Một người đàn ông nuôi một con heo, con heo đó đặc biệt phiền phức, người đàn ông rất muốn đem nó vứt đi, nhưng lần nào con heo đó cũng tìm được đường về nhà, vứt đi rất nhiều lần nhưng đều không có thành công. Một ngày, người đàn ông lái xe đem heo đi vứt lần nữa, đêm đó gọi điện thoại cho vợ của hắn hỏi: ‘Heo đã về chưa?’ vợ hắn nghe điện thoại, nói: ‘Đã trở về!’ người đàn ông vô cùng tức giận, hét lớn: “Mau đưa cho nó nghe điện thoại, anh lạc đường rồi!”
Trong phòng trà, tôi vẻ mặt nghiêm túc, vừa mới nghe kể xong một câu chuyện sinh động như thật từ trên web vô cùng buồn cười, dứt lời, liền nghe được một tràng ngửa mặt lên trời cười to của Giáo sư Lý, cười đến nỗi không cách nào dừng lại
Mà một người đàn ông khác tên là Kim Quang , buồn cười lại hết sức ý tứ, cố gắng kìm chế, nhưng cuối cùng không nhịn được, không thể làm gì khác hơn là quay lưng đi chỗ khác, cố gắng chịu đựng cười
Thật vất vả dừng lại, Kim Quang khen ngợi tôi, nói: “Cô gái nhỏ rất thú vị!”
Tôi nhìn trộm Giáo sư Lý, thấy ông ấy mỉm cười ha hả, không có ý trách cứ tôi, thoáng an tâm một chút
Giáo sư Lý là một bác sĩ tâm lý đồng thời cũng là bác sĩ y học, có trình độ chuyên môn cao trong ngành tâm lí trị liệu, chỉ mới bốn mươi tuổi, ông đã viết rất nhiều cuốn sách chuyên ngành rất có sức ảnh hưởng, bản thân ông hai lần đảm nhiệm vị trí Phó chủ tịch hiệp hội tâm lý thành phố, là cuộc sống của trường học viện chúng tôi, là học giả rất được khen ngợi, theo một số tin đồn chưa được xác nhận cho biết, trong năm hi vọng người được bổ sung, thăng chức lên làm viện trưởng trường tôi
Đến trường được một kỳ, tôi nghe các bài giảng của giáo sư có nghiên cứu các ví dụ thực tế liên quan đến chứng sợ hãi ám ảnh, cũng tình nguyện nhẩy lên sân khấu làm làm một con chuột bạch nhỏ, đồng ý cho Giáo sư Lý thực hiện thí nghiệm, kết quả, không ngờ lại được coi trọng, may mắn được chỉ định tên mấy lần, đi theo Giáo sư Lý tiến hành một chút thực tế lâm sàng
Lần này, Giáo sư Lý nói cho tôi biết, hẹn gặp là một vị Lương tiên sinh, tình hình cụ thể cũng không có nói rõ.
Chúng tôi hẹn gặp ở phòng trà, nhưng không có nhìn thấy Lương tiên sinh, chỉ thấy trợ lý Kim Quang của Lương tiên sinh.
Kim Quang khoảng chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc âu phục phẳng phiu, mang mắt kính, da trắng nõn, nụ cười hết sức ôn hòa, từ sớm đã chờ đợi ở cửa phòng trà, nói Lương tiên sinh vừa bước chân ra đến cửa liền có chuyện đột xuất nhất định phải xử lý, không có cách nào đến được, năm lần bảy lượt nói xin lỗi
Giáo sư Lý tính tình rất tốt, liên tục nói không sao, dẫn theo tôi ngồi xuống uống trà. Kết quả, ngồi ở trong phòng trà chờ đợi đến hai tiếng đồng hồ, vị Lương tiên sinh kia từ đầu đến cuối không có xuất hiện, mọi người nói chuyện phiếm dần dần cũng rơi vào cục diện bế tắc, tôi cực chẳng đã đi ra, kể cho mọi người nghe truyện cười trên web. Cũng không tồi, kể vài chuyện cười, bầu không khí dường như trở lại bình thường, Giáo sư Lý lại bắt đầu cùng Kim Quang nói chuyện phiếm
Kim Quang rất sốt rột, vòng vo rất nhiều lần, cuối cùng, rốt cục vẫn không nhịn được mà gọi điện thoại cho Lương tiên sinh. Tôi liền nghe thấy anh ta không ngừng nói với đầu bên kia điện thoại: “Vâng, tôi biết, tôi hiểu, xin ngài yên tâm…………. A, đúng, cô Lỗ Tây cũng đã tới……” Lướt nhanh qua tôi một cái.
