Tình Yêu Hài Hước Của Bảo An

Chương 60




Tuy mang tiếng cao thượng là chia tay vì người, song thú thực trong lòng Hoài Phong cũng chẳng lấy gì làm vui sướng cho cam. Suốt mấy ngày qua, dù đã cố vùi mình vào công việc mong được quên đi tất cả mọi điều ưu tư và sầu muộn nhưng rồi cuối cùng, cậu vẫn không sao trốn được những suy nghĩ về An và câu chuyện đau lòng của hai người vừa xong. Phong không lo sợ An sẽ ghét hay căm hận mình, vì hơn ai hết, cậu biết bản thân đáng bị đối xử thậm tệ hơn thế rất nhiều. Điều khiến Phong trăn trở không yên lúc này, lại chính là Bảo An kìa. Mất bao lâu để An đá bay cậu ra khỏi cuộc sống này và tìm một người con trai khác tốt hơn? Hay sau ngần ấy lần hứng chịu những đau đau, khổ khổ cùng sự thất vọng triền miên trong chuyện tình cảm sẽ khiến An dần cảm thấy sợ sệt và mất đi niềm tin vào những mối quan hệ nam nữ? Đã không ít lần, Hoài Phong bắt gặp cảnh An thu mình lại một góc và chọn cách sống tự bước đi một mình trên suốt quãng đường phía trước trong những cơn mơ chớp nhoáng. Và nó khiến Hoài Phong tự thấy hận bản thân mình biết mấy. Rốt cuộc thì quyết định buông tay này, liệu có thật sự tốt cho An? Đến giờ, Hoài Phong thật sự cũng mông lung chẳng rõ nữa rồi. Có điều, Phong biết chắc rằng, cậu chính là một kẻ chỉ biết to mồm hứa suông không hơn. 

Tự thề tự thốt sẽ bù đắp hết những thiệt thòi mà An phải chịu nhưng thực tế thì sao chứ? Mày đã và đang khiến vết thương lòng trong An thêm phần chất chứa đấy. 

Kế hoạch dành tặng cho An một màn tỏ tình đáng nhớ và cả quyết tâm biến An thành người con gái đáng được ghen tị nhất quả đất này nữa sao?… Những điều đó, mày chưa bao giờ thực hiện được. 

Phong cũng biết bản thân mình thật quá ích kỷ đi thôi. Cậu chưa bao giờ chịu hạ mình thừa nhận tình cảm với An cũng như đường hoàng trao tặng con bé một tư cách chính thức bên mình. Bo bo giữ chặt An như một vật riêng không thể san sẻ, để rồi hết lần này đến lần khác, Phong thẳng tay cướp đi cơ hội được quen biết những chàng trai xung quanh và cảm giác được họ theo đuổi của An. Đáng trách hơn cả chính là những hành động đó Phong làm đã vô tình cho An niềm hy vọng về một ngày thành đôi giữa hai người. Và bây giờ cũng thế, ngay đến cả dịp để An nhắn tin, gọi điện chửi rủa mình cho hả hê nỗi lòng hậu chia tay, Phong cũng cuốm luôn mất rồi. Tắt máy, “khóa Face”… cậu đã cắt đứt mọi liên lạc có thể. 

Dạo trước, Phong đã mong đến kỳ nghỉ phép để được về nhà xả hơi và rong chơi cùng An biết mấy. Ấy vậy mà tới khi nó đang đến ngày một cận kề hơn thì cậu lại đắn đo chẳng hề muốn về. Dẫu biết như thế là hèn nhát và không đáng mặt đàn ông nhưng quả thực lúc này, Hoài Phong vẫn chưa có đủ dũng khí để có thể đối diện với Bảo An. 

Lại nói chuyện Bảo An, ngay sau khi nhận được tin nhắn chia tay của Phong, con bé quả đã rơi vào trạng thái hỗn loạn đến cùng cực. Buông thõng đôi bàn tay và buông lơi đánh rơi chiếc điện thoại xuống sàn, đầu óc An thoáng chốc trở nên trống rỗng đến lạ. Hai tai như ù đi bởi những lời chia tay vẫn còn văng vẳng trong đầu, trước mắt An lúc này chỉ còn nhìn thấy gương mặt Hoài Phong mà thôi. Con bé, nào có cảm nhận được những tiếng gọi đầy lo lắng và sốt sắng của Tuệ Minh ngồi cạnh. Con tim như ngưng lại mấy nhịp liền kề, Bảo An chợt thấy việc thở sao lại quá đỗi khó khăn đến vậy. Cho tới khi giật mình nhận thức được ra mọi việc, An mới biết rằng gương mặt bé nhỏ kia đã ướt đẫm lệ nhòa tự lúc nào không hay. 

