Tình Yêu Dành Cho Anh

Chương 36




Du Khuynh bỏ bình đồ uống vào túi xách xong, chốc lát sau lại lấy ra nhìn hàng chữ “Nhất Kiến Khuynh Tâm” đó lần nữa.

Kiều Dương bên cạnh cô như ngồi trên đống lửa. Kiều Dương không ngờ tới Du Khuynh giải quyết tận gốc như vậy. Cô ấy biết công nghệ Tân Kiến là Phó Ký Trầm đầu tư, chuyện này do chú hai nói với cô ấy.

Nhưng anh họ Kiều Hàn lại không chịu, chỉ muốn sự đầu tư của Phó Ký Trầm thành vay vốn, trả xong là hết chuyện, còn như Tân Kiến chẳng có nửa đồng quan hệ gì với Phó Ký Trầm. Vì chuyện này, chú hai từng xảy ra tranh chấp với anh họ nhưng cố chấp không lại anh ta.

Cô ấy biết rõ mọi thứ. Nhưng chỉ có thể giả vờ như không biết gì cả. Bỗng dưng cô ấy bị kẹp vào giữa rơi vào thế khó.

Điện thoại Du Khuynh rung lên, có tin nhắn tới. Là Tần Dữ gửi cho cô, hai người bắt đầu vui vẻ trò chuyện. Cô cùng Tần Dữ trò chuyện như vậy nên sẽ có thời gian cho Kiều Dương “báo tin tình báo”.

Kiều Dương liếc Du Khuynh thấy đang tập trung gửi tin nhắn, có lẽ là Phó Ký Trầm gửi tới, cô hiện tại không có thời gian quan tâm những việc này. Nội tâm đang ngấm ngầm giao chiến.

Advertisements

REPORT THIS AD

Cô ấy không phủ nhận, cô hy vọng Tân Kiến luôn do nhà họ Kiều quản lý. Không chỉ cả nhà chú hai, nhà họ Kiều bọn họ đều đảm nhận chức vụ trong Tân Kiến, bao gồm cả ba cô. Cuối cùng, cán cân nghiêng về phía lý trí.

Kiều Dương nhắn tin cho chú hai: [Du Khuynh và luật sư của công ty cô ấy đang trên đường tới Tân Kiến, nói là vì ký hợp đồng đầu tư ẩn danh cho Phó Ký Trầm.]

Cô ấy nhìn lại một lần, chọn lọc từ ngữ chẳng có vấn đề. Hai chữ “nói là” này chứng minh cô chẳng biết gì về chuyện này. Miễn tránh cho tin nhắn để lại cán dao cho Du Khuynh.

Kiều Duy Minh đang họp buổi sáng, nhìn thấy tin nhắn thì trong lòng “lộp bộp” một tiếng. Đầu óc trống rỗng hai giây.

Ông chẳng bao giờ nghĩ tới, Phó Ký Trầm sẽ đánh úp bất ngờ như vậy. Ông luôn cho rằng, Phó Ký Trầm sẽ nể mặt ông, chuyện gì cũng bàn bạc với ông trước.

Tỉnh táo lại, Kiều Duy Minh quay sang dặn dò thư ký vài câu rồi vẫy tay với Kiều Hàn ra hiệu cho anh ta tới bên ngoài phòng hội nghị, ông lại nói với quản lý cấp cao một câu: “Mọi người cứ thảo luận trước, có khách hàng lớn tới.”

Họ chẳng để trong lòng mà tiếp tục họp. Tới văn phòng, Kiều Duy Minh khóa trái cửa lại.

Kiều Hàn nhíu mày: “Ba, sao thế? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?”

Kiều Duy Minh nói đầu đuôi với con trai: “Con xem nên làm thế nào bây giờ?” Ông không khỏi nhìn đồng hồ đeo tay: “Bọn Du Khuynh nói không chừng hai mươi tới nửa tiếng nữa sẽ tới đây đấy.”

Hai tay Kiều Hàn chống eo, đầu lưỡi chống răng cửa: “Hoặc là không làm, mà đã làm thì làm cho tới cùng. Tân Kiến là của con, là ba ban đầu hỏi mượn tiền của Phó Ký Trầm, lời lãi bao nhiêu tới chừng đó tính sòng phẳng trả anh ta.”

Kiều Duy Minh thở dài: “Làm vậy là phạm pháp đấy.”

