Tình Yêu Duy Nhất

Chương 49: Đừng có động vào cô ấy




"Em đến đây làm gì?"

Tiêu Cảnh Hoàn bực bội hỏi, tâm tình anh bây giờ đã bay đến chỗ Tô Thư Niệm mất tiêu rồi.

Tỉnh Tuệ ung dung ngồi xuống sofa chậm rãi thưởng thức ly cafe mà thư ký vừa bưng vào mặt không đổi sắc lên tiếng

"Thành công của sản phẩm năm nay vượt xa tưởng tượng, anh có công không nhỏ đâu. Chọn một ngày rảnh rỗi đến nhà em dùng cơm, bố mẹ đã lâu không gặp anh rồi, họ rất mong anh đến".

"Không cần, cứ nói với họ là tôi bận. Còn em, tránh xa Tô Thư Niệm ra nếu không đừng trách tôi không khách khí với em" Tiêu Cảnh Hoàn lạnh lùng cảnh cáo Tỉnh Tuệ, người phụ nữ tâm địa khó lường này Tô Thư Niệm ngây thơ của anh làm sao là đối thủ được.

Tỉnh Tuệ không giận mà còn bật cười thành tiếng, cô đặt ly cafe xuống ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh nhấn mạnh từng chữ

"Tiêu Cảnh Hoàn, anh coi thường tôi quá rồi. Nếu tôi muốn ra tay với cô ta anh nghĩ anh có thể cản nổi sao? Tốt nhất anh nên bao bọc cô ta cẩn thận vào, biết đầu một ngày nào đó tâm trạng tôi không vui sẽ làm ra một vài điều không hay thì sao nhỉ?"

"Có tôi ở đây, một cọng tóc của cô ấy cô cũng đừng mong động đến được" Anh nói xong liền dứt khoát xoay người rời đi.

Lâm Tỉnh Tuệ ngồi trên sofa tức giận hất mạnh ly cafe xuống đất, âm thanh đổ vỡ vang lên chói tai. Thư ký nghe vậy vội chạy vào xem sao, Tỉnh Tuệ rất nhanh thu lại cảm xúc kích động của mình mỉm cười

"Xin lỗi, tôi lỡ tay làm rơi. Làm phiền cô dọn dẹp hộ tôi, cảm ơn". Nói xong liền cầm lấy túi xách trên bàn rời đi.

————

Tô Thư Niệm im lặng ngồi trong xe ngắm nhìn cảnh vật lướt qua ngoài xe. Giây phút Lâm Tỉnh Tuệ bước ra thang máy và ấn tầng 1, ánh mắt cô ta nhìn cô lạnh lẽo đầy sự khinh miệt, ánh mắt đó như muốn nói với cô "Vị trí của cô mãi mãi chỉ có thể ở dưới, đi có cố gắng bò lên thì cũng sẽ bị người khác không chút thương xót đạp một cước, giúp cô trở về vị trí vốn thuộc về mình"

Điện thoại trong túi vang lên cầm lên xem là Niệm Thành gọi đến, do dự lúc lâu cô mới nghe máy

"Có chuyện gì sao?"

"Bố bị tai nạn đã được đưa đến bệnh viện rồi, chị mau về đi" Đầu dây bên kia giọng nói gấp gáp, lo lắng của Tô Niệm Thành vang lên.

"Chị biết rồi". Cúp máy, cô bảo tài xế quay đầu xe lại chạy thẳng đến bệnh viện.

Lúc Tô Thư Niệm đến bệnh viện Tô Triết đã được đẩy vào phòng cấp cứu, cô thở hổn hển đi đến cạnh Tô Niệm Thành lo lắng hỏi "Bố làm sao lại vào viện? Có nguy hiểm lắm không?"

"Yo! Cô vẫn còn nhớ đến bố mình sao, tôi tưởng cô đi khỏi ngôi nhà đó liền quên luôn mình đang mang họ ai luôn rồi?"

