Tình Yêu Cuồng Nhiệt Sau Khi Kết Hôn - Quân Lai

Chương 74: Nuôi con (1)




Khi Tiểu Thành Thành vừa mới sinh ra, các đặc điểm trên khuôn mặt của bé vẫn chưa phát triển quá nhiều, ngoại trừ mẹ Tần và thím hai Tần nói rằng trông bé rất giống Tần Kiêu, còn những người khác không thể nhận ra cậu bé giống ai.

Có những ý kiến ​​cho rằng con trai sẽ giống mẹ hơn. Sau khi vài người bạn đến xem Tiểu Thành Thành, họ nói Tiểu Thành Thành trông giống Đường Khê.

Xét cho cùng, khuôn mặt nhỏ của Tiểu Thành Thành hồng hào như ngọc, hai má phúng phính và một đôi mắt to đen láy. Khi người thân và bạn bè đứng trước mặt nhìn cậu bé, cậu bé cũng không sợ người khác, đôi mắt cậu bé đảo xung quanh. Khi có tâm trạng tốt, cậu bé còn cười toe toét với mọi người.

Ai nhìn thấy cũng không khỏi muốn véo má cậu bé hai lần, ai cũng nghĩ đứa bé hay cười đáng yêu như vậy chắc chắn là giống Đường Khê, nếu như giống bố thì không thể dễ thương như vậy.

Nhưng khi cậu bé lớn lên, các đường nét trên khuôn mặt ngày càng giống Tần Kiêu. Mẹ Tần đã chụp một bức ảnh của Tần Kiêu khi anh còn nhỏ và đem so sánh nó với khuôn mặt của cháu trai mình, con trai của Tần Kiêu. Gần như là giống như đúc. Nếu đưa cậu bé ra ngoài thì không cần giới thiệu, người khác chỉ cần liếc một cái đã có thể nhận ra đây là con trai của Tần Kiêu.

Đường Khê làm việc thong thả, sau khi sinh con, cô tan làm sớm hơn và cố gắng dành nhiều thời gian hơn để ở bên cậu bé. Tần Kiêu cũng vội vã về nhà ngay khi hết công việc.

Được bố mẹ kèm cặp cẩn thận, tính tình Tiểu Thành Thành vừa năng động vừa vui vẻ, không kén chọn lắm lại rất ngoan ngoãn. Chỉ cần có người quen trêu chọc, đòi cậu bé hôn, nó sẽ hào phóng ghé vào mặt người đó mà hôn.

Ai cũng bảo cậu bé thừa hưởng ngoại hình của bố và tính cách của mẹ.

Cho đến khi cậu bé hai tuổi, tính cách mới thay đổi mạnh mẽ.

Ngày đầu tiên phát hiện ra Tiểu Thành Thành thay đổi tình cờ là ngày thứ bảy, Đường Khê và Tô Chi hẹn nhau đi mua sắm, Tần Kiêu ở nhà một mình trông Tiểu Thành Thành.

Anh thường xuyên chăm sóc đứa trẻ một mình, Đường Khê rất yên tâm với anh, nhưng các bà mẹ trên đời đều giống nhau, mỗi khi đi ra ngoài đều không nhịn được mà nhớ con.

Buổi sáng Đường Khê đến trung tâm thương mại, cô gọi video cho Tần Kiêu. Trong video, hai bố con đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, người lớn đang làm việc trên máy tính, đứa nhỏ đang chơi ghép hình. Họ dường như rất hợp nhau, là khoảnh khắc bố mẹ và con cái hòa hợp, ấm áp.

Ngay cả Tô Chi cũng nói rằng trong việc nuôi dạy con cái, Tần Kiêu rất đáng tin cậy, Tiểu Thành Thành cũng rất ngoan. Cô ấy hy vọng sau này Trịnh Đình trông con cũng có thể đáng tin cậy, để cô ấy bớt lo lắng.

Tô Chi vừa phát hiện ra mình có thai không lâu, Đường Khê hôm nay ra ngoài để mua quần áo trẻ em với cô ấy, cũng tự mình mua một đống đồ chơi cho Tiểu Thành Thành. Cô sợ người đàn ông trẻ con ở nhà sẽ nghĩ sau khi mình có con trai thì không để ý đến anh nữa, nên cố ý mua cho anh một bộ quần áo.

Khi cô về nhà là chạng vạng tối, mở cửa ra, cảm thấy áp suất không khí trong phòng khách rất thấp.

Tần Kiêu đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi tới cửa, cầm lấy đồ trong tay cô.