“Phạm pháp cái gì? Anh ta có hợp đồng không? Không có. Pháp luật cũng đòi chứng cứ chứ không phải há miệng ra là buộc tội.” Kiều Hàn rót ly nước lạnh uống hết mấy hơi.

“Chúng ta cực khổ gầy dựng nhiều năm như vậy, dựa vào đâu làm công cho anh ta chứ?”

Kiều Duy Minh: “Nếu không có Phó Ký Trầm cũng chẳng có Tân Kiến. Lại nói, người ta cũng cho chúng ta cổ phần rồi, tiền công một đồng chẳng thiếu, tiền hoa hồng cũng không ít.”

Kiều Hàn cười lạnh một tiếng: “Chút cổ phần ít ỏi đó tính là gì? Chút tiền lương và tiền hoa hồng đó bằng cái rắm!”

“Phó Ký Trầm xưa giờ đánh trận chẳng mà chẳng chuẩn bị trước, nếu đã tới rồi thì ắt là nắm được thóp của chúng ta. Con vẫn đừng tham lam nữa, bằng không mất cả chì lẫn chài.”

“Được rồi được rồi, ba có phiền không chứ?! Ba bớt nói hai câu đi được không! Để con yên tĩnh! Anh ta đã ra tay tàn độc, con cũng chẳng phải phường ăn chay. Tóm lại tới lúc đó ba đừng lên tiếng, đừng ký hợp đồng là được, chuyện hôm nay để con giải quyết! Có một đoàn luật sư tới con cũng không sợ!”

Kiều Duy Minh ấn mi tâm nhảy thình thịch, định gửi tin nhắn cho cháu gái Kiều Dương hỏi xem họ tới đâu rồi, tin nhắn soạn xong lại xóa bỏ.

Trên đường bị kẹt xe. Cách Tân Kiến khoảng hai kilomet.

Tần Dữ còn đang trò chuyện với Du Khuynh: [Giờ cứ để Kiều Duy Minh biết chúng ta sắp qua đó đi, ông ta nhất định sẽ bảo con trai ông ta tới đó trước, bọn họ người nhiều đối với chúng ta mà nói có bất lợi không?]

Du Khuynh: [Tôi chính là muốn Kiều Hàn cũng có mặt ở đó. Nếu chỉ có một mình Kiều Duy Minh thôi sự việc mới khó giải quyết, bởi vì ông ấy sợ con trai trách ông ấy, trái suy phải nghĩ, tới lúc đó sẽ nghĩ cách kéo dài thời gian để bảo Kiều Hàn tới, nói không chừng còn không yên tâm về hợp đồng lại mượn cớ nói đợi Kiều Dương tới. Cứ rề rà như vậy chẳng phải toang rồi sao. Anh chẳng phải cũng biết, có một số việc nhất là dây dưa.]

Tần Dữ: [Tốc chiến tốc thắng, cần tấn công về tư tưởng, tấn công không tốn thì mọi công sức trước đó đều bỏ sông bỏ biển.]

Du Khuynh: [Từ lúc họ biết tới lúc chúng ta đến nơi, trong thời gian này họ đang bấn loạn xoắn xuýt cộng thêm mâu thuẫn sợ hãi, đây là lúc phòng tuyến tâm lý yếu ớt nhất đồng thời cũng là lúc thích hợp để tấn công nhất. Phối hợp với anh, tôi không yên tâm. Tôi phụ trách tháo dỡ dáng vẻ hung hăng của họ, anh phụ trách bộ phận chuyên nghiệp, chẳng có ai mà xử không được.]

Hơn hai mươi phút. Trải qua trăm cuộc giày vò.

Kiều Dương cũng theo lên lầu, cô ấy đã lâu chưa gặp chú hai rồi, đúng lúc tiện thể lên thăm ông.

Du Khuynh: “Cảm tình nhà các người thật tốt, mấy ngày không gặp đã nói là thời gian rất lâu rồi. Tôi nhớ thứ Bảy cô mới tới nhà thầy Kiều mà.”

Cô vạch trần xong còn kê bậc thang cho người ta: “Bầu không khí gia đình như vậy khiến tôi rất hâm mộ, đâu giống nhà tôi, cả năm trời chẳng gặp được mấy lần.”

