Tần Kiêu thấy Đường Khê nụ cười không đúng lắm, hỏi: “Em đang nghe cái gì vậy?”
Thật ra anh chỉ tùy tiện hỏi cô mà thôi, nghĩ cô có thể đang nghe một bản nhạc thú vị nào đó nên không nghĩ nhiều, nhưng cô lại cảm thấy áy náy, khi nghe anh hỏi mình đang nghe cái gì, cô vô thức tháo tai nghe ra, dùng hai tay áp điện thoại vào ngực, lắc đầu nói: “Không có nghe cái gì hết gì.”
Những động tác đáng ngờ của cô, bất kì ai cũng nghi ngờ.
Đường Khê ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt dò xét của Tần Kiêu liền co rúm người lại, nửa khuôn mặt bị chăn che đi, chỉ lộ ra một đôi mắt ngấn nước, giả vờ như buồn ngủ cụp mi xuống, thản nhiên nói: “Đã mười một giờ rưỡi, anh mau nhanh sấy tóc đi rồi còn đi ngủ, em buồn ngủ lắm rồi.”
Tần Kiêu đặt máy sấy tóc lên đầu tủ đầu, đưa tay về phía cô nói: “Đưa điện thoại cho anh.”
Đường Khê tim đập thình thịch, ngón tay nắm chặt điện thoại, nhẹ giọng nói: “Anh muốn điện thoại của em làm gì?”
Tần Kiêu nói, “Anh muốn xem em đang nghe cái gì.”
Đường Khê quay người đưa lưng về phía anh, nói qua loa: “Chỉ là âm nhạc bình thường mà thôi, em tùy tiện chơi, anh đừng có day nữa mau tranh thủ sấy khô tóc đi.”
Đoạn ghi âm đang phát trên điện thoại cô vẫn chưa tắt, tuy có chăn che đậy sẽ không nhìn thấy màn hình, nhưng Đường Khê sợ Tần Kiêu sẽ giật lấy liền ôm vào ngực.
Cô nói xong, phía sau không có tiếng động, nhưng cô có thể cảm giác được ánh mắt của Tần Kiêu vẫn đang nhìn chằm chằm cô.
Cô phớt lờ anh giả vờ nhắm mắt lại ngủ.
Tần Kiêu đứng bên giường nhìn chằm chằm sau đầu cô một lúc, đang chuẩn bị buông tha cô thì thấy nhìn điện thoại, chợt anh chú ý đến bờ vai mảnh khảnh của cô khẽ run lên, cả người như mềm nhũn ra, đôi tai trắng nõn mềm mại của cô hơi đỏ lên vì phấn khích.
Đường Khê đang kìm nén tiếng cười của mình lại.
Đột nhiên Tần Kiêu hét lên: “Khê Khê.”
Đường Khê liền phớt lờ anh.
Tần Kiêu hét lên một lần nữa: “Khê Khê.”
Đường Khê điều chỉnh lại hô hấp, của mình, lẩm bẩm nói: “Anh làm sao vậy, em đang ngủ mà.”
Tần Kiêu im lặng.
Đường Khê nhắm mắt giả vờ ngủ, một lúc lâu không nghe thấy Tần Kiêu tiếp tục sấy tóc, trong phòng cũng không có động tĩnh nào khác.
Không lẽ anh định đứng im bên giường nhìn chằm chằm cô đó chứ?
Đường Khê nhịn không được mà mở mắt ra, lặng lẽ quay mặt lại chuẩn bị xem biểu cảm của anh bây giờ là gì, vừa nhìn thấy khuôn mặt của anh, đột nhiên anh quỳ xuống giường khom người, thò tay vào trong chăn lấy di động của cô.
Đường Khê hoảng loạn liền phản ứng lại ngay, vội vàng giãy giụa xoay người nằm úp trên giường, ôm chặt điện thoại trong ngực, tránh đi cái tay anh nói: “Tần Kiêu, sao anh lại lấy điện thoại của em.”
Cô cứ như vậy mà nằm sấp, Tần Kiêu hơi nghiêng người về phía cô, đem thân thể nhỏ nhắn của cô hoàn toàn bao trùm trong ngực anh, bởi vì kích động mà hai gò má ửng hồng, nửa khuôn mặt vùi vào trong gối, tóc tai bù xù, đôi mắt hơi híp lại liếc nhìn anh.
