- Mọi người chuyển mấy thứ này thôi, mớ bên đó bỏ lại đi! Không cần đem theo. Nếu may mắn, nơi này có thể không bị ảnh hưởng của chiến tranh. Cứ để đó đi, dù sao cũng không thể mang cả ngôi nhà đi được!
- Chuyện gì vậy Rui-kun?
Tiếng huyên náo ngoài sân nhà làm Ann chợt tỉnh, hôm nay đã là ngày thứ mười một, cô đã gần như là khỏi hẳn.
- Chiến tranh đang diễn ra, chúng ta phải di tản, Anh nhận được thư mời từ Lãnh chúa Hỏa quốc. Họ bảo chúng ta về kinh đô để lánh nạn.
- Ngay bây giờ sao?
- Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ khởi hành. Em sẽ đi với anh!
- Nhưng em,....
- Đừng chờ nữa, anh ta sẽ không trở về đâu.
Rui nhẹ giọng nói, sau đó đi vào nhà. Còn lại một mình Ann, giữa khoảng sân vắng, gió thổi tung tóc cô, thổi tung những lo lắng bồn chồn trong cô. Câu nói của Rui –kun cứ văng vẳng bên tai: " Đừng chờ nữa, anh ta sẽ không trở về đâu."
Nhưng cô chợt nhớ lúc anh ra đi, ánh mắt anh tha thiết nhìn cô với một câu chắc chắn: " tôi sẽ trở lại". Anh đã nói với cô như thế mà!
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
- Ann em còn thức không?
- Chờ em một chút!
Rui gõ cửa phòng Ann vào lúc tám giờ, sau khi dùng xong bữa tối, Ann một mực đòi về phòng, cô ấy thậm chí không thèm ngồi uống trà với anh, như những gì cô đã làm trước đó, có phải vì anh đã nhắc tới tên Ita chết tiệt kia, anh nói hắn ta sẽ không về.
- Chuyện gì vậy Rui-kun?
- Chỉ muốn nói chuyện với em chút thôi, anh vào được chứ.?
- Đây là nhà anh mà? Anh vào đi!
- Em lại thế, nhà anh nhưng mà phòng hiện tại là của em rồi, và nó sẽ luôn là của em nếu như nơi này không bị chiến tranh phá hủy.
- Rui-kun.....
- Em chuẩn bị xong hết chưa?
- Rồi, nhưng em, em...sẽ không đi với anh...em..sẽ...ờm..về nhà!
- Anh có thể đưa em về!
- ừm...cũng được....em không chắc, nhưng mà em...lúc đó chắc có lẽ anh hơi ngạc nhiên...
- Người ta đòi đưa về thì đồng ý cái rụp như vậy đấy hả?
- Thật ra anh rất tò mò.
- Về chuyện gì?
- Cha mẹ em, họ là người như thế nào, con gái của họ xinh xắn và đáng yêu tới như vầy?
- Arggggg! Biết trước đã cắt lưỡi của ngươi! Đồ mồm mép ba hoa! Chỉ được cái dẻo miệng!
- Hì hì! Em bắt đầu thích anh rồi đó nha!
- Lại còn bắt đầu thích anh rồi đó nha, hừ hừ, nghe khen là khoái, cười tít cả mắt!
- Chỉ là bắt đầu thích hay sao? Anh hơi thất vọng đấy!
- Cái tên kia! Ai cho ngươi nháy mắt kiểu đó với cô ấy! Thật muốn móc mắt hắn ra!
- Anh lại trêu em rồi!
- Anh nói thật đấy!
Ann bỏ qua lời khẳng định của anh, cô biết, anh có tình cảm với cô, nhưng trái tim keo kiệt bủn xỉn của cô chỉ cho phép cô chứa một người trong đó mà thôi. Cô đã lắm lần năn nỉ nó hào phóng một chút, nhưng vô ích, nó giống cô, cứng đầu như nhau!
- Ba em là một nhân viên vận hành máy móc, mẹ em là một trưởng phòng kinh doanh của một công ty.
- Bọn họ chắc tự hào về em lắm!
- Không hẳn. Em là ngoài ý muốn. Cha mẹ em là ngoài ý muốn mà sinh em ra.
- Chẳng bao giờ thèm đề cập chuyện gia đình với mình!
- .....
