Có phải buổi sáng cô nói với anh là không cần hợp tác với nhà họ Đường phải không, mà bây giờ anh đã vạch rõ ranh giới với họ mà bây giờ nhà họ Đường vô cùng rối loạn.
Đường Khê đang ăn trưa đột nhiên nhận được cuộc gọi của Liên Nhã, từ sau khi cô cùng Tần Kiêu kết hôn, bà ta luôn chốn sau lưng của Đường Hưng Xương, ý đồ muốn thông qua Đường Hưng Xương moi được lợi ích từ cô, giờ thì lại không dành được liền trực tiếp giáp mặt tâm sự.
Đường Khê không có gì để nói với bà ta, vì thế cô trực tiếp cúp điện thoại.
Tô Chi phun tào nói: “Không phải đấy chứ, lần trước phái đến con gái bà ta đến nói chuyện, bây giờ lại đến bà ta tìm tới, thật muốn tát vào mặt mẹ con này ghê.”
Từ trước Tô Chi há mồm mắng người độc mồm độc miệng, đặc biệt nhất là người Tô Chi ghét.”
Đường Khê cười nói: “Mặc kệ bà ta, buổi chiều không có cái gì làm, mày có muốn đi trung tâm thương mại mua gì không?”
Tô Chi nói, “Được đó, chúng ta đi mua sắm đi.”
Đường Khê và Tô Chi đi khu trung tâm mua sắm một vòng, mua cho Tần Kiêu hai cái áo khoác ngoài.
Lúc về nhà đã năm giờ, liền bắt tay vào chuẩn bị bữa tối.
Trong khi nồi canh nấu sắp xong, thì Tần Kiêu cũng đã trở về.
Hôm nay anh trở về rất sớm, còn mang theo máy tính đi vào phòng bếp nhìn cô một cái, rồi quay trở về phòng khách làm công việc tiếp.
Đường Khê rót một ly nước ấm đi lên phòng khách đưa cho anh.
Tần Kiêu ngẩng đầu lên nhìn cô.
Đường Khê hỏi, “Anh việc làm còn nhiều không?”
Tần Kiêu nói: “Không nhiều lắm, sắp xong rồi.”
Anh vươn tay nắm lấy tay cô, để cô ngồi xuống bên cạnh mình.
Đường Khê cười nói: “Hiện tại em không thể ngồi, trong bếp còn có nồi canh.”
Tần Kiêu liền rút tay về, ừ một tiếng như không có chuyện gì, tiếp tục làm việc, thỉnh thoảng lại ngước mắt khỏi máy tính liếc nhìn bóng dáng mảnh khảnh trong bếp.
Đường Khê nấu ba món ăn một món canh, không phong phú như ngày thường, nhưng đủ cho hai người ăn.
Sau khi canh nấu xong, cô còn chưa gọi anh vào, thì thấy đã bước vào bưng các món ăn ra bàn.
Sau khi dùng bữa tối xong, Tần Kiêu tiếp tục làm việc ở trong thư phòng.
Đường Khê đi tắm rửa trước, liền nằm trên giường nghịch điện thoại chờ anh.
Tần Kiêu mãi đến hơn mười một giờ mới trở về phòng ngủ, nhẹ nhàng bước đến bên giường, nhìn thấy đôi mắt to long lanh của Đường Khê, hướng anh cười nói: “Anh làm xong việc rồi sao?.”
Tần Kiêu có chút giật mình, không nghĩ tới Đường Khê còn chưa ngủ mà đợi anh.
Anh xốc chăn lên giường, ôm cô vào lòng, hôn lên môi cô một cái, hỏi: “Sao em còn chưa ngủ nữa?”
Đường Khê ngáp một cái, nói: “Em đang chờ anh cùng nhau ngủ.”
Đáy mắt Tần Kiêu hiện lên ý cười, con ngươi đen nhánh nhìn chăm chú cô, liền hôn cô một cái thấp giọng nói: “Em chờ anh làm gì?”
Đường Khê nói: “Chờ anh chúc anh ngủ ngon.”
Tần Kiêu: “Tại sao phải đợi anh chúc ngủ ngon?”