Tần Kiêu thở dài một hơi, cúi đầu hôn lên môi cô.
Đường Khê cố ý dùng tư thế yếu ớt để trêu chọc anh, hy vọng anh có thể tạm thời quên đi việc giật điện thoại của cô, thấy mình bị câu dẫn vội vàng thả một cánh tay giơ lên móc cổ anh, ngẩng đầu lên đáp lại nụ hôn của anh, tay kia cầm điện thoại từ từ di chuyển điện thoại xuống dưới gối, xoay người, chắp hai tay lên người anh.
Anh hôn lên môi cô một lúc, nụ hôn mỏng manh rơi xuống cổ cô, mái tóc nửa ướt lướt qua xương quai xanh của cô, Đường Khê đột nhiên rụt cổ lại khẽ rùng mình, thậm chí còn vòng tay qua eo anh ôm chặt hơn.
Đột nhiên giọng nói ủy khuất của Tần Kiêu từ bên tai truyền đến: “Em không nhớ rõ anh sao, ngay cả tên của anh cũng không biết.”
“…”
“Sao em lại tốt với anh như vậy? Anh chỉ định sống với em thôi chứ không hề yêu em?”
“…”
Đường Khê đột nhiên mở mắt ra, thấy Tần Kiêu đang dựa vào người cô, một tay cầm điện thoại di động, sắc mặt cứng ngắc như thể bị sét đánh.
Đoạn ghi âm vẫn còn phát.
“Không yêu anh tại sao em lại cười với anh. “
“…”
“Khê Khê, em thật là tốt với anh.”
“…”
Nội dung trong đoạn ghi âm gợi lại những ký ức về đêm say rượu của Tần Kiêu, trên mặt anh lộ ra vẻ muốn ngậm miệng lại, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía Đường Khê.
Đường Khê nhìn anh với lương tâm cắn rứt nói: “Em đã nói với anh rồi mà đừng có lấy điện thoại của em, bây giờ nhìn xem tức giận rồi kìa.”
Tần Kiêu yên lặng nhìn cô một lúc lâu, rồi đặt điện thoại xuống, xoay người xuống khỏi người cô, nằm ngửa trên giường nhìn chằm chằm vào trần nhà, không nhìn cô cũng không nói chuyện với cô.
Thực sự tức giận rồi sao.
Đường Khê vội vàng cầm điện thoại lên tắt máy ghi âm, ghé sát vào người anh, vòng tay qua eo anh, ôn nhu nói: “Đừng tức giận, có được không?”
Tần Kiêu sắc mặt âm trầm, không để ý tới cô.
Đường Khê chủ động hôn lên môi anh, ghé sát vào trong người anh cười.
Tần Kiêu vẫn nhắm mắt lại.
Đường Khê: “…”
Lần này chắc là cô đã đạp phải cái đuôi của anh rồi, cô đã hôn rồi mà anh vẫn không thèm để gì tới cô.
Đường Khê đành phải xuất ra tuyệt chiêu cuối cùng của nữ nhân: “Anh không còn yêu em nữa sao?”
Tần Kiêu: “…”
Tần Kiêu chậm rãi mở mắt ra, nhìn vẻ mặt đau khổ của cô, nói: “Vậy xóa đi. “
Đường Khê biết ý anh là bảo cô xóa đoạn ghi âm, nhưng Đường Khê có chút bất đắc dĩ,nói: “Không xóa có được không?”
Tần Kiêu thái độ kiên định nói: “Không, nhất định phải xóa. “
Tuy nói như vậy nhưng anh cũng không có cưỡng ép lấy điện thoại của cô để xóa, nếu không phải quan tâm đến suy nghĩ của cô, anh đã có thể trực tiếp cầm lấy và xóa đi, cho nên cô cảm thấy vấn đề này vẫn còn chỗ để thảo luận.
Đường Khê áp má vào ngực anh, thấp giọng nói: “Là lỗi của em khi chưa được sự đồng ý của anh mà đã ghi âm lại, nhưng lúc đó em nghĩ anh là chồng của em và cả người anh là của em, hơn nữa đây là lần đầu tiên em được giọng nói đặc biệt này, nên em muốn lưa vào để kỷ niệm nó, có thể không xóa được không?”
Tần Kiêu sắc mặt có chút buông lỏng.
“Có được không anh.”