Kiều Dương chỉ biết cười khan. Xem ra Du Khuynh đã hiểu hết ngọn nguồn gốc rễ hết rồi. Trong lòng cô ấy bỗng dưng nổi lên lo lắng. Trước khi lên lầu, Kiều Dương gọi điện cho Kiều Duy Minh.

Đợi khi bọn họ tới văn phòng chủ tịch thì Kiều Duy Minh đã pha xong cà phê đợi bọn họ rồi. Kiều Hàn cũng ở đấy. Anh ta bắt chéo chân, lười nhác dựa vào sô pha, nghiêm mặt điệu bộ dầu muối chẳng vào.

Du Khuynh đi vào, anh ta đột nhiên ngây ra. Tìm một bình hoa tới đàm phán? Sau khi hư tình giả ý hàn huyên đôi câu, Kiều Duy Minh cho rằng Du Khuynh sẽ vào thẳng vấn đề. Nào ngờ, đoán sai rồi.

Du Khuynh ngồi đối diện Kiều Hàn, đưa hợp đồng cho Kiều Hàn xem, “Anh xem xem có vấn đề gì không.” Sau đó, cô chợt đổi đề tài: “Nghe nói Kiều tổng khá am hiểu về xe thể thao.”

Kiều Hàn suýt chút nữa chẳng bắt kịp mạch suy nghĩ của cô: “Tàm tạm.”

Du Khuynh nhờ Kiều Hàn đề cử vài mẫu xe, gần đây cô muốn đổi xe. Dây thần kinh của Kiều Hàn căng như sợi dây đàn, lúc nói hơi qua quýt nhưng Du Khuynh vẫn lấy bút ghi hết lại, có lúc còn lặp lại để xác nhận. Anh ta lại nói nhiều thêm mấy câu.

Hợp đồng đơn giản, chỉ một trang rưỡi. Ngôn từ lời lẽ đúng quy tắc chẳng có chỗ nào xem không hiểu, cũng chẳng có điều khoản hà khắc nào.

Kiều Dương xem xong, bưng lấy ly cà phê, suy nghĩ rối bời.

Kiều Duy Minh ngồi bên cạnh cô cũng đang xem. Phó Ký Trầm hoàn toàn tin tưởng ông, cho dù đã tới lúc này rồi nhưng hợp đồng vẫn nghiêng về phía ông. Ông thở dài một hơi.

Bên kia, Kiều Hàn muốn ngắt lời mấy lần nhưng Du Khuynh nào có cho anh ta thời gian, cứ liên tục hỏi câu này tới câu khác.

Tần Dữ ho khan một tiếng, vờ như nhắc nhở Du Khuynh: “Luật sư Du, mười một giờ chúng ta còn có hẹn với khách hàng.”

“Ồ, đợi một chút. Khó khăn lắm mới gặp được người cùng ngành, tôi muốn hỏi nhiều thêm một chút.”

Kiều Hàn đánh giá Du Khuynh, người phụ nữ này rốt cuộc sao mà leo lên được ghế luật sư vậy? Có điều nghĩ lại, cô là con gái của Du Thiệu Hồng nên chẳng lấy làm lạ.

Trong nhà có tiền cho cô tiêu pha, cũng không biết làm bằng cấp ở đâu nữa. Lại còn nhờ cậy quan hệ vào công ty luật, lắc người một cái biến thành luật sư rồi. Kiều Hàn uống một hơi nửa ly cà phê, sắp dùng sạch kiên nhẫn rồi.

“Luật sư Du, chúng ta vẫn nên bàn chuyện chính đi.”

Du Khuynh nhìn Kiều Hàn cười cười, “Kiều tổng, có thể anh không biết, trước mắt mua xe chính là việc chính của tôi.”

Kiều Hàn nghẹn.

Du Khuynh phiền muộn: “Tôi đang nghĩ, tôi nên mua bốn chiếc hay mua hai chiếc đây. Nếu mua bốn chiếc, thì chỗ để xe tạm thời không đủ để. Còn nếu mua hai chiếc thì lại dư một chỗ để.”

“……”

Kiều Hàn sắp điên rồi: “Mua ba chiếc không phải được rồi sao?”

Du Khuynh lắc đầu, “Tôi có chứng ám ảnh cưỡng chế, đó giờ không mua số lẻ. Bằng không nó rất cô đơn lẻ loi.”

Kiều Hàn: “……” Anh ta đỡ trán.

