Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau

Chương 54




Mở mắt, cả người cảm giác cũng vô cùng kỳ dị, cứ có cảm giác như bị ai đó kéo gì xuống, lại giống như là rơi vào trong một giấc mộng khó mà có thể tỉnh dậy. Từ từ xoay người ngồi dậy, đầu vẫn còn có chút choáng váng, tôi nhìn khắp chung quanh, xác định mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, nhưng kỳ quái là tôi lại có cảm giác quen thuộc khó tả.

Đầu óc vẫn còn lẩn quẩn một hồi đột nhiên xuất hiện một mùi hương ngọt ngào kỳ dị, một câu nói dịu dàng không ngừng nỉ non ở bên tai, chính là cái câu: Anh yêu em, Tây Tây……

Anh ấy đang ở đâu?

Người nói với tôi những lời này cuối cùng đang ở đâu?

Trai thanh gái lịch cao quý trang nhã trong sàn nhảy…… anh chàng tóc vàng đẹp trai cùng tôi uống rượu nói chuyện phiếm…… Rồi anh đi tới, kéo tay tôi, nhẹ nhàng cúi đầu, nơi hôn khẽ lên mu bàn tay……

Rất nhiều hình ảnh dần dần tái hiện lại khiến tôi nhất thời không phân biệt được đâu là mộng là tỉnh.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy sợ, tôi lo đầu óc mình lại xảy ra sự cố.

Có phải một màn dạ vũ kia, một câu bày tỏ kia, những ánh sáng đẹp đẽ đủ mọi màu sắc phát ra từ những chùm đèn treo ở đỉnh đầu kia, thậm chí cả khoảng thời gian đẹp đẽ sống ở Greenwich kia thật ra đều là do tôi ảo tưởng mà ra đúng không?

Nhất thời tôi hoảng sợ, hoàn toàn không có dũng khí đi tới cái gương ở phía trước, tôi sợ từ chính mắt mình nhìn ra được điều gì đó bất thường, song rất nhanh, sự chú ý của tôi liền hoàn toàn bị cái gương kia hấp dẫn.

Kiểu dáng của cái gương rất bình thường. Khung gương màu xanh, những đường cong được mài nhẵn, mặt kính bóng loáng, thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng nghe nói cái khung màu xanh này được làm từ một loại khoáng thạch thiên nhiên nào đó chỉ có ở châu Phi, giá trị của nó thật ra vô cùng đắt đỏ.

Tôi biết loại gương này, vì ở trong phòng ngủ của anh ở phố tài chính cũng có treo một cái.

Từng không bao nhiêu lần từ trong cực độ triền miên mỏi mệt giãy dụa đi ra, quỳ gối trên giường, nhìn chằm chằm vào gương, nhẹ nhàng lấy tay sửa sang lại đầu tóc, nhìn trên gương mặt đỏ bừng của mình thấm đầy mồ hôi; đang lúc nhìn vào mặt gương lờ mờ đột nhiên xuất hiện thêm một người, từ phía sau nhe ra hàm răng trắng dày đặc, bổ nhào tới, cứ như muốn cắn ở trên cổ tôi ra một cái lỗ thật lớn, lúc tưởng như sắp rơi xuống, thì lại là một cái hôn rất khẽ, giống như là vô số hạt châu tinh tế lọt vào cái khay, răng cửa mài lên trên da tê tê dại dại……

Vô ý thức tôi nghiêng đầu nhìn về phía bên trái, quả nhiên thấy một cái giá sách. Tạo hình có vài phần tương tự, song chất liệu gỗ so với cái giá sách ở phố tài chính kia lại không giống lắm. Tôi lửng thững đi qua, phát hiện trên đó có đủ loại sách vở, lớn nhỏ, dày mỏng khác nhau.

Bởi vì thói quen nghề nghiệp, tôi theo bản năng mà đưa tay đến tầng hai, bởi vì những cuốn sách kia bề ngoài quá giống hồ sơ ghi chép bệnh án của giáo sư Lý.

Tôi cầm trong tay nhìn thật kỹ, thật sự đúng là hồ sơ ghi chép bệnh án. Trong lòng tôi xẹt qua một tia kinh ngạc, tiện tay mở ra, đọc lướt qua mấy tờ, ánh mắt trong nháy mắt liền bị hút lại, cuối cùng là không thể nào dứt ra được.