Ách…….Vị Lương tiên sinh kia sao lại có thể biết Giáo sư Lý sẽ dẫn tôi tới? Tôi đang uống nước, loáng thoáng nghe được câu này, liền chống mắt nhìn về phía Kim Quang, may mà không có bị sặc
Kim Quang để điện thoại xuống, đi tới bên cạnh, nói với Giáo sư Lý: “Trên đường đi có một sự cố tai nạn giao thông, đoạn đường bị phong tỏa, Lương tiên sinh đang tìm đường khác tới đây, xin Giáo sư thứ lỗi!”
Giáo sư Lý đôn hậu cười một tiếng, nói: “Không sao, không sao!” Tiếp đó quay đầu hỏi tôi: “Lỗ Tây em không có việc gì gấp chứ?”
Tôi cười, cung kính nói: “Không có ạ, cảm ơn Giáo sư!” Tán gẫu mấy câu, lại nhìn Kim Quang, miệng rảnh rỗi nói: “Thời buổi này, tất cả mọi người đều thích gọi là giám sát gì đó, là tổng gì đó……… Cấp trên của anh gọi là tiên sinh, tương đối đặc biệt nha”
Kim Quang cười cười, nói: “Bởi vì Lương tiên sinh còn rất trẻ! Hơn nữa tổ tiên của Lương tiên sinh từng là trạng nguyên, là gia đình có dòng dõi thư hương”
Tôi gật đầu, mỉm cười, nghĩ thầm, gia thế vị Lương tiên sinh này rất tốt, lại trẻ tuổi, hình như sự nghiệp cũng hết sức thuận lợi, trong những người bạn cùng trang lứa, phải là nhân vật đứng đầu lấp ánh ánh hào quang, không biết vì chuyện gì, lại nhờ Giáo sư Lý tiến hành điều trị tâm lý, có thể thấy được phần lớn, hạnh phúc thật sự là một loại cảm nhận của tâm hồn, không phải dựa vào vật chất là có thể đánh giá được.
Tôi nhìn Giáo sư Lý hình như không muốn nói chuyện, liền đem hết khả năng, lôi kéo Kim Quang nói chuyện phiếm trên trời dưới đất, kết quả, lại đợi nửa tiếng đồng hồ, Lương tiên sinh vẫn không có đến, ngược lại Mộc Lan, năm phút đồng hồlại gửi một tin nhắn đến, thật sự làm gián đoạn.
Kim Quang giỏi về đoán ý qua lời nói và sắc mặt, thông cảm hỏi lại tôi một lần nữa: “Cô Lỗ Tây có chuyện gì sao?”
Tôi nói: “Không có!” Không chút do dự lấy điện thoại di động ra, nhấn nút tắt máy.
Mộc Lan là chị em tốt của tôi, nếu như không phải là vạn bất đắc dĩ, tôi sẽ không dễ dàng để cô ấy một mình, chẳng qua là, hôm nay là một buổi gặp mặt, thật sự, vừa bắt đầu tôi đã không muốn tham gia, bây giờ lại bị sự xuất hiện của vị “Lương tiên sinh” gia đình dòng dõi thư hương gợi lên chút thích thú, nên càng không muốn vội vã rời đi, vì vậy, tôi lại hăng hái bừng bừng mà bắt đầu lôi kéo Kim Quang nói chuyện cười
“Ở học viện chúng tôi, có một nữ sinh gọi là Lưu Vân. Một lần, có một bạn đồng học gửi tới cho cô ấy một bức thư. Trên phong bì của bức thư viết chữ ‘Vân’ trong nửa chữ dưới của bộ ‘Vân’ phải có một nét ngang ở trên, bởi vì do viết ngoáy quá, nét ngang biến thành một chấm. Trong đó có một sinh viên khác đang ở hành lang cùng chúng tôi gọi ‘Lưu mũi nhọn, ai gọi là Lưu mũi nhọn, bạn có một bức thư…….Kết quả, tất cả mọi người ở hành lang lầu một chạy ra nhìn lưu manh…….”