Đường Khê trợn tròn mắt, “Em chỉ là muốn cùng anh chúc ngủ ngon, không có lý do gì khác.”
Tần Kiêu hơi mím môi, giống như không hài lòng với câu trả lời có lệ của cô.
Đường Khê nhướng mày hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Tần Kiêu nhàn nhạt nói: “Không có việc gì, em ngủ đi.”
Đường Khê cảm giác được Tần Kiêu tâm tình hình như không tốt, thế là chọc chọc cánh tay của anh, hỏi: “Anh giận sao?”
Tần Kiêu nói: “Không có.”
Sau một lúc im lặng, anh nói thêm, “Chúc em ngủ ngon.”
Đường Khê cười nói: “Ngủ ngon.”
Đường Khê vòng tay qua eo Tần Kiêu, lặng lẽ ngước mắt lên nhìn anh.
Cô có cảm giác như anh đang không vui, nhưng vừa cô thấy anh vẫn còn ổn mà.
Có phải là anh nghe câu trả lời của cô không hài lòng không?
Vậy câu trả lời anh muốn nghe là gì?
Đường Khê bị vướng vào một mớ hỗn độn.
Cô hình như đã đoán ra được câu trả lời mà Tần Kiêu muốn nghe rồi, nhưng mà lại không biết có đúng hay không.
Tần Kiêu có phải thích cô rồi không?
Cho nên anh muốn cô đáp lại lời anh?
Đường Khê thở dài trong lòng, mình nghĩ quá nhiều rồi.
Hai tuần tiếp theo, Tần Kiêu không đi công tác, mà đi ra ngoài từ rất sớm, sáng nào anh cũng dậy, cô vẫn còn ngủ.
Anh tắm rửa xong, đánh thức cô dậy, nhờ cô giúp anh đeo đồng hồ thắt cà vạt, rồi nhìn anh ra ngoài.
Một ngày nọ, năm giờ sáng Tần Kiêu tỉnh dậy, thấy cô ngủ say nên không đánh thức cô dậy, buổi tối khi trở về, Đường Khê có chút tức giận, phàn nàn anh không gọi cô thức dậy khi anh rời đi.
Ban đêm cô đi ngủ, không ôm anh nữa mà quay đầu về phía anh.
Về sau, mỗi buổi sáng Tần Kiêu đều đánh thức cô dậy, giúp anh đeo đồng hồ, cà vạt.
Thỉnh thoảng cô tự mình dậy trước, cô sẽ bước vào phòng tắm khi anh đang tắm rửa, đứng bên cạnh anh, cùng anh đánh răng, chào buổi sáng trước khi anh đi ra ngoài.
Hai người dường như đang sống cuộc sống của một cặp vợ chồng già.
Một ngày chớp mắt đã đến cuối tháng, vừa vặn đã là thứ sáu, buổi sáng khi Tần Kiêu rời đi, anh nói với cô là sẽ về muộn hoặc không về bảo cô đi ngủ sớm không cần đợi anh.
Bạn bè bọn anh thường xuyên chơi suốt đêm, chẳng qua là nói Đường Khê một tiếng để cho cô biết, hôm nay là sinh nhật của Quý Chính Sâm cho nên anh mới đi cùng với bọn họ.
Hôm nay đi ra ngoài là do Hoắc Viễn Lâm đưa anh đi, cậu ta là người Đông Thành chỉ là từ nhỏ dưỡng ở Quý gia, mới vẫn luôn ở tại bên này, hiện tại Hoắc gia bên kia lão gia tử thân thể không được tốt, muốn cậu ta trở về tiếp quản gia nghiệp, phỏng chừng lần này đi, cũng chưa chắc có thể trở về, Ngôn Tầm liền cố ý ở lại chỗ này chơi.
Đường Khê, Tô Chi và Diệp Sơ Hạ thật lâu chưa gặp nhau, thừa dịp ngày mai không cần đi làm, cô hẹn Diệp Sơ Hạ cùng nhau đi ra ngoài chơi.
Ba người hẹn nhau ở một nhà hàng.
Đường Khê cùng Tô Chi tới trước, Diệp Sơ Hạ mới tới.
