Tình Yêu Đan Xen Thời Gian

Chương 12




Nàng không phải là Huyễn Nhi! Nàng không phải là Huyễn Nhi mà hắn yêu thương!

Thạch Vô Kỵ hoảng hốt phát hiện ra điều này!

Sau khi trở lại Ngạo Long bảo, hắn vội vàng chạy tới Lan viện tìm kiều thê rời xa hai tháng nhưng giống như cả đời, chỉ muốn ôm nàng thật lâu, hôn nàng thật nhiều. Nhưng mà, khi nàng nhìn thấy hắn lại sợ hãi khóc lóc, rúc vào góc giường run rẩy, bộ dạng sợ hãi như vậy giống như dê con chỉ đợi làm thịt. Dùng tiếng khóc như con muỗi cầu xin hắn đừng tới gần nàng!

Đây không phải là Huyễn Nhi của hắn! Mà giống như là Huyễn Nhi mà Lãnh Cương từng miêu tả! Ông trời! Trong lúc hắn đi vắng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sau một lúc lâu, hắn cho gọi người nhà tụ tập ở Phong Vân lâu. Nói lại tình hình của Huyễn Nhi cho mọi người biết, lúc đầu Vô Ngân, Vô Giới cùng Lãnh Cương trở về đều rất kinh ngạc. Ngược lại Lãnh Tự Dương và Vô Hà lo lắng nhìn nhau.

“Lãnh thúc? Vô Hà?” Thạch Vô Kỵ nhìn về phía hai người.

Lãnh Tự Dương nói trước:

“Từ ngày đại thiếu gia xuất môn, phu nhân trở về phòng không lâu thì chợt nghe thấy một tiếng thét chói tai từ trong phòng phát ra. Chúng tôi vội vàng chạy tới thì thấy thiếu phu nhân đang nằm trên mặt đất, không lâu sau tỉnh lại thì trở thành bộ dạng như thế này. Thiếu phu nhân chỉ nhận ra mỗi mình Ngọc nương, không nhận ra những người khác. Ngọc nương nói, có lẽ là thiếu phu nhân mang thai cho nên tính tình lại biến thành bộ dáng ban đầu, sinh con xong có lẽ sẽ không sao nữa.”

“Không, không có khả năng, cái này không thể nói như vậy được.” Vô Ngân là người đầu tiên bác bỏ.

Vô Hà lo lắng nói :

“Đại tẩu luôn luôn nói, nàng không muốn trở về, trở về làm cái gì? Đại ca… bề ngoài nàng chính là tẩu tẩu, nhưng nội tâm lại không phải! Nàng không phải cùng một tẩu tẩu… Ôi, cái này nên nói như thế nào đây!” Nàng cầu trợ nhìn thấy trượng phu Lãnh Cương, Lãnh Cương cầm tay nàng.

“Nhưng nàng quả thật vẫn là đại tẩu nha, dung mạo này, diện mạo này…” Vô Giới kêu lên.

Lời của Vô Giới chạm đến phần trí nhớ nào đó của Thạch Vô Kỵ. Nhớ rõ trước kia Huyễn Nhi đã từng hỏi hắn, nói nếu nàng không phải dung mạo kia, tính khí kia, hắn còn thích nàng nữa không? Những lời ám chỉ này, hắn hoàn toàn không hiểu rõ, tuy nhiên nó lại là sự kiện mấu chốt của cả chuyện này. Rốt cuộc ý của nàng là gì đây?

“Nếu như nghĩ đến phương diện hoàn hồn, có lẽ có thể giải thích được.” Lãnh Cương chậm rãi nói.

Mọi người chấn động. Bởi vì chuyện linh dị, từ trước đến nay không được Thạch gia tin tưởng, cho dù thực sự có chuyện lạ, cũng tồn lấy tâm tính “Kính quỷ thần mà viễn chi” đi đối mặt. Nhưng mà, chuyện phát sinh trên người Huyễn Nhi rất khác thường, trên đạo lý thì toàn bộ không hiểu. Hiện giờ Lãnh Cương nhắc tới, nếu không tin là có, còn có thể như thế nào? Chỉ cần có phương pháp có thể để cho bọn họ hiểu rõ ngọn nguồn sự tình, có thể để cho Huyễn Nhi bọn họ yêu thích quay về lần nữa, cho dù phương pháp nào đều đáng giá thử một lần.

“Có ai có thể thỉnh giáo?” Thạch Vô Kỵ hỏi.

“Lên Thiên Sơn, tìm sư phụ Lã Bất Quần của ta.” Lãnh Cương nói.

