Tình Yêu Đến Từ Kiếp Trước

Chương 3: Sinh nhật đặc biệt




Tiết sinh hoạt chào cờ đầu tuần luôn chán ngắt. Ánh nắng sớm chói chan qua hàng cây xanh bóng mát, học sinh các lớp đứng lên nghiêm trang hướng mặt về quốc kỳ chuẩn bị cho bài quốc ca vĩ đại.

”Chào cờ... Chào... Quốc ca.”

Những tiếng hát nhịp nhàng ngân vang theo từng điệu nhạc, những giọng hát hào hùng vang vọng lên như khí thế của đất nước thân yêu. Sau buổi lễ chào cờ đó, chắc chắn những phút còn lại ai cũng chán. Bởi vì tuần nào cũng thế, tuyên dương những lớp ngoan và xử phạm những lớp vi phạm.

Hết tiết một...

Học sinh bắt đầu trở về lớp chuẩn bị cho môn học của tiết hai. Tôi cũng thế, vừa lên đến lầu 3 thì đám bạn thân chạy đến vỗ mạnh lên vai. Nguyên với Hồng nói:

- Chào, sáng tốt lành.

Tôi mỉm cười.

- Ừm, các bạn cũng vậy.

Huấn ôm cổ tôi từ phía sau.

- Đại ca, hôm nay sao đi học trễ với cái mặt thẫn thờ vậy.

- Thì là...

Tuyền xen vào.

- Ngốc gì ngốc vậy, chắc bị Trinh đá rồi.

Tôi hơi buồn. Cả ba đứa kia nhìn Tuyền giận dữ.

- Mọi chuyện chưa đủ rắc rối sao. Đừng đem nổi đau của người khác ra nói như vậy chứ.

Tôi cố cười.

- Không sao... không sao... bạn ấy nói đúng mà.

Nguyên nói:

- Đại ca đừng buồn nha, tụi này sẽ tìm chọn đại ca một em mới, xinh hơn nhỏ đó luôn. Hay hôm nay tụi mình đi đâu chơi đi.

Huấn lên ý kiến.

- Hay đi ăn mì cay nha.

Hồng cóc đầu Huấn.

- Bạn đừng lúc nào cũng chỉ có ăn.

- Á, ui da, đau quá. Con gái gì mà hung dữ thế chứ.

- Hun dữ đó rồi sao?

- Lè, con giá mà hung dữ là sẽ ế đó... ha ha ha...

- Hức, dám cười trên nỗi đau của người khác như vậy à. Nhưng mà ít nhất gì cũng có một người để ý.

Huấn bị trúng tim đen, người hơi ngứa. Vì Huấn thích Hồng.

- Ơ, ơ... ai để ý, ai để ý chứ. Chỉ có những thằng ngốc nhất thế gian mới để ý với hạng con gái hung dữ như bạn.

- Bạn, bạn... tôi hung dữ kệ tôi.

- Lè, con gái hung dữ là con gái ế, ha ha ha... Hồng ế, Hồng ế...

Hồng nắm cổ áo Huấn.

- Cái tên kia, muốn chết hay sao.

- Ho ho ho... hung dữ quá, sẽ ế cho xem, ha ha...

- Đại ca, Huấn ăn hiếp mình kìa.

Tụi nó lúc nào cũng cãi nhau thế. Tôi lên tiếng.

- Thôi, hai bạn đủ chưa. Huấn đừng ghẹo bạn ấy nữa. Nghiêm túc lại chút đi nào, đã lớp 11 rồi chứ có phải lớp 1 với lớp 2 nữa đâu. Còn ai muốn nghe mình nói nữa không?

Cả hai cười.

- Thưa đại ca, đại ca lớp trưởng lên tiếng thì tụi này xin nghe.

- Đã nói bao nhiêu lần rồi. Không được gọi đại ca mà là lớp trưởng.

Cả đám cười ta, giơ tay lên.

- Vâng, thưa đại ca. À, quên. Thưa lớp trưởng 11A1.

Hồng hỏi:

- Vậy chúng ta sẽ đi đâu?