Tần Kiêu vẫn không trả lời.
Đường Khê đưa tay lên sờ đầu anh, quan tâm nói: “Tóc anh vẫn còn chưa khô, em giúp anh sấy a.”
Cô đi ra khỏi người anh, quỳ xuống giường với tay lấy cái máy sấy tóc.
Tần Kiêu đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng, nói: “Không được để người khác nghe đâu đấy.”
Đường Khê lập tức vui vẻ gật đầu: “Ừm, chỉ có mình em được nghe, tuyệt đối sẽ không để cho người khác nghe thấy đâu.”
Tần Kiêu nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, nghĩ đến chuyện vừa rồi, yết hầu có chút lăn lộn, thanh âm khàn khàn nói: “Nằm trên người anh này.”
Đường Khê thấy tâm tư của anh lệch về hướng thân mật, nhưng cô lại thấy anh nằm bất động ở đó, nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm, nhận thức được ý định của anh liền cảm thấy hơi xấu hổ.
Anh thật là đồ không biết xấu hổ, cô vì muốn anh vui lòng mà chấp nhận ngoan ngoãn nằm trên người anh, dưới ánh mắt không thèm để ý của anh, hai má liền chuyển sang màu đỏ.
Tần Kiêu tiếp tục ra lệnh như một ông già: “Bắt đầu đi.”
Đường Khê cắn môi, cúi xuống hôn anh.
_______
Ngày hôm sau, Tần Kiêu tinh thần vô cùng sảng khoái vén chăn ra xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt xong rồi đi ra, bước đến giường hôn vào tai cô thấp giọng nói: “Khê Khê.”
Đường Khê cuộn tròn lại ở trong chăn không thèm để ý tới anh.
Tần Kiêu ngượng ngùng đeo đồng hồ lên và thắt cà vạt xong, liền ghé vào tai cô nói: “Anh đi làm đây, hôm nay anh có một chuyến công tác.”
Đường Khê ngay từ đầu không muốn nói chuyện với anh, nhưng khi nghe anh nói anh sẽ đi công tác, cô hỏi: “Anh đi bao lâu.”
Tần Kiêu nói: “Một tuần.”
Đường Khê khẽ ừ một tiếng nói: “Ừm, em biết rồi.”
Tần Kiêu cảm thấy có chút mất mát khi nghe thấy giọng nói bình tĩnh của cô.
Anh phải đi lâu như vậy, mà cô cũng chẳng có lời nói nào với anh.
Anh nhéo lỗ tai cô, vừa định xoay người rời đi, Đường Khê đột nhiên từ trong chăn thò tay ra, túm lấy anh, lẩm bẩm nói: “Sao lại đi lâu như vậy?”
Tần Kiêu nghe không rõ, hỏi: “Em nói cái gì?”
Đường Khê suy nghĩ một chút nói: “Một tuần dài quá.”
Nghĩ đến việc không gặp anh trong một tuần, Đường Khê cảm thấy khó chịu.
Tần Kiêu vuốt tóc cô, ngồi bên giường nói: “Anh không đi nữa.”
Nghe lời nói bốc đồng của anh, cô cười nói: “Anh không đi, công việc đó thì sao?”
Năm mới sắp đến rồi, cuối năm là thời gian bận rộn nhất, trong lòng cô biết mấy ngày nay anh ở bên cô không ít, Tần Kiêu còn chưa kịp nói chuyện, Đường Khê đã đẩy cánh tay anh, nói: “Đừng có lải nhải nữa, mau đi tài xế dưới nhà đang chờ anh kìa.”
Tần Kiêu cúi đầu nhìn cô nói: “Anh sẽ về nhà khi làm xong công việc.”
Đường Khê khẽ ừ một tiếng, “Em sẽ nhớ anh.”
Nói xong, cô mới nhớ tới mình vẫn luôn nói dối anh, khi anh đi công tác sẽ nhớ đến anh, liền cười nói thêm: “Lần này em sẽ không lừa anh nữa đâu.”
Đường Khê không có đi làm vào buổi sáng, anh chậm rãi tưới hoa ở nhà, đi dạo ở sân, và thay đổi vị trí của một số đồ đạc nhỏ.