Đỉnh núi Thiên Sơn, vân yên vụ hải hình thành kỳ cảnh mộng ảo, sớm tới mùa đông tuyết trắng phủ khắp núi, đặc biệt rét lạnh. (vân : mây; yên : khói; vụ : sương mù; hải : biển)

Lạnh lẽo bao trùm bên dưới, nham thạch làm thành bàn, bên cạnh bàn có ba người đang ngồi.

Một lão nhân đầu bạc mi dài, một thân áo xám vụng về, nhưng lại tiên phong đạo cốt.

Hai người còn lại là Thạch Vô Kỵ và Lãnh Cương, sắc mặt bọn họ trầm trọng nhìn vào lão nhân, muốn ở trên khuôn mặt bình tĩnh vô ba của ông nhìn ra manh mối.

“Đây là kết quả do con người nghịch thi làm ra, vốn không nên xuất hiện ở niên đại này của cúng ta, nàng là hồn phách thuộc về tương lai, ở một ngàn năm sau. Lần này trở về, chính là phù hợp luân chuyển vận hành, Thạch công tử cũng đừng có cưỡng cầu.” Lão nhân thâm trầm mở miệng, hai mắt vẫn nhắm lại.

Thạch Vô Kỵ tuyệt đối không thỏa hiệp nói:

“Ta muốn cưới thê tử kia của ta.”

“Cho dù trút hết toàn bộ của ngươi?” Lão nhân hỏi.

“Trút hết toàn bộ của ta!” Thạch Vô Kỵ kiên quyết trả lời.

Lão nhân mở mắt ra, nhìn lên không trung.

“Lệnh phu nhân còn ba năm dương thọ, ba năm sau, là một chuyển cơ. Nhớ một người là một loại động lực, ở thời điểm chuyển cơ cùng nó biến động theo, có lẽ, nàng sẽ trở lại! Trước lúc đó, ai cũng bất lực. Người của đời sau có thể hồi tưởng, người hiện thế lại không có cách nào tìm kiếm đến tương lai.”

Ba năm? Ba năm sau Huyễn Nhi vẫn không nhất định sẽ trở lại? Ngay cả một khắc hắn cũng không đợi được. Huyễn Nhi đã là toàn bộ sinh mệnh của hắn. Nữ tử không tuân thủ truyền thống, làm theo ý mình mới là người hắn chân thành yêu mến. Hiện giờ trong nhà có một nữ nhân nhút nhát, tuy rằng xinh đẹp giống nhau, tuy nhiên lại không hề có thần… Hắn yêu thương dung mạo kia, nhưng đối với chủ nhân đang chiếm đóng thân thể kia hắn lại cảm thấy sâu sắc chán ghét —— hắn sớm biết như thế, không có gì ngoài Huyễn Nhi yêu mến hắn, bất kỳ nữ nhân nào đều là dung chi tục phấn, nhìn cũng không muốn nhìn! Cho dù là một gương mặt giống nhau… Huyễn Nhi ơi… Chẳng lẽ đã định trước cuộc đời này vô duyên? Vậy tội gì lại đi một lần? Lấy đi tim của hắn lại nhẫn tâm từ biệt? Nhẫn tâm biết bao?

“Tại sao nàng lại đi?” Hắn khẽ hỏi.

Lão nhân nhìn về phía hắn.

“Nàng thân bất do kỷ, một nữ nhân có thể vì nam nhân mang thai, ở lại trong thời không không thuộc về mình chân thành thích ứng, tâm ý này đặc biệt hiểu được, không nên có điều nghi ngờ.”

Thạch Vô Kỵ cúi đầu, không nói thêm gì nữa.

Hai tháng qua hắn phục thù, để toàn bộ cừu gia nhận được kết cục nên có, gông xiềng gác ở trên vai mười bảy năm rốt cục cởi xuống, nhưng lại không có chút vui sướng nào. Thầm nghĩ sớm mau trở về nhà nhanh một chút, trở lại nơi thể xác và tinh thần của hắn có thể hoàn toàn nghỉ ngơi. Thế nhưng, nàng lại biến mất, thay vào đó là một nữ nhân xa lạ, hay khóc lóc. Là ông trời trêu chọc sao? Trời cao không chút lưu tình cướp đi tình yêu thương của hắn? Đầu tiên là phụ mẫu, tiếp tục là đến Huyễn Nhi. Không, lần này hắn sẽ không thỏa hiệp với vận mệnh, hắn muốn tìm Huyễn Nhi của hắn về, bất kể trả cái giá gì!