Vừa mới vào cửa, Diệp Sơ Hạ hướng tới Đường Khê hỏi: “Mày với lão công mày chung sống với nhau như thế nào?”
Hôn nhân giữa Đường Khê và Tần Kiêu là liên hôn thương mại nên cô có chút lo lắng, cứ mỗi lần gặp mặt cô đều hỏi Đường Khê sống có tốt không.
Đường Khê cười nói: “Khá tốt.”
Diệp Sơ Hạ gật đầu, “Vậy là tốt rồi.”
Kỳ thật từ trong miệngTô Chi cô mới biết Đường khê và Tần Kiêu sống chung với nhau, chỉ là gặp mặt sau luôn nhịn xuống không hỏi.
Đường Khê hỏi: “Còn mày gần đây như thế nào, công tác bận sao?”
Diệp Sơ Hạ cúi đầu uống một ngụm nước nói: “Vô cùng bận, phải thường xuyên tăng ca.”
Đường Khê: “Mày phải chú ý thân thể một chút, đừng quá quan trọng công tác.”
“Tao biết rồi, bận ở lúc này thôi tới tháng sau là rảnh một chút rồi.”
Gần đây cô đang bận cạnh tranh chức phó tổng biên tập viên với biên tập viên khác, đang bị kẹp ở thời điểm thăng chức không thể phớt lờ được, nghĩ tới đây cô không nhịn được nói: “Hôm nay vốn dĩ tao tới sớm hơn để gặp mặt hai người các ngươi, nhưng lúc làm việc bị cái cô minh tinh gây khó dễ đủ đường, tụi mày biết không trong lúc chụp ảnh phải chụp mặt bên trái đẹp hơn, chỉ cho chụp mặt bên trái làm cho nhiếp ảnh gia trực tiếp tức giận, thiếu chút nữa là đã đình công.”
Chỉ cho chụp mặt bên trái như thế nào lại nghe quen quen thế.
Tô Chi bật một tiếng nói: “Người đó có phải kêu là Hứa Tương Thiến phải không.”
Diệp Sơ Hạ hiếm lạ nói: “Mày biết cô ta sao? Có phải mày lên trên mạng tìm qua thông tin cô ta không?.”
“Cô ta mà nổi tiếng đến mức tao phải lên trên mạng tìm sao? Mấy ngày trước Khê Khê chụp ảnh cho “Tĩnh Ninh Truyện” gặp cô ta, trong khi cô ta quay vai diễn thứ hai cho bộ phim, diễn thì đã kém lại chê tổ trang điểm của đoàn phim tạo hình không được, lại muốn dùng người mình trang điểm theo phong cách nổi trên mạng, khi chụp ảnh lại còn chỉ điểm này kia với nhiếp ảnh, vậy mà chị em chúng ta lại có duyên gặp gỡ với cô ta.”
“Khê Khê chụp ảnh cho cô ta.”
Diệp Sơ Hạ trên mặt biểu lộ đau lòng, hôm nay nhiếp ảnh gia của cô đã bị cô ta làm cho tức chết, liền bắt đầu nghĩ đến việc rời bỏ giới chụp ảnh, lại bị một ngôi sao nhỏ nói là kỹ năng chụp ảnh không tốt.
Vẻ mặt trìu mến nhìn Đường Khê, còn chưa kịp nói chuyện, chợp nghe Tô Chi nói: “Đừng mong Đường Khê thương, lại đây tao đau lòng mày cho.”
Diệp Sơ Hạ nhìn Tô Chi một cái nói: “Mày không phải là không nhịn được thiếu chút nữa là đem Hứa Tương Thiến mắng một trận sao.”
“Không phải là tao không đến mức như vậy.” Kỳ thật là thiếu chút nữa, chẳng qua bị phó đạo diễn hoà giải, nhưng mà tao cũng đau lòng cũng không phải chỉ có một mình Hứa Tương Thiến bị ủy khuất, Tô Chi chế nhạo nhìn Đường Khê, nói: “Bị nhồi một đống cẩu lương vào miệng.”
Diệp Sơ Hạ: “Cẩu lương là cái gì?”
