Tình Yêu Cuồng Nhiệt Sau Khi Kết Hôn - Quân Lai

Chương 37: Nỗi nhớ như từng hạt mưa, tí tách rơi, chất thành biển cả




Sau khi Tần Kiêu ra khỏi cửa, Đường Khê ngủ tiếp tận hơn chín giờ.

Vừa mở điện thoại ra liền nhìn thấy tin nhắn Tô Chi gửi qua Wechat, hỏi cô đã tỉnh chưa, còn hỏi Tần Kiêu có còn ở trong phòng không.

Homestay hai người định đến cách đây khoảng nửa tiếng lái xe, vì dự kiến đầu giờ chiều bắt đầu chụp nên hai người hẹn mười rưỡi xuất phát, qua bên đó ăn trưa rồi mới bắt đầu làm việc.

Còn dư nhiều thời gian, có thể từ từ mà chuẩn bị, không cần vội.

Đường Khê trả lời Tô Chi: 【Dậy rồi, Tần Kiêu đi rồi.】

Tô Chi: 【Được, giờ tao qua đó, mày ra mở cửa đi.】

Đường Khê vén chăn, xuống khỏi giường, chân vừa chạm xuống mặt đất, cô không nhịn được hít vào.

Chân mỏi.

Lưng đau.

Tối qua Tần Kiêu sung cực kì, cứ như có sức lực vô hạn vậy, đòi hỏi đủ thứ. Mà cô vì muốn anh vui nên anh nói gì cô cũng phối hợp, giờ phải gánh chịu hậu quả thế này đây.

Cả người đều khó chịu, đi bước nào đùi nhức mỏi bước ấy.

Cô cúi đầu nhìn vết tích anh để lại trên người cô, cái dáng vẻ “túng dục quá độ” này mà bị Tô Chi thấy kiểu gì cũng trêu cô cho xem.

Cô chọn một chiếc váy cao cổ trong va li, ngồi xuống giường, chậm rãi thay quần áo.

Vừa thay xong thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Tô Chi tới.

Đường Khê ra mở cửa.

Tô Chi cầm theo một phần bữa sáng trong tay, vừa vào cửa lập tức đưa cho Đường Khê: “Tao mang đồ ăn sáng cho mày này, chưa ăn đúng không?”

“Chưa.” Đường Khê nhận lấy đồ ăn, đặt lên bàn: “Tao còn chưa đánh răng nữa là.”

Tô Chi nhíu mày: “Sao tao cảm giác giọng mày nghe cứ là lạ thế nào ấy, nghe khản đặc. Tối qua lúc ra ngoài mua đồ vẫn còn ổn mà?”

Đường Khê mặt dày thừa nhận với cô ấy: “Đúng rồi, có hơi khàn, nên hôm nay tao sẽ không nói nhiều đâu.”

Tô Chi hiểu, tủm tỉm cười quan sát cô từ trên xuống dưới một lần.

Đường Khê mặc kệ nụ cười đầy thâm sâu của cô ấy, quay người vào phòng tắm rửa mặt.

Tô Chi ngồi ngoài sô pha đợi cô.

Đường Khê tắm rửa xong xuôi thì ăn sáng trước, rồi dành chút thời gian trang điểm đơn giản. Lúc đang ngồi trước bàn trang điểm, đột nhiên cô nghĩ đến Tần Kiêu.

Trước lúc trang điểm, cô như bị ma xui quỷ khiến mà nhìn đồng hồ.

Vừa rồi, cô chỉ mất hơn 8 phút đã trang điểm xong, mà hôm qua lúc Tần Kiêu ngồi cạnh nhìn chằm chằm, cô trang điểm mất cả tiếng.

“Mày cười gì đấy?”

Giọng nói của Tô Chi kéo cô về lại thực tại.

Đường Khê hoàn hồn, nhìn nước hồng hào trong gương của mình, cười đáp: “Không có gì.”

“Cười tươi vậy mà còn bảo không có gì, nói mau, rốt cục là cười chuyện gì?”

Đường Khê nói bừa: “Tao soi gương, thấy mình xinh đẹp thế này thì đương nhiên phải vui rồi.”

Tô Chi: “…”

Từ khi nào mà Khê Khê học được tính tự kỷ của cô vậy.

