Tình Yêu Formalin

Chương 6




Cả ngày hắn đều nằm như vậy, nhìn ngoài cửa sổ ánh mặt trời theo từng kẽ lá chiếu xuống.

Nam nhân đi về phía trước khiến hơi lạnh tràn vào giường, kéo mở rèm cửa sổ.

Tựa như đối đãi một đứa trẻ, đặt lên trán hắn một cái hôn chào buổi sáng.

Sau đó nói: “Ta đi nhé.”

Đây là lần đầu tiên y nói chuyện với hắn.

Hắn dùng thời gian một ngày để đánh giá gian phòng này, từ trần nhà nhìn đến tủ quần áo, từ tủ quần áo nhìn đến ngoài cửa sổ, lại từ cửa số nhìn về trần nhà.

Thực đơn giản, không hề có sự xếp đặt dư thừa.

Sắc ấm làm chủ đạo của gian phòng. Vách tường hồng nhạt, rèm cửa sổ màu cam. Vào lúc chạng vạng ánh mặt trời chiếu vào phòng, toả trên drap giường trắng, pha thành màu hồng hoa đỏ nhạt, đẹp đến mức làm cho người ta tâm thần nhộn nhạo.

Hắn nghĩ hắn đã thích gian phòng này.

Hoặc là đã thích cảm giác này.

Bình thản ấm áp, độc lập rời xa trần thế.

Không có chuyện gì đáng lo lắng, trừ bỏ làn da của hắn bởi vì rời khỏi dược thuỷ mà dần dần cứng ngắc.

Héo rút hoặc hư thối.

Hiện tại hắn không muốn tự hỏi vấn đề này.

Hơn nữa hắn chỉ cầu nguyện như vậy mãi thôi, có thể duy trì bao lâu thì duy trì bấy lâu. Làm cho hắn quên đi bản thân đã chết.

Khi nam nhân trở về trên tay cầm một bó hoa, không giống hoa ở phòng giải phẫu, là hoa hồng màu nhạt.

Tìm bình hoa đổ nước vào, ngồi ở mép giường cúi đầu cẩn thận cắm từng nhánh. Sau đó đặt ở đầu giường.

Mỉm cười thoả mãn.

Tay vươn tới sờ sờ mặt hắn, đem nụ hoa không cẩn thận bẻ gãy đặt trên ngực hắn, che giấu vết đạn.

Sắc trời dần tối, bóng đêm phủ xuống mặt đất.

Đêm nay y chỉ ôm hắn, ngủ thật say.

Sáng sớm sau khi nam nhân rời khỏi, bầu trời trong xanh đột nhiên trở nên âm u.

Dù cửa sổ đã đóng, vẫn nghe thấy cuồng phong rống giận.

Không lâu liền trút xuống mưa to, trong phòng tối như đêm khuya.

Nằm ở trong bóng tối, tia chớp đem thân thể chiếu rọi đến trắng bệch.

Hắn thấy cánh tay của mình hơi hơi nhăn lại.

Đột nhiên lại thấy thật muốn biết hiện tại bản thân là bộ dạng gì.

Hắn đã không còn nhớ rõ mặt mình, cũng không thể tưởng tượng ra bản thân hắn lúc này đây.

Một cơ thể nhăn nheo héo rũ, trần trụi xấu xí nằm ở nơi đó, trong ánh mắt say mê của một nam nhân.

Tiếng sấm khiến hắn nôn nóng đến khó hiểu. Cho đến khi trời quang mây tạnh