bấu chặt bờ ngực… Ông vội bỏ ngang công việc chạy lại châm liên tục mười mấy mũi kim châm lên người thiếu niên rồi lấy trong người ra lọ thuốc vốc vào miệng chàng ta. Xong, ông bế thốc người kia lên đi vào trong không quên dặn con gái.

- Vào gọi mẹ ra trông y quán giúp cha một lúc.

- Dạ.

Không biết thời gian đã qua bao lâu, Thiếu Khanh mơ màng tình dậy, vừa mở mắt đã thấy đôi mắt to tròn của một cô bé chớp chớp nhìn mình. Thiếu Khanh giật mình suýt chút hét lên. Cô bé nói như reo:

- Tỉnh rồi, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi. Cha ơi, hắn ta tỉnh rồi!

Cô gái này chính là cô bé va vào Thiếu Khanh lúc trên phố. Thiếu Khanh ngơ ngác hỏi:

- Đây là đâu vậy?

Cô bé nhanh nhảu đáp:

- Đây là Phù Sinh y quán do cha ta làm chủ. Ông ấy là đại phu, vừa rồi ông ấy cứu ngươi một mạng đó.

Cùng lúc đó người đàn ông trung niên bước đến, tầm vóc, độ tuổi có lẽ ngoài năm mươi. Ông ồn tồn hỏi:

- Cậu tỉnh rồi à? Thấy trong người thế nào, đỡ hơn chưa?

- Con đỡ hơn rồi đa tạ bá phụ.

- Cậu hãy ăn ít cháo uống chén thuốc này, ngày mai là có thể về.

- Con ăn không nổi.

- Vậy uống thuốc rồi ngủ một giấc đi.

- Đa tạ bá phụ.

Thiếu Khanh uống xong chén thuốc không tự chủ nhắm mắt ngủ thiếp đi. Không biết thời gian qua thêm bao lâu anh lần nữa tỉnh lại chỉ thấy chung quanh đen tối hẳn là đang đêm, anh muốn cất tiếng gọi nhưng cơn mê muội lại kéo anh chìm vào giấc ngủ. Không biết lại qua bao lâu có tiếng gọi làm anh bừng tỉnh giấc, thì ra cô bé hôm qua đang gọi anh.

- Dậy dậy dậy, tiểu tử mau dậy, mặt trời lên tới ngọn cây luôn rồi còn chưa chịu dậy sao?

Thiếu Khanh mở bừng mắt nhìn quanh, nơi này hoàn toàn xa lạ với anh, lại còn khác hẳn căn phòng hôm qua anh được đưa vào nữa. Cô gái nhìn anh ngoác miệng cười:

- Tỉnh rồi!

Tiếp theo đó thì cô ta vừa phụng phịu vừa huyên thuyên:

- Hôm qua ta chỉ va vào ngươi một cái, sau đó sợ ngươi bị tên kia chém chết nên vác ngươi chạy trối chết về đây. Ai ngờ tim ngươi không khỏe suýt chút mất mạng, cha ta hôm qua tới giờ cứ la ta suốt… Nhưng ông ấy nói ngươi uống thuốc của ông ấy rồi thì sẽ không sao, chỉ cần đừng để bản thân bị kích động, không được quá vui hay quá buồn quá sợ hãi…

Cô bé vẫn đang huyên thuyên, Thiếu Khanh âm thầm nói: "Điều này ta đương nhiên biết cần gì cô phải nói!" Nhưng anh chỉ nói thầm vậy chứ không nói ra miệng, dù sao đây cũng là lòng tốt của người ta. Cô bé đang nói chợt quay lại nhìn xoáy vào anh lạnh giọng:

- Hôm qua ngươi làm đệm thịt cho ta một cú, cha ta cứu ngươi một mạng, dù ngươi được lợi hơn nhưng xem như chúng ta hòa không ai nợ ai. Bây giờ ngươi có thể đi…