“Đi nào.” Đường Khê cầm theo túi đựng camera: “Chắc là Trần Khải đang đợi ở dưới rồi đấy.”

“Ừ, đi thôi.”

Trần Khải đã lái sẵn xe từ bãi đỗ xe sang đây, Đường Khê và Tô Chi đi từ khách sạn ra rồi lên thẳng xe. 

Trần Khải thấy chỉ có hai người Đường Khê và Tô Chi, không thấy bóng dáng Tần Kiêu cạnh Đường Khê thì hỏi: “Chị Khê Khê, anh rể không đi cùng sao?”

Đường Khê ngồi ở hàng ghế sau, sửa sang lại quần áo, đáp: “Anh ấy đi công tác.”

Trần Khải thở phào nhẹ nhõm.

Đường Khê ngồi sau nghe được tiếng thở phào của cậu ấy thì hỏi: “Sao thế, em sợ anh ấy hả?”

Trần Khải không chút do dự đáp: “Đương nhiên, khí thế của anh rể hùng hổ thế, có ai mà không sợ.”

Đường Khê bênh anh: “Nào có đến mức như vậy, chỉ là anh ấy nhìn có hơi lạnh lùng thôi, thực ra tính tình anh ấy tốt lắm.”

Tuy rằng tình khí Tần Kiêu có hơi thất thường, nhưng lúc ra ngoài đều giữ mặt mũi cho cô.

Trần Khải quay đầu lại liếc Đường Khê một cái, mặt thể hiện rõ sự cạn lời, tựa như muốn hỏi rằng Đường Khê đang nói sảng hả?

Đôi mắt sắc bén như dao có thể giết người đấy của anh rể nào có liên quan gì đến hai chữ tốt tính chị vừa thốt ra đâu chứ?

Có khi chị Khê Khê là người duy nhất trên đời này nghĩ anh rể tốt tính cũng nên.

Tô Chi bật cười, nói với Đường Khê: “Mày không biết thôi, mấy hôm nay Tiểu Khải bị chồng mày dọa đến đần thối ra đấy.”

Đường Khê: “Hả? Có chuyện gì mà tao không biết à?”

Tô Chi: “Hôm chúng ta ở phim trường chụp ảnh tuyên truyền, có phải ban đầu đồ của mày để ở chỗ Tiểu Khải sao?”

Đường Khê gật đầu, đáp: “Đúng rồi.”

Tô Chi: “Mày không để ý là về sau đồ của mày được chuyển sang chỗ chồng mày sao?”

“Có để ý, sao vậy?”

Trần Khải cầm đồ của cô với Tần Kiêu cầm đồ của cô, hai việc này nào có mâu thuẫn với nhau chứ.

Trần Khải là trợ lý của cô, lúc làm việc không tiện cầm theo điện thoại nên giao cho Trần Khải giữ hộ. Hôm đó Tần Kiêu đến xem cô làm việc, đương nhiên cô sẽ đưa điện thoại cho người gần gũi với mình hơn là Tần Kiêu cầm, không cần Trần Khải cầm hộ nữa.

Tô Chi cười nói: “Cũng không có gì, chỉ là lúc chồng mày nhận điện thoại từ chỗ Trần Khải thì liếc xéo cậu ấy một cái. Mày cũng biết cái khí thế được tôi luyện nhiều năm trên thương trường của chồng mày rồi đấy, lực sát thương lên bạn học Tiểu Khải chưa có kinh nghiệm đối nhân xử thế là cực kì lớn.”

Khi ấy Đường Khê mới chụp xong ảnh cho Tương Thiến, không chú ý đến chi tiết này.

Thực ra Tô Chi cũng không chú ý đến ánh mắt của Tần Kiêu, ngoại trừ đối tượng bị nhắm đến, những người khác đều khó mà để ý đến kiểu ánh mắt up hiếp đầy thờ ơ như vậy.

Tô Chi biết là nhờ Trần Khải thuật lại qua Wechat. 

Đường Khê cười, giải thích: “Ở trước mặt những người không quen anh ấy có hơi lạnh lùng thôi, không phải sợ đâu, em tiếp xúc lâu sẽ phát hiện ra anh ấy chỉ có bề ngoài là lạnh lùng thôi.”