Tô Chi đôi mắt nhỏ u oán nói: “Mày hỏi Khê khê đi, đối với tao làm cái gì.”
Diệp Sơ Hạ ánh mắt từ Tô Chi chuyển qua trên người Đường Khê.
Đường Khê cười liền uống một ngụm nước nói: “Đừng nghe Tô Chi nói bậy, cũng không có chuyện gì, là Tần Kiêu đi tới đoàn phim xem tao như thế mà thôi.”
Diệp Sơ Hạ đã hiểu, đây gọi là khoe ân ái a.
“Mày còn nói không có gì? Sợ Hạ mày có biết Đường Khê làm như thế nào không?”
Tô Chi hướng Diệp Sơ Hạ nói: “Hơn phân nửa đêm gọi tao đi ra ngoài mua giùm gối cho chồng, mua gối cho chồng thì không sao cả, nhưng vấn đề ở chỗ mua gối cặp cơ. Hai vợ chồng mắc cái lại không đi lại kêu tao đi mua giùm chứ”.
Tô Chi nói mà muốn líu lưỡi luôn, khiến cho Diệp Sơ Hạ cười đến ch ảy nước mắt.
“Mày nói không cần khoa trương đến như vậy, chỉ mua hộ một cái gối mà thôi.”
Đường Khê nghe Tô Chi nói mà muốn cười,: “Tao nghĩ mày rất có tài trong việc nói chuyện khiến người khác cười, mày nên vào giới giải trí làm diễn viên hài chứ không vào quản lí studio thật là phí tài năng của mày.”
Diệp Sơ Hạ: “Đường Khê nói đúng đó, mày nên đi làm diễn viên hài đi?”
Tô Chi nói chuyện xong thấy miệng mình hơi khát, liền uống một ngụm nước trái cây.
“Xem ra Khê Khê và Tần Kiêu thật sự rất hợp nhau.”
Diệp Sơ Hạ chống cằm, giễu cợt nói: “Hai người bình thường nói chuyện yêu đương sao?”
“Nói chuyện yêu đương là sao?”
“Chỉ là thổ lộ với nhau a, tao xem trên mạng thấy các cặp đôi yêu nhau thường nhắn tin thổ lộ với nhau, tao không biết hai người các ngươi có làm như vậy không?”
Gần đây không có nhắn tin với nhau, nhưng lúc trước thì đều do cô nhắn tin trước thôi.
Nghĩ tới lúc trước cô ở trước mặt Tần Kiêu thổ lộ với anh, bây giờ nghĩ lại có chút xẩu hổ: “Mày hỏi cái này làm gì.”
Diệp Sơ Hạ: “Tao hơi hiếu kỳ về điều này a, lần trước tao gặp mày, mày nói nói không hiểu rõ anh ta lắm sao? Thời gian trôi qua không lâu, không phải mày nói là cùng anh ta sống chung với nhau rất mặn nồng sao? Này trung gian phải phát sinh cái gì đó, mới đánh vỡ hai người các ngươi trạng thái xa lạ như vậy, tao có chút thắc mắc làm thế nào mà hai người lại từ một cặp đôi giả vờ yêu nhau lại trở thành một cặp đôi yêu nhau vậy. “
Diệp Sợ Hạ nhìn Đường Khê với ánh mắt vô cùng tò mò.
Đường Khê suy nghĩ một chút rồi nói: “Là tao chủ động gửi tin nhắn trêu chọc anh.”
Lúc đầu là cô gửi tin nhắn thổ lộ với Tần Kiêu, Tô Chi và Diệp Sơ Hạ đều biết.
Diệp Sơ Hạ: “Sau đó thì sao?”
Đường Khê: “Sau đó, anh dần dần bắt đầu hợp tác với tao, thái độ của anh cũng bắt đầu tốt hơn rất nhiều khi lần đầu gặp tao và tao cũng cảm thấy…”
Diệp Sơ Hạ: “Mày cảm thấy như thế nào.”
“Tao cảm thấy anh dường như thích tao, ánh mắt của anh khi nhìn tao rất là nóng bỏng và chân thành. Lúc đầu thì phớt lờ tao, tao dùng cách nói ngọt với anh dụ anh về nhà, cho đến bây giờ anh dường như có tình cảm với tao, nhưng tao lại sợ phải đối mặt với tình cảm của anh.”
Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên căng thẳng, Đường Khê mỉm cười, đang định chuyển chủ đề để làm dịu bầu không khí, Tô Chi ở bên cạnh khẽ nói: “Ngày thường tao khuyên mày nên nói ra tâm sự trong lòng để dễ chịu hơn. Sao hôm nay lại nói nhiều như vậy, chẳng lẽ có Diệp Sơ Hạ ở đây sao? Tao cũng là bạn mày mà, sao mày đối đãi với khác vậy, tao vô cùng không vui khi mày không nói chuyện về trong lòng mày.”
Đường Khê nghe Tô Chi nói có chút buồn cười: “Không phải tao đang đối đãi công bằng với hai người bạn thân nhất sao? Không phải tề đủ mọi người tao mới nói tâm sự trong lòng sao.”
Tô Chi hừ lạnh một tiếng.
Đường Khê khẽ vỗ vào mu bàn tay của Tô Chi nói: “Được rồi, hôm nay không phải tao đã nói rồi sao.”
“Không phải muốn khuyên tao sao?Mau tới đây, hai người các ngươi mau cho ý kiến đi.”
Diệp Sơ Hạ không tim không phổi nói: “Mày cũng không cần phải áy náy như vậy, nếu anh ta thích mày thì cứ để anh ta thích, nếu mày không thương anh ta thì đừng thương, cứ làm theo con tim mắc bảo.Tình yêu là thứ không thể lý giải rõ ràng, tình yêu là gì, không ai có thể nhìn thấy, cũng không có ai có thể chạm vào nó, vì sao mày phải bận tâm đến chữ yêu, nếu anh ta yêu mày, đó là vì mày xứng đáng được yêu, không có gì phải áy náy cả.”
Tô Chi nghe được Diệp Sơ Hạ nói trố mắt thăm phục: “Diệp Sơ Hạ thật không nhìn ra mày lại hiểu được hơn cả tao, nghe những lời mày nói không tìm ra một cái lý do gì đề phản bác, cho nên Khê Khê đừng suy nghĩ nhiều.”
Đường Khê liền phản bát: “Có chút không đúng lắm.”
Tô Chi: “Không đúng chỗ nào.”
Đường Khê nghiêm túc nói: “Tần Kiêu không giống với người khác.”
Nghe được Đường Khê nói như vậy, Tô Chi ý vị không rõ nói: “Vậy mày cũng không cần áy náy.”
Bởi vì mày đã yêu anh ta rồi, cho nên tốt nhất đáp lại anh ta đi.
Diệp Sơ Hạ nói: “Được rồi, chúng ta không nói đến đề tài này nữa, tao có chuyện quan trọng muốn nói.”
Đường Khê và Tô Chi nhìn về phía Diệp Sơ Hạ: “Mày muốn nói cái gì.”
Diệp Sơ Hạ đưa tay lên lồ ng ngực nói: “Tao cùng một nam nhân xa lạ l@m tình một đêm nhưng tao lại không biết người đó là ai.”
Đường Khê: “…”
Tô Chi: “…”
Đường Khê cùng Tô Chi liếc nhau, lo lắng hỏi: “Sao lại thế này, rốt cuộc là xảy ra chuyện?”
Diệp Sơ Hạ: “Tao tới một quán bar uống một chút rượu, nhìn thấy nam nhân đó lớn lên cũng đẹp trai, sau đó cùng hắn ta nói chuyện vài câu rồi sau đó làm cái kia.”
Tô Chi phẫn nộ nói: “Đúng là chó, mày có nhớ bộ dáng hắn ra làm sao không.”
Diệp Sơ Hạ gật đầu, “Nhớ rõ.”
Tô Chi: “Trông hắn như thế nào?”
Diệp Sơ Hạ: “Mày muốn tao họa cho mày xem sao?”
Tô Chi: “…”
“Ừm”
“Mày có tính toán gì không.”
Diệp Sơ Hạ nhún nhún vai, “Ngủ cũng đã ngủ rồi, chỉ còn lại là quá khứ. Tương lai còn phải tính toán gì sao?”
