Tình Yêu Cũng Giống Như Tiền Vậy

Quyển 1 - Chương 17




– Chú em, anh là Quốc Thái, bạn thân thằng Giang Long. Sao giờ mới biết em nhỉ?

Bách Diệp bị một giọng nói mang phong vị lả lơi lôi khỏi dòng suy nghĩ. Người trước mặt cậu cao tầm mét bảy, da ngăm ngăm, mái tóc hất ngược lộ vầng trán rộng. Anh ta vận một bộ quần áo cắt may rất khéo, che bớt được cái bụng bắt đầu phị ra. Người này vừa có vẻ xởi lởi vừa có điểm gì đó hơi đàng điếm khiến Bách Diệp nảy sinh cảnh giác. Bách Diệp mỉm cười, đưa tay ra bắt:

– Xin lỗi, vừa nãy tôi đang mải suy nghĩ. Anh nói anh là bạn thân của anh Long phải không? Sao giờ tôi mới biết anh nhỉ?

Riêng về mồm mép thì Bách Diệp chẳng chịu thua ai, cậu lấy chính câu của anh ta đập ngược lại. Nói vớ vẩn, mấy chục năm nay tôi đâu có biết anh, mà cũng có hàng đống người không quen anh, làm như anh biết được cả thiên hạ không bằng. Thực tình, câu hỏi của Quốc Thái rất bình thường nhưng vì cậu có ác cảm với người này nên điều anh ta nói bỗng dưng thành chói tai.

Quốc Thái thấy ngay thái độ của Bách Diệp. Anh ta lăn lộn trong thương trường mười mấy năm trời, là một con cáo già trong giới. Anh ta là người song tính, nam nữ đều ăn nên đời sống tình ái của anh ta khá bị kỳ thị. Bản chất Quốc Thái là người tốt, chỉ có điều anh ta đã ăn tạp còn tham ăn, thích tán tỉnh và tình một đêm bất kể đối phương đã có nơi chốn chưa vì vậy ai có bạn trai hay bạn gái đều cố tránh anh ta mấy cây số. Tuy bộ dáng Quốc Thái không đẹp như Giang Long nhưng đàn ông thành đạt, sẵn sàng chi thoáng luôn có sự thu hút riêng của họ, không hẳn chỉ vì tiền mà còn là phong độ phóng khoáng nữa. Giang Long và Quốc Thái không phải bạn thân như Quốc Thái giới thiệu, nhưng có quan hệ lợi ích rất chặt chẽ. Vốn dĩ Giang Long không muốn mời anh ta nhưng mối quan hệ trong kinh doanh rất phức tạp, không mời không xong, tưởng nói xã giao thì anh ta sẽ không đến, ai dè anh ta lại nhận lời thật.

Quốc Thái cười cười, cậu nhóc này đanh đá quá. Quốc Thái không chấp tính trẻ con của Bách Diệp, thậm chí còn thấy thú vị:

– Khu vườn rất đẹp, anh không tin Giang Long nghĩ ra ý tưởng đâu.

Làm người ai chẳng thích nghe khen. Dự án này tốn bao nhiêu mồ hôi xương máu của Bách Diệp, đau dạ dày cũng coi như đổ máu đi, nên cậu coi nó như khúc ruột. Anh trai, anh nói quá chí lý. Thằng cha chết dẫm kia làm sao có đủ thẩm mỹ mà tạo ra tuyệt tác này chứ. Anh đúng là bạn chí cốt của hắn mới hiểu được năng lực hắn ta như thế. Ác cảm ban đầu với đối phương gần như bay mất tiêu. Thế mới bảo “lời nói chẳng mất tiền mua”.

Quốc Thái quan sát vẻ xúc động tràn trề như gặp được tri kỷ trên mặt Bách Diệp, biết mình đã qua ải đầu tiên liền bồi tiếp một câu:

- Anh rất thích phong cách của em. Công ty anh có một khu nghỉ dưỡng ở Đà Nẵng, không biết em có thể thực hiện công trình xa không?

Oa, tiền! Mắt Bách Diệp lóe sáng lấp lánh. Đà Nẵng chứ xa xôi gì. Dù rất muốn gật ngay nhưng như thế có vẻ mất giá quá nên Bách Diệp dùng hết sức kìm chế kích động:

- Tôi phải khảo sát trước mới có thể trả lời được. Hôm nay không tiện nói chi tiết công việc, có thể xin anh một buổi gặp vào ngày kia không?

- Tất nhiên rồi. Chiều ngày kia, 3 giờ nhé. Đây là danh thiếp của anh.