Không có phương pháp! Tìm không thấy sách, tìm không thấy sách có liên quan đến Bát Quái Thạch! Đã hai tháng! Mẹ con nàng từ Bắc Kinh đi xuống Hàng Châu, vẫn không có cách nào tìm được sách gì có thể khởi dụng Bát Quái Thạch.

Bốn phía Dương Liễu Tiểu trồng đầy cây liễu, là khách sạn cũ có thời kỳ lâu dài nhất ở Hàng Châu; có lịch sử ngàn năm, đã liệt vào di tích cổ bậc một, nhưng bởi vì kiến trúc kết cấu rắn chắc dùng bền, gần đây lại khai phá du lịch, cho nên nguyên bản cấm dùng “Dương Liễu Tiểu Trúc” lại dùng để làm khách sạn, thời kỳ có thể ngược dòng tới Tống Triều, từng có vài lần sửa chữa lại.

Có lẽ Vô Kỵ đã phát hiện nàng và Tô Huyễn Nhi chân chính khác nhau nhỉ? Có phải Tô Huyễn Nhi như vậy lại càng thích hợp với hắn không? Nhớ, thật là nhớ hắn. Thì ra nhớ nhung ai đó là chuyện hao tổn tinh thần như vậy, trà không muốn uống, cơm không muốn ăn thì ra cũng không phải là tiểu thuyết ngôn tình khoa trương bịa đặt mà có. Nàng không muốn Thạch Vô Kỵ đụng chạm vào Tô Huyễn Nhi, không muốn hắn đụng vào nàng! Cùng một khối thân thể cũng không được… Ôi… Nàng điên rồi! Nàng thật sự điên mất rồi!

Đẩy cửa sổ ra, thấy mặt trời chiều ở đường chân trời tạo thành nửa vòng tròn, bốn phía đầy kim quang, mặt trời chiều xinh đẹp giống như từ Lan viện nhìn ra ngoài! Nàng chán nản cầm Bát Quái Thạch bên trong áo ra, vuốt ve, khẽ than:

“Nếu như ngươi có thể đi theo ta, thì tại sao không thể mang ta trở về đây? Ngươi bảo hộ các triều đại của Thạch gia lâu như vậy, chẳng lẻ không muốn trở về sao?”

Tảng đá đương nhiên không trả lời nàng.

Chu Lệ Dung đẩy cửa vào, vẻ mặt mệt mỏi.

“Liễu Liễu, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm chiều đi!”

“Đợi lát nữa! Mẹ, người nhìn xem, mặt trời chiều ngày hôm nay có phải hồng đến giống như quả cầu lửa đang thiêu đốt hay không?” Nàng quay đầu lại nhìn mẹ cười cười.

Chu Lệ Dung nhìn sang, lại nhìn thấy cửa sổ biến dạng vặn vẹo, Bát Quái Thạch và mặt trời chiều cùng kết hợp léo ra hào quang yêu dị. Nàng thét chói tai:

“Liễu Liễu! Rời khỏi cửa sổ! Mau!”

Cả gian phòng lại bắt đầu xoay tròn bóp méo, giống như động đất! Nhưng mà, Chu Lệ Dung biết, Bát Quái Thạch bị kích động. Không biết tại sao kích động, cũng không biết lúc này thời không nghịch chuyển là tốt hay là xấu! Không! Bà nhất định mang con gái đi ra ngoài, căn phòng sẽ không chịu nổi sức xoắn mà đổ sụp, góc tường đã xuất hiện vết nứt rồi!

Dương Ý Liễu liều mạng muốn đến gần mẹ, nhưng nàng đi không được! Kinh hãi nhìn thấy mình lại nhẹ nhàng lên, còn Bát Quái Thạch nhốt chặt linh hồn của nàng.

“Mẹ!” Nàng thét chói tai!

Bốn phía Bát Quái Thạch xuất hiện một lốc xoáy màu đen thật lớn hút nàng vào trong đó! Sau khi linh hồn của nàng hoàn toàn bị hút vào, lốc xoáy đen biến mất, nhưng căn phòng vẫn đang chấn động như cũ!

Chu Lệ Dung giống như điên cuồng chạy tới cửa sổ. Nhưng phía sau lại có hai đôi tay bắt lấy bà. “Còn có người chưa chạy ra ngoài! Nhanh lên đi, nhà sắp sụp rồi!” Bà bị bắt đi ra ngoài.

“Liễu Liễu!” Chu Lệ Dung thét chói tai sau đó hôn mê! Tiếng thổi còi của xe cấp cứu ở phương xa, tiếng kêu khóc chung quanh truyền đến, tiếng cứu giúp, hình thành một bầy ác mộng đáng sợ.