- Tôi…

- Còn muốn nằm lì ở đây ăn vạ sao? Mau đứng lên ta đưa ngươi ra ngoài… cha ta là danh y nổi tiếng nhất Quyển Nam này đấy, người xếp hàng cầu trị bệnh dài mấy dặm mà hôm qua ngươi được ông ấy cứu lại còn không tính tiền là phước phần của ngươi đó nha. Đừng có mà ăn vạ, bổn cô nương nổi khùng chém chết ngươi bây giờ…

Thấy cô bé tỏ ra dữ dằn như vậy Thiếu Khanh ngoan ngoãn ngồi dậy, anh đưa mắt nhìn quanh không thấy đôi nạng gỗ. Không có đôi nạng thì đi thế nào đây? Thiếu Khanh còn đang rối bời, cô bé chống nạnh hai tay cất giọng lạnh tanh:

- Còn không mau đứng dậy cút đi cho ta.

Cô ta đã nói vậy anh biết nói thế nào đây? Thiếu Khanh bấu tay bám chặt mép giường mãi một lúc sau vẫn không nhúc nhích, cô bé hét toáng lên:

- Ngươi không nghe hay nghe không hiểu lời ta nói vậy hả? Còn không mau cút cho ta.

- Tôi không đi được.

- Ta nhớ hôm qua đâu làm ngươi bị thương nặng đến vậy, cha ta khám bệnh cho ngươi cũng đâu có nói chân ngươi bị thương.

- Từ khi sinh ra tôi đã không đi được.

- Ta không tin, ngươi muốn ăn vạ chứ gì? Có đứng dậy không thì bảo!

- Tôi…

Cô bé xoắn tay áo nhào lại. Thiếu Khanh hít hơi sâu lấy can đảm, cánh tay đang bám mép giường hơi run lên "Phải làm sao thì cô ta mới chịu tin… chẳng lẽ nhào ra cho té xuống đất thì cô ta sẽ tin…"

Còn chưa biết tính sao, bàn tay thô bạo của cô bé túm lấy ngực anh kéo anh đứng dậy, đã vậy anh thu hết can đảm đẩy mạnh tay dịch người ra khỏi giường. Sau đó thì "huỵch" một tiếng, Thiếu Khanh té sấp lên người cô bé nọ. Bốn mắt nhìn nhau, chớp chớp, cô bé thật xinh! Ngay sau đó cô bé hét lên:

- Ngươi vô lễ với ta….

- Tôi không cố ý!

- Còn không mau tụt xuống cho ta, muốn ta đạp ngươi ra à?

Thiếu Khanh gắng gượng chống tay bò xuống, cùng lúc tiếng người đàn ông trung niên bên ngoài vọng vào:

- Tú nhi con làm gì mà ồn ào vậy? Cậu ta tỉnh chưa?

Câu nói chưa dứt cha cô đã vào bên trong phòng, ngay lập tức ông nhìn thấy khung cảnh ly kỳ không khỏi ngẩn người vội hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Thấy cha vào cô bé phát hoảng, gã nọ lại đang đè cô nằm dưới đã vậy y loay hoay mãi vẫn chưa leo xuống được… cô bé thô bạo xô anh ra. Thiếu Khanh không tự chủ lăn dưới đất hai vòng đầu va vào chân ghế đặt cạnh đó đau điếng, anh kêu khẽ một tiếng rồi thu mình lại, trái tim cùng lúc nhói đau. Anh chỉ còn biết hướng mắt nhìn người đàn ông mới vào cầu cứu. Thấy thiếu niên nọ lại tái mét mặt mày hơi thở gấp gáp, cha cô bé nhanh chân bước đến đỡ Thiếu Khanh dậy cho anh uống nước thuốc gì đó trong lọ nhỏ rồi nhẹ nhàng nói:

- Hít sâu thở nhẹ, hít sâu thở nhẹ, bình tĩnh lại…

Thiếu Khanh nhắm mắt làm theo những lời nói như ru ngủ ấy một lúc thấy đỡ hơn. Người đàn ông mới quay lại con gái lạnh giọng hỏi:

- Cậu ta là bệnh nhân, không phải cha đã nói bệnh của cậu ta cho con biết rồi sao? Con không thể ăn nói nhỏ nhẹ, hành động từ tốn một chút được à? Vừa rồi là chuyện gì vậy?

