- Ann, dậy đi em, ăn sáng nào!
- Rui –kun!
Rui bưng khay đồ ăn sáng đến bên giường, nâng Ann ngồi dậy, đưa một ly nước cho cô súc miệng và một cái khăn mặt được ngâm qua nước ấm.
- Cảm ơn anh!
- Không khách khí.
- Em thấy thế nào rồi?
- Em không sao, vai trái có đau một chút, nhưng vẫn ổn.
Rui múc một muỗng cháo đưa tới trước miệng Ann.
- Nào, anh đút cho.
Ann ngoan ngoãn mở miệng ra.
- Wow! Ngon thật! Anh nấu à?
- Ừ, anh nấu!
- Anh giỏi thật Rui-kun!
Rui cười trừ, nhìn gương mặt xanh xao của cô, anh cảm thấy đau lòng, cô bé nhỏ như thế, nhưng kiên cường như thế.
- Ita –san lợi hại như vậy, sao em còn chắn cho anh ta làm gì?
- Vì em không thấy anh ấy nhúc nhích, là em không cho anh ấy đánh nhau...hết thực lực....
- Như vậy mà còn chưa hết thực lực hả? Muốn thế nào mới gọi là hết thực lực?
- Anh muốn biết sao?
- Ừ!
Rui bực dọc lên tiếng, anh chẳng muốn tìm hiểu sao tên đó lợi hại ra sao, nhưng biết địch biết ta trăm trận trăm thắng mà!
- Anh ấy...
Mắt Ann nhìn ra phía xa ngoài cửa sổ.
- anh ấy đi rồi, có lẽ sẽ không quay trở lại nữa. Anh ấy...
- Ita-san lợi hại ra sao?
Tiếng Rui lại vang lên, kéo Ann ra khỏi mớ suy nghĩ của mình.
- Anh đếm từ một đến ba, là cả đám người hôm qua ngủm hết.
- Dưới tay Ita-san?
- Đúng vậy!
- Không thể nào?
- Có thể đấy! Tại anh chưa thấy thôi, có khi không cần đếm đến ba ấy chứ, chỉ một cái liếc mắt là đã đủ! Một giây thôi đấy!
- Thiệt hay giỡn vậy?
- Đương nhiên là thiệt rồi!
Ann khoái chí nhìn thấy gương mặt méo xệch của Rui.
- Nếu anh mà có ý định đánh nhau với anh ấy thì từ bỏ ngay đi!
- Anh không ngu đến mức dẫn xác đến mời hùm ăn thịt!
- Hehehehehe....anh vui tính quá Rui –kun.
Rui nhìn Ann trong ánh cười rạng rỡ, từ ngày đầu tiên anh gặp Ann, cô đã cười như thế. Nhớ lúc cô lơ ngơ đụng ngã anh ở trước cửa nhà hàng, anh lại không thể kìm nổi nụ cười nở trên môi.
- Anh cười gì vậy Rui-kun?
- Còn nhớ lúc em làm anh ngã nhào trước cửa nhà hàng không?
- Anh còn nhớ chi ba cái chuyện đó!
Ann gãi gãi đầu ngại ngùng. Lần đó, cô vô ý vô tứ làm anh té ngã, tấm rèm che bị thể trọng của anh làm rơi xuống, ngay trên đầu anh. Anh cứ lùng tung trong đó không ra được! Vô cùng buồn cười. Mặc dù miệng rối rít xin lỗi và giúp anh ra khỏi đó, nhưng quả thật, lúc đó, Ann đã cười rất nhiều.
- Em đã cười anh! Làm anh té ngã! Mà còn dám cười anh!
- Tại lúc đó, anh mắc cười quá! Nhìn anh nhảy choi choi trong tấm che bự tổ chảng và luôn mồm hét: " thả tôi ra, thả tôi ra" em thiệt không nhịn cười nổi.
Rui cười xòa, đó là lần đầu anh gặp cô. Nụ cười và ánh mắt long lanh của cô, theo anh suốt những ngày sau đó. Anh đã cố không nghĩ về cô khi anh biết trong tim cô đã có người con trai khác. Nhưng anh gặp hắn ta. Một kẻ vô công rồi nghề, và bệnh tật. Anh nhiều lần bắt gặp cô dìu hắn ta đi dạo quanh ngôi nhà của cô. Cô sẽ mắng hắn ta khi hắn ta làm gì đó quá sức, cô sẽ dịu dàng lau đi mồ hôi trên trán hắn, sẽ ân cần đưa nước cho hắn uống, và động viên hắn cho dù hắn lúc nào cũng lạnh lùng và vô cảm với cô.
Anh thấy hắn đứng bên ngoài nhà hàng, có thể là chờ cô. Anh đã cho phép cô về sớm để nghỉ ngơi. Anh hoài nghi hắn ngược đãi cô, không thì sao cô lại te tua tả tơi như thế! (ý anh này là sao đây? Rui-kun: "con nhỏ kia! Đầu óc đen tối! Biến ngay!")