Tôi từ chối.

- Mình xin lỗi mấy bạn nha. Giờ mình chỉ muốn yên lặng, không muốn đi đâu cả lần sau nha.Cả bọn thất vọng.- Đại ca, sao lại vậy. Không lẽ đại ca đang thiếu tiền, nhưng không sao đâu, tụi này bao đại ca. Đi chơi với tụi này đi mà chỉ cần vui là được rồi.- Lần nào đi chơi cũng bao hết, ngại chết. Nhưng giờ mình không thiếu tiền, đã nói là không đi rồi mà. Thôi, thôi... sắp đến tiết hai rồi, vào bàn ngồi ôn lại bài chuẩn bị cho môn học tiếp đi. Không đại ca, nhị ca gì hết.Cả đám vào lớp.- Đại ca lạnh nhạt quá à.Tôi cũng vào chỗ ngồi của mình, nhìn sang cô nàng lớp phó, chúng tôi ngồi cạnh nhau.- Chào, Công Anh... hôm nay cảm ơn bạn đã giúp mình giữ trật tự lớp.Cô nàng quay sang mỉm cười.- Giúp gì chứ, điều đó là việc mình nên làm, là nhiệm vụ của mình mà.- Vì bạn đã giúp mình, hay là hôm nay mình mời bạn đi uống nước.

Cô nàng lắc đầu từ chối.- Thôi, không cần đâu.- Đừng ngại mà... nếu không thì mình áy náy lắm.- Ừm, cũng được.- Vậy lúc ra về mình cùng đi nha.- Oke... hì.Hồng, Tuyền ngồi bàn trên quay xuống.

- Ây ây, đại ca chơi lày kìa, tụi này mời đi chơi, bao cho đại ca mà không chịu đi. Giờ lại mời bạn ấy.Nguyên, Huấn ngồi bàn sau tôi.- Đúng đó đại ca lày thật.Tôi chỉ muốn yên thôi mà, mời Công Anh đi uống nước một lát rồi về, còn đi chung với bọn này không biết đến tối có về nhà đến chưa. Tôi cứng họng.- À, là... thì đi chung cho vui.Nguyên ôm cổ tôi.- Yeah... đại ca là số một.Cả đám ồ lên.- Đại ca là số một.Công Anh cười.- Hì, đại ca lớp trưởng.Chắc mình chết mất. Hức, tụi này quậy lắm, muốn yên thân cũng không được.***

