Thành phố gần biển, không khí lẫn mùi sóng biển mặt chát.
Khương Cảnh Hành đẩy cửa ra, gió lạnh tạt vào mặt xua tan cơn buồn bực nghẹn lại trong lòng, hơi nóng đã bị ngăn lại bên ngoài lớp tường dày.
Thấy trong phòng không có ai thì thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay là ngày thứ nhất trong tuần trăng mật.
Thực ra hắn không biết rõ tại sao chủ tịch tập đoàn nhà họ Thẩm lại biết nhà họ Diệp gặp khó khăn về tài chính mà vẫn kết thông gia với nhà họ Diệp.
Đến giờ hắn còn nhớ lúc mẹ mình cầu xin: "Cảnh Hành, em trai con không muốn kết hôn sớm như vậy, mẹ và chú con chỉ có một đứa nhỏ này thôi."
Hắn muốn nói vậy còn con, sao mẹ không đau lòng cho con, chỉ vì con không phải là con của hai người sao...?
Hắn biết nói ra những lời này đều vô dụng, sẽ chỉ hại mình, kinh ngạc nhìn mẹ rơi nước mắt cuối cùng cũng đồng ý.
Dù sao tương lai đã được định sẵn là như vậy, tốt xấu gì hắn vẫn còn giá trị lợi dụng.
Nhưng hắn lại lo lắng đối tượng kết hôn có để bụng không.
Nơi tổ chức hôn lễ cực kỳ long trọng, được phát sóng trực tiếp trên màn ảnh lớn của thành phố S, hàng nghìn quả bóng bay đủ màu bay lên, lông chim bồ câu trắng rơi xuống, hoa hồng trải dọc theo thảm đỏ, đám doanh nhân thượng lưu đều vỗ tay chúc mừng.
Hắn và người bạn đời chưa từng gặp mặt cùng trao nhẫn.
Tất cả như một giấc mộng.
Sau khi kết hôn, hắn hỏi: "Anh có định đổi bạn đời không?"
"Bạn đời của tôi trước giờ chưa từng thay đổi." Thẩm Tranh vuốt tóc hắn, "Đừng sợ, ngủ đi."
Khương Cảnh Hành không hiểu Thẩm Tranh, từ trước đến giờ hắn không giỏi đoán lòng người khác, hắn nghĩ chủ tịch Thẩm nói rất đúng, chỉ cần là người nhà họ Diệp là được, vậy có phải người như Khương Cảnh Hành cũng được không?
Nói thật, Khương Cảnh Hành sợ Thẩm Tranh, không, phải nói là có rất nhiều người sợ Thẩm Tranh, dù sao Thẩm Tranh cũng có tiếng xấu, lòng dạ lại độc ác.
Có thể nói người hận thẩm Tranh và người sợ Thẩm Tranh nhiều ngang nhau. Thậm chí còn có người suy đoán tập đoàn nhà họ Thẩm kết thông gia với nhà họ Diệp là vì muốn nuốt chửng nhà họ Diệp.
Những thứ này quá xa vời với hắn, hiện tại hắn chỉ muốn đêm nay đi biểu diễn mà thôi.
Ngay cả khi đi trăng mật cũng không quên sự nghiệp, Khương Cảnh Hành thì lo cho buổi biểu diễn của mình, Thẩm Tranh bận bịu việc kinh doanh, ai thấy cũng nói bọn họ rất kính nghiệp.
Thẩm Tranh chỉnh lại tay áo, nghe người bên cạnh nói dong dài về việc phương án của mình có lợi đến nhường nào, có thể kiếm được bao nhiêu.
Anh không kiên nhẫn mím môi: "Suỵt, kiên nhẫn chờ đợi."
Những người khác đều ngưỡng mộ: "Không hổ là chủ tịch Thẩm, thái độ theo đuổi nghệ thuật là thứ mà chúng tôi không thể sánh bằng."
Thẩm Tranh không nói gì cả, anh không phải là một nhà nghệ thuật mà chỉ là một doanh nhân không lãng mạn gì lắm, anh chỉ biết đánh giá giá trị của nghệ thuật mà thôi.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, là màn độc tấu dương cầm.
Lúc Thẩm Tranh ngước mắt lên nhìn hắn, anh lại ngồi thẳng người.
Dưới ánh đèn, áo sơ mi trắng và quần tây đen được phủ một lớp ánh sáng dịu nhẹ, tóc dài được buộc gọn gàng sau lưng, thanh niên tao nhã như vầng trăng sáng.
Có người tặng hoa hồng cho hắn.
Người trình diễn tập trung vào đàn, cả người tỏa ra cảm giác xa cách nhưng tất cả mọi người đều bị hấp dẫn, càng có nhiều người tặng hoa hơn.
Đàn được một khúc, hắn đứng lên gửi lời cảm ơn, chiếc áo sơ mi càng tôn lên vòng eo thon gọn, vô số ánh đèn chỉ chiếu vào một mình hắn.
Thẩm Tranh nghĩ hắn trông như một con thiên nga trắng đầy kiêu ngạo.
Người hợp tác bên cạnh cảm thán: "Đây thật sự là một màn biểu diễn hoàn mỹ."
Thẩm Tranh gật đầu rồi cười: "Đúng vậy."