Bà không biết cỗ lực lượng này muốn dẫn con gái của bà đi đâu, có lẽ hồn phi phách tán thành tơ du hồn, có lẽ vĩnh viễn trấn ở trong hắc động vũ trụ không thấy mặt trời, dù sao —— lần này, bà đã chân chính mất đi con gái của bà rồi, vĩnh viễn mất thật rồi…

Trong Ngạo Long bảo, đang lúc xuân hạ, trăm hoa đua nở, mùi hương dào dạt khắp nơi, vốn nên là mùa thoải mái, nhưng không khí trong bảo lại tắt nghẽn khiến người dồn ép thở không nổi, ngay cả phong cảnh tốt đẹp cũng mất đi hào quang vốn có.

Trong ngoài Lan viện một vài nữ bộc ra ra vào vào, thỉnh thoảng có người chạy về phía Phong Vân lâu bẩm báo tình hình. Vốn là tháng sáu sinh ra người thừa kế của Ngạo Long bảo, nhưng lại tới trước tháng năm, bởi vìmẫu thể (cơ thể của mẹ) quá mức suy yếu, dẫn đến sinh non, tình hình vô cùng không lạc quan, Tô Huyễn Nhi đã đau đớn một ngày một đêm, hai bà mụ gấp đến độ người đổ đầy mồ hôi, liên tục muốn phu nhân dùng sức rặn, dùng sức dồn lại, nhưng khóc lóc tiêu hao rất nhiều sức lực của nàng, đau bụng sinh chuy tâm đến xương đã khiến nàng sợ hãi gần như buông tha cho ý chí muốn sống. (thập phần thống khổ)

“Có lẽ chỉ có thể giữ được một người, mà mẫu thể tương đối yếu.” Lãnh Cương nhíu mày nhìn Thạch Vô Kỵ nói.

Huyễn Nhi biến mất sáu tháng. Thạch Vô Kỵ luôn luôn ở trong Hương viện chưa từng bước vào Lan viện, một trong những nguyên nhân là nàng không phải là Huyễn Nhi, thứ hai là không muốn kinh hách nàng mà động đến thai khí, chỉ gọi Ngọc nương chăm sóc nàng. Nhưng thân thể của nàng càng ngày càng yếu đi, cho đến hôm nay nàng thậm chí không có dũng khí sinh con, tình nguyện chết đi.

Tất cả bọn họ chờ đợi tin tức ở trong Phong Vân lâu. Bọn họ hoàn toàn xa lạ với Tô Huyễn Nhi này, nhưng thân thể kia là nơi Huyễn Nhi có thể dựa vào khi trở về —— nếu như nói nàng có thể trở về. Sao có thể để nàng chết đi? Còn thai nhi —— là kết tinh của hắn và Huyễn Nhi, làm sao bỏ được?

Thạch Vô Kỵ nhìn về phía Lãnh Cương.

“Nếu như vạn bất đắc dĩ, giữ thai nhi lại.”

“Đại ca!” Mọi người kinh hô.

Thạch Vô Kỵ nâng tay ngăn chặn.

“Đối với một nữ nhân một lòng muốn chết cầu xin giải thoát. Chúng ta đều bất lực, cho dù cứu nàng, đối với nàng chưa chắc là chuyện tốt, đối với chúng ta cũng không phải! Bởi vì nàng chỉ là một người lạ, không phải là Huyễn Nhi của chúng ta.”

Lãnh Cương lui ra ngoài.

Chẳng lẽ ngay cả đại ca cũng buông tha hi vọng sao? Mọi người mỗi ngày chờ mong trời cao cho bọn họ một kỳ tích, mang tẩu tẩu trở về! Bởi vì mất đi tẩu tẩu, bị thương sâu nhất nặng nhất chính là đại ca! Hắn lại trở thành người không biết cười, liều mạng làm việc, liều mạng để cho mình mệt mỏi, bằng không chính là ngu ngơ thất thần… Rốt cuộc phải làm thế nào mới tốt đây? Làm thế nào đại tẩu mới có thể trở về đây?

Trời ạ! Nàng đau quá! Toàn thân nàng đều đau! Cổ đau đớn như tê liệt này, khiến nàng muốn thét chói tai! Tuy nhiên lại phát không ra tiếng.

Đẩy! Dùng sức đẩy!

Trong lòng có một ý niệm rõ ràng đang hạ mệnh lệnh với giác quan của nàng, trực giác của nàng dùng sức đẩy. Ở trong mỗi một đợt đau đớn muốn đẩy cái gì đó ra ngoài cơ thể.