Đường Khê vừa thay giày vừa nói với anh: "Anh vất vả rồi."

Một đứa bé hai tuổi dù có ngoan đến đâu cũng phải tốn rất nhiều sức lực để nuôi nấng. Hôm nay bảo mẫu không có ở đây nên Tần Kiêu không chỉ phải trông chừng Tiểu Thành Thành mà còn phải nấu ăn cho cậu bé.

Tần Kiêu giơ tay chạm vào vai cô, nói: "Không vất vả."

"Mẹ, mẹ."

Ở bên cạnh phát ra một âm thanh đầy tủi thân, ẩn chứa sự tức giận.

Thấy Tiểu Thành Thành xuống ghế sô pha đi tới, Đường Khê nhanh chóng đi tới chỗ cậu bé, bế cậu bé lên. Cô phát hiện hàng mi dài và dày của cậu ướt sũng, vừa khóc vừa đau khổ nói: “Cục cưng, sao vậy, con có nhớ mẹ không??"

"Con nhớ mẹ." Khóe miệng Tiểu Thành Thành cong xuống, liếc mắt nhìn Tần Kiêu, sau đó vùi mặt vào vai Đường Khê.

Mặc dù không nói rõ ràng, nhưng ý tố cáo đã quá rõ ràng.

Bố bắt nạt cậu bé.

Đường Khê vỗ vỗ lưng an ủi cậu bé, rồi quay đầu nhìn Tần Kiêu hỏi: "Sao Tiểu Thành Thành lại khóc?"

Vẻ mặt Tần Kiêu cũng có chút không tốt, nói: "Để nó tự nói đi."

Nghe có vẻ như anh cũng rất tủi thân.

Không biết trước khi cô về, hai bố con đã xảy ra chuyện gì.

Đường Khê ôm Tiểu Thành Thành ngồi ở trên ghế sô pha, cọ mặt vào gò má của con trai, cô dịu dàng hỏi: "Cục cưng, bây giờ bố muốn ôm con một cái, con để bố ôm một cái có được không?”

“Không muốn.” Tiểu Thành Thành nghẹn ngào, lại rơi nước mắt: “Bố bắt nạt cục cưng, hu hu hu...”

Sau khi nhận được câu trả lời của Tiểu Thành Thành, Đường Khê vội vàng la anh, không để ý chuyện tính sổ với Tần Kiêu nữa. Cô trừng mắt liếc anh một cái, kêu anh đi lấy khăn cho Tiểu Thành Thành.

Tần Kiêu mím môi, đi lấy khăn cho Tiểu Thành Thành mà sắc mặt u tối, liếc nhìn đứa con trai đang phàn nàn trong vòng tay của Đường Khê, ước gì anh có thể bế cậu bé xuống và ném ra ngoài cửa sổ.

Dưới sự trấn an của Đường Khê, Tiểu Thành Thành đã sớm hồi phục, cậu bé chơi với món đồ chơi mới mà mẹ mua cho, nhưng vẫn không muốn nói chuyện với bố, còn muốn lôi kéo mẹ cùng “cô lập” bố.

Tần Kiêu đang ngồi trên ghế sô pha, lặng lẽ nhìn Đường Khê đang ngồi trên thảm bên cạnh chơi trò chơi với con trai mình.

Một lúc sau, nhân lúc Tiểu Thành Thành không chú ý, Đường Khê nháy mắt với Tần Kiêu, rủ anh vào bếp cùng mình.

"Thành Thành nói anh bắt nạt con hả?”

Tần Kiêu nói: "Không có, chính nó bỗng nhiên kiếm chuyện.”

Đường Khê nắm tay anh, bất lực nói: "Chồng à, Thành Thành mới hai tuổi, anh không muốn tranh cãi với một đứa trẻ nhỏ như vậy phải không?"

"Anh thật sự không bắt nạt con."

Đường Khê nhướng mày, chờ anh nói lý do tại sao Thành Thành lại khóc.

Tần Kiêu khẽ cau mày, trên mặt lộ ra một chút chán ghét, buồn bực nói: “Nó nói muốn đi toilet, anh đưa nó vào toilet. Sau khi nó đi vệ sinh xong, anh xả nước. Nó lại bảo anh trả phân lại cho nó, không trả thì nó sẽ vừa khóc vừa gào.” Đã xả đi rồi thì làm sao mà trả cho cậu bé được nữa.

Đầu óc Tần Kiêu bắt đầu đau nhức khi nghĩ đến cảnh con trai đòi anh đưa đi đại tiện vào buổi chiều.

