Vũ Tình lấy ra từng bộ từng bộ phim nghiêm túc nhìn, còn thỉnh thoảng gật đầu, cười rạng rỡ, giống như trẻ con. Tôi nhìn món đồ trên tay cùng nụ cười trên mặt cô ấy, lòng không khỏi có chút u ám. Thật ra đây là những chuyện tôi phải làm, tôi nên chú ý đến hỉ nộ ái ố từng giờ từng phút của cô ấy, hiểu được nhu cầu ấm lạnh của cô ấy, nhưng tôi không làm được....Lẽ ra tôi nên nghĩ tới, nhưng vì cái gì mà tôi không hề nghĩ được như vậy....
Lộ Diêu bước đến tủ lạnh lấy ra chai nước trái cây ừng ực uống, xong ném cho Tiểu Hiểu,
"Vũ Tình, nên cho Rùa con xem Quỳnh Dao nhiều một chút đi, học của người ta một ít lãng mạn! Đừng để ngày nào cũng một bộ dạng đầu gỗ, đến một cái rắm cũng không đánh được!!"
Vũ Tình liếc nhìn tôi, mỉm cười.
"Ừ, được."
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Tôi cúi đầu đi vào bếp! Ở phòng bếp hì hục nửa ngày, làm xong cơm, dọn cho các cô ấy ăn, cơm nước xong hai đầu heo mẹ xoa bụng thoả mãn, ung dung biến mất...
Dọn dẹp xong phòng bếp, ngồi trên ghế sô pha cùng Vũ Tình xem "Quỳnh Dao" vừa mới được giới thiệu. Tôi thật sự không thể thích ứng được với những câu nói tình cảm, những lời tỏ tình như vậy, có thể tôi học không được, cũng có thể do tôi không theo kịp thời đại....Đối với tình yêu, mỗi người đều có phương thức biểu lộ khác nhau, có người thích oanh oanh liệt liệt, có người thích bình bình đạm đạm, đối với người ngốc nghếch đầu gỗ như tôi mà nói, tay cầm hoa hồng thề non hẹn biển là chuyện tôi không thể làm được...
Tôi nhìn đồng hồ, đã không còn sớm nữa,
"Vũ Tình, mệt thì đi ngủ đi..."
Cô ấy nhẹ nhàng lắc đầu, tựa vào người tôi.
"Chị muốn xem chút nữa."
Tôi ôm lấy vai cô ấy,
"Ừm."
Một khắc đó, tôi nghĩ nếu như phòng ngủ có TV có phải là tốt hơn không...
Qua rất lâu, cô ấy tắt TV kéo tôi lên lầu. Tắm xong tôi giúp cô ấy lau tóc, cô ấy lười biếng dựa vào người tôi, nhẹ nhàng gọi tên tôi,
"Tử Nhan."
"Dạ."
"Em cảm thấy thế nào là lãng mạn?"
Tôi nghĩ một chút,
"Tiếng Anh chị tốt như vậy sao còn hỏi em...lãng mạn chính là romantic..."
Nói xong tự mình đắc ý bật cười, cô ấy quay lại híp mắt nhìn tôi.
"Tiểu Hiểu nói rất đúng."
Tôi có chút không theo kịp suy nghĩ của cô ấy
"Tiểu Hiểu nói gì?"
"Em thật sự có chút hư rồi..."
"......"
Vậy mà cũng gọi là hư....Cô ấy nhíu nhíu mày, quay đầu lại, tôi điều chỉnh tư thế một chút, cầm khăn lông lên tiếp tục lau, suy nghĩ nên trả lời vấn đề của cô ấy thế nào,
"Ừm...lãng mạn là một loại cảm giác đi."
Cô ấy suy nghĩ một hồi, gật đầu, không nói gì.
Thật ra thì tôi muốn nói cho cô ấy biết, khi cô ấy đàn dương cầm cho tôi nghe, khi cô ấy đứng trước mặt tôi, khi cánh tay cô ấy nhẹ nhàng khoác lên vai tôi, mỉm cười gọi tôi "Honey", tôi mỗi ngày đều được nghe tiếng chuông điện thoại độc đáo của riêng cô ấy, mỗi sáng sớm thức dậy đều nhìn thấy cô ấy...cùng cô ấy yêu nhau mỗi phút mỗi giây đều là lãng mạn. Lãng mạn không phải là một lời thề nguyện, cũng không phải là một câu tình thoại, mà là cảm xúc ấm áp khắc sâu vào lòng. Nếu như thật sự có định nghĩa, vậy chính là mỗi phút mỗi giây được ở bên nhau....có lẽ đôi khi chỉ là một ánh mắt, một nụ cười, thậm chí chỉ cần một hành động rất nhỏ...Thật ra, đối với tôi, lãng mạn rất đơn giản, có được cô ấy chính là lãng mạn, không có cô ấy thì thế giới này không còn bất kì ý nghĩa nào nữa...
Lau khô tóc, cô ấy nghiêng người nằm xuống, cho tay vào trong áo tôi, nhẹ nhàng đặt lên lưng rôi, đầu dựa vào vai tôi, ngẩng đầu nhẹ hôn lên má tôi.