“Không chết! Vẫn chưa tắt thở, mau trở lại, đừng nói với người ngoài!” Một âm thanh của lão bà ở bên tai kêu to! Âm thanh không tin của người kia kêu lên:

“Ban nãy rõ ràng đã tắt hơi thở, tại sao lại không đứt khí?”

“Có thể là đau đến nhất thời đứt khí. Đừng nói lung tung. Miễn cho đại thiếu gia tức giận trách móc chúng ta…” Lão bà lúc trước lại nói.

Các bà ấy đang nói cái gì thế? Nàng hoàn toàn không rõ! Bát Quái Thạch đưa nàng đến nơi nào vậy? Nàng nhất định phải nghĩ biện pháp mở mắt ra nhìn xem! Nàng không nghe được âm thanh của mẹ, mà thân thể lại đau đớn kịch liệt, có chuyện gì đang xảy ra trên người thế này?

Dương Ý Liễu cắn chặt môi dưới, rốt cục cũng khiến cho nàng mở mắt ra được… Nàng nằm ở trên giường, đỉnh giường là thanh ngang tỉ mỉ tinh xảo khắc thành, phủ lên màn lụa tuyết trắng… Căn phòng của nàng! Là căn phòng nàng ở và Vô Kỵ trong Lan viện! Ông trời, nàng đã trở lại! Bát Quái Thạch cảm ứng được sự nhớ nhung của nàng đã đưa nàng trở lại! Ôi, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi, mặc kệ ngươi là ai, chân thành cám ơn ngươi… Trong lòng trong đầu toàn bộ đều là lời cảm ơn, cũng chỉ có cảm ơn…

Từ từ! Nếu như nàng đã trở lại thành Tô Huyễn Nhi. Như vậy chính chủ nguyên bản lại chết rồi sao? Chết như thế nào? Thân thể của nàng tại sao lại đau như vậy?

Ánh mắt nói cho nàng biết đáp án: nàng đang sinh con!

Nàng trở lại tương lai mới hai tháng, tại sao vừa về đến lại đang sinh con? Ông trời! Đau chết nàng, một chút chuẩn bị tâm lý nàng cũng không có, tỉnh lại liền cấp cho nàng đoạn quá trình chịu đựng phấn khích này… Tô Huyễn Nhi, cô thật hèn nhát! Lâm trận bỏ chạy! Trong lòng nàng oán hận la hét! Mặc dù người khởi xướng dẫn đến sinh con là mình, nhưng mà… tại sao Tô Huyễn Nhi chính quy không dám sinh xong lại buông tha mạng sống? Nếu nàng không trở về đúng lúc, bi kịch một xác hai mạng chẳng phải đúc thành sao? Tô Huyễn Nhi như vậy, không xứng có được con, không xứng có được Vô Kỵ!

Người đang ở thời điểm tức giận, sức lực thật là dọa người! Khó sinh đã lâu, sản đạo chưa mở đến độ rộng có thể sinh đứa bé, lúc tức giận này, lại nghe thấy bà mụ kêu to:

“Tiếp tục dùng lực, mau! Đầu đã ra rồi! Đã ra rồi!”

Huyễn Nhi đã đau đến vượt qua cực hạn nàng có thể nhẫn nại. Tiếng thét chói tai đi ra! Cùng lúc với tiếng thét, nàng lại nghe thấy tiếng khóc trẻ em vang dội. Còn thân thể tứ chi bách hài (trăm xương cốt) toàn bộ giống như bị trằn trọc qua, rách nát không chịu nổi, đều báo hỏng rồi. Trong lúc như trút được gánh nặng dĩ nhiên đang hấp hối nằm ở trên giường, tinh thần có chút tan rả. Tuy nhiên lại kiên trì mình nhất định phải tận mắt nhìn thấy cục cưng sau đó mới có thể ngất xỉu.

Hai bà mụ ba chân bốn cẳng giúp đứa bé tắm rửa mặc quần áo, ôm đến mép giường nói :

“Thằng nhóc thật sự rất tuấn tú, trắng trẻo mập mạp, là một tiểu tử khỏe mạnh đấy!”

Nàng để bà mụ kia đỡ mình ngồi dậy, ôm đứa trẻ em qua, tham lam nhìn tiểu bảo bối khiến nàng chết đi sống lại này. Thoạt nhìn thật nhỏ, ánh mắt nhắm chặt. Hô hấp nhẹ nhàng và tim đập chứng minh nó là một vật nhỏ rõ ràng. Trẻ con mới sinh kỳ thật phần lớn đều có một bộ dạng, mặt nhăn nhăn, nhìn không ra là giống ai, nhưng vài ngày sau, khi hai mắt mở ra thì chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra giống ai đấy! Nàng có nhiều cảm xúc đan xen nhìn con trai, rất muốn cùng con trai, cùng Vô Kỵ cùng nhau chia sẻ niềm vui sướng trưởng thành. Đúng rồi, Vô Kỵ vẫn chưa biết nàng đã trở lại.

