Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 109: Dương thanh phong






Đại sảnh phòng, tiếng nói cười huyên náo.

Người trong tiêu cục đa số là những võ phu, chỉ cần có rượu thịt là họ sẵn sàng say sưa ăn uống nói cười không quan tâm điều gì khác. Đêm nay đây gần như tất cả mọi người đều tập hợp vào gian đại sảnh rộng lớn, cả những người canh gác cũng được mời. Chiều hôm ấy họ đến hỏi ý kiến Huỳnh Hoa, cô đã gật đầu đồng ý, không có Hồ Kỳ ở đây cô chính mệnh lệnh. Đó là lệnh của Hồ Kỳ trước khi rời đi căn dặn họ. Nên ngay lúc này đây, ngoại trừ sảnh phòng những nơi khác dường như không còn bóng người nào lai vãng.

Buổi tiệc bắt đầu được một lúc thì tiếng đàn khoan nhặt cất lên, không cần hỏi ai cũng biết đó là tiếng đàn của Huỳnh Hoa. Bản đàn cô đang khảy có tên "Trăm năm hạnh phúc", nhưng người ta lại cho rằng đó là bản đàn mang lời nguyền truyền kiếp. Tứ Bình và Kiếm Bình cũng đang trong buổi tiệc, nghe thấy bản đàn đó liền tái mặt. Trong buổi tiệc có vài người biết về truyền tích của bản đàn đó nên kể lại cho mấy người tò mò muốn nghe:

“Tương truyền rằng từ rất xa xưa bản đàn ấy lần đầu tiên được một cô gái đàn tặng biểu đệ mình trong ngày đám cưới. Lý do người ta cho rằng đó là bản đàn mang lời nguyền truyền kiếp là vì cô gái đàn bản nhạc đó xong thì gục lên chiếc đàn mà chết. Không ai biết vì sao nàng chết nhưng người ta biết khi nàng chết nàng đã khóc, giọt nước mắt đỏ hồng màu máu. Sau đó hai năm người biểu đệ của nàng lâm bệnh nặng, lúc sắp lâm chung đã nói với vợ rằng: "Biểu tỷ vì ta mà chết, tỷ tỷ yêu ta nhưng ta không yêu tỷ ấy, ta chỉ yêu nàng. Đến bây giờ khi sắp chết ta mới biết cảm giác chia lìa với người mình yêu thương nhất là như thế nào. Nàng có thể vì ta đàn bản đàn của biểu tỷ cho ta nghe lần cuối trước lúc lâm chung hay không?" Người vợ làm theo lời chồng, dùng chiếc đàn của người chị năm xưa, đàn lại bản đàn năm xưa. Giữa chừng đàn bỗng đứt dây, ngay lúc đàn đứt dây người chồng nàng ta gục chết.

Đó chỉ là khởi đầu. Trăm năm sau đó nghe đâu bản đàn đó được một người khác chơi lại. Người chơi là ca kỷ của một nhạc phường – nơi chỉ bán tiếng hát, điệu đàn không bán sắc. Nàng yêu chàng trai thường đến nghe nàng đàn và họ thề hẹn cùng nhau nhưng sau đó chàng trai phải đi cưới vợ theo lời cha mẹ. Ngày đám cưới mẹ chàng trai mời nhạc phường về đàn bản đàn hạnh phúc lúc tân lang kính rượu tân khách. Nàng đã đàn bản đàn ấy và khi bản đàn kết thúc, nàng cũng gục chết trên thân đàn. Từ đó về sau không ai dám chơi bản đàn đó nữa, nó chỉ còn là nhạc lý được lưu truyền cùng câu chuyện ngày xưa. Nó là bản đàn của thần chết, là bản đàn bị nguyền rủa, ai cũng đều sợ nó.”

Có rất nhiều người không hiểu ý nghĩa của bản đàn những vẫn ngừng trò chuyện để lắng nghe, có người tay bưng chén rượu nghe thấy vậy thì kinh ngạc đến quên uống. Khi người kia kể xong câu chuyện mọi người nhao nhao bàn tán. Nhưng chỉ được một lúc thì mọi người lại im bặt không nói nữa vì họ không thể nói được gì nữa. Đúng hơn là Huỳnh Hoa đang dồn nội lực thượng thừa của mình vào bản đàn làm cho âm thanh mỗi lúc một vút cao át cả tiếng người nói chuyện, không ai nghe thấy ai nên đành im lặng. Kiếm Bình lẩm nhẩm:

“Quyên nhi hôm nay có vẻ không ổn. Đàn gì không đàn lại đàn bản phổ tử thần, mỗi lần khảy lấy đi một mạng người. Lại còn dồn tất cả nội khí vào, chỉ cần sơ suất một chút có thể đứt hết kinh mạch trong nội thể mà chết. Quyên nhi nó muốn làm gì vậy không biết…”

Tiếng đàn nhặt khoan trầm bỗng một lúc rồi im bặt. Ái Ly ngồi cạnh Trường Vũ chợt quay sang hỏi anh:

- Vừa rồi vì sao cô ta lại đàn bản đó, anh có nghĩ ra không?

- Anh không biết.

***

Hậu viện, trước cửa phòng của Huỳnh Hoa lờ mờ một bóng người. Huỳnh Hoa vẫn ngồi yên trong phòng mỉm cười dịu giọng:

- Bản đàn đó ta đàn tặng cho ông đấy.

- Tặng ta ư?

- Có nhận không?

- Hồ Kỳ đâu?

- Không ở gần đây.

- Ngươi là gì của hắn.

- Con gái.

- Thù cha con trả…

- Mạng của ta à?

- Đúng vậy.

- Nếu ông có bãn lĩnh, được thôi.

***

Đại sảnh phòng.

Tiếng đàn vừa im bặt, Tứ Bình đã nói với Kiếm Bình:

- Để con đến đó.

- Ta cũng đi.

"Ầm".

Tiếng đỗ vỡ kinh hoàng phát ra từ hậu viện. Lúc này Tứ Bình thật sự tái mặt vì lo sợ. Tứ Bình vừa lao ra vừa thầm cầu khẩn:

"Huỳnh Hoa, van em đừng bao giờ nổi điên vào lúc này. Em mà nổi điên là không ai khống chế được em đâu!"

Tiếng động kinh hoàng khiến ai nấy đều hốt hoảng, bỏ ngay buổi tiệc lao về phía hậu viện xem chuyện gì đã xảy ra. Khi đến nơi ai nấy kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Tứ Bình nhẹ thở phào nhẹ nhõm khi thấy Huỳnh Hoa không nổi điên nhưng cảnh ngộ hiện giờ lại đáng ngại hơn nhiều. Huỳnh Hoa đang giao đấu!

Cả Huỳnh Hoa lẫn đối thủ của cô thân pháp ai cũng cực nhanh, họ đang kịch chiến. Người đang đấu với Huỳnh Hoa mặc y phục toàn đen, y thoát biến thoát hiện dưới ánh trăng càng trở nên ngụy dị. Hai người bọn họ một trắng một đen cứ quấn lấy nhau như không thể tách rời. Khi mọi người chạy ào ra hậu viên, Kiếm Bình và Hồ Viễn cũng chạy theo ra, thấy vậy vội quát người làm lui ra xa để tránh. Tứ Bình nhìn vào trận chiến đôi mày kiếm khẽ cau lại. Kiếm Bình nhìn thân thủ kẻ hắc y một lúc vẫn không nhận ra được đó là ai nên quay sang hỏi Hồ Viễn:

- Đại ca, có biết kẻ mặc áo đen kia là cao thủ phương nào không?

Hồ Viễn lắc đầu:

- Thân pháp ngụy dị, vóc dáng cũng không quen, ta không thể đoán ra. Nhưng xem nãy giờ ta thấy hắn toàn ra sát chiêu, thủ pháp lại nhanh không tưởng, còn công lực hẳn cũng vào loại đệ nhất cao thủ, hơn hẳn anh em chúng ta. Thật không ngờ đối phó với một người như vậy Quyên nhi vẫn có thể trụ được đến bây giờ, võ công con bé quả không tệ. Trước giờ ta không hề ngờ được võ công Quyên nhi lại cao đến vậy. Lần trước con bé ngăn ta hạ sát Dương Long, ta dừng tay không phải vì cho rằng võ công con bé cao cường mà là úy kị đại ca. Dù sao nó cũng là con gái cưng của đại ca. Không ngờ công phu nó lại khá như vậy, hơn hẳn đại ca. Đúng là ta đã quá khinh người rồi.

- Huynh thì cứ luôn như vậy. Theo đệ chuyện của Ly nhi, Quyên nhi và Dương Long vẫn còn uẩn khúc.

- Đệ muốn nói gì?