Vào buổi chiều, cô đến trường quay nghe Lâm Giản và những người khác đang thảo luận về kỳ nghỉ hàng năm, Đường Khê vừa bước vào Lâm Giản đã không thể chờ đợi được mà hỏi cô: “Chị Khê, khi nào chúng ta sẽ được nghỉ? Năm nay được nghỉ bao nhiêu ngày?”
Kỳ nghỉ hằng năm của bọn họ khá sớm, Tô Chi từng nói với người là, cho dù đi làm đều có thể trải nghiệm niềm vui được đi học đại học, mỗi khi kỳ nghỉ hàng năm kết thúc, gần như bắt kịp kỳ nghỉ đông của sinh viên đại học.
Đường Khê nói: “Tôi cũng không biết, việc này là do Tô Chi quyết định, vậy các người có thể hỏi cô ấy, nhưng mà vẫn còn sớm thậm chí còn chưa đến Tết.”
Đường Khê nhìn xung quanh, không thấy Tô Chi đâu, hỏi: “Hôm nay cô ấy không đến sao?”
Lâm Giản nói: “Buổi sáng có một khách hàng đến mời cô ấy ra ngoài để nói chuyện rồi.”
Vừa dứt lời, Tô Chi bưng một cốc trà sữa từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Đường Khê đi tới, không hiểu nói: “Ơ, hôm nay mày mới đi làm sao.”
Đường Khê giả vờ không hiểu cô ấy nói gì, nghiêm túc nói: “Tất nhiên là tao phải đi làm rồi”
Lâm Giản bắt đầu hỏi Tô Chi: “Chị Tô Chi, năm nay khi nào chúng ta được nghỉ phép hàng năm?”
Tô Chi: “Tôi vẫn chưa xem lịch, có phải là quá sớm không? Để tôi xem năm ngoái có bao nhiêu ngày.”
Lâm Giản nói, “Năm ngoái được nghỉ vào ngày hai mươi lăm.”
Tô Chi nói thẳng: “Vậy thì năm nay chúng ta nghỉ vào 25 ngày đi, các người muốn nghỉ ngày nào thì tự tính đi.”
Mọi người trong studio tụ tập lại để tính ngày nghỉ hàng năm của họ.
Lâm Giản rất ngạc nhiên: “Ồ, còn năm ngày nữa là đến lễ Giáng sinh rồi, chị Tô Chi hay là chúng ta nghỉ lễ vào ngày Giáng sinh đi.”
Tô Chi: “Ngày Giáng sinh là ngày lễ hợp pháp không vậy? Hình như không có a.”
Lâm Giản: “Ngày lễ này, không phải là do nhà nước quy định, nhưng lễ hội này hiện nay khá sôi động.”
Tô Chi cảm thấy có gì đó không ổn, “Sao hôm nay, cứ nghĩ đến việc đi nghỉ vậy? Trước đây chị chưa bao giờ thấy em quan tâm đến kỳ nghỉ nhiều như vậy.”
Lâm Giản có chút ngượng ngùng nói: “Bởi vì em đang hẹn hò, hơn nữa bạn trai em không có ở Nam Thành, em đang yêu xa, kỳ nghỉ của họ không nhiều nên em muốn đi tới chỗ của anh ấy.”
“…”
Tô Chi nhìn tới nhìn lui giữa cô và Đường Khê, cười nói: “Các ngươi gần đây đã thương lượng với nhau để giết chó có phải không? Chúng ta sẽ ở trong studio cho đến Christmas Stay không được đi đâu, không ai được xin phép nghỉ, ai không đến sẽ bị trừ lương”.
Lâm Giản nhìn về phía Đường Khê cầu xin giúp đỡ.
Đường Khê đang chuyên tâm nghiên cứu lễ Giáng sinh, còn năm ngày nữa là đến lễ Giáng sinh, Tần Kiêu phải đi công tác một tuần, xem ra là không về kịp rồi.
“Các cặp đôi có tổ chức lễ Giáng sinh không?” Đường Khê hỏi.
Lâm Giản nhanh chóng gật đầu, “Các cặp đôi có thể tổ chức bất kỳ lễ hội nào, miễn là lễ hội, các cặp đôi có thể tận hưởng.”
Đường Khê nhìn Tô Chi nói: “Vậy lễ hội này, chúng ta phải nghỉ, mày không để cho em ấy đi, thì làm sao em ấy có thể tìm được bạn trai đây?”
Tô Chi: “…”
Tao nghĩ là mày muốn đi tìm chồng mày thì có.