“Phong ơi… Phong…” 

Khuôn miệng liên tục lẩm nhẩm tên Phong, Bảo An vội vã nhặt lấy điện thoại và bấm số gọi cho cậu. Nhưng không thành, số máy kia đã chẳng thể nào liên lạc được nữa rồi. Nếu đã không thể gọi được cho Phong, Bảo An nhất định sẽ tự mình đi tìm gặp cậu. Loạng choạng đứng dậy và gạt Minh sang một phía, con bé cứ thế vô thức bước từng bước nhằm theo hướng cửa ra vào. Quên luôn việc phải cầm túi đồ vẫn đang nằm gọn gàng trên chiếc ghế bên cạnh. An phải đi tìm Phong. 

Mặc kệ những lần cụng đầu phải một ai đó trên phố con đông đúc người và mấy lời kêu ca, phàn nàn của họ, Bảo An vẫn tiếp tục cúi gằm mặt xuống nhìn chiếc điện thoại trên tay mong chờ ai kia bắt máy. Vừa hay khi ấy, ngoài trời bất ngờ đổ cơn mưa rào, người người, xe xe cũng vì thế mà tản đi ráo cả. Nước mắt hòa lẫn với từng giọt mưa rơi, Bảo An khi không lại nhớ về cái ngày thất tình năm nao. Khi tình cảm chưa có là bao, chỉ như một cơn cảm nắng bất chợt ngang qua và sau câu từ chối phũ phàng chàng trao, tất cả những gì An cần chính là một cơn mưa rào cuốn trôi tất cả mọi ưu phiền vừa xong. Ấy vậy mà ông Trời lại “cử” ngay một “đám nắng” xuống nhân gian, cứ như thể muốn bám theo An để chọc quê con bé thất tình vậy đó. Còn bây giờ, tuy không gian đã mang sắc cảnh buồn lãng mạn đúng chuẩn ý An nhưng điều đó lại chẳng khiến tâm trạng con bé khá hơn chút nào. Thậm chí, An còn cảm thấy tệ hại hơn vô cùng. Âu cũng bởi… 

“Con còn phải đi tìm Phong nữa mà… Con biết ông thương con, muốn khóc cùng con nhưng xin ông ‘nín’ lại đi ông ơi…” Ngồi bệt xuống nền đất ướt, Bảo An vô duyên vô cớ ngửa mặt nhìn Trời, ăn vạ với ông. 

Ngặt nỗi, ông Trời ở tít trên cao thế kia, nào có nghe thấy được giọng An bé nhỏ ở mãi tận dưới này. Ngay cả những người đi đường xung quanh cũng chẳng thèm đoái hoài tới con bé nữa mà. Họ còn lo chạy vội trú mưa. Không gian vắng vẻ, chỉ nghe loáng thoáng trong tiếng rào rào mưa rơi là những câu lời trách móc, khóc gào đầy thống thiết và nức nở của An mà thôi… 

“Xấu xa, thối tha… anh đi chết luôn đi…” 

Hoài Phong thật muôn phần đáng trách. Đường đường đột đột đề nghị yêu đương đợi chờ với An, xong xuôi bèn cúp rụp máy tức thì, nào đâu có cho con bé cơ hội được làm giá ngẫm ngợi. Để rồi chẳng được bao lâu sau đó, cậu chàng lại tự ý quyết định chia tay, số điện thoại cũng khóa ngay sau đó, một lần nữa, Bảo An lại bị rơi vào thế bị động chẳng thể làm gì khác hơn. Bị “đá” chỉ bằng đoạn tin nhắn dài có mấy dòng, đối với một cô gái như An thì đó quả là sự xúc phạm danh dự và tổn thương lòng quá lớn. 

“Được, chia tay thì chia tay… Tôi cóc cần…” 

Quệt tay lau lấy lau để hai hàng nước mắt, Bảo An quyết rồi. Con bé sẽ chẳng thèm Hoài Phong nữa đâu. Dẫu sao cũng đã cất công theo đuổi đến hai lần rồi và An cũng có cái giá của riêng mình chứ. Nhưng trước khi chính thức chấm dứt mối quan hệ này, Bảo An vẫn muốn tìm gặp Hoài Phong lần cuối để có thể đánh đấm cậu ta một trận cho hả hê cơn giận trong lòng. Chẳng phải mọi người vẫn thường nói “con thỏ khi bị dồn ép cũng biết cắn người” là gì, Bảo An lúc này chính là đang bị đẩy đến tận cùng của sự phẫn nộ rồi. 