"..."

Đường Khê không thể tin được, cô nói: "Anh có chắc vì cái này mà con làm ầm lên không? Trước đây khi nó đi vệ sinh đều là chúng ta xả nước cho con mà.”

Tần Kiêu: "Anh chắc chắn là bởi vì chuyện này."

Nếu là như vậy thì Tần Kiêu thật sự oan uổng.

Đường Khê cười nói: "Suy nghĩ của trẻ con luôn luôn không thể giải thích được, nó đã bởi vì chuyện này mà buồn, vậy chắc chắn có nguyên nhân khiến nó buồn, lần sau chúng ta chú ý một chút."

Tần Kiêu ậm ừ, đương nhiên anh sẽ không tính toán chi li vì loại chuyện như vậy.

Tần Kiêu nấu bữa tối, bởi vì Tiểu Thành Thành đã nhanh chóng tìm đến mẹ, để mẹ cùng chơi với cậu bé.

Sau bữa tối, Tiểu Thành Thành vẫn phản đối việc bố đưa mình đi tắm, yêu cầu mẹ đưa cậu đi tắm cùng.

Đường Khê đặt cậu bé vào bồn tắm nhỏ của mình, cầm khăn mặt lau người cậu bé. Cậu bé lắc đầu ngăn cản Đường Khê chạm vào mình, muốn tự tắm rửa.

Đường Khê thuận theo ý muốn của cậu bé, đứng ở bên cạnh nhìn cậu bé vung tay vào trong bồn tắm, nghịch nước một hồi mà nửa người trên cũng không dính chút nước nào.

Tuy rằng bây giờ cũng có thể huấn luyện bé tự tắm, nhưng phải làm từng bước một. Bé đã có ý thức muốn tự tắm, trước hết để bé tự chơi, không nên vội vàng tắm rửa sạch sẽ cho con, kẻo đứa trẻ mất kiên kiên nhẫn.

Hôm nay chơi đã đủ lâu, sợ cậu bé bị cảm lạnh, Đường Khê ngồi xổm xuống lấy khăn ướt lau nửa người trên cho cậu bé. Tiểu Thành Thành lập tức cảnh giác lắc đầu: "Không muốn, không muốn."

“Cục cưng, nước nóng sao?” Đường Khê chuyển hướng chú ý của cậu bé.

Tiểu Thành Thành: "Nóng, nóng." Cậu bé đã ngồi trong đó lâu như vậy thì chắc chắn là không nóng, logic của đứa trẻ không mạch lạc, vì vậy Đường Khê hỏi lại lần nữa.

"Có nóng không?"

Tiểu Thành Thành đảo mắt một vòng, lắc đầu nói: "Không nóng."

Đường Khê: "Ăn cơm tối no chưa?"

Tiểu Thành Thành vỗ vỗ bụng: “Ăn no lắm."

Cậu bé ưỡn bụng cho Đường Khê xem: "Mẹ, dưa hấu lớn chín rồi."

Đây là do lần trước Ngôn Tầm đến nhà chơi, sau khi ăn xong còn cố ý trêu chọc cậu bé, vỗ vỗ cái bụng tròn trịa của cậu bé, nói dưa hấu chín rồi.

Trẻ em thích học theo từ người lớn trong mọi thứ.

Đường Khê khen cậu bé: "Thành Thành thật giỏi, bữa tối có ngon không?"

Tiểu Thành Thành gật đầu: “Có thịt."

"Đúng rồi, còn có món thịt Thành Thành thích nhất, là món thịt bố cố ý làm cho Thành Thành, có phải bố rất yêu thương Thành Thành không?"

Tiểu Thành Thành đã quên tại sao mình và bố lại giận dỗi nhau, cậu bé chỉ nhớ là bố bắt nạt mình. Khi nghe mẹ cậu bé nói rằng bố đã nấu thịt cho mình, cậu bé mím môi, không nói nữa.

Đường Khê cười hỏi: "Đồ ăn bố nấu có ngon không?"

Tiểu Thành Thành gật đầu.

"Thành Thành có yêu bố không?"

Tiểu Thành Thành gật đầu.

Đường Khê: "Vậy lát nữa Thành Thành đi ôm bố đi nhé, được không?"

Tiểu Thành Thành lắc đầu: “Không được."

"Tại sao?"

Tiểu Thành Thành: "Bố ôm con."

Điều này có nghĩa là, cậu bé muốn bố chủ động ôm mình.