- Cách nay mười bảy năm chuyện gì đã xảy ra, tôi và huynh đều là người trong cuộc, ắt không quên…

- Không, không thể nào, không thể nào đâu.

Lúc ấy Tứ Bình chợt kêu lên:

- Là Thanh Phong.

Có tiếng ai đó xác nhận:

- Đúng rồi, chính là hắn.

Đó chính là tiếng của Phương Nhi. Tất cả mọi người cùng kinh ngạc quay nhìn hai người bọn họ. Kiếm Bình hỏi lại:

- Thanh Phong là ai?

Tứ Bình đáp:

- Thanh Phong là bang chủ Hắc Long bang ngày trước, cũng là người tình trước kia của Hồ nhị phu nhân Kim Cúc. Không có được nhị phu nhân ông ta sinh hận tìm đủ mọi cách để trả thù đại lão gia hòng cướp lại người yêu. Đến khi cướp được người yêu trở về mới biết chỉ là thân xác trống không, linh hồn của bà ta từ lâu gửi cho đại lão gia. Thanh Phong biết được liền điên loạn muốn trả thù. Không ngờ không gặp chưa được bao lâu võ công của lão lại thăng tiến một cách kinh ngạc, lần này hắn đến đây hẳn mục đích chính là sát hại đại lão gia để rửa hận.

- Là hắn ta sao?

- Chính hắn.

Chưa từng chạm mặt nhưng nhiều người nghe đến năm chữ "bang chủ Hắc Long bang" cũng thấy sống lưng lành lạnh. Tuy không ai biết chính xác mục đích của lão đến đây lần này là gì nhưng ai cũng rõ nó hẳn không là mục đích tốt. Ai cũng mong sao Hồ nhị tiểu thư có thể đánh bại lão đại ma đầu. Nhưng cả hai đã đấu với nhau gần một canh giờ vẫn chưa phân thắng bại. Trang viện bên trái lẫn bên phải đều bị họ đánh thủng vô số lỗ to đùng.

"Tưng…" Vũ khí trên tay Huỳnh Hoa là chiếc đàn huyền, phút bất thần cô khảy lên một tiếng đàn.

"Ầm" Cả tòa trang viện đổ ầm ngay tích tắc, Thanh Phong dù tránh được chiêu đó của Hoa máu vẫn rỉ ra mép miệng. Tiếng đàn vừa rồi hẳn cô đã dùng đến tám, chín phần công lực để tạo ra. Ai nấy kinh hoàng biến sắc, đánh sập một tòa tranh viện mấy mươi phòng chỉ với một chiêu, ai cũng thầm nghĩ nếu là mình trúng chiêu hẳn chết nhăn răng mất rồi.

"Tưng" lại âm điệu nữa vang lên, Thanh Phong lẹ làng tránh được. Những thứ vừa bị đánh sập lại bị hất tung lên rồi rơi trở xuống rào rào. Thanh Phong vừa khẽ cau mày, đã thấy Huỳnh Hoa lướt đến bên cạnh lão, chiếc đàn huyền trong tay rung. Thanh đao trong tay Thanh Phong phóng ra đỡ lấy thân đàn. Đàn tuy bằng gỗ nhưng được bao bọc bởi nội công của chủ nên đao của Thanh Phong tuy chạm vào nhưng không thể làm gãy vỡ thân đàn.

Thấy Thanh Phong cau mày. Huỳnh Hoa khẽ nhếch môi cười nhạt:

- Đừng suy nghĩ nữa, có ta ở đây lão đừng hòng làm hại bất kỳ ai trong sơn trang này. Cũng đừng nghĩ đến việc thoát ra!

Thân đàn huyền linh động, thanh đao trong tay Thanh Phong cũng cản phá không ngừng. Lão bật cười ha hả:

- Lão phu mà bỏ chạy ư? Ta đến đây đêm nay là để giúp cho cả nhà họ Hồ của mi nhanh chóng về hầu hạ tổ tiên. Trước khi làm được việc đó ta há lại rút lui sao.

Huỳnh Hoa lạnh giọng:

- Sư phụ của ông đã chết dưới tay ta, công phu của ông hơn lão ta sao?

- Ta giết ngươi trước.

Thanh Phong nóng giận! Huỳnh Hoa mỉm môi cười. Cao thủ đấu với nhau người ta chú y từng chút một từ đối phương, nói đơn giản là ngậm miệng và quan sát, chỉ cần một trong hai lộ chút sơ hở lập tức bị đối phương lấy mạng. Còn hai người này họ đấu với nhau, mắt nhìn tai nghe và miệng vẫn cứ nói!

“Tưng” lại tiếng đàn nữa vang lên giữa đêm trăng sáng, lần này Thanh Phong đã có đề phòng. Song chưởng cùng lúc đẩy ra, lão không bị tổn thương như lần trước mà chỉ bật lùi hơn mười bước. Lão chép miệng:

- Tiếng đàn của nha đầu ngươi không chơi được.


Huỳnh Hoa lạnh giọng:

- Biết vậy thì đừng khinh suất.

- Đa tạ nhắc nhở.

Huỳnh Hoa và chiếc đàn huyền vừa lướt tới, Thanh Phong bất ngờ buông đao vận song chưởng đánh vào chiếc đàn trong tay của Huỳnh Hoa. Huỳnh Hoa thoáng giật mình, cô không ngờ Thanh Phong lại chọn lựa đấu nội lực với cô. Khi hai luồng nội lực chạm vào nhau Huỳnh Hoa hơi biến sắc, kêu thầm “Thứ nội công này… không chơi được!”

Huỳnh Hoa không phát công đối chưởng mà dùng toàn bộ nội lực bảo hộ kinh mạch. Chiếc đàn huyền trong tay cô trúng chưởng của Thanh Phong vỡ tan tành. Bàn tay Thanh Phong và Huỳnh Hoa chạm nhau, Huỳnh Hoa đẩy ra đó chút lực, định mượn thế công của Thanh Phong để nhảy lùi ra sau. Nhưng thế công của lão quá mạnh khiến toàn thân cô bị bắn văng vào vách. Tuy kinh mạch trong người không bị chưởng lực của Thanh Phong làm tổn thương nhưng thân thể không tránh khỏi bị trầy xước và cảm giác đau. Huỳnh Hoa vừa bật người dậy đã thấy lưỡi đao của Thanh Phong trờ tới, Tứ Bình thấy tình thế nguy cấp không nghĩ ngợi nhiều anh rút kiếm lao vào đón đường đao của Thanh Phong. Huỳnh Hoa kêu thét lên:

- Bình ca, đừng ra tay, mau lùi lại.

Nhưng đã muộn, thanh kiếm của Tứ Bình đón được đường đao của Thanh Phong.

“Rắc” thanh kiếm trong tay Tứ Bình gãy đôi, kiếm của anh bị nguồn nội lực hùng hậu của Thanh Phong truyền qua thân đao chấn gãy. Tứ Bình nghiêng người tránh thế đao bổ xuống nhưng chính vì vậy bên hông anh xuất hiện sơ hở. Bàn tay Thanh Phong nhẹ nhàng đặt vào đấy. Tứ Bình biến sắc kêu thầm “nhanh quá!”, chưa cảm nhận được gì toàn thân anh bị chấn bay vèo đi. Huỳnh Hoa điểm chân nhảy vọt lên tay trái chộp lấy bả vai, tay phải luồn qua thắt lưng anh. Cả hai cùng xoay tròn trên không hai vòng để giảm lực vậy mà khi rơi xuống Huỳnh Hoa vẫn phải lùi mấy bước mới đứng vững được. Liếc sang bên cạnh cô chỉ thấy Kiếm Bình là người có công phu cao nhất trong những người có mặt, cô vội gọi:

- Thúc phụ, mau giúp con vận công giữ tâm mạch cho anh ấy, lát nữa con sẽ chữa trị sau.

- Ừ.

Tứ Bình đã bất tỉnh, khóe môi có dòng máu đỏ ứa ra, nhìn vào có thể biết anh bị nội thương. Nhưng khi Kiếm Bình chạm tay vào lập tức biến sắc, suýt chút ông hét lên vì hoảng sợ. Một chưởng của Thanh Phong đã đánh cho Tứ Bình kinh mạch toàn thân gần như đứt hết, chưa kể gân xương. Nếu vừa rồi không phải Huỳnh Hoa nhảy lên đón đỡ kịp thời có lẽ chút hơi thở cuối cùng của anh cũng mất luôn rồi. Trong khi đó võ công Tứ Bình đâu phải tệ, vậy mà một chưởng của Thanh Phong đã có thể lấy mạng anh. Kiếm Bình không thể không xanh mặt.