“Lần này thì anh chết chắc…” 

Đứng bật dậy, Bảo An vừa đi vừa cắm mặt vào bấm điện thoại, đôi môi liên tục lẩm nhẩm những lời đe dọa Hoài Phong. 

Tuệ Minh sau khi thanh toán bữa tối còn chưa dùng được mấy đũa kia xong xuôi cũng chạy ra khỏi quán đuổi theo Bảo An ngay tức thì, trong lòng không ngừng lo lắng khôn nguôi. Đến khi nhìn thấy An trong tình trạng toàn thân ướt sũng, một mình lững thững bước từng bước dưới trời mưa sấm chớp, Tuệ Minh thấy xót xa vô cùng. Nhanh chân chạy đến trước mặt An, Minh vội vàng chìa ô ra che cho con bé và quát lên một cách mất kiểm soát: 

“Em điên rồi đúng không?…” 

Thoáng giật mình bởi giọng nói ai kia nạt nộ, An mới chầm chậm ngước gương mặt lem nhem những nước lên và bắt gặt Tuệ Minh đang thở phì phì vì vừa lo vừa giận. Giật vội cái điện thoại trên tay An, một lần nữa anh chàng gắt lên, mặc cho con bé vẫn giương tròn đôi mắt thất thần nhìn mình: 

“Lại còn dùng điện thoại nữa chứ? Em muốn bị sét đánh cho cháy đen thui đấy à?” 

Bấy giờ, An mới khẽ rùng mình một cái rồi nắm lấy tay Minh, con bé mếu máo trình bày: 

“Anh ơi, điện thoại của em hỏng rồi hay sao ấy. Anh cho em mượn cái của anh đi. Em phải gọi cho Phong…” 

Cúi xuống và nhìn kỹ cái điện thoại của An trên tay, Minh thật chỉ còn biết nhắm mắt thở dài một tiếng não lòng thay em. Vì bị “sặc” nước mưa quá lâu, Minh đoán điện thoại kia chắc chẳng thể qua được cơn nguy kịch này mất thôi. Nắm lấy bàn tay An đầy dịu dàng và ấm áp, Tuệ Minh nhẹ giọng ra lệnh: 

“Về thôi An.” 

Lòng quyết tâm tìm bằng được Hoài Phong đã được đẩy lên cao ngút thế kia, Bảo An sao có thể ngoan ngoãn theo Minh đi về. Vùng vằng thu tay về, Bảo An bướng bỉnh gân cổ lên cãi: 

“Không! Em phải đi gặp Phong. Anh không cho em mượn thì thôi.” 

Dứt lời, An liền giật ngay cái điện thoại lại và tiếp tục hùng hổ bước đi. Khẽ gằn lên một tiếng “An” từ trong cuống họng, Tuệ Minh cũng quay gót đi sau con bé ngay tức thì. 

“Em làm sao gặp được Phong chứ? Nghe anh, về thôi.” 

Bỏ ngoài tai những gì Minh nói, Bảo An vẫn lì lợm bước về phía trước. Vừa đi, con bé vừa bấm bấm cái điện thoải đã tắt ngỏm từ lâu, miệng liên tục lẩm nhẩm “thần chú”: 

“Điện thoại ơi… Điện thoại…” 

An ương bướng đòi đi tìm Phong thì Tuệ Minh cũng không nản lòng lẽo đẽo theo sau che ô và liền mồm khuyên bảo con bé mau mau về nhà. Cho tới một lúc sau, khi An dừng chân và quay phắt mặt lên lườm Minh rồi gào lên quát trong tiếng nấc thổn thức rằng: 

“Anh đi đi, đừng làm phiền em nữa. Để em nói cho anh biết… em vừa bị cậu ta ‘đá’ đấy. Là chia tay bằng mấy dòng tin nhắn đấy… Cho nên, em nhất định phải gặp và đập cho cậu ta nát bét. Anh thích thì tự về một mình đi.” 

Tuệ Minh mới đành cùi đầu chào thua. Anh biết mình chẳng thể nào thuyết phục được An thêm nữa. Minh chỉ còn biết chiều theo ý con bé mà thôi. Vậy là trong cơn mưa to một tối Hà Nội, trên con đường vắng vẻ kia chỉ còn lại mỗi hai người. Cô gái lúc đi lúc chạy phía trước, chàng trai phía sau cũng theo bước cô gái mà kịp thời che ô. 

