Sau nhiều lần xác nhận rằng khoảng cách giữa cô và Tần Kiêu đang thực sự ngắn lại, Đường Khê xốc chăn xuống giường, chạy một mạch xuống phòng khách tầng một.
Chỉ khi đã đứng giữa phòng khách, cầm điện thoại nhìn khoảng cách giữa mình và Tần Kiêu còn hơn 700 km nữa, cô giật mình.
Cô đang làm gì vậy chứ?
Tần Kiêu còn cách nhà rất xa, chờ đến khi anh về đến nhà cũng phải rạng sáng rồi, giờ cô chạy xuống đây làm gì chứ?
Trong căn biệt thự yên tĩnh, Đường Khê loáng thoáng nghe được tiếng đập của trái tim mình.
Cô đặt tay lên ngực, cảm nhận được trái tim đang đập thình thịch của mình, đây chính là cái cảm giác mà cô đã liều sống liều chết muốn kìm lại mấy hôm trước ở Đông thành.
Cô nhìn xuống khoảng cách đang không ngừng thay đổi trên điện thoại.
Đường Khê nhớ đến một Tần Kiêu cùng cô nằm nhoài lên bàn ở khách sạn Đông thành, ánh mắt lẳng lặng dán chặt vào cô.
Nhớ đến một Tần Kiêu chậm rãi cùng cô đi lang thang khắp các con phố.
Nhớ đến lần hẹn gặp đầu tiên, đến cả mặt anh Đường Khê còn chưa thấy, vừa bước đến cửa phòng đã nghe thấy anh châm chọc Đường Hưng Xương lợi dụng con gái để trục lợi, anh chửi ông ta vô dụng, cũng vì cô mà thở dài.
Nhớ đến lúc anh bảo vệ cô ở nhà họ Đường vào hôm sinh nhật Đường Hưng Xương.
Dường như anh vẫn luôn xuất hiện những lúc cô cần anh nhất.
Những lúc đã quyết tâm rằng đời này tuyệt đối không được giống như mẹ nữa, mụ mị vì yêu.
Cô siết chặt nắm tay, muốn kìm nhịp đập tim mình lại.
Thứ cảm xúc yếu đuối chẳng thể nắm bắt được đột nhiên trở thành đau đớn mà chua xót, chất đầy khoang ngực Đường Khê.
Cô đưa tay lên sờ cổ, cong môi cười, chớp chớp mắt, nuốt xuống sự chua xót trong miệng.
Cô không sao, cô phải bình tĩnh lại.
Cô cầm theo điện thoại chầm chậm lên tầng. Đường Khê kèo rèm phòng ngủ ra, ngồi xuống trước cửa sổ lồi, ngửa đầu nhìn vầng trăng trên bầu trời.
Một giọt nước mắt nhân lúc cô không chú ý mà chảy xuống, biến mất sau những sợi tóc mai.
Cô đưa tay lên, không quá để tâm mà gạt đi khóe mắt ngấn lệ.
Khoảng cách trên định vị được chia sẻ càng ngày càng ngắn lại.
Hơn ba giờ sáng, Đường Khê nhìn thấy chiếc xe quen thuộc dừng trước cửa nhà.
Người đàn ông cao lớn xuống khỏi xe, anh mặc một chiếc áo gió dài, quần âu đen. Dưới ánh đèn vàng dịu dàng mềm mại, khuôn mặt anh vẫn cứ lạnh lùng như thế, bước từng bước dài đi vào cửa.
Đường Khê đứng sau rèm, khi bắt gặp hai chiếc túi thời trang trên tay anh thì không kìm được mà bật cười.
Giờ này về mà anh còn mua túi làm gì vậy chứ.
Nửa tiếng trước, Đường Khê cố tình xuống tầng mở hết điện đóm trong nhà và trong sân lên, đến cả đèn phòng khách dưới tầng một cũng bật hết lên.
Tần Kiêu xuống xe, nhìn thấy những ngọn đèn được bật lên vì mình, tưởng rằng Đường Khê đang ở phòng khách. Anh bước vài bước rồi đột nhiên cảm nhận được ánh mắt của Đường Khê, Tần Kiêu dừng bước, hướng mắt nhìn lên phòng ngủ tầng hai.
Đường Khê kéo hết rèm ra, cười với anh.
Em sẽ đối tốt với anh.
