Tình Yêu Của Thiếu Gia

Chương 42: Vì đó là tình yêu




-Muốn một thứ mà mày đang sở hữu_Uyên Nhi nhếchmôi.

Sin nhíu mày,chẳng lẽ người cô ta nói là…

-Ý mày là Ron?

-Bingo,tiết là con bé chẳng có gì tốt đẹp như màylại đi quyến rũ anh ấy.

-Ê,nói cho đàng hoàng nha_Sin bực bội.

-À xém nữa là quên,chuyện ở G.Blue hồi trước chưatính sổ với mày,giờ tới chuyện mày giành anh Ron từ tay tao.Xem ra mày cũng ganlỳ lắm mới dám đụng đến Uyên Nhi này.

-Chuyện đó do mày kiếm chuyện trước.

-Còn dám nói hả?_Uyên Nhi quát lên,rút từ trongtúi mình ra một con dao sắc lẻm kề vào mặt cô bé -Ngày hôm nay trên mặt mày sẽxuất hiện vài cái sẹo,để rồi xem anh Ron có thèm đến xỉa tới mày nữa không,đồxấu xí!

Sin thoáng giật mình,nhưng cố giữ giọng bìnhtĩnh.Cô bé bị trói chặt cả tay,chân đến cử động còn không được,tình hình khôngổn rồi đây.

Uyên Nhi đặt cây dao lên má Sin,từ từ…từ từ…

Những đường dao sắc lẻm chạy dọc theo khuôn mặtxinh xắn ấy,Sin nhăn mặt đau đớn.Cô ta rạch một cách chậm chạp,vừa rạch vừa cấttiếng cười đáng sợ.Nhìn cô ta lúc này không khác gì một kẻ…mới trốn viện.

Chợt Uyên Nhi dừng lại.

-Sao chỉ có mặt mày là bị thôi nhỉ?phải “chia đều”cho từng “phần” chứ.Cả đám tụi mày lên đánh nó đi,đánh chết cũng được!_Uyên Nhira lệnh.

Một đám người cao to lực lưỡng hầm hầm tiếnlên,mặt tên nào tên nấy bặm trợn còn hơn cả…Phan.

Sin không sợ,một chút cũng không.Cứ để bọn họ đánhchết thì Sin cũng chẳng màng tới dù sao nếu cô bé chết đi,sẽ không cô đơn vìnơi đó,có ba mẹ.Sin chưa từng làm điều gì sai trái cả nên có lẽ sẽ được lênthiên đường mà…

Cô bé nhắm mắt lại.Mặc kệ điều gì đáng sợ sẽ xảyta tiếp tục..

-Không phản ứng gì luôn sao?mày cũng biết chấpnhận số phận gớm nhỉ con nhóc_một tên nói rồi cả bọn ấy cùng cất những tiếngcười man rợ.

Hắn ta đạp vào cái ghế cô bé đang ngồi làm cảngười lẫn ghế ngã nhào xuống đất,những cú đánh,đạp như trời giáng,không chỉ làmột người thôi mà tất cả,hàng chục cái chân cùng lúc hành hạ người con gái bénhỏ.Sin đau,đau lắm nhưng cô bé nhất quyết không hé ra một lời than hay khóclóc,lúc này không phải là lúc để mà yếu đuối.Càng than la khóc lóc thì cái bọnác nhân ác đức đó càng hả hê.



Một lúc sau thì bọn đó bắt đầu thấm mệt,ngừng lạithở hổn hển.Vậy mà cô bé vẫn trụ lại nổi,Sin hướng đôi mắt lên nhìn UyênNhi,nhìn bọn đó và cười khẩy,nói:

-Hèn hạ,ngu dốt,điên cuồng.Đó là tất cả để tả vềđám tụi mày khi phục vụ một đứa con gái chẳng ra gì,còn Uyên Nhi,cô còn hơn vậynữa.

-Mày nói cái gì đó con khốn!Tụi mày ngừng làmgì,đánh nó tiếp_Uyên Nhi hét lên giận dữ.

Chỉ một giây sau,cánh cửa gỗ cũ nát ấy đã bị đạptung.Dark xông thẳng vào đánh cho cả bọn ấy tơi tả.

Ron ngước nhìn Sin,tim cậu nhóc thắt nghẹn như bịai đó bóp chặt khi nhìn thấy người con gái mình yêu thương nằm trên sàn nhàlạnh cóng,khắp người đầy rẫy những vết thương chằng chịt,khuôn mặt đầm đìa máu.