- Anh ta nói anh ta không đi được, con không tin, anh ta bị bệnh ở chân thì cha nhất định nhìn ra chứ…

Người đàn ông hình như cũng ngạc nhiên:

- Không đi được ư?

Thiếu Khanh gật đầu:

- Dạ phải. Từ khi sinh ra con đã như vậy…

- Là bẩm sinh à?

Người đàn ông bế anh đặt lên giường rồi vén ống quần lên xem xét, sau một hồi sờ sờ điểm điểm ông gật đầu:

- Cậu ta không nói dối. Trước đây dường như từng có người chữa trị cho cậu nhưng vẫn không có kết quả đúng không?

- Vâng ạ, người đó là mẫu thân con.

- Bà ấy hiện giờ đang ở đâu?

- Có lẽ đang đi tìm con. Hôm qua lúc người và phụ thân đi làm công chuyện, con một mình ra ngoài dạo không ngờ gặp tiểu thư còn bị mang về đây…

- Cậu không phải người vùng này, cha mẹ cậu cũng vừa đến nơi đây đúng không?

- Vâng. Mẹ nói về đây thăm người thân. Chỉ đến đây được mấy hôm…

- Cha mẹ cậu tên gì?

Thiếu Khanh hơi cau mày ngẫm nghĩ, lúc sau hỏi lại:

- Ông muốn biết để làm gì?

Anh nhớ rõ việc cha mẹ về không hề muốn cho nhiều người cùng biết, anh đoán rất có thể khi nhiều người cùng biết cha mẹ sẽ gặp khốn cảnh gì cũng nên. Lúc này Thiếu Khanh không hề biết người này là ai tại sao tò mò về cha mẹ mình, liệu họ có quen biết hay không. Không quen thì không sao, lỡ như là kẻ thù thì nói tên cha mẹ ra không phải việc hay ho gì, anh quyết định giữ im lặng.

Người đàn ông thản nhiên nói:

- Biết đâu ta và cha mẹ cậu có quen biết với nhau.

- Thứ lỗi con không thể nói tên của phụ thân và mẫu thân được.

- Không sao, muốn nói cũng được không nói ta cũng có cách tìm người.

- Tại sao ông phải tìm họ?

- Cậu trai trẻ đừng lo lắng, nếu ta đoán không nhầm cha cậu tên Dương Long mẹ cậu tên Lệ Quyên, đúng không? Nếu là bọn họ thì chính là bằng hữu của ta.

Thiếu Khanh nghe người này nói đúng tên cha mình thì ngạc nhiên, nhưng còn tên của mẹ thì sai rồi, anh chỉ lắc đầu. Người đàn ông cau mày:

- Không phải à? Người chữa trị cho cậu còn có thể là người khác sao?

Thiếu Khanh im lặng, anh không biết những lời này là có ý gì.

- Sau khi đến đây cha mẹ cậu ở đâu?

- Quán trọ Việt Xuân Yên.

Người đàn ông quay sang cô con gái nói:

- Ở lại chăm sóc cho cậu ta, khi nào cậu ta thật sự khỏe lại thì đưa cậu ta về quán trọ. Nhớ không được lớn tiếng, không được thô bạo.

Cô gái phụng phịu:

- Con biết rồi mà.

Người đàn ông đi rồi, còn lại Thiếu Khanh và cô bé. Cô bé ngồi xuống mép giường nhìn chầm chầm vào anh khiến anh thấy cả người khó chịu. Nhưng rốt lại vẫn chỉ có bốn mắt nhìn nhau, mãi lúc sau anh không chịu được mới lên tiếng trước:

- Cô nương có thể nào đừng nhìn tôi như vậy có được không?

