“Ông chủ, tạm ứng cho ít tiền mua vật liệu!”
Bách Diệp đã nhận ra Giang Long rất dễ tính nên nói năng không them kiêng dè như mấy hôm đầu.
“Không phải tôi đã thanh toán 50% cho cậu rồi sao? Lấy tiền đó mà mua.”
Tiền đã vào túi Bách Diệp này mà còn có chân chạy ra ngoài sao? Anh coi tôi là loại người gì hả?
“Ông chủ!” Cậu đấm đấm vai cho Giang Long, nịnh bợ không khác gì mấy bé bán kẹo cao su vỉa hè Sài Gòn: “Thời buổi này cái gì cũng đắt đỏ. Số tiền ông chủ chuyển khoản, tôi đây phải thanh toán cho nhân công, đặt cọc cho bên gạch ngói hết rồi.”
Giang Long nhắm mắt gật gù, tận hưởng cảm giác có người xoa bóp. Chà, tuy không có kỹ thuật như mấy trung tâm spa năm sao nhưng cũng khá. Giá ngày nào cậu cũng ngoan thế này thì có phải tốt không?
“Đúng rồi. Chỗ đó. Đấy. Mạnh lên. Rồi.”
Bách Diệp chửi ầm trong bụng. Đồ chết tiệt, dám ăn đậu hũ ông. Chuyện chính thì không trả lời, cứ “mạnh lên” với “Oh, yes” là thế nào? Người ngoài nghe thấy có phải tưởng tôi đang làm gì anh không?
“Ông chủ! Thế này đã được chưa? Có muốn mạnh nữa không?”
Con mẹ nó, sao nghe lại BDSM thế cơ chứ?
Giang Long “hành hạ” Bách Diệp một hồi mới nói: “Ngày mai cậu mang bảng dự toán đến công ty, gặp Loan – thư ký của tôi, bảo cô ấy làm tạm ứng cho.”
“Chụt”. Bách Diệp mừng quá, không nén được, ôm lấy cổ anh từ phía sau, hôn chụt một cái vào má. Xong xuôi, cậu vô tư nguẩy đít bỏ đi làm tạm ứng, bỏ mặc Giang Long vẫn đang đứng hình tại chỗ. Phải đến mười giây sau anh mới hoàn hồn, xoa xoa dấu hôn, bất giác mỉm cười.
*
Có lẽ Giang Long đã dặn trước thư ký nên các thủ tục giấy tờ, lấy tiền diễn ra rất nhanh gọn. Bách Diệp vui vẻ gọi Thủy Tùng đi đặt mua cây. Lâu lắm rồi chưa gặp thằng em họ, cậu có chút nhớ nhung. Thời mới mở công ty, có mỗi một giám đốc một nhân viên, hai anh em như hình với bóng. May hồi đó có nó, chứ không cái công ty này khéo chẳng trụ được đến bây giờ. Nói thì nói vậy chứ một giây áy náy vì đã bán quách thằng em cho nhà giàu, Bác Diệp cũng không có. Nhìn kìa, mặt mày phơi phới, còn mập lên nữa. Xem ra nó làm ở nhà anh trai kia được đãi ngộ không tồi.
Hai anh em đi hơn nửa ngày, chọn một lô cây hoa cảnh rồi mỗi người về một nhà. Cùng khu nhưng biệt thự của Hoàng Dương ở mạn Đông, của Giang Long ở phía Nam, cách nhau mấy trăm mét đi bộ.
Về đến cổng nhà, Bách Diệp thấy một thanh niên rất đẹp đứng dựa vào con Ferrari F12 Berlinetta ngay trước cửa. Thằng nhóc chỉ tầm hai mốt hai hai tuổi, đầu tóc sành điệu; tai trái đeo một cái khuyên màu bạc lấp lánh; bộ quần áo cắt rất khéo, tôn cái eo thon và đôi chân dài; cộng thêm cái xe đỏ chói bên cạnh. Quả thật hút mắt. Cậu thèm thuồng nhìn cái xe, thầm nhủ mỹ nam cưỡi siêu xe này ở đâu ra mà đứng bán dáng ở đây vậy. Cậu xuống xe, đến trước mặt người kia hỏi:
“Em trai, tìm ai thế?”
Người này nhìn cậu từ đầu đến chân ra vẻ kênh kiệu:
“Nhìn cũng được đấy. Anh ấy chưa đổi xe cho à?”
