Tô Chi trở lại phòng riêng, Ôn Khanh đang cúi đầu cầm điện thoại di động, không biết đang gọi điện thoại cho ai, khi thấy cô mặt đầy hớn hở đi vào thì cúp điện thoại, ngước mắt lên nhìn cô cười nói: "Sao ra ngoài hóng gió một lát mà lại trở nên vui vẻ thế này?”
Khóe môi Tô Chi nhếch lên, đặt cái đĩa trong tay xuống bàn, cong mắt cười: “Lúc nãy ở ngoài kia tớ nhìn thấy Trịnh Đình, tớ đi ra đài quan sát trước anh ta nên đã cố ý học theo dáng vẻ tự luyến của anh ta. Tớ nói anh ta thấy tớ đi đến đó nên mới cố ý ra ngoài thu hút sự chú ý của tớ, bảo anh ta đừng hao tổn công sức nữa, anh ta không xứng với tớ, tóm lại là trả lại nguyên vẹn tất cả những lời mà anh ta từng nói với tớ cho anh ta.”
Tô Chi cúi đầu uống một ngụm nước, nghĩ đến dáng vẻ của Trịnh Đình bị mình chọc giận đến mức không còn gì để nói, cười bảo: "Cậu không biết tên Trịnh Đình này thú vị đến mức nào đâu. Tớ bảo anh ta không xứng với tớ, anh ta lại nói là anh ta xứng, quả thực là tuyệt vời.”
Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng gặp phải loại đàn ông nào mà khi bị phụ nữ chê bai, không những không hỏi “tôi có điểm nào không xứng với cô” mà lại tự cảm thấy bản thân mình rất ưu tú, nói thẳng mình rất xứng đôi.
"Cậu cũng biết gây thù chuốc oán lắm đó." Ôn Khanh vỗ tay: “Giỏi lắm.”
Tô Chi bày ra vẻ mặt kiêu ngạo, nói: "Chứ gì nữa? Từ nhỏ đến lớn, tớ chưa bao giờ phải chịu thiệt khi đấu khẩu bao giờ.”
Ôn Khanh đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: "Tổng giám đốc Trịnh ngồi ở phòng nào vậy?”
Tô Chi nói: “Là phòng đối diện với chúng ta đó.”
Hai dãy nhà nhỏ đều được xây dựng gần mặt nước, đài quan sát ở đối diện nhau, ở giữa chỉ cách một con sông nhỏ rộng bảy, tám mét, rất gần.
"Có lẽ phòng riêng của đạo diễn Lâm cũng ở ngay đối diện chúng ta, để tớ gọi điện thoại cho đạo diễn Lâm, chào hỏi ông ấy một tiếng."
Ôn Khanh cầm điện thoại di động, gọi điện thoại cho đạo diễn Lâm.
Cô ấy nói với đạo diễn Lâm rằng mình đang ở đối diện, đạo diễn Lâm lập tức đi ra khỏi phòng riêng, đứng ở đài quan sát, hỏi cô ấy ở đâu.
Ôn Khanh: "Bây giờ tôi ra đây.”
Đạo diễn của phim "Tĩnh Ninh Truyện" chính là đạo diễn Lâm, khi Tô Chi đến đoàn làm phim thăm Ôn Khanh, nhàn rỗi không có việc gì làm nên đã hàn huyên không ít chuyện cùng đạo diễn Lâm. Đạo diễn Lâm thấy cô hoạt bát sáng sủa, còn muốn cô diễn một vai ở trong đoàn làm phim nữa.
Sau khi bị cô từ chối khéo thì ông ta lại nổi tính bà mai, nói mình quen biết rất nhiều anh chàng trẻ tuổi đẹp trai, hỏi cô có muốn ông ta giới thiệu đối tượng cho hay không.
Tô Chi không phải diễn viên, không cần phải kiếm cơm dưới trướng đạo diễn Lâm, nên một đạo diễn Lâm nghiêm túc trong mắt nhiều người nổi tiếng chỉ là một ông lão ôn hoà ở trong mắt cô. Cô và đạo diễn Lâm còn trò chuyện rất vui vẻ.
Nếu đã tới rồi, lại trùng hợp hôm nay là phải sinh nhật của đạo diễn Lâm nên cô cũng đi theo Ôn Khanh ra ngoài chào hỏi đạo diễn Lâm, chúc đạo diễn Lâm sinh nhật vui vẻ.