Tô Chi: “…”
Nói rất có đạo lý, cô cũng không còn gì để nói.
Tự nhiên Diệp Sơ Hạ đột nhiên ném ra một cái tin giựt gân, ba người đều quyết định đêm nay không trở về nhà, ở bên ngoài cả đêm.
Vừa vặn Tần Kiêu buổi sáng cũng nói buổi tối khả năng không trở về nhà.
Đường khê liền gọi điện cho Tần kiêu nói với anh một tiếng, cô đêm nay muốn cùng bạn bè cùng nhau ở bên ngoài, liền cũng không trở về.
Đường Khê nói xong, cúp điện thoại cùng Tô Chi và Diệp Sơ Hạ đi ra ngoài.
Trải qua Diệp Sơ Hạ cùng Tô Chi khuyên nhau, Đường Khê cũng cảm thấy chính mình gần nhất đã suy nghĩ quá nhiều rồi liền không nghĩ tới nữa.
Ba người thuê một phòng khách sạn, ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm đến 12 giờ hơn vẫn không cảm thấy buồn ngủ, cô liền thúc giục Tô Chi và Diệp Sơ Hạ đi tắm, tắm xong rồi nói chuyện tiếp đột nhiên nhận được cuộc gọi của tài xế nói Tần Kiêu uống say, muốn đưa về biệt thự.
Đường khê nghe tài xế nói Tần kiêu uống say, cô gọi hai cuộc điện thoại cho Tần kiêu, nhưng anh không bắt máy.
Nghĩ đến lần trước Tần Kiêu uống say bộ dáng, Đường Khê có chút không yên tâm, liền nói với Tô Chi và Diệp Sơ Hạ là cô phải về nhà.
Tô Chi: “Đều đã trễ thế này rồi, một mình mày trở về bọn tao không yên tâm, tao cùng Sơ Hạ đưa mày trở về đi.”
Đường Khê nói: “Không cần đâu, tao gọi điện tài xế trong nhà đến đón tao, hai người các ngươi nghỉ ngơi sớm một chút.”
Từ khách sạn này về đến nhà không xa, tài xế thực mau liền lái xe đến, đưa cô về biệt thự.
Từ trên xe xuống cùng tài xế nói cảm tạ sau, quay đầu về phía biệt thự thấy không có ánh đèn, phỏng chừng là Tần Kiêu đã ngủ rồi.
Cô đứng trước cánh cổng đưa vào vân tay vào, đẩy cửa đi vào, nhìn đến trước cửa phòng có một thân ảnh có chút hết hồn.
Nhìn kỷ lại là Tần Kiêu đang ngồi xổm trong phòng khách trước cửa, rũ đầu xuống cả người tản ra một nổi cô đơn.
Tần Kiêu nghe được động tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn cả khuôn mặt bị cồn làm cho đỏ bừng, thoạt nhìn so lần trước say lợi hại hơn.
Đường Khê cách anh rất xa đã nghe đến mùi rượu trên người anh, cô nhấc chân đi đến bên người anh, khom lưng đỡ lấy cánh tay anh nhẹ giọng nói: “Anh làm sao ngồi ở chỗ này mau vào nhà.”
Cô túm lấy cánh tay anh, Tần Kiêu lại ngẩng đầu lên híp híp mắt nhìn, dừng như đã nhận ra cô là ai, lại không nhúc nhích.
Đường Khê kéo anh nhưng anh lại không nhúc nhích, liền vỗ vỗ bả vai anh nói: “Anh mau đứng lên, em mở cửa, anh mau đi vào trong.”
Anh đột nhiên duỗi tay ôm lấy eo cô, “Khê Khê, Khê Khê em như thế nào lại về?”
Đường Khê nói: “Em nghe nói anh uống say, liền trở về nhìn xem.”
Tần Kiêu cánh tay ôm chặt một chút, “Anh không có say.”
Đường Khê bị anh ôm thở không nổi, liền vỗ vào lưng anh nói: “Được, anh không say, anh có thể đứng lên được không?”
“Được.”
