Giang Long nức nở trong lòng, oan cho tôi mà. Cậu là đàn ông, phải hiểu vấn đề nhạy cảm này chứ. Anh khốn khổ ngồi một mình trong nhà chờ cho chỗ đau dịu đi, rồi tạm thời gạt bỏ chuyện xấu hổ hiện tại để còn tiếp tục bữa tiệc. Dường như hai cú đánh của Bách Diệp cũng khiến anh tỉnh táo ra mấy phần. Chắp ghép lại thông tin, Bách Diệp không thể quen biết Mỹ Ngọc từ trước, cậu cũng không thuộc khẩu vị của cô nàng, chưa kể còn kém mấy tuổi. Dạng chanh cốm như Bách Diệp không có khả năng thu phục được trái tim cô gái mạnh mẽ, kiêu hãnh như Mỹ Ngọc. Xác suất cao là cô đang trêu đùa thôi. Được lắm cô em, dám giỡn cả anh đây. Nghĩ thế nhưng Giang Long không giận Mỹ Ngọc, thậm chí còn có cảm giác cô gái này sẽ là chất xúc tác cho mình và người kia.
Lại nói về Bách Diệp. Sau khi quày quả quay lại vườn cảnh, cậu nhanh chóng bắt chuyện với mọi người. Cảnh thân thiết giữa cậu và Mỹ Ngọc ban nãy, ai cũng chứng kiến và đều cho rằng hai người quan hệ rất tốt đẹp. Mỹ Ngọc vốn nổi tiếng trong giới thượng lưu nhờ tài năng và nhan sắc lộng lẫy, chưa kể gia thế giàu có chống lưng, người quen với cô hẳn không tầm thường. Lại thêm Bách Diệp trắng trẻo, sáng sủa, ăn nói nhẹ nhàng nên cậu dễ dàng tạo được ấn tượng không tồi với khách. Tiếc là Giang Long hồi phục quá nhanh, trong vòng hơn chục phút, Bách Diệp chỉ kịp trao đổi danh thiếp với ba người, đang định xúc tiến thêm người nữa thì đã nghe Giang Long đằng hắng khai mạc bữa tiêc.
Giang Long đứng trước quan khách, phát biểu một bài hoa hòe hoa sói về sự vinh dự của bản thân khi được đón tiếp quý vị ở đây, Bách Diệp nghe mà muốn ói. Cậu biết thừa người này tính tình cao ngạo, dăm cái trò ngoại giao này chỉ là hình thức, trong bụng anh ta khéo đang chửi quan khách tơi bời.
– Tôi rất hân hạnh được giới thiệu vị chuyên gia đã giúp tôi hoàn thành khu vườn tuyệt đẹp này – anh Ngô Bách Diệp, giám đốc công ty Green Trees.
Bách Diệp nghe nhắc tên mình, cực kỳ ngạc nhiên. Cậu tưởng sau pha “va chạm” vừa rồi, Giang Long sẽ để bụng thù, ai dè anh ta còn giới thiệu một cách long trọng thế này. Chẳng lẽ mình đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử? Tuy nhiên, bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện đó. Cậu nở một nụ cười chuyên nghiệp, bước đến bên cạnh Giang Long. Mọi người đổ dồn ánh mắt vào Bách Diệp, rẽ đường cho cậu đi. Bách Diệp cảm thấy mình giống như đi trên thảm đỏ lên nhận tượng vàng Oscar.
– Cảm ơn anh Long có lời khen. Tôi chỉ làm theo ý tưởng của chủ nhà. Tất cả là nhờ khiếu thẩm mỹ của anh Long.
Bách Diệp rất hiểu lúc này phải tâng bốc người kia lên mây xanh, rồi theo phép lịch sự, anh ta cũng sẽ khen lại mình. Hai người kẻ tung người hứng mấy phen, đôi bên cùng có lợi. Giang Long càng hiểu chiêu này hơn ai hết, nhưng không chỉ có thế, điều anh muốn tuyên bố chính là người này thuộc về mình. Anh khoác tay lên vai Bách Diệp, kéo cậu lại sát mình, dáng vẻ vô cùng thân thiết:
– Thực ra hồi đầu tôi cũng hơi nghi ngại vì cậu ấy quá trẻ, không ngờ tuổi trẻ tài cao, Bách Diệp từng được giải nhất thiết kế tại Anh thời còn là sinh viên. Giải thưởng này rất danh giá, chưa sinh viên Việt Nam nào đoạt được.
Anh dừng một lát cho bà con bên dưới có cơ hội “ố”, “á” rồi tiếp:
– Trong quá trình làm việc với nhau, tôi phát hiện ra nhiều phẩm chất quý báu khác của cậu ấy, thật sự cảm thấy mới gặp mà như quen thân từ lâu, chỉ hận không gặp nhau sớm hơn.
Đoạn, anh tươi cười quay sang cậu nháy mắt: “Phải không?”
Bách Diệp có ngu mới không chớp lấy cơ hội này để “bắt quàng làm họ” với “người sang”. Cậu gật gù, tay quàng qua eo lưng Giang Long:
– Đúng thế, đúng thế. Chúng tôi rất hợp nhau.
Bà nội anh, hợp cái con khỉ. Anh hành tôi lên xuống với mớ ý đồ thay đổi xoành xoạch của anh thì có. Tôi mà được như anh nói thì làm gì đến lượt anh thuê tôi.
