Đường Khê cả kinh vì Tần Kiêu đột ngột ra tay.
Mặc dù từ lúc Lý Tráng Tráng chào hỏi bọn họ câu đầu tiên, cô cũng đã cảm nhận được Tần Kiêu có ý muốn đánh người này rồi.
Nhưng vừa rồi Lý Tráng Tráng nói xong một màn chuyện anh âm thầm cho anh ta một quầy thịt heo to lớn như vậy, Tần Kiêu cũng đã tiếp nhận hình tượng vĩ đại về mình mà người kia bổ não ra rồi, đồng thời còn chủ động mời Lý Tráng Tráng vào nhà ăn cơm, cô còn tưởng Tần Kiêu là thấy vui vẻ trước mấy lời ca tụng của anh ta, không để bụng chuyện người kia chửi bới hình tượng của mình ở chợ nữa.
Tần Kiêu đơn phương buông bỏ thù hận, đơn phương giảng hòa với Lý Tráng Tráng rồi thêm wechat, còn khách sáo mời người kia vào nhà làm khách. Cảnh tượng trông vô cùng tốt đẹp lại vì cú đấm bất ngờ này của Tần Kiêu mà đánh vỡ hết bầu không khí "hài hòa" giữa hai người bạn cũ đã mười năm không gặp.
Lý Tráng Tráng cũng không ngờ được Tần Kiêu lại đánh mình một cú nên cũng không kịp phòng bị, nụ cười trên mặt còn chưa kịp thu lại đã bị anh tức tối tung một cú khiến cả người loạng choạng hai bước, cổ ngoẹo sang một bên, mắt đầy đom đóm.
Anh ta giơ tay lên che mắt, theo phản xạ có điều kiện quay lại. Lúc nhìn thấy sắc mặt tối tăm của Tần Kiêu lại nhớ tới chuyện người này đã âm thầm chiếu cố mình bèn mù mờ kích động: "Người anh em, sao anh lại đánh tôi?"
Tần Kiêu siết tay lại thành quyền, khí thế buốt lạnh, thoạt nhìn người có vẻ ngoài chín chắn cao quý như anh sẽ không phải kiểu người dùng nắm đấm.
Nhưng Lý Tráng Tráng đã bị ăn hai cú từ anh, với anh ta mà nói người này cũng giống như bom vậy, không biết được lúc nào thì phát nổ mà ra tay với anh ta. Lý Tráng Tráng lui về phía sau kéo dài khoảng cách với người này, quay mặt qua Đường Khê tố cáo: "Đường Khê, em coi Tần Kiêu kìa, đang nói chuyện vui vẻ mắc gì lại đánh anh."
Đường Khê đi tới trước cản Tần Kiêu lại, hai tay nắm lấy cánh tay của anh, khuyên nhủ: "Đừng đánh nữa, nơi này nhiều người, người ta đều nhìn qua phía này hết rồi."
Đường Khê đưa tay vuốt vuốt sau lưng Tần Kiêu, nói: "Đừng tức giận, có chuyện gì từ từ nói."
Lý Tráng Tráng nói: "Đúng đó, có chuyện gì từ từ nói, vẫn là Đường Khê nói chuyện có lý. Tần Kiêu, nếu hôm nay anh không cho tôi câu trả lời hợp lý, cú đấm này tôi phải trả lại đó, không thể oan ức chịu một cú này từ anh được."
Lý Tráng Tráng không nghĩ ra được bản thân mình đã đắc tội chỗ nào với người bạn tốt "tình nghĩa sâu đậm" đã âm thầm ra tay giúp đỡ mình này.
Vừa rồi vẫn còn đang tốt đẹp, lại không có chút dấu hiệu báo trước nào đã ra tay rồi.
Tần Kiêu nghe người kia nói xong cũng tức giận, lạnh lùng nói: "Mười năm trước, anh đã nói như nào với tôi?"
Mười năm trước?
Đường Khê nghe Tần Kiêu nói với chuyện mười năm trước bèn hiểu ra được lý do Tần Kiêu bỗng ra tay với Lý Tráng Tráng, có thể không chỉ vì lý do người này bịa chuyện trong chợ. Nhìn dáng vẻ của anh, lẽ nào mười năm trước còn xảy ra chuyện gì mà cô không biết nữa sao?