Tần Kiêu buông ra eo cô, thời điểm đứng dậy có chút lung lay thiếu chút nữa là té ngã, Đường Khê chạy nhanh duỗi tay ôm lấy anh, “Anh cẩn thận một chút.”
“Khê Khê, Khê Khê.” Anh nói xong, đem cả người tựa vào trong lòng ngực cô, thấp giọng kêu tên cô, “Khê Khê.”
“Ừm là em đây, anh làm sao vậy?”
Tần Kiêu cằm đáp ở cô trên vai, nói: “Không có gì.”
Đường Khê cười một cái, muốn đi đưa vân tay vào cửa, nhưng lại bị anh ôm vào cùng chặt, muốn động cũng động không được, cô đưa tay đẩy anh ra một chút, “Tần Kiêu, anh đừng có ôm, trước làm em mở cửa cái đã.”
Anh ánh mắt đen nhánh sâu kín nhìn chằm chằm cô, như là có chút ủy khuất, “Em đẩy anh ra làm gì.”
Đường Khê có chút sửng sốt, “Em không có.”
Tần Kiêu buông ra cô ra, lùi về phía sau một bước cùng cô kéo ra khoảng cách, đôi tay cắm túi, nhấp môi không nói.
Đường Khê: “…”
Cô nhìn khuôn mặt lãnh khốc của anh, tưởng giải thích một chút chính mình không phải đẩy anh ra, là muốn mở cửa trước, nhưng nhìn anh say khướt bộ dáng, cũng không biết anh uống bao nhiêu rượu mà thành ra như vậy, cửa cũng chưa mở trong lòng cũng có chút bực.
Cô không để ý tới anh nữa, mà đưa vân tay vào mở cửa, liền nhấc chân đi vào, quay đầu nhìn về phía người đang đứng ở cửa, đôi tay vẫn cắm túi, “Anh mau vào đi.”
Tần Kiêu không nhúc nhích, mà khẽ nâng cằm xem cũng không xem cô.
Đường Khê giơ tay chọc vào ngực anh, thúc giục nói: “Anh mau tiến vào, em liền đóng cửa.”
Tần Kiêu nhìn cô một cái, trầm mặc một lát, nhấc chân đi vào.
Đường Khê đột nhiên phát hiện, đối phó với anh vẫn là chiêu này vẫn sử dụng tốt, dễ nói chuyện.
Cô chỉ vào ghế sô pha nói: “Anh có thể đi qua bên đó được không?”
Tần Kiêu liền cười lạnh một tiếng, lảo đảo lắc lư đi qua ngồi.
Đường Khê nhìn chằm chằm thân thể cao lớn của anh có chút buồn cười.
Cô chuẩn bị đi vào phòng bếp rót nước cho anh, đột nhiên nghe được giọng anh hỏi, “Em đi đâu vậy?”
Đường Khê: “Em đi rót nước cho anh.”
Tần Kiêu: “Anh không cần.”
Đường Khê không để ý tới anh, tiếp tục hướng trong phòng bếp đi.
Tần Kiêu ngữ điệu khẽ nhếch, lạnh lùng nói: “Anh không cần, đừng rót.”
Đường Khê xem nhẹ giọng nói của anh, đi rót nước, đi đến bên người anh đem ly nước đưa đến gần môi nói “Anh mau uống nước.”
Tần Kiêu liếc nhìn ly nước, đem mặt chuyển sang bên kia.
Đường Khê khẽ thở sâu, giọng nói mang theo vài phần cảnh cáo, “Anh có uống nước không?”
Tần Kiêu nhàn nhạt nói: “Uống.”
Anh giơ tay tiếp nhận ly nước, ngửa đầu một hơi đem ly nước uống sạch.
Đường Khê ngồi vào bên cạnh anh thấp giọng hỏi, “Hôm nay anh làm sao vậy, như thế nào lại uống nhiều rượu như vậy?”
Tần Kiêu khép nửa mắt, lại nói: “Không uống nhiều lắm.”
Đường Khê nghe trên người anh có mùi rượu, không dám làm anh nói chuyện lâu, liền đối với anh nói: “Anh ngồi ở chỗ này, em lên lầu đồ.”