Em sẽ đối xử với anh thật tốt.
Đường Khê ngắm nhìn khuôn mặt anh, thầm nghĩ.
Cô xoay người, xuống tầng.
Khi Tần Kiêu đẩy cửa bước vào cũng đúng lúc Đường Khê đi đến góc cầu thang, hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng lên tiếng chào.
“Anh về rồi.”
“Anh về rồi à.”
Anh bước về phía cô, những bước xuống tầng của Đường Khê đột nhiên chậm lại, cô nắm chặt tay vịn cầu thang, kiềm chế cảm giác muốn bước qua đó ôm lấy anh.
Tần Kiêu bước đến đầu cầu thang, ngửa đầu, đôi mắt trầm lắng nhìn thẳng vào cô.
Đường Khê cười đáp lại, khép mi mắt, không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Kiêu. Lúc cô bước xuống đến cái bậc cuối cùng thì vòng eo bị anh vươn tay ôm vào lòng.
“Sao còn chưa ngủ?” Tần Kiêu hỏi.
“Chờ anh đó, không phải anh chia sẻ vị trí cho em sao? Em biết anh sẽ về.” Cho nên em mới đợi anh.
Tần Kiêu hơi ngả người ra sau, muốn tránh khỏi cái ôm của Đường Khê để quan sát cô.
Đường Khê vùi mặt vào vai anh, nắm chặt lấy áo gió, kề sát mặt vào trong lồ ng ngực của anh.
Cơ thể anh cứng đờ, anh ôm cô hỏi: “Đèn cũng là để cho anh à?”
“Vâng.” Đường Khê điều chỉnh lại nét mặt, ngẩng đầu chui ra khỏi lòng anh, cười nói: “Em mới vừa xuống lầu đặc biệt bật lên cho anh đó.”
Tần Kiêu không kìm được mà lại ôm cô vào lòng, ánh mắt nóng cháy, dùng tay nhéo cằm cô.
Đường Khê tưởng là anh muốn hôn cô, nhắm mắt lại chờ đợi.
Một lát sau vẫn chẳng thấy Tần Kiêu có động tĩnh gì. Cô mở mắt ra, thấy Tần Kiêu đang nhướng mày, cười như không cười nhìn cô, mặt Đường Khê đỏ lên, có hơi xấu hổ.
Xem ra là hiểu sai ý anh rồi, anh không phải là muốn hôn cô.
“Sao hôm nay tốt vậy? Chờ anh lâu thế này?” Tần Kiêu cọ cọ chóp mũi cô, chạm nhẹ lên môi Đường Khê. Anh nói rất khẽ, tựa như đang ru cô ngủ vậy.
Đường Khê bị hỏi vậy thì có phần chột dạ, cúi đầu nói: “Em có lúc nào mà không tốt đâu chứ.”
Tần Kiêu: “Hôm ở Đông thành đó.”
Đường Khê ngạc nhiên, trong đầu nhớ lại hình ảnh hai người ở Đông thành hôm đó, cãi lại: “Hôm ở Đông thành em không tốt với anh lúc nào chứ? Anh nói gì em cũng nghe, đến cả anh bảo phải chủ động…”
Đường Khê dừng lại, không phục chuyện anh nói mình không đối tốt với anh, chịu đựng cảm giác ngượng ngùng mà nói: “Lúc ở trên giường em còn chủ động nữa.”
Tần Kiêu cứ như là đang tính sổ với cô: “Không phải hôm đó, là tối đầu tiên anh ở Đông thành cơ.”
Đường Khê ngỡ ngàng: “Tối đầu tiên có chuyện gì sao?”
Tần Kiêu: “Anh bảo em chờ anh, em lại ngủ trước.”
Việc này sáng ngày hôm sau lúc dậy anh cũng đã phàn nàn rồi, còn dùng nó làm cái cớ để dày vò cô trên giường. Đây rõ ràng là tai bay vạ gió, hôm nay anh lại nhắc đến nữa, cô vô tội mà: “Anh bảo em chờ anh lúc nào cơ, không phải lúc đây anh đang gọi điện với Trịnh tổng sao? Em bảo là muốn ngủ trước, anh đã đồng ý rồi mà.”
Tần Kiêu nói nhỏ: “Lúc đây anh làm thủ ngữ bảo em chờ anh mà.”