Lý Tráng Tráng bị Tần Kiêu nhìn đến chột dạ, dường như cũng không hiểu tại sao mình lại bị đánh. Mười năm trước anh ta đã nói gì với Tần Kiêu bản thân anh ta cũng không nhớ rõ, nhưng anh ta nhớ mang máng là vì để Tần Kiêu hết hi vọng với Đường Khê nên đã dốc lòng soạn ra rất nhiều chuyện tình tốt đẹp giữa Tống Ninh Viễn và Đường Khê, gạt Tần Kiêu nói rằng là bản thân tận mắt nhìn thấy.
Anh ta ngượng ngùng mỉm cười một tiếng, nói: "Người anh em, đã qua quá lâu rồi, tôi cũng không nhớ rõ mình đã nói gì nữa. Nhưng mà tôi biết là tôi có lỗi với anh, tôi xin lỗi anh, nếu như anh chưa hết giận thì hôm nay tôi đứng đây mặc cho anh đánh, tuyệt đối sẽ không đánh trả."
Đường Khê khó hiểu hỏi Tần Kiêu: "Mười năm trước, Lý Tráng Tráng đã nói gì với anh?"
"Không có gì?" Tần Kiêu thu lại ánh mắt lạnh băng đang nhìn Lý Tráng Tráng, cụp mắt xuống dịu dàng nhìn Đường Khê: "Không làm em sợ chứ?"
Đường Khê lắc đầu: "Không có."
Lý Tráng Tráng: "..."
Người chịu đòn là anh ta, Đường Khê có khỉ gì mà phải sợ chứ.
Tần Kiêu ôm eo Đường Khê, nói: "Về nhà thôi."
Đường Khê đoán chừng mười năm trước chắc còn xảy ra gì nữa, nếu không thì Tần Kiêu sẽ không tức giận không kìm được như vậy mà ra tay với Lý Tráng Tráng ở trước mặt mọi người. Nhưng mà giờ cũng không phải lúc nhớ lại chuyện xưa, chờ tới lúc không có người thì cô lại sẽ hỏi anh sau.
"Ừm, về nhà thôi."
Lý Tráng Tráng thấy Tần Kiêu và Đường Khê muốn đi, đang suy nghĩ mở miệng nói xin lỗi Tần Kiêu, đồng thời hỏi thêm trước đây rốt cuộc có phải vì mấy lời nói lung tung đó của mình khiến anh hiểu làm Đường Khê hay không lại bắt gặp ánh mắt bén ngót của người kia nhìn sang.
Đường Khê cũng sẽ cái miệng của Lý Tráng Tráng sẽ đạp trúng ngay chỗ phát tiết của Tần Kiêu bèn nhắc nhở người kia đúng lúc: "Lý Tráng Tráng, đừng tiếp tục hỏi chuyện trước đây nữa, đều đã qua cả rồi. Sau này anh đừng có nói năng lung tung với người khác chuyện của em với chồng em nữa. Chuyện lần trước ở chợ rêu rao đã khiến người khác hiểu lầm em với anh ấy rồi, còn nữa, chuyện chồng em đánh anh, em thay mặt anh ấy xin lỗi anh."
Mặc dù không biết cụ thể Lý Tráng Tráng đã nói chuyện gì, nhưng sắc mặt của Tần Kiêu sau khi nghe chuyện về vợ của mình đáng sợ như vậy, thiết nghĩ cũng biết mấy lời mà Lý Tráng Tráng đã nói không có gì tốt đẹp.
Lý Tráng Tráng nói: "Không cần xin lỗi, đúng là anh cần xin lỗi Tần Kiêu, nhưng mà chuyện anh bêu rếu Tần Kiêu ở chợ sao hai người lại biết?"
Đường Khê hỏi ngược lại: "Anh nói xem?"
Cũng do cái miệng oang oang như miệng loa kia bêu rếu Tần Kiêu đến mức cả chợ đều biết, giờ còn hỏi cô làm sao lại biết.