Phải tới khi Bảo An kiệt sức và xỉu ngay giữa đường, Tuệ Minh mới có thể đưa được con bé về nhà. Rõ khổ, số là sáng nay An mải ngủ nướng quên ăn, đến chưa lại bận tóc tai, make up bỏ thêm bữa nữa. Cơm tối cũng chưa kịp ăn, thành thử ra giờ An mới bị tụt huyết áp và ra nông nỗi này. Và kết quả là, con bé đã ốm liền mấy ngày sau đó. Tới khi sức khỏe ổn định hoàn toàn thì tâm trạng An vẫn chẳng hề khá lên chút nào. 

Hội bạn thân biết chuyện, ai cũng lo và thương An nhiều lắm. Q uyết không để An ru rú ở nhà gặm nhấm đau buồn, ngày nào bộ ba Băng, Linh, Kỳ mới kết nạp thêm Lâm nữa là bốn cũng viện đủ lý do để lôi bằng được An ra ngoài. Khi thì đi ăn nhân dịp con mèo nhà Băng tán tỉnh không thành em cún hàng xóm mong An tìm được sự đồng cảm. Ngờ đâu, con bé càng thêm muôn phần u sầu ảo não vì niềm tin vào tình yêu giờ đây đã thực sự tiêu tan hết sạch. Cách ấy không được, cả lũ lại kéo An đi làm bữa liên hoan khác, gọi là chia vui cùng với chó An đã thoát kiếp đơn độc và để giúp củng cố thêm đôi chút niềm tin một tình yêu cổ tích trong An. Ai dè, con bé lại càng được đà gào khóc to hơn nữa vì thẩy tủi thân cho đường tình duyên đầy những trắc trở khó đi của mình. Chẳng hề nản lòng bỏ cuộc, những người bạn tốt của An vẫn ngày đêm bàn mưu tính kế, quyết tìm lại bằng được niềm vui cho cô bạn nhỏ. Và rồi, Trúc Linh nói: 

“Cách tốt nhất để quên đi một người chính là yêu say đắm một người khác.” 

Chính thế nên trong những buổi hẹn hò gặp mặt liên tiếp sau đó, ai nấy đều hồ hởi và đầy nhiệt tình giới thiệu cho An một chàng. Nếu như Băng và Linh chỉ dừng lại ở việc đưa ảnh và thông tin liên lạc của một cậu nào đó cho An để rồi kết quả thu về lẫn là cái lắc đầu hờ hững từ phía con bé thì Lâm và Kỳ lại bày trò chơi trội hơn thế rất nhiều. Hai anh chàng thậm chí còn dẫn theo một đội quân hùng hậu với đa dạng những tuýp người tính cách khác nhau cho An tha hồ lựa chọn nữa cơ. Chỉ tiếc rằng mọi cố gắng ấy đều đổ sông để bể hết cả khi mà An vẫn cứ cứng đầu không nghe. Vì muốn trả thù Phong và khiến cho cậu ta phải ôm nỗi ăn năn suốt quãng đời còn lại nên An đã quyết… 

“Tao chẳng thèm yêu ai nữa đâu. Nếu Phong đã một mực muốn tao đến bên ai đó tốt hơn thì tao sẽ nhất quyết cãi lời anh ta mà ở vậy đến già. Răm rắp nghe lời anh ta suốt mấy năm qua thế là quá đủ rồi. Xớ…” 

Chán nản vứt bộp tập “hồ sơ ứng tuyển” mà cả lũ đã lựa chọn cho An xuống bàn, Bảo Kỳ mới hỏi: 

“Thế tức là chị muốn làm bà cô đấy à?” 

“Ừ hứ!” Vênh mặt tỏ ý mãn nguyện với ý định của mình, An chẳng chần chờ gì nữa, bèn gật đầu chắc nịch. 

Chàng Lâm thấy vậy cũng đành góp miệng thêm vui hỏi rằng: 

“Thế có cần bọn này chung tiền xây cho cái miếu không hả bà?” 

Nghe vậy, cã lũ dù đang cau mặt cau mày vì cái sự khó chiều của An cũng đành bụp miệng bật cười một tiếng. Còn An, sau khoảng thời gian dài trưng ra bộ mặt u sầu cho toàn dân ngắm nghía, nay bỗng cao hứng muốn đùa nên liền nói tiếp: 

“Cũng được. Biết điều chiều chiều cô một tí, sau này cô phù hộ cho.” 

“Thì đấy, tùy bà.” 

Hiểu được Bảo An không phải tuýp người thích ngược đãi bản thân quá nhiều, hội bạn thân quyết định sẽ ngưng tay mai mối. Vết thương lòng kia, Bảo An hẳn sẽ biết cách tự chữa tự lành. 

