Đường Khê bị lời nói mang theo uất ức của Tần Kiêu chọc cười, người đàn ông này luôn rất chăm chỉ với công việc, ở nhà cứ hễ có lúc rảnh rỗi lại lôi công việc ra làm, đó như thể là thú vui khiến anh say mê, đắm mình bên trong không thể tự kiềm chế được.
Lại không ngờ cũng giống như kiểu nhân viên bị tư bản chèn ép mà oán hờn công việc như vậy.
Đường Khê đưa tay lên ấn ấn vào huyệt thái dương của anh, nói: "Vậy thì đừng làm nữa, dù sao anh là ông chủ mà, cũng có ai quản anh đâu."
Tần Kiêu nghe được câu không có ai quản mình lại kéo tay của cô xuống, vân vê ngón tay của cô, phản bác: "Sao lại không có ai quản anh, em bỏ mặc anh sao?"
Đường Khê mỉm cười gật đầu: "Dĩ nhiên là em muốn quản anh rồi, anh chính là chồng em, em không quản anh thì quản ai."
Giọng nói của Tần Kiêu lại chen vào chút oán hờn, nói: "Chỉ biết nói mấy lời ngon ngọt dỗ dành anh."
Đường Khê vốn không hiểu chút oán hờn bất thình lình đó của anh là từ đâu mà có, dựa theo lối tư duy hay bật ra của anh, Đường Khê cảm thấy bản thân cô thật không theo kịp tiến độ suy nghĩ của não người này được, hỏi: "Em sao lại chỉ biết nói mấy lời ngon ngọt dỗ dành anh chứ, lẽ nào em không có dùng hành động thực tế đối xử tốt với anh hay sao?"
Nếu là lúc trước nghe anh nói mấy lời này thì cô sẽ thừa nhận.
Vì lúc trước quả thật cô đối với anh rất hời hợt, chỉ có treo ngoài miệng vài câu quan tâm thì trong lòng không có để ý, nhưng mà bây giờ cả trái tim của cô đều là anh rồi, anh nói cô như vậy cô thật sự không được vui.
Tần Kiêu ừm một tiếng, nói: "Có."
"Vậy sao anh lại nói em chỉ biết nói lời ngon ngọt dỗ dành anh?" Đường Khê càng nói lại càng cảm thấy không phục, hừ một tiếng, tiếp tục: "Em không đối xử tốt với anh vậy anh còn ôm em làm gì, bỏ em xuống."
Cô rụt tay ra khỏi tay người kia, chống tay lên bàn làm việc cố gắng chồm người muốn đứng lên.
Tần Kiêu thấy cô giận bèn vội vàng dỗ dành cô: "Không có, em đối với anh rất tốt."
Đường Khê không tiếp thu lời dỗ dành này của anh, tách bàn tay đang ôm eo mình của anh ra: "Vừa nãy anh còn cảm thấy em chỉ biết nói lời ngon ngọt dỗ dành anh mà, ai biết được ngoài miệng anh nói em tốt với anh nhưng thực ra trong lòng lại đang oán trách em chưa đủ tốt với anh hay không chứ."
Tần Kiêu nhẹ nhàng hôn lên mặt cô, nói: "Em rất tốt, Khê Khê tốt nhất."
"Đừng hòng gạt em." Đường Khê vẫn tức tối gặng hỏi anh: "Lời anh nói vừa nãy rốt cuộc là có ý gì?"
Tần Kiêu mím môi, đôi mắt đen láy nhìn thẳng cô, dáng vẻ vừa nhỏ bé vừa vô tội.
Biểu cảm như này hiện ra trên khuôn mặt điển trai của anh thoạt nhìn qua còn thấy đang rất uất ức.
Đường Khê nhịn cười, nói: "Anh có ý kiến gì thì cứ nói thẳng, đừng có mà giấu trong lòng rồi cho em đoán. Hôm nay nếu anh không nói rõ với em thì tý nữa không cần trở về phòng ngủ."
Tần Kiêu: "Không về phòng ngủ chứ về đâu?"
Đường Khê: "Anh thích đi đâu thì đi đó, không phải anh cảm thấy em không quan tâm anh đó sao?"
Tần Kiêu trầm mặc nhìn cô vài giây, sau đó hất cằm lên né đi ánh mắt nhìn thẳng tới của cô, chỉ thoáng liếc nhìn cô rồi ho khan một tiếng: "Sao tới bây giờ em vẫn không hỏi một tiếng xem anh có bao nhiêu tiền?"