Trần Khải cười trừ, cậu chẳng có ý định tiếp xúc lâu với chồng chị Khê Khê.

Chủ đề nói chuyện không dừng quá lâu ở Tần Kiêu, Đường Khê nhắc Trần Khải tập trung lái xe, không nên phân tâm để buôn chuyện khi lái xe, sau đó chuyển sang nói về chuyện công việc với Tô Chi.

Các cô cũng không phải người có tham vọng lớn, thỉnh thoảng sau một đợt bận rộn sẽ nghĩ đến chuyện cho bản thân xõa vài ngày.

“Sau lần này, khi nào trở về đừng sắp xếp công việc cho tao, lâu lắm tao chưa về nhà thăm bố mẹ rồi.”

Tô Chi biết nhà mà cô đang nói đến là nhà cũ của nhà họ Tần.

“Còn cả thầy Tô và cô Lâm nữa, khi nào chúng ta phải về thăm hai người họ mới được.” Hôm qua cô và Tô Chi nhắc đến hai người, đột nhiên Đường Khê rất muốn về thăm cô chú.

“Cũng được, thế nhưng cũng phải giao ước trước, thầy Tô và cô Lâm mà giục tìm đối tượng để kết hôn thì mày phải giúp tao đấy.”

Đường Khê: “Giúp thế nào, giới thiệu đối tượng kết hôn cho mày chắc?”

Tô Chi: “…”

Đường Khê khẽ hừ, hếch cằm lên, đắc chí nói: “Từ bé tao đã là cô con gái ngoan ngoãn rồi, lúc nào cũng nghe lời người lớn hết. Giả như thầy Tô với cô Lâm có phàn nàn về mày thì kiểu gì tao cũng sẽ cổ vũ cho phía hai người họ.”

Tô Chi bật cười: “Ai da, Khê Khê à, tao thấy dạo gần đây mày ăn nói càng ngày càng ngạo kiều đấy.”

“Ngạo kiều?” Đường Khê giật mình, sờ sờ mặt: “Tao á? Không có đâu?”

“Sao lại không?” Tô Chi nhéo mặt cô: “Trông mặt mày hả hê chưa kìa.”

Đường Khê chỉnh lại sắc mặt, khôi phục sự lạnh nhạt: “Không phải, mày nhìn nhầm rồi.”

Sao cô lại ngại kiều được chữ, Tần Kiêu mới là tên ngạo kiều.

Tô Chi nói: “Xem ra là phải cảm ơn Tần Kiêu rồi.”

Đường Khê: “Vì sao lại muốn cảm ơn anh ấy?”

Tô Chi: “Cảm ơn anh ấy đối xử tử tế với mày.”

Đường Khê nghiêng đầu nhìn cô ấy, đưa tay nhấn lên thái dương, lười biếng mà cười thật tươi: “Giờ tin ánh mắt của tao rồi chứ. Trước đó tao đã nói rồi, anh ấy là người tốt, ánh mắt của tao không sai được đâu.”

Trước đó khi Đường Khê kể chuyện mình muốn lĩnh chứng với Tần Kiêu cho Tô Chi, cô ấy rất phản đối chuyện cô chỉ vì nhà họ Đường mà gả đại cho một người đàn ông nào đó.

Cô hoàn toàn không cần để ý đến đám thối nát của cái nhà đó, dù sao bọn họ cũng sẽ chẳng đến studio phá đám được bao lâu, cùng lắm thì đóng cửa studio là được.

Nhưng Đường Khê bảo Tần Kiêu rất tốt, cô sẵn lòng gả cho anh.

Thời gian buôn chuyện trôi qua quá nhanh, cảm giác như mới lên xe chưa được bao lâu đã đến nơi rồi.

Homestay nằm ngay cạnh một làng du lịch nên chỗ đỗ xe khá khó tìm.

Đường Khê và Tô Chi xuống xe, Trần Khải đi một mình tìm chỗ đỗ xa.

Vừa xuống xe, Đường Khê phát hiện nửa tiếng trước Tần Kiêu có gửi tin nhắn cho cô.

Chồng yêu:【Đến rồi.】

Đường Khê cúi đầu chỉnh sửa tin nhắn trong hộp thoại: “Được, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, phải nhớ em đấy.”