Lý Tráng Tráng xấu hổ gãi đầu, thẳng thắn thành khẩn nói: "Lúc đó anh thấy Tần Kiêu giàu có lại kiểu mắt chó... À không phải, lại kiểu xem thường anh nên anh mới tức giận ăn nói lung tung, hai người đừng để bụng nha, anh sẽ quay lại chỗ chợ giải thích mọi chuyện."
Lý Tráng Tráng dằn lại kịp thời câu mắt chó coi thường người khác.
Đường Khê nói: "Không cần giải thích đâu, chuyện này đến đây thôi được rồi."
Với cái miệng này của Lý Tráng Tráng, muốn giải thích lại cũng không biết thành ra cái dạng gì. Hơn nữa người bên trong chợ đã hầu như quên đi chuyện này rồi, bây giờ anh ta đi giải thích lại chẳng gợi lên lần nữa à.
"Được, vậy sau này anh sẽ không nói chuyện của hai người với người khác nữa." Lý Tráng Tráng gật đầu, vẫn không quên chuyện mang thịt heo cho Tần Kiêu và Đường Khê, quay sang nói với Tần Kiêu: "Vả lại đừng quên cho tôi địa chỉ nhà hai người nha, tôi mang thịt heo qua tới."
Tần Kiêu không để ý tới anh ta, Đường Khê quay mặt sang nhìn con mắt bị đánh bầm của Lý Tráng Tráng, tốt bụng nói: "Mắt anh sưng lên rồi, về nhà bọn em bôi chút thuốc đi."
Lý Tráng Tráng đang ngẫm nghĩ muốn nói lại thoáng nhìn thấy Tần Kiêu hơi nghiêng mặt, ánh mắt lạnh buốt quét qua người mình lại sợ đến nuốt nước bọt, nói: "Thôi khỏi, nhà anh cũng ở gần đây thôi, anh về bảo vợ bôi thuốc là được."
Anh ta sợ theo Tần Kiêu và Đường Khê về nhà sẽ bị hai người này đóng cửa cùng nhau đánh.
Mặc dù đôi bên không có đánh nhau nhưng xung quanh vẫn tụ lại không ít người vây xem, trước ánh mắt đánh giá của mọi người, Tần Kiêu và Đường Khê rời khỏi công viên, cô liếc nhìn gương mặt nghiêm nghị của Tần Kiêu lại không nhịn được bật cười.
Nụ cười này rất sảng khoái, không thu về được, nhìn người kia cười đến mấy giây.
Tần Kiêu cụp mắt, bàn tay đặt trên eo cô khẽ véo, nói: "Đừng cười nữa."
Eo Đường Khê vốn dĩ rất dễ nhột, một chiêu này vào khoảng thời gian mùa hè đặc biệt có tác dụng với Đường Khê, nhưng mùa đông thì mặc đồ dày cộm cả người, cách lớp quần áo cũng không cảm nhận được sự ngứa ngáy. Đường Khê bị anh cảnh cáo lại nhìn sắc mặt ngại ngùng của anh, cười đến vui vẻ hơn.
Tần Kiêu híp mắt nói: "Về nhà xử em sau."
Đường Khê vội vàng thu nụ cười lại, nhịn xuống vài giây mới ngưng cười được, bày ra vẻ mặt vô tội nói: "Em không phải đang cười anh, em nhớ tới tiết mục hôm qua coi được nên cảm thấy buồn cười thôi, anh không cảm thấy tiết mục liên hoan cuối năm năm nay rất mắc cười sao?"
Tần Kiêu lạnh nhạt nói: "Không mắc cười."
Bởi vì anh biết, Đường Khê là bịa chuyện dỗ dành anh thôi, chứ thật ra là cô đang cười nhạo anh.
Đường Khê siết tay lại thành nắm đấm đưa lên trước mặt Tần Kiêu như phóng viên hỏi chuyện: "Tổng giám đốc Tần, có thể trả lời một chút lý do tại sao anh lại thân thiện mời Lý Tráng Tráng về nhà ăn cơm, nhìn như kiểu đã buông bỏ tư thù cá nhân rồi lại bỗng ra tay đánh người ta không? Mười năm trước, rốt cuộc còn chuyện gì mà em chưa biết, có thể nói cho em biết không?"