Kim Quang nghe vẫn như cũ, nghe xong không nhịn được không ngừng cười, ngược lại Giáo sư Lý coi là thật, đặc biệt nghiêm túc hỏi tôi: ” Lưu mũi nhọn? Ở lớp nào……”
Tôi luôn hoài nghi, trên cái thế giới này, rốt cuộc có chuyện gì mà bạn học Mộc Lan không làm được?
Tôi tắt điện thoại di động, cho rằng chuyện ngày hôm nay đến đây chấm dứt, kết quả, nửa tiếng sau, lại vô cùng vinh dự mà được sử dụng điện thoại của Giáo sư Lý
Bạn học Mộc Lan thật sự là thần thông quảng đại, cho nên ngay sau các cuộc gọi liền gọi điện thoại đến cho Giáo sư Lý, nói thẳng là đột nhiên mất liên lạc với tôi, vô cùng lo lắng.
Tôi lúng túng nhận lấy điện thoại từ trong tay của Giáo sư Lý, thật sự muốn đánh cho con nha đầu này hai cái bạt tai, nghe thanh âm lo lắng của cô ấy từ đầu dây điện thoại bên kia truyền đến, rồi lại cảm thấy cảm động.
Tôi nói với Mộc Lan nói, chuyện chưa làm xong, không thể đi được, kết quả Mộc Lan hết sức kiên trì, nói bất kể đến muộn đến đâu cũng sẽ đợi tôi, không gặp không về!
Tôi nghe tiếng nói đanh thép từ đầu bên kia điện thoại truyền đến bốn chữ “không gặp không về”, Trái tim bất ngờ xuất hiện một cảm giác mệt mỏi, không có chút sức lực nào
Mộc Lan là một người rất thiện chí, cho nên trong rất nhiều tình huống, tôi luôn không có cách nào từ chối, nhưng mà, thật sự, hai người bọn họ hẹn hò, tôi ở giữa chen vào rốt cuộc xem như là cái gì đây?
Chẳng qua là, nếu như tùy tiện rút lui, không tránh khỏi có chút dấu vết mà thôi! Bởi vì, trên thực tế, lúc ban đầu cái “Nhóm ba người ” này rất khó xử, trong thực tế, tôi là người tốn sức để thoát ra ngoài
Thời điểm ở năm thứ nhất đại học, đã từng có một thời gian dài, tôi nhút nhát thiếu tự tin, nhất định phải có thêm Mộc Lan mới can đảm đến gần Đại Oai.
Tôi cuối cùng nghĩ, không thể gấp gáp, phải từ từ; không thể để cho Đại Oai phát hiện ra tình cảm của tôi, nhất định phải từ từ tích trữ nước, từ từ tích trữ nước, cho đến một ngày rốt cục nước chảy thành sông. Thời điểm đó tôi luôn luôn mong muốn rằng từng bước từng bước, xây dựng tình yêu vững vàng ấm áp.
Hàng ngày tôi đều suy nghĩ tìm ra các loại lý do đi gặp Đại Oai, sau đó, tìm thêm các loại lý do để lừa Mộc Lan đi cùng tôi.
Hành động khác lạ của tôi đã từng khiến cho Chương Linh Quyên phát hiện, hỏi tôi: ” Lỗ Tây, không phải là cậu thích Khương Tuấn Vĩ đấy chứ?”
Tôi liền phẩy đi đưa tay lên trời thề, nói tuyệt đối không thể nào có chuyện đó, ánh mắt tinh tường của bản cô nương đây, làm sao có thể coi trọng món hàng như Khương Tuấn Vĩ được chứ………….