- Bọn họ vì em mà sống cùng nhau, cho đến khi em tròn mười tám tuổi. Cha mẹ em ly hôn. Em biết ba và mẹ đều có cuộc sống riêng của mình từ rất lâu trước đó. Nhưng họ nhẫn nhịn vì em, họ không muốn làm em tổn thương, em rất biết ơn họ vì điều đó.
- Sau đó em sống với ai?
- Em vẫn ở với ba, mẹ em đón em khi em học năm thứ hai đại học, bà ấy muốn cho em điều kiện tốt hơn để học tiếp lên cao học nếu em muốn.
- Cái tên chết bầm này, ai mượn ngươi khơi lại nỗi buồn của người khác hả?
- Ba mẹ anh mất từ khi anh còn nhỏ, anh cũng chẳng nhớ mặt mũi họ thế nào nữa!
- Em xin lỗi...
- Mắc gì phải xin lỗi? Cô thì có lỗi gì trong chuyện đó chứ?
- Cũng lâu rồi, nhiều khi anh không còn nhớ tới nữa ấy chứ? Rồi tại sao em lại đến đây? Chỉ là một thị trấn nhỏ, em từ bỏ việc học cao học à?
- Không, là em tự nhiên bị đưa đến đây.
- Dễ dàng nói ra mọi chuyện với người khác như vậy đó hả? Mà thế nào là tự nhiên hả?
- Rui-kun, về kinh đô rồi, anh sẽ làm gì?
- Rui –kun, thân mật quá ha! Hừ!
- Tham gia lễ bổ nhiệm chức trưởng tộc, rồi thì ở đó quản lý công việc của gia đình, chắc vậy.
Rui nhún vai tỏ vẻ ngán ngẫm, chức càng cao, trách nhiệm càng lớn. Vậy nên người ta mới gọi là chức trách.
- Chúc mừng anh Rui-kun!
- Thật sự anh không cảm thấy vui lắm, chẳng biết anh có sức để đưa mọi việc vào guồng quay vốn có của nó hay không!
- Anh sẽ làm được mà!
- Không cần an ủi kiểu đó! Bỏ tay cô ra khỏi vai hắn ngay! ARGGG!
Ann đặt tay mình lên vai Rui, nhẹ nhàng vỗ vỗ an ủi anh. Ngay khi Ann định rút tay về, anh nắm lấy tay cô, giữ chặt.
- Teme! Bỏ tay cô ấy ra ngay! Ôi trời ơi! Cô để yên như vậy luôn hả?
- Ann...
- Rui-kun à...
Ann cố rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh ấy, nhưng không thể. Anh ấy giữ tay cô chặt quá! Chợt, cô nhớ đến ai đó, có bao giờ người đó giữ chặt tay cô như vậy chưa? Ann mệt mỏi cố nén một tiếng thở dài.
- Em...vẫn còn chờ cậu ta hay sao?
- Tôi có tên, teme! Tại sao không trả lời, hay là thật sự muốn bỏ về nhà?
- .....
- Tại sao em, không thử chấp nhận anh?
- Cô thử chấp nhận hắn ta đi rồi biết!!!
- Em không thể Rui-kun à. Tình cảm không thể có chuyện thử hay thật được.
- Vậy mới được chứ!
- Anh thừa nhận, anh không có khả năng bảo vệ như cách cậu ta làm, nhưng anh có thể khiến em vui vẻ và hạnh phúc hơn cậu ta! Anh tin mình có thể làm được!
- Anh rất tốt Rui-kun...
- Vậy thì vì sao?
- Còn phân vân! Sao không gật đầu theo cậu ta về Kinh đô luôn cho rồi!
- Em rất vui vẻ khi ở cạnh anh, em xem anh như một người bạn tâm giao, anh hiểu em thích gì, muốn gì, thậm chí anh biết khi nào em đang cố gượng ép bản thân cười vui. Em biết tất cả những chuyện anh làm vì em. Em rất cảm kích anh!
- Đúng vậy, cậu ta làm rất nhiều thứ cho cô , chăm sóc cô, làm cô cười, nấu món ăn cô thích....
- Chỉ là em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tình cảm như thế với anh! Lý do duy nhất em đến đây là vì người đó, mong muốn của em quá lớn!
- Vì tôi ư?
- Vì cái gì mà em vì hắn ta hy sinh nhiều như vậy? Có đáng hay không?
- Đúng vậy, có đáng hay không, vì một kẻ nhẫn tâm và lạnh lùng như tôi, một kẻ không có tương lai như tôi, xứng đáng sao?