"Honey, ngủ ngon!"
"Ngủ ngon."
Ôm cô ấy, ngửi mùi hương trên người cô ấy, êm đềm ngủ, trong mơ, vẫn là hương vị ngọt ngào như vậy...
Sáng sớm ăn cơm xong đưa Vũ Tình đến Côn Bằng rồi đi ngay đến trung tâm điện máy, chọn một chiếc TV phù hợp, sau khi TV được chuyển về nhà, bận rộn kết nối các loại dây nhợ, cất đi mấy bộ phim, lau khô sàn nhà....Nhìn chiếc TV mới tinh trên tường, nghĩ đến cảnh sau này Vũ Tình có thể nhàn nhã tựa lên đầu giường xem bộ phim cô ấy thích trên TV, khi mệt có thể thoải mái ngủ ngay, không cần lo lắng nghỉ ngơi quá trễ, cũng không cần lo cô ấy bị lạnh....một cảm giác ngọt ngào xông lên đầu, lắng đọng thật lâu...
Tới XX xem qua một vòng, nghe Tiểu Hiểu bên có bên không kêu ca một hồi rồi quay về Côn Bằng. Vào đến phòng làm việc, Vũ Tình ngẩng đầu lên nhìn tôi cười một cái, tiếp tục cúi xuống nghiêm túc làm việc! Sắp tới thời điểm ăn cơm Vũ Tình nhận điện thoại, sau đó rất vui vẻ xách túi ra khỏi phòng, tôi ở phía sau đi ra theo. Lên xe, cô ấy rất hào hứng thần bí nói:
"Mẹ muốn chúng ta về nhà ăn cơm."
Tôi vừa đánh tay lái vừa lầm bầm:
"Lão thái thái hơn hai mươi ngày rồi chưa gọi điện cho em..."
Cô ấy bật cười thành tiếng, tiến tới bên tai tôi
"Chị bây giờ là chủ gia đình."
"......"
Về đến nhà, vừa vào cửa Đậu Đậu đã nhào về phía Vũ Tình.
"Dì út."
Vũ Tình vừa nhìn thấy Đậu Đậu tựa như quên hết mọi phiền não, đem Đậu Đậu đang xông tới ôm vào lòng
"Đậu Đậu có phải là nhớ dì út lắm không?"
Đầu đầu gật mạnh đầu.
"Nhớ đến ngủ không yên."
Đầu tôi nháy mắt bốc lên khói xanh, bây giờ đứa trẻ nào cũng như vậy sao, đều học những câu tình tứ như vậy! Vũ Tình vui vẻ miệng cười không ngừng, tôi thay xong giày cũng đi tới, Đậu Đậu nặng như vậy, ôm nhất định là rất mệt.
"Đậu Đậu, có nhớ cô út không đây?"
Đậu Đậu chớp chớp mắt,
"Dạ có."
"Vậy để cô út ôm một cái nào!"
Đậu Đậu rất hợp tác mở cánh tay nhỏ ra cuốn lấy cổ tôi. Tôi ôm Đậu Đậu cùng Vũ Tình đi vào phòng khách, nhìn thấy tôi và Vũ Tình đến, chị dâu từ phòng ngủ chạy ra rất nhiệt tình chào hỏi Vũ Tình, cháu bé còn nhỏ không thể không có người chăm sóc.
"Chị dâu."
"Chị dâu."
"Vũ Tình hai em về rồi à."
Đi đến sô pha ngồi xuống, tôi đột nhiên cảm thấy không khí hài hoà quá mức, liền hỏi chị dâu:
"Chị dâu, lão thái thái đâu?"
"Mẹ đi xuống lầu mua thức ăn, cũng sắp về rồi."
Đậu Đậu trên người tôi lăng xa lăng xăng không ngồi yên được một phút nào, tôi không nghĩ được sau khi lớn lên nó sẽ là cái dạng gì! Trời cao phù hộ, ngàn vạn lần đừng giống như Tiểu Hiểu và Lộ Diêu...
Vũ Tình ân cần hỏi:
"Chị dâu, có phải là mệt lắm không?"
Chị dâu rất bất đắc dĩ nhưng cũng rất hạnh phúc cười cười,
"Cũng đành chịu, con nít lúc nhỏ là mệt nhất."
Tôi chỉ đạo Đậu Đậu đi tủ lạnh lấy nước uống, tiểu tử liền chạy như điên mở tủ lạnh ôm ra một đống đồ uống, lại chạy như điên trở lại nhét một đống vào trước ngực Vũ Tình,
"Dì út, dì uống cái nào?"
Tôi thừa nhận, ngay lúc đó tôi vô cùng thấp thỏm, bởi vì tôi cảm thấy ánh mắt Đậu Đậu nhìn Vũ Tình rất dị thường....
Vũ Tình ôm Đậu Đậu đặt lên đùi mình, vui vẻ trêu chọc nó, chị dâu nhìn Vũ Tình hỏi:
"Vũ Tình, em thích trẻ con như vậy sao không tìm một đứa? Ở nước ngoài chắc là có thể."