"Chào đạo diễn Lâm, chúc mừng sinh nhật."
Tô Chi và Ôn Khanh đứng ở đài quan sát, vẫy tay với đạo diễn Lâm.
Hôm nay đạo diễn Lâm trông có vẻ rất vui vẻ, tươi cười hiền lành phất phất tay, đáp lại: "Hai người các cô cứ chơi vui vẻ nhé.”
"Được, đạo diễn Lâm."
Không đứng ở bên ngoài quá lâu, chào hỏi xong thì họ lập tức trở về phòng riêng.
Đạo diễn Lâm trở lại phòng, bảo nhân viên phục vụ cắt hai miếng bánh ngọt đưa sang phòng đối diện.
Trịnh Đình ngồi trên sô pha, nghe thấy đạo diễn Lâm tặng bánh ngọt sang phòng riêng của Tô Chi, mí mắt anh khẽ nâng lên, nhìn về phía đạo diễn Lâm.
Đạo diễn Lâm nhận thấy tầm mắt của anh, quay đầu lại nhìn anh rồi nói: "Tình cờ gặp được người quen ở phòng đối diện.”
Trịnh Đình thờ ơ nói: "Sinh nhật của đạo diễn Lâm, sao ông không mời mọi người tới đây cùng nhau chung vui?”
Người trong phòng nghe thấy Trịnh Đình chủ động mở miệng mời người không quen biết tới thì đều có chút kinh ngạc nhìn về phía anh.
Đạo diễn Lâm nói: "Tình cảm giữa hai cô gái ấy rất tốt, đã lâu rồi không gặp mặt, muốn nói chuyện riêng với nhau, không thích qua chỗ tôi ồn ào đâu.”
Đây là nói ngoài lời thôi còn nguyên nhân thật sự thì khi ông ta nhắc đến hai chữ “cô gái” thì mọi người ở đây đều đã hiểu. Trong phòng hôm nay chỉ toàn đàn ông, ngay cả một cô gái cũng không có.
Bên cạnh có người hỏi: "Là nữ diễn viên mà đạo diễn Lâm từng hợp tác sao?”
"Một người là Ôn Khanh, chắc mọi người đều đã biết."
Ôn Khanh diễn xuất tốt, lại chịu được vất vả ở đoàn làm phim, không lên mặt khinh thường người khác, đạo diễn Lâm rất thích cô ấy. Bình thường khi ông ta nhắc tới cô ấy trước mặt bạn bè của mình, luôn tỏ vẻ kiêu ngạo như đang kể về con gái nhà mình.
"Một cô bé khác thì không phải là diễn viên nhưng diện mạo thì có thể làm diễn viên luôn đó. Đó là một cô bé rất xinh đẹp, nói chuyện cũng thú vị, lúc trước tôi bảo con bé đảm nhiệm một vai diễn khách mời cho tôi, bảo nó đổi nghề sang làm diễn viên, sau này tôi nếu quay phim đều có thể sắp xếp nhân vật cho con bé nhưng nó lại không chịu."
"Đạo diễn Lâm đã đích thân mời đóng phim, hứa hẹn sắp xếp nhân vật, đây là giấc mơ của biết bao nhiêu diễn viên, thế mà cô ấy lại từ chối như vậy sao?"
Đạo diễn Lâm cười nói: "Con bé nói lúc tôi làm đạo diễn quá hung dữ, sợ tôi mắng con bé.”
Người bên cạnh thổn thức nói: "Cô nhóc này thú vị thật đấy, tôi cũng rất muốn gặp, chi bằng ông gọi tới cho chúng tôi xem mặt chút đi.”
Anh ta nói xong thì nhớ tới Trịnh Đình còn ở đây, nghiêng người nhìn Trịnh Đình.
Trịnh Đình mím môi, thân trên hơi nghiêng về sau dựa lên ghế sofa, không nói gì.
Đạo diễn Lâm nói: "Đừng gọi thì hơn, nếu nhỡ mà không gọi được thì tôi không biết giấu khuôn mặt già nua này vào đâu nữa. Cô nhóc này nói chuyện rất thẳng thắn, nghĩ cái gì thì nói cái đó, sẽ không chừa lại mặt mũi cho tôi đâu.”
Chủ đề trong phòng không dừng lại quá lâu trên người Tô Chi, chẳng bao lâu sau đã chuyển sang chủ đề khác.
