Phụ nữ đôi khi thật lạ, chỉ một hành
động rất bình thường của đàn ông thôi cũng có thể khiến họ khắc sâu tận đáy
lòng.
Từ văn phòng khoa đi ra, Đường Du nhận được điện thoại
của Lâm Khai. Anh nói phải về quê làm một số giấy tờ.
Lâm Khai là nghiên cứu sinh sắp tốt nghiệp, dự định sẽ
ở lại thành phố B làm việc nên phải về nhà chuẩn bị rất nhiều giấy tờ. Trước
đây anh từng nói với Đường Du chuyện này nhưng cô không để ý, chỉ ậm ừ cho qua.
Lâm Khai là người yêu của Đường Du, đang làm nghiên
cứu sinh của một trường đại học nổi tiếng của thành phố B, chuyên ngành anh học
nghe rất cao siêu, Đường Du không nhớ chính xác gọi là gì, chỉ nhớ mang máng là
làm về nghiên cứu. Một lần, trường của Lâm Khai tổ chức tọa đàm, Tô Nhiêu rất
mê vị giáo sư thuyết trình hôm đó nên cứ nằng nặc rủ Đường Du đi cùng. Vì số
người hâm mộ vị giáo sư đó tương đối nhiều nên khi buổi tọa đàm kết thúc, mọi
người chen nhau rất đông. Đường Du nắm chặt tay Tô Nhiêu chen ra nhưng vẫn bị
tuột, cô vội kéo lại. Khi ra khỏi phòng thông tin mới phát hiện người mà nãy
giờ cô kéo tay không phải là Tô Nhiêu mà là một anh chàng đang mặt đỏ tía tai.
Chàng trai đó chính là Lâm Khai.
Đường Du chau mày, “Sao lại là anh
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Khai càng đỏ hơn, anh nói
nhỏ nhẹ: “Em khỏe thật, kéo được anh ra tận đây.”
Thực ra trong lòng Đường Du thấy rất ngượng nhưng cô
không thể để lộ điều đó. Cô lại chau mày: “Sao lại trách tôi, ai bảo tay con
trai gì mà nhỏ như tay con gái.”
Lâm Khai vẫn mặt đỏ tía tai.
Lúc này, Tô Nhiêu đã đến nơi, Đường Du xấu hổ không
muốn để bạn biết chuyện kéo nhầm người nên vội vã kéo tay Tô Nhiêu đi ngay.
Sau đó, có một lần Đường Du tan học từ trường về nhà
trọ, cô thấy trên đường Lâm Ấn có anh chàng bị một cô gái chặn đường, cô gái
bướng bỉnh không ngần ngại thổ lộ tình cảm, “Nói để anh biết, em thật sự rất
mến anh.”
Chàng trai đỏ mặt, nói: “Em… em đã từng nói rồi, anh
biết.”
Cô gái tiếp: “Nhưng em muốn làm bạn gái anh!”
Chàng trai nho nhã, bẽn lẽn ấy tỏ ra hơi hoảng hốt,
anh nhìn cô gái dạn dĩ đang đứng trước mặt, không biết nên trả lời thế nào.
Cô gái tiến về phía chàng trai thêm một bước, nhìn
thẳng vào mắt anh ta, “Có được không hả, anh phải nói gì đi chứ?”
“Nhưng anh có người yêu rồi.”
“Lúc trước anh cũng nói thế, em bảo đưa em đi gặp thì
anh nói cô ta học ở trường này nhưng sao đến tận giờ này vẫn chưa thấy đâu, anh
thì không muốn đi nữa, có phải anh muốn gạt em không?”
“Anh không gạt em, đúng là cô ấy học ở trường này
nhưng anh chỉ biết cô ấy học ở đây, không biết cô ấy tên gì, học khoa nào.” Nói
đến đây, hình như chàng trai đã thấy Đường Du, mặt anh càng đỏ hơn, sợ Đường Du
trông thấy, anh ta vội vã quay người đi về hướng cổng trường.
Cô gái không chịu bỏ cuộc, vội chạy
Đường Du không hiểu mình làm gì khiến chàng trai đó
hoảng hốt bỏ chạy, cô cười một mình, không để ý nữa mà tiếp tục sải bước. Vừa
ra khỏi cổng, cô liền bị cô gái kia gọi với theo, “Này, bạn gì ơi!”
“Cậu gọi mình?” Đường Du quay người lại hỏi.
“Ừ, cậu qua đây một lát.” Cô gái trông rất trẻ con,
tóc loăn xoăn, mắt tròn tròn, quần áo sặc sỡ, trang điểm lòe loẹt, xem ra còn
nhỏ tuổi, chả trách lại dám chặn đường tỏ tình.
Đường Du liền đi lại.
“Anh ấy vừa nói là thích cậu, muốn cậu làm bạn gái,
cậu thấy sao?”
Đường Du ngạc nhiên nhìn chàng trai nhưng anh ta chỉ
cúi gằm mặt. Tưởng anh ta muốn lấy cô ra làm lá chắn, thấy đàn ông con trai mà
bị cô bé theo đuổi đến nỗi không biết trốn vào đâu, cô cảm thấy vừa buồn cười
vừa không biết nên làm thế nào. Đường Du cũng không có ý vạch trần anh chàng
nên chỉ tỉnh bơ nói, “Tôi thấy sao thì có liên quan gì đến cậu?”
“Nếu cậu cũng thích anh ấy thì hãy đồng ý làm người
yêu của anh ấy, kể từ giờ phút này mình…” cô gái sụt sịt, “từ giờ phút này…
mình sẽ không làm phiền nữa.”
Đường Du ngước mắt quan sát chàng trai, một gã mọt
sách đích thực, mặt mày sáng sủa, chỉ có điều mặt anh ta cúi thấp quá, có lẽ là
do xấu hổ. Đường Du cười đáp, “Ừ, nếu như anh ấy thích và muốn kết bạn thì cũng
được thôi.”
Nghe Đường Du nói xong câu đó, cô chàng trai cũng đỏ
ửng lên, đầu vẫn cúi thấp.
Cô gái giận dỗi nhìn chàng trai rồi lại nhìn Đường Du,
giậm giậm chân quay lưng bỏ đi.
Đường Du bật cười, chàng trai dường như vẫn không dám
nhìn lên nhưng cô đã nhận ra anh này chính là người cô kéo nhầm tay tại buổi
tọa đàm lần trước, tuy vậy, cô cũng không nói gì, quay lưng đi. Vừa đi được hai
bước, phía sau bỗng vang lên giọng nói, “Này, em đừng đi.”
Đường Du quay người l ngạc nhiên nhìn anh ta, “Lại
chuyện gì nữa đây?”
“Em vẫn chưa… chưa nói em học khoa nào, lớp nào và tên
là gì.” Giọng anh ta rất nhỏ.
“Nói cho anh biết để làm gì?”
“Lúc nãy, chẳng phải em nói là, nếu anh thích, em sẽ
đồng ý làm bạn với anh sao?”
