Tình Yêu Đến Muộn

Chương 2: Ánh sáng




Itachi vẫn chưa quen với ánh sáng chói lòa ngoài phòng. Một vài vạt nắng nhẹ chiếu vào, in trên mái tóc đen của cô gái, nó làm anh hoa mắt.

- Anh đừng có cố quá! Từ từ thôi, đừng cố nhìn ra ngoài, xem xung quanh là tốt rồi.

Giọng cô lại vang lên, nhẹ nhàng, mềm mỏng. Itachi thử mở mắt ra lần nữa, anh nhìn một lượt khắp căn phòng. Phải nói thế nào nhỉ, nó làm anh ngạc nhiên. Căn phòng quá bé, chiếc giường của anh gần như là chiếm hết diện tích, cái bàn nhỏ và hai cái ghế nằm khiêm tốn một góc. Vậy đêm qua, cô ngủ ở đâu? Một vấn đề nữa xuất hiên trong đầu anh. Dạo này có quá nhiều vấn đề anh không hiểu nổi.

- Cô....

- Sao?

Cô mở to đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào anh, nó làm anh cảm thấy thú vị. Có bao nhiêu người can đảm nhìn thẳng vào mắt anh, có lẽ là không ai cả? Hoặc là có, và những kẻ đó đều đã chết dưới tay anh...

- Cô, nếu không muốn chết thì đừng có nhìn tôi như vậy?

Anh bật Sharingan, đôi mắt màu đen nhanh chóng chuyển sang màu đỏ với một loại hoa văn khác lạ. Nhưng chỉ một chớt, mắt anh nhói lên và Sharingan của anh biến mất. Một dòng máu chảy ra.

- Anh bị điên hả? Cái con người ngu đần này!

Ann hét lên, vốn dĩ cô tưởng anh ta sẽ nói mấy câu đại loại như tôi sẽ giết cô hay gì gì đó. Ai ngờ cái tên ngu ngốc đó bật Sharingan lên chứ!

- Tôi chỉ muốn thử...

- Thử cái đầu anh! Anh quả là biết chọc tức người khác!

Lửa giận ngút trời, Ann lầu bầu kiểm tra lại mắt của anh, cô không rành việc này lắm, nhưng máu đã không còn chảy ra nữa, có lẽ nước thuốc vẫn đang chữa cho anh.

- Anh liệu hồn anh với tôi! Tôi mà còn thấy anh chơi ngu thêm lần nữa là chết với tôi. Giờ leo lên giường nằm nghỉ cho tôi! Cấn vận động.

Ann thu thập chén đũa trên bàn rồi đi ra ngoài, trước khi bước hẳn ra khỏi phòng, còn không quên bỏ lại cho anh một cái nắm đấm đe dọa.

Itachi nhìn cô gái đến khi bóng cô khuất hẳn sau cánh cửa. Anh không biết cô đã cho anh uống cái thứ gì trong mấy ngày anh bất tỉnh, có điều anh đảm bảo trăm phần trăm là thứ nước đó làm cho đầu anh đặc quánh thành một khối hồ và chẳng còn suy nghĩ được chuyện gì hết!

Có rất nhiều chuyện anh không hiểu, nhưng suy nghĩ thế nào cũng không ra. Anh không cảm nhận thấy Chakra, nhưng cô có thể dựng kết giới mà? Cũng có thể cô đã yêu cầu một niaja thực thụ làm việc đó. Lúc anh hỏi cô có phải ninja hay không, cô cũng đâu phủ nhận? Vậy việc này là sao?

Mệt mỏi với mớ suy nghĩ của chính mình. Itachi thả mình xuống chiếc giường ấm áp, nó thật mềm mại và ấm áp, vô cùng ấm áp.

- Này, dậy! Ăn trưa này!

- ...

Ann bưng thức anh vào phòng,và Itachi vẫn đang ngủ trên giường, cô biết anh thật sự rất mệt, cô cũng không đành lòng đánh thức anh dậy, nhưng anh thật sự cần ăn trưa. Nếu muốn sức khỏe hồi phục nhanh hơn, anh ta cần ăn thật nhiều và vận động hợp lý.

- Hôm nay anh có thể ăn cháo! Vài ngày nữa, tôi có thể nấu cơm cho anh ăn.

- Để tôi tự làm.

Anh đoạt chiếc muỗng trong tay cô, khi cô định cầm nó và múc một muỗng cháo cho anh.

- Tôi đã có thể nhìn thấy.

- Ừ, thì tùy anh đấy.

- Cảm ơn cô.

- Tôi nói rồi, đừng cảm ơn suông!

- ....

- Anh yên tâm đi, Sharingan của anh nhất định sẽ trở lại. Tôi đảm bảo mà!

- Vì sao cô cứu tôi?

- Vì tôi thích anh.

Ann tỉnh bơ trả lời, mặt không đỏ, tim không đập mạnh, cứ như là một điều hiển nhiên nó như thế. Itachi lại không giống vậy, anh tin rằng tim mình hụt mất một nhịp khi câu nói của cô chui vào lỗ tai anh, và anh thề, anh mất khoảng một phút để tiêu hóa vấn đề đó trước khi có thể tìm về âm thanh của mình.

- Cô nói cái gì?

Tuy nhiên, cái câu đầu tiên sau khi tìm về lại được âm thanh lại chẳng ra hồn ra vía gì hết! Thật sự anh nghĩ, không biết mình bị mắc chứng bệnh quái quỷ gì sau khi tỉnh lại thế này? Anh trở nên ngớ ngẩn trước cô, không thể suy nghĩ trước cô, và anh bị sốc nặng trước cô.

Đó là những điều chưa từng xảy ra trước đây.

- Anh không nghe hả? Vậy thôi, lời hay ý đẹp không nói lại hai lần!

- ... ...... .....

.

- Ôi trời ơi, anh làm ơn đi! Cái biểu cảm đó là sao? Nè nè, dù gì thì tôi cũng vừa mới nói thích anh đấy nhé!

- Cô muốn tôi thế nào?

Ann giơ hai tay đầu hàng và lùi dần về phía cửa.

- Tôi chịu thua, quả thiệt không nên trông mong gì ở cái tảng băng vạn năm như anh! Xu hướng bây giờ thay đổi rồi, hoạt bát và ấm áp như Naruto coi bộ được yêu thích hơn à! Cẩn thận không thôi anh ế chắc!

Tảng băng vạn năm? Ế? Cô ấy đang nói anh à? Sao mà mấy cái danh từ như cách xa anh vạn dặm vậy? Nguyên tố Chakra của anh là hỏa, và anh chẳng có liên hệ gì với băng cả! Mà khoan, cô ấy nói Naruto?

- Cô biết Naruto?

- Biết, cậu ấy nổi tiếng quá mà? Trận đánh với Pain ấy!

- À...

- Anh sao thế?

- Hy vọng Sasuke tìm thấy ánh sáng.

Anh bỏ lại một câu không đầu không đuôi, nhưng Ann biết anh đang nói đến chuyện gì. Anh quả thật rất thương yêu em trai mình. Cô biết những ngày ở đây, anh vẫn luôn nhẫn nhịn cô. Anh hợp tác với cô, vì anh biết cô quả thật không có ý định hại anh, và anh muốn bình phục, anh muốn tìm Sasuke. Cô biết, ngay khi Sharingan của anh khôi phục lại, anh sẽ đi. Và khi đó, cô sẽ quay về thế giới của mình. Nhưng...