Anh làm lại thủ ngữ hôm đó anh dùng ở khách sạn Đông thành.
Đường Khê vẫn nhớ là anh đã làm cử chỉ này, chỉ là không hiểu nó có nghĩa gì.
“Thủ ngữ gì cơ?” Đường Khê hỏi.
Tần Kiêu giải thích chô cô: “Đây là thủ ngữ, nghĩa là chờ anh, anh bảo em chờ anh để cùng ngủ.”
“Đây là thủ ngữ thật sao?” Đường Khê bị anh chọc cười: “Thật hay giả vậy, không phải do anh bịa ra sao?”
Khi ấy cô thực sự chỉ khoa tay múa chân lung tung.
Thấy cô vui vẻ như vậy, xem ra cũng không uổng công anh tự kể ra chuyện mất mặt của bản thân.
“Không phải anh bịa ra, thủ ngữ rất phổ biến.”
Sau rất nhiều ngày.
Cuối cùng hai vợ chồng cũng kết nối được đầu đuôi (?) thủ ngữ đêm đó ở Đông thành.
Động tác tay của Tần Kiêu khi đó không phải là đồng ý để cô ngủ trước giống Đường Khê lý giải mà là kêu cô đợi anh.
Cô vỗ giường không phải là giục Tần Kiêu mau lên giường như anh tưởng mà ý muốn nói rằng cô muốn ngủ trước.
“Chuyện này sao có thể trách em được.” Đường Khê nói lý với anh: “Em có đọc hiểu thủ ngữ đâu, ai biết được anh học rộng tài cao đến vậy, đi ngủ còn dùng tới cả thủ ngữ.”
Tần Kiêu híp mắt, hừ lạnh một tiếng, quay người đi về phía huyền quan.
Lúc mới vào, anh đặt mấy chiếc túi xách trước cửa.
Đường Khê nghe được tiếng hừ lạnh của anh, ngớ ra, lập tức dở khóc dở cười.
Sao anh lại hâm vậy chứ?
Không phải mới ban nãy vẫn còn tốt sao?
Cô còn tưởng là anh đã biết chuyện xảy ra hôm nay, cố ý chạy vội về dỗ cô.
“Ra đây.” Tần Kiêu xách túi đi về phía sô pha, vẫy tay gọi cô.
Đường Khê đi qua đó, ngồi xuống cạnh anh.
“Tặng em.”
Chiếc túi anh tặng giống với mấy cái hằng ngày cô hay đeo, vẻ mặt không quá để tâm.
Đường Khê nhận lấy, lấy túi ra khỏi bọc, vừa nhìn thấy kiểu dáng của chiếc túi, mắt cô liền đờ ra.
Màu hồng phấn chết tiệt!
Cô bóc nốt chiếc túi còn lại.
Cả hai cái đều màu hồng!!!
Cô hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Tần Kiêu.
Hôm nay anh làm sao vậy?
Bình thường gu chọn túi của anh tốt lắm mà?
Sao hôm nay lại có gu thẩm mỹ của trai thẳng thế này, mua cho cô tận hai chiếc túi hồng phấn chết chóc.
Tần Kiêu lười biếng ngả ra sau, vắt chân, tay gõ gõ trên đầu gối, cứ như là cực kì hài lòng với gu thẩm mỹ của mình, chỉ chờ cô nhận quà xong sẽ khen anh.
Đường Khê nhìn dáng vẻ ngạo kiều của anh thì cúi đầu cố gắng nhịn cười, nhưng chẳng nhịn được mà cười thành tiếng.
Tần Kiêu liếc cô qua khóe mắt: “Cười gì?”
Đường Khê: “Không có gì.”
Anh nhìn cô đầy lạnh lùng, rõ ràng là không tin lời cô nói.
Đường Khê vuốt v e hai cái túi, yêu thích không rời, cười nói thật: “Sao tự nhiên lại mua túi màu hồng phấn vậy? Đúng là quà của trai thẳng mà.”
Ánh mắt của Tần Kiêu dừng ở chỗ cô, thực sự đáp lời: “Vui không?”
Đường Khê gật đầu: “Vui.”
Cô đưa tay về phía anh, Tần Kiêu dựa sát lại, nghiêng người để Đường Khê đặt cằm lên vai mình.
Cô vòng tay qua sau lưng anh, nhướng mi, cố gắng mở to mắt nén nước mắt: “Em rất vui, cảm ơn anh nhé.”