Đường Du dở khóc dở cười nói, “Lúc nãy chỉ vì tôi muốn
giúp anh ứng phó với cô bé kia thôi, anh tưởng thật à?”
Chàng trai bỗng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Đường
Du, chậm rãi nói: “Nếu em đồng ý, là thật cũng được.”
Trong thời gian này, quanh Đường Du đang có rất nhiều
chàng trai theo đuổi. Họ làm mọi cách để lấy lòng cô, người thì đốt nến, người
thì thả bóng bay, người thì nửa đêm canh ba tỏ tình dưới tầng nhà cô trọ, người
thì nhờ chuyển thư tình đến cô, người lại nhờ Tô Nhiêu làm mai mối, tất cả họ
đều có điểm chung là vô cùng táo bạo, điều gì cũng dám nói, hễ mở miệng là thề
thốt đời đời kiếp kiếp. Còn chàng trai này, khuôn mặt thanh tú nhưng nhút nhát,
không biết đến cả cách từ chối con gái. Đường Du nhìn anh ta, lúc này mặt anh
không đỏ nữa, chỉ có mồ hôi là đang túa ra trên trán, cô bỗng thấy anh ta có
phần đáng yêu, nên cười nói: “Để tôi suy nghĩ thêm.”
“Suy nghĩ thêm” thường là cái cớ để người ta từ chối,
tiếc rằng đến cả điều đó Lâm Khai cũng không nhận ra. Mấy ngày sau, cũng trên
con đường này, Đường Du lại gặp Lâm Khai, anh muốn hỏi cô đã suy nghĩ xong
chưa.
Đường Du nghĩ một lát rồi bật cười, anh chàng này đúng
là nghiêm túc thật. Sau này nghĩ lại, cô cũng không hiểu tại sao mình lại bằng
lòng. Chỉ có điều, với Lâm Khai, cô thấy rất hài lòng. Anh học ngành khoa học
tự nhiên, hình thức khá, tính tình chất phác, mai này đi làm sẽ mua nhà ngay
tại thành phố B rồi họ sẽ sinh một cậu con trai, Lâm Khai sẽ nghiên cứu khoa
học, cô sẽ làm phiên dịch, họ sẽ là một gia đình trí thức bình thường trong
thành phố này, quá ổn, có thể đây chính là lí do Đường Du đồng ý yêu anh.
Sau đó, Đường Du và Lâm Khai mỗi tuần gặp nhau một
lần, ăn cơm cùng nhau rồi ai lại về trường người nấy, thỉnh thoảng có nhắn tin
qua lại, chủ yếu là Lâm Khai gửi tin nhắn, gọi điện cho Đường Du. Tiếp xúc
nhiều với Lâm Khai, Đường Du dần thấy yêu chàng trai này, anh thật sự tốt. Lâm
Khai cũng là người thành phố N, biết Đường Du thích ăn đặc sản nơi đó, mỗi lần
về nghỉ hè hay nghỉ đông, anh đều không quên mang cho cô rất nhiều món quà đặc
sản, theo thầy đi nghiên cứu, cũng vẫn nhớ mang về những đặc sản vùng miền cho
cô, đi Sơn Đông thì mang về hạt thông, hạt điều, đi Tân Cương thì mang nho, mỗi
lần lại túi to túi nhỏ vác về trường. Một lần, Đường Du đang ở thư viện, sắp
đến giờ đóng cửa, do đến kì kinh, bụng rất đau, cô liền gửi tin nhắn cho anh
nói không muốn đi bộ, không ngờ Lâm Khai lập tức đạp xe ba mươi phút từ trường
anh đến thư viện, chở cô về nhà trọ xong lại đạp xe ba mươi phút về trường. Nhà
trọ của Đường Du thực ra chỉ cách thư viện có năm phút đi bộ, thế nên cô rất
cảm động. Giờ đây nhớ lại những lời Tô Nhiêu nói hôm trước, đến kì kinh, Tôn
Văn Tấn cũng mua băng vệ sinh cho cô, Đường Du nghĩ có thể phụ nữ ở thời điểm
đó thường rất yếu đuối nên dễ mềm lòng, âu cũng là điều dễ thứ tha.
Về đến nhà trọ, lúc ngang qua tầng một, bà chủ nhà
liền gọi với theo, “Sắp đến hạn nộp tiền thuê nhà rồi, nhớ đóng cho bác ba
tháng tiền thuê ba tháng tới nhé.”
Căn hộ Đường Du thuê cứ ba tháng lại nộp tiền một lần,
lần trước nộp vào tháng chín, hôm nay là ngày mồng hai tháng mười hai, vẫn còn
sáu ngày nữa. Đường Du đáp: “Vâng, cháu nhớ rồi ạ.”
Vào đến nhà, cô bắt đầu lục lọi khắp nơi, tìm thấy một
tấm thẻ ngân hàng khác, nhập mã số thẻ kiển tra số tiền còn lại, trên màn hình
hiện lên các khoản cô chi tiêu trong vòng hơn nửa năm. Đường Du thoáng nhìn rồi
chợt giật mình, trong thẻ còn không đến năm trăm tệ. Học kỳ này mặc dù chưa nộp
học phí nhưng đã nộp một lần tiền nhà vào tháng chín, cộng với chi phí sinh
hoạt hàng ngày trong ba tháng, chẳng ngờ số tiền trong thẻ giờ chỉ còn ít
thế.Trước đây, chiếc thẻ tín dụng mà cha cô đưa không có giới hạn, hơn nữa, từ
trước đến giờ cô không hề có khái niệm gì về tiền bạc, chi tiêu cũng không có
kế hoạch. Bấy nhiêu năm như thế cô cũng không nghĩ là nên rút tiền từ tấm thẻ
đó để tích góp riêng vậy nên bây giờ, vấn đề tiền bạc mà cô phải đối mặt thật
gay go.
Căn hộ cô thuê có một phòng khách, hai phòng ngủ, do
gần trường, đường lại dễ đi nên tiền thuê mỗi tháng là hai nghìn tệ. Nếu theo
thông lệ ba tháng nộp một lần thì sau sáu ngày nữa cô phải gom đủ sáu nghìn tệ.
Đường Du bắt đầu thấy lo lắng, phòng này trước đây chỉ
mình cô thuê, lúc đầu vì còn phòng trống, Tô Nhiêu muốn đến ở cùng, cô cũng
không để bạn phải nộp tiền nhà. Hơn nữa, thấy điều knh tế nhà Tô Nhiêu không dư
giả gì nên cô chưa từng có ý để bạn san sẻ. Giờ đây, điều Đường Du cần phải
nghĩ là kiếm tiền ở đâu.