Vũ Tình liếc nhìn tôi, có chút ngượng ngùng,
"Trẻ con sống trong gia đình như vậy áp lực sẽ rất lớn, nếu như tương lai ra nước ngoài thì em sẽ suy nghĩ thêm."
Tôi mỉm cười không nói gì.
Điều tôi nghĩ cũng giống như Vũ Tình, Vũ Tình nói cũng chính là điều tôi muốn nói. Trách nhiệm đối với một sinh mạng là rất nặng nề, mang nó đến thế giới này có khi là một dạng tội lỗi, bởi vì nó phải trải qua đủ loại thay đổi để trưởng thành, sẽ phải chịu nhiều thử thách và đau khổ, nhưng đồng thời cũng là một loại thành tựu, bởi vì nó là một cá nhân biết suy nghĩ, sẽ là một phần không thể thiếu của xã hội, sẽ luôn đứng dậy mạnh mẽ sau mỗi thất bại, đây là một quá trình tuyệt vời và đáng tự hào....Tôi nghĩ dù cho có thể tiếp nhận rằng gia đình mình không giống với những gia đình khác, nhưng áp lực và dư luận xã hội là một cửa ải khó khăn, để cho một sinh mạng vô tội chịu đựng những điều này, không khỏi quá tàn nhẫn....Lại nói, nếu như có một ngày thật sự muốn có con, tôi cũng không muốn người phụ nữ tôi yêu phải trải qua nỗi đau khi sinh đẻ đó, tôi tình nguyện rằng người đó là mình, vì cô ấy mà chịu đựng hết thảy, tôi sẵn sàng làm mọi thứ để dưỡng dục một sinh mạng, kéo dài hy vọng, bởi vì chúng tôi đều giống nhau, cô ấy là người của tôi; tôi, cũng là người của cô ấy...
Trò chuyện một hồi lão thái thái đã mua thức ăn về. Vũ Tình vội vàng chạy tới cửa nhận lấy đồ trong tay lão thái thái để vào phòng bếp, lão thái thái một bên thay giày, một bên ai oán:
"Vẫn là Vũ Tình hiểu chuyện, biết đau lòng bà già ta đây! Cái đứa con gái kia coi như là nuôi không công rồi!"
Công phu xem thường của lão thái thái đã luyện thành cảnh giới cao ngất, ở vị trí của tôi có thể nhìn thấy được ánh mắt khinh thường của bà, một chút tôi cũng không lọt được vào mắt bà.
"Lão thái thái, chị dâu vẫn còn ở đây, mẹ phải chú ý lời nói nha!"
Thay xong giày, lãi thái thái uống một ngụm nước tiếp tục lơ tôi, rù rì với Vũ Tình:
"Vũ Tình, bây giờ mẹ thật hối hận, lúc ấy sao lại muốn con đi. Mẹ không nên cản trở hai đứa làm gì, con gái tốt như vậy đi đâu tìm đây, so với con mình sinh ra còn tốt hơn nhiều!"
Vũ Tình rất vui vẻ tươi cười, không nói gì, tôi thấy vậy cũng vui lây.
"Lão thái thái cuối cùng cũng nhận ra sai lầm của mình nha! Mẹ nhất thời hồ đồ thiếu chút nữa là không có hai đứa con gái này rồi!"
Lão thái thái vẻ mặt coi thường, ngồi trên sô pha xoa bóp bắp đùi,
"Chuyện hồ đồ nhất của mẹ là sinh ra dã nhân như con đó!"
"......"
Tôi ê mặt không nói được gì nữa. Đậu Đậu dính sát trên người Vũ Tình mồm miệng liến thắng, cũng không biết một lớn một nhỏ kia đang cười nói cái gì.
Để lão thái thái trông em bé, tôi cùng với Vũ Tình đi làm cơm. Đang rửa rau thì điện thoại trong túi vang lên, tại sao tôi không thể thoát được cái người tên Tiểu Hiểu như keo con voi dính sát không rời này chứ!
"Tiểu Hiểu, gì đó?"
"Tử Nhan, cậu đang làm gì vậy?" Giọng điệu Tiểu Hiểu nghe có chút kì lạ.
"Mình ở chỗ lão thái thái, đang chuẩn bị ăn cơm đây, cậu có chuyện gì thế?"
Tiểu Hiểu tặc lưỡi hề hề nói,
"Cái này cái này, cậu xem, cậu ngày ngày bên ngoài phong lưu sung sướng, tay trái là vợ tay phải là mẹ, đem XX ném hết cho mình. Mình cũng là người có gia đình chứ bộ, muốn cùng lão Phật gia ăn bữa cơm cũng không được, chẳng may Lý Liên Anh mình thất sủng cậu có chịu trách nhiệm được không?!"
[*] Lý Liên Anh là thái giám tâm phúc của Từ Hy, tham ô, làm loạn cung đình, bởi vì Tiểu Hiểu gọi Lộ Diêu là lão Phật gia, nên cũng tự biến mình thành thái giám cho nó xứng lứa vừa đôi.