​Ngồi trong lớp mà không thể để tâm vào bài học. Không bết tại sao mà đầu óc cứ đưa về nơi đâu đấy, mãi nhớ lại những chuyện đau buồn. Để lòng nặng nề núi tiếc.Tiếng trống trường vang lên cho tiết học cuối.”Tùng... tùng... tùng...”Tất cả xôn xao ra về. Bọn tôi thì luôn ở lại làm vệ sinh cũng như thu dọn bàn ghế sau giờ học. Công việc đã xong, khi ấy trường học đã vắng người, chúng tôi cùng bắt đầu về. Tôi thấy hình như là thiếu cái gì ấy. A! Nhớ ra rồi thì ra là thiếu Huấn. Tôi hỏi:- Huấn đâu rồi? Có ai thấy Huấn không?Tuyền giơ tay lên.- Thưa đại ca, Huấn làm biếng đó. Hình như giờ này bạn ấy đang ở một chỗ nào đó trốn việc ấy mà.Tôi hơi lo lắng.- Huấn không phải là người như thế? Tìm xem coi bạn ấy có bị gì không.Nguyên cười quê Tuyền.- Ha ha... đừng có xem ai cũng làm biến như bản thân mình chứ.Tuyền nổi giận.- Ai làm biến chứ, đùng nói xấu con gái người ta vậy chứ. Con người ta là con gái nhà lành mà bảo là làm biến vậy đó.- Ừm, bạn nhà lành lắm. Cho nên không ai dám động đến bạn, với lại từ xưa đến giờ mình chưa thấy con gái nhà lành nào mà bị xếp vào loại học sinh cá biệt cả và chả thấy đứa nào mà đi chơi đêm hết.- Hứ, mình nhà lành thật mà.- Bạn nhà lành mới sợ đó. Thấy Công Anh không, bạn ấy mới nhà lành đó.Công Anh nghe ngượng cười.Tôi vỗ tay thật to.- Thôi, thôi... đi tìm Huấn nào.Cả bọn đồng thanh.- Dạ, thưa đại ca. Khẩu hiệu của chúng mình là: “Bạn bè gặp nạn, bỏ mạng vì nhau.”Tôi nói:- Tốt... đi thôi.Cả bọn đi nhanh xuống cầu thanh. Vừa đến tầng 2 thì gặp Huấn, trên tay cầm hộp bánh kem thật to. Cả bọn nhìn Huấn giận hờn.- Này Huấn, bạn đã đi đâu vậy... có biết tụi này lo lắm không... mà hôm nay là sinh nhật ai mà bạn mua bánh kem vậy.Huấn nhìn chúng tôi cười.- Hì, cho mình xin lỗi nhá... mình đi lấy bánh kem. Đố mấy bạn hôm nay là sinh nhật ai?Hồng nói:- Là sinh nhật của bạn phải không?- Sai, sinh nhật mình là ngày sáu tháng một.Tuyền nói:- Không phải bạn chẳng lẽ Nguyên hay Hồng.- Tào lao... hai bạn ấy sinh ngày bốn tháng một với ngày ba tháng chín mà.Tuyền khó chịu.- Vậy sinh nhật ai nói ra đi úp úp mở mở.- Hì, vậy là không ai còn nhớ hết à, ngày trọng đại vậy mà cũng quên. Hôm nay là sinh nhật của đại ca đấy.Cả đám ồ lên.- Thật à, vậy mà không nhớ.Tôi ngạc nhiên.- Hôm nay là sinh nhật mình đấy hả, thật sự là quên mất đi luôn ấy.Tuyền cười, vỗ tay lên vai Huấn.- Đại ca quên, mình cũng quên. Chỉ có bạn là người nhớ, bạn tài thật đấy.Huấn vỗ ngực.- Huấn này mà, đương nhiên phài nhớ rồi.Tuyền che miệng.- Oẹ... xem kìa, bớt nổ đi cha nội.Nguyên hỏi:- Vậy thì mình đi ăn sinh nhật đại ca giờ luôn nha. Đại ca định đi đâu? Hay mình đi quán nhậu, có quán mới mở chuyên phục vụ cái món bình dân.Tôi cười.- Thôi, thôi... ăn nhậu gì chứ. Hư hỏng lắm nha. Đi quán ăn mì cay với uống nước được rồi.

Cả bọn vỗ tay.- Yeah... đại ca là tuyệt nhất. Vậy quyết định đi ăn mì cay. Một, hai, ba... mì cay thẳng tiến.Bọn chúng chạy thật nhanh. Tôi và Công Anh nhìn nhau mỉm cười, lắc đầu.Ba mươi phút sau, ở quán mì cay...Cái bánh kem socola để hình để năm dáng người, có chữ “Ngũ Quỷ” ỡ giữa, đó tượng trưng cho tình bạn của năm đứa chúng tôi. Nến thắp lên, điều ước đầu tiên của tôi là được gặp lại mẹ dù chỉ một lần trong giấc mơ. Điều ước thứ hai, mong sao Trinh được hạnh phúc bên người ấy. Điều ước thứ ba, tôi nói lên:- Ước cho tình bạn bè của năm đứa mình mãi mãi như vầy.