Người phụ nữ này muốn bức chết anh ta đây mà.

Du Khuynh cất sổ ghi chép lên, chuyển mắt sang Kiều Dương: “Cô và thầy Kiều đều xem qua cả rồi, hợp đồng không có vấn đề gì đúng chứ?”

Kiều Dương: “…… Ừ.”

Du Khuynh dùng giọng điệu xin lỗi nói với Kiều Duy Minh: “Thầy Kiều, thật ngại quá, làm chậm trễ thời gian ký hợp đồng của thầy rồi, nếu mọi người xem xong chẳng có vấn đề gì cứ ký tên đóng dấu là được, mỗi bảng chia làm hai phần, thầy giữ một phần.”

“Ký hợp đồng gì hả.” Kiều Hàn lập tức nghiêm mặt lên.

Du Khuynh: “Kiều tổng, anh nói xem?”

“Tập đoàn Phó Thị giờ là cậy mạnh muốn bắt nạt người phải không? Hả?” Kiều Hàn chỉ trích ngược lại, “Phó Ký Trầm mượn tiền ba tôi, giờ thấy Tân Kiến chúng tôi phát triển lên thì định lật lọng nói là đầu tư à? Sao mấy người không cướp thẳng cả công ty luôn đi?”

Du Khuynh đứng dậy rót ly nước ấm đưa cho Kiều Hàn: “Kiều tổng, bớt giận. Chúng ta không cãi nhau, tôi chỉ là luật sư đại diện, đàm phán không thành chúng ta cứ đi theo trình tự pháp luật, anh cãi nhau với tôi ngược lại anh tức nghẹn.”

Kiều Hàn nhìn nhìn cái ly rồi nhìn nhìn Du Khuynh, híp nửa mắt.

Du Khuynh ngồi về chỗ: “Nếu anh cảm thấy Phó Ký Trầm cướp công ty của anh thì anh có thể kiện anh ấy lên tòa. Anh nhất định có chứng cứ, một khi kiện là thắng chắc, tiền đầu tư tổng cộng là 69 triệu, cứ kiện để anh ta ngồi tù tới mọt gông luôn đi.”

Kiều Hàn: “……”

Du Khuynh: “Kiều tổng, nếu hiện tại tôi trực tiếp đưa một tờ giấy vay nợ cho anh, nếu anh mượn thì anh nhất định sẽ im lặng, còn nếu không phải anh mượn thì anh sẽ nóng giận với tôi ngay chẳng phải sao?”

Cô chậm rãi: “Liên quan tới đầu tư ẩn danh có thể anh không hiểu rõ, nhưng Kiều Dương và thầy Kiều đều biết. Nếu không sao lúc họ xem hợp đồng tôi đưa lại chẳng có điểm nghi hoặc nào? Lại không hỏi tôi xảy ra chuyện gì? Kiều tổng, anh nói quy tắc này đúng không?”

Kiều Hàn há miệng, đột nhiên không biết nên nói gì.

Lúc này tới lượt Tần Dữ mở miệng, “Tiếp theo đây chẳng còn là trò chuyện nhàn rỗi nữa, mỗi một câu nói của các vị đều phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, các vị nghĩ kỹ hãy nói. Bình thường các vị ở nhà có thể nói năng tùy tiện không cần kiêng kỵ điều gì, muốn nói gì thì nói. Nhưng lúc đứng trên tòa, mỗi một chữ đều phải chịu trách nhiệm vì nó. Chẳng có ai nói đùa với các vị.”

Lời của Kiều Duy Minh tới bên miệng lại nuốt trở xuống.

Tần Dữ đưa một phần tư liệu đã in ấn sẵn cho họ: “Điều khoản đầu tư của Phó tổng, bất kể từ trên tài khoản của anh ấy hay là trên tài khoản của công ty đầu tư khác đều có bằng chứng đầy đủ ở đây. Bình thường các vị báo cáo công việc với ông chủ này thế nào, cũng có email qua lại.”

Du Khuynh: “Thật ra, có phần hợp đồng này hay không cũng chẳng sao cả. Trên tòa chỉ nói chuyện dựa vào chứng cứ. Ký rồi, đó là Phó Ký Trầm muốn cố gắng tranh giành lợi ích lớn nhất cho các vị. Ký hay không ký đều dựa vào lương tâm các vị, có điều nếu không ký thế thì đi theo trình tự pháp luật, trang cuối cùng trong phần tài liệu của các vị là hậu quả của việc các vị cố chấp ngầm chiếm đoạt công ty, nên phán bao nhiêu năm đều có đủ.”