Lúc ngón tay chuẩn bị ấn xuống nút gửi đi, cô lại do dự.

Tô Chi thấy cô đứng đực ra đó thì hỏi: “Sao thế?”

Đường Khê đáp: “Trả lời tin nhắn của Tần Kiêu.”

Cô xóa đoạn “phải nhớ em đấy” đi, chỉ gửi phần dặn dò phía trước đi. 

Đường Khê:【Được, nhớ chăm sóc bản thân.】

Chồng yêu:【Còn gì nữa?】

Đường Khê đắn đo một lúc mới đáp lại:【Sẽ nhớ anh.】

Chồng yêu:【Được, anh đi làm việc.】

Đường Khê:【OK.】

Đường Khê cất điện thoại đi, Tô Chi khoác tay cô: “Tao thấy hai hôm nay mày hay lơ đãng lắm đấy, tên khốn bên Đường gia lại phiền mày à?”

“Không phải.” Đường Khê cười trả lời: “Mày đừng hỏi tại sao, tao mà nói thì không tốt cho mày đâu.”

“Được mà.” Tô Chi gật đầu: “Mày cứ nói đi, để tao xem nó không tốt như nào.”

Đường Khê vỗ vỗ lên bả vai cô ấy: “Tao lơ đang là vì nghĩ đến Tần Kiêu, cái loại độc thân như mày không hiểu được đâu.”

Tô Chi: “…”

Tính sát thương không lớn lắm, nhưng tính sỉ nhục lại rất cao.

Giữa trưa bọn họ tìm đại một quán gần đó xử lí, cơm nước xong xuôi, về homestay bắt đầu làm việc.

Chủ homestay là một đôi vợ chồng trung niên, đưa chìa khóa những phòng cần chụp cho các cô xong thì vội vội vàng vàng xuống tầng tụ tập với hàng xóm xung quanh dưới hành lang dài ở mặt sau homestay chơi mạt chược.

Nhìn qua quá đúng là một chủ homestay theo kiểu phật hệ.

Được Khê chụp ảnh quảng cáo homestay xong đã gần năm giờ, không ở lại đó ăn cơm mà về thẳng khách sạn.

Ăn tối xong, Đường Khê đem theo mấy thứ đồ linh tinh sang phòng Tô Chi ở cùng cô ấy.

Dọn dẹp xong xuôi, Đường Khê mới ngồi xuống chiếc bàn nhỏ ở phòng khách làm việc.

Tô Chi tắm rửa xong, đi ra từ phòng ngủ, thấy cô làm việc trên chiếc bàn bé tẹo như vậy thì hỏi: “Bàn bé như vậy mà mày không khó chịu à?”

Đường Khê: “Không.”

“Ngồi còng lưng như vậy không tốt cho cột sống, mày sang đây mà làm việc này.”

“Đợi lát nữa đi, tao sửa xong bức này sẽ qua.”

Tô Chi bước đến sau lưng cô, cúi người nhìn màn hình máy tính.

Trên màn hình là ảnh tuyên truyền của hai người Ôn Khanh và nam chính, Tô Chi khen ngợi nhan sắc của Ôn Khanh một hồi, không quấy rầy Đường Khê làm việc nữa, ngồi cạnh đó lướt điện thoại, thỉnh thoảng lại đứng lên đi vài vòng.

Thấm thoát, Đường Khê làm việc đến tận 11 giờ. Cô đóng máy tính lại, x0a nắn cái eo đã mỏi nhừ, xốc chăn lên giường, lười biếng tựa vào đầu giường dùng điện thoại.

Tô Chi rời mắt khỏi di động, nhìn về phía cô hỏi: “Ảnh tuyên truyền sửa xong hết chưa?”

Đường Khê đáp: “Chưa, còn mấy chi tiết nữa, mai tao làm tiếp.”

Tô Chi ừ.

Lúc làm việc Đường Khê không nhìn điện thoại, vừa mở điện thoại đã thấy mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn Wechat chưa xem.

Đường Khê nhìn sơ qua, lờ đi cuộc gọi cuộc gọi của Đường Hưng Xương và mấy số lạ khác, nhấn vào ảnh đại diện của Tần Kiêu trên Wechat để trả lời.