Đây là một phần hồ sơ ghi chép bệnh án có liên quan đến điều trị chứng tâm thần phân liệt cường độ thấp, mở đầu là phân tích ưu nhược điểm của một số phương án trị liệu, chữ viết rất quen thuộc, đúng là bút tích của giáo sư Lý. Chỉ khác là, trong bộ hồ sơ này có tham khảo thêm rất nhiều ý kiến thảo luận và rất nhiều thứ khác.

Mấy tờ đầu, giáo sư Lý giải thích tỉ mỉ về ưu và nhược điểm của một số phương án điều trị riêng của mình, đầu tiên loại trừ điều trị bằng giải phẩu vì độ nguy hiểm rất cao, hơn nữa sự cần thiết phải áp dụng cũng không lớn. Tiếp theo là điều trị bằng thuốc. Ông trình bày rất kỹ về các loại thuốc thông dụng, ví dụ như quetiapine và paroxetine thường dùng trong tây y, hay mấy phương thuốc điều chế thường gặp trong Đông y. Ông cũng phân tích rất kỹ mỗi một loại thuốc và chu kỳ dùng thuốc đều có thể sinh ra tác dụng phụ gây hại, ví dụ như thường xuyên sử dụng thuốc thần kinh sẽ dễ khiến người ta phát sinh chứng uất ức; nếu như không kiểm soát đủ và đúng liều lượng thuốc thì có thể sẽ dần dần gây tổn thương đến trí thông minh ở một mức độ nhất định. Cuối cùng lại không phải là phương án điều trị căn cứ trên dược tính, mà cái chính là phải áp dụng phương pháp khơi thông, phân tán và thay đổi tình cảm vào điều trị, lợi ích lớn nhất của phương pháp này là có thể hạn chế đến mức thấp nhất tính nguy hiểm và tác dụng phụ gây hại của thuốc; tuy nhiên khó khăn ở chỗ, phương pháp đòi hỏi bản thân bệnh nhân phải khả năng chịu đựng và mức độ phối hợp rất cao, nếu như hiệu quả điều trị không tốt, mới chuyển qua giai đoạn điều trị bằng thuốc tốt nhất.

Có một số phương án điều trị phía dưới còn ghi chú rất cẩn thận, tiến hành các loại thăm dò và ghi chú tỉ mỉ, cuối cùng còn ở vòng đỏ ở dòng chữ phương án “điều trị không dùng thuốc”.

Tiếp đó là những địa điểm thảo luận điều trị, từ nước ngoài đến trong nước thậm chí có cả quê của tôi; từ bệnh viện đến đủ loại đơn vị khám chữa bệnh cho tới các điểm phong cảnh danh thắng; cuối cùng chọn cố định viện điều dưỡng Thiên Tân, lại nhìn thấy hàng chữ của ai đấy cho biết, sẽ nhanh chóng thu xếp để cho ai đó mua lại viện điều dưỡng này.

Kế tiếp là các thảo luận và ghi chép tỉ mỉ trong quá trình điều trị, bao gồm biểu hiện bệnh mỗi ngày, phương pháp điều trị cùng đủ các số liệu khác nhau.

Thật sự quá quen thuộc, từng ly từng tý đều là những gì mình đã trải qua. Thật sự hoàn toàn không cần phải hoài nghi những ghi chép trên đó là của một người khác.

Từng ấy năm tới nay, tôi lúc nào cũng xem bệnh án, lúc nào cũng tiến hành nghiên cứu từ đủ các loại số liệu, dĩ nhiên đối với các phân tích bệnh tật cùng tiến triển bệnh trình chỉ vừa xem là hiểu ngay. Nhưng khi thực sự nhìn thấy bệnh án của mình, cảm giác lại hết sức kỳ lạ, giống như là bỗng nhiên từ trong thân thể tách ra một người, đứng ở một thế giới khác, một lần nữa nhìn lại kỹ bản thân mình.

Phía dưới bản ghi chép điều trị bệnh là một tập ghi chép thật dầy, nói chính xác thì đó là một phần sổ thu chi. Tôi mở ra xem, bên trong ghi lại đầy đủ tình trạng ăn uống, thời gian ngủ, vận động bên ngoài hàng ngày lúc tôi ngã bệnh.