Cô biết trong khoa có nhiều sinh viên làm thêm bên
ngoài, có người làm nhân viên bán hàng trong cửa hàng KFC hoặc siêu thị, cũng
có người là việc văn phòng trong công ty hoặc nhận tài liệu về dịch. Nhưng
Đường Du nghĩ, điều cô cần bây giờ là một công việc kiếm được nhiều tiền trong
thời gian ngắn. Cô biết một nơi, trước đây Tô Nhiêu từng nói, có những sinh
viên nữ trẻ đẹp trong khoa làm việc trong các hộp đêm, công việc nhẹ nhàng,
kiếm tiền nhanh mà không nhỡ việc học hành. Còn nữa, có một số được lòng các
đại gia nên dễ dàng sống sung sướng, không phải lo toan gì chuyện cơm áo, nhưng
thế thì phải uống rượu với khách. Đường Du nghĩ không biết nơi đó họ có tuyển người
phục vu không.
Buổi tối, Đường Du đến dãy phố toàn các quán bar, chọn
một quán tương đối sang trọng. Cô ngước mắt nhìn, trên tấm biển có hàng chữ
“Loạn thế giai nhân”, sau khi vào bên trong, Đường Du được một nhân viên lễ tân
đưa lên lầu. Thấy bộ dạng phục vụ nhiệt tình của nhân viên, mặt Đường Du ửng đỏ
rồi vội vàng nói trước khi được chào đón: “Tôi đến xin việc, xin hỏi ở đây có
cần người phục vụ không?”
Cô lễ tân quan sát một lát, nói: “Tôi cũng không rõ,
nhưng tôi sẽ đưa cô đi gặp Tổng giám đốc.”
Hộp đêm này không hề thiếu nhân viên, có lẽ thấy Đường
Du xinh đẹp nên tay tổng giám đốc lập tức đồng ý và bảo nhân viên dẫn cô đi gặp
một chị tên là Đào Hoa.
Người nhân viên vừa đi vừa giới thiệu. Thì ra chị Đào
Hoa là ca trưởng, họ Diệp, hơn ba mươi tuổi nhưng do biết làm đẹp nên khó đoán
được tuổi, rất xinh đẹp và có nét giống Quan Chi Lâm*.
[Quan Chi Lâm sinh năm 1962 tại Hồng Kông,
là diễn viên và từng được coi là Mỹ nhân số một của Hồng Kông.]
Người nhân viên nói lại lời của Tổng giám đốc với Diệp
Đào Hoa, nhưng chị ta hầu như không để ý, thói quen nghề nghiệp khiến chị tiến
lại búng búng khuôn mặt và nắn nắn eo Đường Du, rồi nói: “Làm nhân viên phục vụ
thì thật đáng tiếc.” Tuy vậy chị ta cũng không có ý ép buộc, do Đường Du không
tiếp lời, chị cũng không nhắc lại nữa. Có một chuyện xảy ra trước khi Đường Du
rời hộp đêm, thì ra nhân viên phục vụ ở đây phải nộp tiền đặt cọc, không nhiều,
chỉ ba trăm tệ nhưng với Đường Du thì quá là khó, cô nóiDiệp Đào Hoa: “Giờ em
không có tiền.”
Diệp Đào Hoa nhìn kĩ Đường Du thêm lần nữa, hiểu rằng
nếu không quá bế tắc thì người như cô đâu có đến nơi này. Chị ta xua xua tay,
nói: “Thôi được, em có thể để Chứng minh thư ở đây.” Sau khi mọi thứ xong xuôi,
lúc chuẩn bị ra về, Diệp Đào Hoa hỏi thêm: “Em thực sự không định làm cùng chị
à? Chị sẽ giới thiệu cho em những người tốt nhất, có thể em chưa biết, nhân
viên tiếp rượu chỉ cần uống được rượu, không phải tiếp khách đâu.”
Đường Du cảm ơn rồi lễ phép từ chối.
Trên đường tiễn Đường Du ra, người nhân viên nói: “Chị
Đào Hoa chưa từng hứa hẹn với ai thế đâu, chị ấy cũng chẳng ép buộc ai cả. Thực
ra làm phục vụ cũng tốt, không giống các đám tiếp rượu, lương là do khách boa,
uống đến nỗi dở sống dở chết, có lúc còn bị coi thường. Làm phục vụ cũng có khi
được tiền boa, một tháng cũng kiếm được không ít đâu.”
Khi đã chính thức vào làm, người nhân viên hôm trước
giới thiệu Đường Du với các nhân viên khác. Họ phần lớn đều còn rất trẻ, Đường
Du năm nay hai mươi tuổi, thế nhưng những người ở đây chủ yếu chỉ mười sáu mười
bảy, lớn hơn một chút chỉ có cô lễ tân, người hôm trước dẫn Đường Du vào, năm
nay hai mươi mốt tuổi, tên là Lý Văn. Lý Văn cho cô hay, tuổi tác những người
đến đây làm việc ngày càng nhỏ, họ chủ yếu ở nông thôn, trình độ văn hóa thấp,
lại không muốn làm trong nhà máy, ở thành phố thì không tìm được việc nên mới
chọn nghề này.
Đường Du không cho Lý Văn biết mình là sinh viên đại
học, cũng không nói tại sao cô lại đến đây. Đương nhiên, Lý Văn là người hiểu
biết, không mấy khi hỏi những chuyện riêng tư. Ngày đầu tiên đi làm, Lý Văn chỉ
cho cô cách kiếm thêm tiền. Phần lớn là nhờ vào thuốc lá, giá thuốc lá trong
hộp đêm thường cao hơn bên ngoài gấp đôi thậm chí gấp bốn lần; còn rượu nữa,
nhân viên có thể lén lút mua rượu, thuốc lá ở bên ngoài rồi cất trong tủ quần
áo cá nhân, đợi khi có khách cần mua sẽ tự thu tiền của khách rồi đến tủ quần
áo lấy. Trong hộp đêm bao giờ cũng thu tiền trước rồi mới đưa đồ cho khách, hóa
đơn cũng do nhân viên quản, chỉ cần không viết vào hóa đơn thì số tiền đó thuộc
về mình rồi. Tuy nhiên, rượu là mặt hàng lớn, không gọn gàng như thuốc lá. Nếu
bán được vài bao thuốc lá với giá cao thì thu nhập một đêm cũng rất khả quan.
Đường Du nói: “Chả lẽ chị Đào Hoa và giám đốc không
biết chuyện này sao?”
“Chị Đào Hoa biết nhưng không quan tâm lắm, chỉ cần
ông chủ không phát hiện thì chị ấy chẳng gây khó dễ cho bọn mình đâu, yên tâm
đi.”
Quan hệ của Đường Du ở trường vốn thường chẳng ra làm
sao, ở hộp đêm cô cũng không cố ý lấy lòng ai nhưng những nhân viên ở đây rất
quan tâm và không hề nạt nộ dù cô mới đến, có chuyện gì cũng kéo cô ra nói, nào
là chuyện phiếm, chuyện khách hàng, chuyện thị phi của đám tiếp viên, chuyện
chị Đào Hoa. Tuy họ chỉ là những cô bé nhưng lại rất nghĩa khí. Đường Du nghĩ
có thể do có cùng hoàn cảnh nên mọi người dễ cảm thông nhau.