Bách Diệp chả hiểu mô tê gì nhưng thái độ điên dở khinh người này khiến cậu khó chịu:
“Em trai, nói chuyện với người lớn thế là hỗn đấy. Chờ ai thì cứ chờ đi, xịch cái xe sang bên cho anh mày nhờ.”
Giang Long đưa cho cậu một cái khóa cổng để tiện ra vào, không cần phải kêu bảo vệ. Thấy Bách Diệp tự nhiên như ruồi, rút khóa điện bấm tít tít mở cổng, cậu trai kia sững người, vồ lấy cậu:
“Anh là ai? Sao có khóa nhà này?”
Bách Diệp cau mày, giằng khỏi cậu ta:“Tôi không có nghĩa vụ trả lời cậu. Nhờ cậu xịch xe ra.”
Vừa lúc ấy, mấy công nhân thấy Bách Diệp về, chạy ra hỏi khi nào chở cây đến. Thanh niên kia mới giãn nét mặt: “Thì ra anh là người làm ở đây. Vậy mà tôi cứ tưởng anh là người mới của anh Long chứ.”
Bách Diệp rất thông minh, nghe câu đó đã đoán ra phân nửa. Tính trẻ con thích đùa trỗi dậy. Cậu cười meo meo:
“Cậu nghĩ anh Long dễ dàng đưa khóa nhà cho người làm thế à?”
Nói chữ “anh Long” mà bụng Bách Diệp nhộn nhạo một trận. Buồn nôn gì đâu. Tối nay phải đánh răng mười lần mới được.
Người kia tái mặt: “Thật ra anh là ai?”
Cậu nghiêng đầu: “Ban nãy cậu đoán trúng rồi đấy.”
Trúng đoạn tôi là người làm công đó.
Cậu ta hốt hoảng níu tay Bách Diệp: “Anh… xin anh… đừng cướp anh ấy của tôi. Anh muốn gì tôi cũng cho. Chỉ cần anh rời xa anh ấy.”
Em trai, có phải em đã xem quá nhiều phim Hàn Quốc rồi không? Những lời sến chảy nước như vậy mà cũng thốt ra được.
“Cậu nói khó nghe quá. Tôi…”
“Hai người đang nói chuyện gì?”
Giang Long đột nhiên xuất hiện, cắt ngang câu chuyện. Từ đằng xa, anh đã thấy hai người “giằng co”. Xe anh quá êm, bọn họ lại mải nói chuyện nên không ai phát hiện ra.
Bách Diệp quay lại: “Anh về rồi à?”Câu hỏi bình thường nhưng vào tai Trần Tuấn Ngọc lại thành “Anh yêu, anh về rồi đấy à?” Cậu hoảng hốt. Anh Long đối với người này không phải tầm thường.
“Bọn em đang nói chuyện về anh đó.”
Với Giang Long, Tuấn Ngọc lúc nào cũng nhũn như con chi chi. Cậu biết anh rất ghét những người ra vẻ ta đây, mồm mép tép nhảy. Sở thích của anh là những chàng trai xinh đẹp, nhu mì. Chính vì vậy, trước mặt anh, Tuấn Ngọc tỏ ra ngoan ngoãn, dễ bảo như mèo con. Nhờ vẻ hiền lành này mà cậu trụ được với Giang Long đến gần hai tháng – kỷ lục trong các “mối tình” của anh. Cho đến mấy tuần gần đây, anh đột nhiên mất hút. Hết giờ làm là về nhà, không đưa cậu đến các nhà hàng sang trọng ăn tối nữa. Cậu lo lắng gọi điện nhiều lần nhưng chỉ gặp được thư ký của anh. Cậu biết anh có số di động chỉ dùng cho người thân liên lạc nhưng đã dùng đủ mọi cách, anh vẫn không cho cậu biết số đó. Cậu không dám nài nhiều, sợ bị ghét. Đến hôm nay không nhịn nổi, cậu đánh bạo tìm đến nhà thì gặp người kia.
Giang Long liếc Bách Diệp, tự nhủ không biết cậu vừa nói gì về mình. Anh gật đầu bảo:
“Đã đến rồi thì vào nhà đi.”
Bách Diệp nhìn cái xe bé tí xấu xí của mình chìm nghỉm giữa dàn siêu xe, bĩu môi. Thằng nhóc kia vừa đẹp vừa giàu mà không biết đường sướng, đâm đầu vào yêu thằng cha chết tiệt kia làm gì không biết. Thế hệ trẻ thời nay thật là… sướng quá hóa rồ mà.