Cô cầm hợp đồng lên, vòng qua bàn trà đi tới bên cạnh Kiều Hàn, “Tiếp nhận sự ủy thác của Phó tổng để tôi cố gắng giải quyết riêng, nếu theo tính cách của tôi, tôi sẽ không cho người khác cơ hội này. Có điều tôi vẫn sẽ tôn trọng suy nghĩ của Phó tổng. Cho nên, tôi muốn xác định một chút, rốt cuộc là đầu tư hay là vay vốn.”

Kiều Hàn nắm tập tài liệu đó, vỗ “bộp” một tiếng: “Luật sư Du, các người……”

“Anh trả lời tôi trước, tôi sẽ trả lời anh.” Du Khuynh ngắt lời anh ta, “Kiều tổng, tiền Phó Ký Trầm đầu tư rốt cuộc là vay đúng không? Anh chỉ cần trả lời phải hoặc không phải thôi? Rất đơn giản.”

“Số tiền này, ban đầu……”

Du Khuynh ngắt lời anh ta lần nữa: “Kiều tổng, hiện tại chúng ta cần làm rõ tính chất của số tiền này, rốt cuộc là vay vốn hay là đầu tư. Nghĩ kỹ rồi hãy nói, lúc này nếu nói ra rồi thì phải chịu trách nhiệm pháp luật đấy.”

Kiều Hàn cắn chặt răng, gân xanh nổi lên.

Giọng Du Khuynh bỗng nhiên ôn hòa trở lại: “Kiều tổng, anh có từng nghĩ qua chưa, mấy năm nay trong khi anh mặc sức tiêu pha, thì thầy Kiều đang khiển trách lương tâm của mình.”

“Tôi ở trong mắt ba tôi chính là cái thứ chẳng ra gì. Ngày ngày tiêu số tiền ông ấy năm giờ dậy liều mạng kiếm về. So sánh với anh, tôi cảm thấy tôi mạnh hơn anh một chút. Chí ít, tôi chẳng khiến lương tâm ông day dứt. Anh nói xem?”

Du Khuynh chẳng cần Kiều Hàn trả lời, cô đi tới bên Kiều Duy Minh: “Thầy Kiều, thật ra Phó Ký Trầm biết tất cả, bằng không anh ấy chẳng bao giờ không để Tân Kiến xuất hiện trên danh sách tập đoàn Phó Thị dự định đầu tư. Tại sao anh ấy không muốn Phó Thị đầu tư Tân Kiến?”

Kiều Duy Minh giữ im lặng. Lúc này nói nhiều sai nhiều, chỉ có thể duy trì im lặng.

Du Khuynh tự hỏi tự trả lời: “Bởi vì tới lúc đó chỉ cần thẩm định thì Tân Kiến của các vị sẽ hiện nguyên hình ngay. Quản lý, tài vụ, một mớ hỗn độn. Tiền đầu tư nghiên cứu và phát triển chuyển đi dùng cho chỗ khác. Phó Ký Trầm chẳng để ý hợp đồng ẩn danh, càng không để ý quyền khống chế công ty, thứ anh ấy muốn nhất là bảo vệ các vị, bởi vì thầy chỉ có mỗi đứa con trai là Kiều Hàn, nếu xảy ra chuyện gì thật thì ngày tháng sau này của thầy khó mà yên ổn.”

Kiều Hàn chen vào, nói tiếp: “Luật sư Du, đừng nói dễ nghe như vậy, đã muốn dốc sức bảo vệ chúng tôi mà anh ta còn để ý hợp đồng ẩn danh và quyền điều khiển công ty gì đó? Nói nhiều như vậy, chẳng phải anh ta muốn lấy lại quyền điều khiển sao? Ban đầu anh ta chỉ đầu tư vài trăm triệu, nắm trong tay lượng cổ phần tuyệt đối, mấy năm nay là cả nhà chúng tôi bận trong bận ngoài, rốt cuộc là ai nợ ai chứ?”

Du Khuynh cười cười: “Kiều tổng, phương thức nói chuyện này của anh đúng rồi đấy. Không thể cứng miệng nói khoản đầu tư là khoản vay mãi được, như vậy sẽ làm tổn hại tới hòa khí của mọi người.”

