Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau

Chương 19




Đại khái là tâm trạng hắn bị lời nói của tôi phá hủy, không nói được một lời rời khỏi bệnh viện.

Lúc Đại Oai lái xe tới, vừa hay nhìn thấy bóng lưng hắn rời đi. Là Đại Oai đặc biệt lái xe tới chuẩn bị đưa hắn đến sân bay, đương nhiên hoàn toàn nhìn ra tâm trạng của bổn cô nương

Đại Oai hỏi tôi: “Sao lại thế này?”

Nhân lúc Đại Oai lái xe tới sân bay, tôi nhún vai: “Ai biết là có chuyện gì xảy ra chứ!”

Đêm khua người tiễn máy bay không nhiều lắm, tới đại sảnh sân bay, tôi liếc mắt một cái liền thấy được bóng lưng của hắn

Đại Oai kích động chuẩn bị lên tiếng gọi hắn, bị tôi cản lại

Đại Oai chần chừ hỏi: “Không phải là cậu đến tiễn hắn sao?”

Tôi gật đầu, mỉm cười: “Tớ tới ngắm phong cảnh!” Liền như vậy, lẳng lặng đứng cách xa chỗ hắn năm mươi mét, im lặng nhìn bóng lưng của hắn

Thực sự là tôi đến ngắm phong cảnh, bởi vì, quả thật hắn rất tuấn tú, với lại có thể dễ dàng nhận thấy từ nhỏ đến lớn, trải qua những dạy dỗ vô cùng khổ cực, không biết rốt cục là chấp nhận bao nhiêu huân luyện, thế cho nên bất kể là đi, đứng, ngồi….. Mỗi một tiếng nói một cử động đều có vẻ rất chừng mực rất kềm chế

Mà tôi, mặc dù hôm nay tôi trở thành bạn gái của hắn, nhưng, bây giờ tôi biết, cơ hội đến với hắn thực sự cũng không nhiều, càng chưa bao giờ giữ một khoảng cách như bây giờ, chăm chú ngắm nhìn

Tôi muốn thấy thật rõ bóng lưng của hắn, luyện thành một loại bản lĩnh mặc dù ở trong giữa trăm nghìn người , cũng cẫn có thể nói trúng tim đen, chuẩn xác trúng mục tiêu. Tôi nghĩ đến đây, cảm thấy đây là một tố chất cần chuẩn bị cho người thân làm “Bạn gái” của người khác.

Đáng tiếc, “Phong cảnh” của tôi rất nhanh đã phát hiện ra sự tồn tại của tôi, nở ra một nụ cười bất đắc dĩ, nhanh chóng đi đến gần.

“Làm hòa đi!” Hắn nói: “Chúng ta gặp mặt nhau cũng không dễ dàng gì”

“Chúng ta từng cãi nhau cái gì sao?” Tôi cười: “Vì sao em hoàn toàn không nhớ rõ……” Bị hắn hung hăng tóm lấy cánh tay.

“Này…” Tôi nhỏ giọng kêu đau, thấy hắn không có phản ứng gì, nghĩ nghĩ, rốt cục ngẩng đầu, mỉm cười nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Em là một đứa con của gia đình nghèo, từ nhỏ đã vô cùng khó khăn, nhìn thấy mỗi một đồng tiền, trong lòng đều không tự giác, mà suy nghĩ làm thế nào mới có thể sử dụng đồng tiền đó để phát huy ra giá trị lớn nhất. Cho nên….”

Hắn bất đắc dĩ cười: “Thì ra em mới là cái người trời sinh làm con buôn!”

Tôi gật đầu, giơ tay phải lên, khoa chân múa tay ra một chữ “V”, hướng về phía hắn đắc ý đong đưa.

Hắn lại cúi đầu hôn tôi, nhưng mà…….. Dù sao cũng là nơi công cộng! Cho nên tôi nhẹ nhàng tránh được

Hắn ôm tôi vào trong lòng, ôm thật mạnh một chút, nói: “Tóm lại…….. bất kể là gặp phải khó khăn gì, không cần một mình em gặng gượng” Buông tôi ra, đi nhanh về phía cửa kiểm tra. Mắt thấy nhân viên sân bay đang kiểm tra giấy tờ của hắn, tôi giơ tay lên, chuẩn bị vẫy tay từ biệt, không ngờ hắn liếc mắt nhìn tôi một cái, bỗng nhiên lại bước đi ra, đè thấp giọng hỏi tôi: “Hôm nay em nói……. Từ nhỏ đến lớn có thích một người……?”

Tôi gật đầu, cũng không tính giấu giếm hắn.

“Em nói hắn tên……?”

“Đại Oai…..” Tôi xoay người, rướn cổ gọi to, vì thế bạn học Khương Tuấn Vĩ lập tức rất phối hợp từ đằng xa đứng thẳng người, nhìn về hướng chúng tôi vẫy vẫy tay, nhếch miệng mỉm cười.