Itachi ngồi trên một nhành cây cạnh cửa sổ, lẳng lặng theo dõi câu chuyện của cô. Anh không định sẽ nghe lén, chỉ tại bọn họ cứ nói văng vẳng bên lỗ tai anh mà thôi.
Trải qua một chuyến đi dài, anh gần như là kiệt sức, vốn định lẻn vào phòng cô cho cô một bất ngờ. Ai biết được, anh vừa một chân bước vào cửa sổ, tên khốn kiếp đó cũng bắt chước vào theo. Hại anh phải nhảy ra ngoài này.
Anh chờ đợi câu nói của cô. Trong suốt những ngày trên chiến trường, anh luôn luôn nhớ về cô, chỉ có nhớ về cô, ký ức về cô giúp anh che lấp sự tức giận và luôn giữ cho tâm hồn anh thanh thản. Cho nên, dù biết mình ích kỷ và quá đáng, nhưng nhất định, anh sẽ hỏi cô câu đó. Vì thế, anh quay về, chờ câu trả lời của cô.
Và điều anh đang nhìn thấy đây, là cô, đang tay trong tay với cái tên thừa kế đó, và...
- Xứng đáng, vô cùng xứng đáng!
- Cô ấy vừa mới nói cái gì đó!
- Vì sao? Anh ta có gì hơn người?
- Đức hy sinh hơn người. Anh ấy đã chịu quá nhiều đau khổ, em không muốn điều đó, và em không thể bỏ mặc anh ấy khi mà em có thể thay đổi được vận mệnh của anh ấy! Dù chỉ là một lần
- Ann....
- Em có thể sao? Vận mệnh một người đâu phải việc muốn đổi là làm được.
- Em có thể, chỉ một lần duy nhất! Là bởi vì em xuất hiện đúng thời gian.
- Nếu không có em...
- Nếu không có em, cậu ấy sẽ thế nào?
- ....
- Sao em không nói?
- Xin lỗi Rui-kun, em không dám nói, chiến tranh đang diễn ra ngoài kia, anh ấy chưa về, em không dám!
- Thôi được rồi.
Rui thở dài, buông tay Ann ra.
- Em có thật sự yêu anh ta không? Hay chỉ vì em cảm kích anh ta? Hay thương hại anh ta?
- Em...
- Em thương hại tôi đúng không? Vì em biết chuyện tôi đã trải qua?
- Ban đầu thì đúng là như vậy...nhưng sau đó, em nhận ra em thật sự yêu anh ấy.
Itachi lặng người trước câu trả lời của cô, không hề ngập ngừng hay ấp úng. Câu trả lời kiên định anh nghe thấy...
- Em biết, anh ấy không có tình cảm với em, em biết anh ấy bảo vệ em là bởi vì anh ấy cảm thấy anh ấy nợ em. Nhưng em không muốn anh ấy cảm thấy như thế! Em chỉ cần anh ấy có thể coi em là bạn, không cần yêu em đâu, chỉ xem em là bạn cũng được rồi, chỉ cần khi anh ấy khổ đau có thể tìm em tâm sự, chỉ cần anh ấy buồn bực có thể nói với em, khi anh ấy hạnh phúc em cũng sẽ hạnh phúc. Nhưng anh ấy...
Nước mắt Ann rơi xuống tự bao giờ. Rui trở nên luống cuống, Anh vụn về đưa tay lau nước mắt cho cô, nhưng cô cứ khóc mãi không ngừng.
Itachi không còn bất cứ suy nghĩ nào trong đầu, anh chỉ có thể đứng đó nhìn tên Rui an ủi cô, lau nước mắt cho cô. Anh đã làm được gì cho cô, ngay lúc này đây cô còn khóc vì anh.
- Em chỉ muốn bên cạnh anh ấy, cho dù em có phải từ bỏ gia đình mình. Nhưng anh ấy không cần em! Anh ấy cứ một mực muốn đem em đưa về nhà!
Ann cố nén khóc, nói trong tiếng nấc nghẹn ngào. Đã bao lâu rồi, cô giấu tiếng yêu trong lòng mình, chỉ là mấy tháng thôi mà, tình cảm trong cô đã lớn đến mức cô không kìm chế được được rồi sao. Mối tình đầu...chưa kịp bắt đầu đã kết thúc. Thậm chí không thể gọi là tình đầu, chỉ là mình cô đơn phương mà thôi.