Vì mới đến nên mọi việc của Đường Du đều do Lý Văn
hướng dẫn. Có một phòng gọi mấy chai Hennessy, Lý Văn dẫn Đường Du mang lên,
khi ngang qua hành lang, họ thấy rất nhiều tiếp viên đang ưỡn ẹo quanh Diệp Đào
Hoa châm thuốc, nịnh nọt.
Lý Văn thì thầm: “Trên lầu có khách VIP, bọn họ đều
muốn được lên tiếp nên đang lấy lòng chị ấy.”
Dù mới đến làm có hai ngày nhưng Đường Du biết có
nhiều kẻ lắm tiền đến đây tiêu khiển, tuy nhiên cô chưa thấy khách nào có nhiều
tiếp viên tranh nhau đi tiếp như thế.
Lý Văn nói: “Chuyện ở đây thì nhiều, cậu mới đến, chưa
biết đâu, thôi, không nói nữa, bọn mình mang rượu lên đi, hai chai Hennessy XO,
hai chai Chivas Royal, này này, cẩn thận kẻo vỡ.”
Bài học đầu tiên của Đường Du khi đến làm việc tại “Loạn
thế giai nhân” là làm quen với giá các loại rượu và thuốc lá ở đây, Hennessy XO
và Chivas Royal là hai loại rượu tương đối đắt ở hộp đêm này, Lý Văn nói khách
bình thường sẽ không gọi, dù có gọi cũng không gọi luôn cả chai, mà chỉ gọi
từng ly. Đường Du nghĩ mấy người này đúng là phung phí thật!
Sau khi đã mang rượu lên, cả hai đi ra, Đường Du cứ
ngó nghiêng qua cánh cửa. Lý Văn kéo cô lánh vào nhà vệ sinh nói: “Đừng ngó
nghiêng nữa kẻo hai con ngươi rơi ra lúc nào không hay đấy”, rồi vừa nói vừa
hứng nước táp vào mặt , “Không ngờ lại chính là bọn họ, chả trách lúc nãy các ả
tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.”
Đường Du thản nhiên hỏi: “Cậu biết họ à?”
“Ừ, các chị em ở đây chẳng ai là không biết, tuy họ
rất ít lui tới.” Lý Văn đắc ý gật gù nói, “Lúc nãy cậu có để ý người đàn ông
bên trong mặc áo chấm bi sẫm màu, bên ngoài mặc chiếc áo len cassimere nâu sẫm
bó sát người không? Cái gì, cậu không chú ý lắm à? Trời ạ, sao lại không để ý
cơ chứ, tiếc công cậu cứ ngó ngó nghiêng nghiêng. Lúc nãy, cả phòng chỉ người
đó là nổi trội nhất, mỗi anh ta không mặt com lê, nói để cậu biết, khi mới đến
đây mình nghe nói…”
Lý Văn hào hứng kể với Đường Du, có một lần Diệp Đào
Hoa gặp phải một tên xã hội đen, gọi nữ tiếp viên tiếp rượu nhưng lại không trả
tiền boa, cô tiếp viên bèn tìm chị Đào Hoa khóc lóc, chị ta liền đi nói lý với
hắn. Tên đó không cần biết lý lẽ, nhất quyết không chịu trả tiền boa, còn hung
hăng nói: “Tiền boa, muốn tiền boa sao? Muốn chết không hả?”
Lý Văn nói, tuy chị Đào Hoa là phận đàn bà nhưng chưa
từng đối xử tệ với tiếp viên. Chuyện như vậy dĩ nhiên chị ta không thể nào bỏ
qua, chị nói với hắn: “Dù có là ai đã gọi tiếp viên rồi thì phải trả tiền boa.”
Tên đó liền vung tay tát chị, toan tát cái thứ hai thì
một người đột nhiên tóm tay hắn, nói: “Này, anh bạn, đánh phụ nữ chả có gì hay
ho cả.”
Lý Văn kể tiếp: “Cậu đừng tưởng người trong hộp đêm
chúng ta đông, thực ra, lúc cần thì đến bảo vệ cũng trốn tiệt. Đám tiếp viên
thường ngày rất thân thiế với chị, nhưng đều sợ xã hội đen nên chẳng ai dám ló
mặt. Chỉ có người đàn ông đó, hình như là lần đầu đến đây mà đã có nghĩa khí
như thế khiến chị Đào Hoa vô cùng cảm kích. Sau đó tên xã hội đen rút ra một
con dao, đâm mạnh vào đùi anh kia, không để ý nên anh bị đâm khá sâu, vết đâm
máu chảy đầm đìa, cuối cùng tên đó lợi dụng lúc nhốn nháo trốn mất, còn chị Đào
Hoa vừa khóc vừa đưa anh ta đi bệnh viện. Kể từ đấy, chị Đào Hoa kết bạn với
anh ta, chuyện này lưu truyền mấy năm trong hộp đêm rồi. Chắc cậu chưa biết,
rất nhiều người còn nói trong lòng chị Đào Hoa có hình bóng của người ấy rồi.
Chị Đào Hoa đã không tiếp khách từ lâu rồi, năm ngoái còn có con của một vị cán
bộ cấp cao lái chiếc Lamborghini đến, anh này rất thích chị, mua cả nhẫn kim
cương Cartier đến cầu hôn nhưng cũng bị từ chối. Thế nhưng, hễ anh chàng này
đến thành phố là chị nhất định đích thân tiếp đón. Có tiếp viên đã từng tiếp
rượu người này kể, anh ta rất nguyên tắc, cho tiền boa cao nhưng không bao giờ
gây khó dễ, còn gọi những món mà tiếp viên thích nữa, dung mạo thì khôi ngô,
vừa giàu có lại phong độ, xem ra là người đứng đắn. Chậc, chị Đào Hoa cũng là
người trọng nghĩa, tiếc là xuất thân không tốt lắm. Thôi, không buôn chuyện
nữa, mau đi xuống kẻo lát nữa phó tổng giám đốc lại hỏi bọn mình đi đâu.
Chị Đào Hoa trước đây chuyên quản lý tiếp viên và nhân
viên phục vụ nhưng do quá bận nên ông chủ giao việc quản lý nhân viên phục vụ
cho phó tổng giám đốc. Lý Văn nói người này vô cùng cay nghiệt, cả nhân viên
phục vụ lẫn tiếp viên đều chẳng ai ưa.