Bách Diệp qua chỗ anh em công nhân đang làm, kiểm tra công việc ngày hôm nay rồi cho cả bọn nghỉ. Lúc vào nhà, cậu ngạc nhiên thấy thằng nhóc đẹp trai kia đang ngồi tiu nghỉu trên sofa, Giang Long đi đâu không rõ. Bách Diệp rót cho cậu ta chén nước rồi ngồi xuống hỏi chuyện. Bách Diệp từ nhỏ đã có thói quen khách đến nhà mà bố mẹ chưa ra được thì sẽ ngồi tiếp. Vốn dĩ hành động này rất bình thường nhưng lọt vào mắt Tuấn Ngọc lại cực kỳ khó tiêu hóa. Cậu ta cảm giác anh chàng kia giống nữ chủ nhân gia đình, tiếp khách hộ chồng đang dở tay bận việc.
“Anh là ai?”
Mẹ kiếp, vốn từ của cậu thật nghèo nàn. Hỏi tôi ba câu thì đến hai câu anh là ai.
“Ờ, quan hệ của tôi với anh Long phức tạp lắm.”
Chính là bên A và bên B trong hợp đồng, là chủ nhà và người ở chung.
Tuấn Ngọc tự kỉ ám thị, đương nhiên hiểu sang ý khác. Cậu ta sụt sịt, mất hẳn vẻ khinh bạc ban nãy: “Tôi… tôi rất yêu anh ấy. Anh… anh có thể đừng cướp anh ấy của tôi không?”
Bách Diệp nhếch mép: “Nhìn thấy xe tôi chưa? Nhường cho cậu thì tôi được cái gì?”
Tuấn Ngọc nhanh nhạy hiểu ra người này có lẽ chỉ thích tiền của anh Long. Thế thì dễ rồi. Để tôi cho anh tiền là được chứ gì?
“Anh muốn gì tôi cũng cho, chỉ cần tôi có.”
Bách Diệp ra vẻ suy nghĩ, gục gặc đầu:”Ừm… Để tôi xem…”
Tuấn Ngọc nhanh nhảu: “Anh thích cái Ferrari của tôi không? Nếu muốn, từ bây giờ nó sẽ là của anh.”
Mẹ kiếp, cậu đã kiếm ra tiền mua nổi ổ bánh mì chưa mà dám cho đi cái xe đắt tiền như thế? Không biết quý đồng tiền. Hừ, lần này tôi không vặt của cậu thì thật không phải với thần Tài.
“Thích. Nhưng bỗng dưng xe cậu lại để tôi đi, không ai nghi ngờ mới lạ đó. Tôi cũng không thể ăn không của cậu. Thế này đi, chắc lâu rồi cậu không được gần gũi anh ta nên nhớ nhung phải không? Ngày nào tôi cũng ở đây, tôi sẽ chụp ảnh anh ta gửi cho cậu. Hai triệu một tấm. Cậu thấy thế nào?”
Tuấn Ngọc băn khoăn: “Đúng là tôi nhớ anh ấy nhưng tôi xem ảnh làm gì?”
Bách Diệp bĩu môi: “Chài, cậu khờ quá. Muốn tán tỉnh được anh ta thì cậu phải hiểu anh ta. Để hiểu được anh ta thì phải nghiên cứu từng hành động cử chỉ, sau đó thống kê vẽ biểu đồ cảm xúc. Một khi cậu nắm rõ cảm xúc của anh ta rồi, chuyện sở hữu anh ta chỉ là vấn đề thời gian.”
Mười năm, hai mươi năm thôi mà.
Thấy thằng nhóc có vẻ xuôi xuôi, Bách Diệp quyết định chốt hạ: “Tôi chỉ nhận tiền mặt. Cứ một tuần thanh toán một lần. Đọc số điện thoại của cậu đi, tôi nháy máy.”
Tuấn Ngọc không phải là đối thủ của Bách Diệp, nhanh chóng bị cuốn theo lối chơi của cậu, ngoan ngoãn đọc số điện thoại.
“Rồi. Lưu lại, tên tôi là Bách Diệp. Còn cậu?”
“Tôi là Tuấn Ngọc.”
Bách Diệp thỏa mãn vỗ tay: “Lát nhắn cho tôi email của cậu, từ mai tôi sẽ chuyển ảnh qua.”