Trong phòng ầm ĩ, có người vốn định nói chuyện với Trịnh Đình, nhưng thấy Trịnh Đình ngồi ở chỗ đó, dáng vẻ không mấy hào hứng nên biết điều không quấy rầy anh.
Mí mắt Trịnh Đình rũ xuống, nghĩ đến lời đánh giá vừa rồi của đạo diễn Lâm về Tô Chi.
Nói chuyện thẳng thắn?
Trong lòng nghĩ cái gì thì nói cái đó?
Cho nên cô nói anh lớn tuổi, không xứng với cô là lời thật lòng sao?
Tâm trạng tốt, món ăn lại tinh xảo ngon miệng, Tô Chi ăn bữa cơm này thấy rất ngon miệng. Vốn cô còn muốn dạo một vòng ở trong sân, thưởng thức phong cảnh trong vườn, nhưng thấy Ôn Khanh đã quay phim cả một ngày, tinh thần rệu rã, có lẽ ngày mai còn phải làm việc, không giống cô nhàn rỗi không có việc gì làm mà có thể ngủ đến giữa trưa. Vậy nên cuối cùng cô đành bỏ qua suy nghĩ này, trực tiếp lái xe đưa Ôn Khanh trở về.
Khi cô đi đến bãi đậu xe, chiếc Rolls-Royce đậu bên cạnh chiếc xe của cô đã biến mất.
Xem ra Trịnh Đình tham gia bữa tiệc sinh nhật của đạo diễn Lâm không được bao lâu là đi về rồi.
Bên trong xe yên tĩnh, bầu không khí có chút áp lực.
Trần Thích quay đầu lại nhìn về phía ông chủ đang giở sắc mặt lạnh nhạt của mình, mở miệng an ủi: “Tổng giám đốc Trịnh đừng để lời của cô Tô ở trong lòng, là do cô Tô không hiểu anh, không hiểu rõ được sức quyến rũ của anh mà thôi.”
Trịnh Đình liếc nhìn anh ta một cái lạnh buốt: “Sức quyến rũ của tôi mà phải cần hiểu mới nhìn thấy được sao?”
Trần Thích: "Sức quyến rũ của anh đương nhiên chỉ cần nhìn là hiểu ngay, chỉ là dù sao thì cô Tô vẫn còn nhỏ tuổi.”
Ánh mắt Trịnh Đình trầm xuống.
Trần Thích lập tức ý thức được mình nói sai, giờ phút này anh ta không thể đề cập đến chuyện tuổi tác.
Nhưng cô Tô người ta vốn nhỏ tuổi hơn ông chủ của anh ta rất nhiều, hơn nữa ông chủ của anh ta không phải đã nói sẽ không bị cô Tô thu hút sự chú ý sao?
Thế bây giờ là thế nào?
"Cô Tô có thành kiến với đàn ông trên ba mươi tuổi, nhưng những người đàn ông trên ba mươi tuổi bình thường làm sao có thể so sánh với anh được. Nếu cô Tô tiếp xúc với anh nhiều hơn, nhất định sẽ phát hiện ra là anh rất tốt, đến lúc đó sẽ không cảm thấy anh không xứng với cô ấy nữa."
Trịnh Đình nhíu nhíu mày: “Tôi không nghĩ mình không xứng với cô ấy.”
Trần Thích phụ họa nói: "Tôi cũng không cho rằng anh không xứng với cô Tô.”
Trịnh Đình mím môi, hỏi: "Cậu có thể đoán được tôi bao nhiêu tuổi không?”
“…”
Anh ta đâu cần đoán, vốn dĩ anh ta biết tuổi của anh rồi mà.
Trần Thích: "Bề ngoài của anh trông chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng khí thế của anh rất mạnh mẽ."
Trịnh Đình: "Cậu cứ nói thẳng, nhìn tôi trông giống bao nhiêu tuổi rồi, không cần phân biệt ngoại hình và khí thế.”
Dù vậy anh ta cũng không dám nói thẳng.
"Tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi."
Trịnh Đình giương mí mắt: "Già như vậy sao?”
“...”
Tổng giám đốc Trịnh à, anh đã gần ba mươi hai tuổi rồi đó, sao còn có mặt mũi mà chê người hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi già.
“Tổng giám đốc Trịnh, tự anh cảm thấy thế nào?
Trịnh Đình không trả lời mà hỏi: "Tôi và Tô Chi đứng chung với nhau, có thể đoán được tôi lớn tuổi hơn cô ấy không?”