Đường Du cầm khay theo sau Lý Văn, đến thang máy, đúng
lúc cửa thang máy vừa mở, người đàn ông đang đợi ở đó bỗng làm động tác mời, ý
là để họ vào trước. Lý Văn cúi thấp đầu, mặt chợt ửng đỏ. Đường Du cũng cúi
thấp, cô thấy người đàn ông này mặc áo len cassimere màu nâu sẫm, bên dưới là
chiếc quần kaki, chiếc áo chấm bi sẫm màu bên trong lộ ra, vài sợi tóc mái rủ
xuống tán, dáng điệu rất phong trần. Chả trách Lý Văn ngại ngùng thế, Đường Du
chưa từng thấy người đàn ông nào ăn mặc tùy hứng mà lại tạo cảm giác trang nhã,
sang trọng đến như thế, lại còn rất lịch thiệp mời họ vào trước nữa. Phụ nữ đôi
khi thật lạ, chỉ một hành động rất bình thường của đàn ông thôi cũng cò thể
khiến họ khắc sâu tận đáy lòng.
Đường Du chợt nhớ đến những lời Tô Nhiêu kể, khi cô
đến kỳ, băng vệ sinh cũng đều do anh ta mua. Đường Du nghĩ, người đàn ông này
phải chăng luôn cư xử đặc biệt với mọi phụ nữ, từ Tô Nhiêu cho đến người từng
trải như chị Đào Hoa rồi bây giờ là Lý Văn. Đường Du cố nép sát vào Lý Văn, đầu
vẫn cúi gằm. Cô mặc trên mình đồng phục cảu hộp đêm, chải mái gọn gàng nên Tôn
Văn Tấn đã không nhận ra. Lúc mang rượu lên, Đường Du tưởng mình nhìn nhầm, hóa
ra đúng là gã. Giờ gã đang trong hộp đêm này, vậy Tô Nhiêu đâu?
Thang máy dừng ở tầng một, Tôn Văn Tấn lại mời họ ra
trước. Đường Du ra trước tiên, tiếp đến là Lý Văn cầm chiếc khay lề mề theo
sau. Đi được một quãng xa, Lý Văn mới trách móc, nói: “Sao đi nhanh thế, làm
mình quên cả cảm ơn người ta.”
Đường Du nhìn cô rồi chậm rãi nói: “Chẳng phải lúc nãy
cậu đi chậm rề rề đó sao?”
Mặt Lý Văn lại đỏ bừng, cô khẽ kéo tay áo Đường Du,
mắt sáng lấp lánh, nói: “Cậu có biết…”
“Mình biết, cậu muốn nói người đàn ông đó chính là anh
ta phải không?” Mình còn biết cả tên hắn nữa cơ, cô tự nhủ với lòng mình thế.
Lý Văn ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu biết?
“Thì lúc nãy chẳng phải chính cậu nói là anh ta mặc áo
chấm bi sẫm màu bên trong, bên ngoài mặc áo len cassimere nâu sẫm đó sao?”
Sau đấy, phó tổng giám đốc gọi Đường Du ra nói vài câu
gì đó, lúc cô quay vào, Lý Văn vui mừng thông báo: “Có tin vui đây, chị Đào Hoa
để tụi mình phục vụ phòng đó tối nay.”
“Chính là cái phòng đó.” Thấy Đường Du gần như không
phản ứng gì, Lý Văn nói thêm.
Đường Du chỉ “ừ”, không thấy hưởng ứng lắm. Lý Văn hụt
hẫng giải thích: “Chị Đào Hoa thường không cho phép nhân viên tùy tiện vào đó
bởi họ hình như không thích người lạ, còn nữa, chị ấy lần nào cũng chọn những
nhân viên phục vụ tháo vát nhất. Cậu đúng là may mắn, mới vào làm mà đã được
cùng mình vào đó phục vụ rồi.”
Lên đến nơi, Lý Văn cứ viện cớ mang đồ, lúc thì thu
đĩa ra, lúc lại mang đĩa vào, hoặc cùng một thứ mà đem vào mấy lần. Đường Du
thấy buồn cười nhưng không có ý giễu cợt. Lý Văn ở bên trong, còn Đường Du đứng
ngoài cửa. Cô viện cớ: “Mình mới đến, sợ vào trong đó lại căng thẳng, ngộ nhỡ
xảy ra chuyện gì thì không hay nên cậu cứ ở trong, mình đứng ngoài này.”
Đúng lúc Lý Văn định vào bên trong lần thứ n thì bỗng
một cô gái trẻ từ phía hành lang đối diện xông tới, đạp mạnh cửa phòng bước vào
bên trong, giơ chiếc túi giấy đang cầm trên tay ném mạnh vào một người đàn ông.
Chắc do vung tay quá mạnh nên vài tờ tiền trong túi rơi lả tả xuống tấm thảm
trong phòng.
Cô gái hét to: “Tôn Văn Tấn, đừng can thiệp chuyện của
tôi!”
Tôn Văn Tấn đứng lên nhìn cô gái, không có vẻ gì là
tức tối, rồi cúi người nhặt từng tờ tiền gần đó nhét vào trong túi giấy. Rồi gã
lại đứng lên, nhìn cô gái, điềm đạm nói: “Nhiễm Nhiễm, anh chỉ muốn tốt cho
em.”
Lúc này, Diệp Đào Hoa đã kịp đến nơi, chị nhìn cô gái,
bực bội nói: “Chu Nhiễm, cô có bị thần kinh không đấy?”
Tôn Văn Tấn liền ngăn Diệp Đào Hoa, rồi lại nhìn Chu
Nhiễm, khuyên: “Nhiễm Nhiễm, nghe anh, đừng dấn sâu thêm nữa.
Không ngờ, Tôn Văn Tấn vừa dứt lời, cô ta liền cầm ly
rượu cạnh đó hắt vào mặt gã, lạnh lùng nói: “Tôn Văn Tấn, nếu anh còn làm hỏng
chuyện của tôi thì không xong đâu.” Nói dứt lời ném phăng chiếc ly vào cửa, vụn
thủy tinh văng xuống thảm.
Đường Du toan đi tránh về phía hành lang thì thấy Chu
Nhiễm trong phòng lao ra. Cô ta rất đẹp, đôi mắt to, trang điểm đậm, chỉ có
điều dù đánh phấn đậm nữa cũng không thể làm mờ đi nét ảm đạm vô hồn trên gương
mặt.
Diệp Đào Hoa tức tối, quát: “Chu Nhiễm…”
Việc Tôn Văn Tấn bị hắt rượu trước mặt mọi người khiến
ngay cả các tiếp viên cũng ngạc nhiên, vậy mà anh ta lại không hề tức giận còn
kéo tay Diệp Đào Hoa, nói: “Bỏ qua đi.”
Không biết lúc này Lý Văn đang làm gì, Đường Du bắt
đầu cúi người thu dọn những mảnh vỡ lại. Cô nghe thấy Tôn Văn Tấn nói: “Đào
Hoa, số tiền này, lần sau em giúp anh đưa cho cô ấy.”
“Cái gì?” Diệp Đào Hoa cảm thấy gã thật kỳ cục, người
ta không cần nữa mà cứ khăng khăng đòi đưa.
Trong phòng vang lên giọng trêu đùa uể oải, “Bị hắt
như thế vẫn chưa đủ đâu, xem sau này cậu ấy còn dám động đến gái trinh nữa
không.”
