Tình Yêu Cuồng Nhiệt Sau Khi Kết Hôn

Chương 23




Đem cháo lên lầu, ngồi bên giường đút cho Thẩm Thư Kiệt, đối phương ăn một miếng rồi cười với anh, thời gian chậm rãi trôi qua, Giang thiếu gia đút từng muỗng cho đến khi hết chén cháo mới đặt lên bàn, đứng lên tắm rửa.

Tắm rửa xong đi ra, Giang Hạo Phong mặt đơ leo lên giường, một lát sau liền cảm thấy có người lén lút cọ lại, anh không hề nghĩ ngợi mà giơ tay ôm người vào lòng, một bàn tay đặt ở xương cùng, nhẹ nhàng xoa nắn cho cậu.

Thẩm Thư Kiệt cảm thấy rất mệt, nhưng mà cậu không ngủ được, cậu nằm trong lòng Giang thiếu gia, cử động một chút rồi ngẩng đầu cười với anh: “Em không ngủ được, chúng ta tán gẫu một lát đi.”

Động tác của Giang thiếu gia vẫn không dừng lại: “Ừ.”

Thẩm Thư Kiệt suy nghĩ, không biết nên bắt đầu từ đâu, cảm giác được xoa bóp không nặng không nhẹ ở xương cùng càng làm cậu vùi đầu vào ngực anh: “Giang Hạo Phong, cám ơn anh.”

“Từ khi cha mẹ em mất, không có ai đối xử tốt với em như vậy.”

“Em thật sự, thật sự cám ơn anh.”

Giang Hạo Phong vẫn giúp cậu giảm đau nhức như trước, nhưng mà không trả lời, căn phòng im lặng chỉ còn lại tiếng thở nhẹ nhàng của bọn họ, cậu cảm thấy đối phương ôm mình ngày càng chặt, cậu nhắm mắt nằm trong lòng anh, cuối cùng cũng không chịu được mà ngủ mất.

Không biết đã qua bao lâu, cũng không biết là mơ hay là tỉnh, bên tai truyền đến tiếng thở dài và vài chữ vụn vặt, không rõ ràng: “Chỉ là cám ơn.”

Khó có khi rãnh rỗi, Thẩm Thư Kiệt liền làm vài món ngọt, chờ Giang Hạo Phong tan làm là có thể ăn. Cho đến bữa cơm chiều mà Giang Hạo Phong còn chưa có dấu hiệu sẽ về, Thẩm Thư Kiệt lấy điện thoại ra điện cho Giang Hạo Phong nhưng không ai nghe mấy, một lát sau mới nhận được tin nhắn, chỉ có hai chữ ngắn gọn, tăng ca.

Công việc của Giang Hạo Phong vẫn luôn bận rộn, nhưng mà trước kia chưa từng làm thêm ở công ty, Thẩm Thư Kiệt bỏ bánh ngọt trên bàn vào trong tủ lạnh, chờ một lát lại đem ra.

Đêm nay, và cả hôm sau. Đã hai ngày rồi Giang thiếu gia chưa về nhà, đây là chuyện mà xưa nay chưa từng xảy ra.

Thẩm Thư Kiệt ngồi trong phòng khách ngẩn người, cậu ngồi không yên, lấy di động ra gửi tin nhắn: “Em đến đưa cơm cho anh được không?”

Rất lâu mà không có trả lời, cậu nhìn đồng hồ rồi đứng dậy vào nhà bếp chuẩn bị cơm trưa. Làm vài món Giang Hạo Phong thích, bỏ vào trong hộp giữ nhiệt, mặc áo khoác dày rồi ra ngoài.

Quản gia chở cậu đến công ty, chỉ vị trí thang máy chuyên dụng rồi lái xe trở về. Cậu cầm hộp giữ nhiệt, cảm thấy hành vi của mình có chút xúc động, Thẩm Thư Kiệt đứng trước cửa thang máy điện cho Giang Hạo Phong, đối phương không bắt máy, Thẩm Thư Kiệt đứng đó không biết có nên đi lên hay không. Vài giây sau có tin nhắn tới, vẫn là hai chữ ngắn gọn: “Không cần.”

Thẩm Thư Kiệt lập tức trả lời: “Nhưng mà em đã tới đây rồi, nếu không được thì em đặt ở lầu một, anh kêu thư ký xuống lấy được không?”

“Em ở đâu?”

“Trước cửa thang máy chuyên dụng.”

Tin nhắn vừa mới gửi đi vài phút thì cửa thang máy trước mặt đã “đinh” một tiếng rồi mở ra, Giang thiếu gia cau mày đứng bên trong, Thẩm Thư Kiệt còn chưa mở miệng thì đã bị kéo vào trong thang máy, khi hai bàn tay chạm vào nhau, cậu cảm thấy lòng bàn tay đối phương nóng đến bất thường, lập tức kinh ngạc ngẩng đầu: “Anh bị bệnh?”

Vẻ mặt của Giang thiếu gia vẫn như trước, lưu loát buông cổ tay cậu ra, lui về phía sau vài bước để tạo khoảng cách với cậu: “Không sao.”