- Được thôi.

Quả nhiên cô ta không nhìn nữa nhưng lại bắt đầu nói:

- Ta đúng là xui xẻo mới gặp ngươi, từ hôm qua tới nay cha ta mắng ta không biết bao nhiêu lần rồi nữa. Ta nói cho ngươi biết, cái tên âm hồn bất tán hôm qua đó là kẻ thù từ kiếp trước của ta đấy, vừa thấy mặt hắn, ta liền không ưa nổi. Cha ta với nhà hắn cũng không thân nhau nếu không nói là có thù, ta ghét cả nhà hắn nên thường đến nhà hắn trộm đồ vứt đi cho bọn họ đi tìm, hắn cứ bắt gặp chuyện gian ác của ta nên mỗi lần như vậy lại choảng nhau. Nhưng ngươi không biết đâu, hôm qua hắn ăn nhầm thứ gì không biết lại ra tay mạnh như vậy chứ lúc trước hắn không như thế đâu, lần nào hắn cũng để cho ta thoát, chắc là thứ ta lấy đi hôm qua rất quan trọng với hắn và nhà hắn… Ê, ta đang nói chuyện với ngươi đó có nghe thấy không?

Cô bé huyên thuyên, giọng nói lúc không bực tức hay giận dữ của cô bé rất êm rất giống với giọng mẫu thân, Thiếu Khanh lắng nghe chỉ một lúc thì cảm thấy buồn ngủ, anh ngồi dựa vào bức vách đầu giường không tự chủ nhắm mắt liền thiếp đi. Không biết cô bé đã nói với anh bao nhiêu chuyện nhưng câu cuối cùng cô bé hét lên đánh thức anh, Thiếu Khanh mở bừng mắt nghe tim mình đập rộn, anh đưa tay bấu vào bờ ngực, thở gấp mệt nhọc. Cô bé này dường như im lặng dịu dàng không được lâu, ở cùng cô ta hẳn có lúc anh bị dọa rớt tim ra mà chết. Nhìn thấy Thiếu Khanh như vậy hình như cô bé có chút lo lắng, vội hỏi:

- Ngươi không sao chứ?

Anh lắc đầu, cô càu nhàu:

- Không sao cũng đừng làm bộ mặt dọa người đó chứ! Này ngươi tên gì vậy?

Quen nhau từ hôm qua đến nay đến tận bây giờ cô bé mới hỏi tên người bạn mới, cũng thật nhiêu khê.

- Thiếu Khanh, Trần Thiếu Khanh.

- Còn ta Huỳnh Cẩm Tú. Chân ngươi là bẩm sinh, vậy tim ngươi cũng bẩm sinh không khỏe à?

- Ừm.

- Cha ta nói người như ngươi sống đến lớn thế này là kỳ tích đấy.

Thiếu Khanh chỉ muốn gào lên: "Nếu không gặp người như cô ta có thể sống thêm vài năm, bây giờ thì ta sắp chết đến nơi rồi…"

Cô bé dường như chưa chịu bỏ qua cho anh, lại nói:

- Lúc nãy cha ta hỏi ngươi về cha mẹ ngươi nhưng ngươi không nói có phải sợ cha ta làm hại họ không, ta nói cho ngươi biết cha ta là đại phu, cả đời chỉ biết cứu người không biết hại người. Ngươi gặp ta cũng xem như là duyên phận, có thể nói cho ta biết cha mẹ ngươi là người thế nào không?

Cha không moi được thông tin về hai người lạ mặt kia cô bé muốn thay cha làm công việc điều tra hỏi cung sao? Thiếu Khanh im lặng… anh chỉ nhìn cô bé, đôi mắt cứ muốn khép lại ngủ một giấc dài.

- Ngươi lại làm sao vậy?

- Ta buồn ngủ.

Cô bé liền bật cười nói:

- Ta quên mất, trong thuốc của cha ta có ít thuốc an thần, ngươi ngủ đi.