"Em hỏi anh có bao nhiêu tiền làm gì? Em cũng có thiếu tiền đâu, hơn nữa không phải anh đưa thẻ của anh cho em dùng đó sao?"
"Anh chỉ đưa cho em một cái thẻ, anh còn nhiều tiền hơn thế cơ."
"Em biết anh có nhiều tiền hơn thế mà, rồi sao nữa?"
Đường Khê không hiểu ý Tần Kiêu muốn nói là gì, với vai trò là tổng giám đốc của tập đoàn Ích Viễn thì dĩ nhiên Đường Khê biết rõ anh có rất nhiều tiền, anh không nói cô cũng thừa biết mà.
Tần Kiêu hơi rũ mi xuống, ánh mắt liếc nhìn cô lại có chút nét bất lực.
Đường Khê nhìn vẻ mặt muốn nói gì đó lại thôi của anh bèn ngẫm nghĩ một chút. Anh cố ý tự nói anh có rất nhiều tiền, lẽ nào là vì muốn bày tỏ với cô chuyện mình rất giỏi kiếm tiền để cô ngưỡng mộ anh, khen ngợi anh?
Đường Khê nghĩ tới đây vẫn cảm thấy có khả năng nhất.
Hình như phần lớn đàn ông đều rất thích cảm giác được người phụ nữ của mình sùng bái, khoe mẽ ở trước mặt người phụ nữ của mình là muốn bản thân có cảm giác đạt được thành tựu.
Người đàn ông này sĩ diện như vậy chắc hẳn cũng muốn cô tôn sùng anh, thỏa mãn được lòng tự trọng đàn ông của anh nhỉ.
Nhìn dáng vẻ kìm nén không nói đó của anh, lại nói bóng nói gió ám chỉ cô cũng có thể thông cảm được.
Dù sao con ma kiêu ngạo này như anh thì nếu không phải trong tình huống uống say thì cũng không thể nói thẳng với cô được.
Đường Khê, nhanh sùng bái anh đi nào.
Đúng là cô sơ suất, anh ngày ngày làm việc vất vả như vậy, lại thường xuyên vào những đêm yên tĩnh người khác đều đang ngon giấc mà một mình lẻ loi đi tới phòng làm việc nhưng lại không có ai coi trọng thành quả cố gắng của anh, anh cực nhọc kiếm tiền cũng không có ai hỏi han một chút, ngẫm lại quả thật là oan ức thật.
Đường Khê vỗ vỗ tay khen ngợi: "Anh giỏi thật đó, vừa đẹp trai vừa biết kiếm tiền, lại còn chăm chỉ cần cù quả thật là một anh chồng số một hiếm thấy."
Tần Kiêu ừm một tiếng, tiếp nhận lời khen từ cô.
Đường Khê tưởng rằng mình đoán đúng rồi bèn vểnh lông mày lên mỉm cười, sau đó chỉ nghe Tần Kiêu một lời khó nói hết mà đáp lại: "Anh muốn nghe em khen anh sao?"
Đường Khê: "..."
Không phải muốn nghe cô khen anh?
Đoán sai rồi?
Đường Khê rất ngoan nói: "Được, vậy sau này em không khen anh nữa."
Tần Kiêu: "..."
Ánh mắt sâu thăm thẳm của Tần Kiêu chăm chú nhìn cô hồi lâu, nói: "Anh không có bảo em không khen anh."
Mặc dù không phải là mục đích mà anh muốn nói, nhưng mà khen ngợi thì vẫn cần có.
Đường Khê nhìn anh bày ra vẻ mặt nũng nịu lại buồn cười nói: "Vậy rốt cuộc là anh muốn làm gì đây."
Cô liếc nhìn thời gian trong máy tính: "Sắp mười giờ rồi đó, nói mau đi đừng có lề mề nữa, còn nhanh hoàn thành công việc rồi nghỉ ngơi sớm một chút. Sáng mai còn phải dậy sớm đi chụp hình cưới nữa đó, đêm nay mà không nghỉ ngơi tốt thì sáng mai không có tinh thần chụp hình đâu."
Cả hai vẫn chưa có chụp hình cưới, theo lời Tần Kiêu nói lúc tỏ tình thì ban đầu anh không có ý định làm vợ chồng thật với cô nên dĩ nhiên giữa hai người cũng không nghĩ tới chuyện sẽ đi chụp hình cưới.