“Phu nhân, người nghỉ ngơi đi! Chúng tôi ôm thiếu gia ra cho đám người Đại thiếu gia nhìn xem.” Nói xong, các bà ôm con trai đi ra ngoài.

Mà nàng cũng thật sự mệt mỏi rồi, trong lúc chìm vào giấc ngủ nghĩ tới, đợi nàng tỉnh lại cần phải nhìn Vô Kỵ thật kỹ, nói cho hắn biết, nàng luôn luôn nhớ hắn, muốn hỏi hắn có phải cũng giống như nàng hay không? Hay là thích chính chủ trước đây hơn? …

Thế nhưng nàng lại ngủ mê hai ngày mới tỉnh lại! Thật không thể tưởng tượng nổi, mà càng làm cho nàng kinh ngạc hơn chính là, mở mắt ra nhìn thấy không phải là khuôn mặt yêu mến của trượng phu, cũng không thấy con trai nằm bên người. Chỉ thấy trên tay Ngọc nương bưng đến một bát cháo gà.

“Nương!” Sao Ngọc nương lại ở chỗ này?

Ngọc nương đút cho nàng ăn, oán giận nói:

“Huyễn Nhi, mấy tháng nay nương đã nói với con nhiều như vậy rồi, tại sao lại vẫn không hiểu chuyện chứ? Thử nghĩ xem đại thiếu gia đối với con tốt như vậy, nhưng con vừa mang thai thì lại sợ hắn, không dám nhìn thấy hắn. Ta nói rồi, hắn là một người rất tốt, nhưng cũng có thể rất đáng sợ. Sáu tháng hắn không đến Lan viện, vừa suy nghĩ cho con, vừa không thích con sợ hắn, cũng không thích nhìn con khóc. Ta liều mạng nói với mọi người con đang mang thai nên mới có thể thay đổi tính tình như vậy. Hiện tại sinh xong rồi, ta cũng không có lý do tốt khác để nói, con cần phải hiểu chuyện một chút, đừng sợ mọi người nữa. Bộ dáng này của con, đại thiếu gia sẽ không để cho đứa bé đến gần con.”

“Con trai đâu?” Trong lòng Huyễn Nhi mãnh liệt tiêu hoá tin tức Ngọc nương cung cấp! Sáu tháng Vô Kỵ chưa từng tới Lan viện! Như vậy đại biểu hắn biết rõ nàng và Tô Huyễn Nhi không phải là cùng một người rồi, hơn nữa hắn cũng không đụng không yêu Tô Huyễn Nhi kia! Mừng rỡ ngay lập tức tràn đầy trong lòng!

“Đại thiếu gia mướn hai bà vú ở cùng đứa bé trong Khách viện. Nói là không nên quấy rầy con, thân thể con còn yếu. Nhưng ta biết, hắn sẽ không tới tìm con nữa, con khiến cho hắn thất vọng như vậy, nhất định hắn rất tức giận!”

Được lắm, dám không để cho nàng nhìn con trai! Xem nàng trêu cợt hắn như thế nào! Hơn nữa cần phải xác định thời gian nàng biến mất có phải hắn cũng rất nhớ nàng giống như nàng nhớ hắn hay không?

Lúc này sẽ không còn ai có thể tiếp tục bắt nàng quay về thế kỷ 20 nữa! Bát Quái Thạch cùng lực lượng thiên nhiên mang nàng trở về, như vậy có nghĩa là nàng nhất định sống ở cổ đại, hoàn thành số mệnh, không ai thay đổi được!

“Huyễn Nhi, đợi thân thể hoàn toàn khỏe lại, con phải nên nghĩ tới cần phải làm thế nào để nắm bắt trái tim trượng phu.” Ngọc nương dặn dò.

“Con đã biết.” Nàng vui vẻ đáp ứng, kéo lấy Ngọc nương. “Nương, mang con đi nhìn con trai đi! Con muốn ôm nó một cái nha!”

Ngọc nương mỉm cười gật đầu, tán thưởng.

“Rốt cục có chút thần sắc, trước đó vài ngày liên tục nói không muốn đứa bé này, đứa bé này không là của con, ta thật đúng là sợ con trúng tà rồi.” Nói xong nâng nàng dậy, giúp nàng mặc áo khoác vào, tóc dài bó lại ở phía sau.