Thời gian ngắn ban đầu, phần lớn thời gian đều là ở bên trong phòng nghỉ ngơi. Sau đó có một ngày, trong viện điều dưỡng xảy ra một chuyện. Có một cháu bé đi theo ba mẹ đến đây chơi thì đạp trúng đinh sắt bị lấp ở dưới cát, tiếng la khóc vọng vào cửa sổ phòng tôi, cho nên chạng vạng ngày hôm đó, tôi cuối cùng cũng từ trong phòng đi ra ngoài, cầm lấy cái bồ cào, cẩn thận cào từ đầu đến cuối bờ cát một lần, cho đến khi sắc trời tối đen lại mới thôi. Cũng bắt đầu từ ngày đó, bệnh tình của tôi rõ ràng có chuyển biến tốt hơn.

Lật qua trang, tôi nhìn thấy một hàng chữ: “Hôm nay cuối cùng cũng được giáo sư Lý cho phép vào thăm sau khi Tây Tây ngủ. Cô ấy gầy đi rất nhiều, vẻ mặt lúc cô ấy ngủ thật bình thản. Rất muốn nhìn vết thương trên trán cô ấy nhưng không có dũng khí……”

Tiếp tục lật sáng, ở trên bản ghi chép, tôi nhìn thấy hình ảnh mình kiên trì vùi mình trên bờ cát dọn cho sạch cái đinh sắt nhỏ; thấy mình cuối cùng từ trong thống khổ giãy dụa đi ra, một lần nữa nở nụ cười; thấy mình cuối cùng có thể ra khỏi viện điều dưỡng, đi tới quán đối diện ăn cái gì đó; thấy mình cuối cùng có tâm trạng mua một cái áo phông màu vàng xinh xắn, trước ngực có in hình một con mèo khổng lồ màu cà phê……

“Nghe nói Tây Tây bị cảm, không lòng dạ nào mà làm việc, chỉ muốn gặp cô ấy. Chuyến bay nhanh nhất không biết là mấy giờ…… hay là cứ dứt khoát mua một cái máy bay riêng đi nhỉ?”

Lại là một số có ghi chép có liên quan đến cuộc sống thường ngày của tôi. Tôi thấy mình bắt đầu theo chuyên gia làm vườn trồng bonsai, trong bản ghi chép có kèm theo hình ảnh đầy đủ. Thì ra là tôi từng loay hoay với cái bonsai quá xinh đẹp như vậy, năm tháng vội vã đi qua, thậm chí ngay cả mình cũng không còn nhớ nữa.

“Thiên Tân tuyết rơi nhiều, tình hình thời tiết không thích hợp để bay, nhưng hôm nay là sinh nhật Tây Tây, nhất định phải qua đó nhìn cô ấy…… Cô ấy mặc áo lông màu đỏ, ngồi đắp người tuyết ở dưới tàng cây cây cọ, xinh quá……”

Tôi biết, sinh nhật năm đó, ý thức của tôi vẫn còn trong tình trạng giữa tỉnh và mơ, một mình ở viện điều dưỡng đắp tuyết, chợt nhớ tới mấy năm trước, cũng trong một ngày sinh nhật có tuyết rơi, có một người kéo tôi ra đường, sau đó, cầm lấy cái xẻng, đi tới dưới tàng cây, đắp một người tuyết, nhẹ nhàng đưa tay, kéo tay người tuyết, nhẹ nhàng hỏi: “Em có thể theo tôi đi dạo không? Sao em không nói lời nào……”

“Hôm nay lúc vào phòng bệnh, đột nhiên nghe thấy Tây Tây nói chuyện, hình như là muốn đi, nghe kỹ thì hóa ra là cô ấy nói ‘Anh rốt cuộc tên là gì, honey của em ơi……’ cô ấy nhẹ nhàng xoay người, khóe môi mỉm cười…… Tôi đã ích kỷ giấu diếm cô ấy như vậy, lừa gạt cô ấy, vậy mà ngay cả sâu thẳm trong giấc mơ, cô ấy vẫn để một góc ấm áp chỉ để bao lấy riêng mình tôi. Đột nhiên tôi rất sợ cô ấy đột nhiên mở mắt; rất sợ lúc nhìn nhau lại phát hiện ở trong mắt cô ấy, chỉ còn lại có sự khinh miệt và thất vọng……”

Tôi tiếp tục lật từng tờ từng tờ, cứ cách mấy tờ, lại thấy anh để lại đôi câu ở phía sau.