Trên đường trở về, Đại Oai nói, hôm nay làm công việc này cực kỳ bi thảm, mùi vị làm bóng đèn này thực sự là không dễ chịu

Tôi cười nói: “Cảm ơn, rốt cục cậu cũng hiểu cho sự thống khổ của tớ” Vì thế, cuối cùng hắn nhớ tới, hôm nay hắn cũng chưa phải là cái bóng đèn cao nhất, mà đều là tôi, có chút ngượng ngùng nói: “Chúng tớ đâu có buồn nôn như các cậu đâu……”

Những ngày tiếp theo, tôi đều là vượt qua trong bom đạn. Bắt đầu từ chị Đường, cho đến cả bà cô nhà bên cạnh, tất cả mọi người đều hỏi tôi câu đầu tiên là: “Hắn tên là gì?”

Tôi nói: “Không biết”

Sau đó, mọi người lại hỏi: Hắn đang làm gì?

Tôi nói: “Làm thuê”

Tiếp đó: “Hắn là người ở đâu?”

“Không biết…..”

“Cha mẹ hắn làm gì………?”

“Không biết……”

“Hắn có mấy anh chị em…….?”

“Không biết…..”

“Mỗi tháng hắn đi làm có thể kiếm được bao nhiêu tiền……….?”

“Không biết……..”

Vì thế, tất cả mọi người đều cho rằng tôi nói dối

Tôi không thể nào giải thích, cảm giác vô tội sâu sắc

Vì sao mọi người đều cho rằng mấy điều này là thứ quan trọng chứ?

Hai người ở chung, quan trọng nhất, chẳng lẽ không phải là – cảm giác trái tim rung động , cảm thấy thích, cảm thấy hạnh phúc sao?

Đương nhiên, ngay sau buổi tối hôm từ sân bay trở về nhà bác cả, Mộc Lan đã vượt biển gọi điện thoại tới.

Chung quy Mộc Lan cũng giống như tất cả nhưng người khác, tôi biết bao nhiêu đã nói bấy nhiêu.

Tôi tỉ mỉ nói cho cô ấy biết, tôi không biết tên của hắn, gia thế nhà hắn, bối cảnh lai lịch của hắn, chỉ biết hắn là trợ lý tổng giám đốc Lương Thị, tôi nói tỉ mỉ rõ ràng cho cô ấy biết

Toàn bộ quá trình chúng tôi gặp nhau, tìm hiểu khiến cho hai bên yêu nhau, tôi đều tỉ mỉ nói cho cô ấy nghe, lúc này đây, hắn biết tôi gặp phải khó khăn; đặc biệt bay ba chuyên máy bay, từ châu âu chạy đến thăm tôi, khiến cho tôi cảm thấy bản thân mình được coi trọng, làm cho tôi thực sự cảm động; cuối cùng, tôi nói tỉ mỉ cho cô ấy hiểu – mặc dù đối với hắn tôi cái gì cũng không biết, nhưng tôi có thể cảm nhận được là hắn thực sự yêu tôi, tôi cũng thực sự thương hắn!

Mộc Lan nhất định là bị tôi làm cho đến tê dại, đầu phía bên kia điện thoại hoàn toàn im ắng, lập tức tiếng cười mạnh ha ha rộ lên, cười đến mức nhất thời tôi cũng phải mặt đỏ tai hồng, sau đó lại hứng trí bừng bừng khen ngợi tôi: “Đúng đúng, cô gái nhỏ cuối cùng cũng thông suốt…… Hắn yêu cậu, cậu cũng yêu hắn……… ha ha ha….”

Hai ngày sau, Chương Linh Quyên cũng gọi điện thoại tới, tất nhiên đã nhận được đầy đủ thông tin từ Mộc Lan, không có lặp lại vấn đề hỏi này hỏi nọ, chỉ ở trong điện thoại lớn tiếng gào to: “Phải mời cơm! nhất định phải mời cơm!”

Mấy ngày sau, rốt cục từ phía bên kia đại dương cha mẹ cũng nghe được tin tức, gọi điện thoại về

Bọn họ gọi điện thoại về có ít nhiều ngoài dự đoán của tôi, bởi vì ba nói một câu: “Con người nhân phẩm là quan trọng nhất” Còn mẹ nói một câu: “Năng lực quan trong nhất”

Đã bao lâu rồi không nhận được cuộc điện thoại từ bọn họ bao hàm đầy ắp sự quan tâm săn sóc? Bao nhiêu năm rồi, mỗi lần gọi điện thoai, bọ họ đều nóng lòng nói cho tôi biết, sự nghiệp của bọn họ làm được nhiều như thế nào, buôn bán náo nhiệt cỡ nào!

Bỗng nhiên tôi cảm thấy sống mũi cay cay, mỉm cười nói: “Hai người cũng không thể chỉ biết cố gắng buôn bán làm ăn, lúc nào rảnh rỗi, nghỉ ngơi một chút, phải giữ gìn sức khỏe” Cuối cùng, thực sự nhịn không được rốt cục dùng âm thanh ôn nhu, nhẹ nhàng hỏi mẹ một câu: “Mẹ có thể nói cho con biết được không. Làm thế nào mới có thể nấu ra một bát mì ngon nhất? Giống như trước đây mẹ nấu cho con vậy…….”