Giỏi lắm, trước đây cô không nhận ra, cô luôn cho rằng đứa trẻ này có tính cách giống mình, nhưng bây giờ cô mới nhận ra, đây là giống Tần Kiêu.

Rõ ràng là ai chủ động ôm cũng được, lại phải chia rõ ràng như vậy.

Sau khi tắm cho Tiểu Thành Thành, Đường Khê mặc quần áo cho cậu bé, lại nghe thấy câu không muốn lần nữa.

Tiểu Thành Thành từ chối cô giúp mình mặc quần áo, muốn tự mặc quần áo.

Bé không chỉ tự mặc quần áo mà còn tự mình dọn dẹp đồ chơi trong bồn tắm, không để Đường Khê dọn giúp. Thậm chí còn phải kéo chiếc bồn tắm của mình về nơi thường đặt bồn tắm, không cho Đường Khê động vào.

Cuối cùng cậu bé ra khỏi phòng tắm, để Đường Khê ôm mình lên, tự cậu bé sẽ tắt đèn.

Kết hợp với việc Tần Kiêu đã giúp cậu xả nước sau khi cậu đi vệ sinh hôm nay, cậu bé khóc lóc ầm ĩ yêu cầu Tần Kiêu trả lại phân cho mình, cậu bé muốn tự mình xả nước. Đường Khê mới nhận thấy rằng con trai mình không bình thường.

Trở lại phòng ngủ, Tiểu Thành Thành thơm tho đang ngồi trên giường của bố mẹ chơi xếp hình, Đường Khê kể cho Tần Kiêu về hành động vừa rồi của con trai mình.

Tần Kiêu nói: "Có lẽ là bước vào giai đoạn nhạy cảm rồi."

"Giai đoạn nhạy cảm là gì?" Đường Khê hỏi.

Tần Kiêu giơ tay ấn huyệt thái dương: “Đó là thời kỳ mèo ngại chó ghét, đối với bản thân và những người xung quanh đều có yêu cầu cao hơn, muốn khống chế được chuyện mình có thể khống chế, muốn phải chiều theo ý của nó, nếu không thì sẽ gây rối.”

Với hành vi bất thường của con trai hôm nay, Tần Kiêu đương nhiên không muốn thừa nhận rằng con trai mình có tính cách lập dị là thích đi ị.

Vừa rồi lúc Đường Khê đưa con trai đi tắm, Tần Kiêu bình tĩnh tra trên mạng, phát hiện rất nhiều trẻ sơ sinh hai tuổi đều bước vào giai đoạn không bình thường, không muốn người khác đụng vào đồ của mình, kể cả bố mẹ mình cũng vậy.

Giai đoạn này rất quan trọng đối với sự phát triển của trẻ.

Đường Khê và Tần Kiêu cùng nhau ngồi trên ghế sô pha, xem lời khuyên của chuyên gia.

Hầu hết các bậc bố mẹ trên thế giới đều như vậy, đều sẽ nuôi dạy đứa con đầu lòng theo sách vở.

Một lúc sau, Đường Khê đi tắm, chỉ còn lại hai bố con Tiểu Thành Thành và Tần Kiêu trong phòng.

Một người đang ngồi trên ghế sô pha chơi điện thoại di động, còn người kia đang ngồi trên giường chơi xếp hình.

Tiểu Thành Thành sắp xếp một trò chơi ghép hình, liếc nhìn bố mình, muốn gọi bố đến chỗ mình. Nhưng bố vẫn luôn không ngẩng đầu lên nhìn cậu bé, cũng không tiến tới ôm cậu.

Xếp hình thật là nhàm chán.

Cậu bé muốn bố nâng lên cao.

Nhưng tại sao bố không đến ôm cậu.

Cậu bé gõ ngón tay xuống giường phát ra tiếng động, Tần Kiêu ngẩng đầu nhìn cậu bé, rồi lại cúi đầu nhìn điện thoại.

Bố không để ý đến cậu bé.

Tiểu Thành Thành ngơ ngác liếc về hướng phòng tắm, cúi đầu móc ngón tay, leo lên đầu giường. Ở đầu giường đã bày cầu thang nhỏ cho cậu bò xuống. Cậu bé quấn một chiếc chăn nhỏ quanh người, đi tới trước mặt bố. Thấy bố không nhìn mình thì cậu bé dứt khoát ngã ngửa xuống đất.

Đường Khê vừa mở cửa phòng tắm, cô thấy con trai mình vì thu hút sự chú ý của bố mà giả vờ đụng phải bố cậu, ngã xuống bên chân bố mình.