Tần Kiêu: "Không thể."
Đường Kiêu huơ huơ cánh tay của Tần Kiêu: "Trời ơi anh đừng lạnh lùng như vậy mà, anh phối hợp với em một chút đi, em vô cùng tò mò mười năm trước đã xảy ra chuyện gì đó, nhanh lên đi."
Tần Kiêu phối hợp nói: "Không phải bỗng dưng lại ra tay đánh anh ta, là có kế hoạch muốn đánh anh ta, nhưng chuyện của mười năm trước không thể nói với em được."
Năm đó, Lý Tráng Tráng nói anh ta tận mắt nhìn thấy Đường Khê và Tống Ninh Viễn thường xuyên hẹn hò cùng nhau, sau đó anh cho người kia tiền bảo anh ta trả lại tiền cho Đường Khê, Lý Tráng Tráng lúc đó còn nói với anh Đường Khê bảo anh ta nhắn lời với anh, nói rằng loại nghèo hèn như anh nên cách xa cô một chút.
Vốn dĩ anh cũng không định tìm Lý Tráng Tráng tính sổ, nhưng người kia còn dám đứng trước mặt anh nhắc tới Tống Ninh Viễn, nói tiếc rằng anh và Đường Khê không phải một đôi, cảm thấy anh với Đường Khê mới là một cặp trời đất tạo thành.
Anh ta không nói mấy lời đó thì bản thân Tần Kiêu cũng không nhớ được, mười năm trước mỗi lần Lý Tráng Tráng nhìn thấy anh đều cảm khái với anh rằng Đường Khê và Tống Ninh Viễn chính là một cặp trời đất tạo thành.
Đường Khê khó hiểu hỏi: "Nhưng mà không phải anh còn muốn mời anh ta tới nhà ăn cơm sao?"
Tần Kiêu: "Vì có kế hoạch muốn đánh anh ta, chứ nếu không em nói coi tại sao anh lại mời anh ta về nhà ăn cơm?"
Đường Khê: "Không phải anh muốn dắt anh ta tới nhà rồi đánh đó chứ?"
Tần Kiêu khẽ hạ lông mày, từ chối cho ý kiến.
Đường Khê: "..."
Trời ạ, người đàn ông này cũng nham hiểm quá rồi.
Cô nhìn sắc mặt mềm mỏng của anh lúc mời Lý Tráng Tráng tới nhà dùng cơm, còn tưởng rằng anh đã rộng lượng tha thứ cho Lý Tráng Tráng nữa rồi kia, không ngờ vì anh ngại trong công viên nhiều người quá nên khó ra tay được, muốn lừa người kia về nhà mình rồi đánh à.
Đường Khê bày ra dáng vẻ vừa nhỏ bé lại vừa vô can, rụt cổ nói: "Tổng giám đốc Tần, anh tung nhiều chiêu vừa nhanh vừa chuẩn như vậy khiến người ta không kịp đỡ, nếu như em có lỡ nói gì đụng phải anh thì anh có so đo với em không, sau đó âm thầm ghim trong lòng chờ tính sổ."
Tần Kiêu nhìn co, tựa cười tựa không nói: "Dĩ nhiên."
"..."
Đường Khê: "Vậy em có thể hỏi một chút, bây giờ trong lòng anh em có loại sổ nào cần tính không, chắc là không đâu ha."
Nợ nần giữa Tần Kiêu với cô đều là tính ở trên giường, nếu có món nợ trước hôm qua cũng đã thanh toán rồi, hôm nay mới trôi qua nửa ngày thôi, cô thấy bản thân mình không có chỗ nào đắc tội với Tần Kiêu cả.
Tần Kiêu lắc lắc đầu, nói: "Có."
Đường Khê bĩu môi, không phục hừ một tiếng: "Nhất định là không có, là anh kiếm cớ chơi ăn gian."
Tần Kiêu đưa tay lên véo mặt cô, nghiêm túc nói: "Không phải kiếm cớ chơi ăn gian, là thật sự có."