Bách Diệp cũng trao danh thiếp cho Quốc Thái, vừa lúc đó có người đến làm quen với cậu nên Quốc Thái lánh sang chỗ khác. Anh chưa bao giờ không gấp gáp trong chuyện cưa cẩm. Cậu bé này rất đáng yêu, thảo nào Giang Long đối với cậu ta khác hẳn những người tình trước kia. Hớt tay trên của bạn bè, đồng nghiệp hay đối tác chẳng khiến Quốc Thái cắn rứt lương tâm. Anh cho rằng những người kia còn phải cảm ơn anh đã thử thách lòng chung thủy người yêu của họ giùm mới đúng. Nếu một người không cưỡng lại được cám dỗ từ anh, hay tiền của anh thì cũng có thể không chống cự được cám dỗ từ những người khác, không phải Quốc Thái thì sẽ là Dân An hay gì gì đó. Cũng bởi vì chứng kiến quá nhiều sự bội phản, Quốc Thái gần như chẳng còn tin vào tình yêu nữa. Tình ngắn ngày là những gì anh cần, vậy thôi.

*

Bữa tiệc kéo dài đến đêm mới kết thúc. Khách khứa dần dần xin phép về hết. Giang Long thuê dịch vụ tổ chức từ a đến z nên không phải lo tiết mục “hậu ăn chơi”. Sau khi tiễn nhóm khách cuối cùng ra về, anh thở phào một hơi. Thật đúng là tốn năng lượng, hết cười nói lại chúc tụng, chưa kể bọn bạn thân nhấm nháy vụ giới thiệu Bách Diệp làm anh vất vả lắm với “đỡ” được hết. Nhiều lúc tíu tít quá không để mắt được đến cậu nhóc kia, hình như có lúc nói chuyện với Quốc Thái thì phải. Vừa tắm rửa, Giang Long vừa điểm lại bữa tiệc, cảm thấy khó chịu vì điều anh không muốn xảy ra khi đưa Quốc Thái vào danh sách khách mời cuối cùng cũng tới. Quốc Thái là loại “trẻ không tha, già không thương”, nam phụ lão ấu xơi tuốt nên dù không nghĩ Bách Diệp để mình lọt bẫy, anh cũng không muốn cậu dính dáng đến kiểu người phóng đãng như vậy. Có lẽ nên cảnh báo cậu ta một chút.

Trong lúc đó, Bách Diệp đã thư giãn xong. Cậu ngồi trên giường xoa bóp đôi chân đứng suốt buổi đến mỏi nhừ. Tính ra phải đến mười lăm, hai chục năm kể từ cái lần cuối cùng bị cô giáo bắt phạt đứng góc lớp vì tội nói chuyện trong giờ. Đứng lâu thế này hại cột sống thật. Cậu ôm đống danh thiếp, vừa phân loại vừa mường tượng lại khuôn mặt chủ nhân từng chiếc. Cũng không tồi, có lẽ nhờ lời giới thiệu của Giang Long. Đúng là người ác làm trăm việc cũng có một việc thiện. Nghĩ đến anh ta, vết cắn trên môi ẩn ẩn đau, Bách Diệp đưa tay sờ khẽ. Sao bỗng dưng thằng cha đó phát khùng lên vậy nhỉ? Lúc bị ép vào tường, cậu chỉ có phản xạ chống cự, giờ nhớ lại bỗng tim đập thình thình. Bách Diệp tự tát cho mình hai cái, gì mà cứ như con gái mới lớn vậy, đàn ông đàn ang sao có thể vì một cái hôn mà hồi hộp thế chứ. Tên chết tiệt, dám chiếm tiện nghi của mình. Hừ…

“Cốc. Cốc. Cốc.”

Đêm hôm khuya khoắt không ngủ đi còn mò sang đây làm gì?

- Mời vào.

Giang Long mặc bộ pizama xanh thẫm, thắt hờ hững cái đai lưng, lộ một mảng ngực săn chắc. Bách Diệp âm thầm bĩu môi, ở nhà mà anh làm dáng với ai?

- Có chuyện gì vậy?

Giang Long không trả lời, ngồi xuống cuối chân giường, liếc nhìn đống danh thiếp xung quanh Bách Diệp, cười cười:

- Khá đấy nhỉ?

Tâm trạng Bách Diệp đang rất tốt, vui vẻ đồng tình:

- Cũng được.

Cậu đang định nói cảm ơn thì thấy ánh mắt đối phương lướt đến môi mình. Bà mẹ anh, có gì từ từ nói, có cần cắn người ta thế không hả? A…

Đầu ngón tay Giang Long chạm nhẹ lên môi Bách Diệp, ánh mắt không vẩn chút dục vọng:

- Còn đau không?