Tôn Văn Tấn không để ý, tiếp tục nói với Diệp Đào Hoa:
“Đào Hoa, hãy giúp anh, dẫu sao cô ta cũng từng bên anh một thời, anh không
muốn thấy cô ta ra nông nỗi này.”
Giọng Tôn Văn Tấn có chút thỉnh cầu, Diệp Đào Hoa ngán
ngẩm nói: “Đưa tiền thì có tác dụng gì, cô ta có cảm kích đâu, có cần phải làm
như vậy không? Thực ra, chỉ cần anh nói khéo khéo, cô ấy sẽ nghe. Trước đây, cô
ấy vốn rất nghe lời anh đấy thôi, mỗi tội ương bướng quá, chỉ thích nghe những
lời ngon ngọt. Nhiễm Nhiễm không cần tiền có phải là anh không biết đâu.”
Lúc này, người đàn ông bên cạnh cất tiếng đùa, “Ha ha,
cô ấy không cần tiền, nhưng em không biết là Văn Tấn của chúng ta giờ nghèo tới
mức chỉ còn mỗi tiền thôi sao.”
Giọng Tôn Văn Tấn vẫn khăng khăng, “Dù thế nàonhờ em
cả đấy.”
Đường Du thu dọn xong thì thấy Lý Văn vẫn đang trong
phòng, cứ sờ cái nọ, mó cái kia, biết là cô không muốn đi. Quen biết Lý Văn
chưa lâu, cũng không hiểu con người cô lắm, chỉ biết là cô thích buôn chuyện,
nếu không đã không kể cho Đường Du nhiều chuyện như thế. Đường Du cúi đầu lấy
khăn giấy gom mảnh thủy tinh vỡ lại rồi bước xuống lầu.
Cô cúi cùng cũng hiểu ra: Gặp phải gã đàn ông như thế,
Tô Nhiêu sao dứt ra nổi cơ chứ?
Tôn Văn Tấn vừa có tiền, vừa có địa vị, hình thức lại
đẹp, hiểu tâm lý phụ nữ, tiêu tiền phóng khoáng, nhẫn nại, phụ nữ không thích
gã mới là lạ, nhưng, có bao nhiêu cô gái sẵn sàng sống chết vì gã, tại sao gã
lại chọn Tô Nhiêu?
Đường Du xuống lầu một lát thì Lý Văn cũng xuống, quả
nhiên lập tức kéo tay cô ra kể. Các chị em khác cũng đến nghe, chắc là chuyện
trên lầu vừa rồi đã làm kinh động họ. “Cậu biết cô gái lúc nãy là ai không? Đó
là Chu Nhiễm, trước đây làm tiếp viên ở hộp đêm này, là sinh viên đại học. Cô
ta rất xinh đẹp, nghe nói nhà nghèo, không có tiền đóng học phí nên phải làm
thêm, chị Đào Hòa biết chuyện, bèn cho vào phòng VIP ấy, sau đó không thấy tăm
hơi đâu nữa. Nghe nói cô ta đi theo người đàn ông đó, nhưng không lâu sau lại
quay về Hộp đêm Loạn thế giai nhân này. Trước đây, cô ta không bao giờ tiếp
khách, lần này chả hiểu sao, khách loại nào cũng tiếp, rồi lại còn nghiện ngập,
cờ bạc, không có tiền nên đành bán mình. Người đàn ông đó biết chuyện, muốn
giúp cô ta trả nợ, còn cho thêm tiền nữa, ai ngờ, cô ta không những không nhận
mà còn hắt rượu vào anh ta. Ôi dà, anh này đúng là biết kiềm chế, lúc nãy bạn
bè ở đó nhiều như thế mà anh ta cũng không trở mặt.” Lý Văn nhìn Đường Du, như
thể chợt phát hiện ra điều gì, “Này, cô Chu Nhiễm đó trông rất giống Đường Du.”
Những cặp mắt đổ dồn về phía Đường Du, may thay đúng
lúc chị Đào Hoa đến, hỏi: “Đường Du đâu, cô ấy đâu rồi?”
Mọi người lần lượt tản ra, chị Đào Hoa đi tới, trong
tay cầm một xấp tiền, nói: “Anh ta bảo cô vất vả, lúc nãy thu dọn mảnh vỡ thủy
tinh có bị cứa vào tay không?”
“Dạ, không.” Đường Du đáp.
Mấy người gần đó chợt đồng thanh thốt lên kinh ngạc,
không ngạc nhiên làm sao được? Tiếp viên uống dở sống dở chết một đêm cũng chỉ
được vài trăm tệ tiền boa, nhìn xấp tiền chị Đào Hoa đưa cho Đường Du, chắc
chắn không dưới hai ngàn tệ.
Tiếp đến, chị Đào Hoa lại đưa Lý Văn một xấp tiền
khác, ít hơn xấp của Đường Du, nhưng cũng chẳn ít hơn là bao.
Đêm đó, về đến nhà, Đường Du nhìn thấy giày của Tô
Nhiêu ngoài cửa, trong phòng khách có một chiếc va li nhỏ, nhìn vào phòng Tô
Nhiêu thấy cửa đã đóng. Đường Du không gõ cửa, tan làm xong, đi tàu điện ngầm
về đến đây đã là mười hai giờ đêm rồi. Trước khi ngủ, Đường Du cứ nghĩ về Chu
Nhiễm, Lý Văn nói, Chu Nhiễm đã từng theo Tôn Văn Tấn một thời gian, anh ta đối
xử với cô ta cũng tốt, giờ ra nông nỗi này, tính cách cô này cũng mạnh mẽ thật.
Nghĩ đến đây, Đường Du bỗng thấy lo lo cho Tô Nhiêu.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Đường Du đã không thấy Tô
Nhiêu đâu. Đánh răng, rửa mặt xong rồi đến trường cũng không thấy bóng dáng cô,
gọi mấy cuộc điện thoại nhưng Tô Nhiêu đều không nghe. Sáu giờ chiều, về đến
nhà trọ, thấy cửa phòng Tô Nhiêu mở, bên trong không có ai. Đường Du cầm bộ
đồng phục, chuẩn bị đến nhà ăn sau đó đến hộp đêm làm.
Buổi tối, trở về nhà trọ sau khi tan ca, đêm đã rất
khuya, Đường Du nghe thấy phía cầu thang vang lên tiếng kêu the thé, tiếp đó là
vài tiếng rời rạc, thì ra là tiếng mèo kêu, tiếp nữa là tiếng chửi bới của bà
chủ nhà. Đường Du rất quen với giọng đó, là diễn viên kinh kịch nghiệp dư nên
bà sở hữu chất giọng the thé đến nhức óc, rồi tiếp nữa là một giọng còn kinh
khủng hơn, đó là giọng của Tô Nhiêu, bọn họ đang cãi nhau, nguyên nhân hình như
vì con mèo.