Thân thể suy yếu làm cho chính nàng cũng không thể tin được, bụng nhỏ so với hai ngày trước tiêu tan mấy tấc, xem tình hình này hẳn là sẽ khôi phục lại dáng người.

Trong khách viện truyền đến từng đợt tiếng cười.

Có Vô Hà, Vô Giới, Vô Ngân, cha con Lãnh gia, hai nữ nhân trung niên cùng với —— Tiểu Thanh! Tiểu Thanh đang ôm đứa bé ngồi ở bên cạnh Thạch Vô Kỵ, trên mặt tràn đầy yêu thương, giống như đứa bé là do nàng sinh ra vậy. Lúc này vừa nhìn thấy, nàng lại ghen ghét dữ dội! Nữ nhân này dám thừa dịp để trống mà vào!

Mọi người nhìn thấy Huyễn Nhi đến, tiếng cười chỉ trong chốc lát tạm dừng. Không khí dường như ngưng kết một chút, từ khi nào nàng trở nên hiềm nghi chọc người như thế?

“Sao nàng lại tới đây?” Thái độ Thạch Vô Kỵ lãnh đạm, sắc mặt vẫn băng lãnh như cũ.

“Thiếp tới thăm con trai.” Nàng nhẹ nhàng đáp lại, nhìn thấy vẻ mặt nhiều người không được tự nhiên, trong lòng vô cùng tức giận, ngay cả hưng thú muốn trêu chọc người cũng không còn. Món nợ này nàng nhớ kỹ, hiện tại rất muốn phát hỏa

“Trở về phòng nghỉ ngơi đi.” Hắn ra lệnh.

Huyễn Nhi lấy cánh tay được Ngọc nương dìu đỡ ra, kiên định đi về phía Thạch Vô Kỵ, vô cùng hung hãn ôm con trai trên tay Tiểu Thanh ném đến trên tay hắn, chống nạnh trừng hắn.

“Thiếp có chuyện muốn chàng tốt nhất giải thích một chút, thiếp ở Lan viện chờ chàng! Không đến thiếp sẽ không để yên cho chàng!” Nàng xoay người đi.

“Huyễn Nhi!” Thạch Vô Kỵ buột miệng nói ra!

Nàng tức giận hừng hực quay đầu lại.

“Thiếp sinh con đau đến chết đi sống lại, vậy mà khi tỉnh dậy lại nhận được đãi ngộ bị chồng ruồng bỏ! Còn không để cho thiếp nhìn thấy con trai, Thạch Vô Kỵ, con trai là do thiếp sinh ra, không cho thiếp ôm, lại để cho tất cả mọi người không liên quan được ôm thỏa thích! Hừ, chàng đi chết đi!”

Nước mắt không có tiền đồ lại nổi lên ở hốc mắt, đoạt lấy con trai trong tay hắn chạy về Lan viện.

“Huyễn Nhi!” Thạch Vô Kỵ kinh ngạc lại không thể tin được kêu to.

“Đại tẩu!” Mọi người cũng kêu lên.

Là Huyễn Nhi đã trở lại! Nàng đã trở lại! Trừ bỏ nàng còn có ai dám nói chuyện như vậy với Thạch Vô Kỵ?

“Mọi người đừng đi qua!” Hắn ngăn cản mọi người lại, tự mình chạy về Lan viện.

Dù sao thân thể cũng đang suy yếu, vừa về đến Lan viện, suýt chút nữa thì té ngã ở trên mặt đất. Ngồi ở trên ghế đá thở dốc, nhìn con trai trong lòng mới cướp được. Đứa bé này tương lai không đơn giản đau, bị ôm đến ôm đi như thế mà lại vô cùng trấn tĩnh, chẳng lẽ là sợ đến ngây người rồi? Chỉ thấy đôi mắt linh hoạt đang đảo qua đảo lại nhìn nàng chằm chằm, vô cùng tò mò.

Đứa bé này giống Vô Kỵ, đại khái chỉ có đôi mắt là giống nàng. Huyễn Nhi dùng sức lau nước mắt đi, vì tâm tình của mình không khống chế được đổ tội cho Thạch Vô Kỵ không gả Tiểu Thanh ra ngoài.

“Huyễn Nhi!” Thạch Vô Kỵ cũng không dám hoàn toàn xác định, sợ hi vọng quá nhiều, thất vọng sẽ càng đả thương người. Chậm rãi đi đến gần nàng.

Nàng không cho hắn sắc mặt hòa nhã.

“Chàng trở về Hương viện chờ xem đi! Thiếp sẽ làm cho người đưa hưu thư qua.”