Sau khi cả hai xác định tình cảm của mình dành cho nhau thì thời tiết vẫn luôn rất lạnh, sợ mặc váy cưới chụp ngoại cảnh không được tiện nên phải chờ đến lúc thời tiết ấm lên một chút mới đi chụp hình cưới.
Thợ chụp hình là Lâm Giản và Trần Khải bởi kỹ thuật chụp hình của bọn họ rất tốt, bình thường cũng sẽ nhận khách chụp hình cưới.
Tần Kiêu bày ra vẻ mặt hờ hững không quan tâm: "Anh có nhiều tiền như vậy, em vẫn có thể yên tâm được sao?"
Đường Khê: "Yên tâm chứ, mắc gì không yên tâm?"
Tần Kiêu: "Em không sợ anh có nhiều tiền quá rồi ra ngoài xằng bậy?"
Đường Khê nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, phụt cười một tiếng.
Tần Kiêu híp đôi mắt lại: "Không cười, nghiêm túc lại chút."
Đường Khê mím môi, nhịn cười nói: "Dĩ nhiên là em không sợ anh xằng bậy bên ngoài rồi, vì em tin tưởng anh sẽ không làm như vậy, lẽ nào anh không tin chính mình sao?"
Đã nói tới mức này rồi, Tần Kiêu cũng sẽ không kìm nén nữa.
"Anh giữ mình trong sạch là chuyện của anh, không phải là lý do để em mặc kệ anh không quản."
Đường Khê: "..."
Người đàn ông này khá lắm, uất ức lâu như vậy hóa ra là cảm thấy cô không quản anh, càng là không quản tiền của anh.
Cô không quản tiền của anh thì không phải anh nên vui vẻ sao?
Cô đã nhìn thấy rất nhiều người đàn ông bị vợ quản tiền, đều là dùng trăm phương ngàn kế để giấu quỹ đen sau lưng vợ. Người đàn ông này sao lại khác biệt như vậy, quả thật là một người thanh khiết trong cả đám đàn ông mà.
Đường Khê: "Vậy nên ý anh là muốn em quản tiền của anh, sau đó mỗi tháng cho anh chút phí sinh hoạt?"
Tần Kiêu ngước cằm lên, từ trong cổ họng phát ra một tiếng ừm.
Đường Khê: "Nhưng mà tiền anh nhiều quá, để em quản thì em không biết quản lý tiền bạc như nào đâu."
Tần Kiêu nói: "Em không cần quan tâm tới chuyện đó, anh sẽ mời chuyên gia quản lý tiền bạc cho em, em muốn đầu tư gì thì cứ trực tiếp hỏi anh là được."
"Vậy cũng có khác gì với chuyện anh tự mình quản tiền đâu?"
Tần Kiêu giận đến bật cười: "Mợ chủ Tần ơi, em có thể nào quan tâm chồng em một chút được không."
"Được rồi được rồi, em quản tiền của anh vậy."
Tần Kiêu hài lòng, nói: "Được thôi."
Đường Khê: "Vậy chuyện này để ngày mai chúng ta chụp hình cưới xong rồi hãy bàn tiếp, bây giờ anh giải quyết công việc trước đi."
Đường Khê từ trên người anh ngồi dậy, Tần Kiêu lúc này không có ngăn cô lại nữa, tâm trạng vui vẻ nói: "Em về giường ngủ trước đi, có thể nửa tiếng nữa anh sẽ xong công việc."
Đường Khê gật đầu, cầm điện thoại từ trên ghế sofa quay trở về phòng ngủ.
Sáng hôm sau, Đường Khê và Tần Khê đến studio chụp hình cưới.
Vì trong một ngày phải chụp xong ngoại cảnh và chụp phông nền, cho nên mới hơn bảy giờ cả hai đã tới studio để chụp phông nền trước.
Tần Thù là nhà thiết kế thời trang, trang phục cưới đều là do cô ấy thiết kế cho Đường Khê và Tần Kiêu.
Lúc hai người họ tới studio, Lâm Giản, Trần Khải và thợ trang điểm đều đã tới rồi. Tô Chi cũng đã dậy rất sớm chạy tới xem họ chụp hình cưới.
Hai người tới phòng trang điểm trước.
Thợ trang điểm đều là đồng nghiệp ở phòng làm việc của Đường Khê, cô mỉm cười chào hỏi bọn họ, đi tới ngồi xuống bàn trang điểm phía bên trái.
Thợ trang điểm Hứa Mộng phụ trách trang điểm cho Đường Khê liếc nhìn làn da trắng trẻo của cô, khen ngợi: "Chị Khê Khê, da chị đẹp thật đó, bình thường dưỡng da như nào vậy."