Anh rãnh rỗi lại từ các nơi trên thế giới vội vã chạy tới nhìn tôi. Giáo sư Lý cho rằng tình trạng tinh thần của tôi hết sức không ổn định, cần phải tĩnh dưỡng, cấm anh trực tiếp gặp tôi, cho nên phần lớn thời gian, anh đều là sau khi tôi ngủ mới có thể đi vào phòng bệnh. Dĩ nhiên, thỉnh thoảng cũng có một hai lần là ở trên con đường tôi cần phải đi qua bên cạnh cửa hàng, hoặc là, trên sườn núi cao.

Tôi cuối cùng từ trong ghi chép mà biết được, hóa ra là vào ngày 18 tháng 1 tôi mua một cái vợt tennis, cửa hàng còn tặng kèm một đôi giày chạy vô cùng chống ma xát. Tôi cuối cùng từ trong ghi chép mà biết được, hôm tôi cùng bạn học Đại Oai đi ra ngoài mua bia, trên đầu đội mũ thái dương màu đỏ……

“Nghe nói hôm nay Tây Tây đi dạo cửa hàng tổng hợp, cho nên sáng sớm đã chạy tới phòng quan sát ở tầng hai. Đợi hai giờ, rốt cuộc cũng thấy cô ấy tới, từ từ đi tới ngay phía dưới tôi. Tóc của cô ấy đã dài hơn trước một chút, vừa chạm dưới lỗ tai. Mái tóc cứ rối tung lên, giống như là không có cắt sửa, nhưng không cần tu bổ, Tây Tây của tôi vẫn luôn xinh đẹp. Thấy cô ấy xoa tay, có phải là thấy lạnh không……”

Thì ra đôi bao tay mà giáo sư Lý cho tôi mang là do anh mua, hèn gì vừa y chang.

Bắt đầu từ tháng hai thì ngắt quãng hơn hai tháng, chỉ có ghi chép về các tình hình liên quan đến tôi, mà không thấy chữ viết của anh.

Mãi cho đến tháng năm, mới thấy anh viết lại.

“Cuối cùng cũng xuất viện, nhớ Tây Tây quá. Nửa đêm mới đến Thiên Tân, Tây Tây đã ngủ rồi, nụ cười rất đẹp. Giáo sư Lý nói cho tôi biết, bệnh tình của cô ấy đã chuyển biến tốt trên diện rộng. Không biết rốt cuộc cô ấy mơ thấy cái gì mà cười ngọt ngào đến vậy……”

Tôi cẩn thận nhớ lại một chút, bà Hà từng nói cho tôi biết chuyện anh bị thương ở Dim-ba-bu-ê. Chắc là không nặng lắm, ở chỗ này anh có nhắc tới nằm viện, chắc chính là lần bị thương mà bà Hà đã nói với tôi. Lần trước bị thương, anh nằm viện hơn hai tháng; lần này cũng thiếu chút mà không thể về. Bỗng nhiên tôi cảm thấy lo lắng tự đáy lòng, không biết rốt cuộc anh ở châu Phi làm những chuyện gì, tại sao lại hết lần này đến lần khác bị thương nặng.

“Giáo sư Lý yêu cầu tôi đưa giấy tờ kế hoạch đầu tư RT cho Tây Tây phiên dịch…… Thật sự có nên đưa cho cô ấy không? Chỉ sợ sau này, vĩnh viễn cũng không cách nào đối mặt với cô ấy nữa……”

Bản ghi chép thật dày, từng tờ từng tờ, ghi chép tường tận tất cả chi tiết cuộc sống trong một năm tôi ở Thiên Tân.