Lúc này, Thạch Vô Kỵ hoàn toàn xác định, biểu hiện trên mặt chuyển một trăm tám mươi độ, mừng rỡ ôm lấy nàng kêu lên :

“Huyễn Nhi! Thật là nàng! Thật là nàng đã trở lại! Trời ạ! Nàng khiến cho cho ta nhớ nàng đến thảm, chờ nàng càng thảm hơn!”

“Cẩn thận đứa bé! Vô Kỵ! Chúng ta chen đẩy con trai rồi đấy!” Huyễn Nhi kêu to, vội vàng nâng con trai lên cao.

Thạch Vô Kỵ ôm nàng để nàng ngồi ở trên đầu gối của mình, nhìn nàng thật sâu, thật lâu sau mới si ngốc hỏi: “Đau không?”

“Hiện tại mới hỏi? Không còn kịp rồi!” Nàng giương cằm lên, sau đó vươn một ngón tay ra chỉ vào mũi hắn nói. “Nói! Tại sao không gả Tiểu Thanh ra ngoài!”

Hắn vội nói: “Tiểu Thanh đã lập gia đình rồi, ngày hôm qua trở về thăm Lãnh thúc, nàng cũng đang có thai, mới yêu cầu muốn ôm Duệ nhi một lát.”

“Duệ nhi?” Nàng nâng mắt nhìn con trai.

“Thạch Định Duệ. Lát nữa phải đến xin lỗi Tiểu Thanh đấy, biết không?” Hắn không buông lỏng dặn dò.

Cái này cũng thật là mất mặt! Lúc ấy nhiều người đều ở đó, há lại không cười chết!

“Thiếp biết rồi.” Nàng cúi đầu.

“Còn gì nữa không?” Hắn lại hỏi, nâng cằm nàng lên.

Huyễn Nhi chu môi, có chút ăn quịt.

“Cái gì?”

“Ta không ngại nàng ăn giấm, nhưng tùy tiện oan uổng cho ta thì không được, nàng thiếu ta một lời xin lỗi! Vật nhỏ nàng không có lương tâm, giày vò ta sáu tháng không thành hình người, thế nhưng còn dám lên án ta bất trung! Thậm chí ngay cả thân thể Tô Huyễn Nhi ta cũng không có chạm qua!” Hắn nói xong, có không hiểu và bỏ qua.

Nàng kéo đầu của hắn xuống hôn lên môi hắn, nói lên ly biệt và nhớ nhung! Nàng muốn nói cho hắn biết, sự nhớ nhung của nàng cũng không kém hắn là bao, còn muốn nói cho hắn biết, nàng yêu hắn như thế nào…

Sau khi hai người gắn bó nói ra chuyện ly biệt, vốn giống như cả đời cũng nói không xong, đến cuối cùng vẫn là tiếng khóc kháng nghị của con trai đòi nương bú sửa mới tạm dừng.

“Nói như vậy, Bát Quái Thạch đã giúp chúng ta.” Thạch Vô Kỵ vừa thưởng thức Bát Quái Thạch trước ngực nàng, vừa nhìn vẻ mặt nhi tử dùng sức bú sữa, vô cùng đáng yêu.

“Đúng vậy! Nó nhất định sẽ thế thế đại đại thủ hộ con cháu Thạch gia chúng ta,” Huyễn Nhi nhìn trượng thâm thanh nói lên (sâu sắc rõ ràng). Mắt giằng co ngắm nhìn hồi lâu dường như cả đời cũng không nhìn đủ, môi của hắn lại hôn lên môi nàng…

Âm thanh gõ cửa phá tan không khí mỹ cảnh tốt đẹp, truyền đến tiếng gọi to của Vô Giới.

“Đại ca, đại tẩu, nên ra rồi! Mọi người ai nấy đều rất muốn gặp đại tẩu đấy!”

“Không để ý tới đệ ấy được không?” Trên mặt Huyễn Nhi tràn đầy trông chờ. Tốt nhất là đừng đi ra, nếu biết nàng đến từ tương lai, như vậy bọn họ nhất định sẽ yêu cầu nàng kể một ít chuyện về tương lai ba ngày ba đêm cũng kể không xong, rất phiền toái.

Thạch Vô Kỵ ôm con trai, để cho nàng sửa sang lại quần áo sau đó nâng nàng dậy.

“Đi thôi, ta cũng muốn biết. Một lần nói cho xong miễn cho sau này nàng tốn nước miếng kể lại nhiều lần.”

Huyễn Nhi không cam không nguyện mặc cho trượng phu kéo đi ra ngoài.