Bách Diệp thuộc dạng người ưa mềm không ưa cứng, người ta đối xử nhũn nhặn với cậu thì cậu sẽ mềm mỏng gấp đôi. Cơn giận suýt bùng lên đã bị Giang Long dội cho gáo nước, cậu chỉ lườm “kẻ thủ ác” một cái:

- Hừ, vì biểu hiện của anh sau đó, tôi quyết định tha thứ cho anh, coi như anh “đái công chuộc tội”.

Giang Long nén cười, ra bộ cung kính:

- Nô tài xin đa tạ đại nhân.

Bách Diệp cười toe, liếc xuống chỗ nào đó nhưng không nói gì, ngu hay sao mà nhắc lại “tội ác” của mình chứ. Giang Long cũng không muốn đề cập lại vấn đề tế nhị bèn xoay về lý do chính khiến anh sang đây:

- Hình như cậu và Quốc Thái nói chuyện với nhau?

- Ừ, anh ta nói có công trình ở Đà Nẵng, muốn tôi hợp tác.

Giang Long khẽ cau mày, thằng cha này bắt đầu giăng lưới đây.

- Cậu nhận lời chưa?

- Chưa. Tôi đã biết công trình đó thế nào đâu mà nhận. Ngày kia tôi hẹn anh ta bàn cụ thể hơn.

- Cậu nên cẩn thận với anh ta.

Bách Diệp dừng tay xếp danh thiếp, ngẩng đầu lên:

- Anh ta có vấn đề gì à? Quịt tiền hay chặt chém?

Ngoài tiền ra, em còn nghĩ đến gì nữa không?

- Không liên quan đến tiền, mà là tình. Anh ta nổi tiếng phóng đãng, rất nhiều nhân tình.

Bách Diệp nở một nụ cười khiêu khích:

- Ồ, “chó chê mèo lắm lông” kìa.

Giang Long cảm thấy hơi khó chịu khi bị Bách Diệp nhìn nhận như vậy nhưng cũng chẳng oan, chỉ là từ khi quen cậu, anh không hề lăng nhăng với người khác:

- Không giống. Chí ít ra tôi chưa bao giờ cặp với nhiều người một lúc, cũng không xơi cả nam lẫn nữ.

Bách Diệp bĩu môi:

- Anh kỳ thị người song tính à?

- Không. Nhưng cùng một lúc mà làm với cả nam và nữ thì thoáng quá rồi.

Bách Diệp đút danh thiếp vào ngăn kéo tủ đầu giường, chỉ riêng cái của Quốc Thái thì cậu đặt lên cạnh đèn cho khỏi quên cuộc hẹn chiều ngày kia.

- Đời sống tình dục của anh ta thế nào chẳng liên quan đến tôi. Chỉ cần anh ta làm ăn đứng đắn là được. Không phải anh ta ký hợp đồng trên giường chứ?

- Theo tôi biết thì không. Quốc Thái khá rạch ròi việc công chuyện tư.

- Vậy thì tốt rồi.

Giang Long vẫn cố đấm ăn xôi:

- Tuy không dọa dẫm hay ép buộc nhưng anh ta rất hay dụ dỗ…

Bách Diệp ngắt lời:

- Anh sợ tôi ngã vào tay anh ta à? Khỏi nghĩ xa. Hứ, anh ta còn thấp hơn cả tôi nữa, bụng thì phệ. Đẹp như anh tôi còn chưa thèm nữa là.

Vừa dứt lời, Bách Diệp đã thấy khuôn mặt Giang Long gần kề, ánh mắt lấp lánh cười:

- Cậu vừa nói tôi đẹp?

Bách Diệp nhận ra mình hớ, vội ngoảnh chống tay lùi về phía đầu giường, đánh trống lảng sang chuyện khác:

- À, cô em xinh tươi ban nãy là ai vậy?

Giang Long ngồi thẳng dậy, thả được cục đá trong lòng. Ban nãy anh đã dự đoán hai người không quan hệ nhưng chính miệng Bách Diệp nói ra vẫn tốt hơn.

- Đó là Mỹ Ngọc, chị gái Tuấn Ngọc.

Bách Diệp gật gù, thì ra là chị gái, thảo nào giống nhau thế. Không biết cha mẹ ăn gì mà con đẹp vậy.

- Tôi chưa kịp xin số điện thoại của cô nàng.

Cục đá vừa cất lên đã rơi bịch phát xuống. Giang Long hơi xẵng giọng:

- Xin làm gì?

- Chứ anh thấy tôi xin cả nắm namecard ban nãy làm gì?