Giao Tứ Bình cho Kiếm Bình xong Huỳnh Hoa tung mình lao thẳng về phía Thanh Phong. Dưới ánh trăng sắp lặn ánh vàng mờ nhạt, toàn thân Huỳnh Hoa được bao bọc bởi thứ ánh sáng xanh kỳ lạ. Huỳnh Hoa dùng tay không để tấn công Thanh Phong với đủ loại thủ pháp, chỉ, trảo, chưởng biến đổi liên tục khiến cho người xem hoa cả mắt. Thanh Phong cũng có chút ngạc nhiên không hiểu sao cô gái này bỗng nhiên nổi điên tấn công liên tục như thế, không giống như khi nãy nhởn nhơ cười nói. Huỳnh Hoa ra chiêu nỗi lúc một nhanh nhưng thanh đao trong tay Thanh Phong cũng biến đổi nhanh chóng đỡ gạt hầu hết những lượt công kích của Huỳnh Hoa.

Đang liên tục biến chiếu bất ngờ Huỳnh Hoa phóng thẳng chưởng phải vào ngực Thanh Phong. Vẫn như hai lần trước lão phạt đao ngang để đón đỡ, cứ ngỡ cô thu tay biến chiêu như lần trước đó nào ngờ Huỳnh Hoa chẳng những không thu tay mà môi nhếch lên thành một nụ cười. Những người đang quan chiến thấy vậy đều hốt hoảng, vài người đưa tay che mắt không dám nhìn. Ai cũng nghĩ tay người là da thịt, Huỳnh Hoa không thu tay lại thế nào cũng bị chặt đứt cho xem. Thanh Phong nhìn thấy nụ cười ma mị của tiểu nha đầu đang giao đấu với mình nhưng lão không hiểu chuyện gì sẽ xảy đến. Cô đã không thu tay lão cũng không ngần ngại gia tăng kình lực, lão không phải loại người biết thương hoa tiếc ngọc đâu nhé!

“Keng”. Lưỡi đao vừa chạm vào cánh tay Huỳnh Hoa Thanh Phong cảm giác như chạm vào sắt thép chứ không phải tay người, lưỡi đao gãy đôi trước gần cả trăm con mắt đang xem hai người bọn họ giao đấu. Bàn tay Huỳnh Hoa chưa chạm vào bờ ngực của Thanh Phong nhưng lão nghe một áp lực kinh hồn đang ép sát khiến lão ngạt thở. Thanh Phong vội vàng thu tay trái về trước ngực, vận lực đón đỡ chưởng lực của Huỳnh Hoa.

Khi đôi bàn tay của hai người bọn họ chạm vào nhau tiếng nổ lớn vang lên, Thanh Phong bị đánh văng ra xa lăn tròn dưới đất mấy mươi vòng. Những vật dụng gỗ, đất, đá chỗ lão đứng ban nãy bị xới tung lên thành đám bụi mù. Lão vừa bật dậy ho ra ngụm máu tươi chưa kịp định thần thì từ vùng đất đá mịt mù chiếc bóng trắng lao nhanh về phía lão. Thanh Phong biến sắc nhưng Huỳnh Hoa không tấn công lão nữa, từ bàn tay cô hiện lên lưỡi kiếm màu xanh to lớn, lưỡi kiếm lướt qua người lão. Thanh Phong không cảm thấy gì, lão hơi kinh ngạc không hiểu vì sao cô gái ấy không tấn công mình. Đây là cơ hội, lão nghĩ vậy nên định vung chưởng lao về phía đối thủ để tấn công, không ngờ vừa hơi nhích động, tứ chi bỗng dưng đau buốt. Thanh Phong ngã vật xuống trước cả trăm đôi mắt đang nhìn hai người họ.

Thanh Phong gục xuống rồi Huỳnh Hoa tung mình nhảy ngay đến chỗ Kiếm Bình, nói nhanh:

- Thúc phụ, để con chữa thương cho anh ấy, người dừng lại đi.

Kiếm Bình nhìn thấy mép môi Huỳnh Hoa có dòng máu đỏ, ông cau mày:

- Nhưng con cũng đang bị thương đấy, Quyên nhi.

- Con không sao. Thúc phụ hãy cứ lùi ra sau, để anh ấy lại cho con. Nhưng lúc con chữa thương, mọi người phải lùi ra xa hơn hai bước. Ai đến gần… tổn thương tự chịu.

Lời Huỳnh Hoa vừa chắc chắn lại vừa đanh thép. Những người quanh đó nghe vậy cũng có chút lạnh người, chưa bao giờ họ thấy Huỳnh Hoa nghiêm túc và đáng sợ như lúc này. Tuy Huỳnh Hoa đoan chắc như vậy nhưng Kiếm Bình vẫn còn chút chần chừ. Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Thúc phụ đừng lo. Lúc con chữa thương cho Bình ca, nhờ người xem chừng Thanh Phong giùm con. Lão ta vẫn chưa chết, con chỉ mới cắt hết gân, mạch của lão thôi. Thúc phụ đừng để ai làm hại đến lão, đợi cha con về cho họ gặp nhau, cha con sẽ đích thân xử lý lão tặc đó.

Kiếm Bình vẫn cảm thấy lo:

- Nhưng lúc này nếu ta buông tay, Tứ Bình tính mạng khó toàn.

- Thúc phụ cứ nghe con, không sao đâu.

- Được rồi.

Kiếm Bình vừa buông tay, hơi thở cuối cùng của Tứ Bình cũng dừng lại, Huỳnh Hoa choàng tay qua nhẹ nhàng đỡ lấy người anh. Huỳnh Hoa cúi xuống đặt môi mình lên môi anh thổi một hơi chân khí. Tứ Bình bắt đầu thở trở lại từng hơi thở mỏng manh. Huỳnh Hoa ôm anh trong lòng, ánh sáng xanh từ trong cơ thể cô phát ra ngày một lớn dần bao trùm lấy cơ thể Bình và khoảng không gian quanh đó. Huỳnh Hoa vẫn tiếp tục thổi chân khí cho anh thêm vài lượt nữa. Lúc sau hơi thở của anh mạnh dần lên, tim cũng đập đều đều. Đến lúc này Huỳnh Hoa mới đỡ Bình ngồi lên, đặt tay trái lên lưng anh và bắt đầu truyền nội công vào cơ thể anh để giữ nhịp tim.

Cùng lúc ấy dấu ấn màu son hiện lên giữa trán Huỳnh Hoa, mỗi lúc một rõ dần, ai nấy kinh ngạc nhìn cô. Có rất nhiều người không biết nó là gì, họ chỉ thấy dấu ấn kia hiện lên một lúc thì những vết máu trên miệng, cơ thể và trên cả y phục của Huỳnh Hoa nhạt dần rồi biến mất như có phép lạ. Trong số những người đang có mặt có lẽ chỉ mình Phương Nhi biết đó là gì nhưng không ai hỏi nên cô cũng im luôn không nói. Huỳnh Hoa đang sử dụng Thiên Kiếm chữa thương cho Tứ Bình và bản thân mình.

Một lúc sau khi Huỳnh Hoa cảm nhận thương thế của mình hoàn toàn hồi phục cô đặt cả tay phải lên lưng Tứ Bình, dùng cả hai tay truyền nội công qua cho anh. Thời gian chầm chậm trôi qua, những người có mặt nơi đó chỉ lặng lẽ nhìn không ai nói với ai một lời nào. Gần nửa canh giờ sau Huỳnh Hoa dừng tay lại, ánh sáng xanh mờ dần rồi tắt hẳn, cô vừa buông tay cơ thể Tứ Bình ngã ngay vào lòng cô. Huỳnh Hoa nhẹ nhàng ôm lấy. Kiếm Bình vội hỏi:

- Tứ Bình thế nào rồi?

Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng nữa, nhưng con còn phải vận công chữa thương cho anh ấy sáu lần nữa mới mong giữ được mạng.

Huỳnh Hoa ngưng chút nói tiếp:

- Đêm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện chắc không còn chuyện gì nữa đâu. Thúc phụ giúp con canh giữ Thanh Phong, nhét vải vào miệng lão để lão không cắn lưỡi, con vẫn còn vài điều muốn hỏi lão. Nhưng bây giờ việc chữa thương cho Tứ Bình quan trọng hơn, con phải đưa anh ấy về phòng. À, thúc phụ cho thêm nhiều người canh giữ chung quanh đề phòng thủ hạ Thanh Phong tập kích.

- Được rồi.

Huỳnh Hoa quay sang Đông gọi:

- Đông, cậu đến trước cửa phòng ta canh gác, lúc ta chữa thương cho Tứ Bình đừng để ai vào quấy rầy. Ai vào giết không tha.