Lại một thời gian nữa trôi đi, khi mà tâm trạng An đã ổn định hơn được mấy phần và hồi ức về Phong đã chịu nằm yên ngoan ngoãn trong bộ nhớ của con bé thì bỗng dưng một ngày nọ, mọi thứ lại bắt đầu rối tung rối bời như chưa từng lắng xuống. 

Chuyện kể rằng hôm đấy, Bảo An có gặp gỡ và quen biết được mấy người bạn phương Tây thông qua ông anh kết nghĩa Tuệ Minh. Bản tính mê trai đẹp trỗi dậy, An quyết định dùng lại Facebook để lấy nơi giữ mối liên hệ với những anh chàng bảnh bao kia. Nhưng thật không ngờ vừa đăng nhập vào tài khoản Facebook bị bỏ xó bấy lâu, gương mặt tươi roi rói và đầy hí hửng của An liền xuống sắc một màu đen kịt ngay tức thì. Bấy giờ, đập vào mắt con bé chính là hình ảnh Hoài Phong đang khoác vai bá cổ, ngồi bên bàn tiệc ăn mừng hội ngộ cùng đám bạn thân. Tuy rằng Phong đã chẳng còn dùng Facebook nữa rồi nhưng do tài khoản của Trí được cậu bạn nọ “tag” vào đống ảnh kia nên An mới có cơ hội được chiêm ngưỡng chúng. Và dòng ghi chú bên trên “Chào mừng thằng bạn trốn trại về nhà mấy hôm…” đã giúp cho An vỡ lẽ tất cả. Phong nghỉ phép về chơi, ấy vậy mà chẳng thèm nói với An một tiếng. Dẫu sao thì giữa hai đứa cũng đã có khoảng thời gian bên nhau như hình với bóng cơ mà. Thật đúng là… 

“Đồ cạn tình cạn nghĩa, bạc bẽo đến thế là cùng…” 

Phong đã muốn một tay rũ sạch, Bảo An cũng chẳng muốn ra sức níu lại làm gì cho mất giá đi. Nghĩ vậy, con bé liền thả rơi cái điện thoại xuống giường rồi vùng vằng đi vào nhà tắm cùng với cái váy ngủ màu hường thương đang cầm trên tay. Tắm rửa, sửa sang, An còn phải điểm qua chút son, chút phấn cho thật xinh xắn để chốc nữa sẽ thực hiện cuộc gọi video với cậu bạn Tây mới quen. Chẳng phải An có ý định ngoan ngoãn làm theo lời đề nghị cuối cùng của Hoài Phong đâu, âu cũng bởi con bé đã hứa sẽ tối nay sẽ dạy cậu bạn kia mấy câu chửi thề cho vui cái miệng bằng tiếng mẹ đẻ của An đó mà. Ở đây cũng được một thời gian khá lâu nhưng anh chàng đó mới chỉ học cách giao tiếp ở trong sách vở thôi. Muốn nói chuyện tự nhiên và gần gũi với bạn bè ở đây hơn nữa, chàng ta nghĩ vẫn nên học mấy câu mà thầy cô chẳng khi nào dạy thì hơn. Còn Bảo An, con bé muốn trang điểm xinh đẹp một chút, cũng chỉ vì… con bé muốn thế mà thôi. 

Lý trí đã hạ quyết tâm là thế nhưng rồi con tim bướng bỉnh chỉ muốn đi theo lối ngược lại. Nằm ngâm mình trong bồn tắm nghi ngút khói tỏa, đầu óc An cứ vô thức nghĩ tới người bạn trai cũ Hoài Phong. 

Anh ấy… liệu có nhớ hay đã quên luôn mình rồi? Hậu chia tay, anh ấy cũng khổ sở như mình đã từng? Chắc không đâu, có khi đổi số, đổi cả Facebook để vui vui vẻ vẻ cũng chưa biết chừng? Đấy, về mà cũng có thèm báo với nhau một tiếng đâu. Chia tay rồi thì không thể làm bạn nữa à? Hay sợ nhìn thấy cái mặt mình thì ăn mấy ngon chứ gì? Được thôi, đã thế, tôi sẽ đến cho anh chết sặc.” 

Dòng suy nghĩ vừa dừng, Bảo An liền nhanh nhanh chóng chóng mặc đống đồ đã chuẩn bị sẵn và vội vã lên đường. Chậm một chút nữa, khéo khi tiệc kia tàn rồi cũng không biết chừng. Khi ấy, đồng hồ vừa chạm mốc mười tám giờ.