Sau đó, để bản ghi chép xuống, tôi thấy rất nhiều sách được đóng thành một tập, lúc mở ra là các loại luận văn số liệu cùng báo cáo nghiên cứu tôi đã thu thập ở Stanford, thời gian biểu của tôi, bản kế hoạch của tôi, các bằng khen tôi được tặng……

Tiếp sau các loại ghi chép, lại nhìn thấy một ít chữ anh viết, song trên trang giấy vẫn còn lưu lại rất nhiều dấu tay, chắc là anh đã lật đi lật lại xem không biết bao nhiêu lần.

Những thứ bình dị trong ghi chép này, không có gì chau chuốt, chính đơn thuần là một cái sổ thu chi. Nhưng giữa những hàng chữ tường tận ghi chép cùng lộ trình sắp xếp gần như chính xác nói cho tôi biết, trong bốn năm chia xa, bước chân anh vẫn đuổi theo tôi.

Khi tôi mang theo Viện Viện đến sân khấu kịch San Francisco xem biểu diễn ca múa, chúng tôi ngồi ở tầng một, còn anh ở ngay trên đầu chúng tôi; khi tôi cùng bạn học Yuri cụng li ở trong quán rượu, anh thật ra ở phòng riêng ngay bên cạnh tôi; lúc tôi cười, hái từng cánh hoa hồng, nhẹ nhàng vứt trả lại cho Aaron đẹp trai, anh ngồi trong quán cà phê phía sau cách tôi chưa tới hai trăm thước; lúc tôi cùng bạn học Đại Oai tay trong tay đi dạo phố, anh thường xuyên từ từ lái xe, đi theo sau chúng tôi…… Lúc tôi đến làm phù dâu cho hôn lễ của Chương Linh Quyên, anh vốn là vẫn còn đang làm một cái kế hoạch kinh doanh quan trọng, bởi vì nghe Mộc Lan xin phép nói phải đi dự tiệc, anh liền lập tức lái xe hai tiếng tới khách sạn……

Anh vẫn bề bộn nhiều việc, cho nên không thể dành quá nhiều thời gian tới xem, nhưng những ghi chép tường tận đến gần như rườm rà này nói cho tôi biết, chỉ cần không có việc, phần lớn thời gian anh vẫn sống ở bên cạnh tôi……

Không biết rốt cuộc đã đọc bao nhiêu, chỉ biết là đủ loại ghi chép tường tận này chỉ đọc thôi là không thể nào mà đọc hết được.

Không biết đến cuối cùng đã đọc bao lâu, chỉ biết là ánh sáng bên trong phòng dần dần u ám, bất tri bất giác, nước mắt ướt nhèm cả hai mắt……

Phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng cúi đầu thở dài, nói: “Tây Tây, cô dậy rồi?”

Tôi quay đầu, thấy Lương đại tiểu thư.

Tôi nghẹn ngào hỏi chị ta: “Lương trạm anh ấy, anh ấy bây giờ đang ở đâu……?”

Chị ta dựa cửa, nhìn tôi, ánh mắt hết sức phức tạp, hồi lâu, mới chịu mở miệng, từng chữ từng câu nói: “Tây Tây, cô hãy nghe tôi nói, lần này cô tới Anh tiến hành nghiên cứu và thảo luận học thuật, là do tôi tài trợ.” Cô dừng một chút, lại từng chữ từng câu nói: “Cô còn phải ở một thời gian ngắn…… Bất kể thế nào, tôi thấy vẫn nên cho cô biết, ở trên thế giới này, cô từng được một người âm thầm yêu như vậy……”

Tôi nghe không hiểu ý tứ trong lời chị ta nói, nhưng trong lòng lại có bóng ma sợ hãi xẹt qua, tôi trở bàn tay đưa lên lau nước mắt, ngẩng đầu hỏi chị ta: “Tại sao tôi lại ở đây? Đây là đâu?”

Chị ta đi tới, cúi đầu nhìn, trong ánh mắt mang theo vẻ thương tiếc. Sau đó, chị ta vươn tay, vô cùng dịu dàng ôm tôi, từ từ, từng chữ từng câu nói: “Hai người không nên quen nhau, đây là một sai lầm, nhưng tôi vẫn phải cảm ơn cô, Tây Tây. Cảm ơn cô đã mang đến một tia nắng mặt trời chiếu vào trong cuộc đời tối tăm của nó……”