Nói xong Huỳnh Hoa xốc Tứ Bình lên tay rồi đứng dậy đi về phòng. Ai nấy ngoác miệng ra nhìn, họ kinh ngạc không nghĩ Huỳnh Hoa lại tự mình bế Tứ Bình lên như vậy. Anh bây giờ bất tỉnh nằm gọn trong tay cô như đứa trẻ. Mặc dù bế một người to hơn mình nhưng Huỳnh Hoa vẫn đi rất nhanh không hề tỏ ra nặng nề. Cô bước đi trước, Đông vội theo sau. Theo lời cô anh phải canh gác cho đến khi cô cho anh nghỉ.

Đứng gác được một lúc thì trời sáng, Huỳnh Hoa bước ra dịu giọng:

- Đông.

Đông thấy cô ra vội hỏi:

- Tứ Bình thế nào rồi?

- Không sao rồi, cậu có thể nghỉ ngơi. À, bảo Tiểu Thanh nấu cho ta bát cháo loãng.

Đông gật đầu vội vã đi ngay. Đông đi rồi Huỳnh Hoa quay trở vào phòng khép cửa lại rồi đến ngồi cạnh Tứ Bình. Anh vẫn còn đang hôm mê chưa tỉnh, sắc diện nhợt nhạt hẳn đi, thấy anh như vậy trong lòng cô cũng có chút xót xa. Nếu không phải vì cứu nguy cho cô đêm qua thì anh đâu ra nông nổi như vầy. Bao nhiêu đó thôi đủ rõ lòng anh đối với cô thế nào rồi, muôn ngàn ý nghĩ lướt qua chiếc đầu bé nhỏ của Huỳnh Hoa. Cuối cùng cô cất tiếng thở dài, nói một mình:

- Thật không ngờ chỉ một năm không gặp võ công của Thanh Phong lại thăng tiến nhanh như vậy. Lão lại học được bộ chưởng pháp đã thất truyền, hẳn đã gặp được kỳ duyên nào đó. Cũng may trong người mình có Thiên Kiếm mới có thể duy trì, nếu không ắt cũng gặp nguy. Cứ xem như lão xấu số khi gặp ta đêm qua vậy.

Huỳnh Hoa ngồi dựa lưng vào đầu giường ngắm nhìn Tứ Bình chìm sâu trong giấc ngủ, cũng tuấn tú nam phong, có lẽ đây là lần đầu tiên cô ngắm nhìn anh kỹ như vậy. Đây không phải là lần đầu tiên anh vì cô mà bị thương và cô phải ngồi canh giấc ngủ cho anh. Huỳnh Hoa đến bên cửa sổ, đẩy nhẹ cho cánh cửa mở toang, làn không khí trong lành buổi sáng ùa vào. Huỳnh Hoa hít một hơi sâu, kí ức ùa về, tuổi thơ ngốc nghếch đùa nghịch bên anh. Nhớ về tuổi thơ đôi môi Huỳnh Hoa bất giác nở nụ cười. Có tiếng kêu rất khẽ:

- Nước…

Huỳnh Hoa ngoảnh nhìn lại, gương mặt ánh lên nét vui mừng. Tứ Bình đã tỉnh có nghĩa là anh đã qua khỏi cơn nguy hiểm, tính mạng không còn nguy hại nữa. Huỳnh Hoa rót ly nước mang đến bên anh, Huỳnh Hoa đỡ anh ngồi dậy cho anh uống nước rồi nhẹ nhàng đặt anh nằm xuống. Nước ngấm vào người một lúc anh mới từ từ tỉnh hẳn, anh hơi ngỡ ngàng khi thấy người ngồi cạnh mình là Huỳnh Hoa. Anh gọi khẽ:

- Huỳnh Hoa.

Huỳnh Hoa mỉm cười nhìn anh:

- Tỉnh lại rồi, bây giờ anh cảm thấy trong người thế nào?

Tứ Bình khẽ cau mày. Huỳnh Hoa hỏi lại:

- Sao rồi?

- Không cảm giác gì, tứ chi không cảm giác gì.

Huỳnh Hoa thoáng kinh ngạc:

- Sao lại vậy. Ngồi lên thử xem.

- Không được.

Huỳnh Hoa luồn tay qua vai Bình đỡ anh ngồi dậy, toàn thân anh vô lực dựa hẳn vào Hoa. Bên ngoài có tiếng gọi:

- Tiểu thư, em mang cháo đến rồi đây, em có thể vào không?

- Vào đi, đặt lên bàn cho ta.

Tiểu Thanh bước vào đặt chén cháo lên bàn, ngẩng lên nhìn thấy Huỳnh Hoa đang ôm Tứ Bình trong lòng thì tròn mắt. Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Em lui ra đi.

- Dạ.

Tiểu Thanh chạy bay ra ngoài đụng ngay vào Đông. Đông giữ cô lại hỏi:

- Có chuyện gì mà em chạy dữ vậy?

- Hai… hai người trong đó…

- Tứ Bình làm sao, tiểu thư làm sao?

Tiểu Thanh thở hỗn hển:

- Họ làm kỳ lắm.

- Kỳ làm sao, Bình huynh đang bị thương thì làm được gì.

- Không tin anh cứ đến mà xem.

Đông theo Tiểu Thanh cùng quay lại xem Huỳnh Hoa và Tứ Bình thế nào. Chỉ thấy cô đang dút cháo cho Bình chứ nào có chuyện lạ gì. Đông nắm tay Thanh lôi đi, cằn nhằn:

- Có gì lạ đâu mà xem. Nghe anh dặn nè, không được nói mấy câu úp úp mở mở như vậy với người khác sẽ ảnh hưởng danh tiếng của tiểu thư đó, biết chưa?

Tiểu Thanh lẩm nhẩm:

- Kỳ thiệt mà.

Đông quát lên:

- Cô có nghe tôi nói không đó?

Tiểu Thanh cao giọng:

- Thì em chỉ nói cho anh biết thôi chứ có nói với ai nữa đâu.

***

Huỳnh Hoa đút cho Bình được vài muỗng cháo chợt anh quay đi không ăn nữa. Huỳnh Hoa kinh ngạc:

- Anh sao vậy?

- Huỳnh Hoa, em trả lời thật cho anh biết có được không?

- Chuyện gì?

- Có phải… từ giờ trở đi anh sẽ trở thành… một phế nhân không?

- Sao anh lại hỏi em như vậy?

- Chẳng phải vừa rồi em bảo thương thế của anh đã khỏi rồi không?

- Ừm.

- Tại sao anh không thể cử động tay chân, cả ngồi dậy cũng không thể. Có phải anh… đã tàn phế rồi không?

Trong giọng nói Bình có chút gì buồn bã. Huỳnh Hoa im lặng, đặt chén cháo lên chiếc ghế bên cạnh, cô khẽ nhíu mày rồi dịu giọng:

- Có thể anh nói đúng.

Tứ Bình dường như muốn nói gì nhưng lại thôi, Huỳnh Hoa nghe thấy anh thở dài buồn bã. Huỳnh Hoa nhẹ nhàng đặt anh nằm xuống, cô nhìn anh nở nụ cười tươi. Tứ Bình ngơ ngác:

- Vậy là có ý gì, em… đang giễu cợt tôi đấy à?

- Không.

- Vậy…

Tứ Bình trân trố nhìn Hoa, cô lại mỉm cười nhẹ giọng:

- Hãy nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc đi, em ra ngoài một chút sẽ trở lại ngay. Đừng suy nghĩ nhiều, khi em trở lại sẽ giải thích tận tường những thắc mắc của anh, vậy nha. Giờ thì nhắm mắt lại nào.

Giọng cô như khúc hát ru, Tứ Bình chỉ đành làm theo lời cô nói. Huỳnh Hoa đi rồi anh mở mắt nhìn lên trần nhà, cố nhổm người dậy nhưng toàn thân không có chút sức lực nào. Anh muốn cử động tay chân nhưng hoàn toàn không thể, chúng dường như không còn là của anh nữa. Điều duy nhất anh có thể làm lúc này là mở to mắt nhìn cái trần nhà. Lúc sau, Tứ Bình cảm thấy mệt mỏi đành nhắm mắt lại.

Một lát sau, có tiếng mở cửa, Tứ Bình mở mắt, cố gắng lắm anh mới có thể hơi nghiêng đầu ra nhìn. Huỳnh Hoa đang bưng cái chén trên tay bước đến cạnh anh, cô cười nhẹ, dịu giọng nói:

- Uống chén thuốc này rồi anh sẽ mau chóng khỏe lại thôi.

Tứ Bình tròn mắt nhìn cô. Huỳnh Hoa đặt chén thuốc lên ghế rồi ngồi xuống cạnh anh.

