Tình Yêu Duy Nhất

Chương 53: Lần này là mình thật lòng




Thời tiết đã vào đông, gió lạnh thổi đến làm Tô Thư Niệm run rẩy trong gió.

Cô tan làm liền cùng Ngải Lợi đi đến trung tâm mua sắm xem đồ, từ trong cửa hàng đi ra Ngải Lợi tay xách nách mang biết bao nhiêu đồ nhưng cô chỉ mua vỏn vẹn một thứ, đó là chiếc áo dạ dài đến tận đầu gối. Cái áo này là thứ duy nhất cô ưng ý, với cả mua nhiều cũng không có mặc đến, phung phí.

"Vào kia làm ly cafe cho ấm người nhé?" Ngải Lợi chỉ vào quán cafe đối diện nói.

"Được, mình sắp lạnh đến đóng băng luôn rồi".

Tô Thư Niệm gật đầu, cô đưa hai tay lên miệng thổi thổi cho bớt lạnh.

Vào quán cafe mỗi người đều gọi một cốc capuchino nóng cùng với một phần bánh bông lan trứng muối. Ngải Lợi nhìn đống đồ mình mua liền chậc lưỡi

"Mỗi tháng tiền lương đều đổ hết vào quần áo, mĩ phẩm, nước hoa. Biết bao giờ mới tiết kiệm được tiền để đổi nhà đây. Hazz"

Tô Thư Niệm ăn một miếng bánh nghe vậy liền bật cười "Vậy thì lấy chồng đi, cậu với anh chàng giám đốc toà soạn quen nhau cũng được mấy năm rồi mà".

"Nhưng mình vẫn chưa muốn lấy chồng đâu, mình còn phải chơi cho hết đã"

Ngải Lợi lắc đầu, cô cầm cốc capuchino lên khuấy nhẹ, hoa văn xinh đẹp trên đó cũng biến mất.

"À, đợt trước mình thấy cậu đi cùng với một người đàn ông, trông cũng rất phong độ đẹp trai. Tiểu Niệm, cậu...với anh ta là quan hệ..."

"Người yêu. Anh ấy là bạn trai mình"

Tô Thư Niệm đáp, cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Ngải Lợi nhẹ nhàng nói

"Tiểu Lợi, là anh ấy đưa tay dắt mình ra khỏi quá khứ. Lần này là mình thật lòng, mình muốn sống một cuộc sống hạnh phúc với anh ấy"

Ngải Lợi nhìn vào mắt Tô Thư Niệm, ở đó có sự chân thành. Cô mỉm cười vỗ vào tay Tô Thư Niệm

"Tiểu Niệm, mình mong cậu sẽ hạnh phúc. Nếu anh ta là một người đáng để gửi gắm, thì hãy yêu cuồng nhiệt một lần đi. Quên quá khứ, quên Lâm Thù đi."

Tô Thư Niệm gật đầu thật mạnh, cô hít thở sâu cố ngăn không khóc "Hôm nào giới thiệu anh ấy với cậu, bắt anh ấy phải chiêu đãi cậu một bữa thật thịnh soạn"

"Vậy mình sẽ gọi những món thật đắt tiền"

"Ví anh ấy dày lắm, cậu cứ việc lột sạch"

"Đây là cậu nói đấy nhé, đến lúc ấy đừng trách mình"

————

Tiêu Cảnh Hoàn kí xong tập tài liệu cuối cùng liền tựa đầu vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Anh cứ nghĩ Tỉnh Tuệ sẽ nói việc đó với Tiểu Niệm nhưng cô ta lại không, làm anh ngày nào cũng bồn chồn không yên. Cứ như vậy ngày qua ngày, đến nay cũng gần hai tháng rồi.

Cô ta thật biết cách dày vò người khác!

"Tiểu tổng, có cô gái tên Tô Thư Niệm muốn gặp anh nhưng lại không có hẹn trước. Anh có gặp không ạ?"

Thư kí gõ đi vào đặt lên bàn anh một tập tài liệu mới nhỏ nhẹ hỏi.

Tiêu Cảnh Hoàn nghe tên Tiểu Niệm liền mở mắt ngồi bật dậy hỏi "Cô ấy đâu?"

"Dưới đại sảnh công ty, đã đến được hơn một tiếng rồi nhưng không có hẹn trước nên tôi không dám..."

Thư kí vội nói, nhìn vẻ sốt sắng của anh cô sợ mình đã đắc tội với nhân vật thần thánh nào.

"Lần sau cô ấy đến, bảo cô ấy vào ngay văn phòng của tôi". Tiêu Cảnh Hoàn dặn dò thư kí xong liền lao ngay xuống đại sảnh.

Xuống đại sảnh Tiêu Cảnh Hoàn nhìn thấy phía xa người con gái của anh đang ngồi ở ghế chờ, chắc vì lạnh nên anh cảm nhận được đôi vai cô run rẩy.

Tiêu Cảnh Hoàn đi tới chỗ cô tháo khăn quàng cổ của mình xuống quàng lên cho cô dịu dàng hỏi "Lạnh không? Sao đến mà không gọi cho anh?"

"Không lạnh, em sợ anh bận mà. Anh quàng cho em làm gì, mau quàng lại đi không cảm lạnh bây giờ".

Tô Thư Niệm định gỡ khăn quàng trên cổ xuống quàng lại cho anh nhưng bị anh giữ chặt lấy hai tay. Tiêu Cảnh Hoàn lấy bàn tay to lớn của mình bao bọc hai tay nhỏ nhắn lạnh lẽo của cô

"Anh không lạnh, ngoan. Đến lúc đổ bệnh, anh lại đau lòng".

Tô Thư Niệm đỏ bừng hai má, cô nhìn xung quanh phát hiện mọi người đều đang chú ý vào anh và cô liền rụt tay lại thì thầm

"Mọi người nhìn kìa".

"Kệ họ. Lên văn phòng với anh" Tiêu Cảnh Hoàn dắt tay cô đi vào thang máy dưới ánh nhìn của bao người.

Khi cửa thang máy vừa đóng lại các nhân viên đều xúm lại tò mò

"Này, người phụ nữ kia là ai mà chủ tịch lại dịu dàng như vậy?"

"Không phải cô Lâm mới là vợ sắp cưới của chủ tịch sao?"

Tiểu Ngũ đi vào thấy mọi người bàn tán to nhỏ liền quát nhẹ "Mấy người rảnh lắm sao? Mau đi làm việc đi"

Tô Thư Niệm theo Tiêu Cảnh Hoàn lên văn phòng liền thích thú kêu lên "Phòng làm việc của anh lớn thật, lại có thể nhìn rõ được mọi vật bên dưới"

Tiêu Cảnh Hoàn từ đằng sau ôm lấy cô hôn nhẹ lên tóc thì thầm "Sao hôm nay lại đến tận công ty tìm anh?"

"Tại em tan làm sớm mà không muốn về nhà ngay thôi, với cả đến đột ngột xem anh có giấu cô nào trong công ty không?"

Tô Thư Niệm xoay người lại chỉ tay vào ngực anh nghịch ngợm nói.

"Vậy lần kiểm tra này có hài lòng không?"

Tô Thư Niệm làm ra vẻ trầm tư một lúc mới gật đầu "Tạm được"

Tiêu Cảnh Hoàn nhìn cô liền bật cười, anh không nhịn được cúi xuống hôn lên môi cô.