Quen biết với Tô Nhiêu lâu như thế nhưng Đường Du chưa
bao giờ thấy cô tức giận ai, càng không thể ngờ cô còn biết cãi nhau, những lời
độc địa phát ra như súng liên thanh khiến bà chủ nhà không chen được câu nào.
Đường Du đã trọ ở đây hơn một năm, trước đây, con mèo này cứ nửa đêm là kêu ầm
ĩ, không sao ngủ nổi, mấy lần cô mắng nó Tô Nhiêu đều khuyên can, nói sau khi
chồng bà chủ nhà qua đời, chỉ còn mỗi con mèo vui buồn cùng bà ta nên khuyên cô
bỏ qua. Trước đây mỗi khi gặp bà chủ nhà ôm con mèo đi dạo trong khu, Tô Nhiêu
còn cười đùa vui vẻ, khen ngợi vài câu, nhưng giờ thì…
Đường Du đi mau hơn, khi đến nơi thì mấy người hàng
xóm đã bị đánh thức rồi, cô thấy mặt bà chủ nhà đỏ bừng bừng, hơi thở dồn dập,
sợ xảy ra chuyện nên cô vội vã kéo Tô Nhiêu lên phòng. Người Tô Nhiêu nồng nặc
mùi rượu, vừa lên đến phòng đã lấy chăn trùm kín đầu,
Đường Du đi tắm rửa, lúc quay lại thì thấy Tô Nhiêu
nằm úp trên giường nôn ọe, trên nền nhà đã có một đống. Nhìn Tô Nhiêu như vậy,
Đường Du đau lòng lắm. Cô rót một cốc nước, nói: “Nhiêu Nhiêu, súc miệng đi.”
Đường Du nhớ đến Chu Nhiễm nên không nói gì, cô vào
nhà vệ sinh tìm giẻ và chổi lau sàn để dọn bãi nôn.
Tô Nhiêu cầm cốc nước, ngơ ngác nhìn bạn, đến lúc
Đường Du xong việc ngẩng đầu lên, đã thấy Tô Nhiêu giàn giụa nước mắt, nói
trong tiếng nấc: “Tiểu Du, mình… mình rất yêu anh ấy, cái gì anh không thích,
mình đều không dám làm. Nhưng, tại sao, tại sao anh ấy vẫn không cần mình?”
Tại sao ư? Tô Nhiêu không xinh đẹp, xuất thân cũng
chẳng ra gì, cả đời chưa làm mất lòng ai trừ bà chủ nhà, vậy tại sao Tôn Văn
Tấn lại đến với cô? Có lẽ tại quá nhàm chán với mẫu đơn quốc sắc nên muốn thử
chút hương vị của cây cỏ? Hay có thể gã đàn ông này trời sinh đã thích làm tổn
thương trái tim phụ nữ… Nhưng Đường Du làm sao thốt ra được những lời này.
Khó khăn lắm Tô Nhiêu mới ngủ được, sợ nửa đêm cô nghĩ
quẩn nên Đường Du không dám về phòng mà ngủ tạm trên chiếc ghế cạnh giường Tô
Nhiêu.
Quá nửa đêm, điện thoại của Đường Du bỗng kêu inh ỏi.
Cô giật mình tỉnh giấc, sợ ảnh hưởng đến Tô Nhiêu, cô vội vã ra phòng khách
nghe, đến tận ban công mới dám lên tiếng, “A lô, ai đấy ạ?”
Thường thì rất ít người gọi điện cho cô, trừ Tô Nhiêu,
thỉnh thoảng văn phòng khoa có gọi, nhưng, đã quá nửa đêm rồi, ai gọi điện cho
cô giờ này kia chứ?
Đường Du nghe điện thoại, đầu dây bên kia lại không
nói gì. Cô a lô vài tiếng, cảm thấy thật kỳ lạ, người đó không dập máy, cũng
chẳng nói gì. Cô nhìn vào màn hình điện thoại, số điện thoại hiển thị có mã
vùng thành phố N, cô nói: “A lô, a lô, Lâm Khai, là anh đúng không? Có việc gì
thế, sao anh không nói gì?”
Đáp lại cô vẫn chỉ là sự yên lặng, không một tiếng trả
lời.
Đợi khoảng ba phút, Đường Du không thể nhẫn nại thêm
được nữa, cô dọa: “Nếu anh vẫn không nói gì, em sẽ dập máy.
Đợi thêm khoảng một phút, Đường Du toan dập máy thì ở
đầu dây bên kia, giọng Lâm Khai cất lên nghe rất nhỏ, như thể đang cố để không
bật khóc, “Tiểu Du, anh đây.”
“Anh làm em sợ chết khiếp, sao mãi mà anh không nói
gì?”
Lâm Khai không trả lời Đường Du mà lại hỏi: “Đường Du,
em vẫn ổn chứ?”
“Em vẫn ổn, nhưng sao muộn thế này rồi mà anh còn gọi
đến?” Đường Du từng chứng kiến những cô bạn trong lớp yêu đương, họ nấu cháo
điện thoại với bạn trai cả ngày lẫn đêm, đến giờ học cũng không muốn dập máy,
như tiếc không thể lúc nào cũng dính chặt với nhau. Tình cảm của Đường Du và
Lâm Khai chưa bao giờ mãnh liệt như thế, dường như cô không yêu hết mình, may
thay Lâm Khai hình như cũng không thích kiểu đó, nhưng sao giờ đã quá nửa đêm
rồi anh còn gọi đến chỉ để hỏi han?
Không ngờ, phía bên kia lại im lặng, Đường Du chẳng có
gì để nói, cũng không biết Lâm Khai rốt cuộc đã gặp phải vấn đề gì nên đành
nhẫn nại chờ đợi. Một lúc lâu sau, giọng Lâm Khai nghẹn ngào: “Tiểu Du, anh rất
nhớ em.”
Đường Du chưa kịp trả lời thì điện thoại đã tút tút,
Lâm Khai dập máy rồi? Đường Du nhìn điện thoại, kiểm tra thêm lần nữa, chợt
nghĩ đến giọng Lâm Khai lúc nãy không bình thường. Cô vội gọi lại, gọi mấy lần
nhưng chỉ nghe thấy thông báo: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Đường Du nhìn điện thoại một hồi lâu, thời gian hiển
thị trên đó đã là năm giờ sáng. Tối qua, sau khi tan ca, vì phải chăm sóc Tô
Nhiêu, gần ba giờ sáng cô mới ngủ, giờ thấy mệt, không gắng gượng được nữa. Cô
tự nhủ, sẽ gọi lại cho Lâm Khai sau, ngủ thêm chút nữa không lại nhỡ buổi học
ngày mai.
Sáng sớm, Đường Du bị đánh thức bởi tiếng chuông hẹn
giờ trong điện thoại, không muốn dậy chút nào nhưng hôm nay học môn đọc hiểu
tiếng Pháp, rất quan trọng, hơn nữa vị giảng viên người Pháp lại vô cùng đẹp
trai, cô không thể không đi. Đường Du rửa mặt bằng nước lạnh, cầm theo giáo
trình, trước khi ra khỏi nhà cô sang phòng Tô Nhiêu xem thử, Tô Nhiêu vẫn đang
ngủ rất say. Đường Du vội xé một trang giấy trong cuốn vở, viết vào đó vài
dòng, đặt cạnh gối của Tô Nhiêu rồi đến trường.