- Thật ra là do anh bị thương quá nặng. Đêm qua kinh mạch toàn thân anh đều bị Thanh Phong đánh cho đứt hết.

- Sao…

- Nè, đừng thử vận công, sẽ đau lắm đó. Đêm qua em đã bảo anh đừng ra mà anh không chịu nghe. Nếu em không kịp nhảy lên vận công giữ tâm mạch cho anh thì dù em có cứu được mạng anh cũng khó hồi phục như trước. Chưởng pháp của Thanh Phong có tên Thiên Địa Thất Nhật Tuyệt, vô cùng lợi hại, người trúng chưởng không thể vận công tự liệu thương. Nếu được người khác dụng nội công trị thương nhưng không đúng cách bảy ngày sau sẽ chết. Dù trúng chưởng không nặng đi nữa, ngay lúc đó cảm thấy không sao, bảy ngày sau cũng thổ huyết, kinh mạch toàn thân dứt hết và chết.

- Lợi hại vậy sao… Huỳnh Hoa, đêm qua em cũng trúng chưởng.

- Nhưng em có Thiên Kiếm nên không sao, anh không cần lo cho em. Cũng chính Thiên Kiếm giúp anh nối lại gân, xương và kinh mạch. Nhưng nhất thời chưa thể hồi phục hoàn toàn nên anh chưa thể cử động toàn thân như ý muốn.

- Ra vậy… vậy mà ban nãy em nói…

- Trong vòng hai ngày tới anh phải nằm yên một chỗ không thể cử động… cũng giống như phế nhân, em đâu có gạt anh.

- Em…

Huỳnh Hoa cười khúc khích. Tứ Bình thoáng vui sau đó lại hầm hầm nhìn cô rồi quay mặt nhìn vào vách. Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Xin lỗi, em không cố ý chọc giận anh đâu. Thôi, uống thuốc nè, tự tay em sắc đó, uống xong sẽ hồi phục nhanh hơn.

Tứ Bình quay lại nhìn Hoa, cô đang tươi cười nhìn anh, dịu giọng:

- Thuốc nguội rồi, có thể uống được rồi.

Cô vừa nói vừa luồn tay qua vai anh đỡ anh ngồi dựa vào mình. Huỳnh Hoa bưng chén thuốc lên thổi thổi rồi kề vào bờ môi anh, Bình định đưa tay lên đỡ nhưng cánh tay không nghe lời anh nó cứ nằm im. Anh đành phụ thuộc hết vào Hoa, xong, cô nhẹ đặt anh nằm xuống.

- Anh nghỉ ngơi đi, em ra ngoài cho người nấu bữa trưa cho anh. À, đúng rồi, trong vòng bảy ngày tới anh nhớ tuyệt đối không được tự mình vận công nếu không muốn cả đời làm kẻ phế nhân.

- Biết rồi.

Đêm đó, Tứ Bình đang mơ màng ngủ thì Huỳnh Hoa từ bên ngoài trở về phòng. Cô đến nằm xuống cạnh anh, Tứ Bình kinh ngạc:

- Huỳnh Hoa, sao em lại…

Huỳnh Hoa nghiêng người sang nhìn anh mỉm cười:

- Có ý kiến gì sao? Đây là phòng em, giường của em, em không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu.

- Vậy thì đưa anh về phòng anh, chứ thế này dường như…

- Không dường như gì hết. Phòng của anh đêm qua em đánh sập rồi, em đang cho người cất lại. Bây giờ hãy ngoan ngoãn nằm ngủ ở đây.

- Nhưng…

- Có nhắm mắt lại ngủ ngay không thì bảo.

- Được rồi.

Cả tiêu cục có lẽ không ai không biết Tứ Bình bị thương, được nhị tiểu thư đưa thẳng về phòng mình chăm sóc. Biết thì biết vậy nhưng nếu nhìn thấy cảnh hai người cùng nằm chung giường mà ngủ thì không té ngửa mới lạ. Càng tuyệt vời hơn nếu người nào đó không biết chuyện trước đó lại xông thẳng vào phòng Huỳnh Hoa lúc nửa đêm.

Cả ngày Huỳnh Hoa chạy đông chạy tây, nào lo chữa thương cho Tứ Bình, cho người dọn dẹp đống đổ nát, tìm thợ về xây cất lại tòa trang viện, cho người sửa chữa mấy chỗ của tòa trang viện còn lại đã bị cô và Thanh Phong đánh sập đêm qua, còn phải lo cho cả Thanh Phong nữa. Làm nhiều việc cùng lúc có lẽ Huỳnh Hoa cũng đã mệt nên vừa ngã lưng hơi thở cô đã đều đều. Tứ Bình nằm bên cạnh không được ngủ ngon như vậy, dù tay chân anh không động được nhưng anh có thể nhìn, và tim anh đập rầm rầm, thật sự không thể nào ngủ được.

***


Đến trưa ngày hôm sau Tứ Bình có thể nắm mở hai bàn tay nhưng toàn thân vẫn chưa có chút sức lực nào. Huỳnh Hoa vẫn để anh dưỡng thương ở phòng mình vì phòng anh vẫn chưa cất lại xong. Được Huỳnh Hoa tận tình chăm sóc suốt mấy ngày Tứ Bình cũng đã hồi phục rất nhiều. Chỉ là lây bệnh lười biếng của Huỳnh Hoa, buổi sáng cô thường không thức sớm, anh dậy rồi cũng không dám lên tiếng. Nghiêng mắt nhìn cô một lúc rồi nhắm mắt lại, thế là lại ngủ thêm giấc nữa.

Sáng ngày thứ tư, Tứ Bình còn đang ngủ thì bị Huỳnh Hoa vỗ vào vai một cái đau điếng làm anh giật mình thức dậy. Huỳnh Hoa cười nói:

- Hôm nay… tập đi.

Tứ Bình ngạc nhiên hỏi lại:

- Cái gì?

Huỳnh Hoa nghiêm mặt:

- Anh nằm ba ngày là đủ rồi, hôm nay phải hoạt động một chút, nếu không chân anh sẽ bị liệt.

Tứ Bình chớp mắt nhìn Huỳnh Hoa, cô khoanh tay nghiêm mặt:

- Giờ có chịu ngồi dậy không thì bảo?

Thấy Huỳnh Hoa thật sự nghiêm túc anh không thể cưỡng lại đành cố gượng ngồi lên, chỉ bao nhiêu đó thôi anh phải thở hồng hộc vì mệt. Huỳnh Hoa đến lấy thau nước đặt lên chiếc ghế cạnh bàn. Tứ Bình thở một lúc kéo tấm chăn ra khỏi người, thò chân xuống đất rồi chỏi tay đứng lên định bước đi nhưng chân anh bây giờ hoàn toàn không có chút sức lực nào nên vừa đứng lên đã lập tức khuỵu xuống. Huỳnh Hoa vội đưa tay ra đỡ lấy người anh kêu lên:

- Ế, đừng vội, em vẫn chưa bảo anh đi ngay mà.

Tứ Bình ngồi lại giường, Huỳnh Hoa mỉm cười, dịu giọng:

- Rửa mặt, xúc miệng trước đã. Xong, em sẽ chữa cho đôi chân anh lần nữa rồi hãy đi cũng không muộn.

- Ờ.

Huỳnh Hoa nâng chân anh đặt trở lại giường, nói khẽ:

- Giờ anh ngồi cho vững, hãy chống tay ra sau.

- Ừm.

Huỳnh Hoa đưa đôi tay ra phía trước, từ đôi tay cô tỏa ra màu xanh nhàn nhạt trùm phủ lấy đôi chân Bình. Anh cảm giác đau nhoi nhói như có ngàn mũi kim châm vào. Càng lúc cảm giác đau càng tăng, khiến anh phải cắn răng cố chịu, mồ hôi vã ra như tắm. Lúc sau Huỳnh Hoa dừng lại, cô lấy khăn lau cho anh xong đỡ anh nằm xuống nghỉ ngơi. Có tiếng gõ cửa, Huỳnh Hoa nhẹ giọng:

- Vào đi cửa không khóa.

- Tiểu thư ơi, Thanh nhi đây, em mang thuốc và thức ăn sáng cho Bình ca. Tỷ mở cửa giúp.

Huỳnh Hoa giật sợi dây đầu giường cánh cửa bật mở, Tiểu Thanh hai tay bưng hai chén bước vào. Huỳnh Hoa quay lại dịu giọng:

- Cám ơn em, cứ để lên bàn cho chị.

- Dạ. À, Bình ca sao rồi ạ?

- Anh ấy đỡ nhiều rồi.

- Vậy thì hay, thôi em xin phép ra ngoài.

- Ừm.