Khựng lại mấy giây cho họ thời gian tiêu hóa.

“Hợp đồng ký xong, công ty vẫn do các vị quản lý, có điều phiền các vị tự điều tra tất cả những vấn đề tồn tại, nội trong vòng nửa năm phải giải quyết ổn thỏa. Nếu bù đắp kịp thời thì chẳng cần đi trình tự pháp luật nữa. Nghiêm phạt vốn chẳng phải là mục đích.”

Kiều Hàn: “……”

Anh ta híp mắt.

Bị người phụ nữ này lừa vào tròng rồi. Anh ta bất cẩn một chút đã nhảy vào bẫy của cô. Mấy luật sư này nhất định đều có mang theo máy ghi âm bên người, sử dụng cùng lúc.

……

Ra khỏi Tân Kiến, Du Khuynh nhìn đồng hồ: “Giám đốc Kiều, buổi gặp khách hàng sáng nay sợ là tới không kịp rồi, đổi ngày khác đi.”

Khóe môi Kiều Dương cong lên thành nụ cười, dù trong lòng có tức giận nhưng cũng không thể biểu hiện ra: “Lấy bên cô làm chuẩn.”

Về tới tập đoàn Phó Thị, đúng ngay thời gian cơm trưa. Du Khuynh mang theo hợp đồng tới phòng bao của Phó Ký Trầm đợi anh.

Phó Ký Trầm đi nhà ăn đó như thường ngày, đẩy cửa phòng ra lập tức ngây người. Bóng lưng quen thuộc đó đang chồm bên bệ cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Nghe thấy tiếng bước chân, Du Khuynh ngoảnh đầu lại. “Phó tổng, cám ơn trà của anh.” Cô lắc lắc trà chanh trong tay.

Phó Ký Trầm cởi áo khoác rồi đi tới: “Xem ra rất thuận lợi.”

“Tất nhiên rồi. Thức biết bao nhiêu đêm, cộng thêm có sự cổ vũ của trà chanh Phó tổng tặng, không thắng cũng khó.” Du Khuynh lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Khuỷu tay cô chống lên bệ cửa sổ, Phó Ký Trầm duỗi tay tới kê phía dưới cho cô.

Anh nhìn cô chằm chằm: “Hôm nay sao ăn mặc hiền lành như vậy?”

Du Khuynh: “Đẹp không?”

Phó Ký Trầm cúi đầu: “Du Khuynh, chia tay, không có khế ước tinh thần.”

“Nửa đường không tuân thủ quy tắc hợp đồng càng không có khế ước tinh thần.”

Phó Ký Trầm: “Anh xin lỗi thay em, xin lỗi xong chúng ta làm lành.”

Du Khuynh quay mặt nhìn anh, chẳng hiểu ý anh là gì.

Một mình Phó Ký Trầm diễn hai vai:

“Phó Ký Trầm, em xin lỗi.”

“Được, anh tha thứ cho em.”

Du Khuynh phì cười. “Anh lắm trò.”

Phó Ký Trầm cười không nổi: “Trang này xé bỏ đi, việc em ẩn giấu thân phận anh không tính toán nữa.” Khựng lại chốc lát: “Anh xin lỗi em lần nữa. Xin lỗi em. Sáng mai tiếp tục tới đón anh.”

Du Khuynh hơi ngửa đầu lên, uống nửa ngụm trà: “Phó tổng, chẳng phải một cậu xin lỗi của anh là em sẽ lập tức tha thứ đâu, chưa nói tới quan điểm hôn nhân tình yêu hiện tại của chúng ta là khác nhau.”

Phó Ký Trầm tiếp lời: “Ừm. Vậy nói xem, trừ điều này ra còn có chuyện gì chẳng cách nào tha thứ cho anh không?”

Du Khuynh: “Anh khiến em có nhà chẳng thể về, không thể tha thứ. Thời gian này, năm giờ sáng em chỉ biết dựa vào chuông đồng hồ báo thức, chẳng có ai kéo em dậy đưa quần áo cho em nữa, không thể tha thứ. Buổi tối trước khi đi ngủ, em không gặp được anh, không thể tha thứ! Dựa vào đâu anh xin lỗi một câu thì bắt em phải tha thứ cho anh, trở về với anh chứ?”