Tôi thổi nến.”HAPPY BIRTHDAY ĐẠI CA”Cả đám vỗ tay, tôi cắt bánh kem. Chưa gì hết là cả nguyên một cái bánh kem đã nằm trên mặt tôi hết rồi, thật tình cái này. Cả đám ngồi nhìn tôi cười.- Ha ha... hôm nay đại ca đẹp trai dễ thương sao ấy.Tôi lấy hộp khăn giấy lau mặt.- Cái bọn này còn ai xem ta là đại ca không?Nguyên cười.- Ha ha, dạ còn. Đại ca là số một của ngày hôm nay nên phải chăm sóc tốt cho đại ca.Cô phục vụ của quán bước ra.- Thưa quý khách dùng gì?Huấn cầm menu lên xem.- Lấy cho em ba lon sting, bốn ly trà sữa, hai ly trà đào, sáu tô mì cay, sáu đùi gà chiên, bốn phần chả cá, hai dĩa ốc luộc.- Còn gì nữa không em?- Dạ không.- Vậy xin đợi một lát.Cô phục vụ bước vào. Tuyền nói.- Này, tên kia. Ăn hết không sao gọi nhiều vậy, chừa bụng một lát đi karaoke nữa.- Thôi kệ, hôm nay là sinh nhật của đại ca phải chăm sóc tốt cho bạn ấy chứ. Đại ca là người đặc biệt mà.Tôi cắn môi.- Lè, chắc tôi chết với mấy người quá. Sao cứ chăm sóc tôi như em bé thế.Cả bọn ôm cổ nhau hạ xác tôi.- Vì hôm nay là sinh nhật của đại ca mà... ha ha...Trời ơi chắc tôi chết với bọn này quá. Công Anh ngồi bên cạnh thấy vậy cười. Nguyên nhìn Công Anh nói:- Này, Công Anh... Sao bạn ít nói chuyện vậy?Công Anh ấp úng.- Thì, thì là... mình cũng không biết nữa.Tuyền ôm cổ Công Anh, cười. - Ừ, Nguyên nói đúng. Cùng học chung với nhau mười một năm nay, thấy bạn ít cười ít nói thật. Bây giờ hãy nhập bọn đi, tụi này sẽ dạy bạn cách đi chơi.

Huấn lôi Tuyền ra.- Thôi đi nha bà thiếm. Con gái nhà người ta hiền lành, đừng rủ rê ăn hiếp như vậy. Tha cho bạn ấy đi.Tuyền chu mỏ.- Ai ăn hiếp bạn ấy chứ... mình chỉ muốn bạn ấy hòa đồng với người khác một tí thôi mà.

Các món ăn đã được dọn ra. Tôi lên tiếng.- Thôi đi, hai đứa kia. Không ăn một hồi đói meo ra bây giờ.Cả đám cầm đũa lên đập vào nhau lớn tiếng.- Ây ây, happy birthday đại ca. Ngon miệng nha.Cả đám ai cũng ăn nhiệt tình, chỉ có Công Anh là từ tốn cả khi ăn.Sau bữa ăn...Hồng vỗ tay.- Hey... đi karaoke thôi nào...Tôi lắc đầu từ chối.- Thôi mấy bạn tự đi nha.Nguyên nói:- Tại sao... hôm nay là sinh nhật đại ca mà không cùng thì còn gì là ý nghĩa chứ.Tuyền kéo tay tôi.- Xin đấy mà. Đại ca, đi nha...Tôi lại từ chối.- Không, đã nói là không. Mình phải đưa Công Anh về rồi.