ội dung tiết học của vị giảng viên người Pháp rất
nhiều, Đường Du chăm chú lắng nghe, hết giờ cô liền nhoài người gục lên bàn,
mệt đến nỗi không muốn cử động. Mấy nam sinh đi đến giả vờ hỏi han: “Trưa rồi,
không đi ăn cơm à?” Đường Du đang buồn ngủ, không đáp lời, chỉ nghe thấy giọng
mấy nữ sinh: “Giỏi giang cái nỗi gì cơ chứ!”
Đường Du mở to mắt, nhưng không phải để đôi co với đám
nữ sinh vừa rồi, cô bỗng nhớ đến cuộc điện thoại của Lâm Khai sáng sớm nay,
liền rút di động ra gọi nhưng không ai nghe máy. Cô nghĩ một lát rồi gọi đến
phòng ký túc xá của Lâm Khai để hỏi số điện thoại nhà riêng. Đường Du bấm máy
gọi, lập tức có người nghe, đầu dây bên kia là giọng một phụ nữ đứng tuổi, cô
nhận ra đó là mẹ của Lâm Khai. Có lần mẹ anh đã đến trường, cố ý muốn xem mặt
cô, Đường Du lúc đó rất hoảng sợ, còn trách Lâm Khai sao không báo trước.
Đường Du là cô gái từ nhỏ đã xinh đẹp, tiền bạc được
cha chu cấp nên chẳng khi nào thiếu, chỉ kém người khác là không có một gia
đình bình thường. Từ nhỏ đến lớn, thầy cô và bạn bè đều nói cô kỳ quặc, ít khi
chủ động chuyện trò với ai, còn có vẻ khinh khỉnh, khác người nhưng thực ra
trong lòng cô lại rất tự ti. So sánh bản thân mình với bạn bè hoặc với những cô
gái kém hơn về điều kiện kinh tế, hình thức hay sự sắc sảo, cô đều cảm thấy vô
cùng tự ti. Bởi họ đều có một gia đình bình thường, có người thương yêu, dịp lễ
tết đều có nơi chốn để đi, mỗi cô là không, đến bạn bè cũng chỉ có một mình Tô
Nhiêu. Cuộc sống đôi khi là thế, khi hầu hết mọi người đều tỏ ra xa cách với
mình, mình sẽ tự hỏi phải chăng bản thân đúng là đang thiếu thứ gì đó. Đường Du
sợ để lại ấn tượng không tốt với mẹ của Lâm Khai nên rất thấp thỏm. Nhưng bà đã
lặn lội từ thành phố N lên đến đây rồi, cô không thể không gặp.
Gặp rồi mới thấy bà là người rất hiền hòa, cởi mở,
Đường Du vừa đến đã đưa ngay cho cô một túi lạp xưởng to, nói: “Cái này là do
bác tự hun, Tiểu Khai nói cháu rất thích ăn lạp xưởng bác làm, cháu mang về đi,
khi nấu cơm cho vào nồi cơm điện hấp qua là có thể ăn được ngay.”
Mặt Đường Du ửng đỏ, Lâm Khai đứng cạnh đó khẽ cười.
Mẹ Lâm Khai lại lấy từ trong túi ra mấy đôi giày bông, rồi nói với Đường Du:
“Những đôi giày này là do bác tự làm, Tiểu Khai bảo chân cháu sợ lạnh, mùa đông
hay bị nẻ. Trước khi đến đây, bác vội làm cho cháu vài đôi, toàn bằng bông mới
năm nay đấy, sợ cháu lạnh nên bác đệm hơi dày, không biết có vừa chân không?”
Đường Du càng bối rối hơn. Cô có nhược điểm là người
khác đối xử với không ra gì, cô cho đó là hợp lý, thậm chí bố cô muốn cắt đứt
quan hệ cha con, cô cũng bất cần. Nhưng cô lại sợ người ta đối xử tốt với mình,
vì như vậy cô sẽ không biết nên đền đáp thế nào.
Sau này Đường Du mới biết, thì ra Lâm Khai đã sớm kể
cho bố mẹ anh về cô. Họ đều làm giáo viên, một người dạy tiểu học, một người
dạy cấp hai, cả hai đều tốt bụng, chất phác. Lâm Khai chỉ mới kể sơ sơ thôi
nhưng mẹ anh lại rất coi trọng, trong lòng Đường Du rất cảm kích. Mẹ của cô,
trước khi ly hôn, do bị cuộc sống hôn nhân dày vò nên thường xuyên trút giận
lên Đường Du lúc bấy giờ mới chín tuổi. Sau này người cha lại nhẫn tâm vứt cô
một mình ở thành phố B, càng không cần phải nhắc đến người cậu di cư của cô
nữa. Nhiều năm nay, trái tim cô đã bị những người thân thiết nhất làm nguội
lạnh, giờ đây mẹ Lâm Khai lại thổi vào đó một luồng gió ấm áp, có thứ gì đó
đang dần tan chảy trong trái tim vốn băng giá của cô.
Những đôi giày vừa khít chân Đường Du, mùa đông năm ấy
chân cô không bị nứt nẻ nữa. Lần đó, trước khi về, mẹ Lâm Khai còn cầm tay cô
nói: “Tiểu Du, bác có điều này muốn nói, mong cháu đừng giận.” Đường Du không
hiểu mẹ Lâm Khai sẽ nói gì khiến cô giận, không ngờ tiếp đó bà lại cẩn trọng
nói: “Nếu tết nhất không đi đâu, nếu cháu không chê thì về nhà bác nhé. Bác còn
biết làm cả món thịt xông khói nữa.”
Lúc này, Đường Du đang giữ máy, cô chỉ nghe thấy phía
đầu dây bên kia vang lên hai tiếng “Tiểu Du”, sau đó là tiếng khóc thút thít.
Đường Du bỗng lo lắng, một linh cảm chẳng lành chợt
trỗi dậy, “Bác ơi, có chuyện gì vậy, tối qua Lâm Khai gọi điện thoại cho cháu,
anh ấy…”
“Tiểu Khai, nó gặp rắc rối rồi.”
“Bác ơi, bình tĩnh kể cho cháu nghe, rốt cuộc đã xảy
ra chuyện gì với Lâm Khai ạ?”
“Nó lái xe, đâm vào người ta, bị người nhà người ta
đưa đi rồi, họ hung hăng lắm, đến giờ này vẫn chưa về…” Mẹ Lâm Khai cuống đến
nỗi nói không rõ đầu đuôi. Đường Du nghe không rõ ràng lắm, trước khi dập máy,
cô nói: “Cháu sẽ mua vé đến đó ngay, bác đừng quá lo lắng.”