Nghĩ thì nghĩ thế chứ miệng Bách Diệp vẫn cười rất tươi, ra chiều cực kỳ tâm đâm ý hợp với Giang Long. Cậu không hề biết bạn bè thân thiết đứng kia của anh đều hiểu hàm ý giới thiệu của Giang Long thông qua lời nói cùng hành động của anh. Người này là của tôi, ai xớ rớ đến cậu ta đừng trách tôi là ác.
Tuấn Ngọc tuy không hiểu sâu xa đến thế nhưng cậu cảm nhận được có điều gì đó cao hơn thỏa thuận người thuê – kẻ làm giữa hai người kia. Cụ thể đó là điều gì thì cậu không gọi tên ra được, chỉ là linh cảm Giang Long ngày càng xa, không sao chạm tới được nữa. Mỹ Ngọc để ý sắc mặt em trai tái đi, cô chua xót nắm tay em, bóp khẽ. Đau một lần rồi thôi, Giang Long không phải dành cho em, càng níu kéo em sẽ càng đau khổ thêm thôi. Lần này hãy buông tay, em nhé. Tuấn Ngọc dường như nhận được sức mạnh của chị gái truyền sang, dù không cam lòng nhưng để chị vui, cậu khe khẽ nắm lại tay chị.
Màn đưa đẩy của Giang Long và Bách Diệp không kéo dài. Cả hai đều hiểu xã giao phải vừa tới mới có hiệu quả. Bách Diệp nói vài câu lịch sự rồi “xuống đài”, để Giang Long khai mạc bữa tiệc.
Quan khách vỗ tay rào rào khen ngợi bài phát biểu của chủ nhân rồi bắt đầu chia thành nhóm nhỏ ăn uống, buôn chuyện. Rất nhiều người ra làm quen với Bách Diệp. Sau đoạn giới thiệu long trọng vừa rồi, để lấy lòng Giang Long, họ nghĩ chẳng mất gì nếu làm Bách Diệp vui vẻ. Bách Diệp trao đổi danh thiếp mỏi cả tay, trong đời cậu chưa lúc nào tích cực ngoại giao thế này. Thực ra, tất cả toàn những câu lặp đi lặp lại kiểu như: tôi là ABC, rất hân hạnh được biết cậu. Tôi đang có nhu cầu xyz, chúng ta có thể bàn kỹ hơn được không? Chưa biết có ký được cái hợp đồng nào không nhưng khách hàng cứ tới hỏi nườm nượp thế này đã là một dấu hiệu tích cực. Bách Diệp cười sái quai hàm, Giang Long, tôi tha thứ cho anh.
Khi khách đến làm quen đã vãn, Bách Diệp mới có chút không khí để thở. Cậu cười nói đến đói meo cả bụng, vội vàng ăn qua loa một chút, vừa ăn vừa tưởng tượng tương lai tươi sáng ký hàng đống hợp đồng, thuê hàng lũ nhân viên, rồi thì đếm tiền mỏi tay.
Giang Long bận tiếp khách nhưng không bỏ sót biểu cảm nào của Bách Diệp, nếu em yêu tiền đến thế thì đừng dại mà xa tôi, tôi có rất nhiều tiền cũng có thể cho em cơ hội kiếm được rất nhiều tiền. Anh biết rõ tiền mặt không mua được Bách Diệp nhưng nếu khéo léo, anh có thể dùng những thứ mua được bằng tiền để giữ chân cậu. Tạm thời là thế, còn trái tim cậu, từ từ rồi anh sẽ tìm cách xử lý sau.
Hết một cái bánh, Bách Diệp mới nhớ ra mình chưa biết tên người đẹp ban nãy. Cậu đưa mắt tìm thì thấy nàng đang đứng cùng Tuấn Ngọc. Dù không đánh giá cao cậu bé kia nhưng Bách Diệp cũng phải công nhận cậu ta đẹp thật, đứng cạnh giai nhân giống mình đến tám phần, Tuấn Ngọc càng thêm nổi bật, như thể hai người đó soi sáng lẫn nhau. Trong lòng Bách Diệp có chút gì đó khó chịu. Cậu nhớ rất rõ cậu bé này si mê Giang Long và hẳn là hai người ấy từng qua lại. Giang Long còn nói cái gì mà với cậu thì không “lên” được nhưng với Tuấn Ngọc thì có, ý là cậu không bằng nhóc đó. Trước kia, Bách Diệp không thèm để ý, giờ nhìn thấy dáng vẻ như ngọc của thằng nhóc nọ, cậu mới chợt nhớ ra, miếng bánh vừa nuốt vào bụng hơi quặn lên. Giai nhân ban nãy chắc là chị em gì đó của cậu ta, Bách Diệp đã dợm bước đi nhưng chững lại. Tự dưng cậu không muốn đến gần họ, không muốn đứng cạnh Tuấn Ngọc, không muốn bản thân thấy mình không bằng cậu ta trên phương diện nào đó. Niềm vui vừa dâng lên với ảo tưởng ngủ trên tiền giống Mayweather (1) bỗng xẹp đi quá nửa. Bách Diệp cúi đầu xuống đĩa bánh nhưng ngay cả bánh cũng dường như mất đi hương vị hấp dẫn ban nãy rồi.