Ôn Kiều đứng bên cửa thấy cô đến liền tức giận mỉa mai, vẻ mặt lúc này của bà ta càng làm Tô Thư Niệm cảm thấy chán ghét. Cô không thèm lên tiếng đối lại bà ta, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn một cái.

"Mẹ thôi đi, không biết đây là đâu sao?"

Tô Niệm Thành cũng không nghe nổi những lời nói khó nghe đó mới quát khẽ một tiếng rồi quay sang cô trả lời "Bố đi lấy hàng nên bị xe đụng phải, bác sĩ nói là gãy xương đùi bên phải. Chị đừng lo, bố sẽ không sao đâu".

"Mọi ngày đều là bà và bố cùng đi lấy hàng mà, sao hôm nay lại có mình ông đi thôi? Chỗ lấy hàng thì xa mà hàng lấy vào lại nhiều, vậy mà bà lại để ông ấy đi một mình? Có phải là bà còn mải chơi bài không hả?"

Tô Thư Niệm nghe vậy nhanh chóng hiểu mọi chuyện không nhịn được quay sang Ôn Kiều lớn tiếng chất vấn, người đàn bà xấu xa này bà ta vậy mà xứng làm vợ sao?

"Chơi...chơi bài gì chứ? Hôm...hôm nay tôi bị đau đầu nên ông ấy mới đi lấy hàng một mình..." Ôn Kiều bị cô lạnh lùng chất vấn liền chột dạ nói lắp, bà chỉ chơi có mấy ván bài ai lại ngờ được mọi chuyện sẽ thành như vậy.

Tô Thư Niệm đang định nói lại thì điện thoại kêu cô bực bội lườm bà ta một cái mới nhận máy "Alo?"

"Em đang ở đâu?" Tiêu Cảnh Hoàn ở bên kia lo lắng hỏi.

"Bệnh viện, nhà em có chút chuyện".

Tô Thư Niệm trả lời qua loa, lúc này đây cả tinh thần và thể xác của cô đều mệt mỏi vô cùng. Hôm nay chạy đi chạy lại nhiều nơi như vậy quả thật là tốn sức.

"Em ở đó, tôi đến ngay". Tiêu Cảnh Hoàn dặn dò cô một câu rồi ngồi vào xe lái nhanh đến bệnh viện.

Khi Tiêu Cảnh Hoàn đến bệnh viện trời đã tối đen như mực, Tô Thư Niệm còn đang đi làm thủ tục nhập viện cho Tô Triết. Khi xong xuôi quay lại liền thấy anh đang đứng tựa vào tường nhàn nhã chờ cô đáy lòng liền mềm nhũn, cô xoa cái cổ nhức mỏi đi tới trước mặt anh

"Anh đến lâu chưa? Sao không gọi em?"

Tiêu Cảnh Hoàn nhìn bộ dáng mệt mỏi của cô liền đau lòng, anh đưa tay lên xoa đầu cô dịu dàng hỏi "Ăn tối chưa?"

Tô Thư Niệm lắc đầu.

Anh thở dài một hơi, cô gái này chỉ cần bận bịu một chút là bỏ bữa luôn.

Ôn Kiều từ phòng bệnh đi ra nhìn thấy liền trường mắt với cô, lại thấy Tiêu Cảnh Hoàn đang ôm cô một thân quần áo là lượt trên người toát ra vẻ cao quý liền hỏi

"Người đàn ông này là ai?"

Tô Thư Niệm lười trả lời bà ta, cô ngẩng đầu nhìn anh "Em đói, muốn ăn cơm sườn nướng và một bát súp cua".

"Được, anh đi mua cho em".

Tiêu Cảnh Hoàn chiều chuộng véo mũi cô một cái rồi rời đi. Hai người họ đều không ai quan tâm đến sự tồn tại của Ôn Kiều.