-Bọn chó má!!

Uyên Nhi hoảng sợ lẻn đi,nhưng Ron đã biết.Cậunhóc tiến gần đến,Uyên Nhi sợ sệt thục lùi lại,cuối cùng thì bị ép vào một góctường.

Ron đưa ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ hướng về UyênNhi,cậu nhóc giơ tay bóp mạnh cổ cô ta lại (với con gái chỉ xài được cách này==’)

Cô ta xanh mặt.

-Ron,Ron ơi em xin lỗi,thả tay ra đi anh_Uyên Nhivan nài.

-Cô dám làm chuyện động trời này luôn sao?lâu rồikhông gặp xem ra cô cũng ăn phải gan hùm nên mới dám đụng đến người của tôi!

Uyên Nhi khóc rống lên,khắp người run như cầy sấy.

-Em xin lỗi mà,không phải do em làm đâu.Là…làcon nhỏ Thùy Như kêu em làm đó,nó bảo em phải đánh chết Sin để anh phải thuộcvề nó,chính nó sai khiến em chứ không phải em chủ mưu đâu anh Ron,anh thả em rađi em ngạt thở chết mất!

Ron trợn mắt,là do cô ta làm ư??

-Từ khi nào cô trở thành con chó để chủ sai khiếnvậy?_Ron cười khinh miệt.

-Thả…e…em ra đi,ng…ngạt quá_Uyên Nhi khôngthể chịu nổi,giọng nói đã đứt quãng.

Và cậu nhóc buông cổ cô ta ra.Ron thấy dưới đất cócây dao sắc lẻm trong bóng tối.

-Hôm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào là địa ngục!!!

Ron đưa con dao lên,rạch thẳng vào mặt cô ta haiđường.

-Á Á Á Á Á_Uyên Nhi thét lên đau đớn.

Ron tiếp tục “tặng” thêm mấy đường trên khuôn mặtcả “ký phấn” của Nhi,khuôn mặt Nhi bây giờ máu tuôn ra từng đợt chảy xuống cảcái áo trắng trên người.

Con dao bị quăng xuống đất tạo ra một tiếng “keng”nho nhỏ.

Ron đến chỗ Sin bế cô bé lên,đôi mắt run lên nhìnngười con gái mình yêu thương đau đớn.Bây giờ,Ron mới nhận ra tình cảm củamình.Từ hôm gặp Sin ở căn tin,cô bé chỉ nhìn cậu nhóc bằng ánh mắt xa lạ rồi đithẳng luôn với người con trai khác,Ron đã không chịu nổi,trái tim cậu nhóc nhưvỡ vụn ra thành từng mảnh.Khi nghe tin Sin bị bắt cóc,Ron đã hoảng lên..

Và Ron đã chọn Sin,trái tim Ron không còn thuộc vềThùy Như nữa.Chính cái tính cách hồn nhiên ngốc ngếch của cô bé đã chinh phụchoàn toàn trái tim sắt đá của cậu nhóc!

Khi ra ngoài,cùng lúc đám người của Hải Phong vàcậu đi vào.

-Không cần tới cậu đâu,người của tôi lo được.

Rồi Ron bế Sin đi phớt qua Hải Phong và đụng vàovai của cậu.Lúc Sin bị bắt cóc,đáng lẽ Phong đã không gọi cho Ron…

Nhưng cậu muốn tự thách đố bản thân mình vàRon,xem ai sẽ tìm được Sin trước nên mới điện cho cậu nhóc,nếu Phong tìm đượctrước,cậu sẽ bằng mọi giá để kéo được tình cảm của cô bé về phía mình.Còn nếuRon trước,cậu sẽ ra đi xem như thần cupid đã lựa chọn Ron.Tuy biết tỉ lệ giữahai người là quá chênh lệch (Ron lời hơn) vì Sin và Ron đã có tình cảm với nhautrước,nhưng Hải Phong cũng muốn tự thách đố bản thân mình một lần.

Và Hải Phong đã chậm một bước,cậu đã thua…

Phong nhìn theo chiếc xe đen khuất dần mà lòng đauquặn.Số mệnh đã ghép Sin và Ron với nhau,Phong chẳng còn cơ hội nào nữa.