Cô chủ động đỡ anh nằm xuống. Lúc không giận dữ cô bé cũng rất dịu dàng, khi bàn tay đó chạm vào cơ thể, Thiếu Khanh nghe có chút hương thơm lùa vào mũi, mùi hương thoang thoảng và rất dễ chịu. Cô còn nói gì đó nhưng vừa đặt lưng nằm xuống cơn buồn ngủ liền kéo về, anh khép mắt, bên tai không còn nghe thêm gì được nữa.

***

Cửa lớn y quán Phù Sinh.

Dương Long và Huỳnh Hoa cùng dừng bước nhìn vào, nàng thấp giọng hỏi:

- Chàng không xác định nhầm hướng chứ, nơi này là y quán của Bình ca đấy.

- Không nhầm.


Dương Long đang nhắm mắt hít hít, ngửi ngửi. Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Vậy… chúng ta cứ thế này đi vào sao?

- Nàng không muốn gặp lại cậu ta sao?

- Chỉ là gặp rồi không biết phải nói gì…

- An nhi và Tuyết nhi đều ở đây.

Huỳnh Hoa cau mày:

- Kỳ lạ sao cả hai đứa lại chạy vào y quán này kia chứ.

Dương Long bình tĩnh đáp:

- Vào trước tính sau.

Cả hai cùng bước vào y quán. Ngay sau đó có cô bé độ bảy tám tuổi chạy đến hỏi:

- Đại thúc đại thẩm đến khám bệnh đúng không? Nếu khám bệnh nhẹ mời sang bên này mẫu thân con sẽ chuẩn mạch kê đơn cho người, nếu bệnh nặng mời đi bên này…

Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Thẩm đến không phải để khám bệnh mà để tìm người.

Cô bé nghe vậy liền đáp:

- Xin lỗi, chỗ này của cha con chỉ làm một việc là khám bệnh, không làm việc khác, mời đại thúc và đại thẩm về cho.

Huỳnh Hoa nghe vậy không nén được nụ cười, lại hỏi:

- Vậy nếu bây giờ thẩm muốn khám bệnh thì sao?

- Nếu bệnh không nghiêm trọng thì mời đi bên này!

Cô bé giơ tay chỉ sang gian phải của y quán. Huỳnh Hoa thấy cô bé đáng yêu nên lại muốn tiếp tục trò chuyện:

- Nhưng thẩm không biết bệnh của thẩm có nghiêm trọng hay không thì phải làm sao đây? Trong người thẩm đang rất đau, đau lắm chắc là nghiêm trọng chứ không phải bệnh thường…

Cô bé ngoan hiền đáp:

- Vậy thẩm theo con sang bên này gặp cha con đi, trên đời này không có bệnh nghiêm trọng nào cha con xem không ra, chữa không khỏi…

Cô bé chỉ tay về phía gian trái của y quán. Chung quanh không phải không có người làm của y quán nhưng ai làm việc nấy, họ cũng nhận ra cô bé đang bị khách trêu chọc nhưng không ai bước ra tiếp đón, dường như công việc đón khách chính là đặc quyền của cô bé này vậy. Huỳnh Hoa quay nhìn Dương Long, chàng đang nhắm mắt hít mũi đánh hơi. Nghe nàng hỏi cô bé chàng dường như có chút tò mò nên hỏi:

- Từ bao giờ nàng có cái thú trêu chọc trẻ con vậy?

Huỳnh Hoa cười nói:

- Con bé thật đáng yêu, nếu lớn hơn một tí mang về làm con dâu cũng không tệ.

- Nàng…

Cùng lúc đó bên trong có giọng người đàn ông trung niên hỏi vọng ra:

- Vân nhi, có chuyện gì vậy?

Sau câu nói đó từ phía của gian trái của y quán có một người bước ra, đó là một người đàn ông trung niên thân người cao ráo, nhìn tổng thể chẳng có gì đặc biệt ngoài đôi mắt sáng hoắc của người luyện võ thâm niên. Vừa nhìn thấy hai vị khách mới đến người đàn ông khựng người giây lát sau đó bật cười:

- Hóa ra là hai người. Cuối cùng cũng trở về rồi.