Đường Khê:【Cũng muộn rồi, xong việc rồi thì mau nghỉ đi.】

Năm phút trước, Tần Kiêu nhắn cho cô nói anh xong việc rồi.

Cô nhớ khi trước cô có bảo với Tần Kiêu rằng lúc anh không bận cũng không gửi tin nhắn cho cô, làm cô chẳng biết khi nào anh bận khi nào không.

Tần Kiêu còn hứa về sau nếu không bận sẽ gửi tin nhắn cho cô.

Vốn tưởng là nói đại thôi, không ngờ anh thực sự có gửi tin nhắn.

Có lẽ Tần Kiêu đúng là một người nghiêm túc như vậy.

Nghiêm túc với những lời mình nói ra, cũng nghiêm túc với hành động của mình.

Cô lướt lên trên xem nhật kí trò chuyện của mình và Tần Kiêu, dạo gần đây nhật kí trò chuyện của hai người tạm coi như là bình thường. Có tin nhắn cô nhờ anh chụp ảnh để đồng nghiệp xem, có tin nhắn của anh gọi cô ra ngoài lúc anh đến KTV đón cô, cũng chỉ là hai ba câu ngắn gọn, nhưng đều rất bình thường.

Lướt lên trên nữa, cuộc trò chuyện bắt đầu trở nên không bình thường.

Thời gian trò chuyện mỗi lần đều bắt đầu từ 6 giờ chiều thứ sáu, cô chủ động nhắn tin hỏi Tần Kiêu tối có về nhà không.

Có đôi khi anh rất dễ nói chuyện, trả lời thẳng một chữ “ừ”.

Xác nhận là anh sẽ về, cuộc trò chuyện của bọn họ cũng kết thúc.

Có đôi khi cũng chẳng biết là anh bận thật hay là thấy cô quá phiền nên đáp rằng mình đang bận việc.

Cô bắt đầu thao thao bất tuyệt về chuyện nhớ anh.

Lúc nhìn thấy mấy lời yêu thương mà mình liên tục gửi cho Tần Kiêu trong thời gian đầu, Đường Khê đột nhiên thấy xấu hổ.

Anh không về, một mình em chẳng tài nào ngủ được.

Nỗi nhớ như từng hạt mưa, tí tách rơi, chất thành biển cả.

Nếu nỗi nhớ phát ra âm thanh, liệu anh có vì ba chữ em yêu anh mà thao thức không.

Tần Kiêu nhắn lại rằng, không có, bên anh rất im lặng, chẳng nghe thấy gì hết.

Đây là lần đầu tiên, giữa một đống những từ cụt lụt như “ừ”, “không về”, “tùy em”, “thế nào cũng được”, Tần Kiêu nhắn lại cô một câu dài như vậy.

Cứu với.

Đây thực sự là những lời cô nói với Tần Kiêu sao?

Sao lúc ấy da mặt cô có thể dày đến vậy chứ.

Thảo nào mỗi lần Tần Kiêu nghe cô nói đều sẽ nhăn mày,

Liệu có khi nào anh thấy mình lấy phải một cô vợ thần kinh không bình thường không nhỉ?

Đường Khê đưa tay che trán, nhớ lại cách cô và Tần Kiều chung đụng khi trước. Mới chỉ ngắn ngủ vài tháng, vậy mà cô lại thấy cứ như cách đây rất lâu rồi vậy, chẳng thể nhớ nổi lúc gửi cho Tần Kiêu mấy câu chữ đáng hổ thẹn này bản thân đang nghĩ gì.

Nhưng bây giờ thì cô cực kì xấu hổ đấy.

Một lúc sau, nhật kí trò chuyện của cô và Tần Kiêu đã đến chỗ cao nhất.

Đường Khê nhìn thấy thông báo nhắc nhở đầu tiên của hệ thống trong khung trò chuyện.

Bạn đã thêm chủ tịch tập đoàn Ích Viễn, hai người có thể bắt đầu trò chuyện.

Nội dung trò chuyện sau đó là.

Đường Khê:【 Tối nay anh có về không?】

Đó là lần đầu tiên Đường Khê nhắn tin bảo anh về nhà, rõ ràng là lúc đấy anh còn chưa rõ chiến thuật của cô.