Tần Kiêu nghe được lời cảm ơn của cô thì hai mắt cứng lại, trong lòng lẫn lộn đủ thứ cảm xúc. Anh đưa tay ra sau lưng cô vỗ nhẹ, hơi nghiêng đầu, cọ sườn mặt lên má cô, khẽ nói: “Lên tầng nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Đường Khê chui ra khỏi lồ ng ngực anh, ôm theo cả hai chiếc túi hồng phấn anh mới mua lên tầng.
Cô đặt hai chiếc túi lên ngăn trên cùng của tủ, đứng trước tủ, nhìn sự tương phản giữa những chiếc túi khác và hai chiếc màu “hường phấn” này, bật cười.
“Cười gì?”
Tần Kiêu dính cô như hình với bóng, âm thanh truyền từ cửa phòng để quần áo truyền đến.
Đường Khê quay đầu, nhìn vẻ mặt đầy nghiêm túc của anh, nghĩ đến cảnh anh trưng cái khuôn mặt này đi mua túi xách màu hồng phấn, cười lại càng tươi hơn.
Trong mắt Tần Kiêu ẩn chứa thứ cảm xúc mà Đường Khê không quá hiểu, anh quan sát kĩ khuôn mặt cô vài giây, không để tâm nói: “Ngủ đi, muộn quá rồi.”
Cô vẫn luôn ngủ rất sớm, từ sau khi kết hôn với anh, đây là lần đầu tiên anh thấy cô thức đêm.
Nhất định là cô rất đau lòng.
Không biết là vì chuyện gì.
“Vâng.” Đường Khê gật đầu, cười nói: “Ok.”
Tần Kiêu bước vào.
“Anh không định tắm sao?” Đường Khê đi đến trước tủ quần áo của anh, chọn một bộ đồ ngủ đưa cho anh.
“Anh tự làm, em mau ngủ đi.”
Anh nhận lấy bộ đồ ngủ trên tay cô, quay người đi ra ngoài.
Đường Khê theo sau đuôi anh lấy lòng*, cẩn thận dặn dò: “Mấy hôm nay nhiệt độ trong nhà rất thấp, khi tắm phải bật máy sưởi, để em bật cho anh nhé.”
(1) Dịch nghĩa cả câu là Thầy đi trò cũng đi, thầy chạy cũng chạy. Câu này để nói đến việc một người không có chủ đích riêng nên bắt chước người khác, hoặc vì muốn làm vừa lòng người khác mà nghe theo mọi điều người đó nói.
“Không cần.” Tần Kiêu nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Em ngủ đi, không phải lo cho anh.”
Đường Khê nhìn thấy dáng vẻ nghiêm mặt lại quen thuộc của anh, cười đáp: “OK.”
Cô đứng tại chỗ, nhìn anh bước vào nhà tắm, đóng cửa lại, nghe được tiếng nước ào ào vang lên, căn phòng vốn yên tĩnh lập tức có thêm chút hơi thở của cuộc sống.
Khi anh ra khỏi phòng tắm, Đường Khê đã quấn chăn gối đầu xong xuôi, hướng mặt ra ngoài. Cô vẫn chưa ngủ, đang lấy tay xoa cổ, xoa lên xuống.
Tần Kiêu để ý tới động tác đó của cô, nghĩ đến buổi tối hôm lĩnh chứng, cô cũng nằm trên giường giống vậy, lấy tay xoa cổ, chỉ là khi đó cô đưa lưng về phía anh.
Đây dường như không phải động tác một người bình thường sẽ làm.
Anh lên giường, tắt đèn đầu giường, ôm Đường Khê vào lòng.
Đường Khê chuyển bàn tay đang đặt trên cổ qua eo anh, chui vào trong lòng anh hỏi: “Sao anh về sớm vậy, không phải nửa tháng nữa mới xong sao?”
Tần Kiêu nói: “Không vội.”
“Vậy mai anh có đi không?”
“Không.”
“Vậy mai em nấu gà kho dừa cho anh nhé.” Cô dựa lại gần tai anh, đầy lấy lòng mà nói nhỏ: “Được không? Anh vui không?”
Tần Kiêu cười khẽ, sờ sờ mặt cô đáp: “Vui.”
Đường Khê thầm thì: “Anh mà vui thì em cũng vui.”