Đường Khê: "Vậy anh nói thử xem, em chọc giận anh chỗ nào?"
Đường Khê: "Em gọi anh là Tổng giám đốc Tần, anh rất không vui."
"..."
Có vậy thôi?
Đường Khê cạn lời: "Em đùa thôi mà anh cũng không vui, anh nhỏ mọn quá đi mất."
Tần Kiêu tiếp tục tố cáo tội trạng của cô: "Em nói anh nhỏ mọn, anh rất không vui."
"..."
"Được rồi, xem ra em nói gì thì anh cũng không vui, nếu đã vậy thì bắt đầu từ bây giờ, em cũng không thèm nói chuyện với anh nữa, tự anh vui vẻ mình đi."
Đường Khê nói xong cũng im lặng, quay mặt sang một bên không để ý tới anh.
Hai người trầm mặc còn chưa tới một phút, Tần Kiêu đã ghé cơ thể dựa vào Đường Khê.
Đường Khê bị anh lấn đường bèn đi nép vào bên trong, vẫn không có để ý tới anh, kéo dài khoảng cách với người kia.
Tần Kiêu tiếp tục nép về phía cô, Đường Khê tức giận đẩy anh ra, nói: "Đi ra, không phải em chọc anh không vui sao? Anh còn dựa vào em làm cái gì?"
Mặt mũi của tổng giám đốc Tần vốn đã bốc hơi ở trước mặt vợ rồi, căng được thì giãn được bèn sửa lời: "Anh không phải không vui, anh đùa em thôi."
Đường Khê hừ lạnh: "Ai biết mấy lời này của anh có phải là đang dỗ em hay không, giả bộ rộng lượng nhưng thực chất trong lòng lại nhỏ mọn ghim lỗi em, còn đợi lúc về tính sổ với em nữa chứ. Cái mặt nghiêm túc này của anh không giống như đang đùa chút nào cả."
Tần Kiêu cong khóe môi lên, nói: "Bây giờ thì sao?"
Đường Khê nhìn dáng vẻ anh cụp mắt dỗ dành cho mình vui lại thoáng nhếch môi lộ ra hàm răng trắng sáng, không thể không thấy anh khá giống một con Husky trước đó mình có từng quay phim cùng. Vận may tìm tới trong lòng cũng sáng dạ ra, nói: "Tần Kiêu, anh có thấy tính tình của em rất tốt hay không?"
Tần Kiêu ừm một tiếng, nói: "Đúng, vợ anh là dịu dàng nhất."
Đường Khê: "Em thấy những cặp vợ chồng khác đều có chồng rất sợ vợ, trong nhà chúng ta thì bố sợ mẹ, chú hai sợ thím hai, anh rể sợ chị, nhưng sao anh lại không sợ em vậy nhỉ."
Tần Kiêu nghe cô nói bóng gió, tưởng rằng cô muốn nói chuyện quyền lực tài chính trong nhà đều thuộc về người vợ quản lý bèn cố nhịn cười.
Cuối cùng là cô muốn quản tiền của anh.
Cuối cùng là cô sợ chồng cô nhiều tiền quá, ở bên ngoài dễ lôi kéo những rắc rối không nên có, muốn bắt đầu quản tiền để giữ anh lại.
Sau này Thẩm Cố cũng sẽ không thể ở trước mặt anh tiếp tục khoe khoang chị anh quản tiền của anh ta chính là đang chăm sóc chồng, còn Đường Khê thì lại mặc kệ anh nữa.
Hừ.
Đợi tý nữa sẽ gọi điện thoại cho Thẩm Cố.
Tần Kiêu nhìn Đường Khê: "Muốn nói gì thì cứ nói đi."
Đường Khê: "Em thấy em phải đặt ra quy định cho anh trước mới được."
Tần Kiêu: "Được thôi."
Đường Khê quan sát vẻ mặt thấy tâm trạng của anh rất tốt bèn bạo gan nói: "Vậy sau này, nếu anh ở trên giường cố ý ăn hiếp em thì sau khi xong chuyện anh phải học vẻ mặt của chó cho em chụp hình."
Tần Kiêu: "..."
Học chó?