Huỳnh Hoa mỉm cười:

- Sư huynh, lâu rồi không gặp.

Chủ nhân của Phù Sinh y quán chính là Tứ Bình và cũng là sư huynh đồng môn của Huỳnh Hoa ngày trước.

- Cũng hai mươi lăm năm rồi, vẫn còn có thể gặp lại hai người thế này ta thật sự rất vui. Hai người về rồi đã có dự tính gì chưa?

Huỳnh Hoa mỉm cười khẽ lắc đầu:

- Vẫn chưa.

Nhìn thấy Dương Long từ nãy đến giờ cứ nhắm mắt hít hít. Tứ Bình cau mày khó hiểu hỏi:

- Cậu ta làm sao vậy, bệnh cũ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sao?

Huỳnh Hoa quay sang chồng thấy anh như vậy nàng chỉ còn biết đưa tay vò trán. Tứ Bình lại nói:

- Gặp hai người ta mừng quá nên quên không mời hai người vào trong ngồi. Vân nhi, nói với mẫu thân nhà có khách quý, hãy pha thứ trà ngon nhất mang vào phòng khách cho ta.

Cô bé ban nãy tiếp đón vợ chồng Huỳnh Hoa nhanh nhảu đáp:

- Vâng ạ.

Sau đó cô bé chạy vụt đi. Tứ Bình chìa tay mời khách:

- Chúng ta vào trong trước rồi từ từ nói chuyện. Vừa rồi ta nghe hai người nói với Vân nhi là muốn khám bệnh…

Huỳnh Hoa cười nói:

- Chỉ trêu con bé thôi, bọn muội đến đây để tìm huynh.

- À, vậy vào trong thôi.

Tứ Bình vừa dợm bước Dương Long liền lên tiếng:

- Tứ Bình, tôi có thể hỏi một chuyện không?

Tứ Bình dừng bước nhếch môi, nói một câu vô thưởng vô phạt:

- Chịu lên tiếng rồi…

Dương Long không để tâm người bạn cố tri này dường như giận dỗi vì lâu rồi mới gặp mà nãy giờ mình lại chẳng chào hỏi câu nào, chàng nói luôn:

- Thời gian gần đây có tiểu cô nương nào trông giống Huỳnh Hoa thời trẻ ghé vào hay không?

Tứ Bình hơi cau mày như ngẫm nghĩ, một lúc đáp:

- Có đi cùng còn có một thằng nhỏ nhìn rất giống một người bạn cũ của chúng ta, chúng gọi nhau là huynh muội, hiện giờ vẫn đang ở đây, thằng bé bị thương khá nặng vào đây để chữa trị cũng gần nửa tháng rồi nhưng chỉ mới hồi phục một nửa.

Huỳnh Hoa lo lắng vội hỏi:

- Hiện giờ chúng đang ở đâu?

- Hậu trang, nơi những người ở lại trị liệu lâu dài.

- Cho chúng tôi gặp bọn chúng ngay có được không?

- Hai người tỏ ra lo lắng như vậy… chúng là con của hai người sao?

Huỳnh Hoa gật đầu cái rụp nói:

- Đúng vậy, anh có thể đưa chúng tôi gặp bọn chúng không?

Tứ Bình gật đầu:

- Theo tôi!

Tứ Bình đi trước vợ chồng Huỳnh Hoa vội vã theo sau.

- Nhưng tôi có chút tò mò, nếu hai đứa là con của hai người sao thằng nhỏ lại giống Trường Vũ đến như vậy?

Dương Long đáp thay vợ:

- Thằng bé là con của Trường Vũ và Ái Ly… nhưng lúc tôi gặp cha con nó thì Trường Vũ sắp chết rồi, tôi chỉ cứu được thằng bé rồi mang về nuôi dưỡng từ đó.