Đường Khê nói: "Da em cũng đẹp lắm mà, về chuyện chăm sóc da mặt thì em mới là chuyên nghiệp chứ."
Hứa Mộng: "Da chị đẹp hơn da em, cũng không có quầng thâm mắt, chứ em dạo này có luôn cả bọng mắt rồi."
"Em có bọng mắt hả? Chị có thấy đâu." Đường Khê quay mặt qua nói: "Cho chị xem xem."
Hứa Mộng đưa mặt về phía trước mặt cô, nói: "Chị nhìn đi, mắt trái có cái bọng mắt nè."
Đường Khê nói: "Còn ổn mà, không có thấy rõ lắm, dạo gần đây có phải là mất ngủ không?"
Hứa Mộng ừm một tiếng, nói: "Gần đây em có hay mất ngủ lúc tối."
Bọn họ đều rất quen thuộc nhau, vừa nói cười vừa bắt đầu trang điểm, chỗ bàn trang điểm bên phía Tần Kiêu vẫn còn trống.
Đường Khê nhìn Tần Kiêu ở sau lưng thông qua tấm gương trước mặt, quay sang nhìn anh chỉ tay vào cái ghế bên cạnh nói: "Anh qua đây ngồi đi."
Tần Kiêu nhìn cái ghế Đường Khê chỉ, thấy có một đồng nghiệp nữ đang đứng đó bèn đi tới lôi cái ghế bên cạnh Đường Khê qua sát bên cạnh cô rồi ngồi xuống.
Vương Ngữ Kỳ là thợ trang điểm cho Tần Kiêu nhờ trước đó có nói chuyện trong nhóm của studio nên cũng sớm biết chồng của chị Khê Khê thích ngồi cạnh chị Khê Khê, vì thế lúc thấy anh kéo ghế ngồi bên cạnh cô cũng không nói gì, chỉ đi theo sau tới chỗ anh ngồi cầm cái cặp tóc nhỏ muốn gắp tóc của anh lên.
Tần Kiêu nhận ra được người kia đang duỗi tay về phía mình bèn nghiêng đầu tránh, lập tức từ trên ghế đứng lên đi tới chỗ Đường Khê.
Vương Ngữ Kỳ ngừng lại động tác tay, thấy anh rời đi cũng không dám hỏi tại sao anh lại làm vậy, chỉ yên lặng cất cặp tóc, nhìn Đường Khê bằng ánh mắt dò hỏi.
Đường Khê nghiêng đầu nhìn Tần Kiêu, hỏi: "Sao thế?"
Người kia lạnh lùng nói: "Không có gì."
Đường Khê nhìn thấy sắc mặt của anh không được tốt bèn quét mắt nhìn những người khác trong studio, thiết nghĩ có thể là có lời gì đó không tiện nói trước mặt đồng nghiệp bèn quay sang nói với Hứa Mộng: "Chờ chị một tý nha."
Cô lập tức đứng lên đi ra ngoài, Tần Kiêu đi theo sau cô cùng rời khỏi phòng trang điểm.
Hai người tới phòng bên cạnh không có người, Đường Khê mới hỏi người kia: "Anh sao vậy?"
Tần Kiêu lạnh nhạt nói: "Em thấy rồi à."
Đường Khê mờ mịt: "Em thấy gì cơ?"
Tần Kiêu nhỏ giọng: "Cô ta sờ anh."
Đường Khê: "..."
Tần Kiêu thấy dáng vẻ không mấy quan tâm của cô ánh mắt lại trầm xuống, nghiêm túc nói: "Đường Khê, đồng nghiệp của em muốn sờ anh."
Sắc mặt anh u ám như vậy là nghĩ Vương Ngữ Kỳ muốn sàm sỡ anh?
Đường Khê cố gắng kìm chế để bản thân mình không cười thành tiếng: "Cô ấy là thợ trang điểm, phải trang điểm cho anh là đúng rồi."
Tần Kiêu ngẩn ra: "Anh cũng cần trang điểm?"
Hóa ra, anh còn không biết mình phải trang điểm, thảo nào lại hiểu lầm như vậy.
Đường Khê: "Đúng vậy, chụp hình cưới thì chú rể cũng phải trang điểm chứ, nếu không thì sắc mặt sẽ nhợt nhạt lên hình không đẹp."
Tần Kiêu im lặng một lát, ừm một tiếng đáp: "Không sao nữa rồi."