Tần Kiêu xốc lên mí mắt nhìn cô một cái, không nói chuyện, Đường Khê hiểu ý nói: “Em đi lấy khăn lông, dùng nước ấm lau mặt cho anh.”
Cô giải thích xong, xoay người hướng cầu thang đi.
Mới vừa đi một bước, Tần Kiêu từ phía sau đột nhiên ôm lấy cô, đem Đường Khê không phòng bị, thiếu chút nữa bị anh áp nằm sấp xuống, “Anh làm gì thế, mau buông em ra.”
Anh đem mặt dán ở cổ cô, cọ tới cọ lui thấp giọng nói: “Khê Khê, em thật tốt.”
Đường Khê ngực có chút mềm nhũn, nghe anh nói mê sảng cảm thấy cùng anh nói chuyện không hiểu, liền bẻ cánh tay anh ra nói: “Được, anh mau buông em ra, để em đi lên lầu.”
Tần Kiêu dùng môi tiến đến cổ cô hôn một cái “Anh rất vui.”
Đường Khê súc cổ nói: “Anh vui vẻ liền tốt, anh mau buông em ra để em đi lên lầu.”
Tần Kiêu: “Em vì cái gì lại đối tốt với anh như vậy?”
Đường Khê: “Buông em ra, để em đi lên lầu.”
“Em mau trả lời cho anh biết đi.”
Đường Khê ở trong lòng ngực anh, giống như món đồ chơi của anh đùa nghịch qua lại, anh xoay thân thể cô đối diện với anh.
“Đường Khê mau nhìn anh.”
Đường Khê nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh, bất đắc dĩ nói: “Em đang xem anh đây.”
Tần Kiêu: “Nhìn ta đôi mắt.”
Đường khê sửng sốt, lông mi run rẩy.
Tần Kiêu bắt lấy cánh tay cô, “Em vì cái gì đối tốt với anh như vậy?”
Anh lại hỏi một lần.
Đường Khê thấp giọng nói: “Anh uống say rồi.”
“Anh không có say, Khê Khê nhìn anh này.”
Anh đem đầu cúi xuống, tiến gần đến cô.
Đường Khê hoàn toàn vô pháp cùng anh nói chuyện, đôi tay chống lên vai anh dùng sức đẩy anh về hướng sô pha.
Tần Kiêu lảo đảo ngã về phía sau sô pha, nhắm hai mắt lại, môi mỏng nhấp chặt, như là ở ấp ủ cái gì đó.
Đường Khê chột dạ nói: “Em đi lên lầu lấy khăn cho anh, anh cứ ngồi ở đó đi.”
Tần Kiêu mở mắt ra, buồn bã nói: “Có phải vì anh là chồng của em nên em mới đối tốt với anh hay không.”
Đường Khê biểu tình hơi giật mình, nói: “Em chỉ nghĩ cùng anh sống chung với nhau mà thôi.”
Tần Kiêu ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm mặt cô, nói: “Em chỉ nghĩ cùng anh chung sống với nhau, mà chưa hề nghĩ tới yêu anh, phải không?”
Đường Khê ánh mắt hơi cứng lại.
Hóa ra, anh đã nhìn ra.
Cô trong nháy mắt không biết phải làm sao, ngón tay gãi gãi quần áo, ánh mắt dời về phía bên cạnh, “Anh uống say rồi, em đi lên lầu.”
Cô xoay người, nghe được Tần Kiêu ở sau người nỉ non, “Em thực sự không yêu anh sao.”
Tần Kiêu từ trên sô pha đứng lên, đi theo cô.
Đường Khê nhìn bóng dáng cao lớn của anh, trước khi bước trên lầu, dặn dò nói: “Anh uống say rồi, đừng đi lên, ở dưới lầu ngủ đi.”
Cô đi đến chỗ ngoặt, cảm giác sau lưng giống như không có âm thanh, xoay người nhìn xuống phía dưới xem.
Tần Kiêu đứng ở cầu thanh, vịn tay vào tường, đột nhiên cất cao âm lượng hướng về phía cô rống, “Em mau yêu anh đi, nhanh lên.”
Đường Khê: “…”