Tần Kiêu không nghe rõ, hỏi: “Gì cơ?”
“Không có gì.” Đường Khê nhắm mắt lại, nói: “Em ngủ đây.”
Tần Kiêu ừ, vỗ nhẹ lưng cô.
Hai người nằm ôm nhau, Đường Khê đột nhiên mở mắt, kề sát vào mặt anh, khẽ nói: “Tần Kiêu…”
“Ừ.”
Tần Kiêu không hề mở mắt, chờ cô nói.
Đường Khê nghĩ một lúc rồi hỏi: “Anh không định hôn em à?”
Tần Kiêu mở mắt ra, nhìn đôi mắt trong veo đang nhìn mình chằm chằm, đặt một cái hôn lên môi cô: “Ngủ đi.”
Đường Khê thấy anh chỉ hôn có một cái liền khép mắt lại, ngạc nhiên khẽ hỏi: “Chỉ hôn có chút vậy thôi à? Anh không muốn làm chút chuyện khác sao?”
Đương nhiên là Tần Kiêu hiểu cô đang ám chỉ chuyện gì, chỉ đành cố nhịn không mở mắt, nghiêm mặt lại, giọng bình bình: “Em không buồn ngủ?”
Đường Khê lắc đầu: “Không buồn ngủ.”
Cô chắc là đã qua giờ buồn ngủ, giờ đây não bộ hưng phấn cực kì.
Tần Kiêu thản nhiên nói: “Không buồn ngủ cũng phải ngủ.”
“Tại sao chứ?” Giọng Đường Khê mềm mại, còn mang theo chút tủi thân, cứ như là đang làm nũng vậy: “Anh mệt à?”
Tần Kiêu nghe ra được sự nghi ngờ về năng lực của anh trong lời của Đường Khê.
“Anh không mệt.”
Đường Khê lại trêu anh tiếp: “Nếu không mệt thì sao anh không làm gì?”
Tần Kiêu lạnh lùng cảnh cáo: “Đừng có vời anh, ngủ đi.”
Đường Khê vâng, dịu dàng xoa xoa mặt anh: “Được, anh mệt rồi, nghỉ đi.”
Tần Kiêu lại nghe được sự nghi ngờ trong lời nói của cô, nhẫn nhịn, nhấn mạnh lại: “Anh không mệt.”
Đường Khê: “Thế…”
Tần Kiêu kéo bàn tay đang ve vuốt trên mặt mình xuống, kéo vào trong ngực, bất đắc dĩ nói: “Anh mệt rồi, ngủ đi.”
Đường Khê à một tiếng, nói: “Vậy là mệt thật à.”
Tần Kiêu nghe ra ý cô bảo anh không được, nhẫn nhịn, trầm giọng nói: “Ngủ.”
“Anh, anh buông tay em ra đã.”
Cả người Đường Khê bị anh ấn vào trong lòng, không động đậy được.
Tần Kiêu nới lỏng tay, nhỏ giọng nói: “Đừng nghịch đấy.”
Đường Khê đột nhiên hiểu ra mình đang làm chuyện gì, đôi má ửng hồng.
Cô chủ động mời gọi anh.
Bị từ chối.
Còn bị cảnh cáo nữa chứ.
Kêu cô không được nghịch ngợm.
Cô xấu hổ cắn môi, trở mình trong vòng tay của Tần Kiêu, đưa lưng về phía anh. Anh luồn từ cổ Đường Khê xuống đến ngang tay, nắm tay cô rồi áp lên hai má, nhắm mắt lai.
Sau lưng cô kề sát lồ ng ngực ấm áp của anh, cảm giác rất an tâm.
Cô thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng, chẳng bao lâu sau, ý thức dần trở nên mơ hồ. Cô loáng thoáng nghe được Tần Kiêu gọi tên mình, chẳng biết có phải nằm mơ không nữa.
Cô không dám mở mắt, sợ tỉnh lại từ trong mơ.
Tần Kiêu mở mắt ra, kề chặt vào lỗ tai cô nói nhỏ: “Khê Khê.”
Nghe được tiếng hít thở đều đều của cô, Tần Kiêu cẩn thận áp môi bên tai cô, giống như mỗi đêm trước đó khi cô đã ngủ, lặp lại: “Đường Khê, hãy mau yêu anh nhé.”
“Mai yêu anh luôn, có được không?”