Tiểu Thanh rời khỏi Huỳnh Hoa giật sợi dây cho cánh cửa đóng ầm lại. Huỳnh Hoa bưng chén cháo đến Tứ Bình đã tự mình ngồi dậy, cô định đút anh ăn thì Bình lên tiếng:

- Hãy để tự anh làm lấy.

Huỳnh Hoa mỉm cười đưa chén cháo qua cho anh. Bình đưa tay nâng, cảm thấy mình không đủ sức lập tức tái mặt, cũng may Huỳnh Hoa đoán biết nên vẫn chưa buông tay nếu không thì đổ sạch rồi. Huỳnh Hoa vẫn đưa tay trái ra nâng bàn tay anh, cô chìa chiếc muỗng ra cho anh. Tứ Bình ngần ngại một lúc mới cầm lấy, chỉ chiếc muỗng không thì anh giữ được trên tay nhưng khi múc thức ăn rồi thì anh không nâng lên được, nó cứ vuột khỏi tay anh rơi trở vào chén. Anh thử đi thử lại mấy lượt vẫn không được, uất ức anh đấm tay tay xuống giường. Huỳnh Hoa đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt má anh, mỉm cười dịu giọng:

- Đừng vậy mà, chỉ tại sức khỏe anh chưa hồi phục đấy thôi. Đợi ít hôm nữa thì sẽ không như thế nữa đâu.

Bình quay lại nhìn Hoa thấy cô múc muỗng cháo kề vào môi mình, anh đành nhắm mắt hớp lấy. Huỳnh Hoa nhỏ giọng, giọng cô nhẹ nhàng như ru:

- Anh có gì phải e ngại, em với anh có phải người xa lạ đâu, giờ trong phòng này cũng đâu có ai. Cứ để em chăm sóc anh mấy ngày này, qua bảy ngày em sẽ để anh tự làm lấy…

Tứ Bình ngước nhìn Hoa rồi khẽ gật đầu. Uống thuốc xong, Tứ Bình chợt nắm tay Hoa, tuy đôi tay anh vẫn chưa có sức nhưng Huỳnh Hoa không rút tay ra cứ để anh nắm lấy. Cả hai cứ ngồi nhìn nhau như thế, lúc sau khi Tứ Bình vừa máy môi định nói gì đó thì Huỳnh Hoa đã cướp lời anh:

- Đừng thắc mắc tại sao em lại đối tốt với anh như vậy. Đó là trách nhiệm của em, dẫu sao anh cũng vì em mới bị thương, còn một trách nhiệm nữa là của một vị lương y. Vả lại từ trước đến nay em luôn luôn lúc nào cũng xem anh như một người anh ruột thịt vậy, nên em lo cho anh với cái tình của một người em gái.

Tứ Bình gật đầu. Trên gương mặt anh dường như thấp thoáng nét buồn, có lẽ anh thất vọng, nhưng ngay sau đó anh trở lại bình thường. Huỳnh Hoa biết anh đang nghĩ gì lẫn muốn nói gì, nhưng cô không muốn anh nói ra. Cô là người hiểu lòng mình hơn ai hết cô cũng hiểu lòng anh, và vì sao cô làm vậy cũng có lý do. Tứ Bình vẫn còn đang im lặng, Huỳnh Hoa mỉm cười phá tan không gian tĩnh lặng:

- Bình ca, uống xong thuốc rồi, giờ thì… “tập đi” thôi.

Tứ Bình gật đầu đồng ý nhưng lại có chút ngần ngại:

- Nhưng mà…

Huỳnh Hoa mỉm cười:

- Đã có em ở đây anh còn lo gì nữa?

Huỳnh Hoa đưa tay ra dìu anh đứng dậy. Thương thế Tứ Bình dù đã khỏi nhưng sức lực vẫn chưa hồi phục nên anh đành dựa vào người cô để bước đi. Ngày đầu tiên tập đi, dù đã dựa vào người Huỳnh Hoa nhưng anh chỉ đi được đoạn ngắn từ giường đến chiếc bàn thì đã phải thở hồng hộc vì mệt. Hai ngày sau anh có thể tự mình đi từ giường đến bàn nhưng vẫn còn mệt và đôi chân dường như chưa chịu nghe lời anh cho lắm.

Ngày thứ bảy, Huỳnh Hoa vận công chữa thương cho anh lần cuối, xong cô cười nói:

- Xong rồi, bây giờ anh có thể tự mình vận công. Tuy nhiên lúc này số nội công trong người anh hồi phục chưa được một phần mười của trước kia. Muốn hồi phục lại như trước cần tốn ít thời gian, có thể phải mất một vài tháng. Em sẽ cố gắng giúp anh hồi phục công lực một cách nhanh nhất.

- Huỳnh Hoa, cám ơn em.

- Chờ cha em về, đó cũng là lúc quyết định số mệnh của Thanh Phong.

- Lão ta cả đời làm việc tà ác, giờ cũng đến lúc bị trừng phạt rồi.

- Anh muốn đến gặp ông ta không?

- Để làm gì?

- Cho lão ta bất ngờ.

- Được.

- Vậy đi thôi.

Huỳnh Hoa rảo chân ra cửa, Tứ Bình đứng lên bước theo. Quả thật sức khỏe anh vẫn chưa hồi phục, mới đi mấy bước đã mệt bở hơi tai, anh phải chống tay lên bàn đứng thở. Huỳnh Hoa quay lại thấy vậy luồn tay qua tay anh kéo đi:

- Đi thôi.

Có Huỳnh Hoa dụng lực giúp anh nên đi xa không còn mệt. Vừa ra đến cửa thì thấy Đông và Tiểu Thanh mang chiếc giỏ đi từ xa lại. Tiểu Thanh đi đến trước mặt hai người họ trao chiếc giỏ cho Huỳnh Hoa, cười nói:

- Thức ăn tỷ tỷ dặn em làm xong rồi.

Huỳnh Hoa đón lấy chiếc giỏ mỉm cười:

- Cám ơn em.

Đông nhìn Bình từ chân lên đầu rồi vỗ vỗ vai Bình cười hỏi:

- Bình huynh, bình phục rồi hả?

Tứ Bình cười hiền:

- Ờ, cám ơn cậu.

- Bình phục thì tốt, mấy hôm trước thấy anh cứ nằm không dậy nổi, cả sơn trang ai cũng thấy lo. Mà nè, sau chuyện này tôi thấy hai người hình như thân hơn…

Đông thì nói còn Tiểu Thanh thì giơ hai ngón trỏ lên ngang tầm mắt Huỳnh Hoa đưa từ xa lại gần và nháy nháy mắt. Huỳnh Hoa hừ giọng:

- Hai người muốn gì đây?

Tiểu Thanh nói nhanh:

- Không có gì, bọn em đi nha.

Vừa nói Tiểu Thanh vừa nắm tay Đông lôi đi. Huỳnh Hoa cũng kéo Tứ Bình đi:

- Đi thôi, kẽo lão tặc Thanh Phong đói teo ruột lại rủa em.

Huỳnh Hoa đi qua phòng cạnh bên mình mở cửa bước vào, đấy là một căn phòng trống. Bình ngơ ngác:

- Thanh Phong đâu rồi?

- Không phải ở đây.

- Vậy vào đây làm gì?

Huỳnh Hoa đưa tay xoay chiếc chậu cắm hoa đặt dưới đất, cửa mật thất mở ra. Huỳnh Hoa kéo Bình bước vào, cánh cửa đóng lại phía sau. Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Lúc mới về em cho người xây cái mật thất này.

- Hèn gì lúc trước anh không thấy mấy cái này. Ủa, Thanh Phong đâu?

- Từ từ, gấp gáp gì.

Huỳnh Hoa đưa tay xoay cái que trên vách, dưới đất có mảnh ván lớn lệch đi. Huỳnh Hoa nhảy xuống trước quẹt lửa đốt mấy ngọn nến trên vách cho ngọn nến cháy sáng lên. Huỳnh Hoa chợt gọi:

- Bình ca. Nhảy xuống!

- Hả?

Nếu là lúc trước thì cái hố cao hơn thế này anh không ngại còn lúc này thì… Nhìn mười mấy cái bậc thang đi xuống anh còn thấy ngán huống hồ nhảy từ trên xuống. Huỳnh Hoa nghiêng đầu nhìn anh. Một trong hai cách, Tứ Bình chọn từ từ đi xuống. Xuống đến bên dưới Tứ Bình mới kinh ngạc nhìn quanh, nơi họ đứng giống cái hộp có nắp hơn, chưa kịp hỏi thì Huỳnh Hoa chỉ tay vào vách:

- Lão ta ở bên trong.