Trợ lý ở bên cạnh một lời khó nói hết, đây không phải là vợ của ông chủ sao, chẳng trách anh Thẩm lại ngồi ở chỗ này, chắc là anh Thẩm đang khoe khoang đó, chắc chắn là vậy.
Chờ tiệc tối kết thúc, Thẩm Tranh ngồi trong xe chờ người, anh hạ cửa kính xe xuống nhìn cảnh đêm lung linh lấp lánh.
Anh nói, ô nhiễm ánh sáng nghiêm trọng.
Biệt thự hoa lệ san sát nhau, ao nước thiên sứ lấp lánh ánh nước, thanh niên mặc áo sơ mi trắng và quần dài cầm điện thoại im lặng đứng trên đường cái.
Có người muốn táy máy tay chân, lân la đến bắt chuyện: "Xin chào."
Phía sau có người vỗ vai gã: "Xin chào."
Gã đàn ông không kiên nhẫn quay lại, "Anh là ai?"
Thẩm Tranh nhìn gã, khóe miệng khẽ giật, ngoài cười mà trong không cười, nói: "Tôi là chồng em ấy, cậu đúng là tốt bụng, còn dừng lại để giúp đỡ vợ tôi, trên đời này thật hiếm có người nào như cậu."
"Tôi nhất định phải mời cậu đến nhà tôi, tặng cậu một huy chương khen thưởng."
Gã đàn ông sợ mất mật, liên tục từ chối rồi bỏ chạy.
Khương Cảnh Hành đỏ mặt bỏ điện thoại xuống nhìn anh, cả người đầy mùi rượu.
Thẩm Tranh nhìn con ma men này mà nhíu mày, "Đã uống bao nhiêu rồi?"
Khương Cảnh Hành chưa gì đã rơi hai giọt nước mắt, dưới ánh đèn đôi mắt ngập nước nhìn anh đầy đáng thương, vừa nhìn thấy đã mềm lòng.
"Chưa, chưa uống được bao nhiêu cả."
"Anh làm dữ với em!" Giọng nói trầm thấp mềm mại, còn mang theo tiếng nức nở.
Thẩm Tranh nghĩ mình không thể chịu được bộ dạng này.
"Tôi không có hung dữ với em." Nhưng anh vẫn biện hộ.
"Anh muốn quát em."
Thôi vậy, không so đo với con ma men này. Thẩm Tranh nhìn Khương Cảnh Hành giàn giụa nước mắt: "Được được, em không uống."
Khương Cảnh Hành uống đến choáng váng đầu óc, nghe thấy thì hài lòng gật đầu, hai mắt hắn vẫn đỏ ửng lên đưa điện thoại cho anh nhìn xem: "Điện thoại hết pin rồi, em không về nhà được."
Thẩm Tranh nhìn hắn không hiểu sao lại nghĩ đến bé phù thủy đáng yêu trong đêm Halloween không đòi được kẹo, kéo cái mũ đỏ xuống che mặt khóc nhè khiến anh không thể nào tức giận nổi.
Trẻ con mà thôi.
Thẩm Tranh trực tiếp khoác áo khoác của mình lên cho bạn nhỏ, bao bọc lại rất cẩn thận.
Khương Cảnh Hàn ngẩng đầu sững sờ nhìn anh, Thẩm Tranh vén mái tóc dài bị đè ở dưới ra, thản nhiên nói: "Về nhà được rồi."
"Nhưng điện thoại em không có pin."
"Để anh đưa em về."
Ánh sáng đèn màu chói mắt, Khương Cảnh Hành đứng ở bên cạnh đài phun nước vẫn còn rơi nước mắt, hắn ngơ ngác nhìn Thẩm Tranh chậm rãi đưa tay ra, dù có hơi sợ nhưng vẫn kiên quyết nắm chặt lấy góc áo anh như con non tìm kiếm sự che chở.
Dưới ánh mắt hoài nghi của những người xung quanh, Khương Cảnh Hành nắm chặt lấy tay áo anh như một đứa trẻ mới học mẫu giáo, anh đi một bước là Khương Cảnh Hành đi một bước.
Thẩm Tranh dứt khoát ôm hắn ngồi vào trong xe, chỉ là logic của người say rượu rất kỳ quái, "Em không có nhà."
"Em, em không về được." Khương Cảnh Hành đỏ mặt, khẽ giật cổ tay áo anh.
Có lẽ hắn cảm thấy mình rất kiên cường nhưng lại không biết dáng vẻ này của mình đáng thương đến nhường nào.
Khương Cảnh Hành ngước lên nhìn anh, đôi mắt hắn đỏ bừng, tóc dài bị áo khoác đè lại không còn vẻ kiêu căng lạnh lùng như thiên nga giống lúc ở trên sân khấu nữa mà lại giống như một bé thiên nga nhỏ bị ướt mưa tìm kiếm sự che chở.
"Em có nhà." Thẩm Tranh vẫn bình tĩnh, "Trong nhà có người mà em yêu nhất, có dương cầm, có hoa bách hợp mà em thích."
"Nếu em muốn, chúng ta có thể nuôi một bé cún." Thẩm Tranh bổ sung thêm một câu: "Mèo cũng được."
Khương Cảnh Hành nằm yên trong lồng ngực ấm áp kia, "Nhưng những thứ này em đều không có."
"Bây giờ có rồi." Thẩm Tranh thản nhiên nói, sau đó chải chuốt đầu tóc hắn lại.