Tần Kiêu:【Hả?】

Dấu chấm hỏi phía sau như để thể hiện sự nghi hoặc trong lòng anh.

Đường Khê:【Anh có về nhà không?】

Tần Kiêu:【Có việc gì à?】

Đường Khê:【 Nhà rộng quá, em ở một mình rất sợ, anh về với em được không?】

Lúc đó, cô đã ở một mình trong biệt thự hơn một tuần, còn chủ động từ chối ý muốn để dì Bạch chuyển vào chăm sóc cô của người nhà họ Tần. 

Khi đó cô còn chưa hiểu tính cách Tần Kiêu, sợ bị từ chối, chưa đợi Tần Kiêu nhắn lại đã bổ sung thêm một câu.

Đường Khê:【Tuy rằng chỉ có một đêm nhưng chẳng hiểu sao em lại không muốn xa anh, có lẽ bởi vì anh là chồng em, là người thân cận nhất trên quãng đời sau này, nhớ anh, yêu anh.】

Tần Kiêu:【Vội thật đấy.】

Đường Khê:【Vội gì cơ?】

Tần Kiêu:【Tình yêu của em.】

Đường Khê:【Vậy anh có về không? Ở chung sẽ không vội nữa.】

Tần Kiêu:【Ừ.】

Đường Khê nhìn chằm chằm chữ “vội” Tần Kiêu nặn ra, tưởng tượng ra dáng vẻ nhíu mày gõ chữ của anh khi ấy. Phải đến tận sau đó mấy tháng, Đường Khê mới dần thấy ngại ngùng.

Cô ném điện thoại sang bên cạnh, vùi mặt vào trong chăn.

Tô Chi mù mờ nhìn cô, hỏi: “Mày sao thế?”

Đường Khê khoát khoát tay, một lời khó nói hết: “Không có gì, đừng để ý đến tao, tao đang lặng lẽ suy nghĩ về cuộc sống.”

Tô Chi dùng trực giác của người độc thân mà cảnh giác hỏi: “Không phải mày lại nghĩ đến chồng mày đấy chứ?”

Đường Khê xốc chăn lên, hai má đã hây hây đỏ, nhìn cô ấy.

Tô Chi: “Sao mặt mày đó thế, không phải mày nghĩ đến cái chuyện xấu hổ kia đấy chứ?”

“Không phải xấu hổ, tao đang ngượng.”

Tô Chi tò mò nhìn cô.

Điện thoại Đường Khê tinh tinh, là âm báo tin nhắn Wechat.

Đường Khê mở mắt ra.

Chồng yêu:【Không có gì khác muốn nói?】

Cô của trước kia không chừng có chuyện để nói cũng nên.

Sau khi xem lại nhật kí trò chuyện của hai người từ trước đến nay, Đường Khê đột nhiên hiểu rằng cái thói quen chờ mình nói trước này của anh là do một tay cô đào tạo, hai má lại càng nóng hơn.

Đường Khê:【Em muốn đi ngủ, ngủ ngon, mơ đẹp.】

Tần Kiêu:【Liệu em có chui vào giấc mơ của anh không?】

Đường Khê chẳng muốn chui vào giấc mơ của anh tí nào, giờ cô chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui vào thôi.

Không phải vô duyên vô cớ mà Tần Kiêu đem chuyện chui vào giấc mơ này ra để trêu cô.

Là do lúc trước cô nói với anh rằng, mỗi ngày cô đều đi ngủ sớm như vậy chính là vì nhớ anh, muốn gặp lại anh trong mơ, chui vào mơ của anh.

Khi đó Tần Kiêu còn cau mày, phổ cập khoa học cho cô: “Em muốn chui vào giấc mơ của anh thì cũng phải đợi anh ngủ mới được, một mình em ngủ không vào được đâu.”

Anh đều nhớ kĩ.

Mấy cái tin nhắn linh tinh, vờ vĩnh mà cô bịa ra, chắc chắn Tần Kiêu đều nhớ.

Hơn nữa còn bắt đầu thuần thục áp dụng rồi.

Sao người đàn ông này lại thiếu sáng tạo vậy chứ? 

Sao lại muốn bắt chước cô chứ.

Cũng may là anh bắt chước câu này chứ không phải là câu, không có anh bên cạnh, em ngủ một mình sợ lắm.