Huấn năn nỉ: - Đại ca, đi nha. Để bạn ấy theo tụi mình luôn.- Không, không. Công Anh đi chơi không được về trễ, gia đình bạn ấy khó lắm.Huấn nói:- Vậy thì thôi. Đại ca không còn gì ý nghĩa chứ. Thôi mình cũng về luôn đi. Tạm biệt đại ca, về cẩn thận.Tôi cười.- Tạm biệt... cảm ơn vì bữa ăn hôm nay.Huấn lấy bóp ra.- Tính tiền...Tôi và Công Anh lên xe. Tôi bắt đầu chạy. Công Anh hỏi:- Mấy bạn thường chơi chung lắm à?- Ừm... tụi mình thân lắm.- Mình học chung với mấy bạn mười mấy năm nay mà còn chẳng biết ai chơi thân với ai nữa.- Hì, tụi nó là đám bạn tốt. Nhà tụi nó giàu lắm, nhưng không bao giờ chê mình nghèo. Đi đâu chơi thì cũng bao hết, chỉ vì chữ bạn bè.- Mấy bạn ấy tốt thật. Lúc trước mình cứ nghĩ họ chỉ là bọn học sinh cá biệt, nhưng bây giờ thì khác.- Hì, mình thấy bạn nên tiếp xúc nhiều với bạn bè trong lớp. Mình luôn thấy bạn chỉ có một mình.- Tại vì cha mẹ mình không muốn mình thân thiết với ai cả. Hôm nay nói chuyện với các bạn mình cảm thấy rất vui. Ở nhà cha mẹ luôn bận vì công việc, hiếm khi gặp mặt. Mình thấy cô đơn lắm, lúc nào cũng bị cha mẹ ép buộc làm những việc mình không thích làm.Tôi hơi buồn.- Bạn còn sướng hơn mình rất nhiều, còn có cha mẹ ép buộc, còn mình thì không. Cha mẹ đã cùng nhau đi hết rồi, từ nhỏ mình chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm gia đình là gì. Lúc họ còn sống, tội cho mẹ mình, trước khi cho mình cưới mẹ thì đã sống chung với người yêu ông ấy sinh được hai đứa con trai. Cha thường nhậu say về đán mẹ, ông ấy thường hay nói mẹ chính là người đã phá hoại gia đình trước kia của ông ấy.Công Anh an ủi.- Thôi, tôi thấy mình vẫn còn may mắn hơn bạn rất nhiều. Nhưng bạn đừng buồn nha.Cô nàng này chính là người đầu tiên mà tôi đã kể về chuyện đó. Tâm sự được chôn giấu bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng đã nói ra được rồi, lòng thật nhẹ nhõm. Đã đến nhà Công Anh rồi, tôi dừng xe lại, bạn ấy xuống xe. Cô nàng mỉm cười.- Đi chơi với bạn vui thật ấy. Hay nếu ngày mai không thấy phiền thì bạn rước mình đi học được không?Tôi gặt đầu.- Ừm... vậy mai gặp lại.Lần đầu tiên bạn ấy thân thiết với tôi, càng nhìn càng dễ thương. Đây là người con gái đi chung với tôi, ngoài Trinh. Công Anh vẫy tay.- Tạm biệt...Tôi cười, rồi chạy xe đi.- Tạm biệt... mai gặp lại.Bây giờ đã 15 giờ. Những cơn gió mùa đông vẫn nhẹ nhàng làm tê tái cả lòng tôi. Sao, tôi lại nhớ về Trinh, một người con gái đã phản bội tình tôi. Những bông hoa dại đang run mình trước mùa đông giá lạnh, cây hoa trinh nữ đang e thẹn trước gió se, tôi dừng xe lại ngắm loài hoa ấy. Nhìn những bông hoa thật hiền dịu, giống như cô thôn nữ hòa mình trước thiên nhiên. Tôi sờ tay vào những bông hoa ấy. Ôi, những bông hoa thật tuyệt, tay sờ đến đâu, những chiếc lá li ti khép mình đến đấy.- Ây da... đau quá.Những chiếc gai nhọn đã vô tình đâm thẳng vào ngón tay tôi. Những giọt máu nhói đau, chảy trong thương tiếc. Giống như em ấy, bên ngoài là một cô nàng hiền dịu ngây thơ nhưng bên trong lại là một con người xảo trá, đã lừa dối và làm tan nát trái tim tôi.

Mặc cho ngón tay đang rỉ máu, tôi lên xe lặng lẽ chạy tiếp. Không biết tại sao tôi lại bị lạc lối đến cửa hàng hoa của người đàn ông ấy. Tôi ghé lại. Bước vào trong, cửa hàng hoa rực sắc màu, tôi như đang lạc vào một chốn thiên đường của cõi trần gian. Với những nốt nhạc ngân nga đưa mình vào cõi mộng. Tôi mang hồn hòa nhịp với tiếng nhạc mê say cùng hương hoa ngào ngạt êm dịu làm sao. Có phải tôi đang ở chốn thiên đường hay chăng? Tôi thấy mình giống như một quốc vương đang vui đùa với những nàng hoa xinh đẹp.