Vẫn còn nhớ rõ, ngày đó, là sinh nhật của Đại Oai, cậu ta đột nhiên gọi điện thoại đến, nói là đã bao trọn một nhà hàng, mời tất cả bạn bè cùng nhau ăn mừng sinh nhật, mời tôi nhất định phải tham gia. Tôi nghe điện thoại xong, bệnh mê trai không thể nào ngăn chặn lại được mà hừng hực phát tác, cắn răng lấy ra một tháng tiền sinh hoạt phí, mua cho mình một chiếc váy xinh đẹp, sau đó lựa chọn một cuốn sách bìa cứng mà bản thân tôi cho là giàu triết lý cuộc sống nhất, chuẩn bị tặng cho Đại Oai làm quà sinh nhật, hơn nữa còn hao tâm tổn trí cầu xin Mộc Lan đi cùng tôi.
Buổi chiều ngày hôm đó, tôi bị Thầy giáo Diệp gọi vào phòng Đoàn ủy làm giúp một số việc, vô cùng lo lắng chờ đến khi làm xong việc liền một mạch chạy thẳng về, tìm khắp nơi cùng không thể tìm thấy Mộc Lan. Tôi vội vàng, hỏi Chương Linh Quyên, cô ấy hì hà cười lạnh, nói rõ Mộc Lan trang điểm cả buổi chiều, đã có người đón đi từ sớm rồi.
Tôi lại vội vã thay quần áo, vô cùng khẩn cấp mà chay tớ cái nhà hàng kia, kết quả, chưa kịp đẩy cửa ra, xuyên qua lớp cửa kính, vô cùng kinh hoảng nhìn thấy, trong một góc sáng sủa gần cửa, một bàn tay của bạn học Khương Tuấn Vĩ đặt lên tay vịn của ghế sa lon thấp hình quạt, bàn tay kia len lén ở một chỗ khác trên ghế sa lôn nắm………..tay bạn học Mộc Lan!
Tất cả ánh mắt của mọi người đang chăm chú nhìn lên màn hình sáng bóng phía trước, trong đó bao gồm cả Khương Tuấn Vĩ và Mộc Lan
Nếu như, nếu như, tôi không phải là tình cờ từ ngoài cửa đi vào…….
Trước mắt giống như bị một luồng ánh sáng quét qua, tôi cảm thấy ánh mắt có chút hơi đau nhói; tay liền vịn vào nắm cửa, không chịu nổi mà run run nước mắt tuôn rơi.
Tôi do dự mười giây đồng hồ, rốt cuộc là thừa dịp lúc mọi người chưa phát hiện, lặng lẽ rời đi, hay là………. Ngay sau đó cắn răng suy nghĩ, mày là ai, Lỗ Tây, trên thế giới này không có chuyện gì là Lỗ Tây không làm được, sao có thể lâm trận bỏ chạy? Hơn nữa, Mộc Lan là người chị em tốt nhất của mày, mọi người ở cùng một giường, ngày ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầy thấy, mày làm sao có thể trốn đi đâu được?
Tôi rốt cục đẩy cửa đi vào, cố gắng điều khiển đôi chân mền yếu vô lực bước đi từng bước, đi tớ phía sau chiếc ghế sa lon bọn họ ngồi, liền nắm chặt hai bàn tay đang nắm nhau kia, bộ mặt tươi cười nói lớn: ” Khương Tuấn Vĩ, tiểu tử thối này, Cái vận cứt chó gì, cứ như vậy mà đem bông hoa của tôi bắt cóc đi hả Nói, làm thế nào để cảm ơn bà mai này đây……….” Chớp mắt một cái rồi nhìn chằm chằm Khương Tuấn Vĩ.
Từ trước tới giờ, cuối cùng tôi cũng có thể thỏa mái mà nhìn chằm chằm cậu ta; từ nay về sau, cậu ta là bạn trai của chị em tốt của tôi, tôi không có tư cách cũng như không có thân phận gì mà nhìn cậu ta nữa, vì vậy, tôi giờ khắc này tôi muốn nhớ rõ dáng vẻ của cậu ấy.