Vậy tức là cô ta không có gì đặc biệt với cậu, nghĩ đến đây, Giang Long phấn khởi hẳn.

- Tưởng gì. Tôi cũng có, mai tôi đưa cho. Nhưng cô ấy làm trong lĩnh vực thời trang, chẳng liên quan gì đến cây cối của cậu đâu.

- Anh thì làm đến cây chắc, thế mà vẫn thuê tôi đấy thôi. Chả nhẽ cô ta không có dăm cái biệt thự?

- Có, nhưng đều thuê dịch vụ hết rồi. Trừ phi cô ta có ý đồ với cậu chứ không thì không thuê cậu đâu.

“Suy ra là anh có ý đồ với tôi, ngay từ hồi đầu tiên à?” Bách Diệp nghĩ nghĩ, vẻ nghi hoặc hiện lù lù trên mặt.

- Phải.

- Hả? Cái gì phải?

- Tôi có ý đồ với cậu.

Mẹ kiếp, anh có thể thôi cái trò đọc ý nghĩ đó đi được không? Chẳng lẽ tôi dễ đoán vậy sao? Mà anh vừa nói gì ấy nhỉ?

- Anh có ý đồ gì?

Bách Diệp cảnh giác nhích xa ra thêm chút nữa. Người kia cười gian, nhếch mép đáp:

- Hoàng Dương là bạn tôi, Thủy Tùng là người yêu của bạn tôi. Cậu là anh họ Thủy Tùng nên cậu sẽ là anh họ của người yêu của bạn tôi. Tôi có ý đồ trở thành người thân của con trai của bác của người yêu của bạn tôi.

Hả, hả? Cái gì mà “của, của” loạn xị lên vậy? Bách Diệp bị Giang Long làm cho phát lú lẫn, không xác định nổi anh ta có ý đồ gì nữa. Cậu vơ cái gối ụp lên mặt người đối diện, đè anh xuống giường:

- Anh biết tôi dốt văn nên cố tình chơi tôi phải không?

Giang Long lật người, dễ dàng đổi vị trí cho Bách Diệp, ghim cậu giữa hay cánh tay. Người dưới thân vùng vẫy loạn xạ, tỏ ra rất cáu bẳn, vô số “mỹ từ” được tuôn ra. Tất nhiên rồi, Bách Diệp vốn tự ti về thể lực, ngày xưa thể dục là môn cậu căm hận nhất, giờ bị một kẻ mà cậu cho là “hữu dũng vô mưu” trấn áp, Bách Diệp cực kỳ uất ức, không chửi mới là lạ. Giang Long nhìn gương mặt cau có đỏ bừng của cậu, cảm thấy vô cùng dễ thương. Nước trên tóc anh nhỏ lên má Bách Diệp, chảy một vệt xuống đệm giường làm cậu kêu lên be be:

- Đồ khốn, buông tay tôi ra, ướt hết mặt tôi rồi.

- Để tôi lau cho.

Vừa nói, Giang Long vừa cúi xuống lấy má mình lau má Bách Diệp. Kết quả nhìn thấy là lau được một giọt thì để lại một mảnh ướt khác trên tran người kia. Kết quả không nhìn thấy là cái-mà-đàn-ông-ai-cũng-biết-là-cái-gì-đó bắt đầu thay đổi tư thế. Giang Long thấy đùa vậy đủ rồi, anh không muốn cùng một ngày mà ăn ba lần đạp vào một nơi đâu. Anh đứng dậy khỏi giường, cười cười nói chúc ngủ ngon rồi về phòng trong ngỡ ngàng của Bách Diệp.

Phải nói rằng Bách Diệp có chút hụt hẫng nhưng cũng thở phào. Ngoài tưởng tượng của bản thân, chỗ đó của cậu cũng đứng lên, vô phúc Giang Long phát hiện ra thì thật đeo mo vào mặt. Bách Diệp vẫn nằm nguyên vị trí, sờ khẽ lên chỗ má hai người vừa tiếp xúc, cảm thấy vừa mát vừa êm, rất không tệ. Ban nãy vì quá kích động nên cậu mới chửi rủa văng mạng nhằm che giấu sự xấu hổ của mình. Thực sự cậu cũng không hiểu tại sao mình có phản ứng như vậy với Giang Long. Thế quái nào bị đàn ông đè lại “lên”được cơ chứ? Cơ thể này bệnh rồi. Khéo mình phải đi khám tâm thần thật chứ chẳng chơi.

Cậu úp người xuống đệm, hai tay ôm lấy cái gối, tự “dằn vặt” bản thân một hồi rồi ngủ quên lúc nào không rõ.