- Tôi thật sự xứng đáng với tình cảm của em hay sao? Em sẽ từ bỏ người thân vì tôi sao? Vì một người thậm chí không tự định đoạt được cuộc đời mình, một người chỉ là do trí tưởng tượng sáng tạo ra, trong thế giới của em?
- Anh ta thật ngu ngốc khi không nhận ra tình cảm của em.
Ann cười, đưa tay quẹt đi nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt mình.
- Anh ấy không ngốc, chỉ là anh ấy có nhiều chuyện vĩ đại phải lo hơn là yêu đương mà thôi.
- Em không trách cậu ta sao?
Ann lắc đầu.
- Khi anh yêu một người nào đó, anh sẽ không oán trách người đó, cho dù anh có bị người đó giày vò thế nào đi nữa.
Rui im lặng, anh không biết phải nói gì thêm nữa. Anh biết, tình cảm của Ann không thể nào hướng về phía anh được cả. Cô gái ấy, cứng đầu, lì lợm.
- Anh sẽ tìm được một người xứng đáng hơn em mà Rui-kun.
- Không có người xứng đáng hơn, chỉ có người phù hợp hơn mà thôi Ann à!
Ann cười.
- Rồi ngày đó sẽ tới, người đó sẽ xuất hiện.
- Anh hy vọng vậy!
Rui nhìn ra khoảng không tối đen ngoài cửa sổ, cơn gió đêm luồn vào cửa sổ, thả vào phòng hương vị thanh mát của trời đêm, một chút lành lạnh...
- Em nên đóng cửa sổ lại Ann à, trời có vẻ sắp mưa.
- Vậy à! Hy vọng là không có sấm! Em rất sợ tiếng Sấm!
- Có cần anh ở đây với em không?
- Tôi sẽ phanh thây cậu nếu cậu dám làm như vậy!
Rui nói cùng với nụ cười đáng ghét trên môi.
- Rui-kun! Anh lại chọc ghẹo em nữa rồi! Mau mau! Anh mau về phòng ngủ đi! Mai chúng ta phải đi sớm đó!
- Cái gì? Chúng ta? Em vừa mới thừa nhận em yêu tôi! Và giờ lại muốn đi cùng tên chết tiệt ấy!?
- Được rồi! Được rồi! Anh đi ngay!
- Đúng rồi, cậu nên ra khỏi đây trước khi tôi xé xác cậu! Hừ! Chỉ nhờ cậu trông chừng cô ấy vài ngày! Cậu lại dám cưa cẩm cô ấy!
Ann đẩy lưng anh về phía cửa, Rui giơ hai tay đầu hàng. Anh dừng lại trước cửa phòng cô, thả nhẹ một nụ hôn lên tóc cô trước khi nói chúc ngủ ngon và đóng cửa lại trước sự ngỡ ngàng của cô!
- Argggggggggggggggggg! Tên kia!! Tôi sẽ giết cậu! Ai cho phép cậu hôn người con gái của tôi hả?Chết tiệt! Chết tiệt!
Itachi thật muốn nhảy vào cho hắn ta một đấm vào mặt khi thấy anh "cưỡng hôn" Ann.
Ann đóng cửa lại, đi về phía cửa sổ, đưa tay ra ngoài, một giọt nước rơi vào tay cô. Trời mưa thật.
- Lần đầu tiên mình thấy anh ấy trời cũng mưa thế này! Lần cuối cùng mình còn ở thế giới này trời cũng mưa!
Ann hấp hấp cái mũi, nước mắt lại tự dưng rơi ra. Cô quay trở lại giường, tay mân mê chiếc Ipad của mình. Trên màn hình đính một miếng giấy dán: " Tặng anh Itachi-kun, món quà cuối cùng từ Ann". Cô sẽ về nhà, nếu anh có thể sống sót qua cuộc chiến, Tsunade Sama sẽ giao nó cho anh. Cô sẽ gửi nó đến văn phòng của ngài ấy.
Itachi vẫn ngồi bên ngoài cành cây, cho đến khi cô tắt đèn trong phòng. Anh vẫn nghe thấy tiếng cô thút thít, tiếng khóc nho nhỏ, xuyên qua màn đêm, gõ vào tim anh làm anh đau nhói.
Anh đã bao giờ làm cô hạnh phúc? Anh chưa từng làm được, nhưng anh sẽ làm được.
Itachi bước ra khỏi nhành cây, chui qua cửa sổ còn mở của cô.