Trần Thích dối lòng nói: "Không đoán được, hai người nhìn cứ tưởng là bạn bè đồng trang lứa.”
Ánh mắt Trịnh Đình di chuyển về phía tài xế.
Tài xế vội vàng phụ họa: “Nhìn giống như bạn bè đồng trang lứa.”
Sắc mặt Trịnh Đình hơi dịu lại, mở camera trước của điện thoại di động soi mặt mình, cảm thấy mình giống như mới hai mươi tuổi, thậm chí còn đẹp trai hơn.
Sau khi trở về khách sạn, Tô Chi đi vào phòng tắm, thoải mái tận hưởng bồn tắm mát xa của phòng tổng thống đêm cuối cùng.
Ngày mai cô đã không thể ở đây được nữa.
Đương nhiên không phải vì khách sạn sắp thuộc về tên đàn ông tự luyến Trịnh Đình kia, sợ anh sai người đuổi cô ra khỏi khách sạn khiến cô phải buồn bực trở về thành phố Nam.
Mà là vì một vấn đề thực tế hơn nhiều.
Ở phòng tổng thống quá đắt đỏ.
Khả năng tài chính của cô không cho phép cô sống xa hoa như vậy cho đến trước tết, vì vậy cô phải chuyển sang phòng bình thường.
Sáng hôm sau, Tô Chi ngủ đến hơn mười giờ rồi mới rời giường thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ăn cơm trưa xong sẽ đổi phòng.
Thời gian trả phòng của khách sạn có thể kéo dài đến một giờ, bữa trưa cô vẫn có thể tiếp tục tận hưởng dịch vụ quản gia buồng trong mang cơm đến phòng ăn.
Không biết là do đêm qua ăn quá nhiều hay là vì bữa cơm trong câu lạc bộ tối hôm qua quá ngon miệng mà buổi trưa hôm nay, cô thấy bữa cơm khách sạn này chẳng có chút hương vị gì.
Ăn cơm trưa xong, Tô Chi đến quầy lễ tân làm thủ tục đổi phòng trước, sau đó mới trở lại phòng lấy vali của mình.
Căn phòng mới nằm ngay dưới một tầng, Tô Chi đẩy vali đứng ở cửa thang máy chờ thang máy.
Thang máy từ từ lên đến nơi trước mặt, cô chuẩn bị đi vào.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Tô Chi nhìn thấy đôi chân dài thẳng tắp, tầm mắt cô di chuyển lên thì nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Trịnh Đình.
Trịnh Đình đứng ở bên trong, liếc mắt nhìn vali của cô, Tô Chi tránh người sang bên cạnh, nhường chỗ, ra hiệu bảo anh đi ra.
Trịnh Đình nhấc chân đi ra từ bên trong, hôm qua Tô Chi ở trong câu lạc bộ đã trả hết lại toàn bộ nỗi nghẹn uất ở trong lòng lại cho anh, tự giác xí xoá hết những chuyện mà anh đã nói bản thân cô không xứng với anh trước đó, không muốn để ý tới anh nữa. Lúc cô đang muốn vòng qua anh đi vào thang máy thì bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói ôn hòa: “Cô muốn về thành phố Nam sao?”
Tô Chi sửng sốt một chút.
Ánh mắt cô quét một vòng chung quanh.
?
Giọng nói dịu dàng hiền lành, dễ gần như vậy, là phát ra từ Trịnh Đình sao?
"Có liên quan gì tới anh không?" Tô Chi không chút suy nghĩ mà đối đáp ngược lại.
Dứt lời, cô đã nghe Trịnh Đình hỏi: “Là vì tôi sao?”
Tô Chi: “...”
Cô chỉ đổi phòng thôi mà, sao lại tự dưng bởi vì anh, anh nghĩ cái gì trong đầu thế?
Cô ngước mắt lên, vẻ mặt cạn lời nhìn anh.
Khóe môi Trịnh Đình khẽ nhếch, cười nói: "Chuyện trước đó cho là tôi hiểu lầm cô, cho tôi xin lỗi cô nhé.”
Tô Chi nhìn Trịnh Đình "nho nhã lễ độ", thấy anh cười mà phát hoảng.
"Anh đừng cười hiền lành như vậy nữa, nhìn cứ như mẹ tôi ấy.” Mỗi lần cô giáo Lâm cười dịu dàng như vậy thì kiểu gì cũng không có chuyện tốt.
Trịnh Đình: “...”
Giống mẹ của cô?