Giọng mũi nồng nặc và tiếng nói khô khan, Thẩm Thư Kiệt nhíu mày đi đến trước mặt anh, giơ tay sờ trán anh, quả nhiên, nóng đến phỏng tay, cậu sốt ruột hỏi: “Uống thuốc chưa?”

Giang thiếu gia cực kỳ lạnh lùng nghiêng đầu qua một bên: “Không muốn uống.”

Câu trả lời này, cực kỳ có phong cách và cá tính của Giang thiếu gia, Thẩm Thư Kiệt bất đắc dĩ thở dài: “Không uống thuốc thì sao mà khoẻ được.”

Thẩm Thư Kiệt đi vào văn phòng, bỏ hộp giữ nhiệt lên bàn, lại nhìn hai hộp thuốc đã được mở sẵn, có lẽ là thư ký mua. Giang thiếu gia đưa người vào phòng rồi không nói gì, tiếp tục làm việc của mình.

Thẩm Thư Kiệt thấy anh cau mày thì trong lòng lập tức khó chịu, nghĩ đến việc anh bị bệnh sẽ không thích cử động nhiều. Cậu đành phải cầm một cái chén nhỏ rồi gắp thức ăn bỏ vào, đặt trước mặt Giang thiếu gia.

Giang Hạo Phong nhìn thoáng qua rồi mặc kệ, Thẩm Thư Kiệt chờ một lát rồi đặt bát sang bên cạnh.

Cậu nhìn xung quanh tìm ghế dựa, kéo đến ngồi xuống ngối diện người nọ, sau đó bưng chén lên, gắp một muỗng cơm đưa đến miệng Giang thiếu gia. Giang Hạo Phong nhìn thấy lo lắng trong mắt cậu thì miễn cưỡng ăn.

Một đũa rồi một đũa đút cho bệnh nhân, lại lấy canh vẫn còn nóng ra, sau khi ăn xong, Thẩm Thư Kiệt sờ trán Giang Hạo Phong. Sau đó nhìn anh đầy lo lắng.

Giang thiếu gia nhìn lướt qua mấy viên thuốc trong tay cậu, quyết định mặc kệ.

Giằng co một lát lâu, Thẩm Thư Kiệt bỏ hộp thuốc sang bên cạnh, đứng dậy đi ra ngoài, Giang Hạo Phong nhìn theo bóng lưng của cậu, trong lòng căng thẳng: Sao lại đi rồi?

Giang thiếu gia cầm hộp thuốc đùa giỡn, trong lòng có chút chua. Anh biết, những chuyện đã xảy ra, mặc kệ thế nào cũng sẽ làm cho thứ tình cảm mà anh muốn biến chất.

Anh muốn nói với Thẩm Thư Kiệt: Anh thích em, anh thích em lâu rồi. Anh cũng biết đáp án, Thẩm Thư Kiệt sẽ không hề do dự mà ở bên anh, bao lâu cũng được, năm năm, mười năm, cả đời.

Nhưng mà cậu có yêu anh không? Cậu thích anh sao? Cậu cảm kích anh nhiều như vậy, có thể dành một chút để thích anh không?

Giang thiếu gia mượn việc bị bệnh để sắp xếp tâm tình của mình, anh cầm hộp thuốc, vừa định mở ra thì có người gõ cửa, anh vội vàng quăng hộp thuốc, không biết vì sao mà lại chột dạ, cứng ngắc nói: “Vào đi.”

Cả người Thẩm Thư Kiệt lạnh lẽo đi vào, trong tay còn có một cái hộp nhỏ, mặt của cậu bị gió thổi nên có hơi đỏ, sau khi vào cửa liền rót nước cho Giang Hạo Phong rồi lấy hai viên thuốc trong hộp thuốc đưa đến trước mặt Giang Hạo Phong, Giang Hạo Phong cau mày tự hỏi vài giây, cuối cùng vẫn nhận lấy.

Thẩm Thư Kiệt thấy anh sảng khoái như vậy thì cười tủm tỉm lấy bánh mousse mà mình vừa mới mua, chờ Giang thiếu gia uống thuốc xong liền múc một muỗng đưa tới miệng anh: “Ngọt.”

Vẻ mặt Giang thiếu gia vẫn lạnh lùng như trước nhưng trong lòng lại mềm mại, anh giả vờ ghét bỏ rồi há miệng ăn hết bánh ngọt, sau đó liền cảm thấy khoé môi khô khốc bị đầu lưỡi ướt át liếm qua, anh ngẩn người, sau đó vội vàng đẩy cậu ra, nói nghiêm túc: “Đừng quậy.”

Thẩm Thư Kiệt cười tít mắt ôm thắt lưng anh, dán chặt vào người anh: “Có phải anh định khỏi bệnh rồi mới về nhà không?”

Suy nghĩ cẩn thận của Giang thiếu gia bị đâm thủng, lập tức giải thích: “Không có, gần đây bận rộn.”

“Không về, là vì sợ lây bệnh cho em sao?”

“Sao có thể.”

“Vậy vì sao anh không cho em hôn?”

“Anh…”

“Giang Hạo Phong.”

“Ừ.”

“Anh tốt như vậy, hình như em có chút thích anh rồi.”