Huỳnh Hoa nói rồi đẩy tay vào vách, cánh cửa bật mở, ánh sáng bên trong hắt ra. Huỳnh Hoa và Tứ Bình cùng bước vào, căn phòng quả thật rất tiện nghi, có bàn ghế, giường nằm. Thanh Phong đang nằm nhắm mắt nghe tiếng mở cửa thì quay ra nhìn. Huỳnh Hoa đến đỡ lão ngồi lên, lão nhìn thấy Bình thì vô cùng kinh ngạc, lúc sau mới cất tiếng hỏi được:

- Cậu… vẫn còn sống sao?

Thanh Phong nhận ra Tứ Bình, người mình đả thương đêm đó. Bình cười:

- Nếu tôi chết ông nghĩ có thể nhìn thấy tôi sao?

- Kẻ trúng chưởng của ta ít ra cũng phải nằm liệt trên giường, mất tri giác, nặng hơn thì chết.

Tứ Bình cười hỏi:

- Vậy ông nghĩ sao khi nhìn thấy tôi vẫn còn sống?

- Ta mừng.

- Tại sao?

- Vì đã không có thêm một người nào bị tấm lòng chấp mê bất ngộ của ta làm hại. Bảy ngày qua cô gái này ngày nào cũng đến nói chuyện với ta, cho ta biết những chuyện trước giờ ta chưa từng biết. Bây giờ ta nhận ra từ trước đến nay ta đã sai vẫn cứ tiếp tục sai.

Tứ Bình hơi ngẩn người ra, lẽ nào cắt đứt gân mạch một người có thể đã thông tư tưởng được? Thanh Phong tiếp luôn:

- Mấy ngày qua cô ấy nói cậu vẫn còn sống, ta không tin. Cô ấy nói cậu nằm liệt trên giường… hóa ra là gạt ta.

Huỳnh Hoa cắt lời Thanh Phong:

- Ta không gạt ông, quả thật từ hôm qua trở về trước anh ta nằm liệt trên giường, còn hôm nay thì khác rồi. Đúng hơn ta muốn chứng minh cho ông thấy sự mầu nhiệm của Thiên Kiếm.

- Đúng là Thiên Kiếm nhiệm mầu.

- Ông đói chưa, tôi cho ông ăn.

- Tại sao cô nương lại làm như vậy?

- Gì?

- Chăm sóc ta tận tình suốt mấy ngày qua. Đã bắt được ta, cắt đứt gân mạch, sao không hành hạ ta bằng cách nào đó đớn đau khốn khổ hơn.

Huỳnh Hoa thản nhiên đáp:

- Tôi và ông không thù không oán, làm thế để làm gì. Không lợi cho tôi cũng không lợi cho ông.

- Nhưng ta có thù với cha cô.

- Ừ thì hai người cứ thù hằn nhau đi, tôi đâu có can vào.

- Có một chuyện ta cứ nghi ngờ.

- Gì?

- Cô nương là Thiên Cầm?

- Đúng.

- Chính cô nương giết sư phụ ta?

- Không sai.

- Vì sao cô nương giết ông ấy?

- Ông ta muốn ta giết ông ấy.

- Vậy nếu ta muốn cô nương giết ta, cô nương sẽ ra tay chứ?

- Không.

- Tại sao?

- Không thích.

- Ta cần lý do khác.

- Tôi muốn cho ông gặp một vài người, họ sẽ là người quyết định cho ông sống tiếp hay không.

- Là Hồ Nam?

- Không.

- Cô nương muốn cho ta gặp ai?

- Minh Minh.

Thanh Phong im lặng. Huỳnh Hoa mỉm cười hỏi:

- Ông sao vậy?

Thanh Phong thở dài:

- Ta có lỗi với họ. Ta đang muốn thỉnh cầu cô nương cho ta gặp họ lần cuối trước khi chết để nói lời xin lỗi không ngờ cô nương vì Minh Minh mà lưu lại cái mạng này cho ta.

- Vậy có lợi cho ông quá còn gì.

- Cô nương đối với ta như vậy… ta… quyết định nói cho cô nương biết một chuyện.

- Chuyện gì?


- Chẳng phải lần trước gặp nhau, cô nương đã hỏi về Hạ Vũ hay sao?

Huỳnh Hoa hơi sững người một lúc. Thanh Phong tiếp:

- Hạ Vũ, một trái tim băng giá và một bàn tay sinh ra chỉ để giết người.

Huỳnh Hoa khẽ khàng:

- Hắn ta…

Thanh Phong không để cô hết lời mà nói chen vào:

- Không phải hắn, mà là cô ta. Hạ Vũ là một người con gái, tuổi tác có lẽ cũng bằng với cô nương.

Huỳnh Hoa kinh ngạc:

- Hạ Vũ không phải đàn ông sao?

- Cô nương không biết sao?

- Lần trước tôi chỉ nghe Xích Hoằng nhắc đến tên chứ không biết đó là một người con gái. Càng không nghĩ Xích Hoằng lại nhận nữ đệ tử.

- Cô gái đó hai mươi mấy năm về trước, vào một ngày mùa hạ mưa gió đầy trời, sư phụ mang cô ta về nuôi dưỡng, sau đó đặt tên là Hạ Vũ. Ông ấy nói cha mẹ của đứa bé bị người ta giết, Hắc Kiếm lại muốn chọn cô ta làm chủ nhân đời kế tiếp, nên sư phụ đội mưa đến chỗ cô ta sinh ra để đón về. Lúc ấy, đứa trẻ ấy chỉ vừa mới sinh chưa đầy một canh giờ.

- Ngày tôi sinh ra cũng đầy trời mưa gió.

- Hạ Vũ lớn lên trong vòng tay lạnh nhạt của những kẻ sát nhân nên trái tim nó cũng lạnh lẽo và tàn bạo. Xích Hoằng cũng ngày ngày gieo vào lòng nó sự thù hận, hận con người, hận muôn loài. Từ khi lên mười, ngoài những người từ bé đã tiếp xúc và gặp gỡ với nó ra bất cứ thứ gì khác lọt vào mắt nó đều bị đánh tan tác, người thì bị giết. Nó có tư chất thiên bẩm học võ công rất nhanh, sức mạnh cũng vô cùng ghê gớm. Bây giờ nó lại có Hắc Kiếm trong người, ta thật sự không tưởng tượng nổi nó đáng sợ thế nào.

- Hiện giờ sư muội của ông ở đâu?

- Nó đang bế quan tu luyện, ở đâu thì ta không biết. Trước lúc chết sư phụ giao Hắc Kiếm lại cho nó, căn đặn nó phải nghe theo lời Hắc Kiếm chỉ dạy. Sau khi sư phụ bị giết đúng một trăm ngày, Hạ Vũ đã nói với ta nó sẽ bế quan tu luyện trong ba năm, để luyện thành người kiếm nhất thể, lợi dụng sức mạnh Hắc Kiếm nâng cao công lực rồi đi tìm kẻ thù đã sát hại sư phụ để trả thù. Sau đó sẽ tận diệt hết con người trên thế gian.

- Tận diệt con người…

Thanh Phong gật đầu xác nhận:

- Đúng vậy, tiểu nha đầu đó trước nay chưa từng biết nói đùa. Và ta tin nó làm được, vì trong người nó có Hắc Kiếm, còn về Hắc Kiếm…

Huỳnh Hoa thản nhiên đáp:

- Ta đã biết rồi, là khắc tinh của Thiên Kiếm.

- Theo thời gian Hạ Vũ nói với ta thì ngày nó xuất quan tìm cô nương không còn xa nữa.

Huỳnh Hoa lạnh nhạt đáp:

- Ờ.

Thanh Phong hơi nhướn mày:

- Cô nương thản nhiên như vậy có lẽ từ sớm đã biết mọi chuyện.

Huỳnh Hoa khẽ gật đầu:

- Ta biết Hạ Vũ sẽ tìm ta, ta cũng biết Hạ Vũ có Hắc Kiếm nhưng ta không biết Hạ Vũ là một cô gái và lúc nào sẽ đến tìm ta.

- Và cô nương luôn trong tâm thế sẵn sàng và chờ đợi.

- Đúng vậy.

- Cô nương có thể lẫn tránh, Hạ Vũ sẽ không tìm thấy cô nương nếu hai người không ở quá gần. Khoảng cách đó là…

- Một dặm. Nhưng tôi không muốn lẫn tránh.

- Cô nương sẽ bị Hạ Vũ giết chết, cô nương không sợ chết sao?

- Nếu được chết có lẽ tôi sẽ thấy hạnh phúc hơn lúc này nhiều.

- Cô nương…

- Những gì tôi nói với ông hôm trước tất cả đều là sự thật.

- Ta hiểu rồi.

***

Rời khỏi căn phòng của Thanh Phong trở về phòng mình. Tứ Bình ngồi dựa lưng vào vách, Huỳnh Hoa ngồi giữa phòng xoay xoay ly nước.