Anh không muốn nói cho hắn biết. Hắn tiếp tục chờ cô, anh tiếp tục quan sát hắn. Nhà hàng đóng cửa. Hắn vẫn chưa về, vờ như không hề biết, anh hỏi han hắn. Nhưng hắn dường như đang lo lắng chuyện gì đó, hắn bỏ đi. Và ngày hôm sau, anh nghe tin Ann bị bắt cóc! Anh chưa kịp nắm bắt tình hình, chưa kịp tìm người tới giúp thì hắn đã thần không biết, quỷ không hay đem Ann cứu trở về, và cứu luôn những người bị mất tích trước đây. Hắn thành anh hùng. Đi bên cạnh cô, anh hùng và mỹ nhân.
- Em nghỉ đi, cho mau khỏe, lát nữa sẽ có người tới thay băng vết thương em, cần gì cứ gọi họ, anh đi làm, chiều nay anh sẽ tranh thủ về sớm.
Dứt ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn của mình. Rui bưng khay thức ăn ra khỏi phòng, trả lại bầu trong khí yên ắng và tĩnh lặng.
Đã ba ngày từ ngày Itachi ra đi, Ann thật không quen với sự thiếu vắng của anh. Mặc dù bình thường anh cũng rất ít khi nói chuyện, lại không có khiếu khôi hài. Nhưng sự tồn tại lặng lẽ của anh luôn mai lại cảm giác an ổn đến lạ kỳ. Tựa như trời có sụp xuống thì vẫn có anh giơ tay chống đỡ. Bất cứ lúc nào.
Ann không biết anh sẽ đi bao lâu. Anh nói anh sẽ trở lại, liệu anh có trở lại hay không? Nếu anh trở lại, cô phải nói gì với anh? Nói rằng cô sẽ về nhà, không bao giờ gặp lại anh nữa. Liệu rằng anh có giữ cô ở lại hay không?
Nếu anh trở về, cô sẽ cho anh xem kết cục.
Buông một tiếng thỡ dài, Ann nằm xuống giường, ngước mắt nhìn trần nhà. Cô nhớ những ngôi sao trong phòng ngủ, nơi căn hộ cô đã thuê.
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Suốt cả một ngày Rui không thể tập trung được vào việc gì cả. Đám giấy tờ cứ lộn xộn hết cả lên. Anh không ký nhầm chỗ, thì cũng là gửi nhầm thư, không ký nhầm thư thì cũng là viết sai địa chỉ...đầu óc anh bây giờ chỉ bận tâm tới Ann mà thôi.
Từ ngày tên Uchi Ita đó ra đi, cô thay đổi thấy rõ. Cô vẫn sẽ cười, vẫn vui vẻ đùa giỡn và ăn uống. Nhưng anh biết, cô chỉ đang gượng ép bản thân mà thôi. Thỉnh thoảng khi anh thấy anh không để ý, cô sẽ lại nhìn xa xa ngoài cửa sổ, như chờ mong một thứ gì đó, một ai đó.
Anh không hiểu cô vì cái gì mà yêu hắn ta đến như thế, còn hắn, kẻ nhận được tình yêu của cô lại chẳng hề mảy may bận tâm đến. Cô đang bị thương, vậy mà hắn nói đi là đi, đi biền biệc đã ba ngày.
Những kẻ có hạnh phúc mà không biết níu giữ là những kẻ ngu ngốc.
Nếu hắn không cần cô, vì sao cứ muốn giữ cô bên mình?
Nếu hắn không cần cô, vì sao cô cứ mãi mong chờ hắn như thế?
Nếu hắn không cần cô, vì sao cô cũng chỉ nhìn hắn mà không phải là anh?
Nếu hắn không cần cô, cô có thể cho anh một cơ hội sao?
Mặc dù anh không hê oai phong lẫm liệt như hắn, không phải một anh hùng đi bên cạnh cô như hắn. Nhưng anh đảm bảo anh có thể khiến cô cười vui nhiều hơn, hạnh phúc nhiều hơn là hắn.
Anh biết mình thật thảm hại khi phải núp sau cái bóng của hắn, nhưng thế thì có làm sao? Anh đâu phải một chiến binh! Anh là một thương nhân và là một người thừa kế. Giờ thì lãnh chúa của Hỏa quốc cũng phải nể anh bảy tám phần. Vì sao người cô chọn không phải là anh?
Tình yêu là một thứ vô cùng kỳ lạ, nó vượt xa khỏi sự phán đoán của con người. Đôi khi người ta phải đau khổ khi bên cạnh một người, nhưng họ chấp nhận sự đau khổ ấy và xem đó là hạnh phúc. Trong tình yêu, ranh giới giữa hạnh phúc và đau khổ rất mỏng manh.