- Mẹ thằng bé thế nào?

- Lúc đó chưa hỏi được gì thì cha nó đã đi rồi.

Tứ Bình đưa hai người đến trước căn phòng cuối trang hậu viện y quán nói:

- Ở đây.

Huỳnh Hoa đưa tay gõ cửa, sau đó cánh của bật mở, bên trong có thằng nhóc tuổi độ mười lăm mười sáu thò đầu ra, vừa thấy người đến liền cười gọi:

- Cha.

Tứ Bình cau mày:

- Tinh nhi, con đến đây làm gì?

- Con xem bệnh cho vị ca ca đó, chẳng phải cha bảo con phải học theo cha sao?

Huỳnh Hoa nhìn thằng bé cảm thán:

- Chỉ ngần ấy năm không gặp, không ngờ sư huynh đã có một đàn con rồi, không biết sư tẩu là người thế nào mà có thể cảm hóa được anh.

Tứ Bình cười hiền:

- Gặp rồi mọi người nhất định sẽ bất ngờ.

- Em cũng quen sao?

Tứ Bình cười nói:

- Đúng vậy.

Huỳnh Hoa ngẩn người:

- Có thể là ai được nhỉ?

Mọi người còn đang đứng ở cửa chưa vào, từ bên trong cô gái tuổi đôi mươi bước ra. Vừa thấy Huỳnh Hoa và Dương Long thì kinh ngạc kêu lên:

- Cha mẹ, sao hai người biết con ở đây?

Huỳnh Hoa cau mày gằn giọng:

- Biết cha mẹ đã đến mà trốn biệt không ra gặp, bắt cha mẹ phải đích thân đến đây tìm… con biết lỗi của mình chưa, Tuyết nhi?

Hoài Tuyết xịu mặt:

- Con xin lỗi! Trọng trách của cha mẹ giao cho con đã không hoàn thành nên không dám đến gặp cha mẹ…

- An nhi sao rồi?

Huỳnh Hoa vừa hỏi vừa bước vào phòng. Chỉ thấy thiếu niên trong phòng đầu quấn băng, tay chân chỗ nào cũng băng trắng. Thiên An vừa thấy cha mẹ thì cười giả lả:

- Cha mẹ…

Dương Long thấy vậy không khỏi lo lắng:

- Sao ra nông nổi?

Thiên An im lặng. Huỳnh Hoa quay sang Hoài Tuyết gằn giọng:

- Tuyết nhi, con nói đi!

- Sau khi về nam chúng con với nhị ca và lục chia hai đường, con về Nam Sơn dạo một vòng rồi mới về đây. Lúc ở Nam Sơn con bất cẩn thận chọc vào người không nên gây sự, lúc đánh nhau tam ca vì bảo vệ con đã bị thương không nhẹ. Sau đó chúng con đến đây, lúc mới đến con bàn với tam ca chia nhau ra tìm nhị ca và lục muội… tam ca gặp bọn họ trước lại vào lúc họ bị người của Hồ Kỳ tiêu cục đánh ngất bắt đi, tam ca định vào giải cứu nhưng trong người bị thương chưa khỏi nên thương thế thêm nặng mà không cứu được người. Cũng may tam ca chạy thoát được, con đưa anh ấy đến y quán chữa trị tạm ổn định trở lại tìm cách cứu hai người bọn họ. Ai có ngờ đâu chưa kịp hành động bọn kia đã phát hiện, chúng nhận mặt tam ca lần trước đã hạ thủ phế võ công của ai đó nên hè nhau báo thù, bọn người đó toàn cao thủ, lại đông nữa nên chúng con không đánh lại. Tam ca lại vì bảo vệ con mà bị thương lần nữa tưởng mất mạng cũng may chúng con thoát được. Con vội đưa tam ca đến y quán, biết chuyện của chúng con Hoàng đại phu kêu ở lại đây hạn chế ra ngoài, để bọn người kia không tiếp tục tìm để báo thù… Mẹ, con xin lỗi!