- Những chuyện này sao không cho anh biết sớm?

- Bây giờ thì anh biết rồi đó, anh có cách giải quyết sao?

- Không có. Nhưng chẳng lẽ chúng ta chỉ việc ngồi chờ.

- Đó cũng là một cách trong lúc không có cách.

- Huỳnh Hoa, nói rõ cho anh biết một chút có được không?

- Em chẳng có gì để nói với anh cả. Khi nãy anh cũng nghe Thanh Phong nói rồi đó. Cuộc gặp gỡ này của em và Hạ Vũ là không thể tránh cũng không có biện pháp gì thay đổi. Đến lúc đó có thể em sẽ chết, hoặc cô ta chết hoặc cả hai đồng quy vu tận. Hai thanh kiếm linh có thể một mất một còn, cũng có thể chúng cùng nhau biến mất…

Tứ Bình nghe xong muốn hét lên được:

- Chuyện lớn như vậy mà em em có thể nói một cách bình thản như vậy sao?

Huỳnh Hoa nốc cốc nước quay lại nhìn anh:

- Chẳng phải em đã nói rồi sao, nếu được chết với em là hạnh phúc.

- Không, em không thể chết. Chẳng lẽ không còn lựa chọn nào khác hay sao.

- Trốn tránh là điều không thể, em cũng không muốn làm như vậy.

Tứ Bình thở dài:

- Được rồi, từ bây giờ bất kể xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ bên em.

Huỳnh Hoa bất ngờ lạnh giọng:

- Không. Bình ca, kể từ giờ phút này những gì em nói anh nhất định phải nghe theo.

- Huỳnh Hoa.

Huỳnh Hoa trầm giọng:

- Trước sau gì ngày em và Hạ Vũ chạm mặt nhau cũng đến, dù thành hay bại, dù em sống hay phải chết, anh cũng phải sống.

- Huỳnh Hoa, đừng nói với anh những lời như trăn trối.

Huỳnh Hoa đứng lên bước đến cạnh anh cười nhẹ:

- Đây không phải là trăn trối mà là mệnh lệnh. Em đang dùng thân phận chưởng môn nhân của Cầm Thiên phái để nói chuyện với anh.

- Huỳnh Hoa.

- Những chuyện này em định một thời gian nữa mới nói cho anh biết nhưng bây giờ anh đã biết một nửa rồi thì em nói luôn vậy.

Tứ Bình im lặng. Huỳnh Hoa đến ngồi cạnh bên anh dịu giọng:

- Trước tiên là những kết quả có thể xảy đến khi em và Hạ Vũ gặp mặt nhau. Khi đó, Thiên Kiếm và Hắc Kiếm cùng tách rời khỏi chủ nhân tự mình chiến đấu với nhau, đồng nghĩa chủ nhân của kiếm chỉ có thể dùng thực lực để đấu với nhau chứ không thể mượn sức mạnh của kiếm như trước nữa.

- Em có thể thắng Hạ Vũ không?

- Em không biết. Nhưng em biết những kết cuộc nào đang chờ đợi em phía trước.

- Kết cuộc?

- Trong trận chiến ấy tuy kiếm không thể tác động vào chủ nhân nhưng chủ nhân có thể tác động vào kiếm. Khi hai thanh kiếm linh giao đấu với nhau em và đối thủ cũng giao chiến, một trong hai chủ nhân của kiếm ai bị thương nhiều hơn thanh kiếm đó sẽ giảm linh lực. Cuộc chiến kết thúc, em và Hạ Vũ nhất định ai cũng thọ trọng thương, lúc đó sinh mạng của chủ nhân sẽ do kiếm linh quyết định.

- Như thế nào?

- Thứ nhất, nếu trong lúc chiến đấu, em bị Hạ Vũ đánh bại, Thiên Kiếm sẽ bị Hắc Kiếm đánh tan. Khi đó có hai khả năng, Hạ Vũ bị thương nhẹ thì ả sẽ tiếp tục dùng Hắc Kiếm tung hoành thiên hạ, nếu ả bị thương quá nặng khó bảo toàn sinh mạng, ả sẽ bị Hắc Kiếm hút cạn máu vì Hắc Kiếm không bao giờ cứu người, Hạ Vũ sẽ chết và Hắc Kiếm sẽ vẫn tồn tại mãi mãi với thời gian. Nó tự tìm chủ nhân mới, điều khiển kẻ đó thành ác nhân, sau trăm năm hút cạn máu chủ nhân đó và tìm người mới. Đó là kết quả em không mong muốn, thiên hạ sẽ lâm vào đại họa.

- Nếu em đánh bại Hạ Vũ thì sao?

- Cũng giống như Hắc Kiếm, nếu em bị thương nhẹ không nguy hại tính mạng thì Thiên Kiếm sẽ trở về cơ thể em để dưỡng thương. Nhưng nếu thương thế của em nguy hại đến tính mạng Thiên Kiếm có hai lựa chọn, một là hút cạn máu của em để duy trì linh lực sau đó nó tìm chủ nhân mới, tuy nhiên người được Thiên Kiếm chọn làm chủ nhân tiếp theo chỉ có thể là người của Cầm Thiên phái. Người đó sẽ trường sinh bất tử và Thiên Kiếm sẽ không đổi chủ nữa. Mất Hắc Kiếm lời nguyền cổ gieo lên người giữ kiếm cũng không còn, họ có thể dùng sức mạnh đó cứu nhân độ thế, cũng có thể chỉ sống ẩn dật một đời, không lo sợ giữa chừng phát điên lạm sát người vô tội nữa.

- Chuyện này em đã biết rồi sao?

- Em đương nhiên biết.

Huỳnh Hoa dịu giọng nói tiếp:

- Đó chính là sự khác biệt của Thiên Kiếm và Hắc Kiếm.

- Còn lựa chọn thứ hai?

- Nếu Thiên Kiếm không hút máu em để tồn tại cô ấy có dùng linh lực của mình để cứu chữa cho em sau đó nó sẽ biến mất, linh hồn chuyển thế làm người. Đó cũng là kết quả tốt trong năm cái kết.

- Không có ngoại trừ sao?

- Không có. Bởi vậy em muốn anh phải sống, nhất định phải sống đến khi cuộc chiến kết thúc. Nếu em bại thì không còn gì để nói. Nếu em may mắn thắng được Hạ Vũ, nhưng em không duy trì được thì Thiên Kiếm có thể hút máu của em để tiếp tục tồn tại. Sau đó, em mong anh là người tiếp nhận Thiên Kiếm, cô ấy sẽ nhận anh là chủ nhân, anh sẽ trường sinh bất tử. Hứa với em, không được làm trái lời em.

- Nhưng anh không muốn em phải chết.

- Nếu đó là số mệnh, chúng ta không có quyền cãi lại. Hứa với em, anh phải sống đến khi mọi chuyện kết thúc. Trên thế gian này nếu nói tin tưởng, em chỉ tin mỗi mình anh có đủ nhân từ dùng cả đời để cứu nhân độ thế.

- Huỳnh Hoa.

- Dù biết yêu cầu này có chút quá đáng với anh nhưng nếu để người khác nắm giữ Thiên Kiếm em thật sự không yên tâm mà nhắm mắt.

- Được rồi, anh hứa.

- Nếu không phải là trường hợp bất khả kháng, đừng nói chuyện này cho ai biết. Chỉ khiến cho mọi người lo lắng chứ không giúp ích được gì đâu.

- Anh biết chứ.

- Bây giờ thì anh biết lý do vì sao em cứ luôn miệng bảo rằng Dương Long và Ái Ly nên đôi là việc tốt, vì sao em không bao giờ để anh nói hết suy nghĩ trong lòng rồi chứ?

- Em biết anh đang nghĩ gì sao?

- Biết.

Tứ Bình mỉm cười, nắm lấy bàn tay Huỳnh Hoa:

- Bao nhiêu đó đủ rồi, bây giờ em muốn anh hứa bao nhiêu điều cũng được.

- Em chỉ cần anh hứa một điều thôi, anh nhất định phải sống.

- Được. Nhưng… khắc nghiệt quá.

- Ngay khi tất cả chúng ta sinh ra trên đời này đã là một sự khắc nghiệt thì dù có xảy ra bao nhiêu chuyện đi nữa…

Có tiếng ai đó gõ cửa và gọi:

- Nhị tiểu thư.

- Có chuyện gì.

- Bẩm tiểu thư, đại lão gia đã về.

- Ta biết rồi.

Huỳnh Hoa quay sang Tứ Bình dịu giọng:

- Cha em